Chồng Yêu Kém Tôi 12 Tuổi

Chương 69: “Em xong đời rồi.”




Buổi tối, Giang Dữ Biệt đi tắm trước, Tiêu Khắc tranh thủ khoảng thời gian đó gọi cho Tống Nghị, nhưng không ai bắt máy. Tiêu Khắc có chút lo lắng, dù sao thì nếu không lấy lại được cuộn phim gốc, khi Trần Huyền lộ diện vẫn có khả năng gây chuyện.

Cậu không muốn lại có chuyện gì bất trắc nữa, lần này Giang Dữ Biệt không biết, nhưng lần sau thì khó nói.

Mặc dù mấy tấm ảnh đó dù có bị tung ra cũng không gây ra hậu quả gì nghiêm trọng, nhưng Giang Dữ Biệt chắc chắn sẽ bị người khác nghi ngờ, phỏng đoán. Tiêu Khắc không muốn chuyện như vậy xảy ra.

Khi Giang Dữ Biệt từ phòng tắm bước ra, giục Tiêu Khắc đi tắm, cậu “ừm” một tiếng, đặt điện thoại xuống rồi vào phòng tắm.

Tiêu Khắc không giống Giang Dữ Biệt, người có điều kiện là ngày nào cũng ngâm bồn thư giãn. Cậu chỉ tắm vòi sen đơn giản, nhanh gọn, bình thường tắm cũng chỉ mười mấy phút là xong.

Hôm nay còn nhanh hơn. Cậu cứ lo Giang Dữ Biệt sẽ đột nhiên vào rồi nhìn thấy vết thương trên người mình. Nhưng Tiêu Khắc thật sự không ngờ, cho dù có nhanh hơn nữa thì cũng vô ích, vì ngay lúc bước ra khỏi buồng tắm, điều đầu tiên cậu thấy chính là Giang Dữ Biệt đang đứng trước cửa phòng tắm, nửa cười nửa không.

Không biết đã đứng đó bao lâu.

Thấy Tiêu Khắc đi ra, Giang Dữ Biệt kéo khóe môi, cười như không cười:

“Nhanh nhỉ.”

“Anh…” Tiêu Khắc không dùng khăn tắm che người, cứ thế đứng đó, chỉ là giọng nói lại thiếu tự tin: “Anh vào từ lúc nào thế?”

Giang Dữ Biệt không trả lời câu hỏi của Tiêu Khắc, ánh mắt chậm rãi từ mặt cậu chuyển xuống phần eo:

“Vết thương ở eo là sao?”

Tiêu Khắc vốn chưa từng tin mình có thể giấu hoàn hảo chuyện bị thương, nhưng cho dù không tự tin đến mấy, cũng không ngờ lại bị phát hiện ngay ngày đầu tiên.

Dù không làm chuyện gì sai, nhưng bị Giang Dữ Biệt nhìn như thế vẫn khiến cậu thấy chột dạ:

“Em bị va phải thôi.”

“Va ở đâu?” Giang Dữ Biệt hỏi: “Siêu thị à? Va kiểu gì?”

Bất kể ngữ điệu hay biểu cảm của Giang Dữ Biệt, tất cả đều là dáng vẻ lo lắng, quan tâm. Nhưng Tiêu Khắc lại cảm thấy chuyện này giống như một cái bẫy hoàn hảo, cậu thậm chí có dự cảm, nếu mình dám nói dối, Giang Dữ Biệt chắc chắn sẽ không tha.

“Không phải.” Tiêu Khắc đáp: “Hôm nay em đi với chú Tống, gặp chút sự cố.”

Giang Dữ Biệt không nói gì, vẻ mặt cũng không thay đổi gì nhiều, chỉ lặng lẽ nhìn cậu. Nhưng Tiêu Khắc cảm thấy tâm trạng của anh tốt lên một chút.

Vì cậu đã nói thật.

Tiêu Khắc không chịu nổi ánh mắt của anh, vừa định mở miệng nói gì đó thì Giang Dữ Biệt đã lên tiếng:

“Em biết nếu lúc nãy em dám nói dối anh, anh sẽ làm gì không?”

Tiêu Khắc không trả lời.

Giang Dữ Biệt nói: “Anh sẽ đuổi em ra ngủ phòng khách một tháng, cho nhớ đời.”

Nói rồi anh lấy ra chiếc điện thoại vẫn giấu sau lưng. Tiêu Khắc liếc mắt nhìn, là điện thoại của mình, đang hiện màn hình cuộc gọi với Tống Nghị.

