Có Một Chú Cá Heo Muốn Trêu Chọc Tôi

Chương 72: Anh thuộc loại thần kinh




“Ngây thơ.” Hạ Trí trả lời.

“À, tiếc quá. Anh lại thuộc loại trưởng thành.” Diệp Lân thu lại nụ cười đầy ẩn ý vừa nãy.

“Cút đi. Trưởng thành cái quỷ gì. Anh là loại thần kinh thì có!” Hạ Trí thưởng cho đối phương một cái lườm sắc lẹm.

Không biết Diệp Lân lấy ở đâu ra mấy tấm ảnh, thêm vào, nhìn thực sự giống ảnh đời thường của một nữ sinh đại học thuần khiết, chỉnh sửa nhẹ chút xíu cho lung linh.

“Ảnh của ai thế?” Hạ Trí nheo mắt nhìn, nghĩ bụng liệu có phải là của một thành viên nào trong nhóm học tập của Diệp Lân không.

“Em đoán xem.” Diệp Lân cười đáp.

“Em không thèm đoán. Anh muốn nói thì nói, không nói thì thôi”

Sầm Khanh Miễn không chịu nổi nữa, lên tiếng: “Đây chẳng phải là nữ chính trong bộ phim thanh xuân rất hot sao gần đây?”

Hạ Trí ho khan một cái: “Anh cứ tiếp tục đi, xem anh định dụ dỗ tên kia kiểu gì!”

Diệp Lân gửi tin nhắn đến tài khoản của Hạ Trí: Anh ơi~ Anh ơi~ Người ta chỉ thiếu mỗi bước này thôi, anh giúp người ta một chút được không~

Sầm Khanh Miễn cười đầy ẩn ý, còn Hạ Trí thì suýt bị sặc nước bọt.

“Tởm vãi…”

Tên tài khoản của Hạ Trí là một chuỗi ký tự qazwsxedc, chỉ là gõ dọc trên bàn phím, bình thường chẳng ai nhớ nổi.

Không ngờ đối phương lại trả lời một dấu “?”.

Hạ Trí nheo mắt: “Tên này chắc chắn thường ngày không có cô gái nào để ý, giờ thấy có con gái chủ động thì tâm hồn ngứa ngáy rồi!”

Sầm Khanh Miễn kéo ghế ngồi bên cạnh Diệp Lân, nheo mắt quan sát Hạ Trí và Diệp Lân. Diệp Lân cười mỉm, cánh tay Hạ Trí thì gác lên vai Diệp Lân, mỗi lần gõ xong chữ, Diệp Lân lại theo thói quen nghiêng về phía Hạ Trí một chút.

“Chậc, có cái gì mờ ám lắm nhé.”

“Hả? Mờ ám cái gì?” Hạ Trí hỏi.

Ánh mắt Sầm Khanh Miễn quay lại màn hình máy tính, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Tao thấy cái tên này tuy trong lòng ngứa ngáy nhưng chưa chắc đã cắn câu. Dù gì nick phụ của anh Lân mặc dù rank thấp, nhưng cũng có chút thành tích. Chẳng lẽ toàn dựa vào đàn ông kéo lên hả?”

“Đúng là anh nhờ đàn ông kéo lên mà.” Diệp Lân nhàn nhã tiếp tục gõ bàn phím.

Anh ơi, anh ơi, giúp người ta đi mà, chỉ cần qua được màn này thôi, anh có kinh nghiệm rồi mà!

Rồi gửi hàng loạt biểu cảm làm nũng và dễ thương.

Hạ Trí không kiềm được mà rùng mình, da gà nổi hết cả lên: “Em cảm thấy… món thịt viên tối qua ăn vào chắc sắp nôn ra mất rồi.”

“Cái gì? Cô Trần làm thịt viên á, sao em không gọi anh qua ăn với! Đúng là không có tình nghĩa mà!”

Lúc này, đối phương chỉ gửi hai chữ “voice chat”.

