Chồng Yêu Kém Tôi 12 Tuổi

Chương 46: “Anh à.”




Giang Dữ Biệt nghe vậy thì khẽ cười:

“Có phản ứng chẳng phải là chuyện rất bình thường sao? Tối qua, rồi cả lúc nãy dưới lầu, chẳng phải em cũng có phản ứng à? Không chỉ có em, tôi cũng có. Nếu không có phản ứng mới là có vấn đề về sức khỏe đấy.”

Không giống nhau.

Tiêu Khắc nghĩ, Thời Niên có thể có phản ứng, nhưng cậu thì không thể.

Nhưng khi tôi làm những chuyện đó với anh, tôi vốn dĩ không phải là Thời Niên, chỉ là mượn danh nghĩa của cậu ấy mà thôi.

Những lời này, Tiêu Khắc chỉ dám nghĩ trong lòng, không thể nói ra. Cuối cùng, cậu chỉ gật nhẹ, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh.”

“Ừm, thả lỏng đi. Chúng ta đều là con người, không phải cỗ máy diễn xuất, như vậy là chuyện hết sức bình thường.” Giang Dữ Biệt cười nói, “Chỉ có thể chứng tỏ cơ thể chúng ta rất khỏe mạnh, đáng ra phải vui mới đúng.”

Tiêu Khắc khẽ cười, nhưng không nói gì.

“Vậy tôi gọi bọn họ vào nhé?” Giang Dữ Biệt hỏi.

“Ừm.”

“Đừng căng thẳng.” Giang Dữ Biệt trấn an cậu một câu rồi mới bước ra khỏi phòng ngủ, chào hỏi Đường Dã. Đường Dã nhận tín hiệu, lập tức thông báo cho các bộ phận chuẩn bị.

“Có Bệnh, cảnh 88, máy 1, lần 1, action!” Trợ lý đạo diễn vỗ bảng.

——

Cảnh quay nóng bỏng này chỉ cần hai lần đã hoàn thành. Sau khi Đường Dã hô cắt qua bộ đàm, máy quay liền tắt, cả căn phòng rơi vào tĩnh lặng. Hai người trên giường nằm song song, không ai nói gì, chỉ còn tiếng thở d.ốc nặng nề và nhịp tim rối loạn chưa thể kiểm soát.

Không chỉ Tiêu Khắc, Giang Dữ Biệt cũng có phản ứng. Nếu đến mức này mà anh vẫn không có chút phản ứng nào, có lẽ thật sự nên đến khoa nam học kiểm tra rồi.

Lúc này, cả hai cùng đắp chung một tấm chăn, quần áo vừa rồi đã vương vãi khắp phòng. Dư âm của cảnh quay vẫn còn, cơ thể họ vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Không ai nhúc nhích, cũng không muốn nhúc nhích, chỉ có thể chờ đợi phản ứng tan dần.

Nửa thân trên để trần, trên da Giang Dữ Biệt rõ ràng lưu lại những dấu vết, đặc biệt là vết cắn sâu trên bờ vai.

Cho đến bây giờ, chỗ ấy vẫn còn âm ỉ đau.

Tiêu Khắc nhắm mắt lại, cánh tay vắt ngang che lấy mắt, như thể đang che giấu điều gì đó. Giang Dữ Biệt dù sao cũng có nhiều kinh nghiệm hơn, nhanh chóng bình tĩnh lại, rời khỏi giường. Ở góc giường có hai chiếc áo choàng tắm mà quay phim lúc nãy đặt sẵn, anh lấy một chiếc mặc vào.

“Tôi ra ngoài trước, em cứ nghỉ ngơi một chút.” Giang Dữ Biệt đứng cạnh giường, nhìn Tiêu Khắc vẫn duy trì tư thế cũ, không nhúc nhích, “Không ai vào đâu, em cứ yên tâm.”

Thực ra, Giang Dữ Biệt cũng hơi xấu hổ. Nhưng dù sao anh cũng hơn Tiêu Khắc tận mười hai tuổi, nếu anh không chủ động phá vỡ bầu không khí lúng túng này, Tiêu Khắc chắc càng không biết phải xử lý thế nào.

Tiêu Khắc im lặng, Giang Dữ Biệt nghĩ rằng cậu xấu hổ. Dù sao trong quá trình quay vừa rồi cũng xảy ra một chút ngoài ý muốn, Tiêu Khắc đã không kìm được mà xuất ra.

