Chạy Về Phía Em - Diệp Kiến Tinh

Chương 69: Chương 69




Đêm khuya tĩnh lặng.

Giọng nói của người đàn ông đặc biệt trầm thấp, chất chứa sự dịu dàng. Khi hơi thở nóng hổi của anh rơi vào bên tai, toàn thân Trầm Nhứ như có dòng điện chạy qua.

Khoảnh khắc ấy, cô thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập.

Chạm vào ánh mắt của Chu Hành, khóe mắt Trầm Nhứ lại bất giác cay cay.

Cô ngừng lại một chút, khẽ mím môi, hỏi: “Như thế này… có phải hơi không công bằng với anh không?”

Chu Hành cụp mắt, nhẹ nhàng cười, giọng nói dịu dàng: “Tình cảm vốn không có gì gọi là công bằng tuyệt đối.”

“Yêu em nhiều hơn một chút, là anh tự nguyện.”

Ánh mắt Trầm Nhứ dừng lại trên gương mặt anh không rời: “Vậy để em yêu anh thêm hai phần nữa, như thế sẽ hơn anh một chút.”

Nghe vậy, Chu Hành nhướng mày nhìn cô vài giây, sau đó không nhịn được bật cười.

Anh cúi đầu nhìn cô: “Không ngờ em cũng ganh đua phết đấy.”

“……”

Trầm Nhứ khẽ mím môi, không đáp lại.

Cuộc trò chuyện dừng lại ở đó. Không hiểu sao, Trầm Nhứ cảm thấy dừng lại giữa chừng thế này có hơi… lúng túng.

Ngập ngừng một chút, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Vậy… mình không làm nữa à?”

Chu Hành nuốt nước bọt, gật đầu: “Ừ, không làm nữa.”

Nghe vậy, hàng mi Trầm Nhứ khẽ rung lên, ánh mắt không nhịn được lại dừng trên người anh.

Áo sơ mi của Chu Hành đã cởi một nửa, hai chiếc cúc trên cùng vì giằng co mà bung ra, giờ cũng chẳng biết rơi đi đâu mất rồi.

Cổ áo sơ mi bị cô kéo lệch, một bên còn dính sát người, bên kia đã lệch hẳn đến vai, để lộ một bên xương quai xanh và nửa bờ ngực.

Đôi mắt sâu thẳm của anh vẫn đượm ánh khát khao chưa tan hết, cứ thế ngồi ngược sáng nhìn cô, trong sự dịu dàng còn ẩn chứa chút bất cần.

Ngay khoảnh khắc ấy, Trầm Nhứ chợt cảm thấy Chu Hành như một biểu tượng của sự hấp dẫn đầy nguy hiểm.

Trong đầu cô bỗng hiện lên một ý nghĩ có phần xấu hổ——

Rất muốn chiếm lấy anh.

Cô ngập ngừng một chút, nhìn Chu Hành, cứng đầu chỉ vào hàng cúc bung ra trên áo anh: “Anh thế này rồi… chẳng phải kết thúc kiểu này không ổn lắm sao…”

Nghe vậy, người đàn ông nhướng mày, khẽ bật cười: “Cũng đúng.”

Ngón tay thon dài của anh khẽ vuốt lọn tóc cô, lần xuống theo hàng cúc áo ngủ của cô, chậm rãi trượt dần.

Sự đụng chạm mơ hồ dần trở nên chân thực, tim Trầm Nhứ đập thình thịch, nhịp thở cũng theo động tác của Chu Hành mà dần rối loạn.

Đến khi ngón tay anh dừng lại ở một chỗ, anh bất ngờ ngẩng đầu lên.

“Còn em thì sao?”

Ánh mắt anh lặng lẽ nhìn cô, giọng nói khàn khàn, mang theo hơi thở quyến rũ: “Cho anh không?”

Chạm phải đôi mắt vẫn còn vương tình ý của anh, trái tim Trầm Nhứ khẽ run lên.

Cô không trả lời câu hỏi đầy ẩn ý ấy, chỉ lặng lẽ vươn tay, vòng qua cổ anh, như một sự dâng hiến, nhẹ nhàng đưa cả người mình trao cho anh.

Bàn tay đặt trên eo cô của Chu Hành không nhịn được mà siết chặt lại, anh cắn nhẹ lên vành tai cô, khiến cô hơi đau rát.

