Cho đến khi buổi phỏng vấn kết thúc, trong đầu Trầm Nhứ vẫn chưa thể thoát ra khỏi câu nói của Chu Hành.
Khi đang thu dọn đồ đạc, Triệu Vạn Kiều không nhịn được liền lại gần cô, tò mò hỏi: “Không ngờ anh chàng đẹp trai kiêm bạn học cũ cùng trường với cậu trông vậy mà cũng khá là si tình đấy.”
Trầm Nhứ không nói gì, cô cúi đầu, tay lặp đi lặp lại động tác giống nhau một cách máy móc, nhưng trong đầu lại chẳng biết đang nghĩ gì.
“Này, cậu nói xem người mà anh ta muốn bảo vệ, có phải là người mà Chu Diệp đã nói hôm đó, là đối tượng yêu sớm không?”
“À mà này, hai người hồi cấp ba dù sao cũng học cùng ở một tầng, cậu thật sự chưa từng gặp bạn gái cũ của Chu Hành à?”
Nói rồi, Triệu Vạn Kiều ngẩng đầu lên nhìn, thấy Trầm Nhứ đang thất thần liền không nhịn được đẩy nhẹ cô một cái: “Cậu đang nghĩ gì vậy? Cậu có đang nghe tớ nói không đấy?”
Trầm Nhứ lúc này mới tỉnh lại: “Xin lỗi, cậu vừa nói gì, tớ không nghe thấy.”
Triệu Vạn Kiều nhìn cô đầy nghi ngờ, hỏi: “Cậu đang nghĩ gì thế? Sao trông nghiêm túc vậy?”
“Không có gì đâu.”
Trầm Nhứ mím môi, tùy tiện bịa ra một lý do: “Tính toán xem Tổng biên Trần cho bao nhiêu thời gian, để còn kịp viết xong bài trong thời gian quy định.”
“Thôi đi, tớ không tin đâu.” Triệu Vạn Kiều rõ ràng không tin: “Cậu, người mà chỉ cần một đêm là có thể viết xong bài mới, lại phải lo lắng chuyện này à?”
Trầm Nhứ cười bất lực: “Nhưng tớ đâu thể lúc nào cũng đuổi kịp hạn cuối mà viết, người chứ đâu phải lúc nào cũng là sắt đá đâu.”
Triệu Vạn Kiều cũng cười theo, không tiếp tục hỏi cô chuyện không nghe mình nói, lại cười tươi hỏi: “Vừa rồi tớ hỏi cậu, cậu thật sự chưa gặp bạn gái đầu tiên của bạn học cũ cùng trường à?”
Trầm Nhứ cúi đầu: “Chưa gặp.”
Nghe vậy, Triệu Vạn Kiều thu lại ánh mắt: “Vậy thôi.”
Cô và Trầm Nhứ quen biết cũng đã khá lâu, cũng hiểu rõ Trầm Nhứ không phải là kiểu người hay quan tâm chuyện bát quái, thế nên cô cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Nhưng vì câu nói của Chu Hành vừa rồi khiến trái tim thiếu nữ của cô ấy có chút dao động mạnh, sau khi thu dọn xong đồ đạc, Triệu Vạn Kiều vẫn không nhịn được mà nói: “Cũng không biết cô bạn gái là đối tượng yêu sớm của anh ta sẽ cảm thấy thế nào khi nghe câu nói đó, nếu là tớ thì chắc hạnh phúc chết mất!”
Trầm Nhứ cúi mắt, không nói gì.
Hạnh phúc sao? Có lẽ là tiếc nuối nhiều hơn.
Nhưng cô chưa bao giờ hối hận.
Khi Trầm Nhứ và Triệu Vạn Kiều thu xếp đồ đạc xong và đi ra ngoài, họ vừa lúc nhìn thấy Cầm Phi Phi đang chạy đuổi theo Chu Hành đang định xuống lầu.
“Anh Chu——”
Chu Hành quay lại nhìn cô ta: “Có chuyện gì không?”
“À…”
Cầm Phi Phi không phải là người ngại ngùng nhưng lần đầu gặp phải một soái ca tuyệt vời như vậy, dù vừa bị mất mặt, cô vẫn không muốn bỏ cuộc.
Cô đứng trước mặt Chu Hành, lấy một tấm danh thiếp từ trong túi ra, rồi nói: “Sau khi viết xong bài phỏng vấn, tôi sẽ gửi lại cho anh xem, nếu anh có yêu cầu gì về bài viết thì có thể liên hệ tôi bất cứ lúc nào, trên đây có số điện thoại của tôi.”
