Chức Nghiệp Thế Giới: Thực Mộng

Chương 39: Bị đánh lén




Chương 38: Bị đánh lén
Hai thiếu nữ cười khúc khích, Nora đưa bọn họ lên xe ngựa của mình, rồi nói với Naomi: "Naomi, ngươi thấy rồi đấy, xe của đại ca có khách, ta phải đưa bọn họ đi, trên con đường sẽ rất chậm, thậm chí còn rung lắc, phiền ngươi đưa em út về nhà."
Naomi chán ghét nhìn Nora, hừ lạnh.
Nói xong, Nora bước lên xe, điệu cười kỳ quái vang lên, rồi hạ lệnh tài xế đánh xe chuyển bánh, xem hướng đi, hình như là tới phía bắc, khu vực nổi tiếng với nhiều kiểu hình khách sạn nhà nghỉ.
Nguyệt Bảo nhún vai nhìn hướng Naomi, hắn rất ghét cô chị hai lạnh lùng này, nhưng cũng mở miệng hòa nhã: "Chị hai, chúng ta về nhà thôi."
Tài xế của Naomi đánh xe tới, nhưng Naomi bước lên xe, liền lạnh giọng nói xuống: "Noe, người này là thủ hộ của ta, phế vật của gia tộc không xứng đáng để một thủ hộ đấu giả cấp bốn đánh xe cho ngươi."
Nàng nghiêm mặt bước vào trong xe, không quay đầu lại, bỏ lại Nguyệt Bảo một mình đứng dưới đường.
"ĐM, ai mà thèm đi xe của ngươi?" Nguyệt Bảo nhìn xe ngựa khuất dần ở một góc đường, rồi sờ cái bao trong túi, mỉm cười.
Đó là thức ăn hắn trộm được ở bữa tiệc, đều là cho hoàng tộc ăn, mấy thứ này đều là để dành cho Aliya và Aron ăn.
Từng chiếc xe ngựa đi qua Nguyệt Bảo, không lâu, trên quảng trường giáo đường chỉ còn lại một mình Nguyệt Bảo, hắn hỏi thị vệ canh gác đường, hướng về nhà, tự đi về một mình.
Lúc đó một cỗ xe chợt dừng lại bên góc đường, chủ nhân của cỗ xe này là Kaiden.
"Noe đi về một mình sao? Ba, con nghĩ, con không cần cơ hội danh chính ngôn thuận giải quyết hắn nữa rồi, Justin sẽ giúp con một tay rồi."
Hắn vội vàng viết mấy chữ lên một tờ giấy, đưa cho một tên thủ hộ bên ngoài "Đi kiếm một tên ăn mày, đưa thứ này tới tay Justin, tuyệt đối không được nói ra là ta đưa tới."
...
Trong một con ngõ nhỏ tối tăm bên đường, Justin đứng một mình, tay cầm một mẩu giấy do một tên ăn xin vừa đưa cho hắn, nội dung thông báo kẻ vừa làm mất mặt hắn: "Noe, một mình, hẻm số hai phía nam."
Justin rất hưng phấn, hắn liền tới đây chờ Nguyệt Bảo.
Mà xa xa tận trong trang viên gia tộc Brockston, Kaiden đang giảng giải âm mưu nhỏ của mình cho ba hắn nghe.
Đưa mảnh giấy vào trong túi áo, điều khiển thánh khí trong tay biến thành cây sáo ngắn, Justin nhìn chằm chằm vào Nguyệt Bảo đang càng ngày càng bước tới gần, hắn trầm giọng: "Kim Tiễn!"
Cùng đoạn thời gian, Nguyệt Bảo biết hướng về nhà sẽ đi qua một con đường yên ắng, hắn vừa đi vừa xem kỹ bộ kỹ năng Hành Trình Giả.
Hành Trình Giả - bộ kỹ năng:

[ Ngưng Đọng ] có thể ngưng đọng thời gian 3 phút, giãn cách dùng lại 60 giờ.
