Chúng Ta Không Phải Chia Tay Sao

Chương 29: Chương 29




Tâm trạng Trình Trạch Sơn rõ ràng không tốt lắm.

Tuy rằng vẻ mặt hắn bình tĩnh, nhưng rốt cuộc đã cùng chung chăn gối nhiều năm như vậy, Tần Đồng dễ dàng nhận ra cảm xúc của hắn.

Huống chi hiện tại Tần Đồng đã khác xưa, cậu đã thấy rõ nội tâm mình, tự nhiên cũng không còn áp chế sự chú ý của mình đối với Trình Trạch Sơn, nếu có thể, cậu hy vọng có thể nhìn Trình Trạch Sơn lâu thêm một chút, lại lâu thêm một chút.

Nhưng rốt cuộc Điền Khang Nhạc vẫn còn bên cạnh, Tần Đồng không tiện trực tiếp hỏi Trình Trạch Sơn rốt cuộc vì sao tâm trạng không tốt, cậu chỉ có thể tỏ vẻ bình tĩnh cười với Trình Trạch Sơn, tiếp lời hắn: “Đúng vậy, khéo thật bác sĩ Trình, không ngờ lại gặp anh ở đây.”

“Là vấn đề của tôi, tôi không biết bác sĩ Tần của chúng ta cuối tuần cũng nhàn nhã thoải mái như vậy,” Trình Trạch Sơn không lộ vẻ gì đánh giá Tần Đồng một phen, ánh mắt rất nhanh dừng trên người Điền Khang Nhạc bên cạnh Tần Đồng, giọng điệu vẫn bình tĩnh: “Nếu sớm biết hai người ở đây, tôi đã ở lại khoa thêm một lát rồi, hy vọng không làm phiền hai người.”

Tần Đồng chớp mắt, luôn cảm thấy giọng Trình Trạch Sơn chua lòm, hình như có chút ghen tị, nhưng nghĩ lại cảm thấy không quá có khả năng, tính cách Trình Trạch Sơn từ trước đến nay trầm ổn, không giống kiểu người sẽ ghen tuông vô cớ.

Im lặng một lát, Tần Đồng cuối cùng chỉ cười một tiếng, nói: “Không sao, không làm phiền đâu.”

Chắc là mình ảo giác thôi, Tần Đồng nghĩ.

Bởi vì chính cậu thích Trình Trạch Sơn, cho nên mới cảm thấy nhất cử nhất động của Trình Trạch Sơn đều mang theo yếu tố tình cảm.

Giữa mày Trình Trạch Sơn hơi nhíu lại, dường như còn muốn nói gì đó, Điền Khang Nhạc bên cạnh có vẻ hơi sốt ruột, cậu ta cúi đầu xem giờ trên điện thoại, giơ tay vỗ vai Tần Đồng, khẽ hỏi: “Chúng ta khi nào đi ăn cơm vậy học trưởng, tôi cảm thấy hơi đói rồi.”

Tần Đồng phục hồi tinh thần, ý thức được Điền Khang Nhạc vẫn ở bên cạnh mình, không muốn làm trễ nải cậu ta, vì thế quay đầu cười với Trình Trạch Sơn, lịch sự chào tạm biệt hắn: “Vậy chúng tôi đi trước nhé bác sĩ Trình, lần sau rảnh chúng ta nói chuyện sau.”

“Ừ, vậy tôi không làm phiền hai người nữa.” Trình Trạch Sơn gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Chúc hai người có một buổi tối vui vẻ.”

Nói xong, Trình Trạch Sơn xoay người rời đi, không cho Tần Đồng cơ hội nói thêm, bóng dáng rất nhanh biến mất ở ngã rẽ.

Đứng ở cửa quán cà phê người đến người đi, Tần Đồng có chút mê mang chớp mắt.

Lại là ảo giác sao?

Sao cậu cứ cảm thấy… Trình Trạch Sơn giống như thật sự ghen?

