Hà Bân nghe vậy, có chút ngạc nhiên nhìn Hạ Trí, trước giờ cậu ta chưa từng nghe Hạ Trí nhắc đến chuyện này.
Dù không phải là quán quân, thì đó vẫn là vận động viên tầm cỡ quốc tế, thành tích này tự hào biết bao? Vậy mà suốt ba năm cấp ba Hạ Trí lại khiêm tốn đến thế.
“Nhưng mà tôi cảm thấy, mẹ tôi đã lấy đúng người rồi. Dù tôi có ‘chỉ được như vậy thôi’ thì cũng thấy rất hài lòng. Còn ông, phó trưởng khoa Chung à, tiền bạc và bạo lực chẳng giải quyết được tất cả đâu.”
Nói xong, Hạ Trí gạt tay Chung Hiếu ra, rời khỏi đám đông.
Riêng Sầm Khanh Miễn vẫn đứng đó, tỏ vẻ ngạc nhiên: “Ôi chà! Phó trưởng khoa Chung, không ngờ đấy, hóa ra trong mắt ông, vận động viên quốc gia đều là ‘đầu óc ngu si, tứ chi phát triển’ nhỉ!”
Chung Hiếu nhìn quanh, nhận ra tất cả học sinh và phụ huynh đều đang nhìn mình với ánh mắt phê phán.
“Vận động viên thì sao chứ? Họ cũng mang vinh quang về cho đất nước đấy thôi!”
“Phải đấy! Ông ta lấy đâu ra cái tự tin chê bai vận động viên chứ? Để đạt được vinh quang, họ phải chịu biết bao gian khổ!”
“Cậu nhóc tên Hạ Trí đó hình như đỗ vào Đại học Q đấy! Chắc là gia đình giáo dục tốt lắm. Ông ta thì lấy đâu ra quyền phán xét người khác?”
“Ha! Chắc chưa ai thấy phó trưởng khoa Chung ở các cuộc họp phụ huynh. Suốt ngày khoe khoang mình kiếm được bao nhiêu tiền, bỏ bao nhiêu để thuê gia sư, giáo dục ưu việt này kia!”
Chung Thuần cúi đầu, tất cả những lời đó đều lọt vào tai cậu ta. Không buồn nhìn Chung Hiếu thêm một lần, cậu ta chen vào đám đông rồi rời đi.
Nghe nói, buổi chiều hôm đó khi Chung Hiếu quay lại bệnh viện tiếp tục ca khám, tình cờ gặp một phụ huynh học sinh dẫn người thân lớn tuổi đến khám bệnh. Vừa nhìn thấy Chung Hiếu, phụ huynh đó lập tức nhận ra, liền bảo với y tá xin đổi bác sĩ, Chung Hiếu mất mặt, liền lời qua tiếng lại với phụ huynh đó.
Vị phụ huynh kia bức xúc nói: “Chẳng phải ông nói vận động viên đều là đầu óc ngu si, tứ chi phát triển hay sao? Con trai tôi là học sinh thể thao được tuyển thẳng vào đại học trọng điểm! Những lời ông nói khiến tôi cảm thấy không thoải mái, muốn đổi bác sĩ không được sao? Ở trường ông đòi đánh con trai, tôi thấy ông chắc hẳn thiếu kiên nhẫn lắm, đưa người lớn đi khám tôi muốn tìm bác sĩ nhẹ nhàng hơn không được à?”
Tiêu Đình và Trần Phương Hoa nghe thấy liền chạy ra can ngăn, vị phụ huynh kia lập tức nhận ra Tiêu Đình.
“Sáng nay lúc công bố danh sách tôi gặp cô rồi! Mọi người bảo con trai cô là thủ khoa khối tự nhiên toàn tỉnh! Tôi muốn cô khám bệnh cho người nhà tôi!”
Tiêu Đình mỉm cười hòa giải: “Kinh nghiệm của phó trưởng khoa Chung cũng rất phong phú mà. Đừng vì chuyện ở trường mà phán xét chuyên môn của ông ấy.”
