Nhậm Phi đã rất hiểu rõ sở thích của Diệp Lân, trực tiếp gọi cho anh một ly cà phê Americano, không thêm chút sữa nào.
“Còn Hạ Trí thì sao, muốn uống gì?” Nhậm Phi kiên nhẫn hỏi.
“Giống Diệp Lân đi.”
Hạ Trí chẳng có mấy kinh nghiệm với cà phê, nhiều nhất cũng chỉ uống cà phê Nestlé hòa tan, mà loại này cũng do Sầm Khanh Miễn pha cho cậu.
Nhưng mỗi lần Diệp Lân đến kèm cậu học, anh thường mang theo cà phê pha phin để giữ tinh thần tỉnh táo.
Thành thật mà nói, mùi cà phê trên người Diệp Lân rất thơm.
Mùi hương đậm đà, tinh tế ấy khiến Hạ Trí luôn có cảm giác muốn dựa dẫm vào lòng người đàn ông này.
“Diệp Lân uống Americano, đắng lắm đấy.” Nhậm Phi suy nghĩ xem có nên khuyên Hạ Trí uống latte giống mình không.
“Thôi cứ để cậu ấy uống Americano đi. Gần đây tập luyện vất vả quá, đừng để cậu ấy vừa nói chuyện vừa ngáp rồi ngủ gục mất.”
Diệp Lân nở nụ cười đầy hàm ý với Hạ Trí.
Anh vẫn còn nhớ hôm đó mình định cho cậu chiếc bánh bao thịt, nhưng cậu nh ỏ này lại nghiêng đầu ngủ mất, khiến anh muốn thể hiện một chút mà cũng chẳng có cơ hội.
“Được rồi, được rồi, tôi không làm mất thời gian nghỉ ngơi của hai người nữa, vào chủ đề chính nhé?” Nhậm Phi vừa nói vừa lấy bút ghi âm ra, sau đó nhìn hai người trẻ tuổi ngồi đối diện, “Phỏng vấn sẽ được ghi âm lại, hai cậu không ngại chứ?”
“Không ngại.” Diệp Lân trả lời.
“À, tôi cũng không ngại.” Hạ Trí gật đầu, có chút bối rối kéo lại cổ áo.
Hành động nhỏ này kết hợp với vẻ mặt lạnh lùng của Hạ Trí, trông hệt như một cậu học sinh bị chủ nhiệm gọi lên nói chuyện vì hẹn hò sớm.
“Hai cậu đều rất hiểu nhau nhỉ? Tôi xem màn thể hiện của hai cậu trong các trận đấu luyện tập rồi, rất ăn ý, cũng rất tin tưởng và mong đợi ở nhau.”
“Thầy Nhậm cũng nhận ra rồi.” Diệp Lân cười lịch lãm, đưa tay xoa đầu Hạ Trí ngay trước mặt Nhậm Phi.
Hạ Trí lườm anh một cái, đẩy tay anh ra.
“Diệp Lân, mặc dù có quan hệ tốt với Hạ Trí, cậu cũng không nên cứ mãi xoa đầu cậu ấy đâu đấy.” Nhậm Phi nửa đùa nửa thật nói.
Trong lòng Hạ Trí thầm gật đầu lia lịa.
Diệp Lân cười hỏi: “Sao lại không ạ? Nhìn đầu cậu ấy mềm mượt như thế, tôi chỉ muốn xoa thôi mà.”
“Đầu con trai, eo con gái, đều không nên động vào đâu.” Nhậm Phi nháy mắt.
“Ồ, thì ra là vậy!” Diệp Lân gật đầu, lập tức đưa tay ra phía sau Hạ Trí, “Nào, để anh xoa eo em thử nhé.”
“Biến đi!”
Hạ Trí cố nhịn, nhưng đôi tai vẫn đỏ ửng lên.
Mỗi lần Diệp Lân cho cậu bánh bao thịt, anh đều thích trêu ghẹo eo cậu như vậy.