Tiêu Khắc: “…”

Giang Dữ Biệt đưa điện thoại tới trước mặt cậu:

“Chú Tống của em gọi đấy, nghe đi, chuyện quan trọng lắm.”

“Anh biết hết rồi à?” Tiêu Khắc nói.

Giang Dữ Biệt nhướng mày: “Anh có thể giả vờ không biết, dù sao mối quan hệ giữa hai người bây giờ cũng thân thiết đến mức có thể giấu anh làm việc riêng rồi mà.”

Nói xong liền đặt điện thoại lên bồn rửa tay, xoay người rời khỏi. Tiêu Khắc muốn đuổi theo, nhưng đầu dây bên kia Tống Nghị đã gào lên:

“Tiểu Khắc à, Tiểu Khắc à, nghe chú nói đã!”

Tiêu Khắc bất đắc dĩ thở dài một hơi, trước tiên vẫn là nghe điện thoại:

“Chú Tống.”

“Tiểu Khắc.” Tống Nghị ở đầu dây bên kia cũng đầy vẻ phiền muộn: “Chú thật không ngờ là Giang DỮ Biệt sẽ nghe máy, chú cứ tưởng là cháu nên mới lỡ miệng nói hết.”

Tiêu Khắc thật sự muốn nói: Cháu với anh ấy sống chung, chuyện đôi lúc nghe điện thoại thay nhau là bình thường, đã thế còn là chuyện quan trọng thế này, chú ít nhất cũng nên đợi cháu xác nhận một tiếng rồi hẵng nói chứ?

Nhưng cũng chỉ là nghĩ vậy thôi, cậu không thể nói kiểu đó với Tống Nghị được. Mà chuyện thì cũng lỡ rồi, cho dù cậu có tiếc nuối thế nào, Giang Dữ Biệt cũng đã biết, vì vậy mở miệng:

“Không sao đâu ạ, bên chú thế nào rồi?”

“Đã sắp xếp xong hết cả rồi, nhưng giờ còn hơi sớm, phải đợi muộn hơn một chút nữa người mới vào được.” Tống Nghị nói: “Có tin gì chú sẽ báo cháu đầu tiên.”

“Vâng.” Tiêu Khắc đáp một tiếng: “Vậy làm phiền chú rồi, cháu cúp máy đây ạ.”

“Cái đó…” Tống Dật ngắt lời Tiêu Khắc: “Giang Dữ Biệt giận rồi à?”

Tiêu Khắc liếc về phía cửa: “Không sao, cháu dỗ là ổn thôi.”

Cúp máy, Tiêu Khắc trần như nhộng bước ra ngoài. Giang Dữ Biệt không có trong phòng ngủ chính, đến cả kế mỹ nam cũng không dùng được, Tiêu Khắc đành phải vào phòng thay đồ mặc quần áo rồi ra tìm người.

Trong phòng khách, Giang Dữ Biệt đang ngồi trên sofa xem TV. Thấy Tiêu Khắc xuất hiện, anh chỉ liếc một cái rồi dời mắt đi, nhưng Tiêu Khắc lại bật cười, bởi vì anh thấy hộp thuốc đặt trước mặt Giang Dữ Biệt.

Vẫn là đau lòng mình mà.

Tiêu Khắc đi đến, chẳng nói chẳng rằng, cởi áo ra rồi nằm úp lên sofa. Giang Dữ Biệt giận quá không kìm được, giơ tay vỗ một cái vào mông cậu:

“Là anh quá lâu rồi chưa dạy dỗ em phải không? Nên bây giờ gan mới to thế? Dám tự ý quyết định thay anh hả?”

Tiêu Khắc không nói gì, xoa mông một cái:

“Em sai rồi, anh à.”

“Bỏ tay ra.” Giang Dữ Biệt nói: “Anh còn chưa đánh đủ đâu.”

Tiêu Khắc nghiêng đầu liếc anh một cái, ngoan ngoãn bỏ tay xuống, bộ dạng như thể chỉ cần Giang Dữ Biệt hết giận thì muốn đánh bao nhiêu cũng được. Nhưng Giang Dữ Biệt nhìn Tiêu Khắc như vậy lại không ra tay nổi.

Ngoan quá rồi, mà cũng là vì lo cho anh thôi.

Thế nên cuối cùng vẫn không nỡ, anh mở hộp thuốc ra, lấy dầu bôi rồi xoa lên chỗ bị thương cho Tiêu Khắc.

Rất đau, nhưng Tiêu Khắc cố nhịn, không kêu thành tiếng.

“Anh à.” Tiêu Khắc nghiến răng nói: “Em cũng từng làm thế vì anh rồi, còn nhớ không?”