Đừng nhìn Tiêu Đình lúc đấu khẩu với Chung Hiếu thì sắc sảo không ai bằng, nhưng khi đối diện bệnh nhân, bà ấy luôn niềm nở, nhất là khi cười để lộ hai lúm đồng tiền nhỏ, khiến ai nhìn cũng thấy bà ấy là người chân thành, dễ mến.
Kết quả bệnh nhân trong hành lang đều hỏi y tá liệu có thể đổi sang để Tiêu Đình khám hay không, khiến Chung Hiếu tức đến mức bẻ gãy cả cây bút.
Khi Hạ Trí về đến nhà, cậu lập tức bắt tay vào sắp xếp đồ đạc.
Tiếng chuông cửa vừa vang lên, Hạ Trí đã háo hức chạy ra mở cửa, suýt nữa thì va vào chiếc vali mà ngã.
Nhưng khi đến cửa, cậu chợt thấy mình thật ngốc.
Đây đâu phải lần đầu tiên cậu gặp Diệp Lân, dù mở cửa sớm hay muộn thì Diệp Lân cũng không thể biến mất.
Thế nhưng khoảnh khắc mở cửa đó, Hạ Trí bỗng cảm thấy đây là một việc rất trang trọng.
Cuối cùng, cậu và Diệp Lân đã đứng ngang hàng nhau.
Bọn họ đều là sinh viên đại học, đều là thành viên của đội bơi Đại học Q!
Cánh cửa vừa mở ra, một vòng tay đã siết chặt lấy Hạ Trí.
Cánh tay mạnh mẽ của Diệp Lân ôm lấy cậu, mạnh đến mức xương cốt kêu lên răng rắc.
Đây là cánh tay từng lập kỷ lục giải đấu liên trường, nay lại ôm chặt lấy Hạ Trí không buông.
Hạ Trí mở to đôi mắt, đây thật sự là Diệp Lân.
Cậu giơ tay ôm lại Diệp Lân, vỗ nhẹ lên lưng anh.
Như ma xui quỷ khiến, Hạ Trí lặp lại lời Diệp Lân đã nói khi anh đến làm gia sư lần đầu tiên.
“Anh thích em đến vậy sao?”
“Thích chứ. Thích đến phát điên lên được, viết luận văn, đọc sách hay bơi lội, trong đầu toàn là hình bóng em.” Giọng Diệp Lân trầm ấm, rõ ràng.
Hạ Trí đứng đơ ra, đầu óc bỗng như trống rỗng, chỉ còn lại câu nói của Diệp Lân vang vọng mãi “Trong đầu toàn là hình bóng em”.
Trong lòng Hạ Trí bỗng dâng lên một khát vọng khó nói, cậu mong muốn không chỉ là sự công nhận của Diệp Lân về việc cậu vào được đội bơi của Đại học Q, cùng đứng chung một chiến tuyến.
Cậu muốn nhiều hơn thế, khát khao còn mãnh liệt hơn.
Ý nghĩ bất ngờ này khiến chính Hạ Trí cũng ngạc nhiên, sống lưng khẽ run lên một cái.
Lúc này, đầu của Diệp Lân đang tựa vào hõm cổ của Hạ Trí, hơi thở nóng ấm của anh cùng nhịp đập từ lồ ng ngực truyền đến khiến tim Hạ Trí bị cột chặt bởi một sức mạnh vô hình, ngay khoảnh khắc buông lỏng, nó bật lại với một lực lớn đến nỗi xương cốt cậu như bị lay động, tim như muốn vỡ tung ra.
“Vào… vào đi!” Hạ Trí khẽ nói.
“Được.”
Diệp Lân thả Hạ Trí ra, bước theo vào phòng ngủ.
“Em cũng không biết đợt tập huấn sẽ kéo dài bao lâu, mấy thứ này chuẩn bị có đủ không nhỉ.”
“Để anh kiểm tra cho em. Dù sao trước khi huấn luyện quân sự, em cũng sẽ được về nhà lần nữa. Đến lúc đó, có gì cần đem thêm cũng vẫn còn kịp mà.”
