Chương 36: Thái Thản Cự Viên xuất hiện
Mạnh Y Nhiên ngã ngồi trên mặt đất, hơi thở nàng gấp gáp khiến trước ngực chập trùng lên xuống. Mồ hôi lạnh chảy dọc hai bên thái dương.
Nhưng, cảm giác trong lòng khiến nàng kinh hãi hơn cả là…
Trái tim nàng vẫn không ngừng loạn nhịp!
Không phải vì đau đớn!
Không phải vì thất bại!
Mà bởi vì mỗi lần nhìn vào Trần Phàm, nàng lại cảm thấy một cảm giác rung động, như là trong lòng có một hạt giống vừa mới nảy mầm.
Mạnh Y Nhiên chưa từng cảm thấy như vậy trước đây, khiến cho nàng cảm thấy có chút sợ hãi...
Trần Phàm thu lại Gậy Như Ý, nhìn Mạnh Y Nhiên một chút rồi chậm rãi nói: “Ngươi rất mạnh. Nhưng tiếc là hôm nay, ngươi gặp phải ta.”
Lời nói của hắn không hề có ý khinh thường, như đang trần thuật sự thật.
Mạnh Y Nhiên khẽ cắn môi, tay siết chặt vạt áo, đôi mắt lóe lên một tia không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu thở dài, chậm rãi nói: “Ta thua...”
Lời này vừa dứt, cả khu rừng bỗng chìm vào tĩnh lặng.
Ngay sau đó, Triệu Vô Cực liền đánh vỡ yên tĩnh bằng một nụ cười sảng khoái.
“Ha ha ha, tốt! Không hổ là học viên của Sử Lai Khắc!” Triệu Vô Cực đi đến bên cạnh Trần Phàm, hài lòng vỗ bả vai hắn.
Đường Tam, Đái Mộc Bạch nhìn Trần Phàm trong lòng hơi ngưng trọng. Trận chiến này đã chứng minh thực lực của Trần Phàm mạnh mẽ, vượt xa bọn hắn.
Nếu tiếp tục như vậy, muốn đuổi kịp Trần Phàm sẽ trở nên khó khăn hơn rất nhiều...
Áo Tư Tạp đưa tay vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm.
“May mà Trần Phàm ra tay, nếu không ta tiêu chắc rồi!”
Về phần Triều Thiên Hương…
Nàng hơi nheo mắt lại, nhìn Trần Phàm một chút. Cuối cùng, nàng khẽ gật đầu: "Ngươi mạnh hơn ta nghĩ. Trận chiến này, chúng ta nhận thua.”
Dứt lời, Triều Thiên Hương quay sang Mạnh Y Nhiên, đưa tay xoa đầu nàng, nhẹ giọng nói: “Cháu gái, chúng ta đi thôi.”
Mạnh Y Nhiên khẽ giật mình, nàng theo phản xạ đứng dậy, nhưng ngay lúc nàng định bước đi, nàng lại bất giác quay đầu nhìn về phía Trần Phàm thêm một lần nữa.
Tại sao… ta lại có cảm giác như không muốn rời đi?
Nàng có chút không hiểu.
Chỉ biết rằng, khi xoay người bước đi, lòng nàng lại có chút mất mát.
...
Sau khi Xà Bà và Mạnh Y Nhiên rời đi, Mã Hồng Tuấn xoa tay, mặt dày mày dạn tiếng lên hỏi thăm: "Trần ca, ngươi dùng chiêu gì mà có thể dễ dàng phá vỡ thế công của cô nàng đó vậy?"
Trần Phàm mỉm cười, làm sao có thể không biết được tên mập này muốn hỏi cái gì, tuy nhiên hắn vẫn lắc đầu: “Bí mật.”
Đường Tam vểnh tai lên, đang muốn nghe bí quyết của Trần Phàm, nghe hắn nói như vậy thoáng sững sờ, trong lòng hừ lạnh một tiếng: "Hừ! Có gì hay, ta chắc chắn sẽ vượt qua ngươi, đợi đó mà xem!"
Đường Tam trong lòng rất tự tin, bởi vì hắn là thiên tài có song sinh võ hồn, chẳng lẻ còn không thể vượt qua được một tên chỉ có một Võ Hồn sao?
Chu Trúc Thanh thì lại liếc nhìn Trần Phàm một chút, trong lòng thầm nghĩ: “Tên này… từ đầu đến cuối vẫn đang nhường cô nàng kia a.”
