“Mày giúp tao đi được không? Là nhà hàng Tây của cậu tao mới khai trương! Muốn tổ chức mấy hoạt động thú vị để thu hút khách hàng!”
Hóa ra, chuyện mà Sầm Khanh Miễn muốn cậu làm là không mặc gì, chỉ quấn một mảnh vải bên dưới, toàn thân phủ một lớp vàng óng, đóng giả tượng điêu khắc ngồi trước cửa nhà hàng để mọi người chụp ảnh.
“Vô vị, không làm.”
“…Thôi được, vậy tao tự làm…”
“Ồ, mày không sợ Thư Dương bắt gặp à?”
“Đó là cậu ruột của tao, ông ấy nhờ giúp, cũng không phải chuyện gì nặng nhọc lắm. Nếu tao không giúp, mẹ tao lại tưởng tao lười biếng, chút việc nhỏ như vậy cũng chịu không làm.”
“Chỉ vậy thôi à? Cậu mày không hứa cho mày tí lợi lộc gì à?”
“Ừm… mỗi cuối tuần được ăn một bữa bò bít tết miễn phí.”
“Nếu phần lợi ích đó cho tao, tao sẽ làm.”
Cậu có thể đưa Diệp Lâm đi ăn bò bít tết.
“Thôi được, nhường cho mày.”
Thế là Hạ Trí nhận lời đến nhà hàng của cậu Sầm Khanh Miễn. Cậu và cậu của Sầm Khanh Miễn vốn đã quen biết nhau từ lâu, hồi nhỏ ông ấy thường xuyên cùng hai đứa cậu đi công viên giải trí, lén đi chơi game…
Lần đầu tiên Hạ Trí và Sầm Khanh Miễn đến quán net cũng là ông ấy đưa đi.
“Ôi trời, lúc đầu chị gái cậu bảo Khanh Miễn giúp cậu làm việc này, cậu còn nghĩ thằng nhóc đó làm sao ngồi yên được chứ! Đổi thành cháu, cậu thấy yên tâm hơn rồi.”
Cậu Sầm Khanh Miễn xách một cái xô nhỏ, tự tay phủ lớp bột vàng lên người Hạ Trí, vừa làm vừa khen: “Thân hình đẹp quá! Người tập bơi có khác! Nhìn những đường nét này mà ghen tị thật đấy! Để cháu làm đúng là không sai mà!”
Sau gần một tiếng đồng hồ, khi Hạ Trí đứng trước gương, ngay cả chính cậu cũng không nhận ra mình nữa.
“Nếu có người sờ vào cháu thì sao?” Hạ Trí hỏi.
“Đóng giả tượng thì không được nhúc nhích nha.” Cậu Sầm Khanh Miễn vừa cười vừa nói.
“Thế sao cậu không mua hoặc thuê một bức tượng thật đặt ở đó?”
“À, việc này có lý do cả đấy. Mặc dù bảo cháu đừng động đậy, nhưng khi có người chọc vào để kiểm tra xem cháu có phải tượng thật không, đột nhiên cháu mở mắt rồi bất ngờ cúi sát vào họ — chẳng phải sẽ khiến họ hét lên sao?”
Nhìn vẻ mặt hào hứng của ông ấy, Hạ Trí cảm thấy đây không phải là cách để thu hút khách, mà dọa họ thì đúng hơn.
“Nếu làm khách của chú sợ quá mà bỏ chạy, thì vẫn phải trả tiền công cho cháu nhé. Cháu sắp vào đại học rồi, không thể việc gì cũng xin tiền mẹ mãi được.” Hạ Trí nghiêm túc nói.
“Yên tâm, yên tâm! Cháu đã gọi một tiếng cậu, sao cậu lại quỵt tiền cháu được chứ?”
Bây giờ là giữa tháng 8, trời vẫn còn nóng.
Hạ Trí ngồi trước cửa nhà hàng Tây, chống cằm, tiện thể nhắm mắt ngủ.