“Ừ.” Hạ Trí ngả người dựa vào bàn học, hai tay chống trên mặt bàn.
Khi Diệp Lân cúi đầu, chiếc cổ thon dài của anh lộ ra, từ cổ áo nhìn xuống còn thấp thoáng nhìn thấy xương bả vai.
Cơ thể anh không có chút mềm mại nào, toàn bộ là sự cứng rắn của nam giới, tràn đầy testosterone.
Thế nhưng trong đầu Hạ Trí lại không ngừng vang lên những tiếng gọi thầm kín, hình ảnh đêm Diệp Lân say rượu chợt hiện ra, nhớ lại nụ hôn của anh, chiếc lưỡi mềm mà ấm nóng ấy làm cho máu trong người Hạ Trí dồn xuống, không thể kiểm soát được.
“Hạ Trí, em làm gì thế?” Diệp Lân ngẩng lên hỏi, nhưng Hạ Trí đã nhanh chóng bước ra khỏi phòng.
“Đi vệ sinh!”
Ngồi trong nhà vệ sinh, đầu óc Hạ Trí lại hiện lên hình ảnh Diệp Lân với khuôn mặt đỏ ửng, tựa vào cổ cậu rồi cọ nhẹ mũi mình, những hình ảnh ấy như một cuốn phim, càng lúc càng cuốn đi xa hơn.
Không lâu sau, giọng Diệp Lân vọng vào từ bên ngoài nhà tắm.
“Hạ Trí, một cái khăn tắm không đủ, nhà em còn cái nào không?”
Hạ Trí giật mình, cúi đầu xuống, cảm giác tim đập thình thịch không ngừng.
“Hạ Trí?” Diệp Lân lại gõ cửa.
“Có! Để chút nữa em ra lấy!”
Giọng Hạ Trí thoát ra như nghẹn lại, khàn khàn khó hiểu.
Diệp Lân đứng ngoài, khẽ siết nhẹ tay, nhíu mày: “Hạ trí, em không khỏe à?”
“Không sao đâu! Em ra ngay đây!”
“Em vào đó gần hai mươi phút rồi đấy!”
“Em đang thư giãn!”
Chính Hạ Trí cũng không ngờ mình lại ở trong đó lâu đến vậy.
Khi cậu đưa tay hứng nước, vốc lên rửa mặt, đầu óc vẫn còn mờ mịt.
Cậu tưởng mình đã điều chỉnh cảm xúc xong, nhưng khi thấy Diệp Lân ngồi trên ghế, một chân vắt lên ghế, hai tay gác lên lưng ghế và đang lướt điện thoại, cậu lại cảm thấy… Bóng lưng của người này sao có thể hấp dẫn đến thế, khiến cậu chỉ muốn lật ngược lại, buông thả mà làm theo ý mình.
Tất cả là tại câu “trong đầu toàn là hình bóng em” của Diệp Lân!
“Ra rồi à? Bụng không sao chứ?” Diệp Lân quay đầu lại cười hỏi.
“Không sao.” Hạ Trí ngồi xuống, có chút trầm mặc.
“Khi vào huấn luyện, em sẽ không có thời gian chơi bời nữa đâu. Có muốn tranh thủ chơi game cùng anh không?”
“Ừ, được thôi.”
Hạ Trí lấy điện thoại, ngồi ở mép giường, hai người không hẹn mà cùng đặt điện thoại lên lưng ghế và bắt đầu chơi.
Nhưng tâm trí Hạ Trí hoàn toàn không tập trung vào trò chơi, mắt thì nhìn màn hình mà đầu lại chỉ muốn chạm nhẹ tay mình vào tay Diệp Lân.
Diệp Lân đã cứu Hạ Trí mấy lần trong game, anh không nhịn được dùng mu bàn tay đẩy vào mu bàn tay Hạ Trí: “Nhóc con— cậu chơi hơi bay đấy!”
Hạ Trí vốn chỉ muốn tay mình có thể chạm vào tay Diệp Lân là đủ mãn nguyện, nào ngờ Diệp Lân lại nhanh chóng rút tay về, khiến trong lòng cậu không khỏi cảm thấy ngứa ngáy, luyến tiếc không thôi.
