Hạ Trí muốn nổi giận nhưng cũng chẳng ích gì.
Diệp Lân cứ thế nhìn Hạ Trí lật người rời khỏi giường, mặt đen như than, đi thẳng vào nhà tắm để đánh răng rửa mặt.
Diệp Lân đưa tay chạm vào chỗ Hạ Trí vừa nằm, nơi đó vẫn còn lưu lại hơi ấm của cậu.
Khi Hạ Trí ra khỏi nhà tắm, nghe thấy Diệp Lân hỏi cậu: “Có thấy hộp thuốc lá của anh đâu không?”
“Không, chẳng lẽ anh nghiện thuốc lá sao?” Hạ Trí cố tình giả vờ ngây ngô, làm như không biết chuyện gì.
Ai ngờ Diệp Lân lại khẽ vén áo khoác ngoài của cậu, nói một câu: “Vậy từ nay lấy em cầm nghiện vậy.”
“Cút.”
Vào căng tin Hạ Trí vẫn giữ gương mặt lạnh như băng, chẳng thèm nhìn Diệp Lân lấy một cái, nhưng Diệp Lân chẳng hề phiền lòng, cứ hết đưa bánh bao cho cậu lại rót sữa cho cậu uống.
Đám người Lâm Tiểu Thiên lộ vẻ ngưỡng mộ.
“Anh Lân chưa bao giờ rót sữa cho tôi…”
“Anh Lân cũng chưa bao giờ bóc vỏ trứng cho tôi…”
“Dùng đầu cậu đập trứng thì được đấy!”
“Kiếp trước chắc Hạ Trí đã cứu cả vũ trụ nhỉ?”
Lúc này huấn luyện viên Vương cầm khay thức ăn đi ngang qua, nói một câu: “Hạ Trí, cậu sợ lạnh à? Sao kéo khóa áo cao vậy?”
Gương mặt Hạ Trí lập tức xám xịt hơn.
Triệu Hùng bỗng hiểu ra: “Ra là Hạ Trí không khỏe! Chả trách anh Lân chăm sóc cậu ấy đến vậy!”
Chăm sóc cái nỗi gì!
Rõ ràng tên gây họa kia chỉ mới ăn chút ngọt ngào thôi, giờ lại muốn nuốt trọn cả hũ đường vào bụng!
Trần Gia Nhuận ngược lại nhìn Hạ Trí với ánh mắt đầy cảm thông.
Sáng nay là cuộc thi bơi bốn trăm mét, khí lạnh tỏa ra từ người Hạ Trí khiến đám người Lâm Tiểu Thiên chẳng dám đến gần, chỉ có Diệp Lân vẫn khoác tay lên vai cậu.
Mỗi lần khoác lên, Hạ Trí lại gạt tay anh xuống.
“Có chuyện gì vậy? Hai đứa giận nhau à?” Huấn luyện viên Vương trêu đùa.
Những trò mà Diệp Lân bày ra, Hạ Trí chịu thiệt nhưng chẳng biết kêu ai.
Lẽ nào lại đi nói với huấn luyện viên rằng Diệp Lân có dụng ý xấu, từ trước đến nay gia sư cho cậu cũng chỉ là vì gần nước hưởng lợi, kéo cậu vào Đại học Q chỉ để tiện đường hẹn hò suốt mấy năm trời đại học, mọi thứ đều nhằm mục đích sở hữu cậu hay sao?
Giờ người cậu toàn là dấu vết, hôm nay ngay cả xuống nước bơi vài vòng cho quen cảm giác cũng không được.
“Không có gì đâu, con trai giận dỗi cũng dễ thương mà.” Diệp Lân chạm nhẹ sau gáy Hạ Trí, cố ý bóp nhẹ vào vết hôn đêm qua.
“Vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa. Làm anh em thì càng không nên để bụng qua đêm!” Huấn luyện viên Vương giọng đầy ân cần khuyên nhủ.
Diệp Lân cười với vẻ ngoan ngoãn, “Em biết rồi, chẳng phải đang dỗ cậu ấy cho bớt giận đây sao?”
