Trầm Nhứ vừa đi xuống lầu thì thấy Thẩm Trạch Xuyên đang đứng dựa nhẹ vào cửa xe, mắt cúi xuống nhìn điện thoại. Khi nghe thấy tiếng giày cao gót của cô, cậu ta mới ngẩng đầu lên.
“Cũng nhanh thật đấy.”
Thẩm Trạch Xuyên cất điện thoại đi, đưa tay mở cửa xe phụ cho cô: “Lên xe đi, hôm nay tôi đã hỏi qua người bạn có hiểu biết về xe rồi, cậu ta xem qua ảnh và nói vết xước không nghiêm trọng lắm, sửa xe không tốn nhiều tiền đâu.”
Trầm Nhứ gật đầu: “Ừm, tôi biết rồi.”
Cô luôn cảm thấy chuyện đối phương muốn giải quyết riêng có chút kỳ lạ, nhưng cô không hiểu nhiều về những việc này, cũng không biết giá cả sơn lại xe ngoài thị trường là bao nhiêu, chỉ có thể nhờ Thẩm Trạch Xuyên hỏi thử để chuẩn bị tâm lý.
Thẩm Trạch Xuyên nhếch môi, nửa đùa nửa thật nói: “Tôi nói này, chị đúng là khéo va vào, cả thành Lâm Giang cũng chẳng tìm ra mấy chiếc McLaren đâu.”
“……”
Trầm Nhứ: “Là thực tập sinh tôi dẫn dắt, cô ấy lái xe của tôi đi không cẩn thận va vào.”
Thẩm Trạch Xuyên đóng cửa xe lại, nửa đùa nửa thật: “Quả nhiên là thực tập sinh do chị dẫn dắt.”
“……”
Nói xong, Thẩm Trạch Xuyên vòng qua đầu xe đi về phía ghế lái, khi cậu ta mở cửa xe thì động tác bỗng dừng lại, như có linh cảm cậu ta vô thức ngẩng đầu nhìn về phía trên lầu.
Ngay lập tức, đối diện với một ánh mắt không bình thường.
Mặc dù khoảng cách giữa cậu ta và cửa sổ tầng hai khá xa, cậu ta cũng không nhìn rõ người đang đứng gần cửa sổ nhưng bản năng của đàn ông khiến cậu ta cảm nhận được sự thù địch từ ánh mắt đó.
Thẩm Trạch Xuyên nhíu mày, cảm thấy có chút khó hiểu.
Cậu ta dừng lại vài giây, rồi thu hồi ánh mắt lại, mở cửa xe lên ngồi.
Chiếc xe chạy lên đường chính, Thẩm Trạch Xuyên vừa lái xe vừa trò chuyện với Trầm Nhứ: “Hôm nay chị đi tham dự đám cưới bạn học cấp ba à?”
“Ừ.”
Trầm Nhứ chỉ đáp lại một câu ngắn gọn rồi không nói thêm gì, hôm nay cô cảm thấy hơi mệt.
Thấy cô có vẻ không vui, mặt mày uể oải, Thẩm Trạch Xuyên thu lại ánh mắt rồi cười: “Ai không biết còn tưởng chị đi dự đám cưới của bạn trai cũ đấy.”
“……”
Trầm Nhứ mở miệng định nói gì đó nhưng lại thôi.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, những cánh lông bồ công anh bay bay, tâm trí cô cũng như lạc vào một hồi ức xa xưa.
Thực ra, câu hỏi mà Trần Gia Giai hỏi cô ở trên bàn vừa rồi cô còn nhớ rõ.
Tiết học cuối cùng của buổi sáng hôm đó là thể dục, cô vẫn như mọi khi, vào giữa tiết học trở về lớp học học từ vựng, vừa đi đến cửa thì nghe thấy tiếng cười vui vẻ từ trong lớp vọng ra.
Trầm Nhứ dừng lại động tác đẩy cửa, theo lý thì giờ này không có ai ở trong lớp, tiết thể dục cuối cùng liền với giờ nghỉ trưa, mọi người đều muốn ra ngoài sớm, hầu như chẳng ai quay lại lớp.
Khi cô định quay đi thì bất chợt nghe thấy trong lớp có người nhắc đến tên “Chu Hành”, Trầm Nhứ vô thức dừng lại.
