Có Một Chú Cá Heo Muốn Trêu Chọc Tôi

Chương 82: Cú xoay người của Hạ Trí




Vừa dứt lời, Lâm Tiểu Thiên đã thấy Cảnh Lạc bật cười vui vẻ.

“Cảnh Lạc, tôi thực sự rất ngưỡng mộ với tâm thái của cậu. Ngay cả Diệp Lân và Hạ Trí cũng không thể làm cậu dao động.”

“Tại sao tôi phải dao động chứ? Có đối thủ mạnh không phải là điều tốt sao? Chẳng lẽ cậu đặc biệt muốn trở thành Độc Cô Cầu Bại, uống rượu luận kiếm với cái bóng của mình à?”

Lâm Tiểu Thiên vừa định giơ tay ấn đầu Cảnh Lạc, nhưng Cảnh Lạc nhanh nhẹn tránh được.

Buổi tối tại nhà ăn, Hạ Trí vừa bê khay thức ăn định ngồi xuống đối diện Trần Gia Nhuận, thì Trần Gia Nhuận lạnh lùng nói:
”Ngày mai chúng ta là đối thủ rồi, hôm nay đừng ngồi đối diện tôi làm giảm đi ý chí chiến đấu của tôi.”

Hạ Trí sững người, rồi nhìn thấy Diệp Lân ở bàn khác đang mỉm cười vẫy tay gọi cậu.

“Tôi thấy lạ thật đấy, Lạc Ly cũng là đối thủ của cậu ta, thế mà có giỏi thì đừng ăn cơm do Lạc Ly lấy cho, cũng đừng để Lạc đại ca ngồi đối diện chứ.”

“Gia Nhuận thực ra cũng không để Lạc Ly ngồi đối diện đâu. Mỗi lần có trận đấu nội bộ, cậu ấy đều thích ở một mình.”

“Thế à? Nhưng Lạc đại ca đã ngồi đối diện cậu ấy rồi kìa.”

Chỉ thấy Lạc Ly nói gì đó, Trần Gia Nhuận mới miễn cưỡng nhét miếng cà rốt vào miệng.

“Bởi vì trước mặt A Ly, Trần Gia Nhuận cứng rắn không quá ba giây. Nếu đã vậy, sao phải cố cứng làm gì?”

Hạ Trí cảm thấy rất có lý.

Sau khi ăn xong, Hạ Trí gửi một tin nhắn WeChat cho Sầm Khanh Miễn: Đang ở đâu đấy, còn sống không?

Sầm Khanh Miễn: Còn sống này, qua đây đi, tao có nhiều đồ bổ cho mày lắm.

Hạ Trí bật cười rồi quay về ký túc xá cũ.

Trong phòng trọ sạch sẽ, gọn gàng hơn trước rất nhiều. Sầm Khanh Miễn ném một bịch lớn thanh năng lượng vào lòng Hạ Trí.

“Các bạn cùng phòng đâu rồi?” Hạ Trí tùy ý kéo ghế ngồi xuống hỏi.

“Liêu Kiệt đến câu lạc bộ guitar, Lư Hạo chuyển sang ký túc xá khác rồi. Còn người mày muốn hỏi nhất… đang ở thư viện, chưa về.”

Hạ Trí nheo mắt: “Sao tao thấy mày có vẻ đắc ý vậy?”

“Haha, hôm đó anh ấy đến ký túc xá tìm tao, tao vừa mở cửa đã chỉ vào trán nói anh hài lòng chưa? Đèn bàn của Lư Hạo đập đó! Anh ấy lộ vẻ ngạc nhiên, mắt đỏ hoe, cả buổi chẳng nói được câu nào. Anh ấy muốn ôm tao, tao thẳng thừng đóng cửa nhốt anh ấy bên ngoài. Ngủ một giấc đến trưa dậy, anh ấy vẫn còn đứng đó chờ tao.”

Sầm Khanh Miễn ngẩng đầu, như đang hồi tưởng lại tác phẩm kinh điển của mình.

Sầm Khanh Miễn thực sự rất đắc ý, Hạ Trí cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ lúc đó của cậu ta.

