Phòng chờ trước chuyến bay tĩnh lặng một cách kỳ lạ. Các tiếp viên đã có mặt, người thì trò chuyện nhỏ, người lại dán mắt vào chiếc điện thoại sáng rực, vài người cẩn thận ghi chú trên tablet. Dương Hồng Quyên chọn một chỗ ngồi cạnh cô gái đang cầm máy tính bảng. Ánh mắt tinh tế của cô vô tình chạm vào màn hình, một hình ảnh quen thuộc khẽ khàng lướt qua. Cô khựng lại, đôi mắt chăm chú dán chặt. Viên Phi hiện ra trước mắt, bộ vest cắt may hoàn hảo tôn lên dáng vẻ lịch lãm, một tay thong thả đặt trong túi quần, phong thái cuốn hút không rời. Dòng chữ chú thích bên dưới không khỏi khiến người ta chú ý: “Khách hàng Bạch Kim Viên Phi, người sáng lập, Chủ tịch kiêm Tổng giám đốc tập đoàn Viên Thông…”
Thông tin chi tiết này là một phần trong quy trình phục vụ khách hàng cao cấp của công ty. Đây là để giúp các tiếp viên nhận diện khách VIP, tránh những thiếu sót không đáng có và đảm bảo dịch vụ tận tâm nhất. Gương mặt Viên Phi dường như đã khắc sâu trong trí nhớ của mọi tiếp viên kỳ cựu, có lẽ chỉ những gương mặt mới còn chưa kịp làm quen.
Bất ngờ, cô tiếp viên trẻ quay sang, ánh mắt đầy vẻ tò mò: “Chắc mọi người đều nhớ mặt anh Viên rồi đúng không?”
Dương Hồng Quyên khẽ gật đầu, giọng điệu thản nhiên: “Nhớ.” Đúng là người mới, hoàn toàn không mảy may nghi ngờ về mối liên hệ đặc biệt giữa cô và người đàn ông kia.
“Anh ấy đẹp trai quá trời luôn.” Cô tiếp viên xuýt xoa.
“Cũng bình thường thôi.” Dương Hồng Quyên đáp, trong lòng khẽ gợn sóng.
“Không biết ảnh có người yêu chưa ta?” Cô tiếp viên lại tiếp tục suy đoán.
“Có rồi.” Câu trả lời của Dương Hồng Quyên dứt khoát, mang theo một chút ẩn ý.
Cô tiếp viên khẽ thở dài, ánh mắt xa xăm: “Không biết một người như anh Viên, bạn gái anh ấy hẳn phải tuyệt vời lắm.”
Khóe môi Dương Hồng Quyên cong lên thành một nụ cười nhẹ nhàng: “Là tôi đây.”
Cô tiếp viên có vẻ không tin vào tai mình, còn ngơ ngác khi nghe thấy tiếng cười khúc khích của những người xung quanh. Đến khi có người khẽ nhắc, cô ta mới chợt nhận ra người trước mặt chính là bạn gái của vị khách VIP kia. Gương mặt cô ta thoáng chút bối rối.
Dương Hồng Quyên lấy điện thoại ra, nhắn cho Viên Phi: “Anh đúng là ở khắp mọi nơi.”
Viên Phi đang ngồi trên một chuyến bay khác của hãng hàng không Trường Cát, máy bay vẫn chưa cất cánh. Nhận được tin nhắn của Dương Hồng Quyên, anh khẽ nhếch môi cười, đáp lại: “Ừm.”
Nhìn dòng tin nhắn trả lời của Viên Phi, Dương Hồng Quyên khẽ hừ một tiếng. Anh chàng này còn đắc ý nữa sao? Cô lại nhắn tiếp: “Anh không chỉ ở khắp mọi nơi. Còn ở cả trong mắt, trong tâm trí của vô số phụ nữ khác nữa đấy.”
Viên Phi bất lực mỉm cười khi đọc tin nhắn thứ hai. Ý của anh là anh luôn ở bên cô, vậy mà cô lại cố tình “bẫy” anh. Anh trả lời: “Em lại nói linh tinh.”
Dương Hồng Quyên thêm chút gia vị vào tin nhắn. Cô miêu tả lại cảnh cô nàng tiếp viên kia đã cố gắng ghi nhớ hình dáng anh ra sao. Viên Phi đáp: “Trong mắt anh, và tim anh chỉ có em mà thôi.”
Khóe môi Dương Hồng Quyên cong lên đầy ẩn ý, cô đáp lại: “Thật sao?”
“Ừm. Em là người mà anh yêu nhất.”
Những lời âu yếm như rót mật vào tai khiến tim Dương Hồng Quyên đập rộn ràng. Nụ cười trên gương mặt cô càng thêm tươi tắn.
