Tần Đồng quả thật không hề lừa dối trưởng khoa Cao.
Trước đó Trình Trạch Sơn nói muốn chuẩn bị một màn tỏ tình chính thức, còn lấy việc công khai xu hướng tính d.ục làm quà tỏ tình, Tần Đồng không đồng ý, mối quan hệ của hai người tự nhiên cứ thế giằng co.
Sau này hai người hoàn toàn nói rõ mọi chuyện, lại bận rộn giải quyết những rắc rối bên phía Trình Thế Xương, thế nên cho đến tận bây giờ, hai người dây dưa lâu như vậy, vẫn chưa có một danh phận rõ ràng.
Đương nhiên, chuyện danh phận chỉ là một phần nhỏ nguyên nhân, hai người đã đi đến bước này, chẳng khác nào người yêu thật sự từ lâu, không cần thêm câu tỏ tình có cũng được không có cũng chẳng sao. Tần Đồng càng không muốn mọi chuyện thêm rắc rối, tuy trưởng khoa Cao nói có thể chấp nhận đồng tính luyến ái, nhưng dù sao trên bàn ăn còn nhiều người như vậy, Tần Đồng tạm thời không có ý định công khai xu hướng tính d.ục của mình.
Nói rồi, Tần Đồng dùng mũi chân khẽ đá Trình Trạch Sơn, dùng ánh mắt ra hiệu hắn giúp mình hòa giải, cậu cảm thấy Trình Trạch Sơn chắc chắn cũng có cùng suy nghĩ.
Trình Trạch Sơn hờ hững nhìn Tần Đồng một cái, lúc này mới chậm rãi lên tiếng: " Tần Đồng nói không sai, chúng tôi không phải."
trưởng khoa Cao vốn dĩ chỉ thuận miệng nói, thấy hai người đều kiên quyết phủ nhận, tự nhiên cũng không nói thêm gì, ngược lại lải nhải muốn giới thiệu đối tượng cho cả hai.
Một bữa tiệc chia tay diễn ra vô cùng náo nhiệt, cuối cùng người trên bàn đều uống đến say khướt, ngay cả Trình Trạch Sơn cũng say mèm, gục xuống bàn bất tỉnh nhân sự, Tần Đồng người sắp từ chức ngược lại thành người tỉnh táo nhất.
Lần lượt dìu mọi người ra xe, đưa họ lên xe xong, Tần Đồng trở lại phòng riêng, vỗ vỗ Trình Trạch Sơn vẫn còn đang ngáy o o, nhỏ giọng nói: "Khó chịu lắm sao? Chúng ta về nhà ngủ tiếp nhé."
Trình Trạch Sơn bỗng nhiên trở tay nắm chặt Tần Đồng, kéo cậu vào lòng, mùi rượu nồng nặc xộc vào mặt: "Vì sao em không nói với trưởng khoa Cao chúng ta là một đôi? Anh như vậy không đáng để em khoe ra sao?"
Tần Đồng quả thực dở khóc dở cười, lại không muốn so đo với một người say, chỉ đành ôn tồn giải thích: "Không phải không đáng để khoe, chỉ là chúng ta vất vả lắm mới đến được bước này, em không muốn lại có thêm biến số nào nữa, trong lòng em, chúng ta đã ở bên nhau rồi."
"Kẻ lừa đảo." Trình Trạch Sơn hiển nhiên không tin lời Tần Đồng, cắn nhẹ lên má trái cậu, giọng có vẻ hơi ủy khuất: "Sao lại ở bên nhau rồi? Lần trước anh tỏ tình em căn bản không đồng ý."
"Vậy bây giờ phải làm sao?" Tần Đồng muốn đẩy hắn ra nhưng không đẩy nổi, chỉ có thể xoa nhẹ lưng hắn như dỗ trẻ: "Em bây giờ đi tìm trưởng khoa Cao, nói chúng ta ở bên nhau, anh thấy được không?"
"Không được." Trình Trạch Sơn dứt khoát nói: "Không phải là không phải, em không được gạt người."
"Vậy em bây giờ đồng ý anh, được không?" Tần Đồng giọng mềm đi một chút, tiếp tục dỗ hắn: "Chúng ta bây giờ ở bên nhau, em là bạn trai anh, được chưa?"
"Không được." Trình Trạch Sơn tiếp tục lắc đầu, lẩm bẩm: "Không thể cứ như vậy đồng ý anh, quá không thành ý."