“Em đang bay đây. Anh kéo em xuống đi.” Hạ Trí làm mặt giận dỗi, rồi áp mu bàn tay của mình vào mu bàn tay của Diệp Lân.
“Chậc…” Diệp Lân bị Hạ Trí đụng một cái, rớt máu.
Anh ngẩng lên nhìn cậu, phát hiện ra vành tai của Hạ Trí hơi ửng hồng, cổ cũng đỏ lên một chút.
“Nhìn gì mà nhìn? Muốn chết à!”
Hai người cùng chết.
Hạ Trí ngả đầu ra sau, thở dài một tiếng.
Diệp Lân liếc nhìn cậu, ánh mắt bám chặt vào yết hầu của Hạ Trí, khẽ nói: “Sống chết là chuyện thường tình.”
“Chết cũng đã chết…” Hạ Trí ngồi thẳng lại, xác nhận mình đã lấy lại tinh thần, rồi bảo: “Chơi lại!”
“Được, chơi lại.”
Hai người chơi mãi đến khi Trần Phương Hoa đi làm về.
Biết con trai sắp đi tập huấn, bà chuẩn bị rất nhiều món ăn ngon, không ngừng dặn dò Diệp Lân phải chăm sóc cho Hạ Trí thật tốt.
Theo lý thì bà nên tự mình tiễn con đến Đại học Q, nhưng Diệp Lân trấn an bà cứ yên tâm, tập huấn là cơ hội để Hạ Trí làm quen trước với môi trường đại học, mà trong đội bơi cũng không lo ăn ở, trước khi nhập học sẽ có một tuần nghỉ để Hạ Trí về thăm nhà.
Trần Phương Hoa nghe xong, đôi mắt đỏ hoe, Hạ Trí sắp đi xa rồi, từ giờ trong nhà chỉ còn lại một mình bà.
“Ai da, nào có một mình đâu. Chẳng phải Khanh Miễn cũng sắp vào Đại học Q rồi à? Đến lúc đó, mẹ với cô Tiêu cứ tha hồ mà đi du lịch, làm tóc, muốn làm gì thì làm. Đừng mãi lo cho con nữa, mẹ nên tận hưởng những gì mình thích đi.”
Buổi tối Trần Phương Hoa đưa hai người ra ga tàu cao tốc, Diệp Lân bảo Trần Phương Hoa yên tâm, nói rằng sẽ gửi video ghi lại cảnh Hạ Trí tập luyện để bà có thể thấy hình ảnh con trai oai phong trong nước.
Khi vào ga, Hạ Trí không ngừng ngoái đầu lại, vẫy tay chào mẹ, lần đầu tiên hốc mắt cậu đỏ hoe.
“Em chưa từng xa mẹ quá một tuần.” Hạ Trí khẽ nói.
“Ngốc quá. Chỉ cần trong lòng em luôn nhớ về mẹ, sẽ không tính là rời xa.”
Hạ Trí chợt nhớ đến việc mẹ của Diệp Lân sống ở nước ngoài, nhận ra mình đã may mắn hơn rất nhiều người rồi.
“Lần này em tham gia tập huấn, vậy là sắp có thi đấu rồi đúng không?”
“Giải đấu liên trường vào tháng mười một, thời gian không còn nhiều. Các huấn luyện viên cần em sớm đạt phong độ cao nhất.”
“Còn anh thì sao? Vị vua của bơi tự do cự ly ngắn?” Hạ Trí nghiêng đầu hỏi, kèm theo một chút thách thức.
Diệp Lân nhìn xuống, giọng đầy ẩn ý: “Chỉ cần em đạt phong độ tốt nhất… Chắc anh cũng sẽ ở phong độ cao nhất.”
“Hả?” Hạ Trí nghĩ thầm, phong độ của mình có liên quan gì đến Diệp Lân?
“Lão Bạch rất xem trọng em, anh chỉ sợ chưa tập huấn xong em đã khóc đòi về nhà thôi.”
