Một số chuyện thoạt nhìn rối rắm, phức tạp, nhưng chỉ cần hé lộ một chút manh mối, những phần còn lại sẽ dễ dàng được giải quyết.
Ngồi trên tàu cao tốc, cạnh cửa sổ, Tần Đồng chống khuỷu tay lên bệ nhỏ, mắt chăm chú vào dòng chữ trên màn hình, bỗng nhiên cậu cảm thấy như bừng tỉnh, mọi thứ trước mắt trở nên rõ ràng.
Vì sao dạo này hắn luôn tỏ ra bất an như vậy?
Vì sao đêm đó sau buổi diễn, hắn đột ngột đến nhà cậu?
Trong lòng Tần Đồng trào dâng một dự cảm mãnh liệt, sự khác thường gần đây của Trình Trạch Sơn có liên quan đến Trình Thế Xương.
Kìm nén mọi cảm xúc, Tần Đồng chấp nhận lời mời kết bạn của Trình Thế Xương. Cậu quá căng thẳng, ngón tay run rẩy mãi mới bấm được nút đồng ý.
Tin nhắn vừa gửi đi, tin nhắn của Trình Thế Xương đã lập tức tới: 【Chào cậu, lâu rồi không gặp, Tiểu Đồng.】
Nhiều năm trước, Trình Thế Xương cũng từng kết bạn với Tần Đồng, sau đó khi Tần Đồng chia tay Trình Trạch Sơn theo ý ông, cậu đã xóa hết tất cả những người có liên quan đến hắn, đương nhiên bao gồm cả Trình Thế Xương.
Giờ đây, hai người lại kết bạn lần nữa. Nhìn tin nhắn của Trình Thế Xương, Tần Đồng vẫn theo bản năng cảm thấy khó chịu. Cậu mãi mãi ghi nhớ cái cảm giác đau đớn xé tim gan khi xưa, như thể xương cốt bị rút ra từng khúc sau khi cậu đồng ý với Trình Thế Xương.
Nể tình Trình Thế Xương là trưởng bối, Tần Đồng đáp lại khá khách khí: 【Chào chú Trình, xin hỏi chú có chuyện gì vậy?】
Thái độ của Trình Thế Xương chẳng khách khí chút nào: 【Vậy tôi nói thẳng nhé Tiểu Đồng, chẳng phải chúng ta đã thỏa thuận ổn thỏa rồi sao? Sao cậu lại tìm đến Trạch Sơn?】
Tần Đồng nhất thời nghẹn lời, do dự một lát mới nhắn: 【Thưa chú, tôi nghĩ chú đã hiểu lầm một chuyện. Không phải tôi tìm đến Trình Trạch Sơn, mà là anh ấy về nước tìm tôi trước.】
Ai tìm ai trước không phải là trọng điểm, Tần Đồng cũng hoàn toàn không để ý chuyện này. Hai người có thể đến được bước này đương nhiên là do cả hai đều có tình cảm với nhau, nhưng Tần Đồng đơn giản là không quen với cái thái độ đương nhiên này của Trình Thế Xương.
Thực ra, Trình Thế Xương không hề quan tâm đến Trình Trạch Sơn, ông chỉ coi hắn như một vật sở hữu, cảm thấy mọi thứ của hắn đều cần ông kiểm soát, mọi hành động đều phải được ông cho phép.
