Có Một Chú Cá Heo Muốn Trêu Chọc Tôi

Chương 76: Cấm hẹn hò ban đêm




“Tôi tên Hạ Trí, đến từ trường trung học phổ thông trực thuộc đại học T, sở thích bơi lội.”

Lời giới thiệu của Hạ Trí ngắn gọn và rõ ràng, trong khi các bạn khác đều chuẩn bị khá kỹ càng cho phần tự giới thiệu của mình, kể về nhiều sở thích cá nhân, kế hoạch bốn năm đại học, những bộ phim hoặc sách yêu thích. Còn Hạ Trí chỉ nói một câu là xong.

Các bạn khác đều nghiêng đầu về phía sau, chờ cậu nói thêm.

Một nam sinh ngồi cạnh giáo viên chủ nhiệm, có vẻ là người đạt điểm cao nhất trong kỳ thi đại học của lớp, tên là Hoàng Tiêu, lên tiếng:
“Hạ Trí, cậu có thể nói thêm về sở thích của cậu không?”

“Sở thích của tôi là bơi lội, lúc rảnh rỗi thì chơi game.”

Hoàng Tiêu cười: “Vậy cậu là học sinh năng khiếu hả? Được đội bơi đặc cách nhận vào à?”

“Tôi thi đậu vào đây, cũng là thành viên của đội bơi đại học Q.”

Cả lớp bắt đầu xì xào bàn tán.
“Đội bơi đại học Q có trình độ rất cao, có cả mấy vận động viên cấp quốc gia nữa! Mà sinh viên không chuyên thể thao lại càng ít, cậu ấy giỏi thật đấy!”
“Nhưng vào đội bơi đại học Q cũng chưa chắc đã hữu dụng, nếu xếp hạng trong đội không cao, không được tham gia thi đấu thì cũng vô ích thôi.”

Hoàng Tiêu đẩy kính, nói: “Hạ Trí, đội bơi đại học Q chúng tôi tập trung toàn nhân tài, chúc cậu may mắn trong đội nhé.”

Mấy nữ sinh nhỏ giọng bàn luận:
“Nam sinh đại học Q của chúng ta thật sự rất ít người thích thể thao như Hạ Trí! Cậu ấy cao thật!”
“Hơn nữa, tính tình còn khiêm tốn, không thích khoe mẽ.”
“Tớ rất thích kiểu này, giống như một kho báu tiềm ẩn, quen lâu rồi có khi còn phát hiện nhiều ưu điểm khác.”

Hoàng Tiêu cười bảo các cô gái:
“Tớ sợ là kỳ vọng của các cậu càng lớn, thất vọng lại càng nhiều. Có khi ngoài bơi ra, cậu ta chẳng làm được gì đâu.”

“Đúng vậy, mấy bạn nữ đừng idol hóa cậu ấy, làm người ta áp lực tâm lý đấy.” Trình Toàn ngồi sau Hoàng Tiêu cũng lên tiếng phụ họa.

Dù sao, trong đám nam sinh bọn họ, Hạ Trí quá nổi bật. Đại học Q thiên về khối tự nhiên, đương nhiên là rất ít nữ sinh.

Sự “mật ít ruồi nhiều” này khiến Hạ Trí trở thành tâm điểm chú ý, tạo ra một chút cảm giác nguy cơ cho các nam sinh khác. Ai cũng muốn tìm điểm yếu của cậu. Ví dụ như, nếu Hạ Trí vượt qua bài kiểm tra đội bơi đại học Q, chứng tỏ cậu đã luyện bơi lâu năm, vậy thì điểm thi đại học khó mà cao được. Cậu bảo cậu tự thi đậu, biết đâu lại nhờ điểm cộng từ việc từng tham gia các giải đấu quốc gia.

Trong nhóm nữ sinh có một cô gái khá táo bạo, tên là Phan Phân Phân, nửa đùa nửa thật hỏi Hạ Trí:
“Hạ Trí, cậu thi đại học được bao nhiêu điểm vậy?”