“Em sẽ không đâu.”
Hạ Trí quay mặt nhìn ra cửa sổ xe tối om, phản chiếu góc nghiêng của Diệp Lân. Hạ Trí bỗng dưng muốn cứ thế nhìn Diệp Lân mãi.
Tàu đến thành phố Q, hôm nay là cuối tuần nên lượng người đi tàu rất đông, khi bước ra khỏi tàu và tiến vào khu vực ra khỏi ga, dòng người chen chúc, Hạ Trí kéo vali của mình thì suýt chút nữa bị xô ra xa, ngẩng đầu lên, cậu thấy Diệp Lân đã đi về phía trước.
Cậu định gọi tên Diệp Lân, nhưng rồi lại nghĩ chẳng cần thiết, chỉ cần chen thêm chút nữa là ra khỏi ga thôi.
Nhưng Diệp Lân lại quay đầu, vươn tay về phía cậu từ giữa đám đông.
Hạ Trí chỉ thấy đầu ngón tay của Diệp Lân, không chút do dự, cậu đưa tay ra nắm lấy.
Diệp Lân siết mạnh tay, không màng đến số người chen lấn giữa hai người, cứ thế kéo Hạ Trí sang bên mình, các cô chú lớn tuổi xung quanh làu bàu, nhưng Diệp Lân chẳng hề để tâm.
Khi cả hai ra khỏi ga tàu, họ thấy Lạc Ly đang đứng đợi.
Ánh nhìn của anh ấy dành cho Hạ Trí đã khác lần gặp trước, Lạc Ly khẽ gật đầu khi thấy cậu.
Hạ Trí biết Lạc Ly chỉ là người nghiêm túc, không giỏi cười hay tạo mối quan hệ thân thiết, nhưng anh ấy thực sự là một đội trưởng đáng tin cậy.
Vì Hạ Trí chưa chính thức nhập học, trường chưa phân cho cậu phòng ở, nhưng mà chiếc giường đối diện giường của Diệp Lân đã được giữ cho cậu rồi.
Trên đường đi, nhóm trò chuyện của đội bơi Đại học Q không ngừng có người nhắc tên Hạ Trí, hỏi xem cậu đã đến nơi chưa.
Đặc biệt là mấy người như Triệu Hùng, cứ liên tục gửi tin nhắn, khiến màn hình cứ nhảy liên tục.
Hạ Trí cúi đầu, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác thuộc về rất rõ ràng.
Vẫn là ký túc xá quen thuộc ấy, cậu đã quen với việc mỗi lần bước vào là nhìn thấy túi bánh kẹo của Trần Gia Nhuận, tất cả đống tất bẩn và áo khoác treo lung tung, nhưng hôm nay, không ngờ lại thấy mọi thứ gọn gàng ngăn nắp.
Trần Gia Nhuận ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, chờ đợi Hạ Trí.
“Anh Gia Nhuận… Anh dọn dẹp sạch sẽ thế này, tôi có chút không quen đấy.”
“À, Hạ Trí, cậu kiểm tra đi rồi tiện thể chụp ảnh gửi lên nhóm nhé? Để chứng minh là tôi không làm ảnh hưởng tiêu cực gì đến môi trường sinh hoạt của cậu.” Trần Gia Nhuận nhìn Hạ Trí với vẻ đầy mong chờ.
“A… Được.”
Hạ Trí chụp ảnh, gửi vào nhóm chat, “Đến ký túc xá rồi, mọi người yên tâm nhé.”
Nhóm chat lập tức trở nên sôi nổi.
Nhị Hùng: Đây là ký túc của Trần Gia Nhuận sao? Sao lại sạch sẽ thế?
Quỷ Kiến Sầu (Huấn luyện viên Mạc): Đã bảo cậu ta rồi, phải tạo ấn tượng tốt cho thành viên mới, không được bày bừa trong phòng ký túc xá.
Thái Bạch Kim Tinh (Huấn luyện viên Bạch): Coi như có công dọn dẹp sạch sẽ, lần sau mà đến muộn nữa, lúc phạt thêm giờ tập luyện giảm cho một phút nhé.
