Chiếc cặp da đen bóng loáng khẽ đung đưa theo mỗi bước chân dài vững chãi của Viên Phi. Anh tiến đến, khoan thai mà đầy khí chất. Khoác trên mình chiếc áo khoác dạ đen lịch lãm, chiếc khăn quàng cổ kẻ sọc đen trắng hờ hững càng làm nổi bật dáng người cao lớn, thẳng tắp. Gương mặt góc cạnh, nam tính của anh, dù chỉ một cử động nhỏ cũng toát lên vẻ quyến rũ chết người.
Không thể tin vào mắt mình, Dương Hồng Quyên sững sờ nhìn Viên Phi. Rõ ràng anh bảo là mình đang trên chuyến bay về Bắc Thành cơ mà? Sao giờ lại xuất hiện ở đây? Cô còn có danh sách khách hạng nhất, chuyến bay này chỉ có tám ghế. Vị trí khách ngồi cũng chỉ có bốn người, trừ giám đốc Liêu và anh Trần đây ra, còn hai người đàn ông khác, tuyệt nhiên không có tên Viên Phi. Chẳng lẽ anh đã mua vé phút chót? Đến nỗi tiếp viên trưởng còn chưa kịp đưa danh sách mới cho cô? Dù sao đi nữa, sự xuất hiện này quá mức bất ngờ.
Liêu Cường và Trần Tề cũng ngạc nhiên không kém. Họ biết rõ Viên Phi đang công tác ở Mỹ, sao đột nhiên về Bắc Thành, rồi lại bay đến Nam Thành, còn đi cùng chuyến bay với họ? Chưa hết ngạc nhiên vì sự xuất hiện đột ngột của Viên Phi, họ lại sững sờ trước câu nói vừa rồi của anh. Rõ ràng anh không hề đùa, mà đang cố tình hạ bệ Trần Tề. Trước đây, Trần Tề là trợ lý đắc lực của Viên Phi. Là một người được anh vô cùng coi trọng, còn giao cả vị trí tổng phụ trách thị trường châu Âu. Hiếm khi nào Trần Tề bị Viên Phi làm mất mặt trước người ngoài như vậy.
Liêu Cường biết chuyện tình cảm cũ giữa Viên Phi và Dương Hồng Quyên, càng hiểu rõ Viên Phi đã bị cô làm tổn thương đến mức nhiều năm không muốn yêu ai. Vậy nên, hành động vừa rồi của Viên Phi càng khiến anh ta khó hiểu hơn.
“Tổng giám đốc Viên.”
“Tổng giám đốc Viên.”
Hai tiếng gọi gần như cùng lúc thoát ra từ Liêu Cường và Trần Tề.
Bóng dáng cao ngạo của Viên Phi dừng lại ngay trước mặt họ. Đôi mắt anh khẽ liếc, không mang theo chút cảm xúc dư thừa nào, nhưng lại đủ sức nặng khiến mọi thắc mắc chất chứa trong lòng hai người kia đều tan biến. Họ vội vàng né người sang một bên, mỗi người một phía, cung kính nhường đường cho anh.
“Anh Viên, chào anh. Rất vui được đón anh trên chuyến bay của Trường Cát.” Nụ cười của Dương Hồng Quyên tươi tắn hơn mọi khi, ánh mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên thú vị.
Viên Phi đưa tấm vé lên máy bay đến trước mặt Dương Hồng Quyên. Ánh mắt cô khẽ liếc xuống, không khỏi ngạc nhiên khi thấy đó là vé hạng nhất.
Lúc này, tiếp viên trưởng bước ra đón khách, vừa thấy Viên Phi, cô đã tươi cười chào hỏi: “Chào anh Viên, rất vui được đón anh trên chuyến bay của Trường Cát. Mời anh đi lối này ạ.”