Bất quá lúc này vẫn còn Điền Khang Nhạc ở đây, Tần Đồng không thể bỏ mặc cậu ta để đi giải thích với Trình Trạch Sơn, vì thế chỉ có thể tạm thời im lặng, một ý nghĩ chợt lóe lên, cậu tính trở về rồi sẽ  giải thích với Trình Trạch Sơn một chút.

Mà ngoài việc giải thích quan hệ giữa mình và Điền Khang Nhạc, Tần Đồng cũng muốn tìm một cơ hội nói rõ với Trình Trạch Sơn, trò chuyện với hắn về kế hoạch tương lai của mình, và… tình cảm của cậu dành cho hắn.

Rối rắm lâu như vậy, thật vất vả mới hạ quyết tâm, Tần Đồng không muốn tiếp tục nhẫn nại nữa.

Sau đó suốt một buổi tối, Tần Đồng luôn ở trong trạng thái hơi thất thần, cậu và Điền Khang Nhạc đến một quán lẩu gần bệnh viện, nhưng trước sau không mấy động đũa, chỉ ngồi đối diện Điền Khang Nhạc, nhìn cậu ta ăn uống thỏa thích.

Điền Khang Nhạc thật sự là trai thẳng, căn bản không phát hiện ra chút tâm tư nhỏ nhặt này của Tần Đồng, thấy Tần Đồng không ăn gì nhiều, còn tưởng cậu không hài lòng với chỗ mình chọn, do dự hồi lâu, cẩn thận xin lỗi cậu: “Vậy… xin lỗi học trưởng, có phải anh không thích quán này không? Lần sau tôi mời anh đi ăn chỗ khác nhé.”

“Không không,” Tần Đồng vội vàng hoàn hồn, cười với Điền Khang Nhạc: “Tôi không không thích, quán này ăn khá ngon, tôi và bạn cũng đến vài lần.”

Điền Khang Nhạc hiển nhiên không tin cậu, nhíu mày, vẻ mặt ngưng trọng nói: “Đừng gạt tôi học trưởng, tôi đâu phải ngốc, sao lại không nhìn ra anh đang nghĩ gì?”

“Tôi… cậu…” Tần Đồng quả thực dở khóc dở cười, không biết nên giải thích với cậu ta thế nào, chỉ đành   cầm đũa, vớt một lát thịt từ nồi lẩu cay xè ra, làm bộ ăn trước mặt Điền Khang Nhạc, nói năng mơ hồ: “Ưm, ngon…”

“Ấy ấy, đừng——” Điền Khang Nhạc vốn định ngăn cản Tần Đồng, nhưng không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Đồng nuốt lát thịt xuống, khó chịu đến mức sắp khóc: “Đừng ăn mà học trưởng, anh không cần phải làm khó mình như vậy.”

“Được rồi được rồi, cậu đừng khó chịu, tôi nói thật với cậu nhé,” Tần Đồng thật sự hết cách, bất đắc dĩ thở dài, bưng chén trà trên bàn nhấp một ngụm, nói: “Tôi thật không phải cảm thấy quán này không ngon, tôi là… đang nghĩ chuyện khác thôi.”

Điền Khang Nhạc mở to mắt nhìn, hỏi: “Chuyện gì vậy anh?”

Tần Đồng thành thật thừa nhận: “Là cái vị bác sĩ Trình chúng ta vừa gặp đó, vừa nãy tâm trạng anh ấy hình như không tốt lắm, tôi sợ anh ấy hiểu lầm quan hệ giữa chúng ta.”

Nếu muốn lừa Điền Khang Nhạc, Tần Đồng hoàn toàn có thể tùy tiện tìm một lý do qua loa cho xong, nhưng cậu cảm thấy không cần thiết, nếu đã quyết định muốn cố gắng thêm một lần, cậu không muốn cứ mãi che giấu như vậy.

Đương nhiên, chuyện này Tần Đồng cũng không có khả năng gặp ai cũng nói, sở dĩ muốn nói với Điền Khang Nhạc, cũng là vì Tần Đồng thật sự rất thưởng thức năng lực của cậu ta, muốn cùng cậu ta tiếp tục hợp tác.