Mọi người đều nhìn về phía cậu.

“690 điểm.”

Điểm số của Hạ Trí không tính là cao trong lớp, nhưng ít nhất cũng cho thấy cậu thật sự đỗ vào đại học Q thông qua kỳ thi đại học.

“Ồ.” Hoàng Tiêu mỉm cười và đẩy gọng kính, lúc tự giới thiệu cậu ta đã nói mình được 715 điểm.
Lúc này, thầy Lâm, giáo viên chủ nhiệm nhận một cuộc gọi, cười trả lời đối phương: “Được rồi, được rồi, giáo quan Bạch yên tâm, tôi sẽ chăm sóc em ấy thật tốt! Tôi biết rồi, tháng sau có cuộc thi thành phố, nhưng khối lượng vận động của huấn luyện quân sự không bằng huấn luyện của đội bơi các anh đâu!”
Lời thầy Lâm nói lập tức thu hút sự chú ý của cả lớp.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, thầy Lâm ngẩng cổ về phía Hạ Trí và nói: “Hạ Trí, giáo quan Bạch nhắc nhở em, trong quân huấn, nếu có môn leo núi hay gì đó, phải chú ý để không bị thương. Tháng sau sẽ có cuộc thi thành phố.”

“Em biết rồi.” Hạ Trí gật đầu đáp.
Các nữ sinh bắt đầu nhỏ giọng trò chuyện.

“giáo quan quan tâm cậu ấy như vậy, chứng tỏ cậu ấy rất lợi hại!”

“Không biết cậu ấy bơi nội dung gì nhỉ?”

“Vậy cậu hỏi đi.”

“Hỏi thì hỏi.”
Phan Phân Phân lại lên tiếng: “Hạ Trí, cậu chủ yếu luyện nội dung gì?”

“Tự do.”

“Vậy đợi đến cuộc thi thành phố, bọn tôi sẽ đến cổ vũ cho cậu!”

“Cảm ơn.”
Trình Toàn: “Muốn tham gia thi đấu cấp thành phố cũng phải thông qua vòng loại trong đội đã.”

“Đúng rồi, tôi nghe nói Diệp Lân của đội bơi đã quay lại. Đó mới là át chủ bài bơi tự do của đại học Q chúng ta.” Hoàng Tiêu lên tiếng.
Hạ Trí không mấy hứng thú với cuộc trò chuyện của họ, cậu liếc qua điện thoại và thấy tin nhắn WeChat từ Diệp Lân: Có muốn anh qua chỗ em không?
Hạ Trí mím môi cười, trả lời: Có bản lĩnh thì đến đây.
Diệp Lân sao có thể đến được, bọn họ bị kéo đi huấn luyện quân sự khép kín rồi, những người không liên quan không được vào.
Hơn nữa, cuộc thi thành phố sắp đến rồi, sao Diệp Lân có thể không ở trong đội bơi luyện tập mà chạy đến chỗ huấn luyện quân sự được?
Diệp Lân: “Được.”
Hạ Trí cất điện thoại.
Chiếc xe bus càng đi càng vào những vùng hoang vắng, muốn trốn huấn luyện quân sự cũng không được.
Khi đến nơi, họ thấy các giáo quan đứng ở cửa xe, hét lớn: “Xuống xe, tập hợp trong vòng một phút!”
Mọi người đều bị tiếng hét đó làm cho chấn động.
Bọn họ xếp hàng xong, đến thao trường huấn luyện quân sự, các giáo quan phụ trách lần huấn luyện này đều đứng thẳng tắp ở đó, không giận tự uy. Hạ Trí cũng từng trải qua huấn luyện quân sự khi còn học cấp ba, nhưng không giống như lần này, có vẻ nghiêm túc hơn rất nhiều.

