Ngoại trừ nữ chính là Vương Tích Viên ra, bốn diễn viên còn lại được chỉ định là Mạch Đinh, Cao Sảng, Phùng Phỉ Mông và một nhân viên nữ khác tên Tiểu Lộ. Cao Sảng bị ép buộc tham gia. Những người không được chọn đều tỏ ra ganh tị với bốn người kia. Mà phía bên phe cánh của quản lý Thôi có thể nhìn thấy sự vui vẻ tử bên này. Bọn họ không hiểu tỉ suất hoàn thành công việc của hai bên là như nhau. Nhưng không khí bên kia luôn rất thoái mái. Lại thêm một bộ phận ganh tị.
“Bọn chị phải diễn gì đây?”. Phùng Phỉ Mông cúi người ngang tầm với Vương Tích Viên, tỏ vẻ lấy lòng. Không ngờ cô cũng thủ đoạn như vậy. Nội tâm Mạch Đinh xem thường,
“Phùng Phỉ Mông và Cao Sảng diễn bố chồng và mẹ chồng”.
“Đừng xưng hô bằng tên bọn anh như vậy”. Cao Sảng không thay đổi âm vực. Vương Tích Viên không trả lời mà tiếp tục phân vai: “Tiểu Lộ, chị vào vai chị của chồng em. Ai cũng bắt nạt em. Đến chồng cũng không giúp. Ở nhà, em phải chịu đựng tất cả”. Hôm nay là diễn cảnh bi kịch gia đình ư? Mà cái kiểu đó cũng khác gì dựa vào cuộc sống của Mạch Đinh mà viết ra đâu. Cậu khiêm tốn hỏi: “Vậy anh diễn cái gì?”
“Diễn vai chồng em”. Lại cái cảm giác thành tựu, vinh quang lướt ngang qua đầu Mạch Đinh. Vương Tích Viên chỉ định cậu vào vai chồng cô bé. Ý là trong văn phòng, ngoài An Tử Yến thì cô bé nghĩ cậu đẹp trai nhất đúng không? Ánh mắt trẻ con khó tính lắm đấy.
Vào cảnh. Mạch Đinh giả bộ vừa đi làm về, làm động tác tra chìa khoá vào ổ rồi mở cửa bước vào: “Anh về rồi”. Vương Tích Viên chào đón: “Yến, anh về rồi. Cơm canh đã sẵn sảng. Vất vả cho anh rồi, ông xã”. Mạch Đinh có cảm giác nằng nặng trên đỉnh đầu. Ngay đến chơi nhập vai cậu cũng là vật thay thế cho An Tử Yến sao? Người vợ mình yêu chẳng phải mình mà là một người đàn ông khác. Mạch Đinh hướng ánh nhìn ganh tị về phía An Tử Yến.
“Không vất vả. Cảm ơn em đã nấu cơm cho anh. Cảm ơn em đã giặc đồ cho anh. Cảm ơn em đã giữ vững ngôi nhà này. Nếu không có sự chăm chỉ của em, anh thật sống không nổi. Anh phải cảm ơn mới đúng”. Rốt cuộc Mạch Đinh đang diễn cái gì vậy?
“Không cần cảm ơn. Đây là việc em phải làm mà”.
“Không, không phải là em làm. Em đáng được anh cảm kích. Cũng đáng được anh đối xử thật tốt!”.
“Yến, em thấy anh mệt lắm rồi. Mau ăn cơm đi”.
Mạch Đinh gật đầu. Bưng chén cơm vô hình lên. Phùng Phỉ Mông ngồi gần đó. Đột nhiên gạt hết đống chén đũa vô hình xuống sàn. Cô đứng lên đạp bàn ghế: “Cô làm cái thứ gì vậy? Muốn độc chết tôi à? Làm lại cho tôi”. Vương Tích Viên ra vẻ đáng thương nhìn Phùng Phỉ Mông: “Nhưng thức ăn trong tủ lạnh không còn nữa”.
Tiểu Lộ khoanh tay, thái độ cao ngạo: “Không có thì đi mua”.
“Yến, vậy em lấy chìa khoá xe của anh”. Mạch Đinh đang muốn lấy chìa khoá thì Phùng Phỉ Mông làm bộ đánh lên tay Vương Tích Viên: “Cô là tiểu thư nhà giàu à? Đi mua đồ ăn còn phải dùng xe. Đi bộ đi”.
âNhưng chợ rất xaâ.
âXa cái gì? Xe là cá»§a nhà há» An chúng tôi. Nhà cÅ©ng là nhà há» An chúng tôi. Thứ như cô, sao có thá» dùng ÄÆ°á»£câ. Tiá»u Lá» hung dữ nói.