Chưa được bao lâu, cậu cảm thấy có ai đó chạm vào lưng mình.
“Ôi trời, là người thật đấy!”
“Tôi đã bảo với cậu rồi, mấy cái này là người thật mà!”
“Anh chàng này dáng đẹp quá! Mấy cơ bắp này là thật phải không?”
Chưa đầy một tiếng đồng hồ, Hạ Trí đã cảm thấy lưng, vai và cánh tay của mình bị người ta sờ qua hết cả, thỉnh thoảng lại còn nghe thấy tiếng bấm máy ảnh.
May mà cậu luôn giả vờ ngủ, giữ tâm trạng bình tĩnh, không để nắng chiếu ra mồ hôi. Chứ nếu không, bị bọn họ sờ tới sờ lui thế này, chẳng phải sẽ để lại toàn là bụi vàng trên tay họ à.
Nhưng cậu của Sầm Khanh Miễn đã nói, không thể cứ im lặng như vậy mãi được, thỉnh thoảng cũng phải hù dọa họ một chút.
Vừa hay nghe thấy có người đang bàn luận.
“Em cá là người thật.”
“Em đã bao giờ thấy người thật có thân hình như vậy chưa? Không chừng là trên người có dán thứ gì đó!”
Nghe thấy vậy, Hạ Trí thầm bật cười trong lòng. Đây không phải là Trần Thạc sao? Thằng nhóc này giỏi đấy, mới có hai ba tuần không liên lạc mà đã có bạn gái rồi ha? Không hù cậu ta thì hù ai đây?
Hạ Trí đột nhiên quay đầu lại, nói: “Trần Thạc, quản bạn gái cậu đi.”
“A—” Cô gái hét lên, lùi lại một bước, lập tức được Trần Thạc ôm lấy.
Trần Thạc nhìn chằm chằm Hạ Trí một lúc lâu, kinh ngạc nói: “Trời đất ơi! Hạ Trí, là mày à?”
“Bắt quả tang mày đi hẹn hò với gái rồi nhé. Nếu tao kể ra, mày phải lì xì cả nhóm đấy, ít thì tám trăm, nhiều thì ngàn tệ mới xong chuyện.” Hạ Trí tựa người ra sau, nhìn Trần Thạc, trên mặt dù phủ đầy bụi vàng nhưng vẫn rất ngầu.
“Đừng mà, anh em! Đừng làm thế! Mày nói đi, điều kiện gì cũng được, tao đồng ý hết!”
“Vào nhà hàng ăn đi, uống gì ăn gì cũng được, thêm khách cho nhà hàng.”
“Được được! Đúng lúc ngươì yêu tao cũng bảo nhà hàng này mới mở, muốn vào ăn thử xem thế nào. Tao vào ngay, mày tuyệt đối đừng nói gì trong nhóm nhé!”
“Vào nhanh đi, đừng làm phiền tao ngủ.”
Hạ Trí ngáp một cái, chống cằm rồi lại nhắm mắt.
Trần Thạc dẫn bạn gái vào cửa nhà hàng, vừa đi vừa khoe: “Người vừa nãy là thủ khoa lớp anh! Đại học Q đấy! Ở cái lớp tệ hại của bọn anh, chỉ có hai con phượng hoàng vàng bay được ra khỏi tổ. Một là cái thằng Sầm Khanh Miễn thích làm bộ làm tịch, còn lại chính là cậu ấy!”
“Hạ Trí đúng không! Em kể anh nghe, lớp em có mấy đứa thích cậu ấy lắm đó! Cậu ấy đẹp trai ghê, không nói nhiều nhưng nghe nói tính cách rất tốt! Giống như Giang Trực Thụ* ấy!”
*Giang Trực Thụ: nam chính trong bộ phim Thơ Ngây phát sóng năm 2005.
“Giang Trực Thụ gì chứ! Hồi lớp 10, lớp 11 có thấy ai mê cậu ấy đâu? Không phải là thấy cậu ấy học giỏi mới thích sao?”