Giang Dữ Biệt không trả lời:

“Hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Mọi chuyện đến nước này, Tiêu Khắc cũng chẳng còn gì để giấu, bèn kể lại từ lúc nhận được email đến những chuyện xảy ra trong hôm nay cho Giang Dữ Biệt nghe. Giang Dữ Biệt nghe xong thì cau mày:

“Cậu ta… dùng ma t.úy?”

“Ừm.” Tiêu Khắc gật đầu: “Em nghĩ chắc cũng một thời gian dài rồi, giờ thân thể lẫn cảm xúc đều rất tệ.”

“Em biết cậu ta dùng ma t.úy mà còn dám động vào? Không biết mấy người thế này nổi điên lên là không cần mạng luôn sao?” Giang Dữ Biệt tức thật rồi, nói xong liền bóp mạnh vào chỗ bị thương của Tiêu Khắc, khiến cậu không nhịn được mà rên lên một tiếng.

“Nhẹ thôi.” Tiêu Khắc vừa chịu đau vừa cười: “Bóp hỏng rồi thì em không chiều anh được nữa đâu.”

Giang Dữ Biệt hừ lạnh một tiếng:

“Em như này cũng gần như phế rồi, có cần anh hầu hạ lại em không, ở đấy mà chiều anh?”

“Không cần, không cần.” Tiêu Khắc nói: “Nếu không phải nghĩ đến chuyện anh liền hai ngày không chịu nổi, hôm nay em vẫn có thể thể hiện thêm chút nữa.”

Toàn lời trêu ghẹo, Giang Dữ Biệt lười đáp, dứt khoát im luôn.

Cả hai đều im lặng, bôi thuốc xong, khi Giang Dữ Biệt đang dọn hộp thuốc thì Tiêu Khắc cũng từ trên sofa ngồi dậy, không mặc áo lại, nghiêm túc nhìn anh:

“Anh à, em sai rồi, nhưng nếu cho em cơ hội làm lại từ đầu, em vẫn sẽ làm như vậy. Trần Huyền rõ ràng không có ý tốt, em không muốn cũng không thể để anh đối mặt với anh ta một lần nữa. Em muốn giải quyết chuyện này thay anh, không muốn anh phải bận tâm vì nó. Tâm ý đó, cũng giống như khi trước anh sẽ rời khỏi giới giải trí chỉ để giành lại sự trong sạch cho em vậy. Em còn chưa làm được nhiều bằng anh nữa.”

“Anh chỉ là rút khỏi giới giải trí, còn Trần Huyền điên lên là có thể lấy mạng em đấy.”

“Không đâu.” Tiêu Khắc nói: “Chú Tống lúc đi không hiểu sao lại cứ nhất định phải mua một con dao gọt trái cây để phòng thân. Đừng nói là không có xung đột lớn, mà nếu có thật thì cũng không thiệt đến lượt bọn em.”

Giang Dữ Biệt: “…Còn có cả dao?”

Tiêu Khắc: “…”

Tiêu Khắc cảm thấy đầu mình cũng bị Tống Nghị truyền nhiễm rồi, thế mà lại tự khai thật như thế.

Ngọn lửa vừa nguôi của Giang Dữ Biệt lại bốc lên, tức đến nỗi không muốn nói gì nữa, quay người đi luôn. Nhưng đi được hai bước lại dừng, ngoái đầu nhìn Tiêu Khắc.

Tiêu Khắc ngồi trên sofa, nhìn anh, khoé môi nở nụ cười lấy lòng.

Giang Dữ Biệt thầm thở dài trong lòng: Anh có tư cách gì để trách Tiêu Khắc chứ? Lo thì có lo, nhưng tất cả những gì Tiêu Khắc làm đều là vì anh, bản thân đã hưởng sự an toàn và thuận tiện do Tiêu Khắc mang lại, sao còn có thể quay sang trách cậu ấy vì đã làm điều đó cho mình?

Thật chẳng ra gì.

Nhưng nếu không dạy dỗ cậu một chút, lỡ như lần sau còn dám thì sao?

Tiêu Khắc làm vậy là tốt cho mình, nhưng cậu ấy có hiểu không, bản thân mình căn bản không muốn cậu ấy vì mình mà mạo hiểm?

“Anh, anh có phải là…”

Bốn chữ “không nỡ để em..” còn chưa kịp nói ra, Giang Dữ Biệt đã quay đầu bước đi, để lại một câu:

“Hôm nay ngủ phòng khách!”

