Chức Nghiệp Thế Giới: Thực Mộng

Chương 19: Người lạ mà quen




Chương 19: Người lạ mà quen
Quay lại trước đó 4 giờ, sau khi Nguyệt Bảo lái xe đi khoảng 15 phút.
Nguyệt Như cùng mọi người sắp xếp lại nhà cửa, thức ăn dự trữ được Thùy Linh cùng cha mẹ nàng đều xếp thành thùng lớn, số lượng một thùng khoảng 1kg hơn.
Đây là theo lời của Nguyệt Bảo, có thể giúp cho một số người không có điều kiện dự trữ từ trước, có thể tăng thêm chút tinh thần lực sau khi rời khỏi XTG.
Mà cùng lúc đó, ở bên ngoài liền nghe tiếng đập cửa, mang theo giọng nói rất hoảng hốt, "Có ai không giúp với? Làm ơn." Âm thanh là một giọng nữ, có chút yếu ớt.
Thùy Linh nghe tiếng gọi liền bước tới cánh cửa, nhưng bị Nguyệt Như ngăn lại, Nguyệt Như hơi lắc đầu ra ký hiệu với Thùy Linh mới nhớ ra tới cái gì, vội đứng sau lưng Nguyệt Như, mọi người trong nhà liền dừng tay lại.
Đây là Nguyệt Bảo căn dặn, thời điểm này sẽ có hai loại người xuất hiện.
Một là, người có ý xấu, bọn họ tiến vào XTG khi trở về hiện thực sẽ bị trạng thái suy yếu, bản chất cũng sẽ có chút cải biến, họ có thể t·rộm c·ắp thức ăn, hoặc đơn giản dùng thiên phú kỹ năng để uy h·iếp người khác giao nộp thức ăn hoặc c·ướp c·ủa, loại người này nhất định không thể giúp, càng giúp bọn họ càng lấn tới, có thể dùng biện pháp mạnh với họ, sau đó đưa họ chút thức ăn.
Hai là, người cần giúp đỡ, bọn họ thật sự cần giúp đỡ, có thể cứu thì nên cứu, không cứu được có thể trợ cấp họ chút đồ ăn.
Mà ngoài cửa tiếng đập càng lớn, một giọng nói trầm phát ra: "Chúng tôi biết bên trong có người, chúng tôi là cảnh sát, chúng tôi chỉ cần chút thức ăn và thuốc hạ sốt. Làm ơn mở cửa ra."
Nghe là cảnh sát, Thùy Linh đối mặt với Nguyệt Như cũng gật đầu, Hoàng Quân đứng trước người mấy người lớn che chở, Nguyệt Như bước tới kéo ra đồ đạc chắn cửa, theo đó nói vọng ra ngoài: "Chờ một chút, ra ngay đây."
Cánh cửa nhà đã được sửa lại, gồm 2 lớp cửa, một cửa sắt kèm bên trong, bên ngoài là cửa sắt kính, Nguyệt Bảo cũng muốn làm thêm thiết bị quan sát, nhưng hắn không có thời gian và tiền bạc.
Dọn dẹp xong đồ chắn cửa, Nguyệt Như đưa tay ra ngoài cửa sắt lưới, dùng ổ khóa mở ra cửa sắt, sau đó thụt tay về mới nói: "Có thể mở cửa."
Cánh cửa vừa mở ra, bên ngoài là ba người, hai nữ một nam, một nam một nữ đang dìu một người đàn ông.
Cô gái trẻ đang dìu khoảng độ hai mươi tuổi, mặt mũi xinh đẹp, da có chút hơi ngâm, tóc hơi lôi thôi, nhưng buộc thành đuôi ngựa, dáng người cao cỡ Nguyệt Như, có thể là sinh viên cũng có thể hơn một chút, gương mặt có chút bơ phờ.
Người đàn ông thì nửa tỉnh nửa mê, gương mặt dễ nhìn, cả người bịn rịn mồ hôi.

