Cho Em Một Chỗ Dựa Vững Chắc

Chương 53: Chương 53




Dương Hồng Quyên vẫn ngồi xổm tại chỗ, chỉ khẽ gỡ hai bàn tay đang che trên trán xuống. Ngước mắt nhìn Viên Phi, giọng cô yếu ớt: “Anh quay lại làm gì?

Viên Phi im lặng, không đáp lời.

“Anh quay lại chỉ để hỏi tôi câu này thôi sao?” Dương Hồng Quyên khẽ bật cười, có chút giễu cợt: “Anh đang lo lắng cho tôi hay chỉ đơn thuần tò mò về năng lực chuyên môn của tôi?”

Thấy cô bệnh mà vẫn cố tỏ ra ngoan cố, Viên Phi lạnh nhạt đáp: “Không phải cả hai.”

Đồng hồ điểm ba giờ sáng, Dương Hồng Quyên đã rời khỏi giường. Đến tận bây giờ đã là chín giờ, cô vẫn chưa được ngơi nghỉ một phút giây nào. Sự mệt mỏi chồng chất cộng thêm cơn bệnh âm ỉ khiến cô khó chịu đến tận xương tủy. Anh nói không phải, vậy cô còn sức lực đâu mà tranh cãi? Mà tranh cãi để làm gì cơ chứ?

Bên ngoài, sấm chớp rền vang, mưa gió dữ dội, không biết chuyến bay sẽ còn bị trì hoãn đến bao giờ. Cô chậm rãi đứng dậy, nhưng vừa nhấc chân, cả người đã chao đảo. Theo phản xạ, cô vội vàng bám lấy một thứ gì đó. Đến khi đứng vững, cô mới nhận ra thứ mình vừa nắm chặt là cánh tay của Viên Phi. Cô vội rụt tay lại, khẽ nói: “Xin lỗi.”

Dương Hồng Quyên bước về phía cuối hành lang dẫn đến nhà vệ sinh, đưa tay định đóng cửa sổ. Chiếc cửa sổ kẹt cứng, cô loay hoay mãi vẫn không nhúc nhích. Cô đành xoay người, tựa lưng vào bức tường cạnh cửa sổ. Mưa lớn từ bên ngoài hắt vào, thấm ướt cả người cô.

Ngước mắt lên, Viên Phi đã ở ngay trước mặt. Anh nhẹ nhàng đưa tay kéo cửa sổ lại.

Ánh mắt Dương Hồng Quyên khẽ run rẩy khi chạm vào cánh tay Viên Phi. Vài đường đỏ chói mắt hiện lên trên đó. Chẳng lẽ là do cô sao?

Viên Phi dường như không để tâm, rút tay về một cách hờ hững, rồi lặng lẽ ngắm nhìn cơn mưa đang trút xuống bên ngoài khung cửa.

Nhìn những vệt móng tay còn tươi rói, Dương Hồng Quyên biết chắc chắn là mình. Anh không nói, cô cũng nghẹn lại, không thốt nên lời.

Bốn bề tĩnh mịch đến đáng sợ. Thỉnh thoảng tiếng hắt hơi khe khẽ của cô vang lên, phá tan bầu không khí yên ắng đó.

Viên Phi đứng cạnh cô, vẻ mặt bình thản đến mức xa cách.

Cô khép hờ đôi mắt, khi mở ra, hình bóng cao lớn của anh đã không còn. Một chút hoang mang thoáng qua, cô vội với lấy điện thoại, nhìn giờ. Thì ra cô đã ngủ quên, không biết thời gian trôi qua bao lâu rồi. Nhìn thấy con số trên màn hình, nỗi lo lắng trong lòng cô dịu đi, chỉ khoảng dăm ba phút ngắn ngủi. Bên ngoài, mưa bão vẫn chưa dứt nhưng cô biết mình không thể chậm trễ thêm, vị khách hạng nhất họ Lưu kia vẫn đang đợi cô.

Dương Hồng Quyên nhẹ nhàng chỉnh lại trang phục. Cô hít một hơi sâu để ổn định cảm xúc rồi mới hướng về phòng chờ VIP.

Ánh mắt Viên Phi khẽ động khi bóng dáng cô khuất sau cánh cửa. Anh đứng tựa cột, cách xa khung cửa sổ hành lang vài mét, chậm rãi đốt hết điếu thuốc. Tàn thuốc rơi xuống cũng là lúc anh bước chân về phía phòng chờ.

Viên Phi ngồi xuống chiếc sofa quen thuộc. Trước mắt anh, Dương Hồng Quyên đang rạng rỡ trò chuyện với người đàn ông họ Lưu, giọng nói mềm mại như rót mật: “Ông nếm thử xem, quả lê này tôi đã rửa cẩn thận ba lần rồi đấy.”

Phòng chờ VIP lại có thêm vài vị khách mới, có vẻ đều là hành khách trên chuyến bay của Dương Hồng Quyên. Bởi lẽ, người dẫn họ vào là một nữ tiếp viên hàng không của hãng Trường Cát trong bộ đồng phục chỉnh tề. Dương Hồng Quyên lập tức tiến lên đón, lễ phép mời họ ngồi xuống.

Người dẫn hành khách khoang hạng nhất xuống máy bay là Tưởng Y Y. Dương Hồng Quyên khẽ gật đầu, mỉm cười chào cô ấy.

“Hình như có vị khách nữ nào đó không vui vì không được tiếp viên trưởng hạng nhất dẫn đoàn xuống sảnh chờ, trông có vẻ hơi khó chiều đấy.” Tưởng Y Y vừa nói, ánh mắt không ngừng lướt qua những hành khách đang lục tục rời máy bay, cố tìm ra người phụ nữ kia.

Trong khoảnh khắc, Dương Hồng Quyên đã nắm bắt được thông tin. Cô nhẹ nhàng đáp: “Tôi biết rồi. Cô yên tâm, mọi việc cứ giao cho tôi.”

“Cô… cô biết tôi đang nói đến ai hả?” Tưởng Y Y không giấu nổi vẻ kinh ngạc nhìn Dương Hồng Quyên.

Dương Hồng Quyên khẽ mỉm cười, ánh mắt như có như không nhìn về phía cuối phòng: “Là cô Chu.”

Tưởng Y Y vội gật đầu: “Đúng! Cô ấy họ Chu.” Cùng lúc đó, cô ấy cũng nhận ra chỗ ngồi của vị khách đó.

Dương Hồng Quyên trấn an: “Không có gì đâu. Chắc cô ấy hơi kén chọn thôi. Chúng ta đi chuẩn bị chút đồ ăn thức uống cho cô ấy đi. Đồ uống thì cứ lấy rượu vang đá Canada nhé, cô ấy thích loại đó lắm. Nếu không có thì hỏi lại xem cô ấy muốn dùng gì.”

Tưởng Y Y vừa đi được một lúc khi quay lại đã vội nói: “Nhân viên ở dưới nói hết rượu vang đá Canada rồi, nhưng mà cô Chu kia nhìn thấy một chai. Cô ấy cứ đòi uống, mà người ta bảo chai đó đã có người đặt rồi, không ai được phép dùng. Cô Chu cứ khăng khăng một mực muốn, cô nghĩ có cách nào giải quyết không?”

“Vậy chai rượu vang đá đó… là đặc biệt chuẩn bị cho ai à?” Dương Hồng Quyên hỏi, trong giọng nói thoáng chút ngạc nhiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.