Tiếp viên trưởng đích thân mời họ ngồi, Dương Hồng Quyên khẽ nghiêng người sang một bên nhường lối. Viên Phi bước theo sau tiếp viên trưởng, Trần Tề và Liêu Cường theo sát Viên Phi. Khi lướt qua Dương Hồng Quyên, Liêu Cường không khỏi ngoái đầu nhìn cô một cái, ánh mắt có vẻ dò xét. Nhận ra ánh nhìn ấy, Dương Hồng Quyên mỉm cười nhẹ với anh ta.
Bóng dáng những người vừa rồi khuất dần, Dương Hồng Quyên kiên nhẫn chờ đợi hai vị khách hạng nhất còn lại lên máy bay.
Sau khi hai vị khách cuối cùng ổn định chỗ ngồi, Dương Hồng Quyên mới bước vào khoang hành khách.
Số ghế của Liêu Cường và Trần Tề lần lượt là 1A và 1B, hai vị trí cạnh nhau ở hàng đầu bên trái. Viên Phi ngồi ghế 1D, ở hàng đầu phía bên phải, cách Liêu Cường và Trần Tề một lối đi nhỏ, nhưng chỉ cần khẽ xoay đầu, anh có thể nhìn thấy rõ cả hai người.
Đúng lúc đó, giọng nói ngọt ngào của tiếp viên trưởng vừa dứt bên tai Viên Phi, liền chuyển sang hỏi han Liêu Cường.
Dương Hồng Quyên theo quy trình, tiến đến trước mặt Viên Phi, cất giọng dịu dàng: “Chào anh Viên, tôi là tiếp viên của khoang hạng nhất của chuyến bay này, rất vinh hạnh được phục vụ anh.” Ánh mắt Viên Phi khẽ cụp xuống nhìn cô, khóe môi bất giác nở một nụ cười nhàn nhạt. Sau lời chào hỏi, Dương Hồng Quyên còn tinh nghịch nháy mắt với anh. Chỉ một hành động nhỏ ấy trong mắt Viên Phi chẳng khác nào lời mời gọi đầy ẩn ý, khiến nụ cười trên môi anh càng thêm cong.
Liêu Cường và Trần Tề là khách hàng thẻ vàng của hãng hàng không Trường Cát, nên lời chào hỏi dành cho họ không trang trọng bằng khách hàng thẻ bạch kim. Khi Dương Hồng Quyên vừa dứt lời với Viên Phi, tiếp viên trưởng đã hoàn thành việc hỏi han Liêu Cường và Trần Tề, xoay người đi về phía cửa khoang hạng nhất.
Dương Hồng Quyên vẫn cần phải chào hỏi Liêu Cường và Trần Tề. Chờ khi tiếp viên trưởng khuất bóng, cô liền uyển chuyển rời khỏi chỗ Viên Phi, tiến đến chỗ Liêu Cường.
“Anh Liêu, anh là khách hàng hạng vàng cao quý của công ty chúng tôi…”
Viên Phi an tĩnh dựa vào lưng ghế. Đôi mắt anh khép lại như đang thả mình vào giấc ngủ, hoàn toàn tách biệt với mọi động tĩnh nơi khoang hạng nhất, mặc kệ hai nhân viên cấp vẫn đang ở gần đó.
Đối diện với lời chào của Dương Hồng Quyên, Liêu Cường chỉ khẽ khàng gật đầu, không một âm thanh nào thoát ra.