Nhưng không sao, với góc quay và vị trí ống kính lúc đó, có lẽ đạo diễn và quay phim cũng không phát hiện ra. Chuyện này chỉ có hai người bọn họ biết mà thôi.

Tiêu Khắc cứ im lặng mãi có lẽ cũng vì chuyện này mà xấu hổ. Giang Dữ Biệt muốn trêu cậu một chút, nhưng sợ phản tác dụng, nên đành bước ra khỏi phòng, nhường không gian lại cho cậu.

Ngày hôm đó, Giang Dữ Biệt về khách sạn trước. Tống Nghị không xem cảnh quay, nên vẫn khá bình thản, thậm chí còn gọi hai cuộc điện thoại hỏi thăm tình hình của Tiêu Khắc. Đến cuộc gọi thứ ba, Thất Thất bên kia mới đáp:

“Tiêu Khắc ra rồi, không sao nữa.”

Tống Nghị thở phào nhẹ nhõm, cúp máy, trừng mắt nhìn Giang Dữ Biệt – người đang ngồi trên sofa với vẻ thản nhiên như không.

Giang Dữ Biệt cảm thấy oan uổng nhưng không thanh minh. Sự thật là Tiêu Khắc bị Đường Dã phát hiện và lừa đóng bộ phim này cũng vì mình, nếu thực sự có chuyện gì xảy ra, anh đương nhiên phải chịu trách nhiệm.

Nhưng giờ Tiêu Khắc không sao, Tống Nghị cũng không muốn ở lại lâu, dặn dò vài câu rồi rời đi. Trước khi đi còn nói có lẽ sẽ không đến thăm nữa, thấy phiền quá rồi.

Giang Dữ Biệt không buồn nhìn, chỉ phất tay: “Đi nhanh đi.”

Phòng khách sạn cách âm khá tốt, nhưng giọng Thất Thất thì quá lớn. Không lâu sau khi Tống Nghị rời đi, Giang Dữ Biệt đã nghe thấy tiếng cô nàng ngoài hành lang.

Quay lại rồi sao?

Thôi quay lại thì quay lại, hôm nay cũng không phải là thời điểm thích hợp để nói gì thêm.

Không, cả ngày mai cũng không thích hợp. Ngày mai còn một cảnh thân mật trong phòng tắm. Nhưng bình tĩnh lại cũng tốt, sau cảnh này, nhân vật Thời Niên của Tiêu Khắc sẽ bước vào giai đoạn đầy áp lực, giữa họ cũng không còn vui đùa như trước nữa, điều này giúp cậu ấy dễ dàng nhập tâm hơn.

Thực ra, với Giang Dữ Biệt, cảnh thân mật này chẳng có gì đáng bận tâm. Bao năm kinh nghiệm diễn xuất, anh không bao giờ để cảm xúc của nhân vật ảnh hưởng đến đời thực.

Mỗi đạo diễn, thậm chí bạn diễn từng hợp tác, đều nói anh có thể thoát vai rất nhanh. Nhân vật là nhân vật, bản thân là bản thân, anh phân định rất rõ ràng. Bước ra khỏi phim trường, anh có thể gạt bỏ tất cả, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Dù bây giờ bảo anh đến nói chuyện với Tiêu Khắc cũng không thành vấn đề, chỉ là… Tiêu Khắc không muốn nói chuyện với anh mà thôi.

Giang Dữ Biệt đoán không sai. Tiêu Khắc thực sự không muốn nói chuyện với anh.

Ngày hôm sau, trên phim trường, ngoài những lời thoại trong kịch bản, cả hai gần như không nói câu nào, thậm chí không có giao tiếp bằng mắt. Nhưng dù vậy, cảnh quay trong phòng tắm vẫn được hoàn thành suôn sẻ.

Sau hai cảnh nóng, quá khứ của Thời Niên và nguyên nhân khiến cậu mắc chứng hoang tưởng bị hại dần được hé lộ. Yêu cầu diễn xuất của Tiêu Khắc cũng ngày càng cao hơn. Giang Dữ Biệt định giúp cậu diễn thử trước, nhưng Tiêu Khắc lại nói:

“Tôi tự làm được.”

Khi nói những lời đó, ánh mắt Tiêu Khắc không dám nhìn Giang Dữ Biệt. Giang Dữ Biệt nhìn cậu vài giây rồi cũng chẳng để tâm, dù sao Tiêu Khắc cũng vừa hoàn thành một cảnh quay đầy căng thẳng, tâm trạng và cảm xúc có lẽ vẫn chưa thể điều chỉnh lại ngay. Dù sao thì, không phải ai cũng có thể thoát vai nhanh chóng như Giang Dữ Biệt.

