Chúng Ta Không Phải Chia Tay Sao

Chương 26: Chương 26




Đêm khuya.

Quán nướng dưới lầu nhà Tần Đồng.

Cái nóng oi bức của mùa hè đã gần hết, trong gió đêm bắt đầu có chút se lạnh, nhưng quán nướng vẫn đông nghịt khách. Bàn ghế ngoài trời không còn chỗ trống, xung quanh ồn ào náo nhiệt.

Tại một chiếc bàn vuông nhỏ ở góc, Tần Đồng và Phương Nhạc Khải ngồi đối diện nhau. Nồi lẩu than trên bàn vẫn sủi tăm bốc khói nghi ngút, nhân viên phục vụ vừa mang ra một đĩa thịt nướng BBQ.

Tần Đồng gọi thêm một vại bia, "cạch" mở hai chai, một chai đưa cho Phương Nhạc Khải, một chai tự cầm. Cậu nâng ly về phía Phương Nhạc Khải, cười nói: "Anh tối nay cứ thoải mái ăn uống, ăn bao nhiêu cũng coi như em mời, không đủ chúng ta gọi thêm."

"Ồ, Tiểu Tần hôm nay hào phóng dữ vậy ta, vậy thì anh đây không khách sáo." Phương Nhạc Khải cầm lấy chai bia Tần Đồng đưa, cũng đáp lễ cậu một ly, cười hớp hai ngụm lớn, sau đó thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tần Đồng: "Nói đi Tiểu Tần, tự dưng mời anh ăn cơm thế này, là có chuyện gì muốn nhờ anh hả?"

Tần Đồng chớp mắt, nói: "Em không có mà, dạo này em khá tốt, có chuyện gì đâu."

"Nói dối." Phương Nhạc Khải liếc cậu một cái, không khách khí gắp hai xiên thịt dê nhét vào miệng, nói năng mơ hồ: "Hai ta quen nhau bao nhiêu năm rồi, anh còn lạ gì em nữa? Anh nhắm mắt lại cũng biết em đang nghĩ gì!"

"Thôi được thôi được, em biết là không gạt được anh mà," Tần Đồng bất đắc dĩ cười cười, cầm đũa gắp cho Phương Nhạc Khải một miếng cá, hơi ngượng ngùng nói: "Vậy em nói thẳng luôn nha anh Khải, em thật sự có chuyện muốn hỏi ý kiến anh, là về em... không phải, là vấn đề tình cảm của một người bạn của em em..."

Sau đêm nói chuyện với Trình Trạch Sơn, Tần Đồng mấy đêm liền không ngủ được. Mỗi lần nhắm mắt lại, cậu liền nhớ đến cuộc đối thoại ngắn ngủi của hai người, nhớ đến lời từ chối của Trình Trạch Sơn.

Thật ra Tần Đồng hiểu rõ, cậu không thể mãi trói buộc Trình Trạch Sơn. Nếu hắn đã chọn buông tay, vậy thì nên chấp nhận mối quan hệ của hai người ngày càng xa cách.

Cũng không biết tại sao, khi ý thức được Trình Trạch Sơn sắp sửa bước ra khỏi mối quan hệ này, Tần Đồng vẫn cảm thấy một nỗi đau khó chấp nhận, như có một bàn tay to lớn đang tùy ý bóp nghẹt trái tim cậu.

Năm đó khi nói lời chia tay với Trình Trạch Sơn, Tần Đồng cũng từng có cảm giác như vậy, nhưng có lẽ vì Trình Trạch Sơn ra đi quá dứt khoát, cảm giác đó rất nhanh tan thành mây khói. Còn bây giờ, Trình Trạch Sơn đứng ngay trước mặt cậu, đã bước về phía cậu 99 bước, bàn tay vươn ra ngay trước mắt, như dây leo quấn chặt lấy cậu từng vòng, khiến cậu căn bản không thể cự tuyệt.

Làm thế nào một người có thể từ chối những ảo tưởng và quyến luyến quanh năm suốt tháng của chính mình?

Tần Đồng thật sự không tìm được đáp án.

Trong chuyện tình cảm, Tần Đồng luôn là một học sinh kém. Rốt cuộc cậu chỉ trải qua duy nhất mối tình với Trình Trạch Sơn. Vì thế nghĩ đi nghĩ lại, cậu quyết định tìm một người có kinh nghiệm để hỏi ý kiến.