Trần Gia Nhuận là người hiểu rõ nhất chuyện tối qua, anh ta lắc đầu, nhìn Hạ Trí đầy cảm thông.
“Tôi đoán, cơn giận này của Hạ Trí là không bao giờ nguôi nổi đâu.”
Sáng nay, phần thi bốn trăm mét và tám trăm mét đều đã kết thúc, mọi người kéo nhau đến căng tin trường Đại học Q.
Món khoai tây hầm thịt bò vừa dọn ra đã bị giành giật.
Thân là nhân viên biên tập của Tạp chí Thanh niên Thể thao, Nhậm Phi cầm khay thức ăn ngồi xuống bên cạnh Diệp Lân và Hạ Trí.
“Diệp Lân, lâu lắm rồi tôi mới gặp cậu đấy, gần một năm rồi nhỉ.” Nhậm Phi cười nói.
“Ngày càng có nhiều vận động viên trẻ xuất sắc, thầy Nhậm cũng đâu thể cứ theo dõi mỗi mình tôi.” Diệp Lân cười nhẹ, đúng lúc đó anh thấy Hạ Trí đang cẩn thận gắp những sợi cà rốt ra khỏi đ ĩa rau trộn, trông nghiêm túc chẳng khác gì làm bài thi đại học.
“Vẫn phải ăn cà rốt. Các món của căng tin đều do chuyên gia dinh dưỡng của đội bơi sắp xếp đấy.”
Diệp Lân nói với giọng dịu dàng và gần gũi khiến Hạ Trí khó cưỡng lại được, hơn nữa, trước mặt còn có phóng viên ngồi đó, Hạ Trí đành miễn cưỡng gắp lại cà rốt vào đ ĩa rau.
Nhậm Phi ngồi đối diện nhìn thấy cũng mỉm cười.
“Cậu tên là Hạ Trí phải không? Tôi nghe nói chính Diệp Lân đã trực tiếp đưa cậu vào trường Đại học Q.”
“Chào thầy Nhậm.” Hạ Trí vẫn chưa quen đối mặt với phóng viên, nét mặt có chút gượng gạo.
Nhậm Phi nhìn thoáng qua đã nhận ra Hạ Trí đang ngượng ngùng, liền dùng giọng ấm áp hơn, “Ngày mai thi tiếp sức, để tôi xem cậu thể hiện thế nào nhé.”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức.” Hạ Trí tiếp tục cúi đầu ăn.
Nhậm Phi quay sang Diệp Lân, “Chúng ta là bạn bè lâu năm, tôi cũng không vòng vo. Trong đợt thi đấu này, tôi cảm nhận rõ rệt phong độ của cậu đang trở lại. Tôi rất tò mò trong thời gian qua có điều gì thay đổi, có sự chuyển biến nào trong tâm lý không? Khi kết thúc các trận đấu, chúng ta trò chuyện một chút nhé?”
“Được.” Diệp Lân đáp lại với nụ cười tự tin.
“Vậy nhé, tôi không làm phiền hai người ăn nữa.” Nhậm Phi nhấc khay đi sang bàn của Tiêu Bân.
Chiều đó, cuộc thi một nghìn năm trăm mét kết thúc, Cảnh Lạc đạt hạng nhì. Người đánh bại anh ta vẫn là nhà vô địch trong giải liên trường năm ngoái, vận động viên đội bơi Đại học Giao thông.
Cảnh Lạc tỏ ra vô cùng thất vọng, nghe đâu năm nay anh ta đã rất nỗ lực, rèn luyện không ngừng nghỉ.
Nhưng thi đấu thể thao luôn có mặt tàn khốc của nó, không phải cứ nỗ lực là sẽ đạt được kết quả như mong muốn.
Vì đối thủ của bạn cũng đã cố gắng, thậm chí còn nỗ lực hơn bạn.
Mọi người đều ở bên Cảnh Lạc, ngay cả người ít nói như Hạ Trí cũng yên lặng đứng bên anh ta.
“Lại đây nào, anh em chí cốt —— huấn luyện viên đặc cách cho cậu uống một chai Coca Cola! Mau uống đi cho phấn chấn lên nào!” La Miện cầm một chai Coca, đưa tới trước mặt Cảnh Lạc.