Trần Gia Nhuận nhìn tin nhắn trong nhóm, thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Lân đặt hành lý xuống, nói bâng quơ: “Diễn đủ rồi, lấy hết đống rác của cậu ra đi.”
Lúc này, Trần Gia Nhuận cúi xuống dưới bàn học, lấy ra một cái chậu chứa đầy tất và quần bơi.
“Gia Nhuận, chúng ta không thiếu tiền ăn uống đâu, cậu không cần hy sinh tất của mình để nuôi nấm đâu,” Diệp Lân nói.
Hạ Trí cũng không dám nhìn thẳng, giả bộ không thấy gì, cởi áo khoác rồi leo lên giường trên.
Nhóm chat lại trở nên sôi nổi.
Nhị Hùng: Đội bơi Đại học Q đâu! Ra ngoài ăn khuya mừng Hạ Trí nhập hội đi!
Ngay lập tức, cả nhóm đồng loạt hưởng ứng, bắt đầu bàn nên ăn món gì, nào là lẩu cay, cá nấu ớt, hay đi ăn nướng ở quán vỉa hè.
Trong lúc mọi người đang bàn luận hào hứng, huấn luyện viên Bạch chỉ cần một câu đã dập tắt hoàn toàn ý định ăn khuya của họ.
Thái Bạch Kim Tinh: Ăn cái gì mà ăn! Mai có thi xếp hạng nội bộ đội, ngày mốt là thi đấu tập với bốn trường!
Quỷ Kiến Sầu (Huấn luyện viên Mạc): Nếu ai kéo đại học Q chúng ta tụt hạng, trực tiếp lôi ra chém!
Vương Đại Tráng (Huấn luyện viên Vương): Cứ coi như là bữa cơm tử biệt đi, các cậu ăn no vào nhé!
Nhóm chat bỗng dưng im bặt.
Hạ Trí trải chăn xong, quên mất là mình đang ngồi trên giường tầng trên, vừa đứng dậy thì đầu cậu đụng mạnh vào trần nhà, tạo ra một tiếng “cốp ——” rõ to.
Trần Gia Nhuận ngẩng đầu lên, trêu chọc: “Có vẻ như năm nào cũng có tân sinh viên bị thương kiểu này nhỉ! Trần nhà của chúng ta không sao chứ?”
Diệp Lân bước từ giường xuống, leo lên giường Hạ Trí, thấy cậu cúi đầu xoa trán, trong lòng không khỏi xót xa.
“Em không sao chứ?”
“Không… Không sao… Anh kiểm tra xem, tường có bị nứt không?” Hạ Trí ngẩng lên cười.
Trần Gia Nhuận ngẩng đầu, giọng trêu ghẹo: “Năm đó tôi đập đầu vào trần nhà, sao chẳng thấy cậu leo lên xem tôi có sao không nhỉ?”
Diệp Lân cũng trêu lại: “Lúc đó, cậu được Lạc đại ca đích thân đưa vào. Cậu vừa đụng đầu xong, Lạc đại ca liền mua cho cậu một bát óc heo để bổ não đấy, thế mà còn không hài lòng à?”
“Đừng nhắc tới óc heo nữa,” Trần Gia Nhuận nhăn mặt, nhớ đến cái bát óc heo tanh lợm mà năm đó anh ta phải nuốt ừng ực vì không dám bỏ mứa trước mặt Lạc Ly.
“Được thôi. Ngày mai xem cậu thi xếp hạng nội bộ thế nào. Trước đây huấn luyện viên Bạch chỉ phạt tập thêm giờ, bây giờ xem ra óc heo cũng là lựa chọn không tồi đấy.”
“Cút đi!” Trần Gia Nhuận cáu kỉnh, leo lên giường đi ngủ.
Diệp Lân đưa tay ra sau đầu Hạ Trí, kéo cậu vào lòng: “Để anh xem.”
Giọng nói của anh vọng từ trên đầu xuống, nghe vào tai Hạ Trí chỉ thấy ấm áp vô cùng.