Tên khốn này, trêu người cũng phải biết hoàn cảnh chứ?
Nhậm Phi không thấy có gì kỳ lạ, ngược lại còn cảm thấy tình cảm giữa hai người thật sự rất tốt.
“Quay về chủ đề chính nhé — Diệp Lân, ở giải đấu liên trường năm ngoái cậu đã ngất xỉu, khiến nhiều người quan tâm đ ến cậu vô cùng lo lắng. Có nhiều tin đồn không chính xác, nào là cậu bị bệnh tim, bị viêm phổi, rối loạn miễn dịch, thậm chí có người đồn rằng cậu có khối u trong não.”
Diệp Lân khẽ cười, quay sang nhìn Hạ Trí: “Ha ha ha, Hạ Trí trước đây cũng nghĩ tôi bị bệnh tim, lo cho tôi lắm.”
“Vậy sự thật là gì?” Nhậm Phi nghiêm túc hỏi, “Ý tôi là, cho dù có vì lý do gì thì cậu đã hồi phục hoàn toàn chưa?”
Đây là vấn đề liên quan đến phong độ của Diệp Lân trong giải đấu liên trường năm nay, cũng là câu hỏi anh nhất định phải đối mặt.
“Hạ Trí, em thấy anh phục hồi chưa?” Diệp Lân vẫn nhìn Hạ Trí.
Nhậm Phi có chút bất ngờ, bởi vì mặc dù Diệp Lân dịu dàng, hay quan tâm đ ến suy nghĩ của người khác, nhưng anh lại rất có nguyên tắc riêng, không bao giờ để người khác trả lời thay cho mình.
“Anh ấy chẳng bị bệnh gì đâu. Chỉ là khi không có mục tiêu thì khó mà kiên trì được. Nhưng một khi biết rõ mình muốn gì, thì dù có phải bơi từ Thái Bình Dương sang Đại Tây Dương, anh ấy cũng làm được.”
Hạ Trí lên tiếng.
Mặc dù lời nói có phần khoa trương, nhưng chỉ cần nhìn thái độ của Hạ Trí, Nhậm Phi đã nhận ra sự tin tưởng mà cậu dành cho Diệp Lân vượt qua bất kỳ ai khác.
“Nghe cứ như thể cậu trở về là vì Hạ Trí vậy.”
Nhậm Phi cúi đầu uống một ngụm cà phê.
“Đúng thế, tôi trở về là vì Hạ Trí.”
Nhậm Phi hơi ngẩn ra, tay cầm cà phê cũng rung nhẹ.
“Cậu nói… Cậu trở về vì Hạ Trí sao?”
“Thầy Nhậm, thực ra bài phỏng vấn của thầy là để xác nhận tôi đã khôi phục phong độ, thậm chí còn tốt hơn trước đây, tôi sẽ luôn tiến về phía trước, không bao giờ dễ dàng từ bỏ nữa, đúng không?” Diệp Lân nhìn thẳng vào mắt Nhậm Phi mà nói.
“Đúng… Đúng vậy.”
Không cần bất kỳ lời hoa mỹ nào, Nhậm Phi chỉ muốn biết điều này.
Hơn nữa, khi ông ta nhìn thấy Diệp Lân và Hạ Trí cùng thi đấu tiếp sức, ông ta biết rằng nếu muốn phỏng vấn Diệp Lân chân chính, nhất định phải có Hạ Trí ở bên cạnh anh.
Cậu thanh niên luôn quen giấu đi con người thật trong lòng mình sẽ mở lòng với Hạ Trí, mong muốn nhận được sự tin tưởng và thấu hiểu từ cậu.
“Thầy Nhậm, thực ra những điều này, tôi cũng từng nói với huấn luyện viên Bạch. Tôi luôn cảm thấy cô đơn, bơi lội không giống như bóng rổ, bóng đá hay bóng chuyền, một khi cuộc thi bắt đầu, tôi không có đồng đội nào bên cạnh.”