Vì sức khỏe, để giữ cho thể lực đạt trạng thái tốt nhất, Cảnh Lạc đã từ bỏ luôn thứ anh ta yêu thích nhất là Coca.
“Anh hùng đâu bàn về thắng bại chỉ với một trận đánh!”
“Chặng đường phía trước vẫn còn dài lắm!”
Lâm Tiểu Thiên vỗ vào vai Hạ Trí: “Hạ Trí, cậu cũng nói gì đó đi!”
Hạ Trí vốn không giỏi an ủi người khác, nghĩ mãi mà chẳng ra được câu nào, mọi người đều nhìn chằm chằm vào cậu, cuối cùng cậu mới mở miệng: “Theo tôi thấy, anh đã chọn cho mình một đối thủ tốt.”
“Gì cơ? Hạ Trí, ý cậu là sao?” Triệu Hùng thắc mắc.
Cảnh Lạc cũng nhìn Hạ Trí, tay vẫn ôm chai Coca.
“Nếu là một đối thủ mà chỉ cần một lần là vượt qua được thì liệu còn đáng để gọi là đối thủ nữa không? Tôi chọn Diệp Lân làm đối thủ, chúng tôi đã thi đấu không biết bao nhiêu lần rồi. Từ năm mươi mét, một trăm mét đến cả một nghìn năm trăm mét, thậm chí là những cự ly dài hơn, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng trận đấu tiếp theo mình sẽ không thể thắng được anh ấy.”
Mặc dù đạo lý này ai cũng hiểu, nhưng khi nghe từ miệng người không giỏi an ủi như Hạ Trí thì lại khiến người khác cảm thấy vừa khó tin vừa có thêm động lực.
“Cậu xem anh Lân là mục tiêu à… Đúng là không dễ dàng nhỉ. Cậu nhìn xem, hôm qua anh Lân thi đấu đúng là như thần, cả Thẩm Dao và Hà Kính Phong cũng không thể đánh bại được cậu ta.” Cảnh Nhạc khịt mũi, cười nhẹ.
“Thẩm Dao và Hà Kính Phong không thắng được, nhưng điều đó đâu có nghĩa là tôi không thể thắng.”
Đúng lúc này Trần Gia Nhuận chạy tới, kéo Hạ Trí một cái: “Mau lên! Mau lên!”
“Gấp cái gì chứ?” Hạ Trí vừa bị kéo dậy, lại ngồi xuống ghế.
“Hà Kính Phong muốn đấu với Diệp Lân!”
Trần Gia Nhuận sốt ruột, lại kéo Hạ Trí đứng dậy lần nữa.
“Có phải thua trận hai trăm mét nên muốn lấy lại thể diện không?”
Hạ Trí nghĩ bụng vừa mới ăn no, chẳng lẽ họ lại định xuống nước ngay bây giờ?
“Hai trăm mét gì chứ! Là vì cái tên Tiêu Bân ấy!” Trần Gia Nhuận tức đến mức chỉ thiếu nước cầm khay sắt đập vào đầu Hạ Trí.
“A? Tiêu Bân đó hả? Ngày Diệp Lân mới vào Đại học Q, Tiêu Bân là người dính lấy cậu ta nhất đấy!” Lâm Tiểu Thiên gãi đầu.
“Đúng đấy, tôi nhớ hồi anh Lân nằm viện, Tiêu Bân cứ ba ngày hai lượt ghé qua, còn mang đủ loại thực phẩm bổ sung… Cũng thường xuyên hỏi thăm đội trưởng Lạc và huấn luyện viên Bạch về tình hình hồi phục của anh Lân! Cậu ta cũng là người tốt, sao lại dính dáng với tên đầu gấu như Hà Kính Phong?” Triệu Hùng cau mày.
Hạ Trí nhắm mắt thở dài, đội bơi Đại học Q vẫn còn ấn tượng về Tiêu Bân như thuở Diệp Lân tỏa sáng, Tiêu Bân cứ bám lấy anh như một cái đuôi vậy.
“Đi thôi, xem thế nào.”
