Tưởng chừng cơ thể sắp lìa khỏi mặt đất, Dương Hồng Quyên chợt cảm nhận được một sức mạnh vững chãi ôm trọn lấy eo. Trái tim treo lơ lửng bỗng chốc hạ cánh an toàn. Dù là một tiếp viên hàng không được huấn luyện bài bản, luôn phải giữ vẻ điềm tĩnh trong mọi tình huống, sâu thẳm trong lòng, cô vẫn không tránh khỏi lo lắng. Nhưng vòng tay ấy, mạnh mẽ như chiếc dây an toàn kiên cố, khóa chặt lấy cô, khiến mọi chao đảo dữ dội của máy bay dường như chẳng còn đáng sợ.
Hít một hơi thật sâu, Dương Hồng Quyên biết mình đã tạm thời an toàn. Chỉ là tạm thời thôi, bởi chiếc máy bay vẫn rung lắc dữ dội. Riêng điều này thôi đã đủ để thấy tình hình nghiêm trọng đến mức nào. Điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, không ai có thể đoán trước.
Cả khung cảnh trong khoang máy bay hỗn loạn đến nghẹt thở. Mắt cô không thể rời khỏi những hành khách bị quăng quật giữa không trung rồi rơi tự do xuống sàn vì chưa cài dây an toàn. Hành lý từ trên cao trút xuống, va chạm loảng xoảng. Chiếc túi xách cỡ đại của hành khách phía trước cũng rơi xuống, đập mạnh vào một người bất hạnh. Âm thanh bao trùm là những tiếng hét xé gió, tiếng khóc nức nở đầy tuyệt vọng, thậm chí cả giọng run rẩy kinh hãi của đàn ông cũng vọng đến.
May mắn thay, bé gái vừa bị ngã đã được vòng tay ấm áp của một người đàn ông gần đó che chở. Dù tiếng khóc vẫn còn vang lên đầy sợ hãi, nhưng ít nhất, bé cũng đã thoát khỏi nguy cơ bị xô đẩy, va đập liên tục.
Thế nhưng, Dương Hồng Quyên không khỏi thắt tim khi nhìn thấy hai hành khách, một nam một nữ, vì chưa kịp trở về chỗ ngồi mà bị xô ngã. Chiếc máy bay rung lắc dữ dội, khiến họ càng chật vật trong vô vọng. Cô hét lớn, giọng lạc đi vì lo lắng: “Mọi người đừng hoảng loạn! Mau tìm cách bám víu vào bất cứ thứ gì gần nhất! Nhất định phải giữ chặt! Ví dụ như nắm chặt ghế, hoặc ngồi xuống người bên cạnh. Ai ngồi xuống rồi thì mọi người ôm chặt người đó vào!”
Tiếng la hét và sợ hãi bao trùm khoang hành khách, nhấn chìm gần như hoàn toàn giọng của Dương Hồng Quyên. Hai người kia sau cú ngã càng thêm hoảng loạn, dường như chẳng nghe thấy gì. Dương Hồng Quyên gắng sức hét lớn hơn nữa, cổ họng cô rát bỏng. Sau vài lần gào thét, cuối cùng một nữ hành khách cũng nghe thấy, nhưng đôi chân cô ta dường như đã tê liệt. Dương Hồng Quyên vội vã nói: “Người bên cạnh ơi, làm ơn giúp cô ấy một tay! Kéo cô ấy lại!”
Bên cạnh nữ hành khách vừa ngã xuống sàn là một người đàn ông, nhưng nỗi kinh hoàng do rung lắc dữ dội và cảm giác mất trọng lực đã khiến anh ta tái mét mặt mày, chẳng còn tâm trí đâu để ý đến người bên cạnh. Cô gái ấy lại bị hất văng đến gần ghế của một hành khách nam khác. Dương Hồng Quyên lập tức cất giọng, thanh âm dứt khoát: “Mau tìm cách bám chặt vào thứ gì đó gần nhất, ôm chặt người bên cạnh cũng được nữa!”