Nhậm Phi lắng nghe những lời của Diệp Lân, anh ngả người ra lưng ghế sofa, không còn chút quyết đoán hay dứt khoát như khi ở trong bể bơi, mà trông rất thoải mái, như đang tận hưởng sự yên bình của giây phút này, lười biếng nhìn Nhậm Phi, nhưng mỗi từ anh nói ra đều rất chân thành.
Bởi vì những lời này, thực ra không phải nói cho Nhậm Phi nghe, mà là dành cho Hạ Trí.
Nhậm Phi hiểu, bọn họ đều là con trai, những câu chuyện trên giường ký túc xá có thể là về thành tích, về huấn luyện viên, hoặc về đối thủ của các đội mạnh, chứ không phải về những cảm xúc thầm kín trong lòng.
Nếu Diệp Lân muốn nói ra, Nhậm Phi sẽ sẵn sàng lắng nghe.
“Bơi lội khác với những môn đối kháng một chọi một như đấu kiếm hay tennis, vì nó diễn ra trong nước, thuộc về một thế giới khác. Đối thủ của tôi ở trước, sau, trái, phải, nhưng tôi lại không nhìn thấy biểu cảm của họ. Thế nên, bơi lội thực sự rất cô đơn.”
Tim Hạ Trí khẽ thắt lại, từ trước đến nay Diệp Lân luôn tự tin và mạnh mẽ, nhưng cậu biết Diệp Lân rất cô đơn, càng mạnh mẽ, bơi càng nhanh thì càng cách xa mọi người, cho nên chỉ còn lại một mình.
Hạ Trí cũng từng bơi trong bể bơi vắng lặng, tưởng tượng đến sự hiện diện của Diệp Lân.
Sự cô đơn ấy, Hạ Trí hoàn toàn hiểu.
Chỉ có điều khác biệt là Diệp Lân đang ở trong một thế giới ồn ào nhưng không ai có thể tiến vào lãnh địa riêng của anh.
Còn bản thân cậu thì ở một thế giới khác, luôn nhớ về Diệp Lân.
“Chính vì thế mà tôi luôn nghĩ rằng mình đã cố hết sức, nhưng thật ra… Thật ra tôi còn xa mới đạt đến mức cố gắng hết sức, trước đây tôi không nhận ra điều đó. Thậm chí ngay cả khi từ bỏ, tôi cũng buông tay một cách thoải mái.”
“Ý cậu là lần cậu ngất trong hồ bơi đó… Là vì cậu đã từ bỏ sao?” Nhậm Phi nhìn Diệp Lân. “Cậu chắc chắn sao? Nếu tôi thực sự viết vậy, tôi sợ có người sẽ cầm dao tìm đến cậu đấy.”
“Đó không phải là từ bỏ, mà là mệt mỏi. Bởi vì anh ấy không có lý do để chiến đấu hết mình, không có quyết tâm phải nhanh hơn mọi người bằng mọi giá, cho nên anh ấy mệt mỏi.”
Hạ Trí im lặng bấy lâu, bỗng lên tiếng.
Diệp Lân nhìn về phía cậu rồi mỉm cười.
Nụ cười ấy xuất phát từ trái tim, là nụ cười khi được ai đó thấu hiểu và chia sẻ.
Nắng hạn gặp mưa rào, anh khát, khát rất lâu rồi, cuối cùng cũng tìm thấy dòng nước.
“Sau đó anh gặp được em. Em khiến tôi cảm thấy… Bơi lội là một điều rất đặc biệt, nước chảy qua em, ôm lấy em, từ trong làn nước anh có thể cảm nhận được sự hiện diện của em, sức mạnh của em, em đuổi theo tôi sát phía sau, khiến anh cảm thấy mình nhỏ bé, như sắp bị một kẻ truy đuổi mạnh mẽ nuốt chửng. Sau đó…”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó anh nghiện cảm giác đó, cực kỳ thích cảm giác hồi hộp khi đấu với em. Dường như anh đã tìm được lý do để liều mạng.”