Ngón tay Diệp Lân nhẹ nhàng vén tóc trên đỉnh đầu Hạ Trí, xoa nhẹ: “Cũng may, không có chỗ nào sưng lên. Xem ra đầu em cũng cứng phết đấy.”
Diệp Lân chuẩn bị buông tay, Hạ Trí theo phản xạ nắm chặt lấy anh, không muốn buông.
“Sao vậy?”
Trong khoảnh khắc đó, Hạ Trí cũng đơ người ra. Cậu không hiểu sao mình lại kéo tay Diệp Lân, chỉ biết rằng cậu thực sự muốn Diệp Lân ở lại bên mình như thế này.
“Không… Không có gì đâu… Em chỉ muốn hỏi bốn trường tham gia trận đấu tập là những trường nào vậy?” Hạ Trí thuận miệng hỏi một câu.
Diệp Lân cười: “Em không biết bốn trường nào à?”
Hạ Trí không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Diệp Lân.
“Được rồi, được rồi. Đầu tiên là trường chúng ta, Đại học Q, sau đó là Đại học Công nghệ Q – trường đứng thứ hai về số huy chương vàng trong giải liên trường năm ngoái, tiếp theo hạng ba là Đại học Nam Thành, cuối cùng là Đại học Giao thông Q.”
“Đại học Nam Thành cũng tham gia? Vậy lần này chúng ta lại gặp Giang Nghị nữa à?”
“Đúng vậy, vì thế hãy ngủ cho ngon. Hơn nữa anh nghĩ, trường Công nghệ và Giao thông lần này chắc cũng có nhiều gương mặt mới rất giỏi đấy.”
Diệp Lân quay trở về chỗ của mình từ giường đối diện.
Khi ngủ, hai người nằm đầu đối đầu. Hạ Trí không kiềm chế được mà ngẩng đầu lên nhìn Diệp Lân, nhưng từ góc của mình, cậu chỉ có thể thấy đỉnh đầu và trán của anh.
Ngủ ở giường đối diện, Trần Gia Nhuận thấy dáng vẻ của Hạ Trí lập tức bật cười.
“Hạ Trí này, cậu có biết ai là quán quân nội dung bơi tự do một trăm mét và hai trăm mét trong giải liên trường năm ngoái không?” Trần Gia Nhuận hỏi.
“Không biết. Anh Gia Nhuận, nhìn anh có vẻ muốn nói quá, tôi có thể lắng nghe.”
“…Tôi không muốn nói. Ngủ đi.” Trần Gia Nhuận bị Hạ Trí phũ một câu, lập tức quay mặt đi, nằm xuống ngủ.
Ban đầu Hạ Trí chẳng để tâm mấy, nhưng khi Trần Gia Nhuận không nói nữa, tự nhiên cậu lại thấy tò mò.
Trong giải liên trường năm ngoái, Diệp Lân đã phải bỏ cuộc giữa chừng vì ngất trong hồ bơi, cho nên việc không giành được huy chương một trăm mét và hai trăm mét cũng là điều dễ hiểu. Nhưng theo ý của Trần Gia Nhuận, cả hai huy chương đều bị cùng một người giành mất.
Chắc hẳn người này rất mạnh.
Hạ Trí đang định mò lấy điện thoại để tìm hiểu thì Diệp Lân lên tiếng: “Là Hà Kính Phong từ Đại học Công nghệ.”
“Anh ta à?” Hạ Trí nhớ lại thời trung học khi cậu từng đối đầu với Hà Kính Phong trong một giải bơi thiếu niên toàn quốc.
Anh ta thực sự rất giỏi, lúc thi đấu luôn bám sát theo sau Hạ Trí, nói về đối thủ đáng gờm thời trung học của Hạ Trí, Hà Kính Phong chắc chắn là đối thủ số một.
“Hạ Trí, cậu từng đấu với cậu ta rồi à?” Trần Gia Nhuận vốn đã vùi đầu trong chăn, lại quay người sang góp lời, chẳng còn giữ chút nguyên tắc nào nữa.