Hạ Trí theo Trần Gia Nhuận rời khỏi căng tin.
“Họ đang ở đâu?”
“Dưới tòa nhà đài phát thanh của trường!”
Trần Gia Nhuận vừa dẫn đường vừa kể lại mọi chuyện.
Hóa ra là Diệp Lân vừa nhận được lời mời từ đài phát thanh trường, đến trò chuyện giao lưu một chút. Khán giả chỉ có các vận động viên còn đang luyện tập trong trường.
Ai ngờ khi Diệp Lân đến, người dẫn chương trình không phải là trưởng đài mà lại là Tiêu Bân.
Diệp Lân cũng không từ chối, thoải mái trò chuyện vài câu với Tiêu Bân.
Ai ngờ rằng trong lúc nói chuyện, Tiêu Bân liên tục bày tỏ lòng ngưỡng mộ trước đây dành cho Diệp Lân, còn thể hiện sự kinh ngạc về phong độ của anh trong đợt thi đấu giao hữu giữa bốn trường, thế là Hà Kính Phong phát cáu, hỏi địa chỉ đài phát thanh rồi tìm đến tận nơi.
Vì Hạ Trí và mọi người đều tập trung chú ý đến Cảnh Lạc, nên chẳng ai để ý xem đài phát thanh phát sóng gì.
“Họ đã nói chuyện gì thế? Có phải Tiêu Bân hành động như một fan cuồng không?”
“Không phải là cuồng, nhưng ngưỡng mộ thì rõ ràng lắm. Cậu ta còn nói cả năm nay chỉ mong chờ sự trở lại của Diệp Lân.” Trần Gia Nhuận kéo Hạ Trí định chạy nhanh hơn, nhưng Hạ Trí thì vẫn cứ bước đi chậm rãi.
“Cả năm nay đều mong chờ sự trở lại của Diệp Lân?” Hạ Trí nhếch môi cười lạnh.
“Đây chẳng phải là câu xã giao sao? Nếu là Nhậm Phi, biên tập viên của Tạp chí Thể thao Thanh niên, có khi câu đầu tiên cũng sẽ viết như vậy…”
“Người khác nói câu này thì là xã giao và lịch sự. Còn Tiêu Bân nói ra câu này, chính là có mưu đồ riêng.”
Hạ Trí xiết chặt tay, ánh mắt lạnh băng, trông có vẻ như sẵn sàng lao vào đánh người.
Trần Gia Nhuận thoáng rùng mình khi nhìn thấy vẻ mặt đó.
“Sao… Sao vậy…”
“Không sao cả, đi xem náo nhiệt thôi.”
Vừa dứt lời, Hạ Trí lập tức chạy vọt lên, chiếc áo khoác thể thao tung bay, Trần Gia Nhuận cố cũng không đuổi kịp.
“Này này này! Không phải cậu vừa nói là không để ý sao!”
Khi đến dưới tầng đài phát thanh, Hạ Trí phát hiện đã có một đám đông sinh viên tụ tập sẵn.
“Hà Kính Phong đúng là thiếu suy nghĩ… Cứ coi Đại học Q như nhà mình vậy!”
Hạ Trí chen vào đám đông và nhìn thấy Diệp Lân đứng đó với vẻ bình thản, trong khi Hà Kính Phong thì giận dữ, tràn đầy phẫn nộ, muốn lao vào xé xác Diệp Lân nhưng Tiêu Bân đứng phía sau cố ôm ngang eo để kéo Hà Kính Phong lại.
Nhưng Tiêu Bân đâu có giữ nổi, Hà Kính Phong liền vung một cú đấm nhắm thẳng vào mặt Diệp Lân, nhanh, mạnh, chuẩn xác!
Đám sinh viên xung quanh bật lên tiếng hô kinh ngạc, mấy cô gái còn đưa tay lên che mắt.
Nếu thật sự trúng cú đấm này, mặt Diệp Lân chắc chắn sẽ bị đập nát bét!
Nhưng Diệp Lân khẽ nghiêng mình, ánh mắt sắc lẹm, một tay bắt lấy cổ tay của Hà Kính Phong, xoay người một cái, trong chớp mắt đã khiến Hà Kính Phong bị khống chế.
