Chư Thiên: Từ Đấu La Bắt Đầu Cướp Đoạt Chư Thiên Vạn Giới

Chương 50: Cùng Trúc Thanh đấu hồn




Chương 50: Cùng Trúc Thanh đấu hồn
Thời gian dần trôi, rất nhanh đã đến chiều, mọi người dựa theo chỉ thị của Phất Lan Đức, mọi người đúng giờ tập hợp tại sân huấn luyện, nhưng khi nhìn đến cảnh tượng ở đó, cả đám nhao nhao hít một ngụm khí lạnh.
"Mẹ nó, ở đây xảy ra chuyện gì?"
Mã Hồng Tuấn nói một câu thô tục, ánh mắt trừng lớn nhìn "rách nát" sân huấn luyện.
Đây cũng là tiếng lòng của tất cả mọi người ở đây.
"Chính là do Trần Phàm!"
Phất Lan Đức ánh mắt liếc nhìn Trần Phàm, chỉ đơn giản vài câu, làm cho cả đám ánh mắt kh·iếp sợ, lúc đầu hắn nhìn thấy cảnh này cũng có b·iểu t·ình như vậy, nhưng Trần Phàm đã bỏ tiền ra bồi thường thì hắn cũng không tiện nói cái gì.
Sau đó cả đám dồn dập nhìn về phía Trần Phàm, như nhìn thấy quái vật.
"Trần ca ngưu bức a ~ "
Mã Hồng Tuấn thuận miệng đập cái mông ngựa, ánh mắt sùng bái nhìn Trần Phàm.
Trần Phàm ghét bỏ nhìn Mã Hồng Tuấn, đứng cách xa hắn ra một chút.
"Hừ!"
Đái Mộc Bạch hừ lạnh một tiếng, nhưng trong lòng thì kh·iếp sợ vô cùng.
Đường Tam trong lòng cũng ngưng trọng, nếu khoảng cách giữa cả hai càng lúc càng lớn, hắn lúc nào mới có thể cứu Tiểu Vũ ra khỏi ma trảo của tên đó, càng nghĩ hắn càng cảm thấy bất lực.
"Được rồi, hôm nay ta sẽ không dẫn đội, người dẫn đội sẽ là lão sư Ngọc Tiểu Cương!"
"Lát nữa các ngươi tập hợp ở cổng học viện là được."
Phất Lan Đức ánh mắt quét một vòng, buông xuống một câu sau đó phất tay áo quay người rời đi.

...
Sau khi cả đám tập hợp tại cổng học viện, cả nhóm học viên dưới sự dẫn dắt của Ngọc Tiểu Cương bắt đầu xuất phát tiến về Tác Thác Thành, nơi đặt Đại Đấu Hồn Tràng.
Dọc theo đường đi, mọi người đều thảo luận sôi nổi, đặc biệt là về cách bắt cặp cho trận đấu.
"Kỳ này, chúng ta sẽ chia đội hai người để tham gia đấu đội hai. Các ngươi tự do lựa chọn bạn đồng hành."
Vừa nghe thấy vậy, các học viên lập tức bàn tán rôm rả. Nhưng nhanh chóng, ánh mắt mọi người đều dồn về phía một người—Trần Phàm.
Tiểu Vũ cùng Ninh Vinh Vinh không chút do dự lao đến, mỗi người ôm lấy một cánh tay của hắn, nũng nịu nói.
"Phàm ca ca, người ta muốn bắt cặp với ngươi nha ~ "
"Không được, ta trước!"
Trần Phàm nhìn hai nàng tranh nhau, khóe miệng co giật. Hắn cũng đoán được chuyện này sẽ xảy ra.
"Hắc hắc, bình tĩnh, ta sẽ thay phiên bắt cặp với từng người, từ từ sẽ đến."
Nghe Trần Phàm nói như vậy, các nàng mới chịu buông tay ra, nhưng ngay sau đó lại nảy ra ý tưởng oẳn tù tì để quyết định ai sẽ là người bắt cặp với hắn đầu tiên.
"Oẳn tù tì..."
Sau vài lượt căng thẳng, Chu Trúc Thanh là người giành được chiến thắng!
Nhìn thấy kết quả, Tiểu Vũ và Ninh Vinh Vinh hơi bĩu môi, nhưng cũng không thể làm gì khác.
Đái Mộc Bạch đứng một bên quan sát, khi thấy Chu Trúc Thanh bắt cặp với Trần Phàm, sắc mặt lập tức âm trầm xuống, bàn tay siết chặt nhưng không thể nói gì, chỉ có thể nhịn, vì hắn đánh không lại Trần Phàm.
Còn Mã Hồng Tuấn thì trong lòng vừa hâm mộ vừa ghen tị, âm thầm suy nghĩ "Đây mới đúng là cuộc sống mà ta muốn a ~ "