“Lúc đó tôi học lớp bảy, còn anh ta lớp tám. Chúng tôi đã tranh nhau ngôi quán quân một trăm mét trong cùng hạng mục.”
“Ai thắng?” Trần Gia Nhuận hào hứng ngồi bật dậy.
“Ồ, anh đoán xem?” Hạ Trí kéo chăn quay người đi, đưa lưng về phía Trần Gia Nhuận.
Trần Gia Nhuận bị Hạ Trí làm cho đứng hình.
Giải đấu đã diễn ra từ sáu năm trước, dù có lên mạng tìm chắc cũng chẳng có kết quả.
“Em đã thắng Hà Kính Phong.” Diệp Lân chợt nói.
“Sao anh biết?” Hạ Trí hỏi, “Em nhỏ hơn anh ta nửa tuổi. Ở độ tuổi đó, chênh lệch nửa năm là áp lực không hề nhỏ.”
“Nhưng kỹ thuật và chế độ huấn luyện mà em nhận được không phải điều mà một đứa trẻ bình thường có thể có được.” Diệp Lân trả lời.
“Ừm, anh đoán đúng rồi. Em thắng Hà Kính Phong nửa giây. Khi lên nhận huy chương…”
Lời của Hạ Trí chưa kịp nói hết, Trần Gia Nhuận đã ngắt lời: “Mặt nhăn nhó như trái sầu riêng chứ gì?”
“Không, Hà Kính Phong là người rộng lượng. Anh ta là người thành phố Q, đã mời tôi kỳ nghỉ hè đến thành phố Q chơi và luyện tập cùng anh ta.” Hạ Trí đáp.
Trần Gia Nhuận xoa cằm: “Thật á? Vậy sao năm ngoái cậu ta đoạt huy chương vàng mà lại trưng ra bộ mặt như vừa nuốt trứng ung vậy?”
“Vì anh Lân của chúng ta bỏ cuộc mà, anh ta cảm thấy không có đối thủ xứng tầm, nên thắng chẳng có gì thú vị.”
“Cậu còn biết anh hùng tiếc anh hùng nữa kìa!” Trần Gia Nhuận nói.
“Cũng không hẳn đâu. Tôi nhớ năm đó thi đấu xong, chúng tôi còn đi ăn lòng bò nướng và đồ xiên chiên, đều là anh ta mời cả. Anh ta kể rất nhiều về việc tập luyện và chuyện trường lớp, tôi thấy anh ta là người nghiêm túc và nghĩa khí.” Hạ Trí trả lời.
“Hạ Trí, cậu dễ dắt quá đấy! Mời cậu một bữa lòng bò chiên, vài que xiên que, lập tức trở thành người vừa nghiêm túc vừa nghĩa khí? Tôi còn giúp cậu ôn tập nữa, rồi còn cùng cậu bơi một nghìn năm trăm mét, thế trong lòng cậu tôi là kiểu người thế nào?”
“Anh là kẻ lười biếng, lúc nào cũng đến muộn về sớm, có thể ngồi thì không bao giờ đứng, có thể nằm thì không bao giờ ngồi, mê chơi game đến mức không thoát ra được, rõ ràng là thiếu tự chủ…”
“Được rồi, được rồi, không cần nói thêm về khuyết điểm của tôi nữa đâu!”
Khi Hạ Trí và Trần Gia Nhuận nói qua nói lại vui vẻ, Diệp Lân ngồi bên lại không nói gì cả.
Hạ Trí không nhịn được hỏi một câu: “Anh Lân, anh ngủ rồi à?”
“Ngủ rồi.” Giọng Diệp Lân trầm thấp vang lên.
“Sao nhanh thế mà đã ngủ được rồi?”
“Em cũng nhanh ngủ đi.”
Hạ Trí trong lòng thắc mắc không hiểu Diệp Lân bị sao, Trần Gia Nhuận phía đối diện lại chen vào: “Cậu ta cần ngủ sớm để điều chỉnh trạng thái, ngày mốt còn xử lý Hà Kính Phong nữa!”