“Đâu có! Lớp 10, lớp 11 cũng có con gái thích cậu ấy mà! Chỉ là không dám nói chuyện với cậu ấy thôi!”
Hạ Trí chống cằm lắng nghe, trong lòng tự hỏi tại sao hồi lớp 10, lớp 11 cậu không hề cảm thấy có ai thích mình? Đến lớp 12, ngoài Mục Ninh, cậu cũng chẳng thấy có cô gái nào hứng thú với mình cả.
Đang nghĩ ngợi miên man, cậu chợt cảm nhận một ngón tay nhẹ nhàng chạm vào gáy mình, từ từ di chuyển xuống vai, sau đó lại dùng khớp ngón tay cọ qua cọ lại lên xương bả vai.
Hạ Trí thấy nhột nhột, thầm nghĩ: Ai vậy trời!
Nếu muốn chạm thì chạm đàng hoàng đi, sao cứ lén lút thế này…
Không lẽ là Diệp Lân?
Không thể nào, không thể nào. Sáng nay trước khi ra ngoài cậu đã gọi điện xác nhận rồi, rõ ràng anh nói hôm nay có hẹn ăn cơm với người khác mà!
Cái tay kia càng lúc càng quá đáng. Người khác chạm thì kiểu thăm dò, muốn biết liệu Hạ Trí có phải là người thật hay không, còn kẻ này thì rõ ràng là cố ý chọc cậu nhột.
Đồ khốn, chạm vào chỗ nào vậy? Muốn sờ đến đâu hả?
Muốn ép ông đây động đậy chứ gì? Ông đây nhất quyết không động!
“Con đang làm gì thế?” Giọng nói dịu dàng của một người phụ nữ vang lên.
“Con thấy dáng người của bức tượng mạ vàng này rất đẹp, nên muốn sờ thử xem có thật không.”
Một giọng nói ôn hòa, lịch sự vang lên. Nếu không phải Diệp Lân thì còn ai có thể giả vờ một cách điêu luyện đến thế!
Không lẽ anh nhận ra cậu rồi?
Không thể nào! Ngay cả Trần Thạc cũng không nhận ra, mà quan trọng hơn là đến bản thân cậu còn không nhận ra chính mình nữa!
Làm sao mà Diệp Lân nhận ra được? Với lại cậu đâu có nói cho anh biết là chiều nay cậu đi làm tượng vàng đâu.
“Con cũng thật là, dáng người con cũng không thua kém gì cậu ấy đâu!”
“Ừm, dáng người của cái tượng này là đẹp nhất mà con từng thấy trong đời đó. Nhìn tỉ lệ giữa vai và eo này, nhìn cánh tay này, rồi đây nữa, còn có cả hõm eo, đáng yêu ghê.”
Tim Hạ Trí chợt giật thót một cái. Cái kiểu bi3n thái này của Diệp Lân, rõ ràng là đã nhận ra cậu rồi.
Tay anh mà đưa xuống thêm nữa, ông đây sẽ quay lại vặn gãy luôn cho mà xem!
“Con đừng sờ lung tung nữa, lỡ người ta động đậy một cái là bị phạt tiền đấy.”
“Ồ, vậy à. Thế thì chúng ta vào ăn cơm đi.”
“Đúng đó, mẹ muốn nói chuyện tử tế với con.”
Hạ Trí cảm thấy lòng nặng trĩu. Thì ra hôm nay Diệp Lân đến đây ăn cơm với mẹ? Bà ấy từ Canada trở về rồi sao?
Tại sao không nói cho cậu biết?
Đột nhiên Hạ Trí thấy tức giận, mà càng nghĩ càng giận hơn.
Thật ra, Hạ Trí luôn hiểu rằng xuất hồn không phải là cái bóng tâm lý thật sự trong cuộc đời Diệp Lân. Áp lực của anh đến từ chuyện mẹ không thừa nhận anh. Giờ đây, khó khăn lắm Diệp Lân mới thoát ra được khỏi áp lực đó, Hạ Trí thực sự rất lo lắng rằng sự trở lại của mẹ anh, liệu có nói gì hoặc làm gì khiến anh bị tổn thương một lần nữa không.