Ba người cười gian tà, họ đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu. Sầm Khanh Miễn đã tải phần mềm biến giọng, chỉ chờ lúc này.

Nhưng trước khi bắt đầu, cả ba tranh luận xem ai sẽ nói.

“Hạ Trí thì chắc chắn không được rồi, bảo nó làm nũng chẳng khác nào đòi mạng. Mở miệng ra là lộ ngay.” Sầm Khanh Miễn nói.

“Vậy thì mày đi? Tao thấy cậu giả gái lừa người cũng giỏi đấy chứ.”

Sầm Khanh Miễn lập tức lắc đầu: “Tao không được đâu! Lần trước đụng trúng Thư Tuấn, tao đã có bóng ma tâm lý rồi!”

“Vậy để anh nói cho.” Diệp Lân cười nhẹ.

Hạ Trí và Sầm Khanh Miễn cùng nhìn về phía Diệp Lân, thấy anh bật mic và nói: “Anh còn ở đó không?”

Khi nói chuyện với bạn học và giáo sư, giọng nói của Diệp Lân vốn mang chút phong thái lịch lãm, lại thêm âm sắc trầm ấm. Dù biết anh là một tên nhã nhặn giả tạo, Hạ Trí vẫn khá thích nghe anh giả vờ.

Nhưng khi được phần mềm chuyển đổi giọng, khí chất thay đổi hoàn toàn.

Giọng nói trở nên mềm mại, lại thêm chút ngọt ngào.

Quan trọng nhất là, không hề có chút cảm giác gượng ép nào như lúc nhắn tin.

Giọng nói như vậy, thử hỏi có chàng trai nào mà cưỡng lại được chứ!

Quả nhiên, đối phương lập tức gửi lại một đoạn thoại: “Còn ở đây.”

Giọng điệu của anh ta rõ ràng đang cố kìm nén sự kích động và hồi hộp.

Sầm Khanh Miễn suýt chút nữa cười lăn cười bò.

“Vậy anh chơi với người ta đi, chỉ một trận thôi.”

“Sao em lại tìm tôi?”

“Anh không nhớ à? Lúc trước anh từng chơi với em rồi. Sau đó anh bảo có bạn gái nên không tiện kết bạn, thế là không chơi cùng em nữa…”

Hạ Trí trợn tròn mắt, nhìn Diệp Lân với nụ cười trên môi, tùy tiện nói dối mà trông vẫn thật chân thành!

“Tôi chia tay bạn gái rồi, sau này có thể kết bạn với em.”

Câu trả lời của đối phương khiến Sầm Khanh Miễn ôm bụng cười như điên, thiếu chút nữa đập cả bàn.

Đến cả Hạ Trí cũng không nhịn được mà mím môi cười.

Anh ta đúng là tự chui đầu vào rọ rồi còn gì!

Sau đó, cả hai lập đội và bắt đầu chơi game.

Kỹ năng chơi game của Diệp Lân, Hạ Trí rất rõ, chỉ kém cao thủ một chút xíu thôi. Nhưng chơi game cùng tên kia, anh lại khéo léo “giả ngu” đến mức hoàn hảo.

Kiểu như cần tên kia cứu nhưng không làm phiền quá mức. Thỉnh thoảng còn hét vào mic: “Anh ơi cứu em! Ở đó! Bên này! Bên này! Ui da!”

Tên kia lại đáp lại cực kỳ ngầu: “Đừng sợ.”

Một màn kịch hoàn hảo, khiến cả Hạ Trí và Sầm Khanh Miễn xem không rời mắt.

Sau khi chơi xong, Diệp Lân chỉ nói một câu “Cảm ơn” rồi thoát game.

Hạ Trí cảm thấy không thể tin nổi, đẩy anh một cái:

“Cậu cứ thế mà thoát hả? Không giả bộ thêm tí nữa ad? Nhỡ chiều nay anh ta xóa sạch tài khoản của em, không bao giờ online nữa thì sao?”