“Cậu bạn hôm qua chơi bóng rổ ở sân thể dục tôi đã tìm hiểu rồi, tên là Chu Hành, gia đình khá giàu có nhưng mà không được coi là người tử tế gì, nghe nói cậu ấy thường xuyên qua lại với đám học sinh trường nghề bên cạnh.”
Trầm Nhứ thở phào, may là lần trước cô không chọc phải anh.
“Nhưng cậu tìm hiểu cậu ấy làm gì vậy?”
“Tất nhiên là muốn theo đuổi rồi, cú ném ba điểm hôm qua đẹp không thể tả! Cậu biết đấy, tôi thích mấy chàng trai chơi bóng rổ mà đẹp trai lắm.”
“Đẹp trai thì đúng, nhưng nghe nói cậu ấy rất khó theo đuổi.”
“Khó đến đâu? Cậu xem, cho tôi ba tháng, tôi không tin không thể làm cậu ấy động lòng!”
Trầm Nhứ không quan tâm lắm, định bỏ đi thì gặp phải lớp trưởng vừa mới lấy bài tập từ văn phòng về: “Trầm Nhứ? Sao cậu không vào trong?”
“À, tôi chỉ đi ngang qua thôi.”
Có lẽ vì vô tình nghe lén cuộc trò chuyện của người khác, Trầm Nhứ cảm thấy hơi lúng túng, nói xong cô liền vội vã rời đi, cũng không tìm hiểu xem người nói đó là ai.
Tuy nhiên, khi trở về sau giờ nghỉ trưa, Trầm Nhứ nhận ra ánh mắt của các bạn trong lớp nhìn cô càng lúc càng kỳ lạ.
Và đến khi cô thật sự hiểu ra nguyên nhân là gì, đó là vào chiều tối ba ngày sau, khi tin đồn đã lan rộng và thậm chí đã đến tai Chu Hành.
Cô gặp Chu Hành khi đang trên đường về ký túc xá sau giờ học buổi tối.
Thay vì nói là tình cờ gặp, có lẽ nên nói là Chu Hành cố ý đợi cô.
Anh xuất thân từ gia đình khá giả, cả người đều mặc đồ hiệu, nhưng lại không chút quan tâm, tựa mình một cách lười biếng vào một thân cây, toàn thân toát lên vẻ bất cần, không chút để tâm.
Trầm Nhứ thu ánh mắt lại, vừa cầu mong Chu Hành không nhìn thấy cô, vừa cúi đầu đi qua.
Khi đi qua anh, đột nhiên cô nghe thấy một tiếng cười nhẹ: “Này——”
Trầm Nhứ dừng lại một chút.
Cậu thanh niên có khuôn mặt tuấn tú nghiêng đầu, lười biếng nhìn cô: “Không thấy tôi à?”
Dù là vẻ ngoài lười biếng, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy khó chịu, rất đúng mực.
Trầm Nhứ nghĩ lại chuyện hôm trước cô nghe được ở cửa lớp, với nguyên tắc không gây chuyện, cô hơi mím môi rồi quay người lại: “Thấy rồi.”
“Thấy rồi mà không định chào hỏi sao?”
Chu Hành bước vài bước dài đến trước mặt cô, cúi nhìn cô: “Cậu đối xử với ân nhân cứu mạng của mình thế à?”
Trầm Nhứ: “……”
“Nghe nói cậu sẽ theo đuổi tôi?”
“?”
Trầm Nhứ vội vàng xua tay: “Tôi không…”
Cậu thanh niên hơi co chân, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chăm chú vào cô vài giây, rồi sau đó thờ ơ lên tiếng: “Tôi đợi mấy ngày mà không thấy cậu có động tĩnh gì, nên tự mình đến hỏi thử.”
Trầm Nhứ: “Hỏi gì?”
Cậu thanh niên nhướng mày, sau đó cúi đầu từ từ áp sát mặt cô.
Trầm Nhứ tim đập thình thịch, lòng bàn tay hơi ẩm ướt không nhịn được siết chặt dây balo đã mòn và bạc màu, một lúc lâu sau vẫn không dám rời mắt.
Cứ thế nhìn nhau vài giây, Chu Hành bỗng mỉm cười nhẹ, lười biếng đứng thẳng người, nửa thật nửa đùa nói: “Hỏi cậu định khi nào theo đuổi, để tôi chuẩn bị tâm lý.”
……
Hai mươi phút sau, xe dừng lại từ từ trước cửa khu nhà, Trầm Nhứ cũng dần hoàn hồn lại.
