Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 449: Nghịch thiên Helen! Douglas bi kịch!




Cuộc sống của Helen tựa như một trận chiến.

Nàng là người thừa kế dòng chính duy nhất của đế quốc Zollern, dòng máu của nàng lại không thuần chính, mẫu thân sinh ra nàng trong khi chưa lập gia đình, hơn nữa nàng còn có nét đặc trưng của người Phương Đông.

Nàng có mái tóc vàng, thế nhưng đôi mắt có đặc điểm của người Phương Đông rất rõ ràng, hoàn toàn không cách nào che giấu, đương nhiên nàng chưa từng muốn che giấu, vì vậy nàng bị quý tộc Phương Bắc bài xích.

Nàng từng đi qua đế đô Zollern hai lần, nhưng mỗi lần đều không thoải mái, bị mọi người châm chọc.

Nàng thấy lễ nghi của quý tộc rất phiền chán, nhưng bản thân lại lễ nghi cẩn thận tỉ mỉ.

Sau khi mẫu thân qua đời, Nữ Vương thành rốt cuộc không thể giữ chân nàng, thậm chí nàng còn muốn rời đi thật xa.

Hoàn toàn không mục đích, chỉ cần rời khỏi nơi không người thân này, vì vậy Helen bắt đầu cuộc đời lưu lạc.

Nàng là một người trầm tính và dịu dàng, trong lòng đầy vẻ đẹp, lưu lạc khắp nơi, nàng rất muốn kết giao bằng hữu, thậm chí còn muốn đi đến Phương Đông tìm phụ thân.

Một thời gian lâu sau nàng không cần phải đi nữa, bởi vì Khương Ly chết rồi, trên thế giới này nàng không còn một thân nhân nào.

Nàng càng thêm lưu lạc hơn, cải trang đi khắp toàn bộ khu vực phía nam đế quốc Zollern, vô tình thể nghiệm và quan sát dân tình.

Helen không định đáp trả tiếng kêu gọi của dân chúng, nhưng dù sao nàng cũng là hậu duệ của Nữ Hoàng, một số tính vốn khắc ghi sâu trong dòng máu của nàng.

Càng đi nàng suy nghĩ càng nhiều, nhưng chưa từng tìm thấy đáp án.

Nàng rời khỏi Nữ Vương thành, rời khỏi Vương Cung, vốn vì tìm kiếm ý nghĩa sự tồn tại của mình, tìm kiếm ý nghĩa của cuộc sống.

Thế nhưng đi qua nông thôn và thành trấn, nhìn vô số nô lệ, nhìn vô số tộc nhân Vida quá nghèo khó không sinh hoạt nổi, chủng lý tưởng nào đó trong cơ thể nàng dần dần thức tỉnh.

Hơn nữa nàng trông giống như người hỗn huyết điển hình, sau khi che giấu thân phận, che giấu dung nhan tuyệt đẹp, nàng càng bị kỳ thị hơn, những người Zollern coi nàng như một chủng tộc hạ đẳng.

Nàng bắt đầu suy nghĩ về việc, con người sinh ra bình đẳng hay không bình đẳng.

Đơn thuần chỉ vì vấn đề này, nàng kém chút lạc vào rừng sâu mà ra không được, nàng bắt đầu đọc rất nhiều sách, còn có ghi chép chiến lược cai trị của Nữ Hoàng.

Cuối cùng nàng hiểu rõ khổ tâm của Nữ Hoàng, toàn bộ đế quốc Zollern, trải qua mấy trăm năm lịch sử, người Zollern chiếm không đến hai mươi phần trăm dân số, nhưng bọn họ quả thật là tầng lớp thống trị tuyệt đối.

Mà người Vida và các dân tộc khác, chiếm khoảng tám mươi phần trăm dân số, nhưng bởi vì địa vị, hầu như không có quyền lực.

Tám mươi phần trăm dân số sở hữu không đến năm phần trăm tài phú, hai mươi phần trăm nhân khẩu lại chiếm giữ trăm phần trăm quyền lực, chín mươi lăm phần trăm đất đai và tài phú.

Dân tộc thiểu số thống trị dân tộc đa số, không phải không thể được, nhưng như vậy thì triệt để lũng đoạn tri thức, tài phú, đất đai, làm cho tám mươi phần trăm dân lực không cách nào phát huy.

Như thế đế quốc không thể nào tiến bộ, tuyệt đại đa số dân tộc vĩnh cửu ngu muội, trở thành gia súc.

Tình huống này cứ mãi như vậy, đế quốc Zollern sẽ gặp nguy hiểm, một ngày nào đó khi gặp thế lực đủ cường đại, toàn bộ đế quốc sẽ sụp đổ.