[ Lưu Trữ Hành Trình ] lưu trữ lại một nơi dừng chân, giãn cách dùng lại 24 giờ.
[ Trở Về Hiện Thế ] sau khi lưu trữ nơi dừng chân, có thể trở về hiện thế, giãn cách 7 ngày lặp lại. Sau 7 ngày hiện thế, hành trình giả phải trở về thế giới số hiệu. Không tính thời gian giãn cách khi ở hiện thế.
[ Túi Hành Trình ] đồ vật hành trình có thể mang đến hiện thế. Chưa mở
[ Bản ghi chép hành trình giả ] Chưa mở
[ Các tính năng khác, chưa mở ]
Nguyệt Bảo mừng rơn, hắn biết nhiệm vụ đã tới cấp 4 rồi, coi như gần một nửa chặn đường, trước đó vì hoàn thành nên bộ kỹ năng này chỉ dừng ở ba loại công năng, vậy là có tận 10 cái tác dụng khác nhau.
Thí dụ như túi hành trình này, cây thánh khí quạt lông đem về hiện thế, nghĩ thôi cũng thấy đã đã rồi.
Nguyệt Bảo vui vẻ, đang muốn về nhà lưu trữ hành trình, rồi trở về hiện thế, tuy là ra ngoài 7 ngày thôi, nhưng hắn cần phải biết tỉ lệ thời gian của hiện thế và hành trình là ra sao.
Mà trong lúc này, một mũi tên nâu ánh vàng lóe sáng bay về phía Nguyệt Bảo.
"Ui da, tự nhiên vấp té là sao."
Hắn lầu bầu, đột nhiên, vấp té xuống, té là thật, hôm nay cứ liên tục uống tận mấy lít rượu vang, sao mà không loạng choạng.
Nguyệt Bảo tự chế giễu, vừa ngước mắt lên, liền nhìn thấy một thanh kim sáng lóe vụt ngang mặt hắn, mà lúc này nó đang găm vào tường phía sau, chỉ nghe một tiếng keng nhỏ.
Hắn sờ sờ mặt, quá may, không phải vấp té chắc đầu thủng một lỗ to rồi.
Sau này tuyệt đối không được uống nhiều rượu, uống say sẽ không cảm nhận được gì, Nguyệt Bảo nhanh chóng bật dậy, thiên phú Song Thân Thiên Sứ của hắn bắt đầu làm việc.
Hắn dựa vào kinh nghiệm, không ngừng di chuyển liên tục né toàn bộ sáu cây kim, ánh mắt nhìn về hướng kim loại lóe sáng bắn tới.
Thực ra, Nguyệt Bảo cũng chẳng cần tìm kiếm chi cho mất công, vừa rồi Justin đánh trúng một đòn nhưng không hiệu quả, nhìn thấy Nguyệt Bảo đứng lên, kinh ngạc la lên: "Sao ngươi không bị gì?"
Không trách được hắn ngạc nhiên, cảnh tượng trước mặt quá kỳ quái, thử nghĩ xem, trên thế giới này, một người không có chút sức bị một người bắn trúng trong gang tấc, thế mà người kia không hề b·ị t·hương, chỉ có thể la lên một tiếng.
Sau một tiếng kinh ngạc, Nguyệt Bảo nhận ra: "Lại là ngươi, Justin, ngươi cút ra cho ta."

Justin lườm lườm bước ra từ góc đường, nhìn chằm chằm Nguyệt Bảo: "Ngươi có bảo bối hộ thân gì đúng không? Không thể nào lành lặng như vậy được?"
Thấy đối thủ chỉ có một người, Nguyệt Bảo đứng lại, tức giận mắng: "Justin, ngươi dám vô cớ tập kích hậu duệ phong hiệu đấu thần, ngươi không sợ thánh giáo cho ngươi lên giàn hỏa thiêu sao?"
"Sợ chứ! Đương nhiên sợ."
Justin ôm đầu, cười độc ác: "Nhưng chỉ cần ta g·iết được ngươi, thánh giáo làm gì biết đến chuyện này." Hắn nắm chặt thánh khí, miệng niệm một câu chú ngữ cổ quái.