“Tôi nói rõ với cậu trước nhé,” Tần Đồng dừng một chút, rất thẳng thắn nói: “Tôi thích  bác sĩ Trình, thích anh ấy nhiều năm rồi, tương lai tính theo đuổi anh ấy.”

Điền Khang Nhạc hiển nhiên chưa từng trải qua chuyện này, mắt trợn tròn xoe, khó tin nhìn Tần Đồng, nói: “Không phải chứ? Cái gì? Học trưởng anh đang đùa tôi  đấy hả?! Hai người không phải đều là con trai sao?”

“Tôi sẽ không lấy chuyện này ra đùa.” Tần Đồng lắc đầu cười cười, giọng điệu lại nghiêm túc: “Nếu cậu cảm thấy không thoải mái thì chúng ta không hợp tác cũng được, tôi tôn trọng lựa chọn của cậu.”

“Không được không được, không thể không hợp tác!” Điền Khang Nhạc gần như lập tức lắc đầu, vẻ mặt kiên quyết nói: “Sau này anh đừng nói loại lời này nữa học trưởng, đừng nói anh thích con trai, chính là anh thích một con cún ven đường, tôi  cũng nhất định sẽ ủng hộ anh!”

Tần Đồng: “……?”

Khẩu vị của cậu cũng không đến mức kỳ lạ như vậy chứ?

Ý thức được mình nói sai, Điền Khang Nhạc có chút xấu hổ sờ sờ chóp mũi, tiếp tục giải thích: “Tôi không có ý đó học trưởng, tôi thật không có kỳ thị đồng tính, tôi chỉ là cảm thấy hơi kinh ngạc, hồi đại học tôi đã thấy anh thường đi cùng một bạn nam, nhưng tôi vẫn luôn cho rằng hai người là anh em tốt, không ngờ hai người là người yêu!”

Tần Đồng bị giọng điệu của cậu ta chọc cười, khóe môi hơi nhếch lên: “Thật ra mặc kệ đồng tính hay không, với tôi mà nói không có gì khác biệt, tôi thích anh ấy chỉ vì anh ấy là chính anh ấy, không liên quan đến giới tính.”

“Không phải, từ từ!” Nói được một nửa, Điền Khang Nhạc đập một cái vào đầu, đột nhiên ý thức được gì đó, vẻ mặt hưng phấn nhìn Tần Đồng: “tôi cứ thấy  bác sĩ Trình kia sao mà quen mắt, chẳng lẽ anh ấy chính là cái anh hồi đại học hay đi bên cạnh anh sao?”

Tần Đồng sững sờ một chút, có chút ngoài ý muốn: “Cậu thế mà còn nhớ rõ?”

“Người bên cạnh học trưởng tôi nhất định phải nhớ chứ!” Điền Khang Nhạc lập tức vui vẻ, nháy mắt tinh nghịch với Tần Đồng: “Nếu đã nói đến nước này, hay là học trưởng kể cho tôi nghe rốt cuộc chuyện của hai người là thế nào đi? Tôi nhớ hai người trước đây không phải ở bên nhau rất lâu sao? Sao bây giờ anh lại nói muốn theo đuổi anh ấy?”

“Cái này sao… Nên nói thế nào nhỉ…” Tần Đồng có chút xấu hổ ho khan hai tiếng, qua loa: “Chuyện này thì… ừm, không phải không muốn kể cho cậu nghe, chỉ là nó hơi phức tạp, đúng, ừm… Tóm lại đại khái là như vậy đi!”

Điền Khang Nhạc ngơ ngác lắc đầu: “Không hiểu.”

“Không hiểu thì tốt.” Tần Đồng cười lắc đầu, cũng kiên quyết: “Đừng hỏi, đây là chuyện của người lớn, trẻ con không nên tò mò.”

Điền Khang Nhạc tiếp thu chuyện này dễ hơn Tần Đồng tưởng nhiều, nhưng cao cũng có chỗ dở, cậu ta vẻ mặt chờ mong hỏi chuyện xưa của Tần Đồng và Trình Trạch Sơn, Tần Đồng thật sự không biết nên trả lời thế nào.