“Tất cả, 20 phút vào phòng ký túc xá cất hành lý!”
Hạ Trí theo giáo quan đến phòng ký túc xá của bọn họ, 10 người một phòng, chỉ có giường tầng, ngoài gối, đệm và chăn ra thì không có đồ thừa nào khác.

Các nam sinh khác đang thu dọn hành lý và tiện thể làm quen với nhau. Hạ Trí nhanh chóng nhét vali xuống gầm giường rồi lập tức đi ra ngoài.

Hoàng Tiêu nhìn dáng vẻ của Hạ Trí, lập tức nhận ra không thể lãng phí thời gian, kéo Trình Toàn cùng chạy theo ra ngoài.

Nhưng lớp bọn họ vẫn có người đến muộn, cả lớp bị phạt chạy ba vòng quanh sân vận động.

Các nam sinh đều ngây người. Chạy ba vòng nghĩa là 1.200 mét đấy!

Có nữ sinh không nhịn được mà xin xỏ: “Giáo quan, đây là lần đầu tiên của chúng em, có thể ghi nợ trước được không ạ?”

“Không chạy ba vòng này, các em sẽ không nhớ được đâu! Quân lệnh như núi!”

Cũng may không chỉ có lớp bọn họ bị phạt, mà ít nhất còn hai lớp khác cũng đang chạy vòng quanh sân.

Hạ Trí thì thấy chẳng có gì to tát, mỗi sáng cậu còn chạy bộ vượt xa 1.200 mét.

Khi hoàn thành vòng đầu tiên, Hoàng Tiêu và các bạn đã thở hồng hộc.

Hạ Trí chạy qua bên cạnh, nhịp thở vẫn đều đặn.

Không biết có phải ảo giác hay không, Hạ Trí cảm giác mình thấy một bóng dáng quen thuộc mặc quân phục rằn ri, dáng người cao ráo, phong thái nổi bật, đang đứng cạnh tổng giáo quan, không biết đang nói chuyện gì.

Đột nhiên nhớ đến lời Diệp Lân nói rằng sẽ đến thăm cậu trong đợt huấn luyện quân sự, Hạ Trí hơi khó tin.

Chẳng lẽ tên đó đến đây thật sao?

Để xác định xem có phải Diệp Lân không, Hạ Trí tăng tốc chạy tới vị trí đó.

Bóng dáng cao lớn đó cuối cùng cũng quay đầu lại, dưới bóng mũ che, đường nét đôi mắt mang vài phần dịu dàng, khi cúi đầu cười, nụ cười rất cuốn hút.

Quả nhiên là Diệp Lân.

Rõ ràng anh và tổng giáo quan có mối quan hệ rất tốt. Tổng giáo quan vỗ vai Diệp Lân, sau đó Diệp Lân giơ tay chỉ về hướng của Hạ Trí, tổng giáo quan gật đầu.

Hạ Trí biết Diệp Lân không đời nào xin giáo quan chăm sóc cậu. Tên này chỉ mong Hạ Trí bị hành cho kiệt sức, tốt nhất là mệt đến mức phải để anh cõng về.

Hạ Trí là người đầu tiên chạy xong ba vòng, nên bị tổng giáo quan gọi đến.

“Em là Hạ Tr đúng không?”

“Dạ đúng!” Hạ Trí trả lời mạnh mẽ, dứt khoát.

Tổng giáo quan gật đầu: “Người trong đội bơi quả nhiên tinh thần cũng khác hẳn. Tháng sau đội bơi của các em có cuộc thi cấp thành phố, giáo quan của em cử Diệp Lân đến để giám sát việc huấn luyện của em. Tôi đã xem nội dung huấn luyện, cường độ khá cao, nhưng em không được phép bỏ lỡ huấn luyện quân sự.”

Hạ Trí coi như đã hiểu. Ban ngày cậu phải huấn luyện quân sự, buổi tối còn phải hoàn thành bài tập mà giáo quan Bạch giao cho Diệp Lân.

