Mười phút sau.
Ngồi ở ghế phụ cạnh Trình Trạch Sơn, Tần Đồng cúi đầu nhìn mũi chân mình, tay chân cũng không biết nên để vào đâu.
Sao đột nhiên thành ra thế này?
Tần Đồng thật sự không thể hiểu nổi, rõ ràng giây trước Trình Trạch Sơn còn từ chối lời mời của cậu, giây tiếp theo đã muốn đưa cậu về nhà?
Chẳng lẽ hắn đột nhiên nổi hứng, định bụng thương xót mà ngủ với cậu?
Kỳ thật Tần Đồng vẫn còn hơi đau, ngày đó Trình Trạch Sơn quá ác, sáng hôm sau tỉnh dậy, cậu mới phát hiện bẹn đùi mình bầm tím.
Nhưng nếu Trình Trạch Sơn muốn, Tần Đồng cũng không phải không thể, dù sao hiện tại là Tần Đồng đang theo đuổi người ta, cậu dường như không có quá nhiều quyền từ chối…
“Đến rồi.”
Giọng Trình Trạch Sơn đột nhiên vang lên.
Tần Đồng giật mình hoàn hồn, mới phát hiện xe đã dừng ở dưới lầu nhà mình.
“Vậy, vậy cái đó…” Tần Đồng lắp bắp một chút, theo bản năng mở miệng: “Có muốn lên nhà em ngồi một lát không?”
Trình Trạch Sơn hơi nhướn mày, như đang suy tư điều gì mà nhìn Tần Đồng, nói: “Em rất muốn?”
Tần Đồng quả thực là khó lòng giải thích: “Không phải ....anh…”
“Anh có nói câu đó đâu.” Trình Trạch Sơn vẻ mặt vô tội, còn học giọng Tần Đồng: “Nhưng em cứ nhất định nghĩ vậy, anh cũng không còn cách nào.”
Tần Đồng: “……”
“Được rồi, lên đi.” Trình Trạch Sơn nhàn nhạt cười một tiếng, rất tự nhiên dời mắt đi “Thời gian không còn sớm, anh cũng muốn về nhà, bác sĩ Tần.”
Tần Đồng thật sự không biết nên nói tiếp thế nào, vừa quẫn bách vừa xấu hổ, vội vàng tháo dây an toàn xuống xe, không quay đầu mà đi thẳng.
Trình Trạch Sơn ngồi trong xe, ngửa đầu nhìn dãy cửa sổ, xem đèn cảm ứng từng chiếc sáng lên rồi lại tắt.
Sau khi tất cả ánh đèn đều tắt, Trình Trạch Sơn cuối cùng cũng quay đầu xe, rời khỏi dưới lầu nhà Tần Đồng.
Bên kia.
Tần Đồng mặt đỏ bừng bừng trở về nhà, mở cửa phòng, bỗng nhiên phát hiện trong nhà đèn sáng trưng.
“Anh!” Tần Đồng cố gắng không nghĩ nhiều, Tần Như Nhạn đã nhảy ra, cười hì hì nói: “Anh có nhớ em không! Em về rồi đây ——!”
Vân tay Tần Như Nhạn vẫn luôn được lưu ở khóa cửa nhà Tần Đồng, Tần Đồng không ngạc nhiên khi cô có thể vào nhà, nhưng vẫn cảm thấy kỳ lạ: “Tiểu Nhạn? Sao em về rồi? Không ở trường học sao?”
“Anh, anh không xem bây giờ là mấy giờ hả!” Tần Như Nhạn hết sức cạn lời nhìn cậu, nói: “Bây giờ là tháng tám, bọn em nghỉ hè lâu rồi!”
Tần Đồng lúc này mới nhớ ra, có chút bất đắc dĩ nói: “Cái này cũng không thể trách anh được? Em cho anh nghỉ hè hai tháng, anh lập tức nhớ được ngay.”