Ban đầu Tần Đồng không muốn tìm Phương Nhạc Khải, dù sao anh ta quá hiểu rõ chuyện giữa Tần Đồng và Trình Trạch Sơn. Tần Đồng thật không biết nên giải thích với anh ta thế nào. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, ngoài anh ta ra, Tần Đồng cũng không tìm được người để tâm sự.

Tần Đồng: "Em có một người bạn..."

Phương Nhạc Khải không chút nể nang cắt ngang lời cậu: "Nói đi, em và Trình Trạch Sơn có tình huống mới gì?"

Tần Đồng khựng lại, vẫn cố cãi: "Sao lại lôi Trình Trạch Sơn vào đây?"

Phương Nhạc Khải cười: "Em cứ nói có phải không đi?"

Tần Đồng dời mắt, miễn cưỡng "ừm" một tiếng.

"Ồ, đúng thật là hắn." Phương Nhạc Khải chớp mắt cười cười, nói: "Em biết sao anh đoán được không? Hai ta quen nhau bao nhiêu năm rồi, em trước nay không hề hứng thú với mấy chuyện này, duy chỉ khi nhắc đến Trình Trạch Sơn, thái độ của em sẽ khác hẳn."

Tần Đồng vẫn còn hơi xấu hổ, sờ sờ chóp mũi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Anh nói cứ như hiểu lắm ấy, vậy anh thử phân tích cho em xem, tình huống hiện tại của hai bọn em là thế nào."

Phương Nhạc Khải nhướn mày, ra vẻ chăm chú lắng nghe. Tần Đồng chậm rãi mở lời: "Trước giờ em vẫn chưa nói với anh, thật ra năm đó em đề nghị chia tay không phải là không thích hắn, chỉ là..."

Câu chuyện này đã xoay quanh trong đầu Tần Đồng quá lâu, cậu nói rất trôi chảy, dường như thật sự chỉ coi nó như một câu chuyện.

Giữa mày Phương Nhạc Khải hơi nhíu lại, thật sự không nhịn được, anh ta đặt mạnh ly xuống bàn: "Có phải đầu óc em có vấn đề không hả? Hai người ở bên nhau bao nhiêu năm như vậy, em còn không hiểu tình cảm của hắn dành cho em sao? Gặp phải chuyện lớn như vậy, lẽ nào em không nên cùng hắn thương lượng một tiếng?"

"Em là..." Tần Đồng theo bản năng muốn phản bác, nói được nửa câu lại sửa lời, nói: "Đừng mắng đừng mắng, anh à, em thật sự biết sai rồi, vậy bây giờ em nên làm gì?"

"Có thể làm gì bây giờ? Thích thì cứ theo đuổi thôi!" Phương Nhạc Khải nói rất dứt khoát, nói: "Cái kiểu theo đuổi hắn ba năm hồi đó của em đâu rồi? Lôi nó ra đi. Em đang sợ cái gì?"

"Nói thì dễ lắm, thực tế đâu có nhẹ nhàng như vậy?" Tần Đồng tự giễu cười một tiếng, giơ chai rượu lên, hờ hững đáp lễ Phương Nhạc Khải một chút, bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, nói: "Năm nay em đã 30 tuổi rồi, anh còn hơn em một tuổi, đến tuổi này của chúng ta, làm việc gì có được tùy tâm sở dục như vậy? Không phải thích là có thể ở bên nhau, chúng ta phải suy xét đến thực tế."

"Anh lớn hơn em có sao đâu, em sợ cái gì?" Phương Nhạc Khải hiển nhiên không đồng ý với quan điểm của Tần Đồng, hung hăng trừng mắt nhìn cậu một cái: "Trước không nói vấn đề tuổi tác, nếu em thật sự để ý đến thực tế như vậy, em có bản lĩnh đừng thích đàn ông đi. Em đã thích đàn ông rồi, còn đến nói chuyện thực tế với anh làm gì, không phải là nói đùa sao?"

Tần Đồng sặc một chút, góc độ Phương Nhạc Khải nói quá hiểm hóc, cậu thế mà nhất thời không biết nên phản bác thế nào: "Hình như... cũng có chút đạo lý?"