Về phần Đường Tam, khi thấy Tiểu Vũ không bắt cặp với ai, hắn vội vàng tiến đến, nhẹ giọng hỏi:
"Tiểu Vũ, ngươi có muốn bắt cặp với ta không?"
Nhưng câu trả lời của nàng làm hắn c·hết lặng, trong con ngươi tỏ ra không cam lòng:
"Không cần, ta đợi Phàm ca ca!"
Trong nháy mắt, sắc mặt Đường Tam trở nên cực kỳ khó coi. Hắn cảm thấy có một cơn tức giận bùng lên trong lòng, ánh mắt lạnh lẽo quét qua Trần Phàm, "Đều là do hắn! Nếu không có hắn, Tiểu Vũ sẽ không đối xử với ta như vậy!"
Cùng lúc đó, Áo Tư Tạp cũng đang quan sát Ninh Vinh Vinh, muốn tiến lên hỏi nàng có muốn lập đội với hắn không. Nhưng khi nhìn thấy nàng không những không thèm để ý tới hắn, mà ánh mắt lại luôn hướng về phía Trần Phàm, Áo Tư Tạp chỉ có thể cười khổ lắc đầu, trong lòng đầy tiếc nuối.
Phía xa, Ngọc Tiểu Cương chứng kiến cảnh Đường Tam bị Tiểu Vũ từ chối, hắn cau mày, thầm nghĩ: "Đường Tam thích Tiểu Vũ sao?"
Hắn định tiến lên khuyên nhủ chúng nữ hãy bắt cặp với những học viên nam khác, nhưng kết quả lại bị một loạt ánh mắt ghét bỏ quét tới, thậm chí còn bị châm chọc mỉa mai, khiến sắc mặt hắn tái xanh, chỉ có thể nuốt giận vào trong bụng.
...
Sau khi xác định cặp đấu, mọi người cũng đến Tác Thác Thành, cả nhóm bắt đầu đi vào bên trong Đại Đấu Hồn Tràng, nơi đây vô cùng náo nhiệt, khắp nơi là tiếng reo hò của khán giả.
Chu Trúc Thanh cùng Trần Phàm đi đến quầy đăng ký, họ tên, võ hồn đẳng cấp các loại.
"Xin hỏi hai vị muốn đặt tên đội là gì?" Nhân viên đăng ký mỉm cười hỏi.
Chu Trúc Thanh nhìn Trần Phàm, ý bảo hắn quyết định.
Trần Phàm suy nghĩ một chút rồi đáp:
"Đội Phàm Thanh"
Nhân viên gật đầu ghi chép, sau đó đưa cho hai người một tấm thẻ bài:

"Được rồi, hai vị sẽ thi đấu trong trận thứ ba, hãy chuẩn bị sẵn sàng."
Sau khi đăng ký xong, Trần Phàm và Chu Trúc Thanh bước vào khu vực thi đấu của Đại Đấu Hồn Tràng. Khán đài xung quanh dần đông đúc hơn, tiếng hò reo vang vọng khắp nơi.
Một lát sau, hai người đối thủ cũng xuất hiện. Một người là một tên đại hán cao lớn, thân hình vạm vỡ, trên người lộ ra khí tức bá đạo, võ hồn là Cuồng Chiến Lang. Người còn lại là một thanh niên gầy gò, ánh mắt sắc bén, võ hồn là Độc Trảo Xà.
"Trận đấu bắt đầu!"
Ngay khi trọng tài hô lên, Cuồng Chiến Lang gầm lên một tiếng, cơ bắp toàn thân phồng to, tốc độ đột nhiên bạo tăng, lao thẳng về phía Chu Trúc Thanh. Cùng lúc đó, Độc Trảo Xà đứng phía sau vung tay, một luồng khói độc màu xanh nhanh chóng lan tỏa về phía Trần Phàm.
Chu Trúc Thanh không chút hoảng loạn, thân hình nhẹ nhàng lướt đi như u linh, né tránh đợt t·ấn c·ông của Cuồng Chiến Lang. Đôi mắt nàng lóe lên ánh sáng sắc lạnh, móng vuốt vung ra, một đạo hắc quang xẹt qua, lưu lại ba vết cào sâu trên sàn đấu.
Trần Phàm đối diện với làn khói độc, chỉ cười nhạt.
"Độc? Trước mặt ta vô dụng!"
Cơ thể hắn tỏa ra một làn khí nhàn nhạt, đây chính là hiệu quả của Độc Kinh, khiến cho kịch độc xâm nhập vào người liền bị hóa giải.
Độc Trảo Xà trừng to mắt, không ngờ Trần Phàm lại không bị ảnh hưởng bởi độc tố của hắn. Nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng, một cây gậy to lớn đã mang theo tiếng rít chói tai đánh tới.
"Toái Không Côn Pháp – Toái Sơn!"
Gậy Như Ý trong tay Trần Phàm đột nhiên nặng ngàn cân, trực tiếp giáng xuống.
Ầm!
Mặt đất rung chuyển dữ dội, Độc Trảo Xà hoảng sợ lùi lại nhưng không kịp, côn ảnh mang theo lực lượng kinh khủng đánh thẳng lên người hắn. Một tiếng "phụt" vang lên, Độc Trảo Xà b·ị đ·ánh văng ra xa, ngất xỉu ngay tại chỗ!
Đây cũng là Trần Phàm hạ thủ lưu tình, nếu hắn dùng toàn lực, một Gậy vung xuống tên kia có thể sẽ biến thành thịt vụn.
Bên kia, Chu Trúc Thanh cũng không kém, nàng lợi dụng ưu thế tốc độ và hồn kỹ U Minh Đột Kích, liên tục q·uấy r·ối Cuồng Chiến Lang, khiến hắn không thể chạm vào người nàng. Sau đó, nàng nắm lấy cơ hội, dùng hồn kỹ cường hóa móng vuốt, một chiêu sắc bén chém thẳng vào ngực đối thủ, để lại vết cắt sâu.
Cuồng Chiến Lang đau đớn hét thảm một tiếng, quỳ rạp xuống mặt đất, không còn sức chiến đấu.
"Trận đấu kết thúc! Đội Phàm Thanh chiến thắng!"
Tiếng hô của trọng tài vang lên, khán giả xung quanh sôi trào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.