“Vậy còn anh là gì của em?”
Một tin nhắn khác từ Viên Phi lại đến.
Dương Hồng Quyên nhoẻn miệng cười, đáp: “Anh đoán xem.”
“Anh chịu.”
“Anh chính là người đàn ông của em.” Câu trả lời của Dương Hồng Quyên nhẹ nhàng nhưng đầy sức nặng.
Ánh mắt Viên Phi dừng lại trên dòng chữ ấy, một cảm giác thỏa mãn lan tỏa trong tim anh, dường như chỉ cần bấy nhiêu thôi cũng đã đủ. Tiếp viên hàng không hạng nhất tiến đến, mỉm cười nhắc nhở máy bay sắp cất cánh. Anh khẽ gật đầu, nghiêng người điều chỉnh ghế về vị trí thẳng đứng. Bàn tay còn lại vẫn nắm chặt chiếc điện thoại, nhưng rồi lại vô tình trượt khỏi ngón tay, rơi xuống sàn. Ngay lập tức, cô tiếp viên cúi xuống nhặt giúp anh. Màn hình điện thoại vẫn sáng, dòng tin nhắn “Anh là cả trái tim em” bất ngờ hiện ra trước mắt cô ta. Khựng lại một giây, cô nàng tiếp viên nhặt chiếc điện thoại lên, trao trả cho Viên Phi với nụ cười duyên dáng: “Điện thoại của anh đây, anh Viên.”
Viên Phi nhận lại điện thoại với vẻ mặt bình thản, thậm chí có chút lạnh lùng, chỉ khẽ “cảm ơn”.
Khi cô tiếp viên quay người bước đi, sau lưng, gương mặt cô ta không giấu nổi vẻ kinh ngạc. Một người đàn ông cao ngạo như Viên Phi lại có thể nói ra những lời tình tứ đến vậy. Chắc hẳn cô gái nào yêu anh sẽ là người hạnh phúc nhất trên đời, bạn trai vừa có ngoại hình, vừa giàu có, lại có địa vị, mà còn chung tình đến thế, thật khiến người khác ngưỡng mộ.
Sau khi đã điều chỉnh xong ghế, Viên Phi gửi một tin nhắn cho Dương Hồng Quyên: “Máy bay sắp cất cánh rồi, anh tắt máy đây.”
“Dạ.” Dương Hồng Quyên nhắn lại. Khi tiếng động cơ máy bay của Viên Phi dần xa. Ở bên đây điện thoại, cô biết không thể tiếp tục trò chuyện cùng anh nữa. Ngón tay thon dài lướt nhẹ trên màn hình điện thoại một cách tùy ý. Bất chợt, ánh mắt cô dừng lại ở biểu tượng Weibo quen thuộc. Nhớ đến dòng trạng thái anh vừa đăng, lòng cô khẽ động. Cô chạm nhẹ vào ứng dụng, mở trang cá nhân của anh. Bốn chữ “Hôm nay không tiếp khách” đập vào mắt, khiến trái tim cô ngọt ngào như tan chảy. Cô lặng lẽ để lại bình luận phía dưới: “He he”.
Lúc này, tiếp viên trưởng bước vào, cuộc họp chuẩn bị trước chuyến bay bắt đầu. Dương Hồng Quyên cùng các đồng nghiệp khác tự giác đặt điện thoại hay máy tính bảng xuống, ánh mắt hướng về phía người tiếp viên trưởng, tập trung lắng nghe.
Cuộc họp kết thúc, họ cùng nhau di chuyển đến sân bay bằng xe của tổ bay.
Dương Hồng Quyên hoàn toàn không hay biết, hai chữ “he he” kia của cô đã gây nên một làn sóng xôn xao không nhỏ. Tại tập đoàn Viên Thông, từ các nhà quản lý cấp cao đến nhân viên bình thường, tất cả đều không khỏi ngạc nhiên khi có người dám để lại bình luận dưới bài đăng của tổng giám đốc Viên. Họ tò mò không biết người này là ai, hai chữ “he he” kia mang ý nghĩa gì, liệu có mạo phạm đến tổng giám đốc Viên hay không. Bởi lẽ, trang Weibo của Dương Hồng Quyên không hề tiết lộ thông tin cá nhân rõ ràng, những bài đăng của cô chỉ là hình ảnh địa điểm và bóng lưng: ở Paris, ở London, ở Toronto, kèm theo một tấm ảnh chụp từ phía sau. Gương mặt không lộ diện, lượng người theo dõi của cô chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Đến khách sạn, Dương Hồng Quyên lại thả một dòng trạng thái mới: “Ở Singapore.” Lần này, cô đăng kèm tấm lưng thon thả trong chiếc váy hai dây, chiếc cổ trắng ngần kiêu hãnh vươn cao, gợi cảm đến nghẹt thở. Ngay lập tức, bên dưới xuất hiện bình luận ngắn gọn mà đầy quan tâm của Viên Phi: “Mặc nhiều thêm chút.”