Cô mở cửa xe bước xuống, trước khi rời đi còn không quên ngoái đầu lại dặn dò: “Cậu về trường sớm đi, đừng đi lang thang ngoài này, cánh tay bị thương thế nào rồi?”
Thẩm Trạch Xuyên nhìn xuống cánh tay đang bầm tím của mình: “Không sao đâu, hôm đó nếu muộn chút nữa thì vết thương cũng lành rồi.”
Trầm Nhứ khẽ cong môi, không biết có phải vì đã trưởng thành hay không, mà năm nay khi trở lại Lâm Giang, cô đã có thể hòa hợp với Thẩm Trạch Xuyên.
“Được rồi, vậy tôi đi đây, cậu lái xe chú ý nhé.”
“Chị——”
Thẩm Trạch Xuyên có chút lúng túng nhìn đi chỗ khác, ngập ngừng nói: “Có thời gian về nhà ăn cơm đi, mấy hôm nay mẹ hay nhắc đến chị.”
“Được rồi.” Trầm Nhứ khẽ chớp mi, không có cảm xúc gì nói: “Chị biết rồi, sẽ về khi có thời gian.”
Hôm nay trời nóng bức, trước khi đi cô quên không mở cửa sổ, giờ trong phòng nóng như lò hấp.
Trầm Nhứ tháo giày cao gót ra, việc đầu tiên cô làm là mở cửa sổ ban công.
Nhưng không ngờ, cô lại vô tình nhìn thấy Thẩm Trạch Xuyên đang ngồi trong xe dưới lầu.
Cô đang thắc mắc, thì chiếc xe dưới lầu lại bắt đầu di chuyển, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt cô.
Mặc dù Thẩm Trạch Xuyên là em trai cô, nhưng mối quan hệ của họ không được tốt cho lắm, cộng thêm quan niệm trọng nam khinh nữ của gia đình, từ nhỏ cô luôn là người bị bỏ rơi, bị xem nhẹ, vì vậy, Trầm Nhứ thậm chí chưa bao giờ nhắc đến việc cô còn có một người em trai.
Sau khi vào đại học, Trầm Nhứ rất ít khi trở về Lâm Giang, nếu không phải vì mẹ cô, Hứa Uyển Quân, đột nhiên bệnh nặng, có lẽ sau khi tốt nghiệp cô đã định cư luôn ở Thanh Châu.
Vốn dĩ khi trở về Lâm Giang, Trầm Nhứ cũng không định gần gũi với gia đình quá nhiều, dù sao thì nỗi thất vọng đã tích tụ quá lâu, cô cũng chẳng còn hy vọng gì nữa, nhưng lần này trở về, lại không ngờ có thể hòa thuận với Thẩm Trạch Xuyên đến vậy.
Đây là điều mà Trầm Nhứ không ngờ tới.
–
Sáng hôm sau, Trầm Nhứ vừa ngồi vào chỗ làm, Triệu Vạn Kiều đã ôm theo xấp tài liệu mà cô ấy mất nguyên hai ngày cuối tuần tra cứu đến tìm cô: “Cậu vừa đến là tớ thấy may rồi đó.”
Trầm Nhứ mỉm cười: “Sao vậy, có chuyện gì à?”
“Cái đề tài mới lần trước họp đã nói đấy, cậu quên rồi à?”
Vừa nói, Triệu Vạn Kiều vừa đặt tập hồ sơ lên bàn làm việc của Trầm Nhứ, hào hứng nói: “Nói cho cậu nghe, người này đúng là đẹp trai thật sự, mà sống kín tiếng cũng thật sự luôn. Trên mạng không có nổi một cuộc phỏng vấn nghiêm túc, hình ảnh phần lớn đều là chụp nghiêng, tớ lục lọi suốt hai ngày mới tìm được mấy tấm này đấy.”
Trầm Nhứ nhìn xuống tấm ảnh in trên trang đầu tiên của tờ A4 — sáu năm rồi, cuối cùng cô cũng lại có cơ hội nhìn Chu Hành thật kỹ một lần nữa.
Có thể thấy đây là ảnh chụp lén, khác hẳn với hai lần trước khi anh mặc đồ đua trông phóng khoáng và ngạo nghễ, lần này anh mặc áo sơ mi đen kiểu casual, hai cúc cổ mở lơi, lộ ra một đoạn xương quai xanh, lớp vải đen mỏng buông xuống người anh.