Nàng và Trần Phàm thường xuyên huấn luyện với nhau, cho nên cũng hiểu rõ đôi chút về thực lực của hắn, chỉ có thể nói "Sâu không lường được!"
Về phần Trần Phàm, hắn đang nhìn theo bóng lưng rời đi của Mạnh Y Nhiên. Liếc xem độ hảo cảm, Trần Phàm khóe môi nhịn không được khẽ nhếch lên.
Mạnh Y Nhiên: 70 hảo cảm.
“Tình Chủng… bắt đầu nảy mầm rồi.”
Mạnh Y Nhiên có thể chưa nhận ra, nhưng từ khoảnh khắc trận chiến kết thúc, trái tim nàng đã khắc ghi bóng dáng hắn.
Chỉ là… Nàng chưa kịp hiểu ra mà thôi...
Sau khi Mạnh Y Nhiên và Xà Bà rời đi, bầu không khí dần trở lại bình thường.
Lúc này, Áo Tư Tạp đi tới trước mặt Phượng Vĩ Kê Quang Xà, hắn ngồi xuống bên cạnh, chuẩn b·ị b·ắt đầu hấp thu.
"Làm phiền mọi người giúp ta hộ pháp, quá trình này hơi lâu một chút.”
Dứt lời, hắn nhắm mắt lại, điều chỉnh trạng thái, bắt đầu luyện hóa hồn hoàn.
Trong lúc Áo Tư Tạp luyện hóa, mọi người đều tản ra nghỉ ngơi.
Ninh Vinh Vinh chạy đến trước mặt Trần Phàm, ôm lấy cánh tay của hắn, ánh mắt sùng bái, giọng điệu vui vẻ nói: “Không ngờ Phàm ca ca lại mạnh như vậy a!”
Trần Phàm ánh mắt không ngừng di chuyển ở trên thân thể nàng, nở một nụ cười ý vị thâm trường, rồi nói: “Ta còn có cái khác lợi hại hơn, ngươi có muốn thử không..."
Ninh Vinh Vinh thấy ánh mắt của hắn, hiểu rõ hắn có ý gì, nàng bĩu môi, khẽ hừ một tiếng: "Hừ! Phàm ca ca ngươi xấu lắm, ta không để ý đến ngươi nữa!"
Nói xong, nàng liền chạy đến bên cạnh Tiểu Vũ và Chu Trúc Thanh, mặc cho Trần Phàm ánh mắt lưu luyến...
...
Thời gian cứ như vậy trôi qua, trong khi mọi người đang thư giãn, một cỗ khí tức kinh khủng đột nhiên bùng lên từ sâu trong rừng!
ẦM!
Cả mặt đất rung chuyển dữ dội!
Mọi người lập tức cảnh giác!
“Có chuyện gì?!”
Đúng lúc này, một thân ảnh khổng lồ từ sâu trong rừng lao ra!
Thái Thản Cự Viên!
Triệu Vô Cực vừa nhìn thấy thân ảnh khổng lồ kia, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Không ổn! Là Thái Thản Cự Viên, một trong những hồn thú mạnh nhất trong Khu Rừng Tinh Đấu!”
Mọi người ai nấy đều biến sắc.
Thái Thản Cự Viên có thể dễ dàng nghiền nát bọn họ chỉ bằng một đấm!
"Tiền bối, không biết ngươi cần chúng ta làm gì?"
Triệu Vô Cực đầu đầy mô hôi chắp tay hướng về phía Thái Thản Cự Viên hỏi thăm.
Nhưng Thái Thản Cự Viên không thèm để ý đến hắn, ánh mắt liên tục nhìn xung quanh.
Triệu Vô Cực cắn răng, tiến lên một bước, trầm giọng quát: “Mọi người lập tức rút lui! Ta sẽ bọc hậu!”
“Nhưng mà—” Đường Tam muốn nói gì đó, nhưng Triệu Vô Cực đã quát lên: “Lập tức đi ngay! Các ngươi ở đây chỉ khiến ta phân tâm!”
Mọi người cắn răng, lập tức quay đầu bỏ chạy.
"Ầm!"
"Ầm!"
Triệu Vô Cực ngăn ở phía trước mọi người, Thái Thản cự viên một quyền đập tới kèm theo tiếng gió rít rào.
Ngay lập tức, Triệu Vô Cực bị một quyền đánh vào trên người, trong nháy mắt hắn b·ị đ·ánh bay, liên tục đụng gãy mấy cây đại thụ mới dừng lại, Triệu Vô Cực chỉ cảm thấy cả người như sắp vỡ ra thành từng mảnh, một ngụm máu tươi phun ra, sau đó b·ất t·ỉnh nhân sự.
