Chúng Ta Không Phải Chia Tay Sao

Chương 79: Chương 79




Không phải không nghĩ tới cư dân mạng có thể chấp nhận họ, nếu không Tần Đồng cũng sẽ không đăng Weibo này, nhưng thật sự nhìn thấy bình luận của cư dân mạng, Tần Đồng vẫn có cảm giác không chân thực.

Giống như một người đi bộ lâu ngày trong sa mạc, đột nhiên thấy được ốc đảo xanh tươi ở phía xa, thấy dòng suối trong vắt chảy róc rách, phản ứng đầu tiên của hắn không phải là "Được cứu rồi", mà là "Đây chẳng lẽ là ảo ảnh trong truyền thuyết?"

Trình Trạch Sơn đương nhiên không thể thật sự véo Tần Đồng, hắn ngồi bên cạnh Tần Đồng, một tay đặt lên vai cậu, nhéo nhéo sau gáy cậu: "Bây giờ có chút cảm giác chân thật nào chưa?"

Tần Đồng: "... Có chút, nhưng không nhiều lắm."

"Vừa nãy anh cũng đang xem bình luận của cư dân mạng dưới Weibo của em." Trình Trạch Sơn bình tĩnh cười cười, nghiêng mắt nhìn Tần Đồng, "Anh có thể đoán được đại khái vì sao cư dân mạng lại có phản ứng như vậy, em nhìn kỹ lại bình luận xem sao?"

Tần Đồng vùi đầu nhìn kỹ một lát, bỗng nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Trình Trạch Sơn, "Em biết rồi, bọn họ cũng là M!"

Trình Trạch Sơn: "..."

Hắn lại nhéo nhéo sau gáy Tần Đồng, cuối cùng công bố đáp án: "Rất nhiều người nói giúp em đều là bệnh nhân của chúng ta, có người đã khỏi hẳn, có người còn đang điều trị, nhưng mặc kệ thế nào, họ đều cần hoặc đã từng cần đến sức lực của chúng ta, giúp chúng ta nói chuyện kỳ thật cũng là giúp chính họ."

Nói rồi, Trình Trạch Sơn đưa điện thoại cho Tần Đồng, màn hình vẫn đang ở giao diện bình luận dưới Weibo của Tần Đồng.

【 Tôi là một bệnh nhân từng được bác sĩ Tần điều trị, tôi muốn nói vài lời bênh vực bác sĩ Tần... 】

【 Tôi là bệnh nhân từng được bác sĩ Trình điều trị, tôi cũng muốn nói vài lời bênh vực bác sĩ Trình... 】

【 Tôi thì khác, tôi vừa không phải bệnh nhân của bác sĩ Tần, cũng không phải bệnh nhân của bác sĩ Trình, nhưng tôi từng nằm viện ở khoa tim mạch bệnh viện Nhân An, có vài lần gặp gỡ hai vị bác sĩ, tôi cũng muốn nói lên suy nghĩ của mình về hai vị bác sĩ... 】

【 Thật may mắn, tôi không có bệnh, hai vị bác sĩ đều không điều trị cho tôi, nhưng tôi thấy rất nhiều tin tức về hai vị bác sĩ trên mạng. Bây giờ bác sĩ có y đức tốt quá ít, hy vọng hai vị bác sĩ đừng bị chuyện này ảnh hưởng, tiếp tục tỏa sáng trong sự nghiệp mà mình yêu thích 】

...

Tần Đồng chớp mắt mấy cái, bỗng nhiên cúi đầu, mạnh mẽ dùng mu bàn tay lau mắt, lẩm bẩm: "Màn hình điện thoại của anh chỉnh sáng quá, chói mắt em, anh mau cất đi."

Bình tĩnh mà xét, Tần Đồng học y chỉ vì sở thích cá nhân, cậu chữa bệnh cứu người không nghĩ đến sẽ được báo đáp gì. Nhưng lúc này nhìn thấy nhiều người như vậy nói giúp mình, cậu vẫn không nhịn được có chút cảm động.

Trình Trạch Sơn thu điện thoại về, đứng dậy khỏi chỗ Tần Đồng, đi thẳng về phía phòng bếp.

Tần Đồng rất mơ hồ ngẩng đầu nhìn hắn, giọng có chút nghẹn ngào: "Anh đi đâu vậy?"

Trình Trạch Sơn nghiêm trang: "Anh đi phòng bếp tìm cái nồi úp lên điện thoại, tránh làm tổn thương mắt em."