Hạ Trí nhìn mà cảm thấy đau thay cho vai của Hà Kính Phong.
Cùng với… Đây cũng là lần đầu tiên cậu thấy Diệp Lân ra tay, phản ứng nhanh nhạy, sức lực mạnh mẽ, cậu thầm nhủ trong lòng đã hiểu rõ hơn về Diệp Lân rồi. Chả trách mình bị Diệp Lân chiếm lợi thế nhiều lần vậy, đến nỗi eo suýt bị Diệp Lân bẻ gãy.
“Đây chỉ là một buổi phỏng vấn thôi! Cả trường đều đang nghe đấy, anh phát điên cái gì vậy!”
Kính của Tiêu Bân rơi mất, cậu ta luôn có vẻ ngoài thư sinh nhã nhặn, cộng thêm việc các bài viết của cậu ta đầy sức sống và truyền cảm hứng, khiến hầu hết sinh viên đều có thiện cảm với cậu ta.
“Tiêu Bân, có cần chúng tôi gọi bảo vệ trường tới không?”
“Đúng đó, Tiêu Bân! Cậu ta là ai! Dám đến Đại học Q chúng ta gây rối! Còn muốn đánh cả Diệp Lân!”
“Hung hăng cái gì chứ!”
Diệp Lân không nói gì, nhưng Hạ Trí liếc mặt một cái thì hiểu ngay, người này đang chờ xem kịch vui đây. Anh muốn biết Tiêu Bân sẽ xử lý tình huống này thế nào.
Nếu Diệp Lân muốn xem kịch, Hạ Trí cũng không ngại ngồi xem cùng.
Diệp Lân dùng giọng chỉ đủ để Hà Kính Phong nghe thấy, cười nói: “Cậu chắc chắn là Tiêu Bân muốn mượn buổi phỏng vấn để đến gần tôi à? Hay là cậu ta muốn cả trường nghe được, để cho cậu đến kiếm chuyện với tôi, rồi để cả trường nhìn thấy… Như vậy là cậu ta có lý do chính đáng để đá cậu rồi nhỉ?”
Đôi mắt của Hà Kính Phong mở to, Diệp Lân thuận thế đẩy anh ta ra.
“Tôi là ai? Sao em không dám nói với các bạn học tôi là gì của em?” Hà Kính Phong quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Tiêu Bân.
“Anh là bạn em, Diệp Lân cũng là bạn học của em… Có gì… Có gì thì nói đàng hoàng… Bạo lực không giải quyết được vấn đề mà!” Tiêu Bân tỏ vẻ bối rối, không biết phải làm sao.
“Tôi là bạn cậu? Ha ha… Tiêu Bân, cậu khá lắm! Để tôi xem cậu diễn xuất tinh xảo thế nào!” Hà Kính Phong nắm chặt cổ áo Tiêu Bân, như muốn ăn tươi nuốt sống cậu ta. “Khi cậu muốn tôi, thì nói là chờ đợi tôi! Khi không muốn nữa, thì lại lên đài phát thanh của trường để nói với toàn trường rằng cậu chờ đợi Diệp Lân!”
“Hà Kính Phong… Anh… Anh thật là vô lý!” Mắt Tiêu Bân đỏ lên, hoàn toàn trong thế yếu, xung quanh mọi người bắt đầu đồn đoán liệu cậu ta và Hà Kính Phong có đang quen nhau không, Tiêu Bân có phải đang bị Hà Kính Phong uy hiếp không.
Nhưng Hạ Trí lại hiểu, có lẽ Hà Kính Phong đã nhận ra từ lâu, Tiêu Bân là kiểu người thích bay lượn xung quanh ánh sáng, chỉ cần chỗ nào rực rỡ là cậu ta sẽ lập tức lao đến.
Tiêu Bân chẳng bao giờ nói “lời khách sáo” cả, mà toàn là những “lời trong lòng”, dùng những lời lẽ ngưỡng mộ và mong đợi để lừa những vận động viên khao khát sự công nhận.