Người đàn ông còn lại rất quen mắt, Nguyệt Như cảm thấy người này gặp ở đâu rồi, ông ta cao khoảng một mét tám, chín gì đó, có râu quai nón, ánh mắt hiền từ, nhìn sao cũng cảm thấy khoảng ba mươi tuổi, trên trán đã đầy mồ hôi.
“Là cô!”
“Là chú!”
Người đàn ông nhìn thấy gương mặt Nguyệt Như sau cánh cửa sắt, liền phát hiện ra người quen.
Nguyệt Như mới rướn cổ lên theo, cũng cùng lúc lên tiếng, người đàn ông này chính là lúc trước nàng đi mua các loại bông băng, thuốc men có gặp ông ta một lần, ông ta còn nói là cảnh sát chìm, đang có nhiệm vụ gần đây.
“Ô, là chú, chú cảnh sát chìm nha."
"Hai người biết nhau?" Thùy Linh ngạc nhiên mở miệng hỏi.
Nguyệt Như gật đầu một cái "Biết thì biết, nhưng không rõ mục đích của các người, thế giới bên ngoài thật sự loạn lạc lắm rồi."
Cô gái trẻ đứng ở ngoài liền sợ chồng mình làm hỏng chuyện, liền tiến lên một bước lên tiếng "Ta là Lê Ngọc Anh Thư, anh ấy là chồng ta tên Hà Trung Nguyên, còn người này là Huỳnh Tấn Nam, hắn là em rể ta, hắn đang bị sốt, có thể giúp chúng ta ch·út t·huốc hạ sốt, cùng chút ít thức ăn được không?"
Dừng một chút lại nói tiếp "Không có thức ăn cũng được, có thể giúp đỡ hắn, chúng ta sẽ đi ngay lập tức."
Vừa nghe giọng nói nhỏ nhẹ của Anh Thư, Thùy Linh liền lắc lắc tay Nguyệt Như nói: "Không phải anh Bảo nói nên giúp người phải giúp sao? Tên kia quả thật là đang sốt nặng, bọn họ ai cũng bị trạng thái suy yếu."
Nguyệt Như không phải là không giúp, chỉ là muốn trả đũa Trung Nguyên một chút thôi, vì lúc trước hắn làm nàng hú hồn.
Cửa mở ra, Hoàng Quân và hai chú trong nhà ra đón lấy Huỳnh Nam, dìu hắn vào bên trong.
Ngọc Anh Thư vừa bước vào liền nhìn thấy rất nhiều đồ ăn dưới đất, bất giác nuốt nước bọt một cái, cô Ngọc Xuân và cô Băng Tâm thấy vậy, liền vào trong bếp, chuẩn bị một nồi lẩu thật to.
Huỳnh Nam được nằm dưới sàn nhà, bên dưới lót một tấm thảm, toàn thân đều rất nóng, Ngọc Anh Thư mới giải thích: "Các vị, ta và anh Trung Nguyên đều xuyên qua thế giới khác vào tối hôm qua, nhưng chỉ có Huỳnh Nam là không có xuyên tới, mà sáng nay, chúng ta trở về, cũng không sao.... chí có hắn..."

Vừa nói tới đây Ngọc Anh Thư và Hà Trung Nguyên như cạn kiệt, yếu xìu chống tay xuống sàn.
Đây là triệu chứng tinh thần lực giảm xuống 30% thấy vậy, Thùy Linh liền bưng tới hai cốc nữa, sau đó lên tiếng: "Uống nước này..."
Nguyệt Như liền cắt ngang hành động của Thùy Linh, lắc đầu nói: "Không được, nước giếng này rất quý, bất đắc dĩ nếu anh Bảo không tìm được nguồn nguyên liệu, chúng ta có thể không sống nổi tới ngày thứ ba."
"Hai người họ chỉ cần mỗi người uống một chút thôi, trạng thái [Wane] liền biến mất, Nguyệt Như, tin tưởng Nguyệt Bảo, chúng ta còn có Hoàng Quân, tất cả đều có thể sinh tồn, giúp bọn họ cũng giúp người đồng tộc." Thùy Linh nói xong, trong mắt đã ướt đẫm.
Nguyệt Như thấy "chị dâu" sắp muốn khóc, liền giựt lấy hai cốc nước giếng trên bàn, một bên hướng Ngọc Anh Thư, Trung Nguyên dặn dò: "Nước này có thể giúp hai ngươi, chúng ta cũng không có nhiều, uống hết là khỏe lại ngay."
Ngọc Anh Thư, Trung Nguyên cũng nhìn nhau, không biết bọn họ nói gì, hai người bọn họ là đói nha, ăn rất nhiều thứ mà vẫn cứ đói, uống chút nước này làm sao đủ?
Chỉ là hai người cũng không nghĩ nhiều nữa, tay Nguyệt Như nâng lên miệng họ rồi, họ uống hớp đầu tiên, liền cảm giác một thứ gì đó khác thường xoa dịu cả người họ, uống hớp thứ hai liền cả người sảng khoái, đang tính uống tới lần thứ ba thì đã bị Nguyệt Như giật lại, còn nữa đâu, tính liếm cái cốc luôn hay gì.
"Mở ra thông tin xem hai người các ngươi đã có bao nhiêu tâm tình rồi."
Cả hai đều hơn 90 điểm, Nguyệt Như liền giải thích chút ít cho bọn họ nắm tình hình.
Chỉ thấy cô Băng Tâm và cô Ngọc Xuân đã bưng ra hai cái nồi lớn, bên trong còn là đầy đồ nhúng lẩu, cười nói "Đã khỏe lại, ăn một nồi này liền tăng thêm 3 điểm tinh thần lực, sau đó hai đứa sẽ có thể khỏe mạnh liên tục hai ngày."
Tiếp nhận được thông tin, Trung Nguyên là người mở miệng trước: "Cám ơn các vị giúp đỡ, vừa rồi vợ ta còn chưa kể hết, vừa mới nãy cả người Huỳnh Nam liền nóng rực, hắn mơ màng không rõ chuyện gì, liền muốn đi tới kho dược liệu mà chúng ta trước đó bắt được tìm ch·út t·huốc giảm sốt, nhưng mà đều không đi nổi, nhờ giúp đỡ, nhưng bọn họ đều không cho, nên đi tới đây thấy bên trong thật có bóng người, bèn cầu cứu."
"Các vị biết cách khống chế suy yếu, có thể nào biết cách giúp Huỳnh Nam hết sốt được không?" Ngọc Anh Thư lên tiếng hỏi.
"Theo như anh trai của ta nói, chỉ cần hắn kích hoạt thẻ ngọc lên điện thoại cá nhân, sẽ mau chóng hết sốt thôi, giờ thuốc hạ sốt chỉ là cầm cự một khoảng thời gian thôi!" Nguyệt Như nghiêm nghị nói.
"Thẻ ngọc cáp điện thoại? Xâm Thực Giới?" Hai vợ chồng Thư Nguyên nhìn nhau, sau đó lắc đầu.
"Ây da, thật ra ban đầu chúng ta đều có nó nha, bây giờ chúng đều hóa hình biến mất hết rồi,..." Nguyệt Như không biết mô tả hình dạng ra sao, lại đột nhiên nhớ ra: "A! Hình dạng nó là cái móc khóa mà lúc trước ta khen của anh Nguyên, lúc ở nhà thuốc LC ấy."