“Xì, lười so đo với anh.” Tần Như Nhạn bĩu môi, vẻ mặt rộng lượng, đột nhiên nhích lại gần, thần bí hỏi Tần Đồng: “Anh, vừa nãy ở dưới lầu đưa anh về là ai vậy?”
Tần Đồng sững người một chút, nhất thời không phản ứng kịp, nói: “Hả? Em thấy hết rồi à?”
Trình Trạch Sơn vẫn luôn ở trong xe, mắt Tần Như Nhạn tốt đến vậy sao?
“Em nói đúng sao.” Tần Như Nhạn vui vẻ nói: “Em chỉ nhìn thấy chiếc xe, định lừa anh một chút thôi.”
Tần Đồng: “……”
“Mau mau, khai thật với em!” Tần Như Nhạn càng thêm hưng phấn, vẻ mặt bát quái hề hề: “Lần trước em nghỉ đông về đã cảm thấy không đúng, anh có phải đang yêu đương không hả?”
“Khụ khụ…” Tần Đồng giả vờ ho khan hai tiếng, cuối cùng cũng tìm được giọng nói, ánh mắt cậu mơ hồ, ú ớ giải thích: “Còn chưa ở bên nhau, là anh đang đơn phương theo đuổi người ta.”
Thật không phải Tần Đồng muốn lừa Tần Như Nhạn, chủ yếu là Tần Như Nhạn vẫn luôn không thích Trình Trạch Sơn, Tần Đồng không muốn thêm rắc rối.
Tần Như Nhạn đánh giá cậu từ trên xuống dưới một hồi, đôi mắt xoay chuyển, đột nhiên mở miệng nói: “Trình Trạch Sơn? Là người này đúng không?”
Tần Đồng sững sờ, theo bản năng thốt ra: “Sao em biết?”
“Không phải chứ, em chỉ thuận miệng đoán vậy thôi, thật đúng là hắn à?” Biểu tình Tần Như Nhạn còn kinh ngạc hơn cả Tần Đồng: “Tại vì em chỉ biết mỗi cái tên này, nên chỉ có thể đoán hắn thôi.”
Tần Đồng cạn lời: “…… Em dựa vào đoán mò mà lừa anh hai lần rồi đấy.”
Tần Như Nhạn không có tâm trạng suy xét những chuyện đó, khó tin nhìn Tần Đồng, nói: “Không phải, anh, Trình Trạch Sơn không phải nhiều năm trước đã xuất ngoại rồi sao? Khi nào về nước? Sao lại đến bệnh viện của anh? Hơn nữa vì sao anh còn muốn theo đuổi hắn?”
Một loạt câu hỏi khiến Tần Đồng rối tung cả đầu, cậu không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể cố gắng đánh trống lảng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nếu bây giờ anh nói không phải hắn em có tin không…?”
Tần Như Nhạn nhìn cậu một cái: “Anh nghĩ sao?”
Tần Đồng: “……”
“Thôi được rồi, em đừng nhìn anh như vậy, anh thật sự chột dạ, anh nói thật với em.” Tần Đồng thở dài thật sâu, bất đắc dĩ mở miệng: “Là hắn, hắn về nước một năm, đến phòng khám của anh, lúc đó anh cho rằng mình và hắn sẽ không còn gì liên quan nữa, nên không nói cho em.”
Tần Như Nhạn ngồi trên sô pha, Tần Đồng đứng trước mặt cô, thành thật kể lại mọi chuyện giữa mình và Trình Trạch Sơn một lượt. Người ngoài nhìn vào còn tưởng Tần Như Nhạn mới là chị, Tần Đồng như một đứa trẻ vừa làm sai chuyện gì đó.
Đương nhiên, Tần Đồng quả thật có chút chột dạ, Tần Như Nhạn vẻ ngoài trông hiền lành, kỳ thực tính tình rất lớn, hơn nữa dù sao cũng là cậu giấu Tần Như Nhạn trước, nói thế nào cậu cũng là người có lỗi.
