“Nhà cô ở đâu? Tài xế của tôi đang đợi ngoài kia, để tôi đưa cô về.” Ánh mắt ông Lưu nhìn về Dương Hồng Quyên, giọng nói đầy vẻ quan tâm.
Dương Hồng Quyên khéo léo từ chối: “Không cần đâu, ông Lưu. Tôi tự bắt taxi là được rồi.”
“Vậy được rồi, tôi đi trước nhé.”
“Tạm biệt ông.”
“Tạm biệt.”
Người đàn ông trung niên họ Lưu nhanh chóng rời đi. Dương Hồng Quyên vẫn kéo chiếc vali, chậm rãi bước tiếp.
“Ông ấy có một cậu con trai trạc tuổi cô à?”
Một giọng nói bất ngờ vang lên từ phía sau, khiến Dương Hồng Quyên khựng lại, quay đầu. Ánh mắt chạm nhau, cô hiểu ngay điều Viên Phi đang nghĩ. Suốt chặng đường vừa qua, cô đã cố gắng gượng cười quá nhiều, giờ đây chẳng còn chút sức lực nào để nở nụ cười nữa. Giọng cô nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Vậy thì sao?”
Viên Phi chậm rãi nói, ánh mắt không rời khỏi cô: “Vậy nên cô cho rằng ông ta sẽ đưa số cho con trai mình, hay là… giữ lại cho riêng mình đây?”
Dương Hồng Quyên không đáp lời.
Một nụ cười nhạt thoáng qua môi Viên Phi: “Đã cho ông ta số điện thoại, sao không để ông ta đưa cô một đoạn đường?”
Trải qua biết bao nhiêu chuyện, anh gần như có thể đoán trước được những gì đang diễn ra.
“Bộ anh tò mò lắm à?” Dương Hồng Quyên hỏi, giọng nói khẽ khàng.
“Không.” Câu trả lời của anh dứt khoát.
“Thế sao tôi lại cảm giác anh có rất nhiều điều muốn hỏi nhỉ?”
Giọng nói mềm mại của cô ẩn chứa sự kiên cường.
Viên Phi nhìn sâu vào đôi mắt cô. Gương mặt xanh xao, dáng vẻ yếu ớt khiến người ta thương xót, nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp mong manh. Anh khẽ thở dài trong lòng, rồi quay đi, bước nhanh ra khỏi tầm mắt cô.
Dương Hồng Quyên kéo vali, thong thả bước về phía cửa. Ánh mắt cô mang theo sự lạnh lùng, có cả chút khinh thường. Cô không quan tâm. Cô đã không còn là người cũ. Ngày trước, đúng là cô nhớ nhung, áy náy. Thế nhưng giờ đây, chỉ còn xa lạ, và cả sự ghét bỏ nữa.
Bước chân nặng nề đưa Dương Hồng Quyên về đến căn hộ nhỏ bé thuê tạm. Vừa đặt chân vào cửa, cô vội vàng trút bỏ đôi giày cao gót gò bó, rồi thả mình xuống chiếc giường quen thuộc, chìm vào giấc ngủ sâu như muốn trốn chạy cả thế giới.
Khi tỉnh giấc, ánh đèn đường đã hắt những vệt vàng nhạt nhòa vào căn phòng. Hóa ra, một ngày dài đã lặng lẽ trôi qua. Đồng hồ trên điện thoại hiển thị tám giờ tối. Vài cuộc gọi nhỡ và tin nhắn im lìm nằm trong hộp thư đến, chiếc điện thoại vẫn lặng lẽ ở chế độ im lặng. Tất cả cuộc gọi và tin nhắn đều từ một số lạ. Nội dung tin nhắn khẽ khàng hiện lên: “Cô Dương, tôi là Lưu Gia Phú, hành khách ghế 2E hạng nhất chuyến Paris về đến Bắc Thành hôm trước đây. Cảm ơn cô rất nhiều vì sự phục vụ chu đáo. Liệu tối mai tôi có vinh hạnh được mời cô một bữa tối không nhỉ?”
Tin nhắn đến từ hôm qua. Lưu Gia Phú, cái tên đó chẳng xa lạ, chính là người đàn ông trung niên họ Lưu kia. Dương Hồng Quyên nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống, không trả lời. Cô hiểu rõ, ẩn sau lời mời “cùng con trai ăn tối” kia chỉ là ý đồ muốn gặp riêng cô. Tiếp xúc với không ít người thành đạt, cô không phủ nhận sự hấp dẫn từ họ, nhưng một người hơn cô những hai mươi tuổi thì… không.
Giấc ngủ sâu sau cơn cảm lạnh giúp Dương Hồng Quyên cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, chỉ có chiếc bụng là biểu tình dữ dội. Cô vội vã vệ sinh cá nhân, thậm chí chẳng buồn trang điểm mà đã vội ra ngoài, quyết định tìm gì đó lót dạ trước đã.