"Vậy anh muốn em phải làm sao bây giờ?" Tần Đồng hoàn toàn hết cách, lần đầu tiên cảm thấy người say thật không nói lý lẽ, "Anh nghĩ ra chủ ý đi, em đều nghe anh, được chưa?"
"Ừm... Anh muốn... Anh muốn..."
Giọng Trình Trạch Sơn càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng hoàn toàn không nghe thấy gì nữa.
Hắn cứ thế gục trên người Tần Đồng ngủ thiếp đi.
Tần Đồng vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, đồng thời cảm thấy nhẹ nhõm thở ra, Trình Trạch Sơn sau khi say rượu quá khó chiều, giống như biến thành một đứa trẻ bám người.
Bất quá Tần Đồng không hề ghét bỏ, chỉ cảm thấy lại phát hiện thêm một mặt khác của Trình Trạch Sơn.
Cứ để Trình Trạch Sơn nằm ngủ như vậy cũng không phải là cách, Tần Đồng cuối cùng vẫn là lay hắn tỉnh, dìu hắn cùng nhau ra cửa bắt xe, đưa hắn về nhà.
Về đến nhà, Trình Trạch Sơn ngược lại tỉnh táo hơn nhiều, hắn không ngủ tiếp nữa, chỉ dựa vào sô pha nhắm mắt dưỡng thần.
Tần Đồng vào bếp rót cho hắn cốc nước ấm, nhớ đến lời hắn vừa nói, thử gọi tên hắn: "Trình Trạch Sơn?"
Trong giọng Trình Trạch Sơn vẫn còn vương chút men say: "Ừ?"
"Những điều anh vừa nói... là muốn em có điều biểu hiện sao?" Tần Đồng đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống, nhỏ giọng nói: "Đợi anh tỉnh táo em sẽ tỏ tình với anh một lần nữa, chúng ta chính thức ở bên nhau nhé, được không?"
Trình Trạch Sơn nhắm mắt lại, không nói gì, Tần Đồng thở dài, quyết tâm không so đo với một kẻ say.
"Vậy em đi trước——"
"Không cần——"
Hai người gần như đồng thời lên tiếng.
Tần Đồng dừng bước, quay đầu nhìn về phía Trình Trạch Sơn.
Trình Trạch Sơn vẫn dựa vào sô pha, giọng nói còn mang theo men say, câu chữ rồi lại phá lệ rõ ràng: "Không cần em tỏ tình với anh."
"..."
Tần Đồng im lặng trong chốc lát, rất nhanh gật gật đầu, nói: "Em biết rồi, anh nghỉ ngơi cho tốt đi, em không làm phiền anh nữa."
Cậu xoay người rời khỏi nhà Trình Trạch Sơn, bóng dáng có vẻ hơi vội vã.
Cậu không muốn để Trình Trạch Sơn nhìn thấy sự thất thố của mình.
-
Thủ tục từ chức làm gần xong, quy trình nhận việc bên kia lại còn chưa hoàn tất, sau đó một khoảng thời gian Tần Đồng đều ở nhà, ngoài nghỉ ngơi ra, cũng bắt đầu chuẩn bị cho công việc mới.
Làm việc ở bệnh viện bảy tám năm, các phòng ban vận hành ra sao đều đã quen thuộc, đột nhiên nhảy ra khỏi hệ thống này, Tần Đồng kỳ thật vẫn rất không thích ứng, giống như trở về thời điểm mới tốt nghiệp, cái gì cũng không hiểu, mờ mịt vô cùng, đồng thời cũng có sự mới mẻ và chờ đợi khi đối mặt với những điều mới.
Vị trí cậu nhận là chức vụ CRP trong công ty dược phẩm, được gọi là "Bác sĩ nghiên cứu lâm sàng" hoặc "Giám đốc y khoa", chủ yếu phụ trách công tác thiết kế và phát triển trung tâm trước khi công ty đưa thuốc, thiết bị ra thị trường, xây dựng kế hoạch và chiến lược tương ứng cho các sản phẩm khác nhau, nghiệm chứng hiệu quả điều trị lâm sàng, thúc đẩy việc đưa sản phẩm ra thị trường cuối cùng. Điều này đòi hỏi kiến thức lâm sàng phong phú và vững chắc, hiểu được những vấn đề thực tế mà bác sĩ gặp phải trong công việc, đồng thời cũng yêu cầu hiểu biết sâu sắc về công ty và các sản phẩm liên quan trong ngành, quen thuộc với toàn bộ quy trình vận hành của công ty.