“Em lại khiến anh cảm thấy mình yếu ớt sao?” Hạ Trí lộ vẻ không tin nổi.
“Ừ.” Diệp Lân khẽ gật đầu.
“Trong mắt em anh chính là —— cá voi vua của biển cả! Không phải anh từng nói em chỉ là một con cá mập con thôi sao? Phẩm chất tốt, sức tấn công mạnh, nhưng dù sao cũng chỉ là cá con. Chỉ cần anh há miệng, em sẽ không còn là gì cả.”
Hạ Trí buông tay, ngay cả Nhậm Phi ngồi đối diện cũng không nhịn được cười theo.
Diệp Lân không nhịn được lại xoa đầu Hạ Trí, các ngón tay khẽ chạm vào tóc cậu.
Hạ Trí khó chịu tránh đi.
“Lần đầu tiên em thấy anh bơi, em còn đang học tiểu học. Em nằm mơ cũng muốn được thi đấu với anh! Nhưng tiếc là cơ hội duy nhất là ở nhóm mười bốn tuổi, đáng tiếc em lại bị loại trước vòng chung kết.”
“Tại sao? Trình độ của em không thể bị loại dễ dàng như vậy.” Diệp Lân cũng rất thắc mắc, xét theo lý thuyết thì anh và Hạ Trí chỉ cách nhau hai tuổi, lẽ ra thời trung học họ đã có cơ hội gặp nhau ở các cuộc thi rồi.
“Em và Hà Kính Phong đi ăn món lòng bò luộc, hình như không hợp vệ sinh lắm. Hà Kính Phong thì chắc quen ăn đồ bẩn rồi, chẳng bị làm sao cả. Còn em bị viêm dạ dày ruột cấp, mất nước nghiêm trọng, phải truyền dịch suốt ba ngày.”
Diệp Lân nhắm mắt lại, day khóe mắt: “Thế mà em còn dám ăn lòng bò với xiên chiên?”
“Sống là phải chiến đấu chứ sao. Hơn nữa, em bây giờ khác xa hồi đó rồi. Lòng bò xiên chiên làm sao dễ dàng hạ gục em được.”
Diệp Lân phẩy tay: “Thôi đừng nói với anh mấy chuyện đó nữa. Từ nay, bỏ cái món lòng bò xiên chiên đi.”
“Biết vậy em đã không kể rồi.”
Hạ Trí lơ đãng quay sang Nhậm Phi: “Thầy Nhậm, sao thầy không hỏi tiếp đi?”
Nhậm Phi ngẩn người, nhìn vẻ mặt lạnh tanh của Diệp Lân cũng hiểu rằng chuyện ăn lòng bò xiên chiên và đau bụng thực sự đã chạm vào dây thần kinh nhạy cảm của anh, mặc dù không rõ lý do là gì.
“Nếu lần đó em không bị đau bụng, có lẽ anh đã sớm gặp được em rồi.” Diệp Lân không để Hạ Trí đổi chủ đề.
“Nhưng em nghĩ gặp anh ở cuối năm cấp ba là vừa đúng lúc rồi!”
“Vừa đúng lúc?” Diệp Lân nhìn Hạ Trí, ánh mắt tràn đầy tiếc nuối và không cam lòng.
Rất ít khi Hạ Trí thấy cảm xúc rõ ràng như vậy trong mắt Diệp Lân, nhất là khi Nhậm Phi đang ngồi ngay đối diện.
“Đúng vậy, năm cuối cấp quan trọng nhất, anh đã giúp em rất nhiều…”
Hạ Trí lúc này mới nhận ra mắt Diệp Lân đã đỏ lên.