Dương Hồng Quyên lại uyển chuyển tiến đến trước mặt Trần Tề, cất giọng hỏi han. Trần Tề, vừa bị sếp của mình lạnh nhạt trước bao nhiêu người, trong lòng vẫn còn ngổn ngang những suy nghĩ chưa thông. Anh ta không tài nào tin được nguyên nhân lại xuất phát từ cô nàng tiếp viên hàng không này. Bởi lẽ, anh ta cũng hiểu rõ tổng giám đốc Viên là người thế nào – luôn nói không với chuyện tình cảm. Lần trước ở London, thoáng ngửi thấy mùi nước hoa lạ trên người tổng giám đốc Viên, anh ta đã thoáng chút nhạy cảm nhận ra có bóng dáng phụ nữ bên cạnh. Nhưng rồi, chẳng có bất kỳ người phụ nữ nào thân mật với tổng giám đốc Viên lộ diện, anh ta đành tự nhủ có lẽ mình đã nghĩ quá xa. Với thân phận và địa vị của tổng giám đốc Viên, thiếu gì những người phụ nữ chủ động dâng hiến, mùi hương kia có lẽ chỉ là chút vương vấn vô tình từ kẻ nào đó kém mắt mà thôi. Còn lý do tổng giám đốc Viên vừa nãy không nể mặt anh ta. Quả thật anh ta hoàn toàn không thể đoán ra. Vậy nên, đối với người đã gián tiếp khiến em họ của anh ta, Ân Tú Vân, mất cơ hội, anh ta sẽ tuyệt nhiên không thể nào tỏ ra thân thiện.
Lời chào của Dương Hồng Quyên còn chưa dứt, Trần Tề đã vội vàng lên tiếng ngăn lại. Nhận thấy vị boss đang khép hờ mắt nghỉ ngơi, anh khẽ nói, giọng nhỏ như sợ làm phiền: “Cô không cần nói nữa đâu, tôi thấy hơi ồn ào.”
Dương Hồng Quyên lập tức ngậm miệng, quay sang Trần Tề nở một nụ cười áy náy: “Xin lỗi anh Trần. Vậy anh Trần còn có…”
“Tôi thấy là giọng của cậu mới ồn đó.” Viên Phi chậm rãi mở mắt, xoay đầu nhìn về phía Trần Tề, ánh mắt có chút lạnh lùng.
Câu nói của Dương Hồng Quyên vì thế mà bị cắt ngang.
Trần Tề bất giác quay đầu. Ánh mắt đó chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Viên Phi, cổ họng nghẹn lại, không dám hé răng.
Ngồi bên cạnh Trần Tề, Liêu Cường khẽ đưa tay sờ nhẹ lên mũi, cố gắng giảm bớt sự căng thẳng đang lan tỏa.
Viên Phi nói xong lại khép mắt, như thể vừa rồi chỉ là một sự gián đoạn nhỏ trong giấc ngủ.
Dương Hồng Quyên lại dịu dàng hướng về Trần Tề, nụ cười vẫn giữ vẻ chuyên nghiệp: “Vậy xin hỏi anh Trần có bất cứ yêu cầu nào cứ gọi tôi nhé, tôi sẽ có mặt ngay lập tức. Chúc anh có một chuyến đi vui vẻ.”
Trần Tề ngồi im trên ghế, sau lời nhắc nhở có phần lạnh lùng kia của Viên Phi, anh ta không dám nói thêm một lời nào.
Hai vị khách còn lại ở khoang hạng nhất không phải là hội viên thẻ vàng trở lên, thế nên Dương Hồng Quyên không cần phải niềm nở chào hỏi. Cô nhanh chóng đến vị trí máy chiếu để chuẩn bị đoạn video hướng dẫn an toàn. Sau đó, cô nhẹ nhàng mang đến thực đơn đồ uống cho những hành khách ở khoang hạng nhất. Chuyến bay kéo dài hai tiếng, lại không đúng vào giờ dùng bữa, nên trên chuyến này không phục vụ đồ ăn, chỉ có các loại đồ uống.
Khi Dương Hồng Quyên đến để ghi order đồ uống, Trần Tề bất ngờ hỏi về nguồn gốc xuất xứ và số lô sản xuất của từng loại rượu. Cô ân cần giới thiệu chi tiết về nhà sản xuất và số lô của mỗi loại. Thường thì chẳng ai để ý đến những con số khô khan ấy, huống chi Trần Tề chỉ hỏi vu vơ. Bản thân Dương Hồng Quyên lúc đó cũng không có chai rượu nào bên cạnh để xem, vậy mà cô lại có thể lưu loát đọc ra toàn bộ số lô sản xuất. Chẳng lẽ đến cả những thông tin tỉ mỉ như vậy cô cũng ghi nhớ sao?
