Tần Đồng cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nếu có cơ hội làm lại, cậu nhất định sẽ không nói với trưởng khoa Cao rằng mình nguyện ý cùng Trình Trạch Sơn tham gia hội nghị học thuật vớ vẩn kia, khiến trưởng khoa hiểu lầm giữa cậu và hắn có gì đó mờ ám.
Nhưng lúc này giải thích thì quá phiền phức, Tần Đồng không muốn trưởng khoa Cao cảm thấy quan hệ giữa cậu và Trình Trạch Sơn căng thẳng. Hai người bọn họ cứ chia chia hợp hợp mỗi ngày, khác gì đôi tình nhân trẻ con hờn dỗi yêu đương?
trưởng khoa Cao dường như nhận ra sự lúng túng thoáng qua của Tần Đồng, hơi kỳ lạ nhìn cậu. Vừa định mở miệng, Tần Đồng đã nhanh chóng nói tiếp: "trưởng khoa yên tâm, bọn tôi nhất định hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao, không phụ sự tin tưởng của khoa."
Giọng Tần Đồng dứt khoát mạnh mẽ, trưởng khoa Cao cũng không nghĩ nhiều, hài lòng đánh giá cậu một phen, vẻ mặt vui mừng nói: "Tốt, vậy lần này xuống nông thôn khám chữa bệnh từ thiện làm phiền hai cậu rồi."
Tần Đồng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó cười tiễn trưởng khoa Cao ra khỏi văn phòng.
"Cạch" một tiếng, tiếng khóa cửa vang lên, nụ cười trên mặt Tần Đồng đột nhiên tắt ngấm, thay vào đó là vẻ mặt ủ rũ cau có.
Quá sầu.
Tần Đồng thở dài sâu thẳm, rã rời dựa vào lưng ghế.
Trong khoảng thời gian này, quan hệ giữa hai người quá mức "bình thường", bình thường đến nỗi Tần Đồng suýt chút nữa quên mất những lời Trình Trạch Sơn đã nói, cho rằng bọn họ chỉ là đồng nghiệp bình thường.
Nhưng đồng nghiệp bình thường sẽ không đưa Tần Đồng đi xem pháo hoa, giam cầm cậu giữa vòng tay và lan can, dùng ánh mắt nhiệt liệt và chân thành như vậy nhìn cậu, còn nói thích cậu.
Cố tình Tần Đồng sợ nhất chính là việc Trình Trạch Sơn thích cậu. Cậu thà rằng hắn ghét cậu, hận cậu, thà rằng cả đời này hai người không qua lại với nhau.
Mà hiện tại, Trình Trạch Sơn đến gần cậu một cách chói mắt như vậy, cậu thật sự sợ mình sẽ không kiềm chế được, cứ thế đồng ý với hắn.
Hai ngày sau đó, Tần Đồng gần như có chút phản ứng thái quá với Trình Trạch Sơn. Dù chỉ nghe thấy tên hắn, cậu cũng sẽ theo bản năng căng thẳng cả người, giống như con mèo nhỏ bị nhốt trong lồng.
So với vẻ lo lắng bất an của Tần Đồng, thái độ của Trình Trạch Sơn vẫn bình tĩnh như thường. Thậm chí vì công việc quá bận rộn, hắn gần như không gặp mặt Tần Đồng, càng đừng nói đến chuyện trò chuyện.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đến ngày hoạt động khám chữa bệnh từ thiện bắt đầu. Một đoàn người đứng trước cổng bệnh viện chụp ảnh chung, sau đó mỗi người lên chiếc xe buýt đã được phân công. Tần Đồng lên xe trước, ngồi ở hàng ghế sau cạnh cửa sổ, trơ mắt nhìn Trình Trạch Sơn từng bước một tiến về phía mình.
Hắn đi tới bên cạnh cậu.
Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào cậu.
Rồi tự nhiên lướt qua cậu, lịch sự hỏi một nam sinh nội trú ngồi phía sau: "Xin hỏi chỗ này có người không?"
Nam sinh nội trú không thuộc khoa tim mạch của bọn họ, nhưng rõ ràng đã nghe qua tên Trình Trạch Sơn. Cậu ta nhìn thấy bảng tên trên áo blouse trắng của Trình Trạch Sơn, có chút kích động nói: "Không có không có, bác sĩ Trình cứ ngồi!"