Anh có xương mày cao, hốc mắt sâu, lông mi rủ nhẹ che đi con ngươi nâu sẫm, giữa đôi mày mang theo vài phần mệt mỏi.
So với nhiều năm trước, anh đã bớt đi phần ngang tàng của tuổi trẻ, thay vào đó là nét chững chạc, điềm tĩnh.
“Hiếm khi thấy cậu nhìn một người khác giới lâu đến vậy, cậu cũng thấy đẹp trai đúng không!!!”
Trầm Nhứ thu lại ánh mắt, chọn cách phớt lờ lời cô bạn đồng nghiệp.
Cô không thể vô lương tâm mà nói người trong ảnh không đẹp trai. Dù sao thì, nguyên nhân ban đầu khiến cô động lòng, chẳng phải cũng chính vì khuôn mặt này — khuôn mặt từng khiến vô số cô gái đồng trang lứa mê mẩn hay sao.
“Tớ nói thật, tớ đã tra hết thông tin mới biết người này có lý lịch khủng thật. Mười tám tuổi đã lấy được bằng đua xe chuyên nghiệp, hai mươi tuổi một trận thành danh, giành được chức vô địch thế giới ở giải F1, chỉ là giữa chừng có hai năm mất tích không rõ lý do, vài năm gần đây thành tích cũng rất ổn định.”
Triệu Vạn Kiều vẫn ôm chặt tập tài liệu lải nhải trước mặt cô: “Tớ còn tra được lịch trình gần đây của Chu Hành, sau giải đua xe công thức 1 thế giới ở Ý tháng trước là anh ta về nước luôn. Tớ đã nhờ người liên hệ được với một tay đua trong đội của anh ta, nghe nói anh ta đang ở Lâm Giang.”
“À, vậy à.” Trầm Nhứ không biết đang nghĩ gì, hơi lơ đãng.
Triệu Vạn Kiều lại từ bàn mình ôm sang hai tập tài liệu: “Đây là tài liệu tớ tra được hai ngày nay về Chu Hành và về đua xe công thức 1, lúc nào rảnh cậu nhớ đọc nhé. Tớ về chuẩn bị tiếp đây, cố gắng trước cuối tuần viết xong bản thảo phỏng vấn.”
Trầm Nhứ ngẩng đầu nhìn qua: “Cậu làm gì mà chắc như đinh đóng cột vậy, chắc chắn sẽ phỏng vấn được anh ta à?”
Theo như ấn tượng của cô, Chu Hành vốn không thích đối diện với ống kính. Ngay cả tấm ảnh chụp chung duy nhất giữa hai người năm xưa cũng là do cô năn nỉ mãi mới chụp được.
Nhưng đúng là có những người sinh ra đã đẹp, kể cả lúc mặt lạnh thì lên hình vẫn cuốn hút lạ thường.
“Tất nhiên rồi.”
Triệu Vạn Kiều thần bí đáp: “Cậu yên tâm, tớ đã nhờ người tạo cầu nối rồi, mấy ngày tới chắc chắn có tin tốt.”
Nói xong, Triệu Vạn Kiều tranh thủ trước khi Tổng biên Trần đến kiểm tra, nhanh chóng quay lại chỗ ngồi của mình.
Trầm Nhứ nhìn đống tài liệu trên bàn, thở dài một hơi, âm thầm nhắc nhở bản thân đây là công việc, sau đó mới bắt đầu lật xem những gì Triệu Vạn Kiều vừa đưa.
Buổi chiều, gần đến giờ tan làm, Trầm Nhứ lại nhận được tin nhắn từ chủ xe, nói xe đã sửa xong, hẹn cô 6 giờ 30 gặp mặt để bàn chuyện bồi thường.
Sáu giờ cũng chưa muộn, Trầm Nhứ không nghĩ ngợi gì nhiều liền đồng ý. Có lẽ vì bên kia biết cô là con gái nên cũng khá lịch sự, nhường cô chọn địa điểm gặp. Trầm Nhứ gửi cho đối phương địa chỉ một quán cà phê gần tòa soạn mà cô hay lui tới.
Sau khi hẹn xong thời gian và địa điểm, Trầm Nhứ cũng không vội rời văn phòng, định ở lại tăng ca một tiếng, đến gần giờ rồi mới ra ngoài.
Sáu giờ mười, Trầm Nhứ thu dọn đồ đạc đúng giờ và xuống tầng.
