Chúng Ta Không Phải Chia Tay Sao

Chương 2: Có duyên phận




Nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, vô số hình ảnh hiện lên trong đầu Tần Đồng.

Trình Trạch Sơn vẻ ngoài lạnh lùng, kỳ thực luôn chu đáo, trước đây Tần Đồng thường không thích xem dự báo thời tiết, vì thế Trình Trạch Sơn luôn có thói quen để sẵn một chiếc ô trong túi, trời mưa thì lặng lẽ đi bên cạnh Tần Đồng, che cho cậu một khoảng trời không ướt.

Quá nhiều cảm xúc trào dâng trong lồng ng.ực, Tần Đồng ngước mắt nhìn Trình Trạch Sơn, rồi lại cúi đầu nhìn chiếc khăn giấy trong tay hắn, cuối cùng chậm rãi lắc đầu, nói: "Cảm ơn, nhưng không cần đâu, thầy bói nói tôi mệnh thiếu thủy, sinh ra đã thích mưa."

Không phải chưa từng nghĩ đến gặp mặt, nhưng thật sự gặp lại là một tình cảnh khác, chia tay lâu như vậy, Tần Đồng không muốn dây dưa bất cứ quan hệ nào với Trình Trạch Sơn nữa, làm một người yêu cũ có trách nhiệm, cỏ trên mộ cậu chắc đã cao ba mét rồi, cậu không nên xuất hiện trước mặt Trình Trạch Sơn.

Trình Trạch Sơn ngước mắt, hứng thú đánh giá cậu: "Thật sao, tôi nhớ năm đó hai ta ở bên nhau, mỗi lần mưa nhỏ một chút là em lại rúc vào lòng tôi, nói mình sợ nước."

Tần Đồng nghẹn lời.

Chuyện này có thể giống nhau sao?

Vừa lúc trưởng khoa Cao gọi điện thoại tới, Tần Đồng nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nói với Trình Trạch Sơn: "Vậy cái đó... tôi còn phải đi đón đồng nghiệp mới, tôi đi trước, tạm biệt."

Giữa mày Trình Trạch Sơn hơi nhíu lại, dường như còn muốn nói gì đó, Tần Đồng đã đi đến góc bên cạnh, bắt máy điện thoại của trưởng khoa Cao.

Giọng trưởng khoa Cao đầy khí lực: "Trình Trạch Sơn! Trình Trạch Sơn!"

Tần Đồng hơi sững sờ, nhất thời không phản ứng lại: "Trình Trạch Sơn? Cái gì Trình Trạch Sơn?"

Trưởng khoa Cao hít sâu một hơi, giọng có chút gấp gáp nói: "Đúng vậy, chính là Trình Trạch Sơn, tôi vừa nãy quên nói với cậu, đồng nghiệp mới của khoa chúng ta tên là Trình Trạch Sơn, bộ Thủy ba chấm, núi cao Sơn, cái tên này hay thật đấy, có núi có nước, vừa nghe đã thấy rất hợp với tên của cậu."

Tần Đồng im lặng một hồi lâu, cuối cùng không nhịn được nhỏ giọng lẩm bẩm: "Trưởng khoa, bây giờ tôi xin nghỉ việc, không phải, bây giờ ông đi bệnh viện khác làm trưởng khoa còn kịp không?"

Gặp lại người yêu cũ bảnh bao lịch sự khi mình đang chật vật đã đủ xấu hổ, nhưng cùng người yêu cũ trở thành đồng nghiệp thì càng đáng sợ hơn.

Đặc biệt là, năm đó chính Tần Đồng là người đá Trình Trạch Sơn.

Ngày hai người chia tay ồn ào đến khó chịu, đó là một ngày mưa to rất thích hợp để chia tay, dưới ký túc xá, Trình Trạch Sơn ướt sũng cả người, bướng bỉnh nắm tay Tần Đồng không chịu buông ra: "Anh không đồng ý chia tay, em dựa vào cái gì mà muốn rời khỏi anh?"

Quen biết Trình Trạch Sơn tám năm, Tần Đồng lần đầu tiên thấy hắn chật vật như vậy.