Hoàng Quân lúc này mới xen vào: "Chỉ cần lấy một cái điện thoại, cắm dây đó vào máy, sau đó để tay hắn cầm vào, liền có thể kích hoạt thẻ ngọc tân binh của XTG."
Ngọc Anh Thư liền lo lắng: "Cái đó, quả thật có, nhưng Huỳnh Nam lúc trước cảm thấy quá nữ tính, một mực ngại, liền không có gắn vào, mà lúc đó vứt ở trong nhà kho dược liệu."
"Mà khoảng cách từ đây tới đó, phải mất 4 giờ để đến, nếu đi tàu điện có thể chỉ mất 30 phút thôi." Trung Nguyên tính toán nói.
"Không thể."
Nghe tới tàu điện ngầm, cả nhà Thùy Linh liền hét lên.
Chú Truyền liền lên tiếng giải thích: "Tàu điện ngầm, hay máy bay đều không thể đi, hiện giờ đã có không ít quái vật xuất hiện, những chỗ đó đều rất nguy hiểm."
"Đauuuu"
Huỳnh Nam lúc này hét lên một tiếng, hai mắt mở to, có thể thấy được mắt có rất nhiều tơ máu. Hắn đang thật sự đau đớn!
Nguyệt Như thấy cảnh này liền móc ra điện thoại gọi cho Nguyệt Bảo, đầu dây bên kia liền tiếp nhận.
"Anh Bảo, có một người sốt đang ở đây, có tất cả ba người, nhưng người bị sốt thì không có cầm theo móc khóa ngọc, hắn để ở chỗ khác, mà hiện tại, hai mắt của hắn bắt đầu có tơ máu, cả người lúc nóng lúc lạnh, đã uống thuốc hạ sốt cầm chừng, anh có cách nào không?"
Nguyệt Bảo đang trên đường chạy về, nghe thấy Nguyệt Như gọi điện thoại, nghe hết liền suy nghĩ rồi mới kêu mọi người cho người kia uống nước giếng, có thể áp chế thêm một ít thời gian biến đổi.
Đang nói đến đoạn này, đầu điện thoại bên kia của Nguyệt Như liền cắt ngang "Đi đường cẩn thận, em đã có cách." Sau đó liền ngắt máy.
Điện thoại mở chế độ loa ngoài, nên ai cũng nghe thấy, mọi người đều đang chờ Nguyệt Bảo về, nhưng Nguyệt Như nói có cách? Là cách gì?
Chỉ thấy Nguyệt Như từ trong túi đồ lấy ra một chai nước giếng, đặt nước giếng trên bàn, sau đó hướng mắt tới Hoàng Quân, nói: "Nước giếng có thể tăng lên tâm tình, nó chính là một loại thực phẩm XTG, anh Quân dùng thiên phú biến tấu thêm thuốc hạ sốt xem sao, biết đâu có thể ra được một món ăn gì đó."
Hoàng Quân cũng có chút bất ngờ, nghĩ nghĩ một chút liền thấy có lý, chà xát hai tay hướng về chai nước giếng và dùng gia vị độc quyền lên bột thuốc giảm sốt.
Từ thể nội Hoàng Quân phóng ra quang mang, trong nháy mắt bao trùm toàn bộ chai nước và bột thuốc, đem chai nước lơ lửng không trung, ở trong lòng Hoàng Quân đột nhiên có một loại cảm giác không thể tả được, hai mắt liền đóng chặt.
Hắn vô tình rơi vào một nơi nào đó, xung quanh chỉ toàn là lửa, bên trên lửa là nhiều loại công cụ làm bếp lắc lư nhảy múa, đột nhiên trước mặt xuất hiện một cái bàn, từ hư không bay đến một chai nước, tay hắn đột nhiên đung đưa chai nước bên trong.
Quá trình này so với làm ảo thuật còn vi diệu hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.