Cho nên Nữ Hoàng mới đưa ra cải cách, dung hợp chủng tộc, thi hành chế độ bao dung, bắt buộc giải phóng nô lệ, thế nhưng Nữ Hoàng không lập tức cho người Vida quyền lực lớn, mà đưa cho họ từng chút một!

Bởi vì Nữ Hoàng muốn người Zollern lấy người Vida, tiến hành chủng tộc thông hôn, cứ như vậy mấy trăm năm sau, sẽ không còn người Zollern, không còn người Vida nữa, mọi người đều như nhau.

Hơn nữa thừa dịp người Zollern còn rất cường đại, chiếm giữ vị trí chủ đạo tuyệt đối, dễ dàng thực hiện cải cách hơn.

Nếu không đợi đến khi người Vida tự giác tỉnh, dần dần cường đại lên, vậy hết thảy đều muộn.

Toàn bộ đế quốc sẽ tan thành từng mảnh trong trận chiến của hai dân tộc, dù sao người Zollern cũng là ngoại lai, xâm chiếm đất nước của người Vida.

Công chúa Helen đi về phía Nam đế quốc, phát hiện rất nhiều quý tộc có huyết thống của tộc Vida, bọn họ vốn có tướng mạo và tên của người Zollern.

Thế nhưng hơn một trăm năm trước, bọn họ nghe lời kêu gọi của Nữ Hoàng bệ hạ, bắt đầu kết hôn với cao tầng tộc Vida.

Những quý tộc phía Nam không thuần chánh, bị toàn bộ quý tộc đế quốc chèn ép và bài xích.

Đế quốc Zollern đệ nhị sụp đổ, hoàng vị bỏ trống vài thập niên, chuyện này chẳng khác nào chuyện tốt, quý tộc phía Nam không còn bị đế quốc Phương Bắc chèn ép mà tự do phát triển.

Sau khi đế quốc đệ nhị tan rã, toàn bộ phía Nam phát triển càng thêm thịnh vượng hơn, thời đế quốc đệ nhị, thuế ở phía Nam cao hơn thuế ở phía Bắc gấp đôi, trong thời gian rất dài.

Trong đế quốc, những người nắm giữ quyền lực, không có ai là quý tộc phía Nam cả.

Còn một số quý tộc phía Nam, phản đối chính sách của Nữ Hoàng, vẫn được coi như quý tộc Phương Bắc, chẳng hạn như gia tộc Russo tỉnh Bích Ba.

Thời điểm Helen khi khắp phía Nam, phát hiện vô số người nhớ đến Nữ Hoàng, cảm kích chính sách dung hợp chủng tộc của người, nhờ vậy người Vida mới có được địa vị tầm trung, có được đất đai, có cơ hội làm giàu.

Nhưng Nữ Hoàng qua đời hơn một trăm năm rồi, bọn họ không chỉ hoài niệm, còn hy vọng lớn lao.

Toàn bộ quý tộc phía Nam, vô số người Vida đều mong mỏi một nữ hoàng Helen mới, tiếp tục tiến hành chính sách bao dung chủng tộc, như vậy địa vị và tài phú của bọn họ sẽ được đảm bảo.

Bởi vì nữ hoàng Helen chết về sau, chính sách của đế quốc Zollern lại chuyển xe, Zollern và tộc Vida bỏ dở thông hôn, chủng tộc dần dần xảy ra đối lập, hơn nữa buôn bán nô lệ vốn bị cấm tiệt, tro tàn lại cháy.

Tâm trạng của công chúa Helen rất mâu thuẫn, đầu tiên nàng chán ghét chính trị, cảm thấy nó dối trá.

Thế nhưng nàng lại cảm nhận được sứ mệnh của mình, nàng thấy đế quốc Phương Nam phát triển rất tốt đẹp, không thể bị hủy, đế quốc Zollern không thể quay lại con đường bài xích và cô lập các dân tộc khác.

Loại mậu dịch nô lệ tà ác cần phải bị xóa bỏ hoàn toàn.

Nàng đau khổ, suy nghĩ rất nhiều, không biết làm thế nào cho đúng, nàng tự ngược đãi bản thân, chỗ nào nguy hiểm nhất nàng sẽ đi đến nơi đó thám hiểm, tựa như muốn tự sát!

Thế nhưng huyết mạch của nàng rất cao, thuộc loại trâu bò ngất trời - Hoàng Kim Huyết Mạch.

Mạo hiểm cần chiến đấu, khó tránh khỏi chuyện chém giết, mười mấy năm qua nàng sống trong chiến đấu, chiến đấu với người khác, chiến đấu với sinh vật kỳ quái trong phế tích thượng cổ.

Nàng thấy qua vô số đồ đạc tà dị, nàng biết vô số bí mật.

Những nơi chưa ai đặt chân đến, nàng đều đi qua hết thảy, khám phá rất nhiều phế tích diệt vong hơn hai ngàn năm trước.