Một tô mì nóng hổi được gọi. Những khi chỉ có một mình, bữa ăn của Dương Hồng Quyên luôn đơn giản như vậy. Trong lúc thưởng thức, điện thoại rung lên báo tin nhắn. Cô nghiêng đầu nhìn, là tin nhắn từ Tưởng Y Y. Sau chuyến bay chung, họ đã kết bạn WeChat. Cô chạm vào biểu tượng nghe, giọng nói ngái ngủ của Tưởng Y Y vang lên: “Giờ tớ mới tỉnh đây. Chưa gì mà cậu dậy rồi à?”
Dương Hồng Quyên khẽ “ừ” một tiếng vào micro điện thoại.
“Cảm thấy đỡ hơn chưa?” Tưởng Y Y nhanh chóng gửi tiếp một tin nhắn thoại.
“Tớ thấy đỡ nhiều rồi, đang ăn mì cay xé lưỡi đây. Đã muốn chết!” Dương Hồng Quyên mỉm cười đáp.
“Mới đỡ mà đã ăn cay thế kia? Bộ cậu sợ rát họng à?”
“Tớ đói quá rồi, cứ ăn cái đã. Có chuyện gì không?”
Dương Hồng Quyên và Tưởng Y Y, hai người xa lạ bỗng thành đồng nghiệp trên chuyến bay này. Mạng xã hội đã kết nối họ, nhưng sự thân thiết vẫn còn là một nốt nhạc nhẹ. Chỉ khi sự cố trì hoãn xảy ra, họ mới có cơ hội kề vai sát cánh, nảy sinh một chút tình bạn.
Tưởng Y Y dụi mắt, điều đầu tiên cô ấy nghĩ đến là sự hào phóng của Dương Hồng Quyên khi quyết định tặng cho người đàn ông bí ẩn kia một tấm vé bay nội địa. Một câu hỏi bất chợt hiện lên trong đầu cô: “Dương Hồng Quyên, tớ tò mò quá, chiếc vé nội địa cậu hứa tặng người kia là vé thường hay vé VIP thế?”
Dương Hồng Quyên vừa xì xụp mì vừa trả lời: “Tất nhiên là vé phổ thông rồi. Tớ không có thói quen vung tay quá trán. Là dân nhà nòi Trường Cát, mỗi năm tớ chỉ được ưu ái hai vé miễn phí hạng economy thôi, muốn bay business thì phải tự chi trả.”
“Ra là cậu định dùng một trong những tấm vé quý giá đó để tặng ông ta.” Tưởng Y Y hiểu ý.
“Ừa.” Dương Hồng Quyên khẽ gật đầu.
“Ừ,” Dương Hồng Quyên khẽ gật đầu.
“Đúng là một cách hay! Tớ mà phải tự bỏ tiền túi thì chắc chắn sẽ tiếc đứt ruột.”
Hai cô gái tiếp tục trò chuyện vài câu rồi thôi.
Sau khi ăn xong, Dương Hồng Quyên thả bộ một mình trên con phố lạ, mua vài món yêu thích bỏ vào chiếc tủ lạnh bé xinh trong phòng, rồi mở điện thoại kiểm tra lịch bay. Ngày mai, cô lại lên đường, vẫn là những chặng nội địa quen thuộc, nhưng lần này là hai lượt bay. Cô cẩn thận xác nhận nhiệm vụ trên hệ thống, không quên xem dự báo thời tiết ở Bắc Thành và điểm đến, chỉ mong một chuyến bay suôn sẻ, không dính phải mưa gió bất ngờ gì.
“Tổng cộng là bốn chặng bay…”
Điện thoại Dương Hồng Quyên rung lên, dòng tin nhắn Wechat từ Tưởng Y Y hiện ra vỏn vẹn ba chữ cùng một biểu tượng mặt khóc. Khẽ mỉm cười, Hồng Quyên đáp lại: “Cố lên nhé, thượng lộ bình an.”
Sáng sớm, Viên Phi đã có mặt ở công ty. Bản thiết kế trung tâm thương mại mới đã được anh phê duyệt, chữ ký của anh nằm ngay ngắn trên đó. Trên bàn làm việc vẫn còn chất chồng những tài liệu đang chờ anh xem xét.
Năm giờ chiều, nhân viên của công ty dần tan ca. Khi Viên Phi ngẩng đầu khỏi tập văn kiện, bên ngoài trời đã nhá nhem tối. Anh đứng dậy khỏi ghế, bước đến bên cửa sổ, ánh mắt hướng ra xa. Bên ngoài, những tòa cao ốc sừng sững, ánh đèn rực rỡ bắt đầu thắp lên, dòng xe cộ và người đi bộ tấp nập không ngừng, thành phố này ngày càng phồn hoa.