Trình Trạch Sơn gật đầu ngồi xuống. Nam sinh nội trú tiếp tục mở lời, giọng vừa hưng phấn vừa có chút run rẩy: "Thầy thật sự là bác sĩ Trình Trạch Sơn sao? Không ngờ lại có thể gặp bác sĩ ở đây, em... bác sĩ Trình, anh là thần tượng của em!"
Trình Trạch Sơn dường như đã quen với việc được đối đãi như vậy, rất lịch sự cảm ơn nam sinh nội trú, sau đó bình tĩnh động viên cậu ta vài câu, khiến cậu ta mặt mày đỏ bừng.
Ngồi phía trước hai người, Tần Đồng như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Không phải cậu cảm thấy hứng thú với những lời thực tập sinh kia nói, cậu chỉ cảm thấy xấu hổ. Trong khoảnh khắc Trình Trạch Sơn lướt qua, cậu thế mà nghĩ rằng hắn sẽ ngồi xuống bên cạnh mình.
Trình Trạch Sơn chẳng phải nói muốn theo đuổi cậu sao?
Hóa ra đó là cách hắn theo đuổi?
Tần Đồng như bị dội một gáo nước lạnh, suy nghĩ nhanh chóng bình tĩnh lại.
Cậu thậm chí cảm thấy có lẽ mình đã suy nghĩ quá nhiều. Trình Trạch Sơn kỳ thật cũng không thích cậu đến vậy, nói không chừng thổ lộ chỉ là để trêu đùa cậu, là do cậu quá tự mình đa tình.
Cũng may cảm giác bồn chồn khó chịu này không kéo dài quá lâu. Trình Trạch Sơn dường như cuối cùng cũng bị nam sinh nội trú kia làm phiền, số lần đáp lại cậu ta ngày càng ít. Nam sinh nội trú cũng tự thấy không thú vị, không còn nói chuyện với Trình Trạch Sơn nữa.
Không còn nghe thấy giọng của Trình Trạch Sơn, suy nghĩ của Tần Đồng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại. Chiếc xe buýt lắc lư đi về phía trước, Tần Đồng dựa lưng vào ghế, mơ màng nhắm mắt.
Hai tiếng sau, xe buýt chậm rãi dừng lại. Tần Đồng cuối cùng cũng miễn cưỡng mở mắt.
Địa điểm khám chữa bệnh từ thiện lần này của bọn họ là một huyện nghèo nổi tiếng trong vùng. Nơi đây hẻo lánh, điều kiện môi trường cũng khắc nghiệt. Tần Đồng mở to mắt, nhìn thấy một vùng đất vàng rộng lớn.
Mùa hè khô hạn, xung quanh không có cây cối gì. Một cơn gió nhẹ thổi qua cũng cuốn theo lớp đất mặt lên, dù không mở cửa sổ, Tần Đồng cũng phản xạ có điều kiện mà ho khan hai tiếng.
Nhưng đã đến khám chữa bệnh từ thiện, đương nhiên không thể sợ khổ. Sau khi xuống xe, mọi người hợp sức dựng lều. Tần Đồng, với kinh nghiệm tham gia nhiều lần khám chữa bệnh từ thiện, tự nhiên đảm nhận vai trò chủ lực trong việc dựng lều.
Mấy người trẻ tuổi mới đến ban đầu còn có chút không muốn làm, thấy Tần Đồng luôn đi đầu làm việc, cũng cảm thấy ngại ngùng, thành thật cầm lấy khung và bạt lều trong tay, gia nhập đội ngũ hỗ trợ.
Cũng may khung lều không quá khó dựng. Dưới sự phối hợp của mọi người, vài chiếc lều rất nhanh đã được dựng xong. Tần Đồng dẫn theo vài người cùng nhau khiêng bàn ghế từ trên xe xuống, căng tấm biểu ngữ dài lên lều, coi như đã bố trí xong địa điểm khám chữa bệnh từ thiện.
Tần Đồng thở hắt ra, tiện tay kéo một chiếc ghế ngồi xuống. Một nữ bác sĩ đứng bên cạnh cậu bỗng nhiên kêu lên: "Bác sĩ Tần, chân anh sao vậy?!"