Ưu thế trước đây của Tần Đồng cũng là tiêu chí tuyển dụng cứng nhắc của rất nhiều xí nghiệp y dược, nhưng điều sau đối với Tần Đồng mà nói lại là một lĩnh vực hoàn toàn mới mẻ, đòi hỏi cậu phải tiếp xúc và tìm hiểu một cách hệ thống.
Vì thế, trước khi chính thức nhận việc, Tần Đồng đã bắt đầu tìm hiểu các tài liệu liên quan, chuẩn bị cho thân phận mới.
Tuy nói vì tay phải bị thương, Tần Đồng đã trải qua mấy năm tháng nhàn rỗi, nhưng hiện tại có mục tiêu mới, Tần Đồng lần nữa tràn đầy nhiệt huyết, gần như mỗi ngày đều thức khuya dậy sớm.
Công việc bên này thuận lợi, nhưng quan hệ giữa Tần Đồng và Trình Trạch Sơn lại cứ nhạt nhòa không rõ.
Họ rất thân mật, nhưng lại không đủ, so với những người yêu nhau thực sự còn kém một chút.
Sau đêm Trình Trạch Sơn say rượu, Tần Đồng cũng nghĩ đến việc chủ động thổ lộ, bóng gió nói chuyện với Trình Trạch Sơn vài lần, hắn luôn tỏ ra thờ ơ mệt mỏi.
Hơn nữa, Trình Trạch Sơn dạo này dường như đặc biệt bận, có lẽ cũng vì Tần Đồng vừa rời bệnh viện, gần đây tương đối rảnh rỗi, cậu luôn cảm thấy mỗi lần muốn tìm Trình Trạch Sơn đều không gặp được người.
Chiều hôm nay, Tần Đồng đọc vài quyển sách, giải quyết được một vấn đề rối rắm bấy lâu, hiếm khi tâm trạng không tệ, không đợi Trình Trạch Sơn tan làm, liền vui vẻ nhắn tin cho hắn, hỏi: 【 Bác sĩ Trình vĩ đại của chúng ta tối nay có rảnh không? Muốn hẹn trước cùng nhau ăn tối =33= 】
Tin nhắn gửi đi, đến tận 6 giờ tối, Trình Trạch Sơn vẫn không trả lời.
Mới đầu Tần Đồng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng hắn đang phẫu thuật, chợt nghĩ lại mới nhớ, Trình Trạch Sơn tối qua vừa nói với cậu hôm nay hắn được nghỉ, có thể ở nhà nghỉ ngơi.
Do dự một chút, Tần Đồng cuối cùng gọi điện thoại cho Trình Trạch Sơn, chờ đợi vài giây sau, điện thoại được kết nối, nhưng đầu dây bên kia lại không phải giọng Trình Trạch Sơn, mà là một giọng nam trẻ tuổi, rất xa lạ, Tần Đồng không hề quen biết: "Alo, xin hỏi có chuyện gì không?"
Tần Đồng sững người một chút, còn tưởng rằng mình gọi nhầm số, theo bản năng gọi: "Trình Trạch Sơn?"
"ânh Trạch Sơn —— anh Trạch Sơn——" Bên kia điện thoại, giọng nam gần như đồng thời vang lên, thái độ quen thuộc mà tự nhiên: "Có người gọi điện thoại cho anh, anh có muốn nghe không?"
Bên kia điện thoại ồn ào một lúc, Tần Đồng không nghe rõ, giọng nam lại lần nữa truyền đến, mang theo một chút xin lỗi, nói: "Ngại quá, anh Trạch Sơn lúc này có chút việc, có thể phiền anh lát nữa gọi lại được không?"
"Được, tôi biết rồi." Tần Đồng rất bình tĩnh gật đầu, sau khi cúp điện thoại, lại gửi cho Trình Trạch Sơn một tin nhắn WeChat: 【 Anh ở đâu đấy? Không phải nói hôm nay nghỉ sao? Sao vừa nãy em gọi điện thoại lại có một bạn nam nghe máy? Tốt nhất anh khai thật cho em! 】
Ngoài miệng nói "khai thật", kỳ thật Tần Đồng một chút cũng không nghĩ nhiều, người khác nghe điện thoại hộ mình có gì lạ đâu, cậu chỉ cố ý trêu Trình Trạch Sơn thôi, đây là chút tình thú nhỏ giữa hai người.
Một lát sau, điện thoại của Trình Trạch Sơn gọi lại, qua ống nghe di động, giọng hắn có vẻ hơi mơ hồ: "Xin lỗi, vừa nãy anh có chút việc, không nghe được điện thoại của em."