Không chịu nổi một quyền!
Cho dù là hồn thánh chuyên về phòng ngự như Triệu Vô Cực, cũng không chịu nổi một đấm của Thái Thản Cự Viên!
Như vậy, đủ để thấy sức mạnh của nó mạnh như thế nào.
Nhưng đúng lúc này, ánh mắt Thái Thản Cự Viên đột nhiên sáng lên khi nhìn thấy Tiểu Vũ đang đứng bên cạnh Trần Phàm.
“Hử?”
ẦM!
Nó đột nhiên nhảy lên, tốc độ nhanh đến mức kinh khủng, trực tiếp tóm lấy Tiểu Vũ!
“Không ổn!”
Đường Tam nhìn thấy cảnh này, trong mắt lóe lên tia dữ tợn, hắn siết chặt nắm đấm, muốn lao lên cứu Tiểu Vũ.
Nhưng—
Ngay khi hắn định lao lên, bước chân hắn hơi khựng lại, hắn do dự!
Nếu hắn đuổi theo, khả năng rất lớn hắn cũng sẽ gặp nguy hiểm!
“Ta… nên làm gì?”
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn lưỡng lự, những kí ức trong đầu hắn hiện lên, Tiểu Vũ trước giờ đối với hắn rất lạnh nhạt, hắn cũng không cần mạo hiểm cứu nàng. Trong đầu hắn dâng lên ý nghĩ như vậy...
Nhưng ngay lúc đó, một thân ảnh đã phóng ra trước hắn!
“Trần Phàm?!”
Không chút do dự!
Không chút chần chừ!
Trần Phàm lập tức đuổi theo hướng Thái Thản Cự Viên rời đi!
“Tên điên này?!”
Chu Trúc Thanh, Ninh Vinh Vinh, cả hai người đều muốn đuổi theo, nhưng bị Đường Tam và Đái Mộc Bạch ngăn lại.
“Không được! Quá nguy hiểm!”
“Tên ngu ngốc! Tại sao lại liều mạng như vậy?!”
Ninh Vinh Vinh gấp đến hai mắt ẩm ướt, nắm tay siết chặt.
“Hắn thực sự dám đuổi theo?”
Chu Trúc Thanh nắm chặt song quyền, trong mắt lóe lên một tia sáng phức tạp, còn có chút hâm mộ...
“Nếu đổi lại là ta… liệu hắn có như vậy không?”
...
Lúc này, ở một nơi nào đó trong rừng...
Thái Thản Cự Viên chạy được một đoạn khá xa, thấy xung quanh không có nguy hiểm gì, hắn nhẹ nhàng đặt Tiểu Vũ xuống.
Hắn nhìn nàng một chút, sau đó mở miệng nói bằng ngôn ngữ của hồn thú: “Tiểu Vũ tỷ! Ngươi vẫn còn sống! Tốt quá rồi!”
Tiểu Vũ nhìn thấy tiểu đệ của mình Nhị Minh, đôi tai thỏ khẽ động, cho thấy tâm trạng nàng cũng rất tốt, mỉm cười nói: “Ta đương nhiên còn sống, ngược lại là ngươi, ngươi và Đại Minh vẫn khoẻ chứ?”
Đùng! Đùng! Đùng!
Thấy đại tỷ hỏi như vậy, Đại Minh ngay lập tức vỗ vỗ ngực, vang lên tiếng đùng đùng, cho thấy rằng bản thân rất tốt, sau đó gãi đầu chất phát nóii: “Tất nhiên! Ta lúc nào cũng khoẻ nha!"
"Ngược lại là Tiểu Vũ tỷ, rất lâu không thấy ngươi trở về, ta và Đại Minh còn cho là ngươi đ·ã c·hết a."
Tiểu Vũ khẽ lắc đầu, mỉm cười nói: “Ta còn sống, không chỉ vậy mà còn sống rất tốt..."
Nói đến đây, nàng liền chuyển sang chủ đề khác: "Đi, dẫn ta trở về gặp Đại Minh đi, rất lâu rồi không gặp nó."
Nhị Minh hàm hồ gãi gãi đầu: "Được, Tiểu Vũ tỷ." Vừa nói, Nhị Minh nắm lấy Tiểu Vũ, để lên trên đầu mình, sau đó một khỉ một thỏ, nhanh chóng đi vào sâu bên trong Tinh Đấu đại sâm lâm...