Tần Đồng sững người một chút, có chút mơ màng cúi đầu. Cậu đang mặc một chiếc quần đùi đen, bắp chân vốn trắng trẻo không biết từ lúc nào đã bị rạch một đường lớn, máu đang từ từ chảy xuống.
Có lẽ vì vừa rồi khiêng đồ không chú ý, miệng vết thương còn dính một lớp bùn đất mỏng, hòa lẫn với máu đỏ sẫm, trông rất bẩn.
Nói cũng kỳ lạ, lúc chưa phát hiện bị thương, Tần Đồng hoàn toàn không cảm thấy đau. Lúc này nhìn thấy miệng vết thương, cậu lập tức có phản ứng, vết thương ở bắp chân giật giật đau nhói.
"Tê... Chắc vừa nãy bị cái gì quệt vào." Tần Đồng vừa dùng ngón tay nhẹ nhàng ấn vào mép vết thương, đẩy máu đen bên trong ra, vừa gọi một bác sĩ tim mạch bên cạnh, "Trong hòm thuốc chắc có đồ sát trùng, povidone, oxy già, băng gạc các thứ, bác sĩ giúp tôi lấy chút lại đây đi."
Giọng nói vừa dứt, giọng của một bác sĩ ngoại khoa tổng quát khác từ xa hơn vọng lại: "Bác sĩ Tần, ở đây có hộp sát trùng, tôi mang cho cậu một cái."
Xung quanh toàn là bác sĩ, chưa kể Tần Đồng bản thân cũng là dân ngoại khoa, cậu hoàn toàn không lo lắng về việc xử lý vết thương. Sau khi mọi người mang đồ đến, Tần Đồng thuần thục dùng bàn chải chấm xà phòng rửa sạch bùn đất quanh vết thương, dùng oxy già và povidone súc rửa bên trong.
Rửa xong, Tần Đồng dán băng gạc lên vết thương, cười nói với bác sĩ ngoại khoa tổng quát vừa giúp mình lấy hộp sát trùng: "Làm phiền bác sĩ rồi, bên này tôi không sao."
Bác sĩ ngoại khoa tổng quát là một cô gái trẻ măng vừa ngoài hai mươi, thấy Tần Đồng tỏ vẻ không để ý, không khỏi nhíu mày nói: "Bác sĩ Tần định ở đây làm việc tiếp sao? Hai ngày nay trời nóng như vậy, ở đây đến cái điều hòa cũng không có, nhỡ vết thương nhiễm trùng thì không hay... Hay là lên xe nghỉ ngơi đi, đừng xuống nữa."
"Không sao đâu, vết thương nhỏ thôi mà." Tần Đồng tùy ý phẩy tay, không mấy để tâm nói, "Đến đây rồi, tôi ngồi trên xe thì còn ra thể thống gì? Hơn nữa những bệnh nhân đang chờ khám thì sao? Tôi nghỉ thì họ làm sao?"
"Nhưng mà..." Nữ bác sĩ ngoại khoa tổng quát hơi hé miệng, còn định nói gì đó, Trình Trạch Sơn nãy giờ im lặng bỗng nhiên lên tiếng, quay đầu nói với Tần Đồng: "Lên xe nghỉ ngơi đi, không cần lo lắng cho bệnh nhân. Tôi ở đây trông coi thay em, khám xong hết tôi mới nghỉ."
Đến lượt Tần Đồng nhíu mày: "Nhưng mà..."
"Không có nhưng nhị gì hết," Trình Trạch Sơn giọng bình tĩnh nhưng không cho phép cự tuyệt, "Chúng ta phải ở đây hai tuần, em cứ dưỡng thương cho tốt, phía sau còn nhiều cơ hội khám bệnh cho mọi người. Nếu vết thương em nhiễm trùng, thì một người cũng không khám được."
"Tôi... anh..." Tần Đồng do dự vài giây, ánh mắt dao động trên người Trình Trạch Sơn, cuối cùng có chút khó chịu dời mắt đi, nói: "Cảm ơn ý tốt của bác sĩ Trình, nhưng không cần đâu, tôi tự làm được."
Bình tĩnh mà xem xét, đề nghị của Trình Trạch Sơn quả thật là phương án giải quyết tốt nhất. Cậu không cần thiết phải so đo hơn thua với hắn chuyện này, nhưng cậu chỉ cảm thấy khó chịu, cậu không thể thoải mái chấp nhận sự giúp đỡ của Trình Trạch Sơn.