Đúng là muốn cậu chết mà…

Diệp Lân cười nói: “Đừng lo, theo nhũng gì tôi biết về cậu, nội dung huấn luyện quân sự chỉ là màn khởi động thôi.”

“Diệp Lân, cậu đang coi thường các giáo quan à.”

“Giáo quan đừng hiểu lầm, em đến đây với nhiệm vụ của đội bơi. Không thể để tân binh bị dọa ngã gục trước khi buổi huấn luyện bắt đầu được.”

Đợi đến khi mọi người chạy xong ba vòng, các nữ sinh thở không ra hơi, nhiều nam sinh cũng gần như kiệt sức.

Hoàng Tiêu trước đó còn hăng hái trên xe buýt, lúc này trông chẳng khác gì một quả cà tím bị sương giá làm úa tàn, kính liên tục tuột xuống, đến nỗi cậu ta chẳng còn sức để giơ tay lên chỉnh lại.

Nhìn sang Hạ Trí vẫn còn đủ tinh thần để nói chuyện phiếm với giáo quan.

Giáo quan của lớp họ còn khá trẻ, nhưng nghe nói đã nhập ngũ được bốn, năm năm rồi. Chỉ cần thổi còi một cái, tất cả mọi người lập tức tập hợp ngay.

Tuy vậy, các nữ sinh trong lớp vẫn không kìm được ánh mắt liếc sang phía giáo quan, vì ở đó có Diệp Lân. Anh khác hẳn những giáo quan khác, mang phong thái ôn hòa và ngũ quan điển trai. Biểu cảm nghiêm túc, người lạ chớ tới gần của anh lại khiến người khác không nhịn được mà muốn nhìn thêm lần nữa.

Tổng giáo quan phụ trách đợt huấn luyện quân sự lần này nhấn mạnh lại kỷ luật, sau đó chào đón học viên xuất sắc khóa trước đến động viên các tân binh.

Chỉ thấy Diệp Lân bước lên phía trước, cúi đầu chào dứt khoát nhưng đầy mạnh mẽ, khiến tinh thần của mọi người đều được nâng lên.

Giọng anh rõ ràng, không cứng nhắc như các giáo quan, nhưng lại vang dội đến mức cả sân tập đều nghe thấy.

Về phần anh đã nói gì, Hạ Trí không nhớ nổi nữa, chỉ cảm thấy bộ quân phục rằn ri trên người anh trông đặc biệt thu hút. Nhưng nghĩ lại, anh này bề ngoài thì có vẻ ôn hòa, chứ lúc cần nghiêm khắc thì không biết dữ dằn đến mức nào. Tốt nhất đừng nghĩ lung tung.

Sau khi bài diễn thuyết động viên của Diệp Lân kết thúc, các giáo quan dẫn học viên của mình đi. Sau đó, họ xếp hàng theo thứ tự cao thấp và bắt đầu tập đứng nghiêm.

Hầu như không có thời gian cho mọi người làm quen, các giáo quan lập tức chỉnh động tác từng người. Hơn nửa giờ trôi qua, Hoàng Tiêu và Trình Toàn cùng vài người khác đã gần như không trụ nổi, người lắc lư vì thể lực đã cạn kiệt sau bài chạy 1.200 mét trước đó.

Khi giáo quan đến cuối hàng, nơi Hạ Trí đứng, nhìn thấy cậu mắt hướng về phía trước, lưng thẳng tắp, ông ấy hài lòng gật đầu, gọi cậu ra khỏi hàng để đứng trước mọi người làm mẫu.

Mấy nữ sinh hàng đầu, vốn đã muốn bỏ cuộc, nhìn thấy vẻ mặt kiên định của Hạ Trí cũng được cổ vũ phần nào, tiếp tục kiên trì.

Khi ngày huấn luyện đầu tiên kết thúc, tất cả mọi người đều lê bước mệt mỏi về phía nhà ăn.

Bữa ăn ở nhà ăn rất đơn giản, món chính là miến thịt heo.

Vài bạn học ăn không quen, hoàn toàn không có khẩu vị.

