Có Một Chú Cá Heo Muốn Trêu Chọc Tôi

Chương 105: Ngoại truyện 6




Ba chàng trai bước lên bục xuất phát. Lương Duệ kéo mạnh kính bơi xuống, vẻ mặt nghiêm túc khác hẳn hình ảnh vui vẻ lúc ở nhà ga.

“Nhìn bộ dạng này, cậu ấy hẳn đã rất quen với việc thi đấu.” Hạ Trí nói.

Tiếng còi của huấn luyện viên Bạch vang lên, ba người cùng lao xuống nước.

Khoảng cách khi vào nước của Lương Duệ thậm chí còn xa hơn Lâm Tiểu Thiên một chút. Động tác trượt nước sau đó cũng vô cùng mượt mà, mỗi nhịp quạt tay đạp chân đều toát lên sức mạnh căng đầy.

Hạ Trí đi dọc bờ bể theo Lương Duệ, Diệp Lân thì thản nhiên đứng nguyên chỗ cũ.

Kết thúc 50m đầu tiên, Lương Duệ xoay người đạp thành bể. Tư thế cong người đạp chân cực kỳ chuẩn xác khiến Hạ Trí gật đầu tán thưởng.

Sau cú xoay người, Lương Duệ đã vượt qua Lâm Tiểu Thiên và Cảnh Nhạc.

Lâm Tiểu Thiên đương nhiên không cam lòng, bám sát Lương Duệ.

Càng về sau, khí thế của Lương Duệ càng dữ dội. Ở giai đoạn nước rút, sóng nước bắn tung khiến Lâm Tiểu Thiên bị bỏ lại gần nửa thân người, dù cố gắng đuổi theo vẫn không kịp.

Ưu thế này được Lương Duệ duy trì đến tận khi kết thúc 200m.

Khi có kết quả, không ngờ thành tích của Lương Duệ ngang ngửa Hạ Trí lúc luyện tập!

Diệp Lân híp mắt: “Nhóc con này có chút bản lĩnh.”

Đây mới chỉ là tập luyện, nếu là thi đấu chính thức, với bầu không khí căng thẳng, có lẽ Lương Duệ còn thể hiện tốt hơn nữa.

Lương Duệ trồi lên khỏi mặt nước, dùng tay gạt nước trên mặt. Ngẩng đầu đã thấy Hạ Trí đứng trên bờ, cúi đầu nhìn cậu ấy.

Lương Duệ lập tức nở nụ cười tươi như hoa, nhìn Hạ Trí, giống dáng vẻ của Bĩ Bĩ trước kia, đang chờ được cậu khen ngợi.

Hạ Trí ngồi xổm xuống, suýt chút nữa đã đưa tay xoa đầu Lương Duệ, nhưng chợt nhớ ra Lương Duệ không phải cá heo mà là đàn em nhỏ, cậu vội rút tay về, nói: “Ừ, lợi hại lắm.”

Bạch Cảnh Văn lớn tiếng công bố thành tích của ba người.

Lâm Tiểu Thiên đập mạnh tay xuống nước, tức tối khi thấy Hạ Trí ngồi xem Lương Duệ. Anh ta quay sang Diệp Lân: “Anh Lân, xuống đây dạy cho thằng nhóc này một bài học đi!”

Diệp Lân cười hiền hòa bước tới, ngồi xổm cạnh Hạ Trí, xoa đầu Lương Duệ một cách tự nhiên.

“Duệ Duệ giỏi quá. Nhưng hôm nay vừa xuống tàu lại bơi 200m, mệt rồi đúng không?”

Lương Duệ ngẩng đầu, trả lời thật lòng: “Em không mệt! Bơi thêm 1500m cũng không có vấn đề!”

“Vậy à? Tốt lắm, anh tập cùng cậu.”

Giọng điệu Diệp Lân nghe chẳng khác nào câu nói đùa quen thuộc, “Con trai không mệt à, ba chơi với con một chút”.

Hạ Trí liếc Diệp Lân một cái, đoán chừng do cậu vẫn luôn nhìn Lương Duệ khiến anh khó chịu.

“Đủ rồi anh. Lương Duệ mới vào đội…”

“Cho nên cần cho cậu ấy biết trình độ thực sự của bản thân tới đâu.”