“Không đâu.” Diệp Lân quay lại, véo tai Hạ Trí một cái, cười nói: “Đây gọi là lạt mềm buộc chặt. Anh đoán chắc, mai tài khoản của em sẽ đầy đủ trang bị cho mà xem!”

“Hả?” Hạ Trí nhìn Diệp Lân, ánh mắt đầy vẻ không tin tưởng.

Sầm Khanh Miễn thì bật cười: “Mày yên tâm đi! Anh Lân nói thì chắc đúng thôi… chiêu này tao cũng từng dùng rồi!”

“Mày từng dùng với ai?” Hạ Trí nghiêng đầu nhìn Sầm Khanh Miễn.

“Chuyện cũ rồi, không nhắc tới nữa…” Sầm Khanh Miễn làm mặt như nhớ lại ký ức không mấy vui vẻ.

Hạ Trí thấy rất khả nghi, chợt hiểu ra: “Ý mày là… Thư Dương phải không?”

“Hả?” Diệp Lân cũng quay sang nhìn Sầm Khanh Miễn: “Tiểu Sầm, cậu làm gì với Thư Dương vậy?”

“Không có gì hết! Em với Thư Dương chẳng liên quan gì hết! Hoàn toàn không có!”

“Thật không? Trước đây cậu còn nhắn tin hỏi anh xem cậu ấy thích gì mà! Sao tự nhiên không liên quan nữa?” Diệp Lân cười hỏi.

“Anh Lân, chuyện anh bảo mời em với Hạ Trí ăn cơm vẫn còn hiệu lực chứ? Không tính thì em sẽ kéo Hạ Trí đi ăn đó.”

“Cậu kéo em ấy đi ăn cái gì?” Diệp Lân vẫn giữ nụ cười.

Hạ Trí không ngừng ra hiệu bằng ánh mắt và lắc đầu với Sầm Khanh Miễn. May mà ánh mắt Sầm Khanh Miễn liếc thấy Hạ Trí, lập tức cười nói: “Bọn em thì ăn được gì chứ? Bánh gạo xào cua cay thôi!”

Lúc này Hạ Trí mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu vốn định cùng Sầm Khanh Miễn đi ăn món lẩu xiên cay phía sau trường.
Dù xiên cay này không giống loại xiên cay kia, nhưng bất cứ thứ gì có nguy cơ gây đau bụng thì Diệp Lân đều rất ác cảm.

“Vậy được rồi, anh mời hai đứa đi ăn bánh gạo xào cua cay.”
Diệp Lân đứng dậy, nhẹ nhàng kéo cổ tay Hạ Trí.
Sầm Khanh Miễn tinh mắt liếc nhìn một cái.

Diệp Lân dẫn họ đến một nhà hàng chính thống, khác hẳn với mấy quán lề đường dùng càng cua đông lạnh để cả mấy năm. Thịt cua ở đây cắn vào có vị ngọt nhẹ.
Sầm Khanh Miễn và Hạ Trí cúi đầu, vừa cầm bát vừa gặm càng cua “răng rắc”. Diệp Lân ngồi đối diện nhìn, không nhịn được mà chụp một bức ảnh, rồi đăng lên vòng bạn bè kèm chú thích: Hai chú heo con của tôi đang gặm càng cua đây.

Đến lúc thanh toán, Diệp Lân nhận được tin nhắn WeChat từ Thư Dương: Sầm Khanh Miễn đang ở chỗ cậu à?
Diệp Lân mỉm cười, trả lời: Tôi thay cậu chăm sóc cậu ấy no nê rồi, đừng lo.
Thư Dương nhắn lại: Vậy thì uống thêm miếng trà đi, đừng vội đi đâu.
Diệp Lân sờ mũi, nhỏ giọng gửi tin nhắn thoại: Vậy không hay lắm đâu… Tiểu Sầm dù sao cũng là anh em tốt của Hạ Trí mà…

Đối phương nhanh chóng đáp lại: Chẳng lẽ tôi không phải là anh em của cậu sao?
Diệp Lân gật đầu: Cũng đúng.