Tiêu Khắc quả thực đã làm được những gì mình nói. Dù không có buổi tập thoại trước với Giang Dữ Biệt vào tối hôm trước, cậu vẫn thể hiện rất tốt. Nhưng có lẽ vì cảnh quay quá đè nén, sau cảnh tình cảm đó, Tiêu Khắc bắt đầu có thói quen không muốn nói chuyện nữa.

Trong lúc chờ quay, cậu hoặc là trở về xe bảo mẫu, hoặc là ngồi ở một góc phim trường, lặng lẽ quan sát mọi thứ xung quanh, như thể đang cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình.

Hoặc có lẽ, cậu lại một lần nữa khép chặt bản thân.

Giang Dữ Biệt từng nhiều lần bắt gặp dáng vẻ thất thần của cậu trong góc, cảm thấy cậu thậm chí còn cô độc hơn cả khi vừa mới đến Bắc Thành. Khi đó, sự cô độc của cậu vẫn còn mang theo nét ngang tàng bất kham, nhưng giờ đây, vào khoảnh khắc này, Giang Dữ Biệt lại cảm thấy Tiêu Khắc trông thật tẻ nhạt và u ám.

Chỉ có tiếng hô “Action!” của trường quay mới có thể kéo cậu về hiện thực.

Cậu cũng không dám nhìn vào ánh mắt của Giang Dữ Biệt. Vài lần Giang Dữ Biệt muốn bước đến nói chuyện với cậu, nhưng Tiêu Khắc luôn cố tình tránh đi. Ngay cả Đường Dã cũng nhận ra, bước đến hỏi Giang Dữ Biệt:

“Cậu mắng Tiêu Khắc à?”

Giang Dữ Biệt ngơ ngác: “Tôi mắng cậu ấy làm gì?”

“Vậy chắc là nhập vai quá sâu rồi.” Đường Dã nói, “Dạo gần đây cảnh quay quá áp lực. Nếu có thời gian thì cậu thử an ủi cậu ấy đi. Đây là lần đầu tiên Tiêu Khắc đóng phim, có thể thoát vai hơi khó, đừng để cậu ấy ủ rũ quá lâu mà sinh bệnh. Tôi thấy hai ngày nay cậu ấy gầy đi rồi đấy.”

Lúc này Giang Dữ Biệt mới để ý Tiêu Khắc đã gầy hơn. Không phải là anh không quan tâm đến cậu trong mấy ngày qua, chỉ là anh quan tâm đến cảm xúc của cậu nhiều hơn. Bây giờ nhìn kỹ lại, quả thực cậu gầy đi một chút. Đến lúc này, Giang Dữ Biệt mới cảm thấy mình nên nói chuyện với cậu.

Lại thêm một cảnh quay điên cuồng vừa kết thúc, Thời Niên co người lại trong góc, căng thẳng đến mức không cho ai đến gần, kể cả Kiều Ngộ An. Cậu siết chặt cơ thể, hoảng sợ và đề phòng, cảm xúc bị kéo lên đến cực điểm, đến khi hoàn thành xong cũng kiệt sức.

Giang Dữ Biệt cũng không nói chuyện với Tiêu Khắc ngay tại phim trường, không thích hợp lắm. Vì vậy, hôm đó anh là người trở về khách sạn trước. Sau khi ăn tối và tắm rửa xong, anh mới nhắn WeChat cho Tiêu Khắc, bảo cậu qua phòng mình.

Tin nhắn gửi đi năm phút không có hồi âm, Giang Dữ Biệt nghĩ có lẽ Tiêu Khắc chưa thấy.

Mười phút vẫn không trả lời, chắc là đi vệ sinh.

Hai mươi phút không hồi âm, có lẽ đang tắm.

Ba mươi phút trôi qua…

Cuối cùng, sau ba mươi phút, tin nhắn mới được trả lời. Giang Dữ Biệt liếc mắt nhìn màn hình trò chuyện, khẽ nhíu mày, không chần chừ đứng dậy đến gõ cửa phòng Tiêu Khắc.

“Tiêu Khắc, là tôi, mở cửa đi.”