Từ công ty đi bộ đến quán cà phê đó chỉ mất khoảng năm phút, nhưng Trầm Nhứ có thói quen đến sớm.
Đến nơi, cô gọi một ly latte, chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ có thể nhìn ra cửa chính, vừa uống vừa chờ.
Nhưng không ngờ, uống gần hết ly cà phê mà vẫn không thấy ai tới.
Thấy vậy, Trầm Nhứ cúi xuống nhìn đồng hồ, đã quá giờ hẹn mười phút.
Có lẽ trên đường gặp chuyện gì đó.
Trầm Nhứ tự nhủ như vậy, vẫn kiên nhẫn, tự tìm lý do thay người ta.
Cô đặt điện thoại xuống, lại lấy bản thảo chưa kịp chỉnh sửa ra tiếp tục làm.
Không biết từ lúc nào, lại thêm hai mươi phút trôi qua, quán cà phê dần vắng khách.
Cộng thêm mười phút vừa rồi, tổng cộng đã trễ hẳn nửa tiếng, Trầm Nhứ cau mày, bắt đầu cảm thấy sốt ruột.
Cô lấy điện thoại ra, tìm lại số điện thoại trước đây chủ xe từng nhắn cho mình, cúi đầu gõ chữ.
Cùng lúc đó, điện thoại trong băng ghế sau của chiếc Hummer đen đang đậu ở ngã tư đối diện quán cà phê sáng lên.
[Chào anh, tôi đến nơi rồi, anh đang ở đâu vậy?]
Trịnh Viêm liếc nhìn tin nhắn, ngẩng đầu nói với người đàn ông đang ngồi ở ghế lái: “Hành ca, cô Trầm nhắn tin hỏi anh đến đâu rồi này.”
Thực ra Trịnh Viêm cũng thấy kỳ lạ. Chu Hành đã đến trước cửa quán cà phê từ một tiếng trước, hai người còn ngồi trong xe nhìn thấy Trầm Nhứ bước vào quán.
Chỉ là không hiểu vì sao, cho đến tận bây giờ, Chu Hành vẫn không có ý định xuống xe, chỉ ngồi trong xe nhìn vào.
Chu Hành không di chuyển ánh mắt, giọng nhàn nhạt: “Cậu nhắn là trên đường có việc nên đến muộn, sắp tới nơi rồi.”
“À… được rồi…”
Dù không hiểu rõ tại sao Chu Hành đã đến từ sớm mà vẫn không xuống xe, Trịnh Viêm vẫn làm theo lời dặn.
Trịnh Viêm: “À đúng rồi Hành ca, em có một người bạn cấp hai, giờ làm ở tòa soạn, dạo này anh vừa mới giành giải trong cuộc đua, người bạn đó nhờ em hỏi anh có muốn nhận phỏng vấn không, tòa soạn đó là tạp chí thời trang khá nổi trong ngành đấy.”
Chu Hành vẫn nhìn về phía xa, không rõ có nghe lọt tai hay không.
Vài giây sau, anh lấy bao thuốc ra, giọng điệu không rõ cảm xúc: “Để sau đi.”
Thấy anh không có tâm trạng nói chuyện, Trịnh Viêm cũng không hỏi thêm nữa, ngoan ngoãn ngậm miệng.
Trong quán cà phê, Trầm Nhứ nhận được tin nhắn, cúi đầu nhìn một cái, không trả lời, tắt màn hình rồi tiếp tục ngồi chờ.
Chu Hành khẽ nhếch môi, động tác của cô không thoát khỏi tầm mắt anh.
Anh biết, nhìn thấy tin nhắn mà không trả lời, đó là dấu hiệu cho thấy cô bắt đầu mất kiên nhẫn.
Chu Hành thu lại ánh nhìn, cúi đầu châm một điếu thuốc, hít một hơi sâu rồi chậm rãi nhả ra làn khói trắng.
Trong bóng đêm, nét mặt người đàn ông trở nên khó đoán, nhưng ánh mắt thì vẫn không rời khỏi khung cửa sổ kia.
Tưởng rằng những ký ức xa xôi ấy đã sớm bị thời gian xóa nhòa, ai ngờ đến cả những chi tiết nhỏ nhặt như thế này, anh vẫn nhớ rõ ràng.
Anh nhớ, hồi cấp ba cũng vậy.
Lúc đó, Trầm Nhứ làm thêm ở KFC trong kỳ nghỉ hè, anh thì đứng ngoài đợi cô tan ca.