Chu Hành nhìn tấm danh thiếp trong tay cô ta, không nhận, rồi lại thu ánh mắt, vẻ mặt không mấy quan tâm nói: “Không cần đâu, có việc tôi sẽ liên hệ với Chu Diệp.”
“Chu… Chu Diệp?” Cầm Phi Phi không hiểu ý của anh.
Thấy vậy, Chu Hành hiếm khi kiên nhẫn giải thích: “Chu Diệp là em họ tôi, nếu không thì tôi cũng sẽ không nhận lời phỏng vấn.”
Nói xong, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt vô tình dừng lại ở hai người vừa mới bước ra từ phòng khách không xa, dừng lại một chút rồi lại không mấy rõ ràng thu lại, quay người đi mất.
Trầm Nhứ cũng thu ánh mắt lại.
Triệu Vạn Kiều không nhịn được cười: “Không phải tôi nói đâu, Cầm Phi Phi này có phải không thể kiềm chế nổi không, phỏng vấn mới kết thúc mà đã chạy đến bắt chuyện, nhìn là biết anh ấy không phải kiểu người thích mấy cô nàng lòe loẹt như cô ta, mà cô ta còn dám quấy rầy, thật là lạ.”
Trầm Nhứ mím môi: “Chúng ta đi thôi, tài xế đang đợi ở dưới kia kìa!”
“Đi thôi đi thôi.”
Khi hai người xuống dưới, những người khác đã lên xe hết, chỉ còn đợi họ.
Thấy Trầm Nhứ đang ôm đồ, Chu Diệp liền vội vàng bước tới nhận lấy: “Chị Trầm Nhứ, nhanh lên xe đi.”
Trầm Nhứ mỉm cười: “Không nặng đâu, cảm ơn em nhé, Chu Diệp.”
“Không cần khách sáo với em.” Chu Diệp cười nói: “Em đã để chỗ cho chị và chị Triệu Vạn Kiều rồi.”
Lên xe, Triệu Vạn Kiều cười tươi nói: “Vẫn là chúng ta có Diệp Diệp giỏi giang.”
Vừa dứt lời, một giọng nói không hài hòa vang lên từ trong xe: “Các cô để chúng tôi đợi lâu vậy sao, sao giờ mới tới?”
Triệu Vạn Kiều đảo mắt lườm: “Không phải là cô bảo chúng tôi thu dọn đồ đạc sao? Nếu cô thấy chúng tôi chậm, lần sau cô tự đến đi.”
Cơn tức giận của Cầm Phi Phi bị dập tắt, không phản bác lại Triệu Vạn Kiều, ngược lại cô ta nở nụ cười nhìn Chu Diệp: “Diệp Diệp, hôm nay người mà mọi người phỏng vấn là anh trai em sao?”
Chu Diệp: “Là anh họ tôi.”
“Ồ—”
Cầm Phi Phi gật đầu, như thể có chút suy nghĩ.
Bây giờ cô ta hối hận muốn chết, hồi mới đầu khi Chu Diệp bắt đầu thực tập, tổng biên Trần định giao cho cô ta làm người dẫn dắt, nhưng nhìn thấy Chu Diệp, cô ta biết cô ấy không phải là người làm việc chăm chỉ, thế là cô ta đã đẩy cái “khoai lang nóng” này cho Trầm Nhứ. Nếu biết được anh họ Chu Diệp lại cực phẩm thế này, cô ta đã đồng ý rồi!
Dừng lại một chút, Cầm Phi Phi nhìn Chu Diệp hỏi: “Em có thể cho chị số WeChat của anh họ em không? Yên tâm, chị chắc chắn sẽ không làm em mất mặt đâu.”
Triệu Vạn Kiều không nhịn được mà đảo mắt, thực sự không biết cô ta đến đây là làm việc hay đến tìm bạn trai.
Chu Diệp: “…”
“Cái này thì không hay lắm đâu, anh em tính cách khá kỳ lạ, em cũng khá sợ anh ấy. Nếu e đưa số WeChat của anh ấy cho người lạ mà không xin phép anh ấy trước, chắc chắn anh ấy sẽ nổi giận.”
Nghe vậy, Cầm Phi Phi có chút nghi ngờ: “Nghiêm trọng như vậy sao?”
