Cho Em Một Chỗ Dựa Vững Chắc

Chương 62: Chương 62




Nụ cười trên môi Dương Hồng Quyên khẽ tắt. Ánh mắt cô chậm rãi lướt quanh, thu trọn vào tầm nhìn khung cảnh tĩnh mịch đến nghẹt thở. Hàng xe nối đuôi nhau bất động, dưới màn đêm chạng vạng chỉ còn hắt lên thứ ánh sáng đỏ đơn điệu của đèn sau. Dường như, dòng xe này sẽ còn “ngủ quên” rất lâu. Mưa vẫn tí tách rơi, trượt dài trên những sợi tóc mềm mại, trên gò má ửng hồng, có giọt tinh nghịch suýt chạm vào đôi mắt đang nheo lại dõi theo bóng hình Viên Phi. Bất chợt, kính xe khẽ khàng khép lại, ngăn cách ánh nhìn của cô với anh. Dương Hồng Quyên vội vã quệt đi những giọt nước mưa trên mặt, bước nhanh về phía chiếc xe quen thuộc, không chút do dự kéo cửa và ngồi vào trong.

Cơn gió lạnh bên ngoài nhường chỗ cho sự ấm áp khi Dương Hồng Quyên bước vào xe. Cô ngồi yên ở ghế phụ, cẩn thận đặt chiếc túi cạnh chân, vừa nghiêng mặt muốn lên tiếng thì một cái hắt xì khẽ khàng cắt ngang. Cô đưa mắt nhìn Viên Phi, chậm rãi nói: “Cảm ơn.”

Vẫn là sự im lặng quen thuộc, Viên Phi chỉ khẽ nghiêng đầu liếc nhìn cô một thoáng, rồi ánh mắt lại hướng về phía trước. Khuôn mặt đó vẫn lạnh nhạt như mặt hồ thu không gợn sóng.

Dương Hồng Quyên đã quá đỗi quen với thái độ hờ hững này, cô chẳng mảy may để tâm. Dương Hồng Quyên cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc ẩm ướt và chiếc áo khoác sũng nước, không kìm được mà khẽ hắt hơi vài tiếng. Sau cơn hắt hơi, cô chợt nhớ đến điếu thuốc anh vừa hút nhưng giờ đây trong xe lại chẳng còn vương chút khói nào. Cô đoán, có lẽ anh đã dập tắt nó ngay khi đóng cửa xe. Nhưng điều đó chẳng quan trọng, cô khẽ lắc đầu, dứt dòng suy nghĩ, rồi cũng hướng mắt nhìn về con đường phía trước.

   

Những tiếng còi xe đầy bực bội từ bên ngoài chỉ càng tô đậm thêm sự bất lực. Dần dà, ngay cả những người nóng vội nhất cũng đành chấp nhận buông tay. Đã rất lâu, hàng xe phía trước vẫn bất động, Dương Hồng Quyên lặng lẽ nhìn đi chỗ khác. Bên trong xe, sự im lặng bao trùm đến nghẹt thở. Một không gian kín mít, hai trái tim xa lạ bị giam cầm trong khoảng cách gần gũi đến phi lý, cùng nhau chờ đợi dòng xe nhích từng chút một.

Dương Hồng Quyên cảm thấy cơ thể mình như đông cứng, khẽ nhúc nhích để tìm chút thoải mái. Đôi mắt cũng vì thế mà vô tình chạm phải dáng vẻ nghiêm nghị của Viên Phi. Anh ngồi bất động, ánh mắt khóa chặt phía trước, tựa như dựng một bức tường vô hình ngăn cách với thế giới. Cô khẽ nhếch môi, trong lòng thoáng hiện lên một vài suy nghĩ.

Mùi hương hoa huệ dịu dàng, ấm áp bất ngờ len lỏi vào khứu giác của Viên Phi, dù anh cố gắng phớt lờ đến đâu cũng vô ích. Anh chợt nhận ra, hình như chỉ khi cô rời bỏ bộ đồng phục cứng nhắc, mùi hương quyến rũ này mới xuất hiện.

Giữa hai người chẳng có lấy một lời chung. Sự tĩnh lặng kéo dài, nhuốm màu kỳ lạ lên không gian chật hẹp. Bất chợt, Dương Hồng Quyên khẽ hắt hơi. Tấm áo cô đang mặc ẩm ướt, những sợi tóc cũng bết lại vì mưa. Dù trong xe không có gió lùa, ngồi lâu vẫn cảm thấy một luồng hơi lạnh lẽo bao quanh.

“Chiếc khăn choàng cô mua,” Viên Phi lên tiếng, phá vỡ sự tĩnh lặng: “Là định dùng vào việc gì?”

Dương Hồng Quyên ngước mắt, khẽ đáp: “Áo đã ướt như vậy, choàng khăn cũng vô ích, nó sẽ bị ướt theo mất.”

“Dù sao cũng đỡ hơn là hắt hơi.”

“Chưa chắc.”

Ánh mắt Viên Phi khẽ liếc nhìn cô, rồi nhanh chóng dời đi, không nói thêm. Nhưng chẳng bao lâu sau, anh đã bật điều hòa trong xe, một luồng hơi ấm dịu dàng lan tỏa, xua tan đi cái lạnh lẽo đang bao phủ lấy Dương Hồng Quyên. Cô khẽ nói một tiếng cảm ơn, giọng nhỏ như tiếng thở.

Viên Phi bật chiếc radio trên xe, một kênh tiếng Anh vang lên. Dương Hồng Quyên khẽ lắng nghe, nhận ra đó là chương trình về tài chính. Những con số và thuật ngữ xa lạ lướt qua tai cô, khiến cô chẳng thể hiểu. Cô quay đầu, ánh mắt hướng ra khung cửa sổ, lặng lẽ ngắm nhìn dòng xe cộ bất động.

Đôi mắt Dương Hồng Quyên dán chặt vào khung cảnh ngoài cửa kính. Thời gian dường như ngừng trôi khi chiếc xe vẫn chôn chân tại chỗ: “Kẹt xe lâu quá luôn.” Cô thầm nhủ, một chút sốt ruột len lỏi trong lòng.

Cô khẽ nhích người, ngồi thẳng lại. Ánh mắt vô tình lướt qua, Dương Hồng Quyên nhận thấy Viên Phi đang khép hờ mắt. Cô nghiêng đầu, nhìn kỹ hơn. Anh tựa người vào ghế, đôi mắt nhắm nghiền, trông như đang say giấc. Tiếng bản tin tài chính vẫn đều đều phát ra từ chiếc radio. Cô đưa tay lên, định tắt đi âm thanh ấy. Bất ngờ, một bàn tay ấm áp nắm lấy cổ tay cô. Giật mình, Dương Hồng Quyên vội vã quay đầu, ánh mắt bối rối chạm phải đôi mắt đen sâu thẳm của Viên Phi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.