Bên kia im lặng một lát, dường như bị lời nói của Tần Đồng làm nghẹn lại, nhưng rất nhanh đã phản ứng: 【Được, tôi thừa nhận, đúng là Trạch Sơn về nước trước, nhưng cậu hoàn toàn có thể từ chối nó, đó là điều cậu đã hứa với tôi trước đây.】
Tần Đồng đáp lại: 【Ở đây chú đã hiểu lầm chuyện thứ hai. Tôi chia tay với Trình Trạch Sơn trước đây không phải vì thỏa thuận gì với chú cả. Sở dĩ tôi làm như vậy chỉ là vì hy vọng anh ấy có một tương lai tốt đẹp hơn.】
Có lẽ nhận ra Tần Đồng không phải là quả hồng mềm dễ bắt nạt như ông nghĩ, giọng điệu của Trình Thế Xương trở nên chua ngoa: 【Vậy thì sao? Bây giờ cậu không hy vọng nữa à? Cậu là người ích kỷ đến vậy sao?】
Tần Đồng không khỏi cười lạnh một tiếng: 【Đương nhiên tôi hy vọng, nhưng điều đó không liên quan gì đến tình cảm của chúng tôi cả, cũng không cần phải hy sinh bất cứ điều gì mới có thể trọn vẹn.】
Dù đã sớm biết Trình Thế Xương đã làm những gì, Tần Đồng vẫn không ngờ ông lại có thể trắng trợn đổi trắng thay đen như vậy, rõ ràng kẻ ích kỷ là ông.
Không đợi ông trả lời, Tần Đồng liên tục nhắn tin: 【Nếu nói đến đây, tôi cũng muốn hỏi chú một chút. Rốt cuộc chú không cho hai chúng tôi ở bên nhau là vì mục đích gì? Và vì sao chú lại không muốn Trình Trạch Sơn học y?】
Trình Thế Xương hiển nhiên bị chạm vào chỗ đau, lập tức giở giọng điệu quen thuộc: 【Tiểu Đồng, lời này của cậu có vẻ không lễ phép rồi. Tôi còn có mục đích gì nữa chứ, đương nhiên là tôi muốn tốt cho Trạch Sơn. Tôi là cha ruột của nó, có người cha nào lại không muốn con mình tốt đẹp đâu?】
Tần Đồng: 【Vậy nên việc chú không quan tâm đến Trình Trạch Sơn khi anh ấy còn nhỏ, đến khi lớn lên lại hoàn toàn không để ý đến ý tưởng và nguyện vọng của anh ấy, đó cũng là một phần trong kế hoạch của chú sao?】
Trình Thế Xương: 【Những điều cậu nói tôi đều thừa nhận, tôi quả thật đã làm không tốt. Nhưng đó là chuyện bất đắc dĩ, nếu Trạch Sơn sinh ra ở nhà họ Trình, thì cần phải gánh vác trách nhiệm của người thừa kế.】
Có lẽ nhận ra giọng điệu của mình hơi lạnh lùng, Trình Thế Xương nói thêm: 【Đương nhiên, Tiểu Đồng, tôi cũng hy vọng cậu sống tốt. Chỉ cần cậu có thể đáp ứng điều kiện của tôi, cậu muốn gì cứ nói với tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi cậu.】
Tần Đồng không chút do dự: 【Tôi không muốn gì cả, tôi chỉ cần Trình Trạch Sơn.】
Thấy Tần Đồng không muốn thỏa hiệp, Trình Thế Xương lập tức tỏ rõ thái độ: 【Tôi mặc kệ hai người nghĩ thế nào, hai người nhất định phải chia tay. Tôi nói thẳng trước, tự nguyện thì tốt nhất, nếu cứ ép tôi ra tay, tôi không biết sẽ dùng thủ đoạn gì đâu.】
Tần Đồng hít sâu một hơi, trịnh trọng nhắn lại: 【Vậy tôi cũng nói rõ với chú, tôi sẽ không rời xa Trình Trạch Sơn.】
Tần Đồng của ngày xưa có lẽ sẽ thỏa hiệp trước sự đe dọa và dụ dỗ của Trình Thế Xương, nhưng một khi đã quyết định muốn ở bên Trình Trạch Sơn một lần nữa, cậu đã chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với tất cả.
Trình Thế Xương không trả lời nữa, có lẽ cảm thấy không thể nói lý với Tần Đồng. Tần Đồng cũng không phản ứng lại ông, hít sâu vài lần rồi trực tiếp gọi điện thoại cho Trình Trạch Sơn.
Hắn không nghe máy.