“…Được rồi được rồi.” Điền Khang Nhạc rất không tình nguyện bĩu môi, nhưng vẫn không truy hỏi nữa, chỉ nói: “Vậy học trưởng cố lên nhé, hãy theo đuổi đi, tôi chờ tin tốt của anh.”

“Cảm ơn.” Tần Đồng chân thành cười với cậu ta: “Tôi sẽ cố gắng.”

---

Điền Khang Nhạc tuy rằng không hiểu chuyện tình cảm vòng vo, nhưng cũng không phải kiểu người không có mắt, ý thức được Tần Đồng không muốn nói nữa, cậu ta liền không còn nhắc đến chuyện này với Tần Đồng.

Sau bữa tối, Tần Đồng vốn định cùng cậu ta bàn chuyện hợp tác, Điền Khang Nhạc thần bí nháy mắt với Tần Đồng: “Lần sau bàn tiếp đi học trưởng, tôi thấy tâm hồn anh bay bổng hết rồi, mau về theo đuổi bác sĩ Trình của anh đi thôi.”

Đột nhiên bị đàn em trêu chọc, Tần Đồng hơi xấu hổ, nhưng lời đã đến nước này, cậu cũng không chối từ nữa, sảng khoái đồng ý đề nghị của Điền Khang Nhạc, còn cười nói: “Được, tôi xin cảm ơn trước lời chúc phúc của cậu em, chờ tôi đuổi được bác sĩ Trình nhất định mời cậu ăn cơm.”

Chào tạm biệt Điền Khang Nhạc xong, Tần Đồng vội vàng chạy về nhà, cậu nóng lòng về nhà, tính về nhà sẽ gọi điện thoại cho Trình Trạch Sơn, vừa ra khỏi thang máy, liền thấy một bóng dáng quen thuộc trước cửa nhà.

“Trình Trạch Sơn?” Tần Đồng trực tiếp ngây người, khó tin nhìn hắn hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

Trình Trạch Sơn dựa lưng vào cửa nhà Tần Đồng, cười như không cười hỏi cậu: “Sao, tôi không được đến?”

Tần Đồng vội vàng lắc đầu: “Không phải…”

Không phải không được…

Chỉ là trạng thái Trình Trạch Sơn thật sự kỳ lạ.

Trình Trạch Sơn mặc chiếc áo sơ mi đen thường mặc, còn chỉnh tề thắt cà vạt, rất phù hợp với ấn tượng khuôn mẫu của mọi người về “bác sĩ ngoại khoa”: lạnh lùng, cấm dục, trên người mang theo một vẻ xa cách ngàn dặm, đôi mắt đen nhánh không nhúc nhích nhìn chằm chằm Tần Đồng, nóng rực, tr.ần t.rụi, dường như muốn nuốt trọn cả người cậu.

Tần Đồng gần như chưa bao giờ thấy Trình Trạch Sơn như vậy, theo bản năng lùi lại nửa bước, một mùi rượu nồng nặc đột nhiên xộc vào mặt, chờ đến khi Tần Đồng phản ứng lại thì Trình Trạch Sơn đã áp sát rất gần, hắn dựa lưng vào bức tường dày, một tay chống lên vai cậu, nghiêng người áp sát.

Tiếng thở dốc nặng nề dừng bên tai Tần Đồng, cơ thể Tần Đồng có chút cứng đờ, trong giọng nói mang theo vài phần thận trọng: “Anh… say rồi sao?”

Anh có biết mình đang làm gì không?

Lời Tần Đồng còn chưa kịp thốt ra, Trình Trạch Sơn đột nhiên cúi người, nặng nề cắn lên môi cậu.

“Tôi hối hận, Tần Đồng, tôi không nên dễ dàng buông tay em như vậy.” Mùi máu tươi nồng đậm tràn ngập trong khoang miệng hai người, giọng Trình Trạch Sơn khàn khàn, từng chữ từng chữ, gần như nghiến răng nghiến lợi: “Em không phải nói vẫn thích tôi sao? Sao tôi vừa nói để em tự quyết định, em liền vội vàng muốn hẹn hò với người đàn ông khác?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.