Vì trong lòng có tâm sự, nên Hạ Trí bị sờ cả chục phút mà không phản ứng gì.
Diệp Lân ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, vừa mở thực đơn vừa cười hỏi:
“Mẹ, mẹ muốn ăn gì? Bít tết nhé?”
“Con gọi gì mẹ ăn nấy. Lần này về mẹ chỉ muốn gặp con thôi. Lúc ở sân bay mẹ tình cờ nhìn thấy tạp chí Tuần san Thể thao Thanh niên, có bài phỏng vấn đặc biệt về con đấy! Nghe nói sau hơn nửa năm điều chỉnh, con đã lấy lại phong độ rồi?”
“Vâng. Có thể coi là vậy.” Diệp Lân ngẩng đầu lên, nhìn qua vai mẹ thấy Hạ Trí đang ngồi gần cửa, chống cằm giả vờ suy nghĩ.
Dưới ánh nắng, bờ vai và tấm lưng của cậu phản chiếu ánh sáng vàng rực, cả người tỏa sáng lấp lánh.
“Con… con có muốn cùng mẹ sang Canada không? Thành tích bơi lội của con mẹ đã cho huấn luyện viên chuyên nghiệp bên đó xem qua rồi. Họ nói con đủ khả năng đại diện Canada tham gia Thế vận hội đấy!”
“Con ở đây thấy ổn mà. Hơn nữa, đối với con, bơi lội không phải là giành được bao nhiêu huy chương vàng, mà là để xem bơi cùng ai.”
“Hả? Trước đây con luôn lý trí lắm, sao hôm nay nói gì mà mẹ nghe không hiểu gì cả?”
“Mỗi người đều có một đại dương phù hợp với mình. Đại dương của con ở đây.”
“Con chưa từng đến Canada mà, làm sao biết bên đó không có biển phù hợp với con?”
“Con chắc chắn mà.”
“Con đang giận mẹ hả? Nghĩ mẹ sang Canada là… là bỏ rơi con hả?”
Diệp Lân nhìn vào ánh mắt đầy hy vọng của người phụ nữ đối diện, khẽ cười, duỗi tay ra phủ lên cánh tay của bà ấy: “Những gì con đang có bây giờ rất quan trọng với con, con không muốn đánh mất. Hơn nữa, dù ở Canada hay ở đây, con vẫn có thể làm tốt.”
“Diệp Lân, mẹ chỉ muốn…”
“Chỉ muốn tìm cho con một con đường dễ đi nhất. Nhưng ở đây, đối thủ của con rất mạnh, họ cùng tuổi với con, đều đang ở thời kỳ đỉnh cao về thể lực và kỹ thuật. Dù con sang Canada, cuối cùng vẫn phải so tài với họ. Nếu đã vậy, chi bằng để con biết rõ khoảng cách giữa mình và họ, hoặc biết mình vượt qua họ được bao nhiêu.”
Lúc này, Diệp Lân nhìn thấy một nhóm cô gái trẻ vây quanh Hạ Trí, dựa vào cậu chụp ảnh.
Chụp hẳn mấy tấm liền.
Trông dáng vẻ họ nói chuyện, anh biết ngay là đang xin phương thức liên lạc của Hạ Trí.
Bàn ngay phía trước là của bàn Trần Thạc và bạn gái cậu ta.
“Wow, bạn Hạ Trí lớp anh nổi tiếng quá nhỉ! Em nhớ mấy cô gái kia là học sinh trường Trung học số 6 đối diện trường phụ thuộc đại học T bọn mình! Bọn họ thích Hạ Trí lâu rồi!”
“Thật á? Sao em không nói sớm? Để anh còn giúp anh trai chọn lựa thật kỹ! Cô bạn tóc ngắn kia không được, trông như con trai ấy!”
“Chị đại của bọn họ đó, anh nói không được là không được à?”