Sở hữu hoàng kim huyết mạch, mỗi ngày đều chiến đấu, nàng càng ngày càng mạnh, càng ngày càng mạnh, đến mức chính nàng cũng không biết mạnh bao nhiêu.

Vì vậy nàng sẵn sàng bắt đầu cuộc phiêu lưu điên rồ nhất của mình, khám phá cấm địa của thế giới.

Thế giới hiện tại biết đến ba cấm khu, Cực Bắc Đại Lục, Tam Giác Quy và Hoang Mạc Tử Vong.

Phế tích Đế Quốc Thất Lạc miễn cưỡng xem như một trong số đó, nhưng nó không bị liệt vào cấm địa, mà là một bí địa bảo tàng, cho nên công chúa Helen loại bỏ nó, nàng căn bản không thích bảo tàng.

Nghe nói Solon đi qua Cực Bắc đại lục rồi, vậy nàng không đi nơi đó nữa, nàng chán ghét những chuyện liên quan đến hoàng tộc Zollern, mà Đại Hoang Mạc tử vong thực sự quá xa, cho nên nàng chọn Tam Giác Quỷ.

Nhưng khi nàng khởi hành, không một chiếc thuyền nào chịu đến nơi đó, nàng đành phải tự lái thuyền buồm.

Thuyền buồm vừa tiến vào hắc vụ trong Tam Giác Quỷ, trực tiếp bị lôi điện đánh nát, nàng một thân một mình nhảy xuống biển, bơi hàng trăm dặm trên biển, vượt qua sương mù dày đặc, bão tố lôi điện, tiến vào tân thế giới.

Nàng không ngừng dò xét thế giới trong Tam Giác Quỷ qua rất nhiều năm, không ngừng chiến đấu.

Đơn giản chỉ có chiến đấu, chém giết, chém giết, cuối cùng lại chém giết.

Trước khi tìm thấy hòn đảo nhỏ kia, mỗi lần bị vô số hải quái vây quanh, nàng dựa vào sức chiến đấu nghịch thiên của mình, càng giết càng nghiện, càng giết càng đi sâu vào trong phế tích, gặp hải quái càng ngày càng cường đại. mỗi ngày mở mắt đều chiến đấu, hầu như quên cả thời gian.

Mỗi ngày nàng chỉ ngủ bốn tiếng, hai mươi tiếng còn lại toàn bộ dùng để chiến đấu.

Nếu không gặp Kim Mộc Lan, không gặp người nhà của Thẩm Lãng, công chúa Helen hiện tại vẫn còn chém giết khám phá thế giới trong Tam Giác Quỷ, không lo không nghĩ đến Tây Luân.

Bởi vì nàng cảm thấy mình chưa chém giết xong đâu, còn phế tích nằm rất sâu bên trong chưa thám hiểm, còn hải quái cực kỳ cường đại chưa gặp phải.

Thế nhưng sau khi nhìn thấy người nhà, tất cả đều thay đổi.

Công chúa Helen vốn không lo không nghĩ, sống trong chiến đấu, khi gặp người nhà của Thẩm Lãng, nàng mừng như điên.

Trên thế giới này nàng vẫn còn người thân, quả nhiên còn người thân! 

Vẫn còn một đệ đệ!

Hơn nữa người nhà của đệ đệ đều xông vào Tam Giác Quỷ, còn có mấy bé con khả ái đáng yêu.

Vì vậy chiến binh Helen, biến thành bảo mẫu Helen, nàng giúp người nhà Mộc Lan an gia trong Tam Giác Quỷ

Sau đó xây dựng phòng tuyến, huấn luyện đội quân Niết Bàn, thậm chí còn mở đồng ruộng, dẫn người chém giết hải quái, chiếm lấy hải vực.

Nàng dùng đá ác mộng xây dựng một khu an toàn, sắp xếp cho người nhà sinh sống, bảo đảm khu vực mấy ngàn dặm chung quanh không còn một con hải quái nào.

Nàng biết đệ đệ Thẩm Lãng dự định đi vào Tam Giác Quỷ, sẽ đến đây bất cứ lúc nào, nhưng bọn họ đợi suốt ba tháng, vẫn không thấy đệ đệ Thẩm Lãng đâu.

Thu xếp cho người nhà xong xuôi, nàng đưa ốc biển thượng cổ cho Tuyết Ẩn, sau đó một mình rời khỏi Tam Giác Quỷ, đi tìm Thẩm Lãng. Kết quả nàng phát hiện, muốn vào Tam Giác Quỷ thì dễ, muốn rời khỏi cực kỳ khó khăn, hầu như không có khả năng đi ra ngoài.

Nàng thử vô số lần, căn bản không được, nàng vượt qua vô số lôi điện, vô số bão tố, hành tẩu trong sương mù dày đặc không được bao lâu, cuối cùng sẽ trở lại chỗ cũ, mãi mãi không thể rời đi.