Giống như một con cún đáng thương không ai muốn, lại giống như đang lênh đênh trên biển rộng, gặp phải sóng lớn đánh chìm chiếc thuyền giấy mỏng manh.

Đứng dưới trời mưa, ánh mắt Tần Đồng từng chút từng chút lướt qua làn da ướt đẫm nước mưa của hắn, sau đó vươn tay, từng ngón từng ngón gỡ các ngón tay hắn ra, giọng điệu lạnh nhạt đến không có một chút hơi ấm nào: "Đừng như vậy, Trình Trạch Sơn, như vậy thật không thú vị."

......

Sau đó hai người liền không gặp nhau nữa.

Sau khi tốt nghiệp tiến sĩ, Trình Trạch Sơn đi Anh làm nghiên cứu sinh hậu tiến sĩ, còn Tần Đồng ở lại thành phố biển nơi trường học, không còn bất kỳ tiếp xúc nào với Trình Trạch Sơn.

Chớp mắt đã sáu năm trôi qua, hiện tại Trình Trạch Sơn một lần nữa đứng trước mặt cậu, còn trở thành đồng nghiệp của cậu, Tần Đồng không biết nên phản ứng thế nào, cũng không biết mình nên có tâm trạng gì.

Bỏ qua tất cả những điều khác, năm đó dứt khoát chia tay, Tần Đồng thật sự cảm thấy có lỗi, nhưng chuyện đã qua nhiều năm như vậy, giống như nhắc lại chuyện cũ cũng có vẻ gượng gạo. Người trưởng thành luôn ngại ngùng khi nói về tình cảm, cảm thấy không đủ tự trọng.

"Sao vậy Tiểu Tần, sao đột nhiên nói những lời này, cậu nhìn thấy Tiểu Trình rồi à?" Giọng trưởng khoa Cao vẫn đầy sức sống: "Có phải là cậu ấy lớn lên quá đẹp trai không? Làm cậu cảm thấy tự ti? Không sao đâu Tiểu Tần, cậu có thể làm người đẹp trai thứ ba trong khoa chúng ta mà, à đúng rồi, thứ nhất là tôi."

Tần Đồng: "...Cúp máy đây trưởng khoa, tôi không thể nói chuyện điện thoại với người quá đẹp trai, tôi sẽ tự ti."

Cứ như vậy không tình nguyện quay trở lại bên cạnh Trình Trạch Sơn, phản ứng của Trình Trạch Sơn rất bình tĩnh, hờ hững liếc mắt xuống: "Không đi đón đồng nghiệp mới sao?"

Tần Đồng đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lượt lớn, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: "Có phải anh đã sớm biết tôi ở bệnh viện Nhân An không?"

Thật không phải Tần Đồng muốn nghĩ nhiều, chỉ là phản ứng của Trình Trạch Sơn quá mức bình tĩnh, thật sự không giống như không biết gì.

"Chuyên ngành của chúng ta tổng cộng chỉ có chừng này người, không thể nào không biết tung tích của nhau." Trình Trạch Sơn hờ hững nhìn Tần Đồng một cái, trả lời nước đôi, "Nhưng tôi thật sự không biết người đến đón là em, không ngờ lại gặp em ở đây."

Tần Đồng lần nữa nghẹn lời.

Đột nhiên rất muốn hỏi Trình Trạch Sơn vì sao còn phải trở về, nhưng lại cảm thấy hỏi cũng chẳng có ý nghĩa gì, cả hai đã đến bước này, nói gì cũng thừa.

"Đi thôi, tôi đưa anh về bệnh viện." Tần Đồng không được tự nhiên dời mắt đi, quay đầu bước về phía cửa ra, thậm chí không dám quay đầu nhìn Trình Trạch Sơn một cái.

-

Nửa đêm, quán nướng gần bệnh viện vẫn ồn ào tiếng người.

Tần Đồng ngồi ở vị trí cuối gió, trước mắt toàn là khói trắng cay xè, cậu như không cảm thấy gì, bật lon bia dốc thẳng vào miệng.

"Sao thế này? Ai bắt nạt cậu?"