“Nếu năm đó anh biết đến sự tồn tại của em, anh nhất định sẽ dõi theo em. Khi chú Hạ rời khỏi em, anh sẽ ở bên. Khi cô Trần không cho em bơi nữa, anh cũng sẽ ở đó. Mỗi kỳ thi giữa kỳ, cuối kỳ của em, anh cũng sẽ ở đó. Bởi vì biết đến sự tồn tại của em, có lẽ anh đã không…”
Diệp Lân không nói tiếp được nữa.
Sau cuộc thi năm đó, Hạ Vân đã rời bỏ cõi đời. Từ đó Hạ Trí không còn tham gia bất cứ cuộc thi nào nữa. Cuộc thi năm đó, giờ đây nhìn lại, quả thật là cơ hội duy nhất trước khi lên cấp ba để Diệp Lân biết đến Hạ Trí.
Hạ Trí đột nhiên cũng thấy tiếc nuối.
Nỗi tiếc nuối ấy càng lúc càng sâu đậm.
“Đời người không có nếu như.” Nhậm Phi cuối cùng cũng lên tiếng, “Chính vì biết rằng đã từng bỏ lỡ, nên những gì hiện tại có được càng không thể lãng phí.”
Hạ Trí theo bản năng nắm chặt lấy tay Diệp Lân đang ngồi bên cạnh.
Cánh tay Diệp Lân vốn hơi căng thẳng, bỗng siết chặt tay Hạ Trí, bóp đến mức các ngón tay của cậu đau như sắp đứt lìa.
Nhưng cảm giác đau đớn ấy lại khiến Hạ Trí thấy yên tâm, càng đau càng làm cậu nhận ra Diệp Lân quan tâm đ ến mình biết nhường nào.
Hóa ra không chỉ có mình cậu lặng lẽ dõi theo Diệp Lân suốt bao năm, mà Diệp Lân cũng khao khát biết đến sự tồn tại của cậu như vậy.
“Đây có lẽ là lý do Hạ Trí đặc biệt kiên quyết muốn cùng tôi tham gia cuộc thi tiếp sức lần này.” Diệp Lân hít một hơi sâu, thư thái cười một tiếng.
“Lý do gì vậy?” Nhậm Phi hỏi, nhìn về phía Hạ Trí, muốn nghe câu trả lời từ cậu.
“Tất nhiên là để không bỏ lỡ nữa. Đích đến của anh là điểm xuất phát của tôi, tốc độ của anh quyết định sự thành bại của tôi.”
Hạ Trí vốn ít biểu lộ cảm xúc giờ đây nở nụ cười hiếm hoi trước mặt Nhậm Phi, như mặt trời giữa trưa, đầy tự tin và sáng ngời, dường như soi chiếu vào mọi góc khuất khó thấy nhất.
Nhậm Phi đã từng thấy nhiều vận động viên khao khát nổi tiếng, cũng từng gặp những người mải mê trong ánh hào quang thành tích, thậm chí cả những “thiên tài” một thời rực rỡ nhưng rồi chìm vào lãng quên, nhưng khi nhìn Diệp Lân và Hạ Trí, ông ta chỉ cảm thấy ấm áp và tràn đầy sức mạnh.
Đây mới chính là kiểu vận động viên mà ông ta muốn viết, không cần bất cứ sự tô vẽ nào, chỉ cần ghi lại đúng như những gì họ vốn có.
Ông ta không cần phải trở thành biên kịch hay nhà văn, chỉ cần ghi lại chân thực về Diệp Lân và Hạ Trí.
Nhậm Phi rất yêu thích một Hạ Trí như thế này, ông ta đột nhiên hiểu tại sao Diệp Lân lại tin tưởng Hạ Trí đến mức sẵn lòng đảm nhận lượt bơi trước của cậu trong cuộc thi tiếp sức.
“Vậy còn giải đấu liên trường thì sao? Chắc chắn Diệp Lân sẽ tham gia các nội dung bơi tự do một trăm mét và hai trăm mét, đây là sở trường của cậu. Còn gì nữa không?”