Rõ ràng đã cố kìm nén đến gần như phát điên, nhưng vẫn nghiến răng, rít ra từng chữ: “Chính em tự tìm đến, đừng mong anh sẽ nương tay.”

Dứt lời, Chu Hành mạnh mẽ bế cô lên khỏi sofa, sải bước tiến vào phòng ngủ.

Mặc dù miệng nói toàn lời dữ dằn, nhưng anh lại dịu dàng chăm sóc cảm xúc của Trầm Nhứ từng chút một, cẩn trọng để cô thích nghi với mỗi va chạm của mình.

Cả người Trầm Nhứ như bị sự dịu dàng quá đỗi ấy của anh bao phủ, nụ hôn của anh khiến cô choáng váng đến mức không phân biệt được phương hướng.

Không biết đã qua bao lâu, bên tai cô vang lên một nụ hôn nhẹ như lông vũ, mang theo giọng nói khàn khàn vì kìm nén: “Xin lỗi… anh không nhịn được…”

Đầu óc Trầm Nhứ mơ màng, bên tai chỉ còn tiếng thở d.ốc trầm thấp của anh, trên trán đã thấm một lớp mồ hôi mỏng vì căng thẳng.

Nụ hôn của anh lại nhẹ nhàng rơi xuống trán cô lần nữa.

Sau đó, ánh mắt anh dần dần trượt xuống—đôi mắt, sống mũi, môi, xương quai xanh…

Cảm giác nhẹ nhàng như có một chiếc lông vũ khẽ lướt qua.

“Thả lỏng một chút…”

Giọng đàn ông trầm thấp khàn khàn, pha lẫn chút mê hoặc vang lên bên tai cô, đầu gối anh ép mở chân cô ra.

Trái tim Trầm Nhứ đập ngày càng nhanh, hơi thở cũng trở nên hỗn loạn. Nỗi sợ hãi với điều chưa biết hòa cùng khao khát mãnh liệt khiến cô tê dại cả da đầu.

Cô bấu chặt lấy cánh tay Chu Hành, đầu ngón tay ấn sâu vào da thịt, để lại từng vệt hằn rõ rệt.

Như minh chứng cho khoảnh khắc hiện tại giữa họ.

“Chu Hành.”

Cô gọi tên anh nghẹn ngào như sắp khóc, đầu mũi run lên khe khẽ phát ra tiếng nức nở, lông mày nhíu chặt lại như đang chịu đựng cơn đau cực lớn: “Đau quá…”

Nghe vậy, động tác của người đàn ông khựng lại trong giây lát, ánh mắt anh hạ xuống, yết hầu chuyển động mạnh mẽ.

Anh đã đánh giá quá cao bản thân mình. Những lời tàn nhẫn trước đó chỉ là đang tự lừa mình dối người. Dù ở trên giường, anh cũng chẳng thể nào thực sự nhẫn tâm với cô.

Không cần cô lên tiếng, chỉ một giọt nước mắt thôi, anh cũng đã đầu hàng hoàn toàn.

Sáu năm qua đi, qua bao đêm trằn trọc mất ngủ, những yêu thương chất chứa từ lâu đã hóa thành bản năng.

Rất lâu sau đó, trong đêm yên tĩnh, mới dần vang lên những tiếng thở đứt quãng xen lẫn âm thanh nghẹn ngào.

Kết thúc lần cuối cùng, toàn thân Trầm Nhứ như vừa được vớt lên khỏi mặt nước, mồ hôi ướt đẫm mái tóc, dính bết lên trán.

Cô kiệt sức, mơ màng thiếp đi, mí mắt nặng trĩu khép lại, chỉ nghe loáng thoáng bên tai có người khẽ cắn lên vành tai cô, giọng nói trầm khàn đầy quyến luyến: “Em là của anh, chỉ riêng anh.”

Trầm Nhứ mê mê tỉnh tỉnh, Chu Hành ôm cô nằm trên giường một lúc rồi cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn thành kính: “Vất vả rồi, bảo bối.”

Giọng anh trầm thấp, khàn khàn, mang theo ý cười mơ hồ.

Theo động tác ấy, một giọt mồ hôi từ yết hầu anh lăn xuống, rơi đúng lên mí mắt cô. Trầm Nhứ khẽ nhíu mày lại.

