Giữa làn hơi nước mờ ảo, Dương Hồng Quyên nhắm mắt, tiếng vỗ nước rì rầm bên tai. Cái cách Viên Phi nhẹ nhàng xoa bóp lòng bàn tay khiến cô thấy nhẹ nhõm hẳn.
“Sướng thật!” Cô khẽ nhếch môi, buột miệng cảm thán.
Viên Phi ngẩng lên. Cô lười biếng, hưởng thụ ra mặt, nhưng lại phảng phất một vẻ quyến rũ khó cưỡng. Anh ngắm nhìn cô, trêu ghẹo: “Bận rộn như em chắc ngày kiếm vài trăm triệu ha?”
Dương Hồng Quyên từ từ mở mắt, liếc xéo anh, rồi lười biếng đáp: “Tất nhiên không bằng anh rồi, nhưng ít nhất em cũng tự lo được cho bản thân.”
Viên Phi khẽ cười, nói: “Anh nuôi em cả đời còn được, với lại tài sản của anh cũng là của em. Em lo xa gì chứ?”
“Cả đời dài thế, ai mà biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì?”
Viên Phi nheo mắt nhẹ, đáp: “Chẳng lẽ em còn dám yêu người đàn ông khác à?”
Dương Hồng Quyên cười thầm, rồi nửa thật nửa đùa bảo: “Em nói là anh đó, ai biết anh có yêu người phụ nữ khác không? Đàn ông có tiền được mấy người cưỡng lại được cám dỗ?”
Viên Phi liếc cô một cái: “Mấy gã đàn ông mà em tưởng tượng ra, chắc chắn không phải là anh.”
Nói rồi, Viên Phi nhấc chân cô lên, hôn nhẹ vào đầu ngón chân cô.
Dương Hồng Quyên giật mình, theo phản xạ rụt chân lại, nhưng chân cô vẫn không thoát khỏi lòng bàn tay Viên Phi. Viên Phi lại cúi xuống, khẽ hôn lên mu bàn chân trắng nõn, nhỏ nhắn của cô. Dương Hồng Quyên nhìn Viên Phi, Viên Phi ngẩng mắt lên, vừa vặn chạm phải ánh nhìn của cô. Khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, Dương Hồng Quyên khẽ chớp mắt, giọng nói hơi đổi điệu: “Anh… phiền thật đấy…”
Viên Phi cười khẽ rồi lại cúi xuống.
“Thật ra, em muốn nói là làm công việc này khiến em có cảm giác như mang một sứ mệnh vậy. Mà nhiều người đâu hiểu công việc này, họ chỉ nhìn thấy bề ngoài thôi,” Dương Hồng Quyên nói nhỏ.
Viên Phi nhớ ra, vừa hôn cô vừa hỏi: “Chuyện đó,có phải là bài tập tái hiện lại huấn luyện sơ tán khẩn cấp không?”
“Ưm, ừm…”
“Em vất vả rồi.” Viên Phi nói.
Dương Hồng Quyên lại “ừm ừm” tiếp.
Viên Phi hài lòng cười, rồi bước vào bồn tắm, kéo cô lại, để cô ngồi trong lòng mình.
Khi Dương Hồng Quyên cảm nhận được nụ hôn của anh, cô vẫn lơ mơ nghe thấy tiếng nước.
…..
“Em mệt lắm rồi,” cuối cùng Dương Hồng Quyên nói.
“Ừm.”
Viên Phi nhanh chóng tắm cho Dương Hồng Quyên, rồi bế cô ra khỏi bồn tắm, đặt lên giường trong phòng ngủ.
“Một đời người ngắn lắm em.” Viên Phi cúi nhìn Dương Hồng Quyên, giọng nói dịu dàng.
“Hả?” Dương Hồng Quyên mệt đến mức lơ mơ. Cô nhìn anh, mí mắt cứ díp lại.
Viên Phi lại hôn lên trán cô, bảo: “Nhắm mắt lại đi, anh thay đồ ngủ cho em.”
Dương Hồng Quyên, sau chuyến bay dài, lại vừa trải qua chuyện kia, mệt rã rời. Thế là cô nhắm mắt lại, mặc Viên Phi muốn làm gì thì làm.
Viên Phi thay đồ ngủ xong, cô đã ngủ thiếp đi. Xem ra chuyến bay này thực sự khiến cô rất mệt. Viên Phi đắp chăn cẩn thận cho cô rồi mới bắt đầu sửa soạn cho mình.
*
Ngay trước ngày Dương Hồng Quyên tập luyện sơ tán khẩn cấp, cô giáo của Đậu Đậu và Đô Đô đã gửi thông báo lên nhóm lớp về việc họp phụ huynh. Đây là buổi họp phụ huynh đầu tiên của cả hai bé. Thời gian họp lại đúng vào lúc Dương Hồng Quyên đang tham gia huấn luyện.
“Ngày mai anh rảnh không?” Dương Hồng Quyên đưa điện thoại cho Viên Phi.