Ngược lại Hạ Trí thì cúi đầu ăn từng miếng lớn, vì buổi tối cậu còn phải huấn luyện cùng Diệp Lân.

Có người định trò chuyện, nhưng giáo quan lập tức quát: “Ăn không nói, ngủ không nói! Chú ý kỷ luật!”

Trong nhà ăn rộng lớn, chỉ còn nghe thấy tiếng ăn cơm.

Quay lại ký túc xá, bất kể là nam hay nữ, ai nấy đều nằm bẹp trên giường, u sầu nghĩ đến ngày mai vẫn phải đối mặt với cường độ huấn luyện như vậy, bọn họ đều sắp thăng thiên rồi.

Sầm Khanh Miễn ngồi trên giường, thở dài một hơi:
“Ban đầu còn nghĩ vào đại học rồi thì có thể thoát khỏi kiếp FA, giờ mới phát hiện đúng là mình ngây thơ quá.”

Người anh em ở giường trên gõ xuống một cái: “Cũng hết cách, đại học Q này nam thì nhiều mà nữ thì ít mà!”

“Không không, giờ chúng ta đã từ cẩu độc thân tiến hóa thành chó nghiệp vụ rồi…”

Còn Hạ Trí, sau khi sắp xếp lại giường chiếu, cậu rời khỏi ký túc xá.
Cậu bạn cùng phòng không nhịn được hỏi: “Hạ Trí, cậu đi đâu vậy?”
“Đội bơi của chúng tôi còn huấn luyện.”
“Cái gì? Đội bơi còn phải huấn luyện sao?”

Mọi người đều cảm thấy Hạ Trí đúng là không phải con người.
Mặc dù trường đã cử Diệp Lân giám sát Hạ Trí, nhưng chủ yếu vẫn chỉ là những bài tập cơ bản như hít xà đơn, chống đẩy, giãn cơ vai.

Diệp Lân ôm eo Hạ Trí, đỡ cậu treo lên xà đơn để giãn cơ vai, sau đó đứng dưới khoanh tay trò chuyện với Hạ Trí: “Em mặc đồ rằn ri trông đẹp lắm.”
Diệp Lân ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa dịu dàng vừa sâu lắng.

Hạ Trí sẽ không để bị lừa lần nữa, bây giờ cậu vẫn còn nhớ cảm giác đầu óc trống rỗng như chết đi sống lại kia.
“Nghe nói sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, có thể mang bộ đồ này về nhà.”
Hạ Trí nghĩ bụng, thế thì không ổn chút nào, sao dám mang về chứ?
“Nó phai màu ghê lắm.” Hạ Trí đáp.
“Anh giặt cho em.”
“Không cần.”

Đến khi hết giờ, Hạ Trí có thể xuống thì Diệp Lân đặc biệt tiến tới ôm eo cậu.
Tay Hạ Trí vừa nắm lấy tóc Diệp Lân đã cảm nhận được một cảm giác ấm áp kỳ lạ ở vùng bụng dưới.
“Tên khốn nhà anh!”
Diệp Lân đặt Hạ Trí xuống, mặt tỉnh bơ nói: “Còn bài chống đẩy, mỗi hiệp 20 cái, tổng cộng 5 hiệp.”

Hạ Trí nghe thấy tiếng bước chân phía sau mới biết có giáo quan đi qua gần đó.
Không biết lúc Diệp Lân làm cái trò vừa nãy có bị thấy không nữa.