Hàng mi cô rung nhẹ, nhưng vì quá mệt, dù cố gắng cử động hai lần vẫn không thể mở mắt ra được.

Thấy vậy, Chu Hành cúi đầu lại gần, cẩn thận hôn lên mí mắt cô, dịu dàng dỗ dành: “Chưa được ngủ đâu, phải đi tắm đã.”

Lúc này toàn thân Trầm Nhứ rã rời mỏi nhừ, chẳng buồn quan tâm anh nói gì, chỉ ú ớ một tiếng mơ hồ, quay người sang bên không thèm để ý đến anh nữa.

Chu Hành bật cười khẽ.

Biết tối nay cô mệt lắm rồi, anh không làm phiền thêm, tiện tay mặc quần vào rồi xuống giường đi xả nước tắm. Sau khi chuẩn bị xong, anh quay lại nhẹ nhàng bế Trầm Nhứ vào phòng tắm.

Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, Trầm Nhứ lờ mờ cảm nhận được Chu Hành đặt cô vào bồn tắm, cẩn thận dịu dàng giúp cô làm sạch cơ thể. Nhưng cô quá lười để mở mắt, cứ thế nhắm nghiền mắt, lim dim giữa cơn mơ hồ.

Trong lúc cô ngâm mình, Chu Hành quay lại phòng ngủ thay bộ ga giường mới. Vừa rồi vì không kiềm chế được, có phần hơi mạnh tay, giờ trên drap trải giường còn loang lổ những vết nước đậm nhạt.

Anh thu dọn mọi thứ xong xuôi, thay đồ ngủ cho Trầm Nhứ rồi nhẹ nhàng đặt cô trở lại giường.

Vừa chạm xuống nệm, Trầm Nhứ đã cau mày, rúc người ra khỏi vòng tay anh, kéo chăn trùm kín mình, chưa đầy vài giây sau đã vang lên tiếng thở đều đặn.

Trong tầm mắt, Trầm Nhứ nhắm chặt đôi mắt, vẻ mặt an yên như một búp bê sứ xinh xắn tinh tế.

Bên ngoài cửa sổ, trời bắt đầu hửng sáng.

Trong chăn, Trầm Nhứ say ngủ ngon lành, còn Chu Hành lại hoàn toàn không có chút buồn ngủ nào, adrenaline trong người dường như vẫn chưa hạ xuống, khiến anh cảm thấy phấn khích bất thường.

Anh đứng tại chỗ, ngắm nhìn gương mặt yên bình của cô gái, khóe môi không nhịn được cong lên.

Thu lại ánh nhìn, Chu Hành không vội về nhà, cũng không lên giường ngay, anh dựa vào ánh sáng mờ nhạt ngoài cửa sổ ngồi xuống chiếc ghế gần đó, rút ra một điếu thuốc.

Khói thuốc màu xanh nhạt uốn lượn theo từng khớp ngón tay rõ ràng của anh mà bay lên. Chu Hành cụp mắt rít một hơi thật sâu, khói lùa vào phổi rồi lại được anh nhả ra, lòng vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

Hút hết một điếu thuốc.

Anh mới đứng dậy, đi đến đầu giường xử lý bao cao su đã qua sử dụng, sau đó vén chăn nhẹ nhàng nằm xuống, từ phía sau vòng tay ôm lấy cô.

“Nhứ Nhứ, ngủ ngon.”

Có lẽ vì đêm qua quá mệt, sáng hôm sau Trầm Nhứ ngủ đến tận khi mặt trời lên cao mới tỉnh dậy.

Dù đang là mùa đông, nhưng ánh nắng giữa trưa vẫn chói chang một cách bất ngờ. Trầm Nhứ bị nắng chiếu vào mặt làm cho tỉnh giấc.

Cô lơ mơ mở mắt, theo thói quen lật người sang một bên.

Không động thì thôi, vừa động một cái liền cảm thấy toàn thân đau nhức như vừa bị tháo rời ra từng khúc, đặc biệt là vùng xương hông đau âm ỉ khiến cô nhíu mày, hít sâu một hơi lạnh.

Tối qua ngủ quá muộn, đầu óc bây giờ vẫn còn choáng váng.

“Dậy rồi à?”

Giọng nam trầm thấp, trong trẻo vang lên từ không xa phía trên đầu, Trầm Nhứ theo phản xạ ngẩng đầu nhìn sang.