Nàng bị vòi rồng cuốn mười mấy lần, bay về bên trong Tam Giác Quỷ, nhưng vẫn bình yên vô sự.

Vì vậy nàng tiếp tục tìm kiếm con đường rời đi, kết quả tìm thấy mật đạo trong một Kim Tự Tháp dưới đáy biển sâu, không khí tuy rất mỏng manh, nhưng không đến mức hoàn toàn không thể hít thở.

Nhưng mà mật đạo thật sự quá dài, căn bản không biết dẫn tới chỗ nào.

Công chúa Helen tin tưởng trực giác của mình, cho nên không nói hai lời trực tiếp đi vào mật đạo.

Chuyến đi lần này trọn vẹn mấy tháng, đi hơn hai vạn dặm, lẽ ra lấy tốc độ của nàng, dù đi hai vạn dặm cũng không cần thời gian lâu như vậy, nhưng trong mật đạo đầy hải quái, còn là hải rất mạnh.

Không chỉ như thế, bên trong mật đạo có nhiều khu vực bị hư hại, nguy hiểm trùng trùng, chẳng những hít thở khó khăn, còn có khí độc, dung nham, thậm chí còn gặp phải hai lần năng lượng hạch tâm bạo tạc.

Đổi thành người khác, không biết chết bao nhiêu lần rồi, nhưng nàng cứ đi tới như vậy, cho nên nàng tuyệt đối xứng đáng danh hiệu, Helen nghịch thiên.

Helen lao lên mặt biển, nàng lấy ra một cái bình ngọc thượng cổ, múc nước biển vào trong bình, không lâu sau nước biển trở thành nước ngọt. Bảo bối này nàng lấy được trong một phế tích thượng cổ, trên đường thám hiểm nàng lấy được vô số bảo vật, nhưng phần lớn đều bị nàng ném bỏ, chỉ để lại cái bình này.

Bình này có thể biến nước biển thành nước ngọt, đây mới là bảo vật trân quý nhất khi thám hiểm trên hải dương, nàng không còn lo về vấn đề thiếu nước uống, dù nàng nghịch thiên đến đâu, không có nước uống vẫn phải chết.

Uống xong một hớp nước, nàng bắt hai con cá biển, cắt thành lát rồi ăn tươi.

Sau đó mở đáy bình ngọc cổ ra, bên trong có muối trắng như tuyết, dùng muối đánh răng.

Nàng cởi hết quần áo, tắm trong biển lớn, cuối cùng dùng nước ngọt lau thân thể, mặc lại quần áo.

Sau khi toàn thân sạch sẽ thoải mái, công chúa Helen mới bắt đầu dò xét chỗ thần bí này.

Nơi đây lối kiến trúc giống như phế tích trong Tam Giác Quỷ, hơn nữa còn có một thông đạo dưới đáy biển, chuyện này chứng minh cái gì? 

Nói rõ thời thượng cổ, hai nơi thuộc về một đế quốc.

Trên đường đi, nhiều lần mật đạo sụp đổ chặn lại, Helen phải chui qua đống đổ nát chồng chất như núi, đôi khi còn phải lặn dưới đáy biển sâu, bơi lên mặt biển để thở, tìm kiếm như thế cho đến khi thấy mật đạo mới thôi.

Thời điểm đi xuyên qua đáy biển, Helen phát hiện rất nhiều thành thị chìm trong biển, lối kiến trúc như nhau, nên nàng kết luận nơi đây là Đế Quốc Thất Lạc trong truyền thuyết.

Đế quốc và Tam Giác Quỷ từng thuộc một đế quốc, bất quá về sau phát sinh kịch biến, mảnh lục địa này sụp xuống đáy biển sâu, đế quốc cũng diệt vong.

Thế nhưng Đế Quốc Thất Lạc (Lost) chỉ có mấy nghìn năm lịch sử, nó không thuộc về văn minh thời thượng cổ.

Helen công chúa rất nhanh đoán ra, Đế Quốc Thất Lạc mấy ngàn năm trước là tân Đế Quốc Thất Lạc, được xây dựng trên phế tích Đế Quốc Thất Lạc cũ.

Helen ngẩng đầu nhìn lên, thấy Kim Tự Tháp trên đỉnh ngọn núi tuyết, còn có hào quang to lớn.

Đi thám hiểm! Đây là phản ứng theo bản năng của Helen, bất luận tầm nhìn hạn hẹp, chỗ thần bí thế nào, không quản bao nhiêu nguy hiểm, nàng phải đi.

Nhưng ngẫm lại nàng vẫn từ bỏ suy nghĩ thám hiểm, nàng phải rời khỏi chỗ này, tìm Thẩm Lãng quan trọng hơn.

Ngay lúc này.

"Ầm ầm ầm..."