Ba ngày huấn luyện quân sự liên tiếp trôi qua, những người khác đều tranh thủ từng giây từng phút để nghỉ ngơi, chỉ có Hạ Trí về ký túc xá là vẫn có thể làm những việc cần làm.
Cuối cùng, các bạn cùng lớp không nhịn được phải nhờ cậu giúp đỡ.
“Hạ Trí… làm ơn đưa giúp tôi cái thắt lưng…”
“Hạ Trí, tôi không tìm thấy áo khoác… cầu xin cậu xem giúp tôi thằng nào cầm mất rồi…”
“Hạ Trí, sao cái chăn của tôi không gấp được vuông vắn… xem giúp tôi với…”

Ban đầu, cả phòng còn bị ảnh hưởng bởi Hoàng Tiêu nên có chút xem thường Hạ Trí, nhưng sau này, có chuyện gì cũng chỉ còn cách dựa vào sức lực vẫn còn dư thừa của cậu mà thôi.

Đối với Hạ Trí, cường độ huấn luyện quân sự đó còn chẳng bằng bơi tự do 1500 mét, nhưng đồ ăn ở nhà ăn thì nhạt nhẽo vô vị, chẳng có chút dầu mỡ nào, mới thật sự làm Hạ Trí khó chịu.

Nghe nói bên phía nữ sinh lén mang thịt bò khô vào ăn bị phát hiện, đêm hôm còn bị phạt chạy vòng quanh sân, khiến bên nam sinh không dám mạo hiểm ăn vụng đồ ăn vặt nữa.

Tối hôm đó, mọi người đều đã quay về ký túc xá, chỉ còn lại Hạ Trí và Diệp Lân đang hoạt động trên sân.

Diệp Lân ngẩng đầu nhìn Hạ Trí và nói: “Tối nay biểu hiện rất tốt. Muốn anh thưởng gì không?”

“Em muốn ăn thịt, loại miếng to ấy.”

Nhắc đến thịt, Hạ Trí nuốt nước miếng.

Diệp Lân tỏ vẻ thất vọng: “Anh tưởng em sẽ nói là muốn ăn anh cơ.”

Hạ Trí cười khẩy trong lòng, rất dứt khoát trả lời: “Em nghĩ vẫn nên thực tế một chút thì hơn.”

“Vậy đêm nay lén ra khỏi ký túc xá nhé? Anh mang đồ ăn cho em.”

“Là thịt à?”

“Ừ, là thịt. Một giờ đêm, không gặp không về.”

Hạ Trí trở về phòng ngủ, rửa mặt rồi trèo lên giường.

Mọi người đều đã ngủ say, đến gần 12 giờ 50, Hạ Trí lén lút bước xuống giường, rời khỏi phòng, đi đến chỗ cổng sắt.

Quả nhiên thấy Diệp Lân ở đó!

Khu vực quanh tòa ký túc xá yên tĩnh đến trống trải, có cảm giác chột dạ như đang làm chuyện xấu.

Nhưng khao khát được ăn thịt đã vượt qua tất cả.

Hạ Trí lao tới, nắm lấy cánh cổng sắt, lập tức nói: “Mau lên, đồ ăn đâu?”

Diệp Lân lấy ra một hộp cơm, dưới ánh sáng mờ nhạt, Hạ Trí hình như thấy sủi cảo.

Mùi thơm khiến dạ dày Hạ Trí cồn cào, chỉ muốn ăn hết ngay lập tức.

Sủi cảo chắc chắn không thể mang về ăn được, mùi này có thể đánh thức tất cả những người đang ngủ.

Diệp Lân dùng tay cầm sủi cảo nhét thẳng vào miệng Hạ Trí.

Trời ơi, thơm quá!

Hạ Trí luôn tỏ ra không có h@m muốn gì trong cuộc sống, giờ đây lại bộc lộ vẻ mặt thèm thuồng, với tốc độ một hơi nuốt một cái đã giải quyết hai mươi cái sủi cảo, suýt chút nữa nuốt luôn cả ngón tay của Diệp Lân.

“Mai còn nữa không?” Hạ Trí áp mặt vào cổng sắt, trong mắt Diệp Lân, trông cậu thật dễ thương.

“Xem biểu hiện của em thế nào đã.”

“Ngày nào em chẳng nghiêm túc huấn luyện.”

“Anh nói là biểu hiện đó à?”