”Cái bạn tóc xoăn trông được đấy, chắc chắn Hạ Trí sẽ thích kiểu đó!”
”Cô ta à? Cô ta thì không ổn đâu! Cậy mình xinh đẹp nên thích làm nũng với đám con trai, bắt người ta mua đồ trang điểm, nạp tiền điện thoại cho!”
Diệp Lân vừa nghe vừa cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
“Sao thế? Mẹ nói làm con không vui à?”
“Không, con biết mẹ lo cho con mà. Nhưng con cũng có suy nghĩ riêng của mình. Hôm nay đừng nói chuyện này nữa, thử xem bít tết ở đây ngon không nhé.”
“Được rồi, không nói nữa, ăn thôi.”
Lúc này Hạ Trí cảm thấy đầu mình sắp nổ tung. Cậu thực sự không hiểu tại sao bản thân chẳng quen biết gì mấy cô gái đó, vậy mà họ lại đến xin WeChat, xin số điện thoại của cậu.
“Hạ Trí, trước đây ở quán tạp hóa nhà họ Trương tôi đã xin số cậu mà cậu không cho. Tôi biết, cậu là học sinh giỏi, sợ yêu sớm rồi bị thầy Ngụy phát hiện. Giờ chúng ta tốt nghiệp rồi, cậu vẫn không cho, ý là sao đây?”
Văn Hiểu Hoa của trường cấp 3 số 6 tỏ vẻ “hôm nay không để lại số điện thoại thì đừng hòng đi”.
Hạ Trí nghiêm túc hỏi: “Tôi từng gặp cậu ở quán tạp hóa nhà họ Trương à?”
Văn Hiểu Hoa sững sờ, mấy cô bạn đứng bên cạnh cũng ngơ ngác.
“Con trai mà keo kiệt đến mức không dám cho số điện thoại sao? Chúng tôi đâu có định kéo cậu đi cướp của đâu!”
“Nhưng tôi có bạn trai rồi.” Hạ Trí thản nhiên đáp.
Văn Hiểu Hoa và mấy đứa bạn nhìn nhau, lập tức cười phá lên. Tiếng cười đó còn có chút kỳ quái nữa!
“Cậu đang nói đến Sầm Khanh Miễn phải không? Haha, tôi đã bảo mà, cậu đẹp trai thế, suốt ba năm cấp 3 không có cô gái nào bên cạnh, làm sao có thể! Quả nhiên là Sầm Khanh Miễn!”
Hạ Trí hơi ngỡ ngàng. Suốt ba năm cấp 3, cậu chẳng hề nghĩ mình là mẫu người được con gái thích.
Hơn nữa, cậu có bạn trai thì tại sao lại cứ phải là cái tên Sầm Khanh Miễn chứ!
“Cậu muốn yêu Sầm Khanh Miễn cũng được! Kết bạn WeChat với chúng tôi đi, để chúng tôi xem cặp đôi vàng của trường Trung học trực thuộc đại học T ngọt ngào thế nào!”
“Đúng đó, nghe đồn Sầm Khanh Miễn vì cậu mà cố gắng thi đậu vào đại học Q đó!”
Hạ Trí nghe mà mơ hồ chẳng hiểu chuyện gì, cảm giác như có một câu chuyện nào đó đang dần hình thành mà cậu không hề hay biết.
“Hay là thế này đi, cậu kết bạn WeChat với bọn tôi nhé! Tuần nào chúng tôi cũng sẽ đến nhà hàng này ăn cơm!” Văn Hiểu Hoa vỗ ngực, ra vẻ chị đại đầy khí thế.
“Không.” Hạ Trí quay đầu, chống cằm làm ra vẻ một nhà tư tưởng sâu sắc.
Cậu đâu có ngốc, nếu kết bạn WeChat của mấy cô gái này, chắc chắn họ sẽ nhắn tin với cho cậu. Đến lúc đó bị Diệp Lân phát hiện, không biết anh sẽ bày trò gì nữa.