Tiêu Khắc trả lời rằng cậu muốn đi ngủ. Nhưng bây giờ mới mấy giờ? Còn chưa tới tám giờ! Ngay cả mấy cụ già tập quất roi trong công viên cũng chưa ngủ sớm như vậy. Nếu không phải do cơ thể không khỏe, thì chắc chắn có chuyện trong lòng. Nhưng dù là lý do nào, Giang Dữ Biệt cũng nên đến xem thử.

Tiêu Khắc không từ chối mở cửa, nhưng cũng không có ý mời anh vào.

“Anh.”

Cậu gọi Giang Dữ Biệt một tiếng, giọng yếu ớt, nhưng không ngẩng đầu, không dám nhìn anh.

Giang Dữ Biệt hơi nhíu mày:

“Ăn cơm chưa?”

Tiêu Khắc gật đầu: “Ăn rồi.”

“Ăn gì?”

“Ăn…”

“Nghĩ kỹ rồi hẵng nói.” Giang Dữ Biệt nhìn thẳng vào cậu. “Đừng gạt tôi.”

Vừa nghe câu này, Tiêu Khắc lập tức im bặt. Không cần hỏi tiếp cũng biết, chắc chắn là chưa ăn. Giang Dữ Biệt cũng không quan tâm cậu có đồng ý cho mình vào hay không, trực tiếp bước vào phòng. Nhưng bất ngờ là Tiêu Khắc lại lách người, chắn trước mặt anh.

Giang Dữ Biệt ngạc nhiên nhìn cậu, bật cười: “Sao? Tôi không thể vào à?”

Tiêu Khắc im lặng vài giây, nhẹ nhàng lắc đầu, rồi tránh sang một bên.

Ánh mắt Giang Dữ Biệt lướt qua gương mặt cậu, sau đó mới bước vào phòng.

Căn phòng bừa bộn, hoàn toàn không giống phong cách của Tiêu Khắc.

Trong mắt Giang Dữ Biệt, Tiêu Khắc có chút ưa sạch sẽ. Phòng ở hơi lộn xộn một chút là cậu sẽ tự giác dọn dẹp ngay. Trước đây, mỗi lần đến phòng anh chơi, chỉ cần thấy quần áo đặt không đúng chỗ, cậu sẽ chủ động sắp xếp lại.

Phòng riêng của cậu lại càng không cần nói, ngày nào cũng gọn gàng như lúc mới nhận phòng.

Nhưng bây giờ, một người kỹ tính như vậy lại để phòng mình bừa bộn như vừa bị cướp phá. Giang Dữ Biệt đứng yên giữa phòng khách, không tìm được chỗ nào để ngồi vì đồ đạc vương vãi khắp nơi.

Tiêu Khắc nhanh chóng thu dọn ghế sô pha, nhưng vẫn không dám nhìn anh:

“Anh ngồi đi.”

Giang Dữ Biệt ngồi xuống, ánh mắt dừng trên mặt Tiêu Khắc: “Em cũng ngồi đi, chúng ta nói chuyện một chút.”

Tiêu Khắc im lặng vài giây, rồi mới ngồi xuống.

“Gần đây trạng thái của em không ổn lắm, là do mấy cảnh quay quá nặng nề sao?” Giang Dữ Biệt nhìn cậu. “Nếu vậy, tôi có thể bảo Đường Dã điều chỉnh lại. Bộ phim này đúng là quay theo trình tự thời gian, nhưng không phải không thể thay đổi.”

“Không phải.” Tiêu Khắc nói.

“Em không cần cố chịu đựng đâu. Việc diễn viên mới khó thoát vai là chuyện bình thường, đoàn phim cũng có trách nhiệm phối hợp điều chỉnh. Đừng tạo áp lực cho mình.”

Tiêu Khắc kiên định lắc đầu: “Không cần điều chỉnh, tôi có thể thích ứng được.”

Mặc dù không nhìn vào mắt anh, nhưng từ biểu cảm của cậu, Giang Dữ Biệt vẫn có thể nhận ra cậu không nói dối. Nếu không phải do ảnh hưởng của nhân vật trong phim, vậy rốt cuộc là vì điều gì?

Giang Dữ Biệt im lặng một lúc, không nghĩ ra, nên quyết định hỏi thẳng.

“Vậy gần đây em buồn bực vì chuyện gì?” Anh nói. “Nghĩ kỹ lại, em bắt đầu như vậy từ sau cảnh tình cảm đầu tiên. Ban đầu tôi nghĩ em chỉ cần thời gian để tự điều chỉnh, nhưng bây giờ xem ra, có vẻ em không thể tự giải quyết. Cần tôi giúp không?”

