Cho Em Một Chỗ Dựa Vững Chắc

Chương 27: Chương 27




Dương Hồng Quyên thầm kêu “Không xong”, bị anh phát hiện. Cô vội vàng nói: “Tôi không muốn làm gì cả.”

Viên Phi đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Mùi thịt nướng. Bây giờ em có thể nghĩ xem nên làm gì, ví dụ như đi ăn thịt nướng hoặc đọc sách. Bây giờ em muốn làm gì nào?” Anh lại quay đầu nhìn cô cười.

Dương Hồng Quyên nói: “Đọc sách.” Cô ngại để anh mời.

Viên Phi lại khép sách lại, bỏ sách vào túi xách của hắn, sau đó đứng lên nói: “Đi thôi, ăn thịt nướng.”

Dương Hồng Quyên kinh ngạc: “Trợ giảng Viên, tôi chọn đọc sách mà.”

“À, không quan trọng đâu.” Viên Phi đeo ba lô, đi ra ngoài phòng học.

Dương Hồng Quyên đành phải thu sách, cũng đeo ba lô đi ra ngoài.

Khách mua thịt nướng xếp hàng chật kín. Viên Phi liền bảo Dương Hồng Quyên giữ chỗ, còn mình thì đi xếp hàng.

Hôm nay trời không có tuyết, nhưng gió lạnh gào thét, thời tiết buốt giá. Dương Hồng Quyên nhìn Viên Phi đứng trong hàng dài, thỉnh thoảng lại ho khan, lòng cô không khỏi xót xa. Cô đứng dậy bước đến, nói: “Trợ giảng Viên, hay là đừng đợi nữa, mình đi tìm chỗ ấm áp đọc sách thôi.”

   

Viên Phi nói: “Chỉ còn chút nữa là tới chúng ta, mau đi tìm chỗ đi, nếu không sẽ hết mất.”

Dương Hồng Quyên quay đầu lại, đúng lúc một nữ sinh muốn chiếm chỗ của cô. Cô vội vã trở lại, khiến cô gái kia hụt hẫng. Dương Hồng Quyên ngước nhìn Viên Phi, nở nụ cười rạng rỡ. Viên Phi giơ ngón tay cái, ánh mắt đầy trìu mến.

Viên Phi mang thịt nướng ấm áp đến, ngồi xuống đối diện Dương Hồng Quyên: “Lạnh lắm đúng không? Ăn chút cho ấm người.” Nói rồi, anh đưa cho cô một xiên thịt nướng.

Dương Hồng Quyên nói một tiếng “Cám ơn” rồi nhận lấy.

Hai người ngồi đối diện nhau, ăn thịt nướng giữa cơn gió lạnh thấu xương. Vị cay nồng khiến họ liên tục cảm thấy tê hết cả lên nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp lạ thường.

Trước khi ký túc xá tắt đèn, cả hai đã kịp về tới nơi ở của mình.

“Anh Phi, cậu vậy mà không nói nữ sinh kia là khoa tiếng Anh nha!” Các bạn cùng phòng nhao nhao nói khi Viên Phi vừa tiến vào phòng ngủ.

“Điệu múa của cô ấy trong bữa tiệc Giáng sinh đã lan truyền khắp cả trường! Sau khi mặc trang phục múa vào quả thực là chẳng khác gì tiên nữ hạ phàm!” Một người khác tiếp lời.

“Trông cứ như nữ thần vậy!” Người thứ ba trầm trồ.

“Anh Phi, cậu quá không có tốt đẹp gì cả. Bọn tôi đều muốn kết bạn cùng với đàn em khoa tiếng Anh mà. Cậu vậy mà lại không muốn giúp bọn tôi!” Một người nữa bày tỏ sự bất mãn.

“Thiệp mời tiệc Giáng sinh của khoa ngoại ngữ là cô ấy đưa cho cậu phải không?” Một người khác hỏi dồn.

“Tôi biết ngay cậu có ý đồ không tốt với đàn em người ta mà, hả trợ giảng Viên? Đây gọi là kim ốc tàng kiều đó nha!” Một người bạn phòng kết luận.

Viên Phi không để ý tới bọn họ. Anh chậm rãi lấy từ trong túi ra một quyển sách, đặt ở trên bàn dưới giường, thản nhiên nói: “Muốn đọc nhật ký thì câm miệng lại đi.”

Sự tĩnh lặng bao trùm ký túc xá. Viên Phi nở một nụ cười ẩn ý, tiến về phía nhà vệ sinh. Ngay lập tức, ba người bạn phòng đã lao tới, tranh nhau quyển sách của anh với tốc độ đáng kinh ngạc.

Điệu nhảy ấy đã đưa Dương Hồng Quyên trở thành tâm điểm chú ý. Mỗi khi cô và bạn cùng phòng bước chân vào khuôn viên trường, vô số ánh mắt của các chàng trai dõi theo. Bạn cùng phòng của cô không khỏi thầm thì, rằng cô còn nổi tiếng hơn cả hoa khôi của lớp. Tại thư viện, những cuốn vở liên tục được truyền tay đến cô, một cảnh tượng mà Viên Phi đã tình cờ chứng kiến.

   

Trong tiết tiếng Trung, giáo sư Chu bảo mọi người tự học rồi nói chuyện riêng với Viên Phi trước khi ra ngoài. Viên Phi liền cầm sách, lên bục giảng ngồi.

Giữa những âm thanh đọc bài vang lên trong phòng học, Viên Phi quan sát một lượt. Sau đó anh mới tập trung vào quyển sách đang cầm trong tay.

Với ánh mắt dõi theo Viên Phi trên bục, Dương Hồng Quyên cúi đầu hòa mình vào tiếng đọc bài của cả lớp.

Một lúc sau, Viên Phi tiến đến chỗ một nữ sinh. Chỉ thấy cô ấy đưa cho anh một tờ giấy.

Mọi ánh mắt trong phòng đều đổ dồn vào Viên Phi và cô bạn kia. Dương Hồng Quyên cũng không ngoại lệ. Cô tự hỏi ai đã gửi tờ giấy đó. Cô nhìn Viên Phi, người thường ngày luôn nghiêm túc trên lớp. Cô nhớ lại lần anh nhận tiểu thuyết từ hai nữ sinh, giờ đây cũng tự hỏi lần này sẽ thế nào. Anh không nhìn nội dung tờ giấy, chỉ vo lại rồi định vứt đi.

Đúng lúc này, cô bạn kia lên tiếng: “Trợ giảng Viên, tờ giấy này không phải của em, em chỉ giúp chuyển hộ.”

Viên Phi dừng động tác ném tờ giấy, xoay người nhìn thẳng vào cô ấy: “Chuyển cho ai?”

Mọi ánh mắt trong phòng học đều đổ dồn về phía cô bạn đó.

Cô ấy nhìn quanh phòng, rồi chỉ tay về phía Dương Hồng Quyên, dứt khoát nói: “Cho bạn ấy.”

Dương Hồng Quyên giật mình, không lẽ là mình sao?

“Là bạn nữ mặc áo len xanh kia sao?” Viên Phi hỏi lại, xác nhận thêm lần nữa.

Dương Hồng Quyên nhận ra mình đang mặc áo len xanh.

Cô bạn kia gật đầu: “Đúng vậy.”

Dương Hồng Quyên kinh ngạc tột độ.

Viên Phi liếc nhìn Dương Hồng Quyên, rồi bình thản hỏi cô bạn kia: “Vậy, ai là người đưa?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.