Chu Diệp gật đầu: “Rất nghiêm trọng!”
“Chị Phi Phi, chị đừng làm khó một thực tập sinh như em mà.”
“Được rồi.”
Cầm Phi Phi không cố gắng nài nỉ nữa: “Vậy cho chị hỏi một chút, anh trai em hiện tại có bạn gái chưa? Cái này chắc em có thể nói chứ? Em nói cho chị, chị không nói ra, anh ấy sẽ không biết đâu.”
Triệu Vạn Kiều: “…”
Vẫn không chịu từ bỏ.
“…”
Chu Diệp trả lời thẳng thắn: “Không có.”
Nói xong, cô nhìn Cầm Phi Phi rồi bồi thêm một câu: Nhưng cũng không thích chị đâu.
Cách mà Cầm Phi Phi công khai định cướp lấy cuộc phỏng vấn lúc nãy khiến cô vô cùng ghét cô ta, giờ vẫn có thể bình tĩnh nói chuyện là vì sau này còn phải làm việc chung, nếu ngay lập tức cắt đứt quan hệ thì sẽ ảnh hưởng đến Trầm Nhứ, không chừng Cầm Phi Phi lại chạy đến chỗ tổng biên Trần báo cáo thì càng rắc rối.
Vừa dứt lời, từ lúc lên xe, Trầm Nhứ im lặng không phản ứng gì bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Chu Hành thật sự không có bạn gái sao?
Cô cứ tưởng…
Trầm Nhứ nhanh chóng tỉnh lại, thu ánh nhìn lại và khẽ nở một nụ cười chua xót.
Có bạn gái hay không, cũng chẳng còn liên quan gì đến cô nữa rồi.
Chiều về đến tòa soạn, việc đầu tiên Trầm Nhứ làm là lấy máy ghi âm ra để chỉnh lại cuộc phỏng vấn hôm nay.
Trong công việc, dù không thể nói hoàn toàn hờ hững nhưng cô luôn hoàn thành công việc đúng hạn, chỉ là hôm nay lại lần đầu tiên cô cảm thấy có gì đó thôi thúc bản thân phải nhanh chóng viết một bài.
Cô cảm thấy tinh thần như có một sợi dây đang căng lên, đẩy cô đi tiếp, như thể nếu cô viết xong bài này, đó chính là đã tham gia vào những năm tháng cuộc đời đã lỡ mất của mình.
Tối sau khi tan sở, Trầm Nhứ vừa chỉnh xong một phần ghi âm.
Triệu Vạn Kiều đi qua gõ nhẹ lên bàn làm việc của cô: “Tan làm rồi, làm việc chăm chỉ như vậy, thật sự nên nhắc tổng biên Trần tăng lương cho cậu, đi ăn tối đi.”
Trầm Nhứ tháo tai nghe Bluetooth ra: “Không được rồi, tớ còn một chút nữa là xong, để hôm khác đi.”
“Thật không hiểu nổi cậu, lần đầu thấy có người lại tự muốn tìm việc để tăng ca như vậy.”
Nói rồi, cô cúi đầu nhìn màn hình máy tính của Trầm Nhứ: “Được rồi, vậy cậu từ từ làm việc, tớ đi trước.”
Trầm Nhứ gật đầu: “Được, về cẩn thận.”
“Ừ, cậu cũng vậy, mai gặp.”
“Mai gặp.”
Sau khi Triệu Vạn Kiều đi, Trầm Nhứ lại cúi đầu tiếp tục chỉnh sửa bài phỏng vấn với Chu Hành.
File ghi âm đã gần hết, bỗng dưng im lặng vài giây.
Ngay sau đó, trong tai nghe lại vang lên một lần nữa giọng nói trầm thấp của Chu Hành: “Vì muốn bảo vệ một người.”
Ngón tay của Trầm Nhứ lại một lần nữa dừng lại.
Cô biết, Chu Hành đang nói về cô.
Chuyện đêm hôm đó, không chỉ là cơn ác mộng của cô mà cũng là của anh.
Chỉ có điều, Trầm Nhứ không ngờ rằng, khi đó Chu Hành lại bảo vệ cô tới mức quyết tâm từ bỏ sự nghiệp đua xe.
Cô nhớ lại lúc ấy, bằng lái siêu hạng của Chu Hành chỉ mới cầm trong tay chưa đầy một tháng.
Anh mang trong mình quyết tâm từ bỏ tất cả, nhưng cô lại nói với anh những lời khó nghe ấy.