“Tôi không sao.” Tiêu Khắc nói.

Cậu chống khuỷu tay lên đầu gối, hơi cúi người nhìn xuống sàn nhà, tránh giao tiếp bằng mắt với Giang Dữ Biệt, cũng không muốn anh nhìn thấy biểu cảm của mình.

“Em đã soi gương chưa?” Giang Dữ Biệt hỏi. “Có biết mình trông như thế nào không?”

Tiêu Khắc không nói gì, hai tay siết chặt vào nhau, các khớp ngón tay trắng bệch vì dùng sức quá mạnh. Giang Dữ Biệt nhìn đôi tay dài, thon gầy nhưng đầy căng thẳng của cậu, nhẹ giọng hỏi:

“Em không chấp nhận được cảnh tình cảm, vì đối phương là đàn ông sao?”

“Không phải.” Giọng Tiêu Khắc rất nhỏ, như thể đang cố kìm nén điều gì đó.

Giang Dữ Biệt hoàn toàn không hiểu được tâm trạng của cậu lúc này. Nhưng ngẫm lại, sự thay đổi của cậu đúng là bắt đầu từ hôm quay cảnh tình cảm. Chẳng phải hôm đó không có gì bất thường sao?

À, ngoại trừ việc Tiêu Khắc mất kiểm soát.

Nhưng một người chưa từng trải qua loại chuyện đó, phản ứng như vậy cũng không có gì lạ. Giang Dữ Biệt không để tâm lắm, thậm chí còn chẳng suy nghĩ nhiều về nó. Vì vậy, anh thử hỏi:

“Tiêu Khắc, có phải vì cảnh đó xảy ra chút sự cố, nên em mới…”

“Anh!” Tiêu Khắc đột nhiên cắt ngang, ngẩng đầu nhìn anh.

Đây là lần đầu tiên từ lúc Giang Dữ Biệt vào phòng, cậu chủ động đối diện với anh.

Cậu nói: “Tôi thực sự không sao. Chỉ là tôi nghĩ nhiều quá thôi, tôi sẽ tự điều chỉnh. Anh đừng lo, tôi sẽ không ảnh hưởng đến việc quay phim đâu.”

Tiêu Khắc nói vậy, rõ ràng là không muốn tiếp tục chủ đề này nữa. Nhưng phản ứng này lại càng chứng minh cậu thật sự đang canh cánh trong lòng vì chuyện đó.

Giang Dữ Biệt muốn nói với cậu rằng, chuyện đó chẳng có gì to tát, anh hoàn toàn hiểu. Nhưng rõ ràng, Tiêu Khắc không muốn anh nhắc lại.

Cậu cực kỳ phản kháng.

Trẻ con thường hay ngại, có lẽ Tiêu Khắc thực sự không muốn nhắc lại chuyện mất mặt đó.

Thế nên, Giang Dữ Biệt cũng không nói thêm nữa. Vài giây sau, anh đứng dậy khỏi sô pha.

“Được rồi, nếu em nói mình có thể tự điều chỉnh, tôi sẽ tin em. Nhưng nếu có gì nghĩ không thông, cứ tìm tôi bất cứ lúc nào.”

Tiêu Khắc gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Giang Dữ Biệt không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ bước đến cửa. Khi tay đã đặt lên nắm cửa, cuối cùng vẫn không nhịn được mà quay lại nói:

“Tiêu Khắc, bộ dạng này của em khiến tôi có chút hối hận, hối hận vì lúc đầu không kiên quyết để em hủy hợp đồng. Trước đây, em khó khăn lắm mới vui vẻ được một chút, giờ lại thu mình như thế này, tôi thật sự không muốn nhìn thấy. Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn, may mà bộ phim sắp đóng máy rồi. Dù là vì chuyện kia hay vì cảm xúc nặng nề của mấy cảnh quay gần đây, nếu em có thể điều chỉnh thì tốt, còn không cũng không sao, dù gì cũng sắp kết thúc rồi. Thả lỏng đi, em đang căng thẳng quá mức.”

Nói xong, Giang Dữ Biệt mở cửa bước ra ngoài.

Tiêu Khắc nhìn cánh cửa vừa mở ra rồi khép lại, ánh mắt cứ thế dõi theo rất lâu.