Phương Nhạc Khải quen biết cậu nhiều năm, không thể chịu nổi bộ dạng cô đơn này của cậu, xắn tay áo lên định đứng dậy, "Tiểu Phương khoa cấp cứu ra tay, lập tức đánh hắn vào khoa cấp cứu!"

Tần Đồng không có hứng thú đùa giỡn, buồn bã cười hai tiếng, ngửa đầu uống một ngụm rượu, lần này rốt cuộc cũng mở miệng: "Trình Trạch Sơn về nước rồi, còn vào làm ở khoa chúng ta."

Lảm nhảm kể lại chuyện ở sân bay, Tần Đồng uống một ngụm bia, không nhịn được hỏi: "Không phải, rốt cuộc anh ấy nghĩ gì vậy? Anh ấy ở nước ngoài sống tốt như thế, sao nhất định phải về nước? Sao nhất định phải vào làm ở bệnh viện của chúng ta?"

Chia tay nhiều năm, Tần Đồng cũng không cố ý hỏi thăm chuyện của Trình Trạch Sơn, nhưng Trình Trạch Sơn từ trước đến nay là nhân vật nổi tiếng trong trường, luôn có người nhắc mãi bên tai Tần Đồng về tung tích của hắn.

Qua vài câu của người khác, Tần Đồng biết Trình Trạch Sơn ở nước ngoài phát triển rất tốt, không chỉ có thành tích nổi bật trong học tập, còn được một vị giáo sư lớn thưởng thức, mời hắn ở lại với mức lương hậu hĩnh.

Một bên là nơi từng đau lòng, một bên là nơi mới mẻ rộng lớn, nếu đổi lại là Tần Đồng, cho dù có tám trăm cơ hội cậu cũng không đời nào quay về.

Bên chiếc bàn gỗ nhỏ, Phương Nhạc Khải cười đầy vẻ thần bí, nói: "Cái này cậu không biết à, không sao, tôi biết, cậu cầu xin tôi đi rồi tôi nói cho cậu."

Tần Đồng nhìn cậu ta một cái, khó nói hết lời: "...Cậu không cần nói cho tôi biết, anh ấy về nước là vì tình cũ khó quên với tôi, muốn nối lại tình xưa."

"Ối chà, cậu đây không phải là khá hiểu chuyện sao?" Phương Nhạc Khải vui vẻ gật đầu, "Cậu đừng không tin tôi nhé, tôi đây có kinh nghiệm đầy mình, hai người đây chính là kịch bản truy thê hỏa táng tràng đấy."

"Kinh nghiệm gì? Kinh nghiệm đọc tiểu thuyết đam mỹ thuần ái phong phú sao?" Tần Đồng cười lạnh một tiếng, rốt cuộc vẫn không nhịn được nói, "Đúng là hỏa táng tràng, nhưng người nên vào hỏa táng tràng lại là tôi."

Không chỉ Tần Đồng đá Trình Trạch Sơn.

Năm đó cũng chính cậu chủ động theo đuổi Trình Trạch Sơn.

Tần Đồng nhất kiến chung tình với Trình Trạch Sơn, khổ sở theo đuổi hắn suốt ba năm, mới rốt cuộc hái được đóa hoa lạnh lùng này xuống, mà năm năm sau, Tần Đồng lại không chút do dự buông tay Trình Trạch Sơn, giống như lời thề non hẹn biển năm xưa, tình cảm kiên định như vàng đã sớm tan biến theo thời gian.

Hầu hết tất cả bạn bè đều cảm thấy Tần Đồng điên rồi, thay phiên nhau đến khuyên cậu, Tần Đồng như đã quyết tâm, cứ nhất quyết chia tay Trình Trạch Sơn, giống như năm đó cậu nghĩa vô phản cố theo đuổi hắn suốt ba năm vậy.

Là một trong những "người khuyên bảo" năm xưa, đột nhiên bị Tần Đồng nhắc lại chuyện cũ, Phương Nhạc Khải nổi nóng, đập mạnh lon bia còn thừa xuống bàn, không nhịn được mắng: "Nhắc đến chuyện này là tôi lại tức, cậu đây giải thích rõ ràng cho tôi xem, lúc ấy vì sao cậu nhất quyết phải chia tay với Trình Trạch Sơn hả? Rốt cuộc cậu có lý do khó nói gì?"