Năm năm trước anh đặt chân đến Bắc Thành lập nghiệp. Suốt những năm qua, anh luôn tránh né các chuyến bay của Thanh Hàng, ngược lại, đã vô số lần đi các chuyến của Trường Cát, nhưng trước đây chưa từng gặp gỡ Dương Hồng Quyên. Cô đã chuyển từ Thanh Hàng sang Trường Cát từ khi nào vậy? Tại sao lại chuyển công tác?
Bên tai chợt vang lên một giọng nói trêu chọc: “Anh có tò mò tôi cũng không nói.”
Anh khẽ nhíu mày, sao lại nghĩ đến chuyện này nữa rồi? Anh vội cắt ngang dòng suy nghĩ, xoay người tắt đèn, bước ra khỏi văn phòng.
Lần công tác này của Viên Phi, cấp dưới vẫn đặt cho anh vé máy bay của hãng hàng không Trường Cát.
Phòng chờ VIP tĩnh lặng, Viên Phi nhấp một ngụm cà phê đen. Cánh cửa mở, một người đàn ông trẻ tuổi với chiếc thẻ vàng bước vào, chọn chiếc sofa đối diện anh để ngồi xuống. Nhân viên mặt đất nhẹ nhàng đến hỏi, “Xin hỏi quý khách muốn dùng gì ạ?” Người đàn ông đáp khẽ: “Cho tôi một ly nước lọc.”
Nụ cười chuyên nghiệp nở trên môi nhân viên, “Vâng, xin quý khách chờ một lát.”
“À phải rồi,” người đàn ông bất chợt hỏi, giọng mang theo chút dò xét: “Dương Hồng Quyên hôm nay có lịch bay sao?”
Mi mắt Viên Phi khẽ động, một tia nhìn lướt qua.
Nhân viên mặt đất ái ngại đáp: “Xin lỗi quý khách. Tuy cùng công ty nhưng tôi không rõ thông tin về các tiếp viên, không chắc cô ấy có lịch bay hôm nay không ạ.”
“Không sao.”
“Tôi biết!” Một giọng nữ tươi tắn vang lên từ phía khác: “Cô ấy bay đi Nga, tôi vừa thấy lúc làm thủ tục.”
“Đã lên máy bay rồi sao?”
“Vâng, đã lên máy bay rồi ạ.”
“Vậy là lại lỡ rồi…..Còn nghĩ lần này sẽ gặp được chứ.”
Nghe cái giọng điệu thân mật của gã đàn ông họ Trương kia, trong lòng Viên Phi dâng lên một dự cảm chẳng lành. Anh ta và Quyên… thân nhau đến mức nào chứ?
Rồi người thanh niên tên Trương kia thò tay vào túi quần, loay hoay lấy ra một chiếc ví. Chiếc ví vụng về rơi xuống ngay dưới chân Viên Phi. Khựng lại một nhịp, anh cúi xuống nhặt. Vừa chạm tay vào, một tấm ảnh từ ví bung ra, đập vào mắt anh là gương mặt quen thuộc đến nhói lòng của Dương Hồng Quyên. Bất ngờ thoáng qua, anh lặng lẽ nhặt chiếc ví, đưa cho người đối diện, giọng hờ hững như vô tình: “Bạn gái anh sao?”
Người kia nhận lấy chiếc ví, ngón tay khẽ lau nhẹ lên mặt ảnh, như thể vừa vướng phải chút bụi trần. Anh ta chỉ cười, một nụ cười nhàn nhạt: “Người yêu cũ.”
Viên Phi khẽ nhấp một ngụm cà phê, cố giấu đi bao nhiêu gợn sóng trong lòng.
Thế rồi, suốt cả một tháng sau đó, bóng dáng Dương Hồng Quyên hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của Viên Phi. Đến khi gặp lại, là tại sân bay Bắc Thành náo nức. Ngày hôm ấy, cô sánh bước bên một người đàn ông sang trọng, từ đầu đến chân đều là hàng hiệu đắt đỏ. Tay người đàn ông ấy kéo theo một chiếc vali phi công lịch lãm. Họ thản nhiên lướt qua anh, như hai đường thẳng song song không bao giờ chạm tới.
Dương Hồng Quyên ngước mắt. Ánh nhìn của cô kiên định chạm vào đôi mắt sâu thẳm, lạnh lẽo như băng của Viên Phi.
“Hai người quen nhau sao?” Người đàn ông đi bên cạnh kia thấy Dương Hồng Quyên khựng lại một nhịp khi nhìn người đối diện, liền mỉm cười hỏi.
Dương Hồng Quyên xoay người, khẽ nhếch môi cười, một nụ cười quyến rũ đến mê hoặc: “Người yêu cũ.”
Sáu năm, đủ để một người thay đổi đến tận xương tủy, từ khí chất đến tính cách, cả dáng vẻ và cả lời nói…
Song, Viên Phi không ngờ, cô lại thản nhiên thừa nhận như vậy.