Nếu kết bạn rồi lại chặn, lỡ sau này nghỉ đông hay nghỉ hè về quê gặp phải mấy cô nàng này thì phiền chết được.
“Không sao, vậy thì bọn tôi sẽ kết bạn WeChat với bạn trai cậu!”
“Được thôi, anh ấy đang ở trong nhà hàng, các cậu vào mà xin.”
Trong đầu Hạ Trí nghĩ, để mấy cô nàng này vào gây rối, có khi Diệp Lân và mẹ anh không ăn được bữa cơm yên ổn cũng nên.
Dù người khác không nhận ra cảm xúc của Diệp Lân ẩn sau nụ cười, nhưng Hạ Trí thì biết rõ.
Vừa nãy, khi Diệp Lân rót trà cho mẹ mình, Hạ Trí đã đoán rằng chắc hẳn mẹ anh vừa nói điều gì khiến anh khó xử.
Mặc dù hai mẹ con xa cách nhau, nhưng sâu trong lòng Diệp Lân vẫn mong muốn có mối liên hệ với mẹ, cho nên anh mới ngồi đó nhẫn nhịn, không tranh cãi với bà ấy.
“Thật á? Sầm Khanh Miễn đang ở trong đó sao?”
Hạ Trí suy nghĩ một chút rồi vẫy tay gọi Văn Hiểu Hoa:
“Hiểu Hoa, tôi biết cậu cũng không thực sự thích tôi đâu. Chẳng qua lần trước các cậu bị đám người ở trường Trung học số 8 bắt nạt, tôi thấy không chịu nổi cảnh mấy gã đó ăn hiếp con gái nên lên tiếng giúp, khiến đám kia sợ mà chạy mất.”
Văn Hiểu Hoa sững sờ. Thật ra, từ sau khi biết Hạ Trí thi đỗ đại học Q, cô ta và mấy người bạn cũng cảm thấy khoảng cách giữa họ ngày càng xa. Trước đây, Hạ Trí luôn đứng cuối bảng ở trường Trung học trực thuộc đại học T, họ cảm thấy mình cùng một thế giới với cậu, có một kiểu tình cảm cách mạng của giai cấp vô sản. Nhưng bây giờ, chỉ cần ra bắt chuyện thôi cũng thấy ngại ngùng.
Không ngờ Hạ Trí lại làm công việc giả làm tượng ở cửa nhà hàng, điều này khiến Văn Hiểu Hoa và bạn bè cảm thấy Hạ Trí vẫn rất gần gũi, nên mới muốn bắt chuyện vài câu. Nói thẳng ra, việc kết bạn WeChat cũng chỉ là muốn duy trì tình bạn mà thôi.
“Vậy cậu thế nào?”
“Giúp tôi một việc. Nhìn thấy chàng trai ngồi gần cửa sổ bên kia không?”
“Ồ, đẹp trai thật đấy.” Văn Hiểu Hoa chớp chớp mắt.
“Anh ấy là một vận động viên bơi lội rất giỏi. Các cậu lần lượt đến nói rằng các cậu ngưỡng mộ anh ấy, kính phục anh ấy! Dù sao cũng phải làm cho anh ấy trông thật oai phong trước mặt mẹ anh ấy, các cậu hiểu không?”
“Hiểu rồi! Anh ấy là thần tượng của cậu à?”
“Anh ấy là bạn trai của tôi.” Hạ Trí trả lời.
Văn Hiểu Hoa và mấy cô gái khác đều ngơ ngác.
“Cái gì? Couple chính thức của chúng ta tan rã rồi à? Thế Sầm Khanh Miễn phải làm sao?”
“Tên củ cải đó đã bị người khác cuỗm mất lâu rồi, không phải của tôi nữa. Quay lại chuyện chính, mấy cậu có làm không?”
Hạ Trí nghĩ trong lòng: chẳng phải mẹ Diệp Lân cảm thấy Diệp Lân không hoàn hảo sao? Không phải vì cho rằng vấn đề xuất hồn này sẽ khiến Diệp Lân không thể phát triển lâu dài trong làng bơi lội sao?