“Tôi hy vọng tôi và Hạ Trí sẽ giành giải nhất và nhì ở cả hai nội dung bơi tự do một trăm mét và hai trăm mét của giải liên trường, cũng như trong các nội dung bơi tiếp sức 4×100 và 4×200. Ngoài ra, tôi cũng rất hứng thú với bơi cá nhân hỗn hợp.”
“Hả, chẳng phải quán quân bơi cá nhân hỗn hợp một trăm mét năm ngoái là Lạc Ly sao?” Hạ Trí hỏi.
“Vậy em cảm thấy ai mạnh hơn, anh hay là Lạc Ly?” Diệp Lân nheo mắt cười hỏi.
Nhậm Phi cũng bật cười: “Hạ Trí, cậu phải suy nghĩ kỹ mới trả lời đấy. Kiểu như câu hỏi người yêu và mẹ ruột cùng rơi xuống nước thì cứu ai trước vậy – câu hỏi dễ gây chết người đấy.”
“Em.” Hạ Trí ngẩng cao cằm, nhìn Diệp Lân với ánh mắt bướng bỉnh.
Nhậm Phi chưa kịp hiểu ý Hạ Trí, nhưng Diệp Lân lại cười rồi.
“Em còn muốn giành quán quân nội dung cá nhân hỗn hợp cự ly một trăm mét à? Anh nghĩ em nên luyện bơi bốn trăm mét thì hơn!”
“Vậy đặt cược một phen đi! Nếu em thắng anh và Lạc Ly thì sao?”
“Em không thể thắng cả anh và Lạc Ly cùng lúc đâu.” Diệp Lân nhấc tách cà phê lên nhấp một ngụm, thong thả đáp.
“Tại sao không?”
“Vì một đội chỉ được cử tối đa hai vận động viên tham gia một nội dung. Nếu Lạc Ly và Diệp Lân đều thi bơi cá nhân hỗn hợp cự ly một trăm mét, vậy Hạ Trí cậu sẽ không được thi.” Nhậm Phi tốt bụng nhắc nhở.
“Thế tôi thi bơi cá nhân hỗn hợp hai trăm mét!”
Có lẽ vì thường xuyên xem Lạc Ly bơi bướm, động tác đẹp mắt và dứt khoát, Hạ Trí đã nhen nhóm ý định tập bơi bướm từ lâu rồi.
“Thật sao, thế thì ít nhất trong đội em phải xếp hạng nhì mới đủ tiêu chuẩn, nhưng anh thấy khó đấy.”
“Khó chỗ nào?”
“Em quên Gia Nhuận rồi à? Cậu ta luyện bơi bướm cùng với Lạc Ly, còn bơi ếch thì thuộc hàng nhất nhì giải liên trường, em cũng từng thử sức với cậu ta ở bơi tự do rồi đấy. Gia Nhuận là kiểu vận động viên có thể đạt trình độ cao ở cả bốn kiểu bơi. Riêng cá nhân hỗn hợp hai trăm mét, đến Lạc Ly cũng không chắc thắng được cậu ta đâu.”
“Thật sao… Không nhìn ra nha…”
Trần Gia Nhuận lần nào cũng sợ Lạc Ly đến phát run, hóa ra lại có thể vượt mặt Lạc đại ca trong một nội dung.
Nhìn vẻ đăm chiêu của Hạ Trí, Diệp Lân và Nhậm Phi nhìn nhau cười.
Cả hai tiếp tục nói về những kỷ niệm thời thơ ấu của Hạ Trí, cũng như ảnh hưởng của Hạ Vân đến cậu, từ đầu đến cuối, Diệp Lân đều im lặng lắng nghe. Bình thường không có lý do đặc biệt, anh cũng sẽ không hỏi Hạ Trí về những chuyện thời thơ ấu, nay Nhậm Phi hỏi, Hạ Trí cũng bình thản kể lại, còn Diệp Lân thì chăm chú lắng nghe.