Sầm Khanh Miễn và Hạ Trí vẫn đang mải mê vớt tỏi trong nồi lẩu, bỗng có người đến đứng sau lưng Sầm Khanh Miễn.
Người đó đeo kính gọng đen, dáng cao, da trắng, đôi mắt sau kính trông rất đẹp và thư sinh, cả người toát lên vẻ nghiêm túc, chỉnh chu.
Điểm phá vỡ sự chỉnh chu ấy chính là tay áo sơ mi của người này được xắn lên, gấp gọn gàng đến dưới khuỷu tay. Hai bàn tay đặt lên vai Sầm Khanh Miễn từ phía sau ghế.

“Tiểu Sầm, chẳng phải đã nói sau khi đi Thái Lan về sẽ nhờ anh dạy chơi bi-a sao?”
Sắc mặt của Sầm Khanh Miễn lập tức trắng bệch.

“Chúng tôi… chiều nay tôi với Hạ Trí còn phải chơi game tiếp! Tôi không học chơi bi-a nữa đâu! Tôi học không nổi!”
Sầm Khanh Miễn dứt khoát nói.

Đây chính là Thư Dương – gia sư mà Diệp Lân đã giới thiệu cho Sầm Khanh Miễn, cũng là sinh viên của đại học Q.

Trông có vẻ nho nhã lịch sự, nhớ lần trước Sầm Khanh Miễn từng nói rằng gia sư của cậu ta giống như một ông thầy cổ hủ, làm gì cũng nghiêm túc và cứng nhắc, không chịu linh hoạt. Nhưng Sầm Khanh Miễn là kiểu người nếu ai đối xử chân thành với cậu ta, cậu ta cũng sẽ đáp lại bằng cả tấm lòng.
Vì vậy, kể từ khi Thư Dương làm gia sư cho Sầm Khanh Miễn, cậu ta không còn giả vờ kém tiếng Anh nữa.
Nhưng có câu nói rất hay, “vật họp theo loài, người tụ theo nhóm”, bạn bè của Diệp Lân… hừ, làm sao mà là người tử tế được?

“Hay để anh dạy em tán thủ nhé? Mẹ em bảo dạo này em đang học tán thủ mà. Không cần tốn tiền, anh dạy còn hay hơn cả huấn luyện viên.”
Giọng nói của Thư Dương mang theo chút dỗ dành, giống như đang khuyên nhủ một đứa trẻ hư tan học nhưng không chịu về nhà vậy.

Sầm Khanh Miễn nghiến răng, gửi một ánh mắt “anh em, giúp tao với” về phía Hạ Trí, sau đó kiên quyết nói với Thư Dương:
“Thư Dương, kỳ thi đại học đã kết thúc rồi, anh cũng không còn là gia sư của tôi nữa. tôi cũng đi chơi Thái Lan với anh rồi! Anh đi chơi với đám bạn của anh đi, tôi cũng có bạn của mình. Cốc cà phê này tôi uống không nổi, ok?”

Thư Dương hơi cúi đầu, giọng nói lạnh lùng: “Trước đây em còn gọi tôi là Dương Dương, giờ lại đổi thành Thư Dương rồi nhỉ?”

Hạ Trí hít một hơi, chợt cảm thấy từ người Sầm Khanh Miễn toát ra một mùi… trai đểu.

“Trước đây em còn nói thích dáng vẻ nghiêm túc của anh. Lúc anh đi thực tập phỏng vấn, em còn mua cà vạt tặng anh, tự tay thắt cho anh, nói rằng sau này anh tốt nghiệp đi đâu làm việc, em cũng sẽ đi theo đó. Những điều đó đều không tính nữa à?”