"Tôi... Tôi năm đó chẳng phải đã giải thích nhiều lần rồi sao? Không có nguyên nhân gì cả, chỉ là chán thôi," Tần Đồng hơi dừng lại một chút, sau đó dường như không có chuyện gì nhún vai, một bộ không sao cả, "Tôi theo đuổi anh ấy ba năm, ở bên nhau năm năm, sau đó thật sự cảm thấy không thú vị, tiếp tục miễn cưỡng cũng là tra tấn, nên chia tay."

"Cậu coi tôi là thằng ngốc chắc?" Phương Nhạc Khải trừng mắt nhìn cậu, uống cạn lon bia trong tay: "Không phải tôi nói đâu, anh em mình quen nhau bao nhiêu năm như vậy, tôi còn lạ gì cậu? Nhìn cái kiểu cậu không một tiếng động theo đuổi hắn ba năm trước kia, nếu cậu có thể chán hắn, sau này tôi không mang họ Phương nữa, đổi sang họ Tần với cậu luôn!"

"Muốn làm con trai tôi cứ việc nói thẳng, không cần vòng vo tam quốc như vậy." Tần Đồng bị cậu ta chọc cười, cong cong đôi mắt như vầng trăng non, nụ cười chưa chạm đến đáy mắt, chỉ bình tĩnh nói, "Đều qua nhiều năm như vậy, nguyên nhân là gì quan trọng sao? Dù sao kết quả vẫn là hai chúng ta chia tay, hơn nữa là tôi đá anh ấy."

"Cậu... Tôi... Ai!" Phương Nhạc Khải im lặng một hồi lâu, bất đắc dĩ thở dài, vung tay lên, "Thôi, cậu muốn thế nào thì thế ấy đi, cậu quá cố chấp, tôi quản không nổi cậu nhiều như vậy."

"Đừng mà anh Khải, đừng mặc kệ tôi." Tần Đồng nghe những lời này không vui, xích lại gần Phương Nhạc Khải một chút, khổ sở nhìn cậu ta, "Năm đó chúng tôi chia tay ầm ĩ như vậy, vạn nhất anh ấy  trả thù tôi thì sao?"

Phương Nhạc Khải lại xắn tay áo lên: "Trình Trạch Sơn về nước là để trả thù cậu?"

"Cũng không đến mức là  trả thù đâu? Anh ấy luôn có chủ kiến, về nước chắc là vì phát triển cá nhân." Tần Đồng hơi nhíu mày, nghiêm túc phân tích, "Nhưng nếu đã trở về, còn vào làm ở khoa chúng ta, anh ấy chắc chắn sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy."

Trình Trạch Sơn không phải người hay để bụng, nhưng những chuyện liên quan đến Tần Đồng thì hắn có thù tất báo. Lúc còn bên nhau, hai người thỉnh thoảng sẽ cãi vã nhỏ, Trình Trạch Sơn ban ngày không nói gì, buổi tối nhất định phải "bắt nạt" Tần Đồng cho hả giận, khiến Tần Đồng khóc lóc xin tha.

"Cái này dễ nói thôi, cậu tìm tôi coi như tìm đúng người," Phương Nhạc Khải nghĩa khí xắn tay áo, vẻ mặt chính nghĩa nói, "Hắn mà dám động đến cậu thì cứ tìm tôi, giường bệnh khoa cấp cứu giờ khó kiếm lắm, tôi ưu tiên xếp cho cậu một giường!"

Tần Đồng: "...?"

"Thôi thôi, không đùa cậu nữa." Trêu chọc đủ rồi, Phương Nhạc Khải rốt cuộc nghiêm túc lại, an ủi Tần Đồng, "Nếu hắn không phải vì cậu mà về, cậu tránh mặt hắn một chút chẳng phải xong rồi sao, cậu đừng tự đâm đầu vào họng súng, hắn chắc không đến mức bám riết lấy cậu đâu."

Tần Đồng truy hỏi: "Nhưng nếu anh ấy muốn bám riết lấy tôi thì sao?"