Lần này, bàn tay cô gái đã được người đàn ông kia nắm chặt lấy.
Ánh mắt Dương Hồng Quyên lại nhanh chóng hướng về phía hành khách nam vẫn chưa về được chỗ ngồi. Anh ta đang nằm rạp trên sàn, nhưng hai cánh tay đã gắt gao ôm lấy chân một chiếc ghế, nhờ vậy mà không bị văng ra. Dương Hồng Quyên khẽ thở phào.
Chiếc máy bay vẫn rung lắc dữ dội, độ cao tụt xuống không phanh. Trong khoang hành khách, tiếng la hét xé tan bầu không khí tĩnh lặng, mỗi lúc một the thé hơn. Hành lý văng tứ tung, va đập vào nhau. May mắn thay, không còn ai bị xô ngã nữa.
Sự chao đảo của máy bay cuối cùng cũng dịu bớt đi được phần nào.
Tiếng thông báo nghẹn lại vang lên trong không gian đầy hỗn loạn: “Tôi là tiếp viên trưởng, xin quý khách cố gắng tìm điểm tựa gần nhất để giữ…”
Câu nói nghẹn lại giữa không trung, chiếc máy bay lại rung lắc dữ dội, tiếng thông báo cũng im bặt. Dương Hồng Quyên biết, giọng nói vừa rồi là của tiếp viên trưởng, chị ấy đã dũng cảm tháo dây an toàn, bất chấp hiểm nguy để trấn an hành khách. Cú va chạm mạnh vừa rồi, có lẽ chị ấy cũng đã bị xóc nảy.
Cùng lúc đó, Dương Hồng Quyên cảm nhận rõ ràng một sức ép khủng khiếp muốn hất văng cơ thể cô sang một bên. Thế nhưng, cô vẫn trụ vững, bởi vòng tay đang ôm chặt ngang eo cô còn mạnh mẽ hơn cả lực đẩy ấy. Viên Phi vẫn đang ở đó kiên cố giữ chặt lấy cô.
Trong mớ hỗn loạn của tiếng la hét và tiếng khóc, một giọng nam đầy lo lắng vang lên từ hàng ghế phía trước Dương Hồng Quyên: “Rốt cuộc là chuyện gì? Ngay cả cơ trưởng cũng không hay sao? Tại sao không có thông báo gì hết?”
“Phải đó, thông thường cơ trưởng sẽ thông báo mà? Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra rồi! Bộ cơ trưởng không thể cho chúng tôi biết tình hình sao?” Một người đàn ông sốt ruột lên tiếng.
Dương Hồng Quyên siết chặt tay, giọng nói vừa kiên định vừa trấn an vang lên: “Máy bay đang trong tình huống khẩn cấp, cơ trưởng đang phải tập trung cao độ để xử lý! Chúng ta không nên làm phiền anh ấy! Hãy tin tưởng cơ trưởng! Chắc chắn cơ trưởng sẽ đưa chúng ta hạ cánh an toàn!”
Hai người kia quay lại nhìn Dương Hồng Quyên với vẻ ngờ vực: “Cô là ai mà lại chắc chắn như vậy? Cô biết rõ có chuyện gì sao?”
“Tôi là Dương Hồng Quyên, tiếp viên của hãng hàng không Trường Cát! Xin mọi người hãy tin vào sự chuyên nghiệp của chúng tôi!” Cô khẩn thiết nói, ánh mắt kiên định nhìn quanh.
“Nhưng đến cả tiếp viên hàng không giờ cũng không thấy mặt đâu cả, bảo tin là tin sao đây!” Người hành khách kia vẫn không nguôi lo lắng, giọng đầy hoài nghi.
“Tiếp viên trưởng vừa rồi đã dũng cảm phát thanh, bất chấp nguy hiểm!” Dương Hồng Quyên giải thích, giọng có chút gấp gáp: “Mọi người không nghe rõ sao?”