Hạ Trí lộ vẻ mất kiên nhẫn, một tay kéo cổ áo Diệp Lân, trực tiếp hôn loạn xạ lên mặt anh.

Trên mặt Diệp Lân in lại hai vệt xám của cổng sắt, Hạ Trí nhìn thấy thì cực kỳ hả hê.

Nhưng trên đời không có bức tường nào không có gió lọt qua, tối ngày thứ ba khi Diệp Lân lén mang sủi cảo đến cho Hạ Trí, đột nhiên đèn pin sáng lên, mấy vị giáo quan xuất hiện, bắt quả tang hai người.

Hạ Trí rất điềm tĩnh, trong lòng sớm đã chuẩn bị cho việc sẽ có ngày này xảy ra. Trong tình huống nguy cấp nhất, cậu vẫn ăn hết chiếc sủi cảo nhân thịt kia.

“May là lúc em hôn anh không ai nhìn thấy,” Diệp Lân nói nhỏ khi bị các giáo quan khóa chặt vai.

Các giáo quan không hiểu gì, nhưng Hạ Trí lại biết ngay anh có ý gì, suýt nữa đã đá anh ngay tại chỗ.

Tổng giáo quan đau đầu trước hành vi của Diệp Lân, nghiêm khắc hỏi tại sao anh lại vi phạm kỷ luật đưa đồ ăn cho Hạ Trí, liên tục nhấn mạnh rằng hành động này là thiên vị và dung túng.

Cả hai người đứng thẳng tắp chịu trách mắng.

Trong lòng Hạ Trí nghĩ, thật tiếc huấn luyện quân sự còn nhiều ngày nữa, buổi tối không được ăn thịt nữa rồi.

Mặt Diệp Lân thì lại nghiêm túc, hoàn toàn không thấy bóng dáng kẻ đáng ghét từng dọa Hạ Trí rằng nếu không chủ động hôn anh thì sẽ không có đồ ăn.

“Nói đi! Diệp Lân! Điều gì khiến cậu bất chấp tất cả để làm ra chuyện này? Cậu có biết mình là tấm gương xuất sắc của đợt huấn luyện quân sự không? Cậu bảo các bạn học từng nghe bài phát biểu của mình nhìn cậu thế nào đây?”

“Báo cáo giáo quan! Tình hình của Hạ Trí rất đặc biệt, cơ bắp của vận động viên cần đủ dinh dưỡng để duy trì! Ban ngày cậu ấy phải tham gia huấn luyện quân sự, ban đêm còn phải hoàn thành bài tập bơi, tiêu hao năng lượng rất lớn. Nhưng vì không thể đặc cách chỉ riêng mình cậu ấy, em đành phải mang thêm đồ ăn buổi tối cho cậu ấy. Em biết mình đã vi phạm kỷ luật quân sự, sẵn sàng nhận phạt. Xin giáo quan nương tay với Hạ Trí, bởi vì cậu ấy…”

“Bởi vì cậu ấy làm sao?” Tổng giáo quan lạnh lùng hỏi.

Hạ Trí lớn tiếng đáp: “Báo cáo giáo quan! Bởi vì ngày nào em cũng ăn không no! Em thèm thịt đến phát điên rồi!”

Sau hai giây im lặng, các giáo quan khác đều lộ vẻ mặt muốn cười nhưng không dám cười, khóe miệng tổng giáo quan cũng giật giật.

“Cậu muốn ăn bao nhiêu thịt?”

“Một nồi.”

Kết cục của buổi tối hôm đó là Hạ Trí và Diệp Lân cùng nhau chạy vòng quanh sân vận động.

Ánh đèn bên đường soi sáng bóng hai người chạy song song.

Hầu như tất cả học sinh tham gia huấn luyện quân sự đều nhìn thấy cảnh tượng này.

“Lần này anh nổi tiếng rồi.” Hạ Trí vừa chạy vừa nói.

“Vì em, anh không hối hận.” Diệp Lân vừa chạy vừa cười, nói còn hay hơn hát.