“Anh biết em không thích Trình Trạch Sơn, nhưng anh thật sự rất thích hắn.” Nói xong câu cuối cùng, Tần Đồng cũng cảm thấy hơi xấu hổ, tự giễu như cười lắc đầu: “Vừa nãy em nói anh vẫn luôn nhớ thương hắn, xác thật, năm đó theo đuổi hắn anh nhớ thương hắn, bây giờ chia tay nhiều năm rồi vẫn không thể quên được hắn.”
“Anh, em…” Tần Như Nhạn ngửa đầu nhìn Tần Đồng, vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép, một lát sau lại thở dài: “Thôi, em mặc kệ anh, anh thích thế nào thì tùy anh.”
“Đừng mà Tiểu Nhạn,” Tần Đồng cho rằng Tần Như Nhạn đang giận, vội vàng cười với cô, cậu tiến lên hai bước, ngồi xuống bên cạnh Tần Như Nhạn, giọng điệu cẩn thận: “Anh chỉ có một đứa em gái ruột là em thôi, em mặc kệ anh thì ai quản anh hả, em không thể bỏ mặc anh ở đây được.”
“Được rồi được rồi, lớn từng này rồi, sao cứ như trẻ con vậy,” Tần Như Nhạn bị giọng điệu đáng thương của cậu chọc cười, bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Yên tâm đi anh, em không giận anh đâu. Nếu anh thật sự thích cái anh Trình gì đó Trạch Sơn kia, em cũng sẽ không ngăn cản anh.”
“Thật hay giả? Không nói đùa chứ?” Tần Đồng vẫn chưa tin, có chút nghi ngờ đánh giá cô từ trên xuống dưới: “Em thật là em gái ruột của anh sao? Hay là bị cái gì đó nhập vào người rồi?”
“Chẳng lẽ trong lòng anh em lại vô tình đến vậy sao?” Tần Như Nhạn nhíu mày, hết sức bất mãn liếc nhìn cậu, lúc này mới chậm rãi nói: “Trước đây em phản đối hai người cũng là vì cảm thấy anh sẽ chịu uất ức, nhưng nếu anh thật sự cảm thấy ở bên hắn mới vui vẻ thì em vẫn hy vọng anh có thể vui vẻ.”
Nói xong, Tần Như Nhạn không nhịn được thở dài, lầm bầm lầu bầu: “Cũng không biết cái anh Trình gì đó Trạch Sơn kia rốt cuộc đã cho anh uống cái bùa mê thuốc lú gì mà khiến anh khăng khăng một mực như vậy.”
Tần Đồng chớp chớp mắt, nói: “Hắn tên là Trình Trạch Sơn, chữ ‘Trạch’ có nghĩa là nơi nước tụ lại, có lẽ anh thật sự mệnh thiếu thủy.”
Tần Như Nhạn cạn lời: “Cái này cũng có thể xâu chuỗi vào nhau được!”
Cô vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tần Đồng, uy hiếp: “Em nói trước với anh nhé, anh không được vì hắn mà chịu uất ức đấy. Em không nỡ thấy anh khó chịu, em không sợ hắn đâu, hắn mà dám bắt nạt anh em tuyệt đối không tha cho hắn!”
Nhìn vẻ mặt giận dữ của Tần Như Nhạn, Tần Đồng cuối cùng cũng nhịn không được bật cười, cậu giơ tay phải lên như thề, giọng điệu trịnh trọng: “Được, anh thề, anh nhất định sẽ không để bản thân phải chịu uất ức.”
-
Sau đó hai người không nhắc lại chuyện này nữa. Tần Như Nhạn vừa từ nơi khác trở về, còn chưa kịp ăn cơm, Tần Đồng liền đưa cô đi ăn.
Quán ăn Tần Đồng chọn ngẫu nhiên, nhưng hương vị lại không tệ, tuy chỉ là những món cơm nhà đơn giản, nhưng lại đậm đà vị “gia đình”.