"Hơn nữa những điều em nghĩ đều là suy đoán của riêng em," Phương Nhạc Khải vô cùng nghiêm túc bổ sung, "Em cứ cảm thấy mình không xứng với Trình Trạch Sơn, bác sĩ Trình chưa chắc đã nghĩ như vậy đâu. Nồi nào úp vung nấy, biết đâu người ta lại thích đúng cái kiểu của em thì sao."

Lời này Tần Đồng không tin, nhưng vẫn bị anh ta chọc cười, khóe môi hơi nhếch lên, nói: "Có lẽ vậy."

"Đừng có lẽ, em nắm lấy cơ hội đi." Phương Nhạc Khải quả thực là hận rèn sắt không thành thép, "Dù sao nếu anh là em, anh chắc chắn sẽ không rối rắm. Bác sĩ Trình người tốt như vậy, lớn lên lại đẹp trai, năng lực lại giỏi, người khác có vác đèn lồng đi tìm cũng chưa chắc thấy. Thật bỏ lỡ thì đừng có mà đến tìm anh uống rượu nữa!"

Nói rồi, anh ta không nhịn được cảm thán: "Ai, thật là người thì chết đuối, kẻ thì chết khát, sao lại không có ai thích anh như vậy chứ?"

Tần Đồng biết anh ta nói đùa, vì thế phối hợp gật gật đầu, rất thành khẩn nói với anh ta: "Sẽ có thôi."

Phương Nhạc Khải cũng không từ chối, ngửa đầu nói: "Vậy thì đương nhiên."

Anh ta dừng một lát, sau đó ra vẻ tận tình khuyên bảo: "Anh là muốn em nắm lấy cơ hội đó! Đừng có ngơ ngơ ngác ngác mà để người ta chạy mất."

"Ai, anh à, đạo lý anh nói em đều hiểu, em chỉ là..." Tần Đồng dừng một chút, rồi thở dài thật sâu, nói: "Đôi khi em cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa, em chỉ là không qua được cái rào cản trong lòng, cứ cảm thấy chuyện này không nên như vậy."

"Thôi thôi, anh không khuyên em nữa." Phương Nhạc Khải ra vẻ bất đắc dĩ, vẫy vẫy tay, nói: "Anh coi như hiểu rồi, chuyện này ai khuyên em cũng vô ích, phải tự em nghĩ thông suốt thôi."

Anh ta ngước mắt, nghiêm túc đánh giá Tần Đồng: "Tự em suy nghĩ cho kỹ đi, ngày tháng là của riêng em, thế nào vui vẻ chỉ có em biết."

Tần Đồng cười với Phương Nhạc Khải một chút, cũng thành khẩn nói: "Cảm ơn anh Khải đã chỉ điểm, em sẽ suy nghĩ thật kỹ."

Phương Nhạc Khải: "Chờ hai người kết hôn anh muốn ngồi bàn chủ bàn."

Tần Đồng: ……?

-

Hai người trò chuyện rôm rả hồi lâu, ban đầu là chuyện tình cảm, sau lại lan man sang đủ thứ, mãi đã đến rạng sáng.

Quầy hàng vốn náo nhiệt không biết từ lúc nào đã vắng vẻ. Lát sau, ông chủ quán nướng có chút khó xử bảo hai người họ muốn đóng cửa. Tần Đồng và Phương Nhạc Khải lúc này mới lưu luyến nói lời tạm biệt.

Đêm nay hai người đã uống hết một vại bia lớn. Tần Đồng cả người đều lâng lâng, về đến nhà nằm trên giường không chút bất ngờ mà mất ngủ.

Có lẽ là do cồn kíc.h th.ích thần kinh, cũng có lẽ là... Tần Đồng vẫn đang nghĩ về những chuyện liên quan đến Trình Trạch Sơn.

Lời của Phương Nhạc Khải hiển nhiên đã cổ vũ Tần Đồng, khiến nội tâm vốn dĩ đang do dự của cậu lại một lần nữa dao động. Nhưng Tần Đồng trước sau vẫn không thể hạ quyết tâm.

Tuy rằng Phương Nhạc Khải nói tuổi tác không phải là vấn đề, nhưng theo tuổi tác tăng lên, Tần Đồng vẫn nhận ra sự thay đổi của bản thân, và ý thức được rất nhiều vấn đề mà trước đây cậu chưa từng nghĩ tới.