Giọng Thư Dương không hề có chút oán trách hay uất ức, nhưng chính sự lạnh lùng trong giọng nói lại khiến người khác có cảm giác đáng tin.
Nếu Sầm Khanh Miễn không phải anh em của mình, Hạ Trí đã nghi ngờ mình sẽ đập bàn và nói to một câu “Đồ tệ bạc!” rồi.

“Tôi đã nói rồi, chúng ta không hợp nhau! Tôi thích kiểu ngọt ngào, dễ thương, anh biết không?”

“Em ngủ với anh rồi, giờ lại nói anh không đủ ngọt ngào, không đủ dễ thương à?”

Hạ Trí ngồi đó, trong thoáng chốc không biết nói gì.
Cậu kinh ngạc nhìn Sầm Khanh Miễn, nghĩ bụng thằng này gan to đến mức nào mà lại ngủ với Thư Dương?

“Đó là tôi ngủ cùng anh, chứ không phải ngủ với anh! Đừng có nói lung tung… bậy bạ trước mặt anh em tôi!”

Hạ Trí là người từ nhỏ đã lớn lên cùng Sầm Khanh Miễn. Lúc này, mặt cậu đỏ bừng lên, trông kiểu bị nghẹn ở giữa, không lên không xuống… dường như không thể hoàn toàn nói rằng Thư Dương đang nói linh tinh.

“Chỉ là ngủ cùng anh thôi à? Tay của em để ở đâu? Em hôn anh làm gì?” Thư Dương hỏi ngược lại.

Hạ Trí hiểu ra rồi, Sầm Khanh Miễn thì có ý định xấu, nhưng đáng tiếc lại bị Thư Dương trấn áp. Mà kiểu này còn là “mất cả chì lẫn chài”.
Cậu vừa ngước mắt lên thì nhìn thấy Diệp Lân ngồi đối diện, đang cúi đầu uống trà.

Hạ Trí lườm Diệp Lân một cái đầy giận dữ: Giỏi lắm, dám cấu kết với Thư Dương để bắt nạt anh em tôi!

“Tôi… tôi mộng du!” Sầm Khanh Miễn kiên quyết nói.

Diệp Lân đối diện bật cười. Hơi nước từ trà Phổ Nhĩ làm nhòe đi nét mặt anh, tạo cảm giác ẩm ướt mơ hồ như mây mù núi non, làn da trên má như tỏa ra ánh sáng.
Nếu không phải vì Sầm Khanh Miễn và Thư Dương đang ở đây, Hạ Trí không chắc chắn sẽ đè Diệp Lân xuống dưới bàn mà hôn cho đã đời.

“Vậy chúng ta hãy giải quyết triệt để vấn đề mộng du của em đi.”
Sầm Khanh Miễn gần như bị Thư Dương xách lên khỏi ghế.

Hạ Trí lập tức giữ chặt cổ tay Thư Dương, lạnh lùng nói: “Chuyện yêu đương là tự nguyện, không thể ép buộc.”

Khóe miệng Thư Dương hơi cụp xuống, nhẹ nhàng đáp:

“Nhưng em ấy trêu chọc tôi trước. Ban đầu là chơi game online với tôi, làm nũng, xin tôi trang bị, còn hẹn gặp mặt nữa…”

“Anh bảo Thư Tuấn đến gặp tôi! Như thế chưa đủ quá đáng à?”

“Vì anh đã nói với A Tuấn rằng em là con trai, nhưng nó không tin, cứ đòi gặp em bằng được. Nhưng em tặng anh hoa hồng vĩnh cửu rồi đúng không?” Thư Dương cúi đầu hỏi.

“Tôi tặng cho… người mà tôi nghĩ là chị gái chứ! Ai biết được anh là con trai!”

“Còn là một đôi gấu nhỏ đứng trong bụi hoa hồng hôn nhau nữa.”

“Nó đã bị em trai anh làm vỡ rồi!”