Hạ Trí vén tóc mái của Sầm Khanh Miễn lên, thấy băng gạc trên vết thương vẫn sạch sẽ.

“Những ngày qua có chuyện gì xảy ra không?”

“Có chứ, đương nhiên là có! Mấy ngày nay Lư Hạo quậy tung thư viện, nói rằng kết nối wifi thư viện xong thì mất luôn nửa bài luận văn!”

Giáo viên thư viện chỉ mất một lúc đã tìm thấy bài luận của cậu ấy, hóa ra là do chính cậu ấy quên mất đã lưu ở đâu. Nhưng mấy ngày nay, bài luận của cậu ấy cứ liên tục mất tích trong thư viện, đến mức giáo viên thư viện sắp phát điên vì cậu ấy rồi. Ngày nào cậu ấy cũng kêu ca rằng hệ thống thư viện bị nhiễm virus, mỗi lần lưu lại thì địa điểm không phải do cậu ấy chọn, thậm chí ngay cả tên file cũng bị đổi!

“Mày biết cậu ta đặt tên cho bài luận của mình là gì không?”

Hạ Trí nhướng mày, ra hiệu cho Sầm Khanh Miễn đừng nói nhiều lời vô nghĩa.

“[Đệ nhất thiên hạ xxx], [Người phụ nữ ẩm ướt], [Đêm trói buộc kịch liệt]! Giáo viên thư viện nhờ kỹ thuật viên mạng tìm bài luận cho cậu ta, rồi thấy mấy cái tên này. Bị hỏi tại sao lại đặt tên bài luận kiểu đó, cậu ta lập tức xấu hổ và giận dữ, rồi cãi nhau với giáo viên thư viện đến mức bị đuổi ra ngoài!”

“Do mày hay do Thư Dương làm?” Hạ Trí vừa xé gói snack tôm vừa hỏi.

“Hí hí, mày đoán xem?”

“Không thèm đoán. Đoán đúng mày cho tao một triệu không?”

Hạ Trí thầm nghĩ, chắc Lư Hạo không biết mình đã đắc tội với ai rồi.

Sầm Khanh Miễn không phải là người hay để bụng chuyện của bản thân, nhưng lại cực kỳ quan tâm đ ến những người quan trọng với mình.

Ví dụ như nếu có ai đó làm tổn thương Hạ Trí, cậu ta có thể sẵn sàng liều mạng bảo vệ.

Thế nên, Lư Hạo không đủ tiêu chuẩn để cậu ta ra tay, có lẽ là Thư Dương đang chơi khăm Lư Hạo để báo thù cho cái đèn bàn đã đập vào đầu Sầm Khanh Miễn.

“Tối qua, Lư Hạo về ký túc xá thật sự không tìm thấy bài luận, thế là gọi từng người một đến tìm giúp. Cậu ta còn thử đủ kiểu tìm kiếm trên máy tính mà vẫn chẳng thấy đâu, lo đến phát điên nên phải thức cả đêm viết lại bài luận. Nghe nói lúc gõ phím cậu ta còn gõ rất mạnh, làm ồn đến mức cả phòng không ngủ nổi. Cậu đoán xem sáng nay thế nào? Cậu ta phát hiện bài luận của mình vẫn nằm ngay trên màn hình desktop, phí mất cả một đêm làm lại vô ích.”

Sầm Khanh Miễn cười hả hê, dù sao hồi còn ở chung với Lư Hạo, chỉ cần nhắn tin muộn một phút thôi cũng phải nơm nớp lo sợ.

Hạ Trí có thể tưởng tượng được vẻ điên cuồng của Lư Hạo lúc đó, chỉ khẽ thở dài một tiếng. Đoán chừng một đêm nay, cậu ấy đã làm mếch lòng toàn bộ bạn cùng phòng mới rồi.

“Nhưng mà Liêu Kiệt vẫn chưa rời đi, tao thấy hơi bất ngờ đấy.”

Hạ Trí cứ tưởng Thư Dương sẽ tìm cách tống khứ hết những cái “bóng đèn” trong phòng chứ. 

“Liêu Kiệt là do tao chọn, sao cậu ấy có thể đi được? Tao còn trông chờ cậu ấy thắp sáng thế giới nhỏ bé của tao mà!”