Âm thanh kinh hoàng xé toạc không gian yên tĩnh của khoang hành khách, lấn át cả giọng nói của họ. Rồi sự sợ hãi dường như cũng thấm mệt, chẳng còn ai đủ sức mà đòi hỏi lời giải thích hay sự xuất hiện của người trên chuyến bay.
Cơn chao đảo đáng sợ qua đi, chiếc phi cơ khẽ khàng tìm lại sự ổn định, trả lại chút bình yên mong manh.
Giọng nói từ loa phát thanh vang lên, có chút khẩn trương: “Kính thưa quý hành khách, tôi là cơ trưởng. Máy bay vừa gặp phải nhiễu động bất ngờ giữa không trung. Trong quá trình điều chỉnh độ cao, chúng ta lại đối mặt với luồng khí nghịch và một vùng mây giông lớn, không thể tránh né được. Do đó nên máy bay đã buộc phải trải qua chấn động mạnh khi đi xuyên qua tầng mây đó. Hiện tại, sự rung lắc đã qua, máy bay vẫn đang bay ổn định. Xin quý hành khách hãy tiếp tục cài chặt dây an toàn cho đến khi đèn tắt.”
Âm thanh vừa tắt, mọi người trên máy bay đồng loạt thở ra một hơi dài.
Nỗi bất an trong lòng Dương Hồng Quyên tan biến. Cô tìm đến bờ vai vững chãi của Viên Phi, khẽ dựa vào anh.
Vòng tay đang ôm lấy eo cô của Viên Phi khẽ nới lỏng, rồi từ từ buông hẳn.
Cảm giác ấm áp nơi eo biến mất, Dương Hồng Quyên chợt nhận ra tư thế bất tiện của mình. Cô vội vàng đứng dậy, lách người qua anh để trở về chỗ ngồi.
“Chuyện vừa rồi, cảm ơn anh.” Dương Hồng Quyên khẽ nói, giọng cô có chút khàn, mềm mại hơn mọi ngày. Có lẽ là dư âm của tiếng hét vừa nãy vẫn còn vương lại.
Viên Phi chỉ khẽ “ừ” một tiếng, vẻ mặt không chút gợn sóng.
“Xin lỗi… chuyện vừa rồi đột ngột quá, đó là phản xạ khi máy bay chao đảo mạnh. Mong anh bỏ qua.” Gương mặt Dương Hồng Quyên thoáng ửng hồng, vội nói thêm, “Thật ra… khi máy bay rung lắc mạnh như vậy, dù có là ai tôi cũng sẽ… ôm chặt để giữ thăng bằng.”
Viên Phi liếc nhìn Dương Hồng Quyên, giọng điệu thản nhiên: “Tôi hiểu.”
Dương Hồng Quyên khẽ gật đầu, rồi lại cất giọng: “Nhưng dù sao, anh cũng đã cứu tôi một mạng.”
“Không cần để tâm.” Viên Phi đáp, giọng điệu thản nhiên.
Dương Hồng Quyên không nói thêm, chỉ lặng lẽ quay mặt đi.
Viên Phi cũng hướng mắt về phía trước. Cả hai người họ đều tựa lưng vào thành ghế, giữa không gian tĩnh lặng dường như có một khoảng cách vô hình.
Các tiếp viên hàng không nhanh chóng di chuyển vào khoang hành khách, giọng nói dịu dàng vang lên xoa dịu những hành khách còn đang hoảng hốt. Họ ân cần kiểm tra từng người, lo lắng hỏi han xem có ai bị thương không. Cô bé nhỏ nhắn và người phụ nữ cùng chàng trai chưa kịp trở về chỗ ngồi đều bị va đập nhẹ, may mắn thay, họ đã kịp bám chặt khi máy bay rung lắc dữ dội nên thương tích không quá nghiêm trọng. Mọi dịch vụ trên chuyến bay dần trở lại bình thường.