Diệp Lân giơ tay vuốt mái tóc đang rủ xuống trước trán, để lộ toàn bộ khuôn mặt và khí chất tài hoa mạnh mẽ.

Anh đứng dậy, vừa khởi động bả vai vừa quay lưng hướng về phía phòng thay đồ.

“Cậu mang quần bơi theo chưa? Hay định cởi truồng nhảy xuống nước?” Cảnh Nhạc dựa vào dây phao cười lớn.

“Không sao, Hạ Trí còn để sẵn một cái quần ở trong này!” Diệp Lân hét trả lời.

“Cút ngay! Em chưa nói là cho anh mặc!” Hạ Trí quát ngược lại.

Không bao lâu, Diệp Lân trở ra. Anh vừa đi vừa kéo căng mũ bơi, đường cơ bắp cuồn cuộn mạnh mẽ dưới ánh đèn có thể nhìn không sót một cái gì.

Trong khi Lương Duệ đã hoàn toàn làm nóng cơ thể dưới nước, Diệp Lân thậm chí còn chưa chạm chân xuống bể.

Anh bước lên bục xuất phát, liếc nhìn Hạ Trí rồi nhoẻn miệng cười.

Hạ Trí hừ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ, anh cũng đừng quá chủ quan khinh địch, mất mặt thì đến già cũng khó vãn hồi.

“Thi đấu nội dung gì?” Huấn luyện viên Bạch hỏi.

“Vậy 50m trước đi. Trực tiếp định thắng bại.” Diệp Lân liếc nhìn Lương Duệ.

“Tốt! Tốt!”

Diệp Lân cũng cười theo.

Hạ Trí hiểu rõ ý nghĩa sau nụ cười đó: đọ khả năng bứt tốc với ba của con, con định biến thành thịt bò xào tái hả?

“Có ý tứ.” Lâm Tiểu Thiên vừa lau đầu vừa bước đến chỗ Hạ Trí.

Cảnh Nhạc choàng khăn tắm đi tới: “Thằng nhóc này có khả năng bứt tốc mạnh đấy. Anh Lân đây là phải đối đầu trực tiếp với nó ở phần nước rút rồi.”

Quả nhiên, tiếng còi vừa vang lên, Diệp Lân và Lương Duệ đã vọt xuống nước.

Diệp Lân vừa chạm nước đã bung lực, dũng mãnh khỏe khoắn khiến người ta kinh ngạc. Đường nét vai lưng căng cứng tựa thác nước cuồn cuộn, khiến Hạ Trí nóng cả mắt.

Mà Lương Duệ cũng không chịu thua, gần như song song với Diệp Lân.

50m là trận chiến định thắng bại trong một hơi thở. Ở 10m cuối nín thở, Diệp Lân như cỗ xe tăng tràn đầy năng lượng, ầm ầm nghiến thẳng về phía vạch đích, dù Lương Duệ bên cạnh cũng rất mạnh mẽ nhưng khí thế căn bản không thể sánh được với Diệp Lân.

Vốn trong luyện tập chưa từng vượt Hạ Trí, lần này Diệp Lân lại bơi được thành tích gần sát kỷ lục giải đại học toàn quốc 50m.

Dù việc Lương Duệ cán đích sau không rõ ràng, nhưng bằng con mắt tinh tường, Hạ Trí vẫn nhận ra cậu ấy đã thua.

Cậu nhóc trồi lên khỏi mặt nước, vừa thở hồng hộc vừa gạt nước, tưởng sẽ mang bộ mặt ảo não, không ngờ lại nhìn Diệp Lân đầy ngưỡng mộ: “Anh Lân – anh đỉnh quá!”

“Ngoan, biết gọi anh Lân rồi.” Diệp Lân xoa đầu Lương Duệ đang bám thành bể.

“Được rồi, mấy ngày nay các cậu nghỉ ngơi thật tốt, điều chỉnh trạng thái đi. Đợi Lạc Ly và Trần Gia Nhuận về thì chúng ta bắt đầu xếp hạng. Cấm ăn uống bừa bãi, cấm làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật, cấm…”

“Được rồi lão Bạch, rốt cuộc thầy có bao nhiêu cái ‘cấm’ thế!” Diệp Lân thong thả lên bờ.