Liêu Cường ngồi gần đó cũng không khỏi ngạc nhiên.
“Cô nói nhiều như vậy, liệu có chắc chắn là đúng không?” Trần Tề dò xét.
Dương Hồng Quyên khẽ mỉm cười, tự tin đáp: “Thưa anh Trần, anh hoàn toàn có thể kiểm tra lại ạ.”
“Trần Tề.” Một giọng nói trầm khàn vang lên, Viên Phi vẫn không hề mở mắt.
“Tổng giám đốc Viên, có chuyện gì vậy ạ?” Trần Tề vội vã quay đầu lại, mỉm cười hỏi.
Viên Phi vẫn giữ nguyên tư thế, nhàn nhạt lên tiếng: “Những số lô sản xuất các loại rượu mà cô tiếp viên vừa nói, cậu đã ghi lại chưa?”
Trần Tề khựng lại, ngạc nhiên. Anh ta làm sao mà nhớ được? Câu hỏi của Viên Phi khiến anh ta nhất thời á khẩu.
“Thế anh nghĩ gì mà còn dám hỏi câu như vậy?” Ánh mắt Viên Phi sắc lạnh, lời nói mang theo sự trách móc không hề che giấu.
Liêu Cường bất giác đưa tay lên xoa nhẹ sống mũi, cố gắng che giấu sự bối rối.
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Trần Tề. Tổng giám đốc Viên vậy mà lại công khai khiển trách anh ta, sự bất thường này khiến anh ta không khỏi nghi ngờ. Chẳng lẽ, ánh mắt tổng giám đốc Viên nhìn cô tiếp viên kia không đơn thuần là lịch sự? Anh ta gượng gạo nở nụ cười: “Tôi chỉ tiện miệng hỏi thôi.” Nhận thấy tổng giám đốc Viên chẳng buồn nhìn, anh ta vội chuyển hướng sang Dương Hồng Quyên, gọi món đồ uống rồi im lặng. Cảm giác hôm nay thật xui xẻo bủa vây lấy anh ta vậy.
Khi đồ uống đã được gọi cho tất cả hành khách hạng nhất, máy bay chuẩn bị lăn bánh. Dương Hồng Quyên bước ra khỏi khoang, cầm micro thông báo cất cánh bằng giọng nói du dương, êm ái.
Tiếng thông báo vừa dứt, Dương Hồng Quyên nhẹ nhàng trở lại khoang hạng nhất. Ánh mắt cô dịu dàng lướt qua từng hành khách, cẩn thận kiểm tra xem bàn ăn đã gập gọn, thiết bị điện tử đã tắt, cũng như dây an toàn đã được thắt ngay ngắn hay chưa.
Trần Tề vẫn còn chìm trong những suy nghĩ miên man về mọi chuyện từ khi lên máy bay. Anh khẽ nghiêng đầu, thì thầm với Liêu Cường: “Hình như tổng giám đốc Viên của chúng ta có ý với cô tiếp viên khoang hạng nhất này thì phải? Anh ấy rõ ràng nói đỡ cho cô ấy, còn tôi thì liên tục gặp khó khăn.”
Liêu Cường trầm ngâm một lát rồi đáp: “Cái này… nói thế nào nhỉ?”
“Nói thế nào gì? Mau nói đi!”
Đúng lúc đó, một giọng nói trầm ấm vang lên: “Anh không cài dây an toàn, còn định chờ tiếp viên hàng không nào đến giúp sao?”
Vừa hay, Dương Hồng Quyên cũng đã đến trước mặt Trần Tề, cô mỉm cười duyên dáng: “Thưa anh Trần, tôi giúp anh cài dây an toàn nhé?”