Tiêu Khắc: “…”

Giang Dữ Biệt nói không cho Tiêu Khắc ngủ phòng chính rất nghiêm túc. Về đến phòng là khóa trái cửa lại. Tiêu Khắc lên phòng làm việc tìm chìa khóa dự phòng thì mới phát hiện ngay cả chìa đó cũng bị Giang Dữ Biệt lấy mất từ trước rồi.

Tiêu Khắc không nhịn được bật cười, không biết nên nói Giang Dữ Biệt chu đáo hay trẻ con như đứa trẻ vậy, 34 tuổi rồi mà còn đáng yêu thế này.

Giang Dữ Biệt nghiêm túc thì Tiêu Khắc cũng không thể qua loa.

Cậu từng nói sẽ không bao giờ ngủ ở phòng khách nữa là nói nghiêm túc, thế nên cậu chẳng buồn liếc lấy phòng khách một cái, đi thẳng về phòng chính.

Cửa tất nhiên là khóa, Tiêu Khắc dựa vào khung cửa, gõ nhẹ mấy cái rồi gọi:

“Anh à.”

“Về phòng khách!” Giọng Giang Dữ Biệt vọng ra qua cánh cửa, hơi đục đục.

“Anh ơi, em không thể ngủ ở phòng khách được. Em mà ngủ phòng khách, anh sẽ không thể ngủ yên đâu.”

Giang Dữ Biệt không đáp, chắc không muốn nói nhiều với cậu. Nhưng Tiêu Khắc cũng không vì thế mà bỏ cuộc, tiếp tục nói:

“Anh à, anh còn nhớ bộ phim kinh dị chúng ta xem không? Con ma đó xuất hiện ở đâu nhỉ? Dưới gầm giường hay sau rèm cửa? Trong gương phòng tắm hình như cũng có phải không? Anh đi vệ sinh chưa? Có cần em vào cùng không?”

Giang Dữ Biệt vẫn im lặng, nhưng Tiêu Khắc có thể tưởng tượng ra anh đang đấu tranh nội tâm dữ dội đến mức nào. Cậu quá hiểu độ gan dạ của Giang Dữ Biệt, thế nên để lại cho anh vài giây suy nghĩ, rồi cười nói tiếp:

“Anh ngủ ngon nhé, buổi tối đừng nhìn lung tung, cũng đừng để tay chân ra ngoài giường. Khi đi vệ sinh thì cẩn thận một chút, đừng bất cẩn soi gương mà nhìn thấy thứ không nên thấy.”

   

Trong phòng không có tiếng động nào. Tiêu Khắc yên lặng đợi một lúc rồi khẽ mỉm cười:

“Anh à, vậy em đi đây, chúc…”

Chữ “ngủ ngon” còn chưa nói hết, Tiêu Khắc đã nghe thấy một tiếng “cạch”, cửa phòng bị người ta mở ra rất nhanh. Giang Dữ Biệt xuất hiện ở cửa, mặt mày khó coi, trừng mắt nhìn Tiêu Khắc.

Tiêu Khắc cười, dang hai tay: “Ôm một cái nhé?”

Giang Dữ Biệt trừng mắt như vậy, xem ra đúng là đang giận thật rồi. Anh nói: “Em xong đời rồi.”

Tiêu Khắc cười không ngớt, bước tới ôm lấy anh:

“Em xong đời rồi, sớm đã xong đời rồi. Gặp anh là em tiêu luôn, cả đời này đều rơi vào tay anh rồi.”

Giang Dữ Biệt: “…Hình như chúng ta đang giận nhau? Em nghiêm túc chút được không?”

“Không có giận nhau mà, đây là chút vui vẻ tình cảm thôi.” Tiêu Khắc hôn lên tai Giang Dữ Biệt: “Anh à, em không nỡ xa anh đâu.”

Trái tim Giang Dữ Biệt bất giác mềm nhũn, khẽ thở dài một tiếng, nhưng trong lòng lại nghĩ: Ai mới là người rơi vào tay ai đây?

Ba mươi tư tuổi đầu rồi, lại bị một đứa nhóc con thu phục, mà còn cam tâm tình nguyện.

Hết nói nổi.

Đêm hôm đó, đương nhiên Tiêu Khắc vẫn ngủ ở phòng ngủ chính, Giang Dữ Biệt vẫn nằm trong vòng tay cậu. Vì bị Tiêu Khắc gợi lại ký ức đáng sợ của phim kinh dị, nên lần này còn ôm chặt hơn trước.