Thực ra, không cần Giang Dữ Biệt phải hối hận, chính cậu cũng đã hối hận rồi. Hối hận vì đã nhận bộ phim này. Những ngày gần đây, cậu đã vô số lần muốn chạy đến nói với Đường Dã rằng mình không quay nữa, vi phạm hợp đồng thì đền tiền, cậu sẽ tìm cách trả sau.

Chỉ là bây giờ chưa thể, nhưng một ngày nào đó cậu sẽ trả hết. Chỉ có điều, cậu thực sự không muốn quay bộ phim này thêm một giây phút nào nữa!

Cậu không thể chịu đựng nổi bản thân—một kẻ luôn lấy danh nghĩa thích, nhưng lại làm những chuyện đáng khinh bỉ.

Cậu quá bẩn thỉu, đến mức dù có ngâm mình trong phòng tắm cả đêm cũng không thể gột sạch sự dơ bẩn đã bám vào người.

Giang Dữ Biệt đối với cậu quá tốt, thích cũng được, yêu cũng không sao, cậu chưa bao giờ cảm thấy đó là điều đáng xấu hổ. Nhưng tại sao cậu lại dùng một cách hèn hạ như vậy để đối xử với một người đối với mình tốt đến thế?

Tại sao lại có thể phát t.iết những dục v.ọng của bản thân lên người Giang Dữ Biệt ngay trong lúc quay phim?

Giang Dữ Biệt sẽ nghĩ gì về cậu? Có cảm thấy bẩn thỉu không? Gặp phải chuyện như vậy khi đang làm việc, chẳng phải cũng xem như bị quấy rối sao?

Nhưng Giang Dữ Biệt không nói gì cả. Là vì anh ấy cảm thấy không cần phải chấp nhặt với một đứa nhóc sao? Hay là chỉ đơn giản bao dung như một bậc đàn anh?

Dù là lý do nào đi nữa, cũng đều không phải điều mà Tiêu Khắc mong muốn.

Bởi vì chuyện này vốn không nên xảy ra.

Rõ ràng chỉ là đang đóng phim, rõ ràng cậu là Thời Niên, nhưng khi đọc lời thoại của Thời Niên, trong đầu lại vô cùng rõ ràng ý thức được rằng mình là Tiêu Khắc, còn người trước mặt cũng không phải là Kiều Ngộ An, mà là Giang Dữ Biệt—người cậu thích.

Thậm chí, cậu còn không thể kiềm chế ham m.uốn thực sự xâm chiếm anh ấy.

Muốn hoàn toàn chiếm lấy anh ấy.

Quá đáng sợ. Bản thân cậu, thật sự quá đáng sợ!

Ngay cả chính cậu cũng không thể tha thứ cho bản thân.

Nỗi hổ thẹn này khiến cậu vô số lần muốn chạy đến trước mặt Giang Dữ Biệt để nói ra hết:

“Tôi thích anh. Tôi nhận bộ phim này là vì anh. Tôi muốn được tiếp xúc thân mật với anh. Mỗi lần ở bên anh, mỗi lần hôn anh, ôm anh, quấn lấy anh—tôi đều đang hèn hạ lợi dụng danh nghĩa Thời Niên. Nhưng bây giờ tôi không muốn thế nữa.

Tôi muốn đường đường chính chính, dùng danh nghĩa Tiêu Khắc mà nói với anh rằng:

Tôi thích anh.

Tôi muốn ôm anh, muốn hôn anh, muốn chiếm lấy anh.”

Chứ không phải mượn một cái vỏ bọc mang tên Thời Niên để làm những chuyện này.

Nhưng cậu nhát gan, không dám.

Cậu sợ rằng một khi nói ra, giữa cậu và Giang Dữ Biệt sẽ chỉ còn lại một con đường—đó là ngày càng xa cách.

Vậy nên cậu chỉ có thể kìm nén, chỉ có thể trốn tránh.

Không dám nói chuyện với Giang Dữ Biệt, thậm chí không dám gặp anh ấy.

Cậu sợ rằng một khi đầu óc nóng lên, cậu sẽ lỡ miệng nói ra tất cả, và đến lúc đó, mọi chuyện sẽ không thể cứu vãn được nữa.

Bọn họ sẽ không bao giờ có khả năng ở bên nhau.

Giang Dữ Biệt cũng không thể nào thích cậu.

Nỗi khổ tâm đè nặng lên lòng khiến cậu ăn không ngon, ngủ không yên. Nhưng may thay, như Giang Dữ Biệt đã nói, bộ phim sắp kết thúc rồi.