Cậu muốn mẹ Diệp Lân biết rằng, Diệp Lân rất có triển vọng, như vầng trăng sáng được các vì sao vây quanh, sống tốt hơn trước kia rất nhiều.
“Vậy nếu cậu không chịu cho bọn tôi WeChat, bọn tôi có thể đi xin WeChat của anh ấy hả?” Văn Hiểu Hoa mắt sáng rỡ lên.
“Ý kiến hay đấy!”
“Anh ấy tên gì thế?”
“Anh ấy tên Diệp Lân. Diệp trong lá cây, Lân trong ánh sáng lấp lánh trên mặt nước.”
Văn Hiểu Hoa và mấy cô bạn lập tức lôi điện thoại ra tìm tin tức về Diệp Lân, kết quả hiện lên rất nhiều.
“Ôi, đỉnh vãi! Vận động viên cấp quốc gia luôn! Còn từng tham gia Đại hội Thể thao Toàn quốc nữa!”
“Wow, tạp chí Thể Thao Trẻ từng viết nhiều chuyên mục về anh ấy nè!”
Hạ Trí vội thúc giục họ vào trong: “Mau lên, không thì chờ mẹ con anh ấy ăn xong, các cậu không còn cơ hội thể hiện nữa đâu.”
Nhưng từ góc nhìn của Diệp Lân, anh thấy mấy cô gái đứng vây quanh Hạ Trí, sát đến mức ruồi cũng không bay vào nổi. Ai nấy đều cầm điện thoại, trông như đang xin WeChat của Hạ Trí.
Lông mày Diệp Lân hơi nhíu lại, ngay cả mẹ anh, Điền Nhụy, cũng nhận ra con trai đang mất tập trung. Bà ấy quay đầu nhìn về phía cửa hàng, nơi có một nhóm cô gái đang tụ lại.
“Sao thế? Con cứ nhìn chằm chằm vào bức tượng ở cửa mãi thế?”
“Không có gì ạ.”
Diệp Lân thu hồi tầm mắt.
Không lâu sau, mấy cô gái đó cười hì hì đẩy cửa bước vào.
Văn Hiểu Hoa vừa thấy Diệp Lân mắt lập tức sáng rỡ lên, kéo theo mấy cô bạn tiến lại gần.
“Diệp Lân! Anh là Diệp Lân đúng không ạ?”
“Bọn em là học sinh trường Trung học số 6, đối diện trường Trung học trực thuộc đại học T! Bọn em biết anh á!”
“Anh siêu giỏi luôn!”
Văn Hiểu Hoa và mấy cô gái lần lượt kể hết những gì vừa tìm được về thành tích của Diệp Lân khi học cấp 3, nào là anh từng giành quán quân giải gì, rồi năm nhất đã đại diện thành phố T tham gia Đại hội Thể thao Toàn quốc ra sao.
Hạ Trí chống cằm nhìn bọn họ, thở dài trong lòng.
Các chị ơi, mấy chị diễn tự nhiên hơn chút được không?
Lố quá rồi đấy!
Cứ như đang đu idol ấy!
“Anh họ em là thành viên đội bơi của Đại học thành phố Nam. Trong buổi giao lưu bốn trường lần này, anh ấy nói anh thật sự rất lợi hại! Đến cả những tân binh như Hà Kình Phong hay Thẩm Dao cũng bị anh bỏ xa! Anh bơi tự do cự ly 100m và 200m cứ như được gắn động cơ vậy! Có anh tham gia, giải đấu liên trường phần bơi tự do lần này chắc chẳng còn ai cạnh tranh nổi nữa rồi!”
Văn Hiểu Hoa nói với vẻ rất chân thành, nhưng thật ra tất cả những điều này đều do cô ta tìm thấy trên Weibo của Nhậm Phi.
“Cảm ơn mọi người.” Diệp Lân mỉm cười: “Rất vui khi mọi người đến cổ vũ cho tôi, vậy để tôi mời mọi người ăn kem nhé?”