âMẹ, Äừng khi dá»
vợ con như váºy. Cô ấy rất tá»t. Có Äiá»m nà o không xứng vá»i nhà há» An chúng ta Äâuâ. KÄ© thuáºt diá»
n xuất cá»§a Mạch Äinh có vẻ tá»t hÆ¡n thưá»ng ngà y. Äại khái là xuất phát từ bên trong. Nói á» Äây Äá»u là tượng trưng. Cáºu muá»n cho An Tá» Yến biết thế nà o má»i là ngưá»i chá»ng Äúng nghÄ©a. Nhưng khả nÄng cá»§a cáºu không nháºn ÄÆ°á»£c sá»± Äón nháºn cá»§a má»i ngưá»i. Phùng Phá» Mông trợn mắt nhìn cáºu. à bảo cáºu phải theo sá»± sắp xếp Äã Äá»nh sẵn. Vì váºy, Mạch Äinh không nói thêm gì nữa và nhưá»ng Äất diá»
n cho nữ chÃnh.
Bà n tay nhá» bé cá»§a Vương TÃch Viên vá» ngá»±c: âGần Äây con không ÄÆ°á»£c khoẻ. Có thá» là do quá má»t má»i. Hôm nay con lái xe ÄÆ°á»£c không?â
âGả và o nhà há» An chúng tôi khiến cô má»t má»i à ? Thế ly hôn Äi. Yến cá»§a chúng tôi không tìm ÄÆ°á»£c vợ chắc? Lúc Äầu tôi cÅ©ng Äâu Äá»ng ý vá»i hôn sá»± nà y. Tháºt không ngá» nó cứ cá» chấp lấy côâ.
âXin lá»i, mẹ, là con không tá»t. Cho con á» bên Yến Äi. Con sẽ phục vụ ngưá»i nhà há» An tháºt tá»t. Äừng Äuá»i con Äi. Con láºp tức Äi mua Äá» Än mà â. Vương TÃch Viên nhÃu mà y, bưá»c ra bên ngoà i nhìn khung cảnh gia Äình lạnh lẽo. Mạch Äinh nhìn bóng lưng cô ÄÆ¡n cá»§a cô như phảng phất thấy ÄÆ°á»£c bản thân mình trong Äó. Cáºu chạy tá»i, ôm lấy Vương TÃch Viên: âKhông phải là lá»i cá»§a em. Äừng nói xin lá»i. Là nhà há» An anh có lá»i. Anh sẽ Äá»i xá» vá»i em tháºt tá»tâ.
An Tá» Yến nâng mi mắt. Mặt không biá»u cảm nhìn Mạch Äinh. Vương TÃch Viên dùng sức thoát khá»i Mạch Äinh: âTiá»u nhân viên, anh là m cái gì váºy? Không chÆ¡i tá»t ÄÆ°á»£c hả!â. Cô bé vô cùng mất hứng. Mạch Äinh há»i lá»i: âXin lá»i, xin lá»i. Chúng ta chÆ¡i lại Äiâ.
âKhông chÆ¡i nữa. Em muá»n Änâ.
Phạm Thiếu Quân láºp tức giÆ¡ cao Äá» Än: âBên nà y. Trong ngÄn kéo cá»§a anh có nhiá»u lắmâ. Vương TÃch Viên lắc Äầu: âEm muá»n Än kemâ. Mạch Äinh vì muá»n Äá»n bù cho cô bé nên liá»n xung phong: âAnh dẫn em Äiâ. Vương TÃch Viên do dá»±. Cô bé nhìn An Tá» Yến, phát hiá»n anh vẫn Äang báºn viá»c, chá» gáºt Äầu má»t cái. Cao Sảng từ Äầu tá»i cuá»i không há» nói má»t câu nà o. So vá»i mấy váºt dụng vô hình kia, anh còn vô hình hÆ¡n nữa.
Sau khi mua kem, Vương TÃch Viên dá»
chá»u hÆ¡n nhiá»u. Cô bé cầm lấy tay Mạch Äinh. Tay trẻ con vừa má»m lại vừa Äáng yêu. Mạch Äinh không dám dùng sức quá nhiá»u. Vương TÃch Viên liếm kem: âTiá»u nhân viên, anh biết tại sao em chá»n anh là m chá»ng em không?â
âTại sao?â. Mạch Äinh là m bá» trấn tÄ©nh tinh thần chá» Äợi câu nói khÃch lá» chân tháºt từ cô bé.
âTrên ngưá»i anh có mùi giá»ng vá»i anh ấyâ. Câu trả lá»i cá»§a Vương TÃch Viên như sét Äánh ngang tai Mạch Äinh. Cáºu há»t hoảng. Không lẽ vì quần áo cá»§a cáºu treo chung vá»i hắn. Hay hai ngưá»i dùng chung loại xà phòng? Cáºu còn không phát hiá»n ra mà ! Lúc nà y Äến lượt Vương TÃch Viên Äặt câu há»i: âAi cÅ©ng không có. Sao chá» trên quần áo cá»§a anh lại có mùi giá»ng vá»i anh ấy váºy?â
â Hết chương 104 â