Bên ngoài mấy trăm dặm, tiếng nổ vang thật lớn, sau đó một hỏa cầu to lớn phóng lên cao.

Toàn bộ mặt đất chấn động, ngoài khơi bắt đầu rít gào, nổi sóng to gió lớn.

Một màn như thế, cả đời người khác muốn thấy một lần còn không thể, nhưng công chúa Helen thấy mãi thành thói quen, năng lượng hạch tâm bạo tạc mà thôi.

Chẳng qua năng lượng hạch tâm bạo tạc sẽ dẫn phát biến hóa gì? Công chúa Helen chạy như điên về phía Đông, tốc độ nhanh đến mức sắp hóa thành một cơn gió.

Hạm đội chủ lực Skeleton.

Douglas Zollern đang vô cùng đắc ý, từ nay trở đi, hạm đội Skeleton sẽ thuộc về gã, đây là hạm đội mạnh nhất Phương Tây.

Adolf chinh phục bộ lạc Amazon thất bại. Nhưng ta! Douglas đã thành công.

Sở hữu hạm đội Skeleton, đồng nghĩa vô địch, bất khả chiến bại trên toàn bộ thế giới Phương Tây.

Chức nguyên soái hải quân đế quốc Zollern không còn ai khác ngoài ta, đến lúc đó gã sẽ trở thành một công tước kiêm cả nội các và hải quân. Sau khi thành lập đế quốc Zollern đệ tam, địa vị hầu như chỉ dưới một người, trên vạn người.

Adolf quá ngạo mạn, cho nên thua Thẩm Lãng, không thể chinh phục bộ lạc Amazon.

Nhưng ta thì khác, tiên hạ thủ vi cường, triệt để đoạn đường lui của Thẩm Lãng.

Sau đó chỉ cần thuận lợi đưa hạm đội Skeleton rời khỏi hải vực bị nguyền rủa, quay về đại dương Zollern, vậy thì đại công cáo thành.

"Điện hạ, chúng ta đến biên giới hải vực rồi." 

Hải Võng nói.

Douglas gật đầu, khuôn mặt tươi cười như hoa.

Làm thế nào để phán đoán biên giới của hải vực bị nguyền rủa, chính là dựa vào hòn đảo ở phía trước.

Bởi vì hải vực bị nguyền rủa rộng lớn cả nhìn dặm, lại không có một hòn đảo nào, bốn phương tám hướng đều là biển.

Hơn nữa hòn đảo này rất quỷ dị, bề ngoài thì như một đảo nhỏ bình thường, nhưng bóng của nó có hình dạng của một nữ nhân đầu người thân rắn, còn lay động theo mặt biển, như sinh vật sống bơi lội trên biển.

Khi thấy hòn đảo này cũng biết sắp tiếp vào hải vực bị nguyền rủa.

Douglas nói: "Hiện tại chỉ cần chờ một tiếng nổ."

Toàn bộ hạm đội xếp thành hàng chỉnh tề, dừng lại ngay sát biên giới hải vực, chỉ cần năng lượng quỷ dị phong tỏa hải vực bị quấy nhiễu, bọn họ sẽ lập tức lái thuyền lao đi, thoát khỏi chỗ quỷ quái khiến người ta phát điên.

Vô số hải tặc Skeleton ngừng thở, thậm chí chắp tay trước ngực cầu nguyện.

Bọn họ chạy trốn vô số lần, nhưng cuối cùng đều trở lại chỗ cũ, đều kết thúc trong tuyệt vọng, tinh thần của họ hầu như bị hủy hoại.

Nhưng lần này hoàn toàn khác, Douglas điện hạ sáng tạo nhiều kỳ tích như vậy, điện hạ nhất định cứu vớt được mọi người.

Một số hải tặc Skeleton không chịu nổi áp lực trong lòng, bắt đầu quỳ xuống cầu khẩn Hải Thần, cầu xin Thiên Thần.

Lúc này, trong đầu của rất nhiều người không khỏi hiện lên một suy nghĩ, nếu không đi theo Douglas điện hạ, mà đi theo Thẩm Lãng thì có kết cục gì?

"Điện hạ. " 

Hải Võng gọi, thanh âm đầy khẩn trương.

Douglas cười nói: "Yên tâm, hết thảy nằm trong kế hoạch"

Hải Võng nói: "Tên Thẩm Lãng hèn hạ kia, có thể phá hư kế hoạch của chúng ta không?"

Douglas nói: "Hắn muốn cũng không có năng lực đó, hắn không biết ta dẫn nổ năng lượng hạch tâm ở chỗ nào, hơn nữa bằng năng lực của hắn, đi xuống đáy biển được sao"

Hải Võng nói: "Vậy thì tốt rồi, ta chưa từng thấy một nam nhân nào phế vật như hắn"

Douglas nói: "Sắp tới!"

Nói xong, Douglas âm thầm đếm ngược trong lòng.