Tần Đồng nhắn tin hỏi: 【Anh đang bận sao? Sao không nghe điện thoại?】
Không lâu trước đây, Tần Đồng còn đang giận dỗi với Trình Trạch Sơn, nhưng giờ đây cậu chỉ cảm thấy xót xa. Cậu chỉ nói với Trình Thế Xương vài câu mà đã khó chịu như vậy, còn Trình Trạch Sơn phải đối mặt với người cha như thế này mỗi ngày.
Nếu vừa rồi chỉ là suy đoán, thì giờ đây Tần Đồng gần như có thể chắc chắn, trước khi tìm đến cậu, Trình Thế Xương nhất định đã tìm gặp Trình Trạch Sơn. Có lẽ Trình Thế Xương đã nói gì đó với hắn, mới khiến hắn bất an như vậy, luôn nghĩ rằng cậu sẽ rời bỏ hắn.
Cảm giác chua xót lan tỏa trong tim, theo mạch máu thần kinh truyền đến từng cơ quan, từng thớ thịt, ngực Tần Đồng nghẹn lại, gần như không thở nổi.
Có lẽ cảm nhận được sự gấp gáp của cậu, điện thoại của Trình Trạch Sơn rất nhanh đã gọi đên. Tần Đồng lập tức bắt máy, bên kia, giọng hắn có vẻ gấp gáp hơn cả cậu: "Sao vậy? Có chuyện gì sao?"
Trình Trạch Sơn cố gắng kìm nén, nhưng Tần Đồng vẫn nhận ra sự run rẩy trong giọng nói hắn, như thể sợ giây tiếp theo cậu sẽ hóa thành cánh bướm bay đi mất.
Tần Đồng bỗng nhiên nhớ lại rất lâu về trước, khi cậu đề nghị chia tay, giọng điệu của Trình Trạch Sơn dường như cũng như vậy. Hắn không giống như chú cún nhỏ, sẽ không rõ ràng van xin, hắn như một con mèo hoang không nhà, cố tỏ ra mạnh mẽ, nỗ lực không để lộ sự yếu đuối, nhưng thực ra chẳng giấu được điều gì.
"Trình Trạch Sơn, em..." Tần Đồng mấp máy môi, bỗng nhiên không biết nên nói gì. Những lời cậu đã nghĩ sẵn đều nghẹn ứ ở ngực, không thốt ra được một chữ.
Không phải cậu không muốn kể cho Trình Trạch Sơn nghe chuyện vừa xảy ra, Tần Đồng chỉ là đột nhiên không muốn nói qua điện thoại. Qua chiếc điện thoại vô hình vô dạng, cậu hoàn toàn không có cách nào truyền đạt cảm xúc của mình một cách trọn vẹn. Huống chi tâm trạng Trình Trạch Sơn vốn đã không tốt, Tần Đồng càng sợ hắn hiểu lầm.
Cậu muốn đến nhà hắn, hoặc là bảo hắn đến nhà cậu, trong không gian nhỏ bé thuộc về hai người, nghiêm túc nhìn hắn, ôm hắn, chính miệng nói cho hắn biết, cậu vĩnh viễn sẽ không rời xa hắn.
Tần Đồng bỗng nhiên có chút hối hận, sao cậu cố tình muốn đi chơi vào lúc này?
Nếu cậu vẫn còn ở Thượng Hải, cậu nhất định sẽ đi tìm Trình Trạch Sơn ngay lập tức, nhưng hiện tại lịch trình đã định sẵn, bên Tần Như Nhạn cũng đã sắp xếp ổn thỏa, đột ngột thay đổi ý định chẳng phải quá bất lịch sự với người khác sao? Tần Đồng không làm được chuyện như vậy.
"Vậy thì đợi thêm hai ngày nữa."
Tần Đồng âm thầm hạ quyết tâm, đợi chuyến đi này kết thúc, cậu sẽ lập tức đi tìm hắn.
Bên kia điện thoại, vì mãi không nhận được hồi âm của Tần Đồng, giọng Trình Trạch Sơn càng trở nên nôn nóng, hắn hỏi lại lần nữa: "Vừa nãy em gọi điện có chuyện gì sao?"