Tần Đồng: "..."

Trình Trạch Sơn rất nhanh trở lại, đương nhiên không mang theo nồi, chỉ đi đến bàn ăn cầm lấy gói khăn giấy, ngón tay khớp xương rõ ràng dừng lại trước mặt Tần Đồng, vẻ mặt ôn hòa: "Được rồi, đừng khóc, lau nước mắt đi."

Tần Đồng hít hít mũi, rút hai tờ giấy từ tay Trình Trạch Sơn, có chút lắp bắp nói: "Em không buồn, thật đấy, em đặc biệt vui vẻ, hóa ra thật sự có nhiều người có thể thấy được nỗ lực của chúng ta, hóa ra chân tình thật sự có thể đổi lấy chân tình."

Trình Trạch Sơn ngồi bên cạnh Tần Đồng, thong thả ung dung, tỉ mỉ dùng khăn giấy lau nước mắt cho cậu, đôi mắt chỉ có bóng hình Tần Đồng, "Ừ, anh cũng cảm thấy rất vui vẻ, có thể cùng em sóng vai nhận được sự tán thành của mọi người, anh cảm thấy vinh hạnh vô cùng."

Dừng một lát, hắn lại nhỏ giọng nói: "Lúc em khóc như vậy cũng rất đẹp, mũi và khóe mắt đều đỏ hết cả lên, trên má còn vương nước mắt, khóe môi hơi cong lên lại đặc biệt sinh động... Khác với vẻ đẹp khi em khóc trước đây."

Tần Đồng... mặt Tần Đồng lập tức đỏ bừng.

Đỏ mặt trừng mắt nhìn Trình Trạch Sơn một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Em khóc nhiều như vậy còn không phải vì anh thích bắt nạt em sao.."

Sau đó Tần Đồng không để ý đến Trình Trạch Sơn nữa, thật sự là xấu hổ, gò má ửng hồng mãi không thôi.

Trình Trạch Sơn cũng không trêu cậu nữa, một bên nhẹ nhàng ôm lấy vai cậu, một bên tiếp tục xem bình luận.

Đêm đáng lẽ phải khẩn trương và nghiêm túc, hai người sóng vai ngồi bên nhau, không khí hiếm khi hài hòa.

Tần Đồng cũng bắt đầu xem bình luận.

Khóe mắt cậu vẫn còn hơi đỏ.

Vừa xem được hai mắt, Trình Trạch Sơn bỗng nhiên đưa điện thoại tới.

Tần Đồng có chút mơ hồ ngẩng đầu, nhìn thấy trên màn hình là một email.

【 Thầy Trình chào thầy, mạo muội làm phiền thầy. Em là cô gái hôm trước thân mật với bạn trai trong phòng học trống. Em thấy Weibo của thầy Tần, có chút chuyện muốn nói với thầy Tần, nhưng không tìm thấy phương thức liên lạc của thầy ấy. Không biết thầy có tiện chuyển giúp không? WeChat của em là: zOvOr 】

"Em đã bảo anh để lại email trên bảng đen có chút tác dụng mà? Cô bé tìm em còn tìm đến tận chỗ anh." Tần Đồng ngoài miệng trêu chọc, nhưng thật ra không từ chối cô bé, cầm lấy điện thoại thêm WeChat của cô bé. Cậu khá tò mò cô bé muốn nói gì với mình.

Tin nhắn xác nhận rất nhanh được chấp nhận.

Cô bé trả lời: 【 Chào thầy Tần, em thấy thầy đăng Weibo, rất vui vì có nhiều cư dân mạng đứng về phía thầy. Nhưng suy nghĩ mãi, em vẫn muốn nói lời xin lỗi với thầy. Cái bài đăng tình cờ gặp thầy ở diễn đàn nọ là do bạn trai cũ của em đăng. Lúc đó ở phòng học anh ta đã nhận ra hai thầy, sau đó hai thầy nói anh ta vài câu, anh ta liền sinh lòng bất mãn, lén chụp ảnh muốn làm hai thầy khó chịu 】

Tần Đồng nheo mắt đọc xong tin nhắn, nắm bắt được trọng điểm: 【 Bạn trai cũ? 】

Cô bé: 【 Bị em phát hiện liền chia tay rồi, loại đàn ông chẳng ra gì đó giữ lại làm gì cho chật đất? 】

Tần Đồng bật cười thành tiếng.