Viên Phi, vừa vào phòng ngủ, liếc mắt nhìn sang, thấy ngay thông báo họp phụ huynh. Anh nói: “Anh sẽ sắp xếp lại lịch trình. Đây là buổi họp phụ huynh đầu tiên của các con mà, anh nhất định phải tham gia.”
Dương Hồng Quyên thở dài: “Em cũng muốn đi. Lần đầu làm phụ huynh, lần đầu đi họp với tư cách là phụ huynh, không biết cảm giác thế nào.”
Viên Phi vừa cởi cà vạt vừa cười nói: “Để anh về kể cho em nghe nhé.”
Dương Hồng Quyên cất điện thoại, đưa tay tháo cà vạt cho Viên Phi, miệng nói: “Tiếc thật đấy.”
Thấy cô chủ động tháo cà vạt, Viên Phi vòng tay qua eo cô, cúi đầu nhìn cô cười: “Sau này còn nhiều dịp mà.”
Hôm sau, Dương Hồng Quyên tập luyện xong về nhà. Cô tìm thấy Viên Phi trong phòng làm việc, vừa mở lời đã hỏi: “Anh yêu, họp phụ huynh thế nào? Cô giáo nói gì? Anh thấy sao?”
Viên Phi đặt sách xuống, ngẩng đầu nhìn Dương Hồng Quyên nói: “Cũng được.”
“Nói mau đi anh.” Dương Hồng Quyên tò mò.
Viên Phi từ tốn nói: “Phụ huynh vừa vào lớp, các bé đã được thầy cô khác dẫn sang phòng khác xem hoạt hình rồi. Trong lớp, mỗi bàn học đều có bảng tên đề ‘Phụ huynh của bé…’. Mọi người cứ thế mà vào chỗ.”
“Chắc là ngồi đúng theo chỗ các con hay ngồi học ạ?” Dương Hồng Quyên đoán.
Ai ngờ Viên Phi lại đáp: “Không phải.”
“Không phải ạ?”
Viên Phi trả lời: “Không phải. Chỗ ngồi này là do thầy cô sắp xếp dựa trên biểu hiện của các con. Phụ huynh của bé nào ngoan nhất sẽ ngồi hàng đầu tiên.”
“Vậy anh ngồi ở đâu ạ?”
“Hàng đầu tiên.”
Dương Hồng Quyên cười tủm tỉm: “Hai đứa Đô Đô và Đậu Đậu nhà này giỏi ghê nhỉ!”
Viên Phi điềm tĩnh nói: “Anh ngồi ở bàn ‘phụ huynh của Viên Khải’, chứ không phải bàn ‘phụ huynh của Viên Diệu’.”
Viên Khải là tên khai sinh của cu cậu Đậu Đậu, Viên Diệu là tên khai sinh của cô bé Đô Đô. Cả hai tên này đều do Viên Phi đặt.
Dương Hồng Quyên lúc này mới nhớ ra hai đứa trẻ có hai chỗ ngồi riêng, Viên Phi là bố của cả hai nên đi họp phụ huynh. Cô hỏi: “Vậy chỗ của Đô Đô ngồi ở đâu hả anh?”
Viên Phi lại điềm tĩnh đáp: “Cuối cùng ấy.”
Dương Hồng Quyên vội hỏi: “Đô Đô lại hư à?”
“Trên lớp mất tập trung, hay lơ đãng, nói chuyện riêng.” Viên Phi thong thả nói.
Dương Hồng Quyên “chậc” một tiếng, rồi nghĩ Viên Phi lại chọn ngồi chỗ của Đậu Đậu mà không ngồi chỗ của Đô Đô, cô không khỏi cảm thấy buồn cười.
“Mà hai đứa nhỏ đâu rồi? Họp phụ huynh xong là tan học mà sao không thấy đâu vậy anh?” Dương Hồng Quyên lại hỏi.
“Đang học thuộc thơ.”
Dương Hồng Quyên tìm thấy Đậu Đậu và Đô Đô trong vườn, hai đứa nhỏ đang ngồi dưới gốc cây học thuộc thơ.
“Anh ơi, câu đầu là gì?”
“Thanh thanh viên trung quỳ.”
Dương Hồng Quyên ngớ người, Viên Phi lại bắt chúng học thuộc bài thơ này, tổng cộng mười câu, liệu chúng có thuộc nổi không?
“Thế câu thứ hai?” Đô Đô lại hỏi.
“Triêu lộ đãi nhật hy.”
“Thế câu thứ ba?”
…
“Thiếu tráng bất nỗ lực.”
“Thế câu cuối là gì?”
“Lão đại đồ thương bi.”
“Nghĩa là gì ạ?”
“Không biết.”
“Bố cố tình ra mấy bài thơ khó thế này bắt mình học thuộc.” Đô Đô bĩu môi.
“Chuyện đó là đương nhiên rồi. Em học hành trên lớp tệ thế cơ mà. Tan học anh còn nghe phụ huynh nói lần họp phụ huynh này thầy cô xếp chỗ dựa vào biểu hiện của chúng ta. Bố chắc chắn ngồi cuối cùng rồi.” Đậu Đậu đoán.