Chẳng trách bây giờ người ta lại hận cô đến thế.
Trầm Nhứ khổ sở mỉm cười, lấy lại suy nghĩ rồi bắt đầu sắp xếp lại từ đầu.
–
Khi bài viết đã dần dần hoàn thành, trời đã tối đen, tầng này gần như không còn ai.
Gõ xong chữ cuối cùng, Trầm Nhứ thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn vào đồng hồ rồi tắt máy tính, thu dọn đồ đạc rồi xuống lầu.
Đã gần mười giờ tối, tòa nhà vốn đông đúc người qua lại vào ban ngày giờ đây đã gần như vắng vẻ.
Ra khỏi văn phòng, Trầm Nhứ nhìn thoáng qua thang máy, chần chừ một chút, rồi vẫn không dám bước vào.
Từ nhỏ cô đã rất sợ những thứ huyền bí và những chỗ có không gian nhỏ hẹp, thầy bói nói cô yếu bóng vía, không nên tiếp xúc với những thứ đó. Hồi tiểu học cô từng bị ép nghe một câu chuyện ma, nội dung chính là câu chuyện xảy ra trong thang máy vào lúc nửa đêm, từ đó đến nay cô vẫn không dám đi thang máy một mình vào ban đêm.
Nhưng may mắn là văn phòng của cô chỉ ở tầng ba, đi bộ xuống cũng không lâu hơn thang máy là mấy.
Cô vừa mở cửa cầu thang, điện thoại liền vang lên.
Trầm Nhứ nhìn xuống, thấy là cuộc gọi từ chị Linh, chủ nhà, cô vừa đi xuống vừa nghe máy: “Chị Linh, sao giờ này lại gọi cho em vậy?”
“Tiểu Trầm à, làm phiền em muộn như vậy thật ngại quá.”
Trầm Nhứ: “Không sao đâu, có chuyện gì chị cứ nói ạ.”
“Chuyện là thế này, chị có một đứa cháu vừa đậu vào trường trung học số một, muốn mượn nhà chị ở một thời gian, mà hợp đồng của chúng ta cũng sắp hết hạn rồi, nên phải phiền em chuyển ra trước tháng sau.”
Nghe vậy, Trầm Nhứ cúi đầu trầm mặc vài giây, cô vốn định ngày mai sẽ nói chuyện với chị Linh về việc gia hạn hợp đồng.
Giọng nói trong điện thoại tiếp tục: “Thật xin lỗi Tiểu Trầm, lát cúp máy chị sẽ chuyển lại tiền đặt cọc cho em ngay.”
Trầm Nhứ có chút buồn bã: “Không sao đâu, đợi em tìm được nhà sẽ liên lạc lại với chị.”
“Được rồi, vậy em nhanh chút nhé.”
“Vâng, chị yên tâm, em sẽ chuyển đi trước cuối tháng.”
Cúp điện thoại, Trầm Nhứ nhẹ thở dài, may mà hôm nay cô đã viết xong bài phỏng vấn của Chu Hành, nếu không sau này vừa phải viết bài lại phải tìm nhà, cộng thêm sinh nhật của Hứa Nguyên Cầm vào cuối tháng, chắc chắn sẽ bận tối mắt.
Cô đi xuống cầu thang, khi gần đến tầng một, đèn hành lang bất ngờ tắt ngúm, xung quanh chìm trong bóng tối.
“……”
Quả thật là cái ngày gặp toàn phải chuyện không may.
Ngẩng đầu nhìn ra ngoài, Trầm Nhứ lập tức hoảng hốt, bên ngoài lúc này cũng tối om, điều này có nghĩa là không phải đèn cảm ứng hỏng mà là toàn bộ tòa nhà đã mất điện.
Từ nhỏ cô đã sợ bóng tối, giờ trái tim như nhảy lên đến tận cổ họng, theo phản xạ, cô đưa tay ra dò dẫm tìm tay vịn cầu thang.
Trong bóng tối, tay cô vô tình chạm vào một bàn tay ấm áp với các khớp xương rõ ràng.
Vừa chạm vào lòng bàn tay ấy, tim Trầm Nhứ lập tức ngừng đập.
Ngay sau đó, cô nghe thấy một tiếng thở nhẹ từ trên đỉnh đầu, giọng của người đàn ông trầm thấp, ngữ điệu trấn an rõ ràng:“Đừng sợ, tôi ở đây.”