Nguyệt Bảo quan sát cẩn thận, phát hiện Justin không có đồng bọn, trong con ngõ nhỏ tối tăm chỉ có hai người bọn hắn.
Cơ hội tốt.
Nghĩ đến đó, Nguyệt Bảo cẩn thận nhìn động tác của Justin, tập trung cẩn thận quan sát: "Justin, không phải ngươi có thánh khí liền mạnh hơn ta sao, nhìn kỹ ta có cái này nè!"
Nguyệt Bảo mở ra nguyện lực, đem không khí xung quanh ép thành hơi nước, xung quanh cơ thể như có vô số hơi nước đậm đặc bao quanh.
Justin kinh ngạc, quên luôn cả niệm chú: "Ngươi… Ngươi rõ ràng không thể tu luyện đấu khí mà, làm sao có thể dùng nguyện lực cảm thụ ép ra đấu khí."
"Thiếu gia Justin thân mến, chẳng lẽ gia đình ngươi thiếu học? Lúc chiến đấu không được phân tâm đâu!" Nói xong, Nguyệt Bảo vận chuyển tạo ra một cái lưới nước, đập thẳng vào Justin.
Hình dạng này của cái lưới, hoàn toàn giống với kỹ năng [ Nhàn Ngư ] của hắn, hơi nước tuy nhẹ, nhưng khi biến đặc, áp lực hơi nước có thể khiến người ta khó thở.
Nguyệt Bảo chưa thể dùng được Nhàn Ngư ở thế giới này, nhưng với năng lượng đang sở hữu, việc thôi động một ít chất xúc tác như gạch đá bên đường tiếp sức, thì đâu có tốn bao nhiêu, bởi vì bản thân hắn là nguồn nước, mà có nước lại không hao tổn ma lực đấu khí.
Dưới tác động áp lực hơi nước, Nguyệt Bảo chớp mắt thôi động Khổng Tước Vũ Phiến, đem tốc độ chuyển hóa buff vào đôi chân, vừa thả diều, vừa di chuyển tới bên cạnh Justin.
Cả người Justin ẩm ướt nặng nề, hắn loạng choạng không đứng vững, mà lúc hắn nhìn thấy trước mặt, đã thấy Nguyệt Bảo đưa nắm đấm tới, đấm hắn một cái đau điếng.
"Sao vậy Justin? Tắm rửa xong mát mẻ đúng không, muốn ngủ gục tại đây sao? Chưa c·hết thì đứng lên, thiếu gia ta đánh chưa sướng tay."
Nói xong, đạp Justin một cái: "Ngươi có đứng lên hay là không?"
Justin b·ị đ·ánh cho tới mặt mày bầm tím, hắn cắn răng, gào thét: "Ngươi dám giấu đấu khí, sau đó đánh ta, thánh giáo sẽ không tha cho ngươi."
Nguyệt Bảo nhíu mày nhìn đối thủ, hắn dám dùng nguyện lực, sớm đã biết cách tránh thoát tai vạ.
Chỉ mỉm cười, tay tung mấy cú đấm kèm đất đá thôi động, sau đó nhanh chóng đạp bước, ra phía sau Justin đạp một cái.

"Thiếu gia Justin thân mến, làm việc lớn phải ít nói nhảm, nhanh chóng thể hiện đi, không thì chỗ này chính là mồ chôn của ngươi."
Thực chiến chứng minh, tuy hắn được nhận xét là Lam Y cấp hai thuộc ma đấu sĩ, hiện tại Nguyệt Bảo có thể đánh bại đấu sĩ cấp một bình thường, nhưng, cơ bản là không có kỹ năng nào, chỉ dựa vào tốc độ và tay chân đấm đá.
"Noe, đừng, đừng g·iết ta."
Justin đã bắt đầu thấy sợ rồi, hắn b·ị đ·ánh đến mức không còn nhận diện hình người, hơn nữa tâm lý bị chấn động. Tên phế vật của gia tộc St. Cornor thật ra lại có đấu khí sao?