Sầm Khanh Miễn nở nụ cười ranh mãnh.

Một câu trả lời đã quá rõ ràng.

“Liêu Kiệt không phải do Thư Dương sắp xếp vào à?” Hạ Trí ngẩn người. Hai người đó đấu đá nhau như nước với lửa, vậy mà hóa ra không phải Thư Dương cố ý đưa cậu ấy vào sao?

“Lư Hạo thì có, nhưng Liêu Kiệt thì không.” Sầm Khanh Miễn sờ sờ mũi: “Trước khi khai giảng chia phòng ký túc xá, tao cũng đã lẻn vào hệ thống quản lý ký túc xá. Ban đầu tao định sắp xếp cho chúng ta những bạn cùng phòng có chung niềm đam mê chơi game, ai ngờ lại phát hiện bạn cùng phòng ban đầu bị đổi thành Lư Hạo rồi? Thế là tao điều tra một chút, biết được Lư Hạo là kiểu người ích kỷ và khó chịu… Vốn dĩ tao có thể đổi Lư Hạo đi, nhưng như vậy thì ai biết Thư Dương sẽ có ý tưởng quái quỷ gì nữa! Thế nên tao đổi người còn lại, để giúp chúng ta quản lý Lư Hạo thôi mà!”

Hạ Trí cạn lời.

Vậy ra Sầm Khanh Miễn muốn dùng Liêu Kiệt để đối phó với Lư Hạo? Tính khí Liêu Kiệt cứng rắn, chắc chắn sẽ không chịu rời đi, biết đâu còn có thể ép Lư Hạo phải chuyển đi?

Chuyện này chẳng khác nào chơi kéo búa bao. Thư Dương ra giấy, bọc lấy đá là Sầm Khanh Miễn, ai ngờ Sầm Khanh Miễn lại chuẩn bị sẵn kéo Liêu Kiệt để cắt đứt giấy của Thư Dương.

“Mày chọn Liêu Kiệt đối đầu với Lư Hạo… Theo phong cách của mày, nếu không phải chính mày đánh nhau với Lư Hạo, thì mày nên khoanh tay đứng nhìn mới đúng. Liêu Kiệt đấu với Lư Hạo, mày không ngồi ăn bim bim xem kịch vui đã là may rồi, vậy mà hôm đó mày lại chạy đi can ngăn…”

Hạ Trí mơ hồ hiểu ra. Dù không rõ chi tiết, nhưng có vẻ Thư Dương định sắp xếp Sầm Khanh Miễn, ai ngờ lại bị Sầm Khanh Miễn sắp xếp ngược lại.

“Haizz, ban đầu tao chỉ định giả vờ ngã hoặc giả vờ đập phải cái gì đó, để chuyện đến tai Thư Dương, có lẽ anh ấy sẽ thấy có chút áy náy. Biết đâu lại ra tay trực tiếp đuổi Lư Hạo đi. Ai ngờ bị đèn bàn đập trúng thật, đen vãi.” Sầm Khanh Miễn cũng bốc một miếng bim bim nhét vào miệng.

“Anh đây định ăn vạ, ai dè lại thành bị đập thật.”

“Nhưng hiệu quả mà! Dù anh ấy đạt được mong muốn ở chung phòng với tao, cũng không dám làm gì quá đáng, vì anh ấy sợ.”

Hạ Trí xem như đã hiểu: “Bởi vì Thư Dương cũng không khó nhận ra rằng Liêu Kiệt vốn không phải bạn cùng phòng ban đầu mà trường sắp xếp cho mày. Mày vì xung đột giữ Liêu Kiệt và Lư Hạo mà bị thương, Thư Dương không biết đây là tai nạn thật hay là mày cố tình lao vào để khiến anh ấy hối hận. Nếu là vế sau, thì Thư Dương hiểu rằng nếu ép mày, mày sẽ còn làm bản thân bị thương nhiều hơn. Giỏi lắm, mày nắm thóp được Thư Dương rồi đấy.”

Đúng là cao nhân còn có cao nhân trị.

Hạ Trí hoàn toàn không cảm nhận được chút nào gọi là lãng mạn giữa hai người này.