Hạ Trí nhướng mày về phía Diệp Lân, ngụ ý rằng anh nên cư xử khéo léo, mặc kệ Tiêu Bân ra sao thì ra, dù gì Hà Kính Phong vẫn là anh em của cậu, chuyện này anh nên giải quyết cho ổn thỏa.
Diệp Lân cười, thấy dáng vẻ đang ra lệnh của cậu bạn trai nhỏ nhà mình thật đáng yêu.
“Hà Kính Phong, không phải ai cũng thích kiểu người như Tiêu Bân đâu.” Diệp Lân nhìn Hà Kính Phong.
“Cậu…” Trong mắt Hà Kính Phong, câu nói này như đang coi thường gu của anh ta, cũng tiện thể hạ thấp Tiêu Bân.
Sắc mặt của Tiêu Bân lập tức tái nhợt, nhìn như sắp ngất đi.
Trông cậu ta chẳng khác nào đóa Bạch liên hoa yếu ớt chực chờ ai đó tới bảo vệ trong cơn gió.
Hạ Trí thầm muốn bật cười nhưng phải kiềm lại.
Diệp Lân bước tới, đặt tay lên vai Hạ Trí, cười nói với Hà Kính Phong: “Người tôi thích chỉ mong chờ vào tôi, chỉ coi tôi là mục tiêu duy nhất, thế gian này có biết bao nhiêu ngôi sao và ánh trăng, nhưng trong mắt người đó chỉ thấy một mình tôi.”
Tiêu Bân cúi gằm mặt, còn Hà Kính Phong thì sững sờ, không ngờ Diệp Lân lại nói những lời như vậy.
“Người tôi thích tính tình ngay thẳng, thích thì nói thích, ghét thì nói ghét. Giận là thể hiện ngay, muốn hôn tôi thì tìm cách đến gần, thậm chí nếu cần cậu ấy sẽ ép buộc. Lòng dạ thẳng thắn, chẳng bao giờ lằng nhằng hoa mỹ.”
Hạ Trí ngây người.
Diệp Lân đang tỏ tình công khai sao?
“Làm gì có người nào tốt đến vậy, cậu tự tưởng tượng ra thôi!” Hà Kính Phong lúc này đã dịu đi.
Nghĩ lại thì có lẽ anh ta cũng thấy chẳng đáng phải ầm ĩ như vậy vì Tiêu.
“Cậu không biết sai?”
Diệp Lân vòng tay ôm vai Hạ Trí, quay người rời khỏi đám đông đang vây xem.
Hạ Trí không thể không thừa nhận, màn tỏ tình công khai của Diệp Lân rất ấn tượng. Mặc dù phần đông có thể không nhận ra Diệp Lân đang ám chỉ ai, chỉ nghĩ rằng anh đang nói về hình mẫu lý tưởng của mình.
“Thằng nhóc thúi, trông em có vẻ thất vọng nhỉ.” Diệp Lân hạ giọng, ghé sát bên tai Hạ Trí nói khẽ.
“Đúng vậy. Em đã hy vọng được thấy anh và Hà Kính Phong đánh nhau chứ sao!” Trong lòng Hạ Trí ngấm ngầm mong chờ cảnh Diệp Lân bị đánh đến mức chảy máu mũi hoặc mắt thâm tím như gấu trúc.
“Nếu Hà Kính Phong dám có ý gì với em, anh sẽ không chỉ đánh cậu ta, mà còn khiến cậu ta không thể thi đấu được nữa.” Giọng Diệp Lân mang một chút sắc lạnh đe dọa.
“Anh ta không bao giờ có ý gì với em đâu.” Hạ Trí trả lời.
“Cho nên anh sẽ không tốn sức vì cái tên Tiêu Bân đó, cũng không có ý định lãng phí năng lượng để cãi nhau với Hà Kính Phong vì cậu ta.”
“Hừm. Cho nên anh mới cố ý khích cho Hà Kính Phong nói hết những gì anh ta nghĩ rồi tự đối đầu với Tiêu Bân?” Hạ Trí hừ một tiếng.
“Đúng vậy, đó vốn dĩ là chuyện của hai người họ, anh không ngu gì mà nhảy vào làm bia đỡ đạn!”