Phương Nhạc Khải vô cùng đau đớn: "Cái gì ở dưới đầu cậu đấy? Là chân đấy! Cậu không biết chạy à!"

Tần Đồng: "...Đúng...có đạo lý."

-

Nói chuyện bông đùa một hồi lâu, lời khuyên hữu ích chẳng được mấy câu, thần kinh căng thẳng của Tần Đồng dần dần thả lỏng, chẳng phải chỉ là Trình Trạch Sơn thôi sao, hình như cũng không có gì đáng sợ.

Không chọc nổi thì trốn, đánh không lại thì chẳng lẽ không chạy được sao?

Thật không phải Tần Đồng hèn nhát, chủ yếu là Phương Nhạc Khải nói, giường bệnh khoa cấp cứu bây giờ rất căng thẳng, Tần Đồng không muốn gây thêm phiền phức cho họ....

Cũng may bệnh viện Nhân An giàu có và hùng mạnh, cả một tầng lầu đều là địa bàn của khoa tim mạch, chia thành mấy khu bệnh, văn phòng bác sĩ thì nhiều vô kể, chỉ cần không cố ý đi tìm, ngày thường thật đúng là khó chạm mặt.

Sau bữa BBQ hôm đó, Tần Đồng cần cù chăm chỉ chơi trò mèo vờn chuột với Trình Trạch Sơn, hắn đi hướng đông cậu liền đi hướng tây, cho dù có thật sự gặp mặt trên đường, Tần Đồng cũng chỉ coi Trình Trạch Sơn như không khí.

Bất quá như vậy cũng có chút bất tiện, dù sao chỉ có máy tính trong khoa mới kết nối được mạng nội bộ, nhiều việc phải làm ở văn phòng mới xong.

Đánh du kích nhiều, hiệu suất công việc của Tần Đồng rõ ràng giảm sút rất nhiều.

Đêm khuya.

Giờ Tần Đồng tăng ca.

Cậu đang cặm cụi với máy tính, bỗng nhiên có người đứng sau lưng, vỗ vỗ vai cậu, khẽ gọi: "Tiểu Tần?"

Tần Đồng giật mình sợ hãi, theo bản năng muốn bỏ chạy, quay đầu lại nhìn, mới phát hiện người đến là trưởng khoa Cao với vẻ mặt tươi cười.

"Không phải chứ, trưởng khoa, tối muộn thế này, ông lén lút làm gì vậy?" Tần Đồng vỗ ngực, bất đắc dĩ nhìn trưởng khoa Cao: "Khoa tim mạch các ông thiếu bệnh nhân đến thế cơ à?"

"Tiểu Tần này, lại đây lại đây." Trưởng khoa Cao hiếm khi không so đo với Tần Đồng, vẫn vẻ mặt thần bí cười hề hề, vẫy vẫy tay với Tần Đồng, hạ giọng nói: "Tôi có chuyện muốn hỏi cậu."

Tần Đồng thu lại vẻ cợt nhả, nghiêm túc nhìn ông: "Sao vậy trưởng khoa?"

Trưởng khoa Cao cũng nghiêm túc: "Trước không phải tôi bảo cậu dẫn Tiểu Trình làm quen với môi trường trong khoa sao? Sao mấy ngày nay không thấy bóng dáng cậu đâu, cậu dẫn cậu ấy đi đâu rồi?"

Giữa mày Tần Đồng hơi nhíu lại: "Không phải, chuyện này sao cứ phải tìm tôi làm gì? Trong khoa chúng ta bao nhiêu bác sĩ lớn tuổi có kinh nghiệm đầy mình, sao cứ phải tìm tôi, người đã rời khỏi lâm sàng?"

"Vốn dĩ cũng không phải nhất thiết phải là cậu, nhưng Tiểu Trình người ta không vui." Trưởng khoa Cao vẻ mặt hơi khó xử: "Tiểu Trình người ta chỉ muốn cậu, nói hai người cùng trường tốt nghiệp, trước đây cũng từng gặp mặt, có duyên phận."

Tần Đồng: "."

Đâu chỉ là từng gặp mặt chứ.

Hai người còn từng "đánh nhau" trên giường nữa là.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.