Chu Hành cũng mới dậy chưa lâu, lúc này đang đứng trước gương toàn thân, mặc lại chiếc sơ mi hôm qua đã bị Trầm Nhứ kéo đứt hai cái cúc.

Vừa nhìn đã thấy rõ dấu vết móng tay vẫn còn chưa phai trên xương bả vai anh, đồng thời, những hình ảnh tối qua khiến mặt người ta đỏ bừng lại không ngừng hiện lên trong đầu cô.

Vô tình chạm phải ánh mắt trong gương, má Trầm Nhứ bỗng nóng lên, vội vàng rụt người lại, khẽ đáp một tiếng gần như không nghe thấy: “Ừm.”

“Đói chưa, muốn ăn gì không?” Chu Hành vừa cài cúc áo vừa hỏi.

Chờ mãi không nghe thấy trả lời.

Đến khi Chu Hành cài hết cúc áo, đi đến gần thì thấy Trầm Nhứ đã cuộn tròn cả người vào trong chăn, đến đầu cũng không thò ra ngoài.

Thấy vậy, Chu Hành không nhịn được bật cười.

Anh bước tới, nửa ngồi xuống mép giường, đưa tay nhẹ nhàng kéo tấm chăn che trên đầu cô ra, giọng nói dịu dàng: “Đừng trùm kín như vậy, cẩn thận ngạt thở đấy.”

Vài giây sau, từ trong chăn truyền ra giọng nói u uất của Trầm Nhứ: “Em… em không muốn nhìn thấy anh lúc này.”

Nghĩ đến chuyện tối qua, những lời ngượng ngùng bị Chu Hành ép phải nói ra, Trầm Nhứ xấu hổ đến mức không dám nhìn ai.

Không đúng.

Phải nói là không dám nhìn người trước mặt mới đúng…

Giờ phút này Trầm Nhứ chỉ thấy hối hận vô cùng, hôm qua sao cô lại không giữ nổi mình cơ chứ…

Nghe vậy, Chu Hành khẽ bật cười thành tiếng: “Em tính cả đời không nhìn thấy anh nữa chắc?”

“Cả sự trong trắng cũng không còn, bạn gái cũng không có, thế thì chẳng phải anh lỗ nặng à?”

Lông mi của Trầm Nhứ dưới chăn khẽ rung nhẹ.

Nói đi nói lại, dường như lời Chu Hành cũng có lý, đã làm rồi thì cũng không thể không có trách nhiệm được.

Sau khi tự điều chỉnh tâm lý xong, Trầm Nhứ mới chậm rãi vén chăn xuống, nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Chu Hành.

Cô cứ có cảm giác đôi mắt vốn mang vẻ lạnh nhạt kia, lúc nhìn cô lại dịu dàng đến mức khiến người ta không chịu nổi, như thể chứa đựng cả một đại dương yêu thương.

Ngập ngừng một lát, Trầm Nhứ mím môi, cúi đầu xuống giường: “Em đi rửa mặt trước.”

Nhưng ai ngờ vừa xỏ chân vào dép đứng dậy, hai chân đã mềm nhũn, cả người như không thể đứng vững, còn chưa kịp đứng thẳng đã bị Chu Hành vòng tay bế bổng lên.

Cơ thể đột ngột rời khỏi mặt đất, Trầm Nhứ theo bản năng đưa tay ôm lấy cổ anh: “Anh làm gì vậy, thả em xuống đi.”

Nghe vậy, Chu Hành cúi mắt nhìn cô: “Không phải em nói muốn đi rửa mặt à?”

Vừa nói, anh vừa vững vàng bế Trầm Nhứ đi về phía phòng tắm, giọng nói mang theo sự thích thú: “Anh đưa em đi.”

Tới phòng tắm, Trầm Nhứ nhìn vào vết hôn chi chít trên xương quai xanh và cổ trong gương suốt mấy giây.

Cuối cùng không nhịn được nghiến răng nghiến lợi trách móc: “Chu Hành, anh là chó à!”

Nghe vậy, người đàn ông kia nâng mí mắt nhìn cô trong gương, sau đó hơi nghiêng đầu, đưa tay kéo cổ áo ra chỉ vào vết móng tay in hằn trên xương quai xanh của mình.

Anh nhìn thẳng vào mắt cô trong gương, chậm rãi hỏi lại: “Trầm Nhứ, thế em là mèo à?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.