"Mười, chín, tám, bảy..."

Đồng thời còn nhảy lên đài quan sát trên cột buồm cao mấy chục mét, nhìn quanh toàn bộ hạm đội Skeleton.

Mấy vạn hải tặc Skeleton ngẩng đầu nhìn Douglas, ánh nắng chiếu lên thân thể Douglas, làm cho toàn thân chói mắt như đang tỏa sáng.

Sau đó chính là khoảnh khắc Douglas biểu diễn thần tích.

Douglas rống to: "Các huynh đệ Skeleton, hãy chứng kiến kỳ tích của ta."

"Ta nói cứu các ngươi, nhất định sẽ làm được."

"Năm, bốn, ba, hai, một.."

"Đến, đến đây... Hải Thần bảo hộ ta!"

Douglas tính đúng thời gian, giang rộng hai cánh tay, giơ cao lên trời.

Ngay lúc này!

"Rầm rầm rầm.."

Tiếng nổ lớn kinh thiên động địa, liên tiếp bạo phát.

Không chỉ một năng lượng hạch tâm bạo tạc, mà là liên tiếp ba cái, vụ nổ kéo dài vài trăm dặm.

Mọi người nhìn thấy một hỏa cầu to lớn bốc lên sau lưng Douglas, từ đáy biển lao thẳng lên trời cao.

Cho tới bây giờ bọn họ chưa từng thấy hỏa cầu lớn như vậy, hơn nữa còn từ đáy biển bốc lên, lao thẳng lên cao mấy dặm, chẳng khác nào thần tích.

Sau đó đáy biển chấn động, tiếng gầm của biển như vạn mã bôn đằng.

Một màn thật kinh thiên động địa, phảng phất do một tay Douglas tạo ra, thật như một vị thần.

Mọi người sợ nổi da gà, hỏa cầu to lớn, còn có sóng lớn, đều trở thành bối cảnh để cho Douglas biểu diễn.

Tiếp đó hòn đảo nhỏ chợt biến mất.

"Đảo biến mất! Biên giới hải vực biết mất! Năng lượng quỷ dị biến mất!"

"Chúng ta được cứu, chúng ta được cứu."

"Douglas điện hạ thành công!"

Vô số hải tặc thấy hòn đảo biến mất, vui mừng quá đỗi, ôm nhau mà khóc.

Douglas hô lớn: "Ta chính là Thần! Các huynh đệ Skeleton của ta"

Đám hải tặc mừng như điên, rung động đến mức tóc gáy dựng thẳng, vung tay hô lớn: "Douglas điện hạ muôn năm, muôn năm!"

Hải Võng nhấc tay lên chỉ lên Douglas, quát to: "Ta biết nhiều người từng dao động, muốn tin tưởng Thẩm Lãng. Nhưng bây giờ mọi người đã thấy, Douglas điện hạ mới là người được Hải Thần bảo hộ, chỉ có điện hạ mới cứu được chúng ta."

"Mà tên tiểu bạch kiểm kia, hắn hèn hạ lừa gạt chúng ta. Các ngươi tin hắn dọa lui được hải quái sao? Không phải, bởi vì hắn bị nguyền rủa, những ai đến gần hắn, đều sẽ bị nguyền rủa. Cho nên hắn mới bị người Phương Đông khu trục, trốn chết đến Phương Tây của chúng ta"

"Ta thật sự thương cho bảy ngàn huynh đệ kia, chúng ta được Douglas điện hạ dẫn về nhà. Còn bảy ngàn huynh đệ kia lại bị Thẩm Lãng hèn hạ lừa, bị nguyền rủa cho đến chết."

"Trời tru Thẩm Lãng, Trầm Lãng hèn hạ, chúng ta cầu nguyện cho bảy ngàn huynh đệ. Thẩm Lãng mới là người đáng xuống địa ngục, bị chém thành muôn mảnh."

"Trời cao ơi, xin ngài hãy mau đánh chết tên Thẩm Lãng kia, chính hắn muốn chôn vùi vận mệnh của Skeleton"

Douglas để hai tay xuống, chậm rãi nói: "Các huynh đệ Skeleton nguyện ý thuần phục ta không?"

"Nguyện ý, nguyện ý!"

"Thuần phục Douglas vĩ đại."

"Thẩm Lãng hèn hạ giả dối, hắn không xứng lau giày cho điện hạ.”

Douglas rất hài lòng màn biểu diễn thần tích của mình, nhất là biểu hiện của mấy trăm lừa gạt.

"Các huynh đệ Skeleton, ta là thủ lĩnh của các ngươi, ta đưa các ngươi về nha!"

"Về nhà! Về nhà!"

"Douglas muôn năm, Skeleton vĩnh viễn thuộc về ngài!" Hải Võng vung tay hô to.

"Xuất phát, trở về nhà!"