“Nhưng mỗi lần anh thực tập bảo sẽ đến muộn để xem bài tập của em, em đều đến chỗ thực tập của anh. Khi thì lập trình trích xuất dữ liệu giúp anh, khi thì mang trà sữa và bữa tối đến cho anh. Em cũng đối xử nhiệt tình với bạn em như vậy à?”

Hạ Trí đột nhiên bùng cháy, mẹ nó, Sầm Khanh Miễn, ông đây còn chưa được đối xử như vậy bao giờ!

“Đó là vì tôi… tôi thấy anh ở chỗ thực tập bị mấy tên cáo già ăn hiếp!”

“Anh ho, sốt, em chưng lê cho anh, rồi còn nấu cháo nữa. Anh có quan tâm đ ến anh em như vậy không?”

Hạ Trí thực sự muốn nổ tung, Sầm Khanh Miễn, mày đúng là trọng sắc khinh bạn!

“Lúc tao ốm sao chẳng thấy mày quan tâm tao như vậy?” Hạ Trí nhướng mày đầy thách thức.

“Mày ốm bao giừo? Từ bé đến giờ toàn có tao bị ốm thôi!” Sầm Khanh Miễn sờ trán mình nói.

Hạ Trí không thể không gật đầu. Hình ảnh Sầm Khanh Miễn với cây kim truyền trên trán thật là oai phong lẫm liệt.

“Đừng có chia rẽ tình cảm của tôi với Hạ Trí. Anh ốm, tôi đối xử tốt với anh, đó là tôn sư trọng đạo!” Sầm Khanh Miễn nghểnh cổ lên đáp.

“Em quan tâm anh hay muốn tán tỉnh anh?” Nụ cười trên môi Thư Dương càng rõ ràng hơn.

Ngay từ lần đầu tiên thấy Thư Dương, Hạ Trí đã cảm thấy người này chẳng hề nghiêm túc như Sầm Khanh Miễn tưởng tượng. Trong ánh mắt anh ta lúc nào cũng có chút lạnh lùng, như thể đã nhìn thấu tất cả những giả tạo trên đời này.

Nhưng khi anh ta cúi xuống nhìn Sầm Khanh Miễn, thì lại giống như khi Hạ Trí vô tình quay mặt sang và thấy Diệp Lân cũng đang nhìn mình.

Hạ Trí đột nhiên cảm nhận rằng, Thư Dương thực sự…

“Tiểu Hạ, tôi biết cậu và Khanh Miễn rất thân thiết. Nhưng các cậu đều trưởng thành rồi, có những việc cần phải tự mình giải quyết và đối mặt. Em ấy gây sự với tôi rồi bỏ chạy, cậu nghĩ vậy là đúng sao? Cậu sẽ làm thế với Diệp Lân chứ?”

Thư Dương nhìn Hạ Trí.

“Không… không đúng.”

“Vậy nên tôi cần nói chuyện rõ ràng với em ấy.” Thư Dương cúi đầu, lạnh lùng nhìn Sầm Khanh Miễn: “Sao? Em có gan chọc anh, hôn trộm anh, mà không dám nói chuyện với anh à?”

Lông mày Sầm Khanh Miễn nhíu lại, tay nắm chặt thành nắm đấm.

“Nói thì nói! Anh… anh mà dám làm gì tôi…”

“Nói là dùng miệng để nói. Em nghĩ anh định làm gì em?”

Sầm Khanh Miễn liếc Hạ Trí bằng ánh mắt như một “tráng sĩ một đi không trở lại”, rồi kéo ghế, đi theo Thư Dương.

Hạ Trí ngồi đó, cảm giác như vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

“Thư Dương… sẽ không làm gì Khanh Miễn thật chứ?” Hạ Trí quay sang nhìn Diệp Lân.

“Anh thích em như vậy, đã làm gì em chưa?” Diệp Lân ngẩng lên nhìn Hạ Trí.