Đến khi rời khỏi đoàn phim, không thể nào tiếp tục mượn danh Thời Niên để bày tỏ tình cảm với Giang Dữ Biệt nữa, có lẽ khi đó, mọi chuyện sẽ khá hơn chăng?

Có lẽ sẽ từ từ trở lại quỹ đạo bình thường chăng?

Tiêu Khắc đã nghĩ như vậy, cũng hy vọng ngày đó mau chóng đến.

Ngày hôm sau lại là một cảnh giường chiếu.

Cảnh quay này không khác gì cảnh đầu tiên, vẫn là trên chiếc giường trong phòng ngủ của biệt thự. Nhưng lần này, Đường Dã yêu cầu phải mãnh liệt hơn lần trước, vì đây là khoảnh khắc khi những tổn thương trong quá khứ của Thời Niên bị lật tung ra, khiến cảm xúc của cậu ta bùng nổ.

Cậu ta mất kiểm soát, thậm chí không còn quan tâm đến cảm nhận của Kiều Ngộ An.

Giang Dữ Biệt có chút lo lắng về trạng thái của Tiêu Khắc. Sau khi Đường Dã giảng giải xong, anh bảo cậu ta ra ngoài trước, còn mình thì ngồi trên giường cùng Tiêu Khắc để chuẩn bị tâm lý. Anh nhìn cậu một lúc rồi hỏi:

“Ổn chứ?”

Tiểu Khắc nhìn anh, gật đầu, cố gắng nặn ra một nụ cười yếu ớt: “Ổn.”

“Dạo này em diễn rất tốt, cảm xúc nắm bắt cũng rất ổn. Lần này cũng vậy, đừng tạo áp lực cho bản thân. Nếu không được thì quay lại lần nữa.”

“Ừm, tôi biết rồi.” Tiêu Khắc đáp nhạt nhẽo.

“Vậy điều chỉnh một chút, khi nào sẵn sàng thì báo tôi.”

Tiêu Khắc gật đầu, im lặng ngồi trên giường.

Giang Dữ Biệt cảm thấy cậu không ổn, liền bước ra ngoài nói chuyện với Đường Dã. Nghe xong, Đường Dã liếc nhìn anh với ánh mắt đầy ẩn ý, như thể đang trách anh cố tình hỏi một điều hiển nhiên. Giang Dữ Biệt bị nhìn đến khó hiểu:

“Sao cậu nhìn tôi kiểu đó?”

Đường Dã lắc đầu, quay lại vấn đề chính:

“Tiêu Khắc dạo này vẫn luôn trong trạng thái khó thoát vai, tôi còn tưởng cậu ấy cố tình giữ cảm xúc để dễ diễn. Không phải tôi đã bảo cậu có thời gian thì khuyên cậu ấy đừng nhập vai quá sâu sao? Cậu chưa làm à?”

“Có.” Giang Dữ Biệt nói. “Nhưng hình như chẳng có tác dụng gì.”

Đường Dã thở dài khe khẽ:

“Tiêu Khắc là diễn viên mới, còn nhiều thứ chưa quen. Nhưng có thể đây cũng là cách của cậu ấy chăng? Cũng may chỉ còn một tuần nữa là đóng máy, mấy ngày tới cũng quay cảnh nhẹ nhàng hơn, đến lúc đó xem sao. Nếu không ổn thì tính tiếp.”

Giang Dữ Biệt không nói gì, chỉ đứng bên cạnh Đường Dã, cùng cậu ta nhìn về phía Tiêu Khắc, người đang ngồi bên mép giường trong phòng ngủ. Mặc dù lời của Đường Dã cũng có lý, nhưng Giang Dữ Biệt vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.

Dường như Tiêu Khắc không phải đang cố gắng chìm đắm vào vai Thời Niên, mà chính là đang bộc lộ cảm xúc thật của bản thân.

Anh còn đang do dự không biết nên nói với Đường Dã thế nào thì Tiêu Khắc đã giơ tay ra hiệu đã sẵn sàng. Giang Dữ Biệt cũng không nghĩ thêm nữa, có lẽ anh đã suy nghĩ quá nhiều, chẳng qua chỉ là nhập vai quá sâu mà thôi. Nghĩ vậy, anh xua tan những suy nghĩ dư thừa rồi bước vào phòng ngủ.

Đường Dã nhìn bóng lưng Giang Dữ Biệt bước vào phòng ngủ, khẽ thở dài một hơi gần như không thể nghe thấy: Hai người này, vẫn còn phải dằn vặt nhau dài dài.