Huấn luyện viên Bạch dùng bảng gõ nhẹ vào vai Diệp Lân: “Trước mặt tân binh, cậu ngoan ngoãn cho tôi.”

Luyện tập đã xong, mọi người tắm rửa rồi chuẩn bị đến nhà ăn căn cơm.

“Đi, anh dẫn cậu đi thưởng thức đặc sản của đội bơi chúng ta!” Lâm Tiểu Thiên không để bụng chuyện cũ, lập tức khoác vai Lương Duệ.

“Ha ha, khoai tây hầm thịt bò, đi ăn thôi!” Cảnh Nhạc cũng tiến lên.

Lương Duệ ngoái lại nhìn Diệp Lân và Hạ Trí phía sau, ánh mắt như muốn hỏi: “Ba mẹ ơi, con đi chơi với các bạn được không?”

Diệp Lân hất cằm: “Con đi đi, haha, cơm đội, hoan nghênh đóng góp ý kiến cho các cô cấp dưỡng ở nhà ăn.”

Hạ Trí dùng khuỷu tay huých Diệp Lân: “Đủ rồi đấy. Lại còn đóng góp ý kiến cho cô cấp dưỡng, không muốn sống nữa à?”

“Trẻ con mà, cần được tắm mình trong hiện thực.”

Hai người trở về ký túc xá, Hạ Trí dựa vào đầu giường ôn trước bài học kỳ mới, phòng khi vì tập luyện và thi đấu mà bỏ lỡ kiến thức.

Diệp Lân thì cuộn tròn bên cạnh Hạ Trí, đầu càng lúc càng rúc xuống. Cuối cùng anh vòng tay Hạ Trí qua cổ mình rồi tựa vào ngực cậu chơi game.

Hạ Trí không hiểu nổi, tư thế vặn vẹo thế này mà sao người này vẫn chơi vui vẻ được?

Điện thoại trên đầu giường rung lên, Hạ Trí cầm lên xem thì thấy tin nhắn WeChat từ Trần Gia Nhuận.

Hạ Trí vỗ nhẹ vào má Diệp Lân: “Lần này chúng ta thi đấu với Đại học S, hào hứng đấy.”

“Làm sao vậy?” Diệp Lân vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại.

“Carlvin Bruce – á quân 200m tự do tại giải thế giới năm ngoái cũng sẽ tham gia.”

“Carlvin Bruce?” Diệp Lân ngừng tay, ngẩng đầu nhìn Hạ Trí, “Tên kia hồi đại hội thể thao sinh viên thế giới không thấy thi, giờ lại xuất hiện trong trận đấu tập bé tí giữa hai trường?”

“Sao? Sợ cậu ta lật đổ vị trí của anh à?”

“Em cảm thấy có thể không?” Diệp Lân lại cúi đầu, tiếp tục chơi game.

“Chẳng phải anh đã đoạt huy chương vàng 100m ở đại hội thể thao sinh viên hả? Cố lên nhé, chiêu bài bơi tự do của Đại học Q trông cậy vào anh đấy.”

“Chẳng lẽ em không phải là chiêu bài bơi tự do của Đại học Q?” Diệp Lân buồn cười, hỏi.

“Trời sập thì không phải anh nên đỡ hả? Sao lại đè lên người em được?” Hạ Trí lật sang trang sách tiếp theo.

“Ừm, câu này anh thích nghe.”

Thế nhưng những ngày sau đó, cứ mỗi sáng 6 giờ rưỡi khi Diệp Lân định ngủ nướng một chút là Lương Duệ lại đến gõ cửa phòng ký túc.

“Bạn nhỏ… Bây giờ là kỳ nghỉ hè, phải ngủ đủ giấc không là không cao được đâu.” Diệp Lân mở cửa, ngáp ngắn ngáp dài.

Lương Duệ chăm chú nhìn Diệp Lân, đại khái là chưa từng thấy bộ dáng lười biếng của anh nên vô cùng tò mò.

“Nhưng em ngủ từ 9 giờ tối, 6 giờ sáng dậy là đủ giấc rồi mà!”