“Hả?”

Diệp Lân ngồi xuống bên cạnh Hạ Trí, rót cho cậu một tách trà.
“Ai lại không muốn ở bên người mình thích chứ? Nhưng anh chẳng bao giờ nỡ cưỡng ép em cả.”
Trái tim Hạ Trí như bị thứ gì đó khẽ chạm qua.
“Anh chưa từng thấy Thư Dương kiên nhẫn và quan tâm ai như vậy. Người mà cậu ấy không để ý đến, ngay cả cái lườm cũng không thèm ban phát. Nhưng với người mà cậu ấy để ý, cậu ấy sẽ nâng niu cẩn thận.”

Hạ Trí hiểu, những lời của Diệp Lân không chỉ nói về Thư Dương mà còn bao gồm chính anh.
Bởi cả anh và Thư Dương đều là những người như vậy, dùng hình ảnh mà người khác mong đợi để đối mặt với thế giới, nhưng lại muốn gỡ bỏ lớp mặt nạ trước người quan trọng nhất của mình.

“Anh, chiều nay đi chơi với em nhé? Em chơi game với anh cả buổi sáng rồi.”
Hạ Trí bỗng chốc cảm thấy căng thẳng, Diệp Lân lại đang giở trò gì đây!
Diệp Lân chống cằm nhìn Hạ Trí, đôi mắt anh ánh lên nụ cười. Lông mi anh khá dài, khi nâng lên như thể khẽ cọ vào nhãn cầu của Hạ Trí.
“Được thôi, anh sẽ dẫn em qua ải này.”

Hạ Trí chọc cằm Diệp Lân, khẽ hôn một cái lên môi anh.
Và kết quả là cả buổi chiều, Hạ Trí đều cùng Diệp Lân lang thang trong khu vui chơi.

Khi chơi trò đấm bốc, Diệp Lân nhẹ nhàng đấm một cú, Hạ Trí từ phía sau đá anh một cái: “Anh cố ý lãng phí xu đấy à!”

“Anh ơi, em muốn con gấu kia.” Diệp Lân khoác vai Hạ Trí, ghé sát vào tai cậu thì thầm.
Đôi môi anh chạm nhẹ vào vành tai Hạ Trí, như thể sẽ cắn xuống bất cứ lúc nào, nhưng lại không thật sự cắn.
“Anh vừa phải thôi, nếu còn làm em nổi da gà nữa em sẽ đánh anh đấy! Mau thoát khỏi cái vai kỳ cục đấy của anh đi!”

“Anh muốn con gấu đó mà.” Cuối cùng, Diệp Lân cũng trở lại bình thường.
“Anh là con trai, đòi gấu bông để làm gì?”
“Hình như đây là lần đầu tiên anh xin em thứ gì đúng không?”

Diệp Lân vừa nói vậy, Hạ Trí bỗng thấy mình nhất định phải đập được con gấu đó về.
Cậu ngả người ra sau, xoay xoay bả vai, rồi bất ngờ lao lên, đập một cú mạnh mẽ. Chỉ thấy con số trên bảng tăng vọt, ngay cả những nam nữ đang chơi bên cạnh cũng quay sang nhìn.

“Wow, ghê thật!”
“Anh này ngầu quá đi!”

Nhưng đáng tiếc, vẫn còn thiếu một chút để nhận được con gấu bông, chỉ lấy được con hổ nhỏ bên dưới con gấu.
Hạ Trí xách đuôi con hổ bông lên, ném cho Diệp Lân.

“Anh muốn con gấu mà.” Diệp Lân nói.

Hạ Trí bỏ thêm xu vào máy, lùi lại vài bước rồi lao tới. “Bốp” một tiếng, mọi người xung quanh ùa lại xem.
Điểm số vẫn kém một tí, lại nhận thêm một con hổ nữa.
Hạ Trí ném nó cho Diệp Lân, nói một câu trước khi đối phương kịp mở miệng: “Thành đôi rồi nhé.”