Douglas hạ lệnh, toàn bộ hạm đội Skeleton lên đường đi về phía Bắc.

*Ghi chú:

Hai a e được Aquila(mẹ của Hele) nhặt về nuôi tên là: Sea Ottet và Sea Dream.

Sẽ sửa theo nguyên tác.

Sea Ottet: Hải Võng.

Càng đi về phía Bắc, mọi người càng vui mừng, bởi vì cảnh vật đã triệt để thay đổi.

Hải vực bị nguyền rủa vốn dĩ mênh mông không một hòn đảo, mà bây giờ cách mỗi một trăm dặm thì có một hải đảo, cỏ cây xanh um tươi tốt, bừng bừng sinh cơ.

"Thành công!Thành công rồi, chúng ta thật sự đã thoát khỏi hải vực bị nguyền rủa."

 Đám hải tặc hoan hô  reo hò.

Sau đó trên đường đi, bọn hải tặc Skeleton ăn mừng, vô số người hô to.

"Douglas muôn năm."

Nỗi nhớ nhà cuồn cuộn trong lòng.

Bọn họ rốt cuộc rời khỏi hải vực quỷ quái kia, bọn họ rốt cuộc về nhà được rồi, trở lại đảo Skeleton tìm con của mình, trở lại thế giới bên ngoài, trở lại biển cả mà bọn họ quen thuộc, rời xa vùng biển như địa ngục kia.

Một đường hướng bắc, không dừng lại chút nào.

Thoáng chốc qua năm ngày, mười ngày, mười ba ngày.

Trên đường đi, cảnh biển như tranh vẽ, đẹp không sao tả xiết, hoàn toàn khác hải vực bị nguyền rủa, như hai thái cực.

"Chắc sắp đến quốc Zollern rồi."

"Chúng ta nên đi thành thị nào trước?"

"Sắp đến nhà, nhanh thôi"

Tính toán chặng đường, chắc hẳn sắp đến đất liền của đế quốc Zollern, vô số người đang háo hức chờ đợi.

Hết thảy những người đi biển đều trông mong nhanh đến đất liền, hải tặc đảng Skeleton không ngoại lệ!

Hơn nữa bọn họ bị vây trong hải vực bị nguyền rủa mấy chục năm, hiện tại chỉ hận không thể đạp trên mặt biển, chạy tới đất liền, về nhà của mình.

Một số người nhịn không được, nhảy lên đứng trên cột buồm, để nhìn thấy đất liền sớm nhất có thể.

Bỗng nhiên, ai đó hô to: "Đến, đến rồi! Các huynh đệ, ta thấy đất liền rồi, chúng ta tới nhà rồi."

"Chúng ta lưu lạc mấy chục năm, chúng ta bị nhốt mấy chục năm, hiện tại cuối cùng về tới nhà rồi"

Một lúc sau, vô số người đều thấy đất liền.

Lúc này trời đang tối, sao bọn họ nhìn thấy được đất liền?

 Vì nhờ có nước biển phản quang, chỉ có đất liền là đen thùi lùi, hơn nữa trên đất liền còn có ánh đèn.

"Ha ha ha, chúng ta đến đất liền, chúng ta trở về nhà"

"Chúng ta đến đế quốc Zollern."

"Điện hạ Douglas muôn năm, ngài cứu vớt chúng ta, mang chúng ta về nhà."

"Thuần phục điện hạ Douglas."

Vô số hải tặc hô to, kích động ôm lấy nhau, khóc ròng ròng.

Bọn họ rốt cuộc về tới nhà rồi.

Khoảng cách đất liền càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.

Toàn bộ hải tặc đều nhìn thấy, vô số người đứng bên bờ nghênh tiếp bọn họ, toàn bộ giơ cây đuốc lên cao, nhìn như các vì sao lấp lánh.

 "Điện hạ, do ngài an bài sao?" 

Hải Võng hưng phấn nói.

Douglas nói: "Đúng vậy, mất bao lâu để đến đất liền ta đều tính đúng, đây là thành thị phía Nam đế quốc Zollern, Bạch Cảng! Ta phải người nghênh tiếp các huynh đệ, các ngươi là anh hùng, nên được đãi ngộ như thế"

Tiếp đó, Douglas hô lớn. "Huynh đệ Sketelon, cuộc viễn chinh của các ngươi kết thúc, các ngươi không cần mạo hiểm nữa, chúng ta chiến thắng trở về, chúng ta về nhà"

Toàn bộ hải tặc hoan hô.

"Điện hạ Douglas muôn năm, muôn năm, vạn vạn tuế!"

Douglas hét lớn: "Các huynh đệ, chuẩn bị cập bến, chuẩn bị lên thành thị"

Mà ngay lúc này, đoàn người trên bờ sôi trào lên, bọn họ cũng hô to, liều mạng quơ cây đuốc trong tay.