Anh luôn đến sớm một tiếng, ngồi ở băng ghế thứ ba trong quảng trường đối diện quán KFC, từ góc đó có thể nhìn thấy cô qua lớp kính.
Chờ mãi thấy buồn, anh nhắn tin cho cô, lúc đầu Trầm Nhứ còn nhẫn nại trả lời, nhưng anh nhắn nhiều quá cô bắt đầu không kiên nhẫn nữa, nên không chịu trả lời.
Y hệt như bây giờ.
Chu Hành dời mắt, hạ hết cửa kính xe xuống, làn gió đêm mát lạnh ùa vào làm đầu óc anh tỉnh táo hơn đôi chút.
Thấy Chu Hành vẫn không có ý định xuống xe, Trịnh Viêm càng thấy khó hiểu, nhưng thấy anh đang hút thuốc thì không dám hỏi.
Ai quen Chu Hành cũng biết, anh không hút thuốc thường xuyên, nhưng một khi đã hút thì nghĩa là tâm trạng anh đang rất tệ.
Cuối cùng, Trịnh Viêm đành lặng lẽ quay đầu nhìn vào bên trong quán cà phê.
Không hiểu sao, anh cảm thấy cô gái ngồi bên cửa sổ kia trông rất quen, như thể mấy hôm trước đã từng gặp ở đâu rồi.
Ở đâu nhỉ…
Một lúc sau, Trịnh Viêm bỗng giật mình nhớ ra — là lần trước gặp ở bệnh viện!
Ngay ở hành lang bệnh viện!
Lúc đó, cái người tên Chu Hành mà hễ thấy phái nữ là tránh xa ba mét, lại đứng đơ người tại chỗ khi nhìn thấy cô gái kia!
Hôm đó Chu Hành nói sao nhỉ?
À — không quen.
Cái quái gì mà không quen biết chứ??!
Không quen mà hẹn người ta ra ngoài, rồi ngồi trong xe nhìn chằm chằm suốt một tiếng đồng hồ?
Dù trong lòng Trịnh Viêm đã mơ hồ đoán ra được vài phần, nhưng nhất thời vẫn chưa dám chắc.
Nếu thật sự có ý muốn theo đuổi người ta, với tính cách của Chu Hành, tuyệt đối không có chuyện để người ta chờ suốt cả tiếng đồng hồ thế kia. Nhưng nếu thật sự không có ý gì, thì họ cũng sẽ chẳng đến đây làm gì.
Lại thêm hai mươi phút trôi qua, trong quán cà phê giờ cũng chẳng còn lại mấy người.
Sự kiên nhẫn của Trầm Nhứ đã cạn sạch, nhưng trước khi rời đi, cô vẫn nhắn thêm một tin nhắn nữa đến số điện thoại kia:
[Anh đã trễ hẹn năm mươi phút rồi, hôm nay anh còn tiện ghé qua không?]
Trịnh Viêm cầm điện thoại, đầu óc đầy dấu hỏi, liếc nhìn thấy Chu Hành đang châm điếu thuốc thứ ba trong tối nay, liền cẩn thận dò hỏi: “Hành ca, em trả lời sao đây?”
Chu Hành nhả ra một làn khói, liếc mắt nhìn màn hình điện thoại đang sáng, giọng hơi khàn khàn: “Xin lỗi cô ấy một câu, nói hôm nay có việc đột xuất.”
Trịnh Viêm: “……”
Anh gây chuyện rồi bắt em xin lỗi hả?
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ trong lòng, cậu ta chẳng dám nói ra, chỉ cúi đầu làm theo lời Chu Hành, gửi đi một tin nhắn xin lỗi.
Tin vừa được gửi, Chu Hành đã quay đầu hỏi: “Gửi chưa?”
Trịnh Viêm: “Gửi… rồi ạ.”
Lời còn chưa dứt, Chu Hành đã thấy Trầm Nhứ thu dọn đồ đạc, bước nhanh ra khỏi quán cà phê, tiếng giày cao gót cộc cộc vang vọng trên nền gạch, không cần nhìn kỹ anh cũng biết gương mặt cô lúc này thế nào.
Chu Hành bật ra một tiếng cười lạnh, đầu lưỡi khẽ chống vào hàm dưới.
Anh dùng lực dập tắt điếu thuốc trong tay, khóe môi như mang theo chút mỉa mai: “Hết kiên nhẫn rồi.”