Trò này vui lắm à? Hạ Trí có thể tưởng tượng hai con quỷ này sẽ đồng thanh trả lời: Vui chứ!

“Nắm thóp gì chứ… Tao còn định nhân lúc anh ấy áy náy mà ngủ một giấc thật ngon…” Sầm Khanh Miễn nói lửng lơ rồi không nói tiếp nữa.

“Mày bớt bớt đi, phóng túng quá coi chừng vỡ đầu thật đấy.”

Sầm Khanh Miễn cúi đầu cười một cái: “Tao chỉ muốn anh ấy biết rằng, anh ấy có thể tính toán rất nhiều thứ, nhưng thế giới này không phải là một giá trị cố định, ít nhất tao là một biến số.”

Giá trị cố định không thể quyết định một phương trình, nhưng biến số thì có thể.

Đây là cách mà Sầm Khanh Miễn nói với Thư Dương rằng: Khi anh muốn tôi làm theo ý anh, có lẽ đó cũng là lúc tôi quay lại kiểm soát anh.

Thư Dương biết kế hoạch của Sầm Khanh Miễn nhưng không vạch trần, cũng không tức giận, có thể thấy sức mạnh của biến số này lớn thế nào.

Hai người ăn bim bim tôm xong rồi lại mở bánh quy ra nhấm nháp.

“Mày biết lần đầu tiên tao cảm thấy anh ấy trông khá đẹp trai là khi nào không?” Sầm Khanh Miễn đột nhiên hỏi.

“Ai mà biết. Mày thấy đẹp trai là bước không nổi nữa rồi.”

“Tao không muốn có gia sư, cố ý không mở cửa cho anh ấy. Hôm đó rất nóng, 40 độ lận, anh ấy đứng trong sân gọi tên tao trước cửa sổ. Đợi suốt ba tiếng… Đó là lần đầu tiên tao nhận ra có người sẵn sàng chờ tao mở cửa lâu đến vậy. Thế là sau này, mỗi lần tao đều giả vờ ngủ trưa quá giờ, để anh ấy cứ đứng gọi tên tao mãi.”

Hạ Trí xoa nhẹ đầu Sầm Khanh Miễn.

Lúc này, cửa mở ra, là Thư Dương về, trên tay còn cầm một bình giữ nhiệt.

Sầm Khanh Miễn lập tức nhăn mặt: “Trời ạ! Lại là canh cá! Tôi bị đập đầu chứ có phải bị mổ bụng đâu! Tôi không uống đâu!”

“Giúp vết thương mau lành, tránh để lại sẹo.” Thư Dương gật đầu chào Hạ Trí.

“Đây là kỷ niệm năm nhất đại học của tôi, phải theo tôi cả đời!”

“Ăn đi nào.” Giọng Thư Dương nhẹ nhàng, mang theo chút dỗ dành.

“Không ăn, ăn vào đêm lại phải dậy đi vệ sinh.”

“Vậy anh sẽ đi cùng em.”

“Thôi đi, anh đi cùng tôi thì tôi còn nguy hiểm hơn!”

Nhìn bộ dạng Sầm Khanh Miễn nghịch ngợm không sợ gì, cuối cùng Hạ Trí cũng yên tâm.

“Vậy tao về đây.” Hạ Trí đứng dậy, tiện tay xách theo túi bánh xốp.

“Hạ Trí, cố lên nhé! Tao sẽ đến xem!” Sầm Khanh Miễn lớn giọng nói.

“Ăn hết canh cá của mày đi.” Hạ Trí hất cằm ra hiệu.

Mặt Sầm Khanh Miễn lập tức sụ xuống.

Về đến ký túc xá, Hạ Trí lập tức cảm nhận được bầu không khí đối lập mà Trần Gia Nhuận cố tình tạo ra, kéo dài cho đến lúc tắt đèn đi ngủ.

Hạ Trí vốn định hỏi Trần Gia Nhuận có muốn uống sữa không, nhưng không ngờ anh ta lại lạnh mặt leo thẳng lên giường tầng trên.

Thấy buồn cười, Hạ Trí nằm trên giường nói: “Anh Gia Nhuận, anh có