Tiêu Khắc rất thích cảm giác gần gũi như vậy, âm thầm quyết định thời gian tới sẽ kéo Giang Dữ Biệt xem thêm một bộ phim kinh dị mới.

Hai người nói chuyện một lát rồi chìm vào giấc ngủ. Mơ màng đến nửa đêm, điện thoại của Tiêu Khắc đột ngột reo lên. Cậu liếc nhìn Giang Dữ Biệt đang ngủ trong lòng, người kia dường như cũng lơ mơ tỉnh lại. Tiêu Khắc khẽ dỗ dành một chút, rồi bật chế độ im lặng cho điện thoại, định ra ngoài nghe. Nhưng chưa kịp đứng dậy thì Giang Dữ Biệt đã ngăn lại:

“Đừng đi.”

Tiêu Khắc cười: “Anh vẫn còn sợ à?” Rồi vỗ nhẹ lưng anh, trấn an: “Em không đi đâu xa, là chú Tống gọi, chắc có chuyện gì đó, anh cho em nghe máy nhé?”

“Ừm.” Giang Dữ Biệt đáp khẽ.

“Chú Tống.” Tiêu Khắc bắt máy.

“Tiêu Khắc Tiêu Khắc Tiêu Khắc!” Giọng Tống Nghị kích động vang lên từ đầu dây bên kia: “Cháu đoán xem tìm thấy gì ở nhà Trần Huyền?”

Tiêu Khắc gần như không cần suy nghĩ: “ma t.úy ạ?”

Nghe vậy, Giang Dữ Biệt cũng mở mắt, liếc nhìn Tiêu Khắc rồi uể oải ngáp một cái. Tiêu Khắc cúi đầu cười, nghịch tai anh, bóp nhẹ một cách tùy ý.

   

“Đúng rồi! ma t.úy! Người kia nói không rõ cụ thể bao nhiêu, nhưng nhìn qua chắc chắn là trên 50 gram. Tôi đã bảo người đó báo cảnh sát rồi.”

“Người đó” chính là người do Tống Nghị sắp xếp vào nhà Trần Huyền. Ban đầu chỉ định xóa dữ liệu trong máy tính của hắn, không ngờ lại thu hoạch bất ngờ.

“Báo cảnh sát rồi ạ? Người đó đồng ý sao?”

“Chú đã sắp xếp, sao lại không đồng ý? Với lại, cũng coi như ‘đạo tặc có nguyên tắc’, có giới hạn riêng. Hơn nữa chỉ xóa dữ liệu chứ đâu có trộm đồ, vẫn là chưa thực hiện hành vi, lại còn tố cáo tội phạm, cùng lắm thì bị giáo huấn một chút là xong, cháu yên tâm, việc này chú lo được.”

Tiêu Khắc chưa bao giờ nghi ngờ năng lực làm việc của Tống Nghị, những chuyện kiểu này anh chắc chắn sẽ không để lại sơ hở. Cậu gật đầu:

“Vất vả cho chú rồi.”

“Không vất vả, không vất vả.” Tống Nghị vui vẻ: “Lần này có ma t.úy thì có thể bắt và kết án rồi chứ?”

“Được rồi.” Tiêu Khắc nói: “Tội tàng trữ ma t.úy trái phép. Nếu thật sự như người kia nói là trên 50 gram thì án ít nhất cũng 7 năm tù.”

“Thế thì tốt quá rồi!” Tống Nghị ở đầu dây bên kia phấn khởi đến mức nói năng lộn xộn, chửi Trần Huyền một trận, lại luyên thuyên nói mấy cảm nghĩ của mình. Tiêu Khắc ngại ngắt lời, cũng không tiện cúp máy, mãi đến khi Giang Dữ Biệt mất kiên nhẫn, lấy điện thoại từ tay cậu, nói vào máy:

“Được rồi, đi ngủ đi.”

“Giang Dữ Biệt à? Tôi nói cho cậu…”

Giang Dữ Biệt dứt khoát cúp máy. Về phần Tống Nghị định nói gì, anh chẳng hứng thú lắm. Ngáp một cái rồi kéo Tiêu Khắc đang ngồi tựa đầu giường xuống:

“Ngủ đi, Tống Nghị lo được, em đừng lo.”

“Em không lo.” Tiêu Khắc ôm lấy anh, chầm chậm nhắm mắt.

Sáng hôm sau, lúc Tiêu Khắc xem tin tức thì phát hiện #TrầnHuyềnBịBắtVìDùngMaTúy đã lên hot search Weibo, trong đó còn có xác nhận từ cơ quan chức năng.

Đến đây, chuyện của Trần Huyền cũng coi như kết thúc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.