“Vậy có lẽ điều cậu biết ơn nhất ở bố mình là ông ấy đã tận tâm chỉ dạy cho cậu về bơi lội, tỉ mỉ hơn cả bất kỳ huấn luyện viên nào. Tôi để ý thấy tư thế của cậu trong nước và kỹ thuật quay người, không chỉ đúng chuẩn mà còn rất cân bằng về sức mạnh và cơ thể. Cảm nhận của cậu với nước không phải ai cũng có được.”
Hạ Trí ngửa đầu lên, như đang suy nghĩ cách diễn đạt.
Nhậm Phi cũng kiên nhẫn đợi, vì ông ta biết Hạ Trí không phải kiểu người giỏi kể chuyện, nhưng cậu không bao giờ nói dối.
“Thật ra… Điều tôi biết ơn nhất là ông ấy đã đưa tôi đến xem trận đấu của Diệp Lân. Ông ấy giúp tôi nhận ra đối thủ mạnh nhất của mình, từ đó về sau tôi biết rằng trong nước… Tôi phải trở thành con người như thế nào.”
Ánh chiều đã ngả về phía tây, chiếu lên gò má của Diệp Lân, tạo nên một vầng sáng ấm áp khiến lòng người bồi hồi.
Không có sự căng thẳng khi đứng trên bục xuất phát, cũng không còn vẻ sắc bén quyết liệt khi bứt tốc, dường như đây chính là hình ảnh mà Diệp Lân luôn muốn mình trở thành, dịu dàng, bao dung nhưng vẫn mong mỏi được thấu hiểu và chấp nhận.
Nhậm Phi chợt thấy mình thật may mắn, Diệp Lân và Hạ Trí gặp nhau vào đúng thời kỳ đỉnh cao của tuổi trẻ.
Sau khi phỏng vấn kết thúc, Nhậm Phi nhìn theo bóng dáng Diệp Lân khoác vai Hạ Trí bước vào trường học, Hạ Trí liên tục gạt tay Diệp Lân ra, rồi chỉ vài bước sau lại bị Diệp Lân kéo về, khoác vai tiếp tục đi.
Hạ Trí suy nghĩ một lúc, không kiềm được hỏi Diệp Lân: “Hình như anh rất thích uống cà phê nhỉ? Em nhớ những buổi tối thứ bảy anh dạy kèm em, lúc nào cũng mang cà phê.”
“Đó là vì tối thứ bảy anh phải làm ca đêm ở quán bar, ngủ cả sáng mới đến dạy kèm em được, nên cần uống cà phê để tỉnh táo.”
“Sao anh không nói sớm chứ! Nếu anh mệt, anh có thể ngủ trên giường của em, đợi em làm xong bài rồi gọi anh dậy là được mà!”
“Ngủ thì sẽ chẳng nhìn thấy em làm bài tập nữa.”
“Anh không thấy chán sao!”
Nói vậy khiến Hạ Trí nhớ đến mỗi lần Diệp Lân nhìn cậu chăm chú, như thể chẳng hề động đậy, kiên nhẫn vô cùng.
Nếu là người khác thì chắc hẳn Diệp Lân đã ngáp hoặc lấy điện thoại ra chơi từ lâu rồi.
“Cà phê hôm nay em uống hết sạch rồi nhỉ?”
“Khi thầy Nhậm nói chuyện với anh, em chẳng có việc gì làm nên đành uống cà phê. Mà thật đấy, Americano đắng như thuốc Đông y… không hiểu sao anh lại thích uống.”
“Để tỉnh táo mà. Gần đây tập luyện mệt mỏi lắm, em cứ về là ngủ ngay, uống chút cà phê sẽ đỡ buồn ngủ hơn.”
“Về là để ngủ, anh còn muốn làm gì nữa…”
Hạ Trí nhìn vẻ cười gian xảo của Diệp Lân, đột nhiên hiểu ra ý của anh.