Đô Đô không chịu: “Em học hành tệ chỗ nào? Anh chẳng phải cũng phải học thuộc thơ đó sao?”
Đậu Đậu nói: “Đương nhiên là anh bị em làm liên lụy rồi.”
Đô Đô lườm cậu ta một cái.
Đậu Đậu lại nói: “Mau học đi. Bố nói rồi, hôm nay không học thuộc thì nghỉ lễ sẽ không cho đi chuyến bay của mẹ đâu.”
Dương Hồng Quyên nhìn cảnh tượng trước mắt, khẽ nhếch môi. Đô Đô mặt mày ủ dột, còn Đậu Đậu thì đã học thuộc được rồi, dù không hiểu nghĩa. Cô không bước tới, cứ để mặc hai đứa học thơ, rồi quay lưng rời đi.
Và ngay khi Dương Hồng Quyên đi khỏi, Đô Đô sợ thật sự không được đi máy bay của mẹ, thế là cô bé lo tập trung lại. Khi đã tập trung, cô bé chỉ học thêm ba lần là thuộc cả bài thơ.
Viên Phi giữ lời, anh đã đặt vé khoang hạng nhất của chuyến bay do Dương Hồng Quyên điều khiển từ sớm.
Hai đứa nhỏ rất vui. Đô Đô kể với tất cả bạn cùng lớp và thầy cô rằng mẹ bé là tiếp viên trưởng siêu giỏi trên máy bay.
“Thế có thể nhờ mẹ con giảm giá vé cho cô không?” Một cô giáo cười hỏi.
Đô Đô liền nói: “Tất nhiên là không rồi. Tiếp viên trưởng trên máy bay đâu phải người bán vé, mà là người đảm bảo an toàn bay đó cô!”
Viên Phi tan làm ở công ty, lái xe vòng qua trường mẫu giáo đón hai đứa nhỏ thì đúng lúc nghe Đô Đô nói vậy.
Đô Đô ngẩng đầu nhìn thấy bố, liền chạy vội đến, còn cười hỏi: “Bố ơi, con nói đúng không ạ?”
Viên Phi gật đầu: “Đúng rồi con.”
Viên Phi được trường đại học cũ mời về nói chuyện về thành công, anh đưa Dương Hồng Quyên và các con đi cùng.
Trong suốt buổi nói chuyện, hội trường lớn thỉnh thoảng lại vang lên những tràng pháo tay nhiệt liệt. Dương Hồng Quyên và hai đứa nhỏ ngồi dưới khán đài, cũng vỗ tay theo. Đô Đô lần đầu tiên ngồi yên được như vậy, dù cô bé chẳng hiểu bố mình đang nói gì.
Buổi nói chuyện của Viên Phi kết thúc, khán giả dần dần ra về, lãnh đạo nhà trường cảm ơn Viên Phi, Viên Phi nói: “Em rất vui. Nơi này đối với em rất có ý nghĩa.”
Đứng bên cạnh anh, Dương Hồng Quyên hiểu ý anh nói. Hồi đại học, cô từng nhảy ở đây. Điệu nhảy đó đã làm kinh ngạc tất cả mọi người.
Sau khi chào tạm biệt lãnh đạo nhà trường, Viên Phi nói với Dương Hồng Quyên: “Chúng ta đi dạo lại con đường mình từng đi cùng nhau em nhé?”
Dương Hồng Quyên cười gật đầu.
Hai người nắm tay nhau, hai đứa bé lúc thì chạy lên trước, lúc lại lùi về sau. Họ đã đi qua thư viện, hồ nhân tạo, nhà ăn, dưới các khu ký túc xá nam và nữ, vào các phòng học, và đặc biệt là ghé thăm phòng 408. Phòng 408 đó chẳng thay đổi gì.
Cuối cùng, họ bước lên con đường dẫn vào khu rừng nhỏ. Hai nhóc con nhảy nhót đi phía trước. Viên Phi và Dương Hồng Quyên nhớ lại cảnh họ từng ôm hôn nhau ở đó, khóe miệng ai cũng nhếch lên. Xưa kia nơi này chỉ có hai người họ, giờ thì có thêm kết quả của tình yêu họ.
“Một đời đối với anh không phải dài, mà là quá ngắn ngủi.” Viên Phi nói.
Dương Hồng Quyên ngạc nhiên nhìn anh, một lúc sau cô mới sực nhớ ra lời mình từng nói: “Đời người dài thế, ai mà biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì?”
Thực ra, lúc đó cô cũng chỉ nói suông thôi, nhưng giờ nghe Viên Phi nói vậy, cô lại thấy khá xúc động.
“Vâng.” cô khẽ khàng đáp lại Viên Phi.
Viên Phi nắm chặt tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.
Tiếng của Đô Đô và Đậu Đậu non nớt vang lên từ phía trước: “Bố ơi, mẹ ơi. Bố mẹ đi chậm quá đó!”