Vẫn giống lần trước, trong phòng ngủ ngoài nhiếp ảnh gia thì không còn ai khác.

Nhưng khác với lần trước, cảnh quay lần này gần như mang theo yếu tố bạo lực, đến mức Tiêu Khắc không nỡ ra tay, khiến cảnh quay bị quay lại một lần.

Lúc cảnh quay tạm dừng, Giang Dữ Biệt đã bị đè x.uống giường, hoàn toàn bị Thời Niên khống chế từ phía sau, không thể cử động. Đường Dã hô “cắt”, Tiêu Khắc mới buông anh ra, nhưng Giang Dữ Biệt vẫn không đứng dậy, chỉ khẽ hoạt động cổ tay vừa bị Tiêu Khắc ghìm chặt, cười nói:

“Không sao, cứ làm những gì em cần làm, tôi chịu được.”

Tiêu Khắc từ trên cao nhìn xuống anh, vài giây sau mới mở miệng: “Tay tôi rất mạnh.”

“Ừ.” Giang Dữ Biệt đáp: “Cảnh này cần sự kịch liệt, nếu em không kiểm soát được lực đạo thì cứ làm thật, không sao đâu.”

Tiêu Khắc im lặng vài giây: “Được.”

Dù nói là được, nhưng đến lần quay thứ hai, Tiêu Khắc vẫn cố tình kiềm chế lực tay. Không phải lực bình thường của mình, nhưng so với diễn thì rõ ràng mạnh hơn rất nhiều. Da của Giang Dữ Biệt rất trắng, Tiêu Khắc có thể thấy rõ những dấu vết mà mình để lại trên cơ thể anh.

Nhưng cậu không dừng lại. Dừng lại thì phải quay lại từ đầu, cậu không muốn.

Cậu thích Giang Dữ Biệt, muốn được thân mật với anh, đây đều là sự thật. Nhưng cũng chính những sự thật này lại như một sợi dây xích giam cầm cậu, khiến cậu giãy giụa trong khổ sở.

Nhưng thực tế cũng nói cho Tiêu Khắc biết, đây là cảnh thân mật cuối cùng, là lần cuối cùng cậu có thể tiếp xúc với Giang Dữ Biệt như thế này.

Cậu biết suy nghĩ của mình đê hèn đến mức nào, bỉ ổi đến mức nào, không thể đem ra ánh sáng đến mức nào. Nhưng vẫn có một giọng nói không ngừng nhắc nhở cậu:

Lần cuối rồi. Lần cuối rồi. Chẳng lẽ ngay cả một lần phóng túng cũng không được sao?

Dù gì cũng đã nhiều lần rồi, đâu thiếu lần này.

Dù gì cậu che giấu rất tốt, Giang Dữ Biệt cũng không thể nhận ra.

Dù gì qua lần này, cậu và anh cũng không thể có cơ hội như vậy nữa.

Thế là quỷ dữ chiến thắng thiên thần, Tiêu Khắc bị thuyết phục. Cậu bắt đầu buông thả bản thân, trở thành chính Tiêu Khắc.

Những lần trước, cậu vẫn còn cảm giác tội lỗi, không dám đắm chìm quá sâu. Nhưng lần này, sự tội lỗi ít đi, mà cảm giác sắp mất đi lại càng nhiều thêm.

Có lẽ chính vì sự không cam lòng này khiến Tiêu Khắc nghiêm túc hơn, cũng khiến cảnh quay chỉ cần một lần là đạt yêu cầu.

Sau đó, khi lý trí quay trở lại, Tiêu Khắc không thể đối diện với Giang Dữ Biệt, là người đầu tiên khoác áo choàng tắm rời khỏi phòng, mà không nhận ra Giang Dữ Biệt vẫn giữ nguyên tư thế nằm trên giường, không hề nhúc nhích.

Không phải vì đau, cũng không phải vì mệt, càng không phải vì ngượng ngùng.

Mà là vì không ngờ tới, vì chấn động, vì không thể tin được.

Nếu như thính giác của anh không nhầm, thì ngay khoảnh khắc kịch liệt nhất của cảnh quay, Tiêu Khắc đã ghé sát vào tai anh, cắn răng gọi một tiếng:

“Anh à.”

Tác giả có lời muốn nói:
Giang Dữ Biệt: Tôi biết rồi nhé.
Tiêu Khắc: Haiz, bị lộ rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.