Quay đầu đưa lịch sử trò chuyện cho Trình Trạch Sơn xem, "Không hổ là học sinh anh dạy, lời nói giống anh như đúc."

Tần Đồng nhắn tin cho cô bé, 【 Em tên là gì? 】

Cô bé: 【 Em tên là Chung Nhiễm 】

Tần Đồng: 【 Cảm ơn em đã nói cho thầy chuyện này, nhưng người nên xin lỗi không phải em. Em là Chung Nhiễm, không phải bất kỳ ai khác, em cũng không cần vì đã từng ở bên một người không tốt mà có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào 】

Người bên kia khung chat im lặng rất lâu.

Chung Nhiễm: 【 Em biết rồi, cảm ơn thầy Tần 】

Chung Nhiễm: 【 Lại PS một câu, hôm đó ở phòng học em đã muốn nói rồi, lúc đó môi thầy Tần hơi đỏ, có phải cũng cùng thầy Trình trốn trong phòng học kiss kiss không? Hắc hắc, thầy Tần yên tâm, bạn trai cũ của em cái tên thẳng như cột điện đó không nhận ra đâu. Trạch Đồng mãi đỉnh!!! 】

Trạch Đồng... mặt Tần Đồng lại đỏ bừng.

Cậu đỏ mặt véo mạnh cánh tay Trình Trạch Sơn, vẻ mặt bi phẫn nói với hắn: "Sau này không được hôn em trong phòng học nữa! Ở đâu cũng không được!"

-

Cuối cùng buổi tối hôm đó Tần Đồng trải qua trong xấu hổ, cũng may bình luận của cư dân mạng còn tính hài hòa, thái độ của trưởng khoa Cao bên kia cũng rất nhanh dịu xuống.

Không lâu sau trưởng khoa Cao lại gọi điện cho Tần Đồng, nói ông đã xem những bình luận dưới Weibo của Tần Đồng, bảo Tần Đồng không cần chuẩn bị đơn xin từ chức, nhưng để cẩn thận, trưởng khoa Cao vẫn bảo cậu chuẩn bị một bản tường trình, sáng sớm hôm sau mang đến văn phòng lãnh đạo.

Thái độ của bệnh viện cũng tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của Tần Đồng. Xét thấy hiện tại đang ở đầu sóng ngọn gió, bệnh viện tạm thời đình chỉ công tác của Tần Đồng và Trình Trạch Sơn, nhưng không có ý định sa thải hai người, chỉ mang tính tượng trưng mà phê bình hai người vài câu.

Ngày nộp tài liệu hai người cùng đi, viện trưởng nghiêm túc nhìn hai người, nói: "Làm việc cho tốt vào, người trẻ tuổi. Tin rằng bình luận trên mạng các cậu cũng thấy rồi, bác sĩ và người bệnh là cùng nhau tạo nên thành tựu, muốn họ ủng hộ các cậu, các cậu cũng phải đối đãi chân thành với họ."

Trong một thời gian, cuộc sống của Tần Đồng và Trình Trạch Sơn long trời lở đất, bất quá hai người cũng coi như là họa phúc đan xen. Tục ngữ nói rất hay, bất kỳ sự đình chỉ công tác nào không phải là sa thải đều là mang theo kỳ nghỉ mới!

Thường ngày Tần Đồng và Trình Trạch Sơn ít có thời gian nghỉ ngơi, bây giờ thì khác, hai người nhân cơ hội lại đi Tử Kinh, cùng Tôn Xán Dương ăn cơm, còn đi Thế giới băng tuyết mà Tần Đồng mong đợi đã lâu, chơi một trận thật đã.

Không lâu sau, Tần Đồng nhận được WeChat của Chung Nhiễm, nói bạn trai cũ của cô tiếp tục đăng bài cọ nhiệt độ người khác trên diễn đàn nọ, kết quả đương sự bên kia trực tiếp báo cảnh sát, khiến hắn vui vẻ nhận mười lăm ngày phòng suite đồn cảnh sát.

Kỳ thật Tần Đồng đã quên chuyện này rồi, nhưng có thể thấy kẻ xấu bị trừng phạt, Tần Đồng rất vui vẻ. Chung Nhiễm là một cô bé tốt, Tần Đồng cũng thật cao hứng vì cô bé có thể tránh xa cặn bã.