Tần Đồng và Tần Như Nhạn đã nửa năm không gặp mặt, ngày thường chỉ có thể trò chuyện qua WeChat, nhiều nhất là gọi video. Mãi đến khi Tần Như Nhạn về, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, bất giác đã qua vài tiếng đồng hồ.
Về đến nhà thì trời đã gần rạng sáng, may mà Tần Đồng đã dọn dẹp phòng nhỏ cho Tần Như Nhạn trước. Cô đỡ bụng no căng trở về phòng, Tần Đồng cũng thoải mái nằm dài trên giường.
Đêm khuya tĩnh mịch, con phố vốn phồn hoa náo nhiệt trở nên yên lặng và vắng vẻ. Tần Đồng gối đầu lên cánh tay, ánh trăng sáng xuyên qua khe hở rèm cửa chiếu lên khuôn mặt cậu.
Lúc trò chuyện với Tần Như Nhạn thì vui vẻ, nhưng giờ một mình nằm trên giường, hình ảnh Trình Trạch Sơn lần nữa hiện ra trong đầu Tần Đồng.
Tần Như Nhạn không phản đối chuyện của hai người, Tần Đồng rất muốn chia sẻ với Trình Trạch Sơn, nhưng thật sự có chút khó mở lời, bởi vì hiện tại họ chẳng có mối quan hệ gì cả.
Vậy, làm thế nào mới có thể có quan hệ đây?
Vậy, làm thế nào mới có thể theo đuổi được Trình Trạch Sơn đây?
Sự bối rối đã từng có lại lần nữa vây quanh Tần Đồng, khiến đêm vốn yên bình trở nên trằn trọc không yên.
Đêm nay Tần Đồng quá mệt mỏi và buồn ngủ, cậu không biết mình đã ngủ thiếp đi như thế nào. Mà những ngày sau đó, Tần Đồng phải đối mặt với chứng mất ngủ kéo dài. Dù ban ngày công việc có bận rộn và mệt mỏi đến đâu, dù trò chuyện với Tần Như Nhạn có vui vẻ thế nào, buổi tối nằm trên chiếc giường nhỏ của mình, Tần Đồng vẫn cứ trằn trọc không ngủ được.
Đương nhiên, Tần Đồng không chỉ nghĩ ngợi vào ban đêm, cậu cũng rất tích cực chủ động liên lạc với Trình Trạch Sơn, chủ động nhắn tin, chủ động hẹn hắn ra ngoài. Trình Trạch Sơn có trả lời, mọi cuộc hẹn đều diễn ra suôn sẻ, nhưng hắn cứ không thổ lộ tình cảm với Tần Đồng, không tin vào tình cảm chân thành của cậu.
Thời gian thấm thoát trôi qua một tuần, Tần Như Nhạn bị Tần Đồng vỗ béo thêm hai cân, còn Tần Đồng và Trình Trạch Sơn vẫn cứ như cũ. Tần Đồng vừa sốt ruột vừa bất đắc dĩ, nhưng cũng không nghĩ ra được biện pháp nào hay.
Tối nay, Tần Đồng tan làm về nhà, định đưa Tần Như Nhạn đi ăn ở một nhà hàng khác. Lúc sắp ra cửa, Tần Như Nhạn đột nhiên gọi Tần Đồng lại, nói: “Chờ chút anh, em có chuyện muốn hỏi anh.”
Vừa tan làm, trên mặt Tần Đồng vẫn còn chút mệt mỏi. Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tần Như Nhạn, cậu không khỏi nhíu mày hỏi: “Sao vậy đây? Vẻ mặt nghiêm trọng thế… Ai bắt nạt em à?”
“Anh ngồi đây.” Tần Như Nhạn kéo Tần Đồng cùng ngồi xuống sô pha phòng khách, hai người đối diện nhau. Tần Như Nhạn có chút tức giận nhìn thẳng vào mắt cậu, nói: “Là có người bắt nạt em, người đó chính là anh. Anh không phải đã nói với em sẽ không để bản thân phải chịu uất ức sao?”