Chuyến bay từ Bắc Thành đến Hải Thành kéo dài hai tiếng rưỡi, lúc này, bên ngoài khung cửa sổ đã nhuộm một màu đen huyền bí. Dương Hồng Quyên và Viên Phi tựa lưng vào ghế, khẽ khép đôi mắt. Sau khi đã an toàn hết thảy, họ mới có thể chậm rãi hồi tưởng lại những khoảnh khắc vừa trải qua.
Dù tư thế ngồi trên người Viên Phi thật bất đắc dĩ, thế nhưng Dương Hồng Quyên không thể phủ nhận vòng tay anh, bờ vai rộng và lồng ngực rắn chắc kia mang đến một cảm giác an toàn mãnh liệt. Giữa tiếng la hét kinh hoàng của bao người, anh vẫn ôm chặt cô, không một tiếng r.ên rỉ. Sự trầm ổn của anh khiến người ta không khỏi ngưỡng mộ.
Khi Viên Phi khép mắt lại, hình ảnh vừa rồi vẫn vẹn nguyên trong tâm trí. Anh biết Dương Hồng Quyên với vai trò tiếp viên hàng không vốn rất chuyên nghiệp, nhưng sự trấn tĩnh của cô trong tình huống hỗn loạn ấy vẫn khiến anh cũng không khỏi kinh ngạc. Nhờ có cô mà bé gái và cặp đôi kia mới tránh được những tổn thương nghiêm trọng.
Ngón tay Viên Phi khẽ khàng đặt trên tay vịn, không một chút lay động, nhưng xúc cảm nơi lòng bàn tay lại rõ ràng đến mức anh không thể phớt lờ. Vòng eo thon thả, mềm mại như lụa, cùng hương thơm ngọt ngào đặc trưng của cô cứ vây quanh anh… Ký ức về những năm tháng nồng nàn thuở trước của hai người họ chợt ùa về. Anh say mê cảm giác ôm trọn cô trong vòng tay, ở những nơi riêng tư ngoài khuôn viên trường, trong những góc khuất của trường, hay những phòng học vắng lặng… Dường như, cơ thể cô bây giờ còn mềm mại hơn cả ngày xưa. Mạch suy nghĩ của Viên Phi miên man, nhưng rồi, một thoáng ưu tư chợt hiện lên trên gương mặt anh.
Anh khựng lại dòng suy nghĩ, chậm rãi mở mắt, nhìn quanh khoang hành khách đã tĩnh lặng và mờ tối. Khi xoay đầu, ánh mắt anh khẽ khựng lại nơi bóng hình cô đang tựa vào ghế.
Hơi lạnh lẽo lan tỏa trong khoang, tiếp viên trưởng đích thân mang đến chiếc chăn lông mềm mại vốn chỉ dành cho hạng nhất. Anh khẽ “cảm ơn”, rồi không chút do dự ném nó lên người Dương Hồng Quyên.
Đương nhiên, Dương Hồng Quyên vẫn thức. Cô mở mắt, nhận ra tấm chăn đang phủ trên mình. Cô hiểu rõ, đây là thứ chỉ có khách VIP ở khoang hạng nhất mới có. Cô đưa lại cho anh: “Đây là đồ của khách VIP bạch kim dùng, tôi không dám nhận.”
Viên Phi không nhận lấy chiếc chăn mỏng. Thay vào đó, anh tháo dây an toàn rồi đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
Dương Hồng Quyên vốn sợ lạnh, nhưng vẫn không động đến chiếc chăn. Cô lặng lẽ đặt nó lên ghế của Viên Phi. Khi anh trở về, ánh mắt lướt qua chiếc chăn trên ghế, không một lời. Khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng như băng ngồi xuống.
Chín rưỡi tối, máy bay chuẩn bị hạ cánh.
Dương Hồng Quyên lấy chiếc gương nhỏ ra, khẽ soi. Sau đó, cô chậm rãi tô lên đôi môi một lớp son đỏ.
“Đêm khuya rồi còn tô son, định đi gặp người tình à?” Ánh mắt Viên Phi hẹp lại, giọng điệu mang theo chút chế giễu.