Kỳ nghỉ trôi qua quá hạnh phúc, đến nỗi sau khi sóng gió qua đi, trở lại khoa làm việc, Tần Đồng chỗ nào cũng không thích ứng. Ngày đầu tiên đi làm, Tần Đồng mở mắt ra là làm việc, kết quả đến gần tan tầm cửa vẫn còn một nhóm người.

Sau này Tần Đồng cuối cùng cũng phát hiện ra vấn đề, thực tập sinh trong khoa đã đặt sai số lượng phòng khám cho cậu, ngang nhiên cho cậu thêm một số không!

Đến đội lừa đảo cũng không dám làm như vậy!

Nhưng người ta đã lấy số rồi, Tần Đồng cũng ngại trực tiếp bảo người ta trả lại. Cậu giải thích tình hình với những bệnh nhân bên ngoài phòng khám: Nếu muốn đổi bác sĩ khác có thể trả số miễn phí, nếu nhất định phải cậu, xếp hàng chờ cậu nhất định sẽ khám cẩn thận cho mọi người.

Trở lại phòng khám, Tần Đồng tiếp tục làm việc.

Không lâu sau, bên ngoài bỗng nhiên ầm ĩ náo loạn.

Tần Đồng vội vàng đẩy cửa đi ra ngoài, một người đàn ông mặt mày dữ tợn nắm lấy một cô bé nhỏ gầy, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn mắng về phía cửa phòng khám: "Tôi biết ngay cái tên Tần gì Đồng này không phải thứ tốt lành gì! Lâu như vậy còn chưa khám xong cho bệnh nhân, hoàn toàn là cọ danh tiếng của bác sĩ Trình bên cạnh mới nổi lên! Nghe nói tay phải còn bị thương, bao nhiêu năm nay chưa từng cầm dao mổ, không biết bệnh viện vì sao lại để loại người này ngồi khám!"

Lời người đàn ông vừa dứt, một người chị bên cạnh chỉ thẳng vào mũi hắn nói: "Anh lớn mồm vậy có bản lĩnh đừng lấy số của bác sĩ Tần! Mau trả số đi mà lấy số của bác sĩ Trình nhà anh ấy! Anh còn tin cái tin tức từ đời nào vậy hả? Tay bác sĩ Tần khỏi lâu rồi!"

"Đúng đấy! Anh không thấy bác sĩ Tần có bao nhiêu người khám sao? Vừa nãy bác sĩ Tần đã giải thích, hôm nay phát nhầm nhiều số quá nên mới khám chậm một chút, nhưng chỉ cần chờ là sẽ đến lượt thôi!"

"Anh không cần số thì chuyển cho tôi đi! Tôi tìm cò còn không có số ấy chứ, kết quả anh lại không quý trọng?"

Mọi người anh một câu tôi một câu nói, thậm chí không cần Tần Đồng lên tiếng, đã khiến người đàn ông mặt đỏ tía tai.

"Tôi dựa vào cái gì mà trả số? Tôi chờ ở đây lâu lắm rồi! Số của bác sĩ Trình thì đã hết từ đời nào rồi!" Khí thế người đàn ông yếu đi một chút, nhưng giọng vẫn rất ngang ngược, túm lấy cô bé run rẩy bên cạnh, nói: "Tôi càng muốn để bác sĩ Tần khám cho tôi đấy, mấy người quản được tôi chắc?"

"Vị bệnh nhân này, tôi rất hiểu tâm trạng của anh, nhưng điều cơ bản nhất giữa y bác sĩ và bệnh nhân là sự tin tưởng." Tần Đồng đứng ở cửa phòng khám, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn: "Nếu bây giờ anh đã cảm thấy không tin tưởng tôi, bất kỳ phương pháp điều trị nào tôi đưa ra anh cũng sẽ không tin. Anh không cần thiết phải lãng phí thời gian ở đây."

"Cậu cậu cậu... cậu có phải chột dạ không?" Sắc mặt người đàn ông càng khó coi, nhưng vẫn cố mạnh miệng: "Tôi thấy cậu chính là kỹ thuật quá kém, toàn dựa vào người ta bác sĩ Trình để leo lên!"

"Ai nói kỹ thuật của bác sĩ Tần kém?"

Giọng Trình Trạch Sơn bỗng nhiên vang lên.

Tần Đồng ngước mắt nhìn lên, phát hiện Trình Trạch Sơn đang từng bước đi về phía này.

Vẻ mặt người đàn ông hoảng loạn thấy rõ, lắp bắp nói: "Trình, bác sĩ Trình... tôi không có ý đó!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.