Hạ Trí nghĩ như thế cũng tốt, để Hà Kính Phong sớm nhìn ra bản chất Bạch liên hoa nhỏ của Tiêu Bân, dù có mất mặt hay đau lòng cũng sẽ sớm vượt qua, từ đó chuyên tâm chuẩn bị cho giải đấu liên trường vào tháng mười một.
Ba ngày sau là trận đấu đầu tiên kể từ khi Hạ Trí vào đại học.
Cậu đã rửa mặt xong và leo lên giường trên, Diệp Lân đứng ngay bên dưới, vừa tầm nhìn thấy đôi chân của Hạ Trí đang đung đưa bên mép giường.
Những đường nét thanh thoát, khỏe khoắn, ngây thơ đong đưa trong không khí.
Lúc đó Hạ Trí đang ngồi chỉnh lại vỏ gối.
“Tối nay ngủ với tôi đi.” Diệp Lân ngồi lên bàn học của Hạ Trí, nhìn chằm chằm vào đôi chân đang thõng xuống của cậu.
“Không.” Hạ Trí thẳng thừng đáp lại.
Đột nhiên Hạ Trí cảm thấy có một cái gì đó mềm ấm áp áp nhẹ lên cẳng chân mình, mang theo chút lưu luyến, đó chính là gò má của Diệp Lân, anh đang tựa nhẹ lên chân của cậu.
Khoảnh khắc đó khiến Hạ Trí liên tưởng đến Bĩ Bĩ hay nhõng nhẽo.
Bĩ Bĩ cũng thường xuyên làm như vậy, mỗi khi Hạ Trí ngồi nghỉ bên hồ bơi, nó sẽ tựa đầu vào chân cậu, dụi nhẹ vào cẳng chân của cậu.
Hạ Trí theo bản năng như lúc cậu cọ vào đầu Bĩ Bĩ, dùng lòng bàn chân xoa l3n đỉnh đầu Diệp Lân, sau đó một suy nghĩ không tưởng chợt nảy lên trong đầu cậu – không biết lúc Diệp Lân thần du, anh đã đi đến nơi nào?
“Tối nay ngủ với anh đi.” Diệp Lân đưa tay luồn vào ống quần của Hạ Trí.
“Không muốn.” Hạ Trí một lần nữa gạt tay anh ra.
Hạ Trí vừa mới tận mắt chứng kiến thân thủ của Diệp Lân khi đối phó với Hà Kính Phong, cho nên hiểu rằng mình không phải đối thủ của anh.
Cả tối hôm qua, chỗ nào trên người cậu mà Diệp Lân có thể cắn, anh đều đã “đánh dấu.” Khó khăn lắm mấy dấu vết đó mới mờ đi, nếu tối nay Diệp Lân lại nổi hứng, liệu ngày mai Hạ Trí còn dám cởi áo xuống nước không?
Diệp Lân cũng không nổi giận, chỉ đứng ở giường dưới, tựa mặt vào chân Hạ Trí.
Hạ Trí bỗng nhiên rất muốn biết lúc này Diệp Lân đang có biểu cảm thế nào, cho nên cậu nắm lấy thanh giường cúi xuống nhìn, ngay khi cậu vừa ló đầu xuống, Diệp Lân đã đột ngột tiến lại gần và đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cậu.
Cảnh tượng ấy khiến Hạ Trí lại nghĩ đến khoảnh khắc Bĩ Bĩ từng lao đến hôn lên môi mình.
Lúc đó, Trần Gia Nhuận đội khăn lông bước ra từ phòng tắm, nhìn lướt qua Hạ Trí bằng ánh mắt trách móc.
Anh ta cầm lấy điện thoại rồi lướt một lát, đột nhiên quay sang Hạ Trí: “Cậu đã xem trên WeChat chưa! Hà Kính Phong bị kỷ luật rồi! Nghe nói là do đánh Tiêu Bân bên khoa Báo chí của chúng ta!”
Hạ Trí sững người, liền cầm điện thoại mở nhóm chat ra xem, đúng là trong nhóm có thông báo từ Bạch Cảnh Văn, vậy là thật rồi.