Lại tiếp tục bỏ xu vào máy, Hạ Trí gần như gom hết số hổ bông trong trò chơi.
Tay Diệp Lân sắp không ôm nổi hổ bông nữa rồi.
Đến mức này, dù Diệp Lân nói anh chỉ cần con hổ thôi cũng được rồi, Hạ Trí cũng không thể chấp nhận.
Quá mất mặt rồi.
Mặc dù những du khách xung quanh đều cảm thấy Hạ Trí cực kỳ mạnh mẽ và nam tính.

“Chơi tiếp không?” Diệp Lân hỏi.

“Chúng ta chỉ lấy thứ mình muốn nhất. Thỏa hiệp rồi thì ngày nào cũng hối tiếc.”
Hạ Trí sờ vào túi, nhưng trong đó không còn xu nào nữa.

“Vậy anh chờ em tặng anh.”
Diệp Lân nhét một đồng xu vào túi Hạ Trí, tiện tay bóp nhẹ một cái.

Hạ Trí bỏ xu vào máy, liếc Diệp Lân với ánh mắt “Anh cứ đợi mà xem”.
Cậu hít một hơi thật sâu, lùi lại hai ba bước, rồi đột ngột lao tới, đấm mạnh một cú. Mọi người xung quanh ồ lên kinh ngạc.
Chỉ thấy chỉ số trên máy tăng vọt, lập kỷ lục mới!

“Quá đỉnh!”

“Không phải người thường mà!”

“Anh ấy là vận động viên à? Hay tập boxing nhỉ?”

Giữa ánh mắt kinh ngạc và khâm phục của mọi người, Hạ Trí nhấc con gấu bông lên, nhét vào tay Diệp Lân.
Mấy con hổ nhỏ trong tay Diệp Lân rơi hết xuống đất, khiến mọi người cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt của Diệp Lân.
Không hiểu sao mấy cô gái xung quanh bỗng nhiên phấn khích kỳ lạ, vừa ghé tai nhau thì thầm vừa nhảy nhót.

Hạ Trí ngơ ngác nhìn họ một cái, rồi nghe thấy từng tiếng “Đẹp trai quá”, “Đẹp đôi ghê”.
Diệp Lân dùng một tay ôm con gấu bông, giữ chặt trước ngực mình, cúi xuống nhặt lại mấy con hổ nhỏ, sau đó ném chúng cho những cô gái xung quanh đang xem.
Ánh mắt của họ bừng sáng như thể vừa nhìn thấy điều gì đó thật đặc biệt.

Có người không nhịn được hỏi: “Cậu ấy là bạn của anh à?”
Diệp Lân cười nhẹ, khẽ nói: “Bạn trai của tôi.”
Nói xong, nhóm bạn nữ đó lập tức tụ lại nhảy cẫng lên. Hạ Trí hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội kéo Diệp Lân rời đi ngay lập tức.

Rời khỏi công viên giải trí, Hạ Trí không nhịn được hỏi: “Anh nhất định phải lấy bằng được con gấu này sao?”
Diệp Lân dừng bước, cầm hai chân con gấu nhỏ kéo ra: “Em nhìn xem.”
“Nhìn cái gì cơ?” Hạ Trí nhíu mày cúi đầu lại gần: “Ở đây có một nút chỉ nhỏ…”
“Ngay chỗ này của em có một nốt ruồi.”
Vừa dứt lời, Hạ Trí lập tức ngẩng đầu rụt lại. “Thần… thần kinh à!”
“Anh có thể ôm nó ngủ, nhớ em thì sờ nó…”
“Im miệng, im miệng! Không được nói nữa!”
Hạ Trí cảm thấy mình bị ngu mới vất vả lấy bằng được con gấu này cho anh!

Đôi mắt Diệp Lân cười đến mức cong thành hai cây cầu.
“Khép chân nó lại đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.