"Hoan nghênh trở về nhà, hoan nghênh trở về nhà"

Đám hải tặc nào còn nhịn nổi, vội vàng nhảy xuống biển, bơi tới đất liền.

Bọn họ dùng hết sức lực để bơi, lệ nóng long tròng.

Cuối cùng về tới nhà rồi, cảm tạ điện hạ Douglas vĩ đại, cảm tạ ngài cứu vớt chúng ta, đưa chúng ta rời khỏi hải vực bị nguyền rủa!

Vô số hải tặc bơi qua chỗ biển cạn dài mấy trăm mét, sau đó điên cuồng chạy lên đất liền, xông tới đám đông đang nghênh tiếp bọn họ.

Mà Douglas thì như một vị thần, được một đám hải tặc nâng đỡ lên bờ.

Từ hôm nay về sau, đây chính là chúa quân của đảng Skeleton.

Dougla vô cùng đắc ý, hưởng thụ cảm giác được sùng kính.

Từ hôm nay về sau, hạm đội Sketelon vô địch thuộc về ta, tên hề Thẩm Lãng nhà ngươi, thông minh đến đâu đều vô ích, hiện tại còn không phải bị vậy trong phế tích nước Lost, chờ chết sao.

Lương thực không còn, các ngươi chờ chết đói đi.

Bảy ngàn hải tặc thuần phục ngươi, nhất định sẽ xé ngươi thành mảnh nhỏ.

Thẩm Lãng, ngươi đấu nổi ta sao? 

Ha ha ha... Ta mới là thần, ta mới là người cứu đảng Skeleton.

Nhưng mà...

Một giây kế tiếp, đám hải tặc xông lên đất lên, chợt dừng lại, kinh ngạc đến ngây người.

Vì sao đám người nghênh tiếp bọn họ nhìn quen mắt như vậy?

 Hình như gặp ở đâu rồi.

Đúng... Đúng rồi!

 Bọn họ là bảy ngàn huynh đệ cam nguyện ở lại phế tích nước Lost.

Còn người đang đứng ở giữa, không phải Thẩm Lãng sao? Còn có Jack Tang, còn có Hela nữa.

Hải Võng, Hải Mộng hoàn toàn sững sờ, Thẩm Lãng sao lại ở đây? 

Đây không phải Bạch Cảng sao?

Bọn họ biết bay hả? 

Làm thế nào xuất hiện trước mặt mình?

Ngay sau đó, bọn họ nhìn thấy rõ ràng hơn, chỗ không xa kia, có một thành phố phế tích khổng lồ, còn chỗ xa hơn kia, có một ngọn núi cao mười ngàn mét, còn có Kim Tự Tháp lấp lóe lôi quang.

Đây... Đây không phải Bạch Cảng, đây rõ ràng là phế tích nước Lost mà!

Bọn họ căn bản chưa rời khỏi hải vực bị nguyền rủa, lần này cũng như những lần trước, bọn họ trở về vị trí cũ.

Trầm Lãng đứng trên cao, cười to nói.

"Chư vị huynh đệ, ta tính đúng thời gian, đến đây chờ các huynh đệ trở về, còn bài trí chỗ này thành Bạch Cảng, các ngươi ngạc nhiên không? Các người vui mừng không? Ha ha ha."

Tiếp đó, Thẩm Lãng nhìn xuống Hải Võng, Hải Mộng và Douglas, lớn tiếng nói.

"Điện hạ Douglas muôn năm, ngài cứu vớt chúng ta, đưa chúng ta về nha, chúng ta về tới nhà rồi."

"Ta phi!"

"Douglas, ngươi không phải làm nổ vài năng lượng hạch tâm sao? Không phải thiết trí công năng tự hủy sao? Nhìn người xem, còn giả thành đấng cứu thế, coi mình thành thần?"

"Không sai, lần trước đáy biển chấn động, năng lượng hạch tâm bạo tạc khiến cho từ trường tạm thời gián đoạn, nhờ đó Hela thành công thoát ra ngoài. Nhưng không có nghĩa lần thứ hai cũng thế."

"Cái tên ngốc nhà ngươi!"

"Năm mươi ba ngàn tên ngu xuẩn, tôn một tên ngốc làm thần"

"Muốn Douglas cứu vớt các ngươi sao, các ngươi nằm mơ đi. Cả thế giới, chỉ một mình ta mới đủ tài năng cứu các ngươi, chân chính đưa các ngươi rời khỏi nơi đây, đưa các ngươi về nhà"

"Muốn ta cứu các ngươi sao, vậy quỳ xuống sám hối, quỳ xuống thuần phục ta! Ta làm người rất khoan dung độ lượng, ta sẽ cho các ngươi thêm một cơ hội."

*Ghi chú:

- Đế Quốc Thất Lạc với phế tích nước Lost là 1 nha a e.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.