Tần Đồng sợ hắn nghĩ nhiều, vội vàng bịa ra một lý do: "À ừm, em vừa nãy tưởng để quên máy tính ở phòng. Muốn hỏi anh có ở khoa không để nhờ tìm giúp, nhưng giờ tìm thấy rồi nên không làm phiền anh nữa!"
Trình Trạch Sơn im lặng một lát rồi hỏi: "Bây giờ em đang ở đâu?"
Tần Đồng thành thật trả lời: "Đang trên tàu cao tốc đi Du Thị. Chẳng phải vừa hay nghỉ lễ mười một sao, em định đi chơi với Tiểu Nhạn hai ngày."
"À, ra vậy." Trình Trạch Sơn nhàn nhạt "ừ" một tiếng, lại im lặng một lát mới nói: "Mấy ngày nay anh đều ở khoa, có gì cần giúp cứ nhắn tin cho anh."
Tần Đồng chớp mắt, cảm thấy Trình Trạch Sơn dường như không tin những gì cậu nói, nhưng tình hình hiện tại thật sự phức tạp, Tần Đồng không biết nên giải thích thế nào, cũng sợ mình nói nhiều lại sai, ngược lại khiến hắn hiểu lầm.
Học theo giọng điệu hay trêu đùa trước đây của hai người, Tần Đồng cười khẽ nói với Trình Trạch Sơn: "Cảm ơn anh nha, bác sĩ Trình nhà em thật là người vừa đẹp trai vừa tốt bụng!"
Trình Trạch Sơn không tiếp lời Tần Đồng, chỉ nhàn nhạt nói: "Ừ, còn chuyện gì nữa không? Không có gì thì anh cúp máy đây."
Dù sao thì sự lạnh nhạt này cũng đã kéo dài, không khí giữa hai người có chút ngượng ngùng, Tần Đồng cũng không biết nên nói gì, thế là nghe Trình Trạch Sơn cúp điện thoại.
Tiếng tút dài nhanh chóng truyền đến từ ống nghe điện thoại, tàu cao tốc vẫn lao nhanh trên đường ray, Tần Đồng một tay chống đầu, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ vẫn y hệt lúc nãy, nhưng trong lòng cậu đã không còn sự nhàn hạ thoải mái.
Không phải cậu lo lắng những lời của Trình Thế Xương, dù sao Tần Đồng và Trình Trạch Sơn đều không phải trẻ con, chỉ cần hai người tin tưởng lẫn nhau, Tần Đồng thật sự không tin Trình Thế Xương có thể gây ra sóng gió lớn đến đâu.
Hiện tại, ngược lại, Trình Trạch Sơn mới là người khiến Tần Đồng lo lắng hơn một chút. Mặc dù Tần Đồng vừa nãy không nói gì, nhưng cậu vẫn cảm thấy thái độ của hắn có gì đó không đúng lắm.
Cậu sợ mình vừa nãy diễn đạt không tốt, khiến Trình Trạch Sơn hiểu lầm điều gì.
Tần Đồng một lần nữa nảy ra ý định trở về trước, nhưng bên kia, Tần Như Nhạn đã háo hức chờ đợi chuyến đi này từ lâu, Tần Đồng không muốn làm cô bé thất vọng, thật sự là tình thế khó xử.
Hai ý nghĩ hoàn toàn trái ngược nhau không ngừng va chạm, giằng co trong đầu, Tần Đồng còn chưa nghĩ ra lý do gì, thì trên xe bỗng nhiên vang lên thông báo: "Thưa quý khách, đoàn tàu sắp tới ga tiếp theo là ga Bắc Du Thị, xin quý khách chuẩn bị xuống tàu..."
Hành khách trên xe tốp năm tốp ba đứng dậy, xếp thành hàng dài trong hành lang hẹp, Tần Đồng khẽ thở dài, thu dọn đồ đạc rồi đứng ở cuối hàng.