Trước đây Tần Đồng căn bản không biết "sợ hãi" và "tự ti" là gì, bây giờ Tần Đồng không khỏi lo trước lo sau, sợ đầu sợ đuôi. Tần Đồng không thích bản thân như vậy, nhưng không thể không chấp nhận, bởi vì thời gian là một chiều, cậu không thể quay trở lại như trước kia.

Vậy thì, rốt cuộc phải làm sao bây giờ?

Tần Đồng tự hỏi, cậu rốt cuộc muốn một đáp án như thế nào?

Có lẽ là bị lời của Phương Nhạc Khải kí.ch thí.ch, cũng có lẽ là tác dụng của cồn, giờ phút này, Tần Đồng bỗng nhiên rất muốn hỏi ý kiến của Trình Trạch Sơn.

Trước đây mỗi khi do dự, Tần Đồng luôn quấn lấy Trình Trạch Sơn nhờ hắn quyết định. Và Trình Trạch Sơn cũng luôn kiên nhẫn lắng nghe, rồi giúp cậu phân tích từ nhiều góc độ, cân nhắc ra lựa chọn phù hợp nhất với cậu.

Vậy thì, chuyện tình cảm cũng có thể sao?

Vậy thì, tại sao lại không thể?

Mượn chút men say còn sót lại, Tần Đồng thuần thục nhập một dãy số trên điện thoại, nhấn nút gọi.

Tần Đồng căn bản không cần lưu số của Trình Trạch Sơn, dãy số  kia cậu đã sớm khắc ghi trong lòng.

"Tút..."

"Tút..."

Sau tiếng chuông chờ đợi dài dằng dặc, điện thoại được kết nối.

Giọng của Trình Trạch Sơn từ đầu dây bên kia truyền đến, nói: "Có chuyện gì sao?"

Giọng hắn hơi khàn và ngái ngủ, hiển nhiên là vừa bị Tần Đồng đánh thức. Trong sự mơ màng lại ẩn chứa vài phần xa cách. Hai người quen nhau bao nhiêu năm như vậy, Trình Trạch Sơn chưa bao giờ có giọng điệu lạnh nhạt như thế.

"Rầm" một tiếng, một gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu Tần Đồng.

Tần Đồng lập tức tỉnh táo.

Những lời vốn muốn nói nghẹn ở ngực, dù môi Tần Đồng mấp máy thế nào, cậu cũng không thể thốt ra một chữ.

"Tần Đồng?" Trình Trạch Sơn gọi tên Tần Đồng, hỏi cậu: "Tìm tôi có việc gì sao?"

"À, không, không có chuyện gì!" Tần Đồng cuối cùng cũng phản ứng lại, vô cùng lúng túng nói, ngón tay không khỏi bấu chặt vào cạnh điện thoại, nói: "Không, ngại quá, tôi gọi nhầm số."

Một cái cớ quá vụng về, nhưng Tần Đồng thật sự không biết còn có thể nói gì khác. Tần Đồng cảm thấy mình bị Trình Trạch Sơn chiều hư rồi. Trình Trạch Sơn chỉ cần giọng điệu hơi lạnh một chút, cậu liền không biết nên nói gì.

Cậu cũng sợ Trình Trạch Sơn cảm thấy phiền chán. Mình đã từng đẩy hắn ra nhiều lần như vậy, bây giờ quay về tìm hắn, cái kiểu lặp đi lặp lại này rốt cuộc có ý nghĩa gì?

"À, tôi biết rồi." Giọng Trình Trạch Sơn hơi dừng lại, dường như muốn nói thêm điều gì, nhưng cuối cùng vẫn không nói. Giọng hắn bình thản: "Nếu không có gì nữa, vậy tôi cúp máy trước."

"Trình... Trình Trạch Sơn." Tần Đồng hơi hé miệng, bỗng nhiên gọi hắn, giọng nói không chịu sự khống chế của cậu.

"Ừ?" Giọng Trình Trạch Sơn vẫn rất nhạt.

"Tôi không muốn làm anh lãng phí thời gian vì tôi, nhưng cũng không muốn anh xa cách tôi," giọng Tần Đồng hơi run rẩy, những lời nghẹn ứ trong ngực không kìm nén được mà tuôn ra, "Anh có thể nói cho tôi biết, tôi nên làm gì bây giờ không?"
 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.