“Sủi cảo ở đâu ra thế?”

Hạ Trí nghĩ thầm, chẳng lẽ Diệp Lân lừa được cả đội hậu cần, đặc biệt làm sủi cảo cho cậu?

Trước đó cậu toàn vội vã chạy tới, ăn sủi cảo ào ào rồi về, chưa kịp hỏi kỹ.

“Anh tự làm.” Diệp Lân trả lời.

“Hả? Anh tự làm?”

“Ừ, anh tự băm nhân, tự trộn bột, tự làm cho em.”

Giọng Diệp Lân nhẹ nhàng, tóc anh nhấp nhô theo từng bước chạy.

Hạ Trí bỗng cảm thấy ấm áp trong lòng.
“Tiếng tăm cả đời của anh coi như xong rồi.” Hạ Trí nói.
“Đúng vậy, anh phát hiện có không ít người lén nhìn em. Vậy nên, anh phải cho họ biết rằng nếu muốn đến với em, họ phải sẵn sàng từ bỏ danh tiếng cả đời của mình. Nếu không, đừng hòng tranh với anh.” Diệp Lân nghiêm túc nói.

Bất ngờ, Hạ Trí hôn nhẹ lên mặt Diệp Lân rồi chạy lên phía trước. Hành động quá nhanh khiến không chỉ Diệp Lân ngơ ngác mà cả những người đang nhìn cũng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Từ giường tầng trên, Sầm Khanh Miễn chẳng cần trở mình cũng nhìn thấy, cảm thán nói: “Đúng là đôi uyên ương số khổ…”
Các bạn nữ khác cũng nhìn thấy, đều đang bàn tán.
“Mọi người nghe gì chưa? Diệp Lân bị phát hiện lén mang đồ ăn cho Hạ Trí, bị ai đó mách với giáo quan rồi cả hai bị bắt luôn!”
“Wow! Diệp Lân đó! Thậm chí còn vi phạm kỷ luật chỉ để mang đồ ăn cho đồng đội… Sao tớ lại thấy anh ấy còn… nói thế nào nhỉ…”
“Có tính người hơn?”
“Nói chung là còn thấy đẹp trai hơn cả lúc phát biểu động viên ấy!”
“Ai mách lẻo với giáo quan thế? Thiếu đạo đức thật chứ!”
“Đúng rồi, ai vậy?”
“Nghe nói là Hoàng Tiêu, lớp trưởng ấy, chắc cậu ta muốn nghiêm chỉnh hóa kỷ luật quân sự này nọ.”
“Đúng là rảnh rỗi không có việc gì làm! Không ngủ sớm mà cứ lo chuyện đâu đâu!”

Nghe nói Hạ Trí và Diệp Lân bị phạt chạy mười vòng quanh sân, rất nhiều người đứng xem từ đầu đến cuối, khiến hôm sau buổi huấn luyện quân sự ai cũng thiếu ngủ, mắt lờ đờ.

Hạ Trí và Diệp Lân đứng ở hàng đầu đội ngũ, nghiêm túc làm kiểm điểm sâu sắc.
Ban đầu Hoàng Tiêu còn nghĩ cuối cùng mình cũng có thể làm giảm bớt sự chú ý của Hạ Trí, nhưng không ngờ lại bị các nữ sinh ném cho ánh mắt đầy chỉ trích.

Lúc ăn cơm ở căng tin, hiếm hoi mỗi bàn lại có thêm một phần khoai tây hầm bò, mà phần bò khá nhiều. Đây được coi là sự “chăm sóc đặc biệt” của tổng giáo quan dành cho Hạ Trí.
Dù mùi vị không ngon lắm, nhưng cuối cùng Hạ Trí cũng được ăn miếng thịt lớn.

Kể từ hôm đó, Hạ Trí và Diệp Lân trở thành đối tượng giám sát trọng điểm, bị cấm “hẹn hò” vào ban đêm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.