Xe rất nhanh dừng lại, Tần Đồng theo dòng người ra khỏi ga, liếc mắt một cái đã thấy Tần Như Nhạn đứng ở cổng chờ cậu. Cô rõ ràng đã đợi rất lâu, gương mặt ửng hồng vì nắng, mái tóc mai lấm tấm mồ hôi.
"Anh!" Vừa nhìn thấy Tần Đồng, Tần Như Nhạn liền nở nụ cười rạng rỡ, vừa cười vừa vẫy tay về phía cậu, nói: "Đây này! Đây này!"
Tần Đồng cũng tươi cười đáp lại, bước nhanh tới ôm Tần Như Nhạn một cái thật chặt, cười hỏi cô: "Có phải đợi lâu lắm không? Có mệt không?"
Dù sao Tần Như Nhạn cũng là người vô tội, Tần Đồng không muốn làm cô cảm thấy tủi thân. Cậu nghĩ đi nghĩ lại, do dự rất lâu, cuối cùng vẫn không nói với cô chuyện mình định về trước.
Cậu thật sự không mở lời được.
Đón được Tần Đồng, cô vô cùng phấn khích, xua tay nói không mệt, kéo Tần Đồng đi ra ngoài ga: "Đi nhanh lên anh, em đã chọn được chỗ rồi, dẫn anh đi ăn ngon."
Thậm chí còn chưa kịp để hành lý xuống, Tần Đồng đã bị Tần Như Nhạn kéo đi, bắt taxi đến quán ăn mà cô đã chọn trước.
Một quán lẩu rất nhỏ, trang trí cũng rất đơn giản mộc mạc, nhưng lại không còn chỗ ngồi.
Lẩu là đặc sản của Du Thị, và vì chuyến đi này của Tần Đồng, Tần Như Nhạn rõ ràng đã rất dụng tâm. Cô không tìm những nhà hàng nổi tiếng trên mạng, mà cố ý tìm những quán nhỏ mà người địa phương thường ăn.
Sự thật chứng minh quyết định này vô cùng chính xác, hương vị của quán không phải kiểu cay xộc thẳng vào mũi, mà là một thứ hương thơm lưu luyến mãi không thôi.
Tần Đồng rất phối hợp, không chỉ ăn rất ngon miệng, sau đó khi Tần Như Nhạn kể cho cậu nghe đủ thứ chuyện ở trường, cậu đều chăm chú lắng nghe, còn thỉnh thoảng đưa ra ý kiến của mình.
Bất giác ăn đã gần no, Tần Như Nhạn buông đũa, như thể không thể nhịn được nữa, đột nhiên hỏi một câu: "Anh, có phải anh đang có chuyện trong lòng không?"
Tần Đồng nhất thời có chút ngớ người, còn định phủ nhận, Tần Như Nhạn đã lắc đầu cười, nói: "Anh đừng giấu em, hai anh em mình là gì của nhau chứ, em còn không hiểu anh sao? Chỉ cần nhìn ánh mắt anh là em biết tâm trạng anh không ổn rồi."
Ngồi đối diện Tần Như Nhạn, Tần Đồng lặng lẽ nhìn cô, một lát sau cũng không nhịn được bật cười, nói: "Thật đúng là chẳng giấu được em cái gì, anh trai em ở chỗ em coi như không có bí mật."
Tần Như Nhạn nhún vai, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cậu: "Vậy thì khai thật đi, thành thật khai báo sẽ được khoan hồng, chống đối sẽ bị nghiêm trị, hiểu chưa?"
Tần Đồng hết cách, đành kể vắn tắt cho Tần Như Nhạn nghe chuyện vừa xảy ra trên tàu cao tốc, sợ cô nghĩ nhiều, cậu cố ý không đề cập đến chuyện mình định về trước.
"Không phải, vậy sao anh còn ngồi đây ăn cơm hả!" Câu chuyện của Tần Đồng còn chưa kể xong, Tần Như Nhạn đã vội vàng đứng phắt dậy, nói: "Anh mau về giải thích với anh rể em đi! Lỡ anh ấy hiểu lầm thì phiền toái lắm! Anh rể em tốt như vậy, không thể để mất được!"