“Anh muốn cho em bánh bao thịt, có mời anh ăn chocolate không?” Diệp Lân ghé sát tai Hạ Trí nói nhỏ.
Hạ Trí cảm thấy tim đập chệch nhịp, cả người nóng lên.
“Em muốn ăn bánh bao thịt rồi.”
Nói xong, cổ họng Hạ Trí cũng trở nên khô khốc.
“Nếu về ký túc xá, Gia Nhuận chắc chắn đang ngồi than thở bên máy tính hỏng của cậu ta rồi.” Diệp Lân nghiêng đầu nhìn Hạ Trí.
“Vậy thì đi đâu?”
“Ừm… Trên xe.”
“Hả?”
Diệp Lân kéo tay Hạ Trí, cậu không ngờ Diệp Lân lại đưa cậu đến đại lý ô tô mua xe.
“Anh lấy tiền đâu ra vậy!”
“Tiền thưởng từ các giải đấu, học bổng, rồi tiền làm thêm nữa. Em yên tâm, mua xe cũng không ảnh hưởng đến việc em mời những người có ý với anh đi ăn đâu.”
“Chúng ta tập luyện suốt mà! Về nhà đi tàu cao tốc nhanh hơn, đi thi đấu thì có xe buýt đưa đón… Mua xe chẳng thiết thực gì.”
Dù miệng nói vậy nhưng ánh mắt Hạ Trí đã không thể rời khỏi những mẫu xe mới, đúng là con trai thì khó mà không mê xe.
“Vì ký túc xá có Gia Nhuận, phòng tắm chật chội, còn mẹ em là bác sĩ thích sạch sẽ, nên em cũng chẳng ưa chăn ga ở khách sạn. Lần trước ngủ giường nước về là người nổi mẩn, đúng không nào? Xe tiện hơn biết bao.”
Diệp Lân nói tỉnh bơ, nhìn thấy nhân viên bán hàng đang đi đến, Hạ Trí không biết họ có nghe thấy không, chỉ muốn đấm Diệp Lân một cái.
“Thưa anh, anh muốn xem loại xe nào? Tôi có thể giới thiệu cho anh một chút.”
“À, SUV, phía sau rộng rãi, ghế ngồi phải thoải mái, mềm mại. Các tính năng khác không quan trọng.”
Diệp Lân càng nói, Hạ Trí càng muốn giơ nắm đấm.
Xe tiện hơn là cái quai gì chứ.
Hạ Trí muốn giả vờ không quen Diệp Lân, quay đầu định bước ra khỏi cửa, ai ngờ Diệp Lân đưa tay kéo cậu lại, mỉm cười với nhân viên: “Có đề cử nào không?”
“Có chứ, xin mời anh đi theo tôi.”
Hạ Trí đứng đó không chịu đi, nhưng Diệp Lân ghé sát tai cậu thì thầm: “Hay để anh cõng em qua đó?”
Trong long tim đập thình thịch, Hạ Trí biết Diệp Lân kiểu gì cũng dám làm thật nên đành miễn cưỡng bước theo.
Xe rẻ nhất cũng phải mười lăm, mười sáu vạn, Hạ Trí muốn nói không phải khách sạn tiện hơn sao, tự mang chăn ga có sao đâu?
Phi! Phi! Phi! Gì mà khách sạn chứ, đúng là đầu óc bị Diệp Lân dắt đi lạc rồi.
“Hạ Trí, lại đây nằm thử xem.”
Diệp Lân kéo cổ tay Hạ Trí, lôi cậu đến trước cửa xe.
Nhân viên bán hàng cũng thấy lạ: “Không thử chỗ ghế lái à?”
“Quan trọng là độ thoải mái của ghế ngồi.” Diệp Lân cười nói.
Hạ Trí chỉ muốn đá anh lên trần nhà.
“Em không vào đâu.”
Hạ Trí nhìn ghế ngồi bằng da, trong lòng cảm thấy ngại ngùng.