Sớm biết thế, hắn đã gọi thêm người rồi.
Đáng tiếc, đấu thần đại lục không có bán thuốc sám hối, cũng không phải như Nguyệt Bảo có thể trùng sinh sửa sai.
Nguyệt Bảo đá Justin mấy lần rồi? Cũng không biết bao nhiêu lần, hắn cười: "Giết ngươi? Không, ta chọn hình thức là Hòa Bình nha! Nên chỉ có thể tìm cách khác xử ngươi thôi, tay ta sợ dơ bẩn."
Nhưng thực sự đánh một người đang sống sờ sờ đến c·hết, hắn không hạ thủ được, cho dù Justin biết được bí mật của Nguyệt Bảo, không thể bỏ qua cho hắn được, nhưng phải làm sao cho có lợi cả hai mặt.
“Thiếu gia Justin thân ái, thân làm quý tộc, phải vận dụng luật pháp của đại lục.”
Nguyệt Bảo ho khan hai tiếng, hoàn toàn rút ra hết nước xung quanh đi, đột nhiên ngồi bệt xuống cạnh Justin, xé rách quần áo, vò cho đầu tóc rối bù, còn bốc hai nắm đất bôi lên mặt, sau đó hét lớn: “Ta không muốn, có kẻ g·iết người, Justin muốn g·iết ta.”
Justin ngây người nhìn Nguyệt Bảo, không biết hắn đang làm gì?
Âm thanh vọng rất xa, vừa rồi hai người đánh nhau không kinh động đến ai cả, Nguyệt Bảo hét ra bởi vì hắn nghe phía trước tới bước chân, khoảng cách chừng 600m.
“Mau tới cứu mạng, bên trong đường số hai, Justin muốn g·iết ta.”
Cuối cùng vệ binh tuần tra ban đêm của thành vệ đội cũng chạy tới, hết hồn hỏi: "Đêm khuya thanh vắng thế này... Trời ạ là hai vị thiếu gia quý tộc."
Nguyệt Bảo thấy bọn họ, liền bò lết đi tới, nét mặt kinh hoàng sợ hãi, giọng nói run run: “Các vị, cứu, cứu ta! Ta là Noe, con út của gia tộc St. Cornor, Justin hắn là con của quan tài chính đại thần, hắn muốn g·iết ta, may mà có một vị đấu thần mang mặt nạ từ trên trời rơi xuống, tay cầm một món thánh khí tạo ra cuồng phong cứu ta, thật là cám tạ trời đất, may còn gặp được hai vị."
Justin nằm dưới đất, há hốc miệng tròn mắt nhìn Nguyệt Bảo.
Mấy binh sĩ đều cảm thấy lúng túng, bọn họ chỉ là hạng tép riu tầm thường, nhưng hai người trước mặt là con của những trọng thần đế quốc, quý tộc, bọn họ không dây được, chẳng may làm không tốt, có khi bị đưa lên giàn hỏa thiêu.
Nguyệt Bảo cố gắng đứng dậy, thở phào mấy hơi, rút ra trong túi 2 xu bạc, dúi vào tay mấy binh sĩ.
Nguyệt Bảo rất xin lỗi Justin, lúc đánh hắn, Nguyệt Bảo "tình cờ" lượm được túi tiền.
“Các vị binh sĩ, các vị tới đúng lúc quá, cảm tạ các vị cùng với vị đấu thần mặt nạ đã cứu ta một mạng.”
"Thiếu gia Noe quá khách sáo rồi, thân là binh lính thành vệ đội, bảo hộ ngài là trách nhiệm của chúng ta."
Một tên quan binh lanh lợi nhận tiền, đồng thời cười nhe răng sâu, nhưng hắn vẫn chưa dám nhận việc, liền lên tiếng: “Thiếu gia, ngài là hậu duệ phong hiệu đấu thần, Justin dù có t·ruy s·át ngài... cái này, tốt nhất để thánh giáo tới xử lý mới tốt."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.