Những người trước đó còn đang xôn xao về danh tính người dám để lại dấu vết dưới bài đăng của tổng giám đốc nhà họ. Nay lại được phen náo loạn vì dòng bình luận này. Dù đã từng nghe phong phanh về bạn gái của tổng giám đốc Viên, nhưng chưa ai từng diện kiến, cũng chẳng thấy anh thể hiện sự coi trọng đặc biệt nào, nên mọi người gần như bỏ qua sự tồn tại ấy.
“Ngoài cô ta ra, còn ai dám ngang nhiên để lại lời nhắn như vậy nữa chứ?” Liêu Cường ngồi trong nhà hàng Queen, hướng ánh mắt về phía Trần Tề đối diện.
Trần Tề khẽ gật đầu, hoàn toàn đồng ý.
*
Tập đoàn Viên Thông ngày càng lớn mạnh, kéo theo bao bộn bề công việc. Viên Phi khẽ day day thái dương, nghĩ đến việc cần thêm một cánh tay đắc lực.
“Này, chẳng phải cậu nên nghĩ đến việc tuyển thêm thư ký sao? Phòng tổng giám đốc vẫn còn trống vị trí đó.” Liêu Cường vừa lướt điện thoại vừa nói với Viên Phi.
Viên Phi chỉ nhàn nhạt đáp: “Để tôi xem sao đã.”
Trong những ngày Viên Phi còn đang cân nhắc, Liêu Cường đã gửi cho anh vài bộ hồ sơ ứng tuyển. Anh ta nói là do trưởng phòng nhân sự tiến cử.
Dương Hồng Quyên vừa tắm xong, mái tóc còn vương vài giọt nước, vòng tay ôm lấy Viên Phi từ phía sau. Ánh mắt cô vô tình lướt qua màn hình máy tính, dừng lại ở một tấm ảnh: “Ồ…” một tiếng khẽ khàng xen lẫn chút ý vị vang lên. “Đây là ứng tuyển vị trí gì vậy anh?”
Viên Phi đáp: “Thư ký đó em.”
Dương Hồng Quyên nhếch môi cười, ánh mắt có chút trêu chọc: “Nếu là thư ký của tổng giám đốc Viên, chẳng phải nên tuyển người xinh đẹp hơn sao?”
Không để cô kịp phản ứng, Viên Phi đã kéo cô sát lại, nhẹ nhàng đặt cô ngồi lên đùi mình. Anh cười, giọng trầm ấm: “Vậy thì em chọn giúp anh một người đẹp nhất đi.”
Dương Hồng Quyên khẽ “hừ” một tiếng, nhưng hiểu rõ đây là công việc, cô cầm lấy chuột, nghiêm túc lướt xem từng ứng cử viên.
Viên Phi tận hưởng giây phút thư thái này. Một tay anh ôm lấy eo thon của Dương Hồng Quyên, vùi đầu vào hõm vai cô, khẽ hít hà hương thơm dịu nhẹ trên cơ thể cô.
Dương Hồng Quyên chăm chú lướt qua từng dòng chữ trên màn hình, cuối cùng dừng lại. Cô ngước mắt lên, giọng đầy hài lòng: “Em ưng ý người này nhất. Vừa xinh đẹp, vừa giỏi giang, lại còn chu đáo nữa, nhìn ảnh thôi cũng biết.”
Sự im lặng của Viên Phi khiến Dương Hồng Quyên khẽ xoay người. Một khoảnh khắc bất ngờ, cánh môi mềm mại của cô chạm vào môi anh. Viên Phi lập tức kéo cô vào một nụ hôn sâu. Dương Hồng Quyên khẽ r.ên rỉ, giữa những tiếng th.ở dốc vẫn không quên: “Anh có nhìn không đó? Em chọn cho anh mà!”
“Đồ ngốc.” Viên Phi cúi đầu, giọng đầy ý cười.
“Em đâu có!”
Nụ hôn ấm áp của Viên Phi đã nuốt trọn lời giải thích của Dương Hồng Quyên.
Sau khi dứt nụ hôn, Viên Phi lạnh lùng trả lại xấp hồ sơ, ra lệnh cho bên dưới. Thư ký của tổng giám đốc, chỉ tuyển nam. Tổng số lượng là ba người.