Ngày mai sẽ có trận thi đấu tiếp sức, nhưng do bị xử lý kỷ luật, Hà Kính Phong sẽ không thể thi đấu, trường Đại học Kỹ thuật đã cử người khác thay thế vào đội tiếp sức.
“Sao có thể chứ? Chẳng phải chiều nay ở trước cửa đài phát thanh, chuyện giữa anh ta và Tiêu Bân đã giải quyết xong rồi sao?”
“Ai mà biết được.” Trần Gia Nhuận nhún vai.
Hạ Trí lập tức bấm số gọi cho Hà Kính Phong, cậu lo anh ta sẽ tắt máy hoặc không nghe, nhưng không ngờ chỉ một hồi chuông thì Hà Kính Phong đã bắt máy ngay.
Có vẻ anh ta vô cùng tức giận, lâu nay vẫn muốn tìm người giãi bày mà lại không có ai để chia sẻ, Hạ Trí gọi đến rất đúng lúc.
“Còn sống hay đã chết?” Hạ Trí hỏi câu đầu tiên.
“Nửa sống nửa chết, ra đây làm chầu bia đi.”
“Đầu anh chứ gì mà dám uống bia vậy!”
“Vậy ra đây hít thở tí không khí!”
“Anh đang ở đâu đấy?” Hạ Trí hỏi giọng không vui.
“Sao, muốn đến với anh đây hả?”
“Không đến với anh được không?”
“Đến đây, làm nồi lẩu dê nào!”
“Được, gửi địa chỉ đi!”
Hạ Trí thay quần áo, nhanh chóng tụt xuống giường dưới.
“Hẹn hò với người đàn ông khác đấy à?” Diệp Lân kéo tay cậu lại.
“Anh em của em đang buồn kia kìa!” Hạ Trí gỡ tay Diệp Lân ra.
“Vậy anh đi cùng em.”
“Không cần! Anh mà đi thì em với Hà Kính Phong nói chuyện kiểu gì!”
Hạ Trí tiện tay cầm một chiếc áo khoác, quăng vào mặt Diệp Lân rồi bước ra khỏi phòng.
Trần Gia Nhuận chồm xuống từ giường trên, cười ngả ngớn: “Anh Lân ơi, cậu vừa bị bỏ rơi rồi!”
“Đời còn dài.” Diệp Lân cười đáp lại.
Hạ Trí rời khỏi cổng trường, quét mã mở khóa một chiếc xe đạp công cộng, đạp xe đến quán lẩu dê nổi tiếng ở gần Đại học Kỹ thuật.
Khi đến nơi, Hạ Trí thấy Hà Kính Phong đã gọi sẵn một nồi lẩu lớn, ngồi một mình uống bia như trút giận.
“Anh đúng là hễ không có thi đấu lại thả mình ngay! Nào, kể xem có chuyện gì xảy ra!”
Hạ Trí kéo ghế, ngồi xuống trước mặt Hà Kính Phong một cách thoải mái, đường hoàng.
Hà Kính Phong trông vẫn ổn hơn cậu tưởng tượng nhiều, dù sao cũng chỉ ảnh hưởng đến một trận đấu tập, chưa đến mức ảnh hưởng đến trận chính thức vào tháng mười một.
“Chỉ là cảm giác bị lợi dụng xong rồi bị vứt bỏ như giẻ rách! Còn bị vứt bỏ rất khó coi!”
Hạ Trí bật cười, giơ tay gọi phục vụ: “Cho tôi một chai trà thảo mộc Vương Lão Cát!”
“Uống Vương Lão Cát cái gì! Uống bia đi!” Hà Kính Phong phàn nàn.
“Ngày mai anh có thể nghỉ ngơi, còn tôi thì vẫn có trận đấu đấy!” Hạ Trí đáp.
Hà Kính Phong nghĩ ngợi một chút rồi gật đầu: “Cũng đúng, không làm khó cậu nữa. Cậu thích uống gì thì cứ uống đi!”
“Anh thật sự động tay động chân với Tiêu Bân à?” Hạ Trí mở nắp chai trà thảo mộc, ngả người tựa vào lưng ghế, hỏi Hà Kính Phong.