Cậu vẫn cố chấp chống lại sự tiếp cận của hắn.
Trình Trạch Sơn nhàn nhạt nhìn cậu, không khuyên nhủ thêm, chỉ nói: "Được thôi, em quyết định là được."
Tần Đồng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, cố gắng khống chế bản thân, không đi suy nghĩ sâu xa ý tứ trong lời nói của Trình Trạch Sơn.
Thời gian cũng đã gần trưa, mọi người ăn vội bữa trưa ở một quán ăn nhỏ gần đó. Sau giờ ngọ nắng gắt, hoạt động khám chữa bệnh từ thiện chính thức bắt đầu.
Vừa mới bắt đầu khám, bên ngoài lều đã chật kín người.
Hoạt động khám chữa bệnh từ thiện đã được tổ chức nhiều năm, người dân các thôn lân cận đều tin tưởng các bác sĩ xuống khám, dìu già dắt trẻ đến tìm thầy chữa bệnh, hỏi thuốc.
Tần Đồng sợ vết thương nhiễm trùng, cố ý chọn một chỗ râm mát, còn thường xuyên vén băng gạc lên để vết thương thông thoáng. Nhưng khi bận rộn thì cũng đành kệ vậy. Đến khi cậu có thời gian xem lại vết thương, xung quanh miệng vết thương đã hơi đỏ lên và sưng tấy.
Trời đã gần tối, Tần Đồng nhìn không rõ lắm, bật đèn pin điện thoại lên tỉ mỉ kiểm tra vết thương cho mình. Trình Trạch Sơn bỗng nhiên không biết từ đâu xông ra, đi đến trước mặt cậu nói: "Có khỏe không?"
Tần Đồng nhìn rõ ràng vết thương có chút nhiễm trùng, mặt không đổi sắc nói: "Khá tốt, không thành vấn đề."
Trình Trạch Sơn hiển nhiên cũng thấy được tình trạng vết thương. Hắn ngồi xổm xuống bên chân Tần Đồng, nhẹ nhàng sờ nắn vùng da quanh vết thương, có chút bất lực thở dài nói: "Ngày mai em cứ nghỉ ngơi trên xe đi, tốt xấu cũng đợi vết thương đóng vảy rồi ra, những bệnh nhân đó cứ để tôi khám cho."
"Không cần," Tần Đồng theo bản năng rụt chân lại, không cho Trình Trạch Sơn chạm vào mình, lần nữa cự tuyệt nói, "Không cần anh giúp tôi, tôi tự mình có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình."
"Là tôi làm gì chọc giận em sao? Bởi vì tôi nói thích em?" Trình Trạch Sơn không động tay nữa, mí mắt hơi rũ xuống, nhìn chằm chằm vết thương của Tần Đồng, vẻ mặt có chút uỷ khuất, "Em ghét tôi đến vậy à? Đến cơ hội để tôi tiếp cận em cũng không muốn cho?"
"Nhưng anh cũng đâu cần cơ hội này," Tần Đồng không muốn nhìn thấy vẻ mặt như vậy của hắn, vô thức dời mắt đi, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Tôi cảm thấy những gì tôi nói tối hôm đó không có gì sai. Nói không chừng anh muốn theo đuổi tôi chỉ là nhất thời hứng khởi, chỉ là muốn trêu chọc tôi, anh căn bản không thích tôi đến vậy."
"Là lời tôi nói tối hôm đó còn chưa đủ rõ ràng sao?" Trình Trạch Sơn nhíu chặt mày, ngước mắt nhìn Tần Đồng, vẻ mặt khó tin nói, "Em cảm thấy tôi lúc này tìm em hỏi những vấn đề này cũng là vì trêu chọc em? Tôi không rảnh rỗi như em tưởng tượng, không có tâm trí chơi cái trò em trốn tôi đuổi đó."
"Vậy thì cũng không có ai theo đuổi người khác như anh cả," Tần Đồng buột miệng nói, "Anh chưa bao giờ chủ động tìm tôi, thấy tôi cũng không chào hỏi. Tôi vừa từ chối một cái là anh bỏ cuộc ngay. Năm đó tôi theo đuổi anh đâu phải như vậy!"