Tần Đồng vẫn ngồi ở bàn đọc sách, tùy ý dựa lưng vào ghế, lười biếng hỏi hắn: "Câu hỏi vừa nãy của em anh còn chưa trả lời đâu, anh lúc này ở đâu? Lại về bệnh viện tăng ca sao?"
"Không có." Trình Trạch Sơn dừng một chút, giọng bất giác hạ thấp hơn, nói: "Anh lúc này có chút chuyện, ở bên ngoài, lát nữa sẽ về nhà."
Tần Đồng chớp chớp mắt, luôn cảm thấy giọng điệu của hắn có chút kỳ lạ, lại hỏi hắn: "Vậy vừa nãy cái bạn nam nghe điện thoại của anh là ai? Sao cậu ấy lại cầm điện thoại của anh?"
"Cậu ấy... coi như là một người bạn của anh đi." Trình Trạch Sơn lại lần nữa im lặng, như đang suy nghĩ tìm từ, một hồi lâu mới lên tiếng, giọng có vẻ hơi hoảng loạn: "Vừa nãy anh bận chút việc, điện thoại để ở một bên không để ý nghe, không ngờ cậu ấy trực tiếp nghe máy hộ anh."
"Lời giải thích này của anh khác gì không giải thích?" Tần Đồng rốt cuộc có chút bực, đầu tiên là rời khỏi ghế, sau đó trực tiếp đứng dậy, xoay người đi đến bên cửa sổ: "Cụ thể là chuyện gì? Anh tìm cậu ấy có việc gì? Vừa nãy anh đang làm gì?"
"Xin lỗi, hai câu hỏi này anh đều tạm thời không thể trả lời em." Sau khi Tần Đồng không nhịn được chất vấn, giọng Trình Trạch Sơn ngược lại dần dần trấn tĩnh, hắn giải thích: "Bất quá em yên tâm, anh tuyệt đối không làm chuyện gì lung tung rối loạn, giữa anh và cậu ấy không có gì cả, em biết anh không phải loại người đó."
"Em quả thật biết anh không phải loại người đó, em chưa từng nghi ngờ anh." Tần Đồng hít sâu, muốn kiềm chế cảm xúc của mình, đè nén những lời dưới đáy lòng nhưng lại không kìm được mà thốt ra: "Chỉ là em thật sự không thích cái tính cách này của anh, em không thích anh cái gì cũng giấu em, không nói cho em biết, em quan tâm anh, cho nên muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ thế thôi."
Bình thường Tần Đồng tuyệt đối sẽ không nói những lời như vậy, nhưng chuyện của Trình Thế Xương vẫn còn đó, Tần Đồng không thể không lo lắng, chẳng sợ hắn đã đạt được thỏa thuận với Trình Thế Xương, cậu vẫn sợ hãi sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hô hấp của Trình Trạch Sơn đột nhiên nhanh hơn hai nhịp, hiển nhiên không ngờ Tần Đồng sẽ đột nhiên nổi giận, hắn theo bản năng gọi tên Tần Đồng: "Tần Đồng..."
"Đừng gọi tên em, nghe anh gọi hai chữ đó em lại mềm lòng." Tần Đồng dứt khoát ngắt lời hắn: "Nhưng hôm nay em cần thiết phải nói ra những lời này, đây là vấn đề giữa chúng ta cần phải giải quyết, bằng không mâu thuẫn chỉ biết càng tích tụ sâu hơn."
"Thực xin lỗi, Tần Đồng, anh..." Tiếng hít thở của Trình Trạch Sơn rất nặng, dường như muốn giải thích điều gì, cũng dường như đang do dự, Tần Đồng hít sâu, ngắt lời hắn, cả người như trút hết sức lực: "Thôi, cứ như vậy đi, Trình Trạch Sơn, em có chút mệt mỏi, lúc này cảm xúc của em không tốt, đầu óc rối bời, cũng không đủ bình tĩnh, em không muốn nói ra những lời làm tổn thương anh, đợi em bình tĩnh chúng ta lại nói chuyện tiếp."
Dứt lời, không đợi Trình Trạch Sơn trả lời, Tần Đồng liền trực tiếp cúp điện thoại.
Trong căn phòng trống trải, Tần Đồng đứng bên cửa sổ, hai tay đỡ lan can, nhìn chằm chằm phong cảnh xa xăm hồi lâu, ánh mắt lại trước sau không hề ngắm nhìn.
Một lát sau, cậu thở dài một hơi thật sâu.