“Được thôi! Anh mời bọn em ăn kem, bọn em sẽ mời anh với… với cô ăn bít tết!”
Sự hào sảng của Văn Hiểu Hoa khiến Điền Nhụy bật cười, đặc biệt là cách cô ta không ngừng khen ngợi Diệp Lân, làm gương mặt Điền Nhụy tràn ngập nụ cười.
Trần Thạc ở bàn phía trước nghe thấy thì lập tức quay đầu lại: “Anh là Diệp Lân đúng không? Em đã thấy video Hạ Trí gửi trong nhóm bọn em rồi! Giải đấu liên trường năm nay anh cố lên nhé! Em và bạn gái đều là fan của anh đó!”
Hạ Trí nhìn Trần Thạc, trong lòng nghĩ anh em này đúng là chân thành, phải gửi một bao lì xì lớn mới được.
Vì sự xuất hiện của Diệp Lân, nhà hàng Tây này bỗng trở nên náo nhiệt lạ thường.
Một số người không quen biết Diệp Lân cũng lấy điện thoại ra tìm kiếm xem anh là ai, rồi không kìm được mà bấm theo dõi.
Cậu của Sầm Khanh Miễn khi nghe chuyện cũng gửi tặng một chiếc bánh mousse, nhờ Diệp Lân chia cho fan của mình.
Văn Hiểu Hoa và bạn bè vừa được ăn bánh mousse miễn phí, vừa được ăn kem do Diệp Lân mời, còn được kết bạn WeChat với anh, vui sướng đến mức quên cả đường về.
Diệp Lân mở WeChat ra xem, không nhịn được mà bật cười.
“Chúc anh và Hạ Trí trăm năm hạnh phúc, đầu bạc răng long, thống trị làng bơi nhé!
Nhất định phải hạnh phúc hơn em, như vậy em rút lui mới không uổng phí ~ Kèm theo một tấm hình vừa chụp dáng vẻ giả tượng của Hạ Trí lúc nãy.”
Buổi náo nhiệt kéo dài đến tầm bảy tám giờ, lúc đó Diệp Lân mới định thanh toán.
Cậu của Sầm Khanh Miễn nói cảm ơn Diệp Lân vì đã mang đến không khí sôi động, nên miễn phí hóa đơn, hy vọng anh sẽ thường xuyên đến.
Khi Điền Nhụy khoác tay Diệp Lân bước ra khỏi nhà hàng, trên gương mặt vẫn nở nụ cười: “Mẹ thật không ngờ, bây giờ con lại nổi tiếng như vậy!”
Diệp Lân liếc nhìn Hạ Trí đang ngồi ngoài cửa, chống cằm bất động, rồi nói nhỏ: “Diễn viên quần chúng diễn hay mà.”
“Hả?” Điền Nhụy nghe không rõ.
“Ý con là, bây giờ con rất ổn, không cần phải sang Canada. Trường trung học Trần Gia Nhuận ở Úc cũng có tiếng đấy thôi, nhưng chẳng phải cuối cùng cũng chọn về nước sao? Gốc rễ của con ở đây, trái tim con cũng ở đây. Mẹ cứ yên tâm.”
“Được rồi, mẹ cũng không ép con. Nếu con thay đổi ý định, lúc nào cũng có thể nói với mẹ.”
“Vâng, con qua chào hỏi fan số một của con chút.”
Diệp Lân mỉm cười bước tới phía sau Hạ Trí, dừng lại, lặng lẽ nhìn bờ vai và tấm lưng của cậu. Những đường nét ấy vẫn đẹp đến mức làm trái tim anh rung động.
Bất ngờ, anh khẽ nhấc mảnh vải quấn quanh eo Hạ Trí lên.
“Này——” Hạ Trí bừng tỉnh, vội vàng ấn mạnh mảnh vải xuống.
Ánh đèn đường chiếu lên khuôn mặt Diệp Lân, trong đôi mắt anh ngập tràn ý cười không thể giấu nổi.