Tần Đồng chớp chớp mắt, cố ý giả ngơ: “Hả?”
“Đừng có vẻ mặt vô tội đó, em còn lạ gì anh nữa?” Tần Như Nhạn hung hăng trừng mắt nhìn cậu: “Lúc trước em đã muốn hỏi rồi, anh không phải nói cái anh Trình Trạch Sơn kia rất thích anh, là vì anh mà về nước sao? Sao bây giờ ngược lại là anh theo đuổi hắn?”
Lúc trước Tần Đồng nói thật với Tần Như Nhạn, sợ cô nổi giận, chỉ nói Trình Trạch Sơn tỏ tình với cậu trước, chưa nói sau đó Trình Trạch Sơn từ chối cậu. Huống chi chuyện giữa hai người thật sự phức tạp, không phải một hai câu là có thể nói rõ ràng.
“Tiểu Nhạn, em nghe anh biện minh, không phải, nghe anh giải thích…” Thấy vẻ mặt hùng hổ của Tần Như Nhạn, Tần Đồng cho rằng cô lại muốn phản đối chuyện của hai người. Trong đầu cậu nhanh chóng sắp xếp ngôn ngữ, lời giải thích còn chưa kịp thốt ra, Tần Như Nhạn đã lên tiếng trước: “Không phải, anh rốt cuộc được chưa hả? Sao lâu như vậy rồi, đến một người đàn ông cũng trị không xong hả!”
Giọng Tần Đồng khựng lại: “Cái gì?”
“Sao, nghe em mắng anh chưa đã nghiền, còn muốn nghe thêm một lần nữa à?” Tần Như Nhạn vừa tức giận vừa bất đắc dĩ, cố gắng bình tĩnh lại rồi tiếp tục nói: “Chuyện giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra cái gì không cần anh giải thích với em, đó là chuyện của hai người. Nếu anh đã chọn hắn, em tự nhiên cũng sẽ tôn trọng và tin tưởng lựa chọn của anh… Nhưng anh có thể cố gắng một chút, sớm một chút nữa đưa người ta về tay được không hả? Anh không phải là định cứ như vậy theo đuổi người ta cả đời đấy chứ?”
Tần Đồng: “……”
Mắng hay lắm.
“Cảm ơn em quan tâm và dạy bảo, anh xin nhận, nhưng anh thật sự không được,” Tần Đồng xoa xoa thái dương, dở khóc dở cười nhìn Tần Như Nhạn, nói: “Anh theo không kịp Trình Trạch Sơn là anh không muốn theo sao? Vậy em không đỗ Thanh Bắc cũng là vì không muốn sao?”
“Em thì không được, anh thì không thể không được, anh chính là anh trai em. Không được cũng phải được,” Tần Như Nhạn lắc đầu như trống bỏi, bùm bùm nói một tràng, thần bí nháy mắt với Tần Đồng: “Anh, em biết anh sốt ruột, nhưng anh đừng vội. Nếu anh không biết phải theo đuổi Trình Trạch Sơn thế nào, hay là để em gái này giúp anh?”
“Em thật sự được không?” Tần Đồng nghi ngờ nhìn cô, có chút không vui nhíu mày: “Anh còn chưa nói em đâu, em tự nói đã yêu mấy lần rồi? Anh nhớ lần trước em còn nói với anh là chưa yêu lần nào mà? Sao vậy, em yêu đương còn giấu anh trai hả?”
“Em đúng là chưa yêu ai mà, mấy cái tên đó em đều không ưa.” Tần Như Nhạn nói một cách đầy lý lẽ: “Nhưng em có kinh nghiệm đọc tiểu thuyết ngôn tình vô cùng phong phú, kinh nghiệm xem kịch ngắn trên mạng xã hội, kinh nghiệm chơi game tình yêu rút thẻ… Trong game em có tận tám ông chồng đấy!”
Tần Đồng: “……”
Cậu cảm thấy có lỗi vì vừa nãy đã mong đợi dù chỉ một giây.