Diệp Lân cầm cốc và bàn chải đánh răng, chuẩn bị đi vệ sinh cá nhân. Anh dùng khăn mặt gõ nhẹ vào trán Lương Duệ: “Chỉ có trẻ con mới lên giường lúc 9 giờ tối. Tôi và Hạ Trí còn có chuyện người lớn phải làm.”

Hạ Trí leo xuống từ thang giường, giặt khăn mặt của cậu rồi ném cho Lương Duệ một hộp sữa AD: “Em chờ ở đây đi.”

“Không phải, buổi tối các anh làm chuyện người lớn gì?” Lương Duệ kéo khăn của Hạ Trí.

Hạ Trí thở dài: “Còn gì nữa? Chơi game, đánh bài, tán gẫu trên Wechat thôi.”

“À…” Lương Duệ đờ người.

Rõ ràng ba năm cấp ba của người này bị quản rất chặt, hiện giờ chắc cũng không biết trò gì đang thịnh hành. Mong đừng bị dụ dỗ vào con đường xấu.

Dù Lạc Ly không có ở đây, nhưng buổi tập sáng của đội vẫn được các thành viên ở trường tự phát tổ chức. Mọi người ngầm thừa nhận để Hạ Trí chạy đầu, Diệp Lân chạy bên cạnh cậu, Lâm Tiểu Thiên và Cảnh Nhạc theo sau.

Lương Duệ hỏi đồng đội bên cạnh: “Cảm giác mọi người đều rất tin tưởng anh Hạ Trí nhỉ!”

“Ừ. Dù là lúc bình thường hay thời khắc quan trọng, cậu phải nhớ kỹ, người đáng tin cậy nhất ngoài lão đại Lạc ra chính là Hạ Trí.” Lâm Tiểu Thiên nói với Lương Duệ.

“Thế anh Lân thì sao? Mọi người cũng rất tôn trọng anh Lân mà…”

“Tôn trọng anh Lân là vì thực lực của cậu ấy. Đương nhiên, nếu có ai dám bắt nạt đội bơi chúng ta, anh Lân sẽ xử lý cực kỳ lợi hại. Chỉ là về việc ra quyết định thì anh Lân không đáng tin bằng Hạ Trí đâu. Cậu nhớ chưa?” Cảnh Nhạc thì thầm.

Lương Duệ gật đầu, dường như đã hiểu nhưng thực ra lại không hiểu.

Sau buổi tập sáng, mọi người tập trung đến bể bơi để tự tổ chức luyện tập.

Mấy ngày nay các buổi tập chính quy của đội đã tạm dừng, đang trong giai đoạn nghỉ ngơi. Nhưng hễ có ai đến tập luyện, huấn luyện viên Bạch, huấn luyện viên Mạc và huấn luyện viên Vương đều sẵn sàng hướng dẫn.

Mới 9 giờ sáng, khi họ đến bể bơi đã nghe thấy tiếng bơi lội.

“Ai thế nhỉ, đến tập sớm thế?” Cảnh Nhạc vươn cổ nhìn thì phát hiện người trong hồ bơi không phải là thành viên mà bọn họ quen thuộc.

Những người khác cũng tiến đến bên bể, chỉ cần liếc mắt đã bị hấp dẫn bởi hình ảnh dưới nước.

Đó là những động tác vung tay mạnh mẽ, dứt khoát. Cơ thể tạo thành đường nét cường tráng dưới làn nước, sự chuyển tiếp giữa động tác trồi lên và lặn xuống vô cùng uyển chuyển.

“Đây là… ai vậy? Thành viên mới tuyển ư?”

Hạ Trí đã nhận ra, dáng hình và đường cơ đó chứng tỏ người này đã trải qua quá trình luyện tập bài bản với cường độ cao, khí chất tỏa ra cũng cho thấy đây là người dày dạn kinh nghiệm.

Người trong bể bơi vừa hoàn thành vòng đua, dừng lại.

Anh ta ngẩng đầu nhìn lên bờ, dù chưa tháo kính bơi ra, Hạ Trí vẫn cảm nhận được vẻ kiêu ngạo và tự phụ toát ra từ con người này.

“Carlvin Bruce.” Giọng Diệp Lân vang lên bên tai Hạ Trí.

Hạ Trí hơi ngạc nhiên, Carlvin Bruce? Không phải cậu ta đang ở Úc sao?

Hơn nữa Lạc Ly và Trần Gia Nhuận cũng phải đến ngày mai mới bay về, sao Carlvin Bruce lại có mặt ở đây rồi?

Cậu ta điều chỉnh hơi thở, thong thả bước lên bờ, tháo kính bơi, lộ ra đôi mắt sâu thẳm mang vẻ sắc bén không che giấu.

Ánh mắt đánh giá của cậu ta lần lượt liếc qua các thành viên đội bơi, rồi dừng lại ở Hạ Trí và Diệp Lân.

“A, hai người các cậu chính là những người giành huy chương vàng 100m và 200m tại Đại hội Thể thao Sinh viên Quốc tế phải không?”

Hạ Trí không nói gì, Diệp Lân chỉ khẽ nhếch mép cười thản nhiên.

Tuy rằng cậu ta nói tiếng Anh, nhưng thực ra mọi người đều nghe hiểu được.

Cảnh Nhạc nhìn về phía huấn luyện viên Bạch, băn khoăn không biết mọi người có nên thân thiện tiến lên chào hỏi, ôm ấp nồng nhiệt, rồi tổ chức tiệc chào mừng không. Thế nhưng Hạ Trí đã thẳng thừng bước về phía phòng thay đồ.

“Chẳng lẽ cậu ta không phải Hạ Trí?” Carlvin Bruce nhìn theo bóng lưng Hạ Trí, nói.

Hạ Trí quay sang nói với Diệp Lân: “Anh bảo cậu ta đi, em là dân mù chữ, không biết tiếng Anh.”

“Ồ? Kỳ trước em vừa đậu bằng C tiếng Anh mà?” Diệp Lân buồn cười, đi theo sát cậu.

Chỉ còn lại Cảnh Nhạc đứng ngượng ngùng trước Carlvin Bruce: “Cái kia… bọn họ nói là tiếng Anh của họ không tốt…”

“Không thể nào. Đại học Q là trường danh tiếng, người vào được đây đều phải giỏi tiếng Anh chứ.”

Cảnh Lạc nhún vai: “Lát tập luyện gặp nhau nhé.”

Lương Duệ thấy Carlvin Bruce đứng lọt thỏm một mình, hơi không đành lòng nên tiến đến hàn huyên vài câu.

Vào phòng thay đồ, Diệp Lân thấy thái độ lạnh nhạt của Hạ Trí rất thú vị: “Sao vậy? Dù bình thường em không nhiệt tình lắm, nhưng cũng không đến nỗi hờ hững với vị khách phương xa thế này?”

“Anh không xem phỏng vấn của cậu ta sao? Cậu ta nói anh và em giành chức vô địch Đại hội Thể thao Sinh viên Quốc tế là do cậu ta tập trung chuẩn bị World Championship nên không tham dự.”

“Ừ… Cho nên?” Diệp Lân vẫn chưa hiểu lý do Hạ Trí khó chịu.

“Cho nên giờ cậu ta đến khiêu chiến, chẳng lẽ anh còn ôm ấp ân cần và nhiệt tình với cậu ta?”

“Anh chỉ cần ôm ấp ân cần và nhiệt tình với em là đủ rồi.” Diệp Lân cười, đáp.

Khi Hạ Trí và Diệp Lân ra khỏi phòng thay đồ, thấy Carlvin Bruce vẫn đang nói chuyện phiếm với Lương Duệ.

Thấy hai người xuất hiện, Lương Duệ vội chạy đến báo cáo tình hình vừa thăm dò được từ Carlvin Bruce.

Đại ý là đội bơi Đại học S sẽ đến cùng Trần Gia Nhuận và Lạc Ly. Carlvin Bruce vừa tập luyện xa về, tranh thủ đến Đại học Q trước để thích nghi chất nước hồ bơi, tìm cảm giác với nước.

Diệp Lân dùng khuỷu tay huých Hạ Trí: “Em thấy không, mặc dù người ta đến thách đấu nhưng thái độ cũng rất chỉn chu. Còn đến trước để làm quen chất nước.”

“Ừm.”

Tiếng “ừm” đơn điệu cho thấy Hạ Trí miễn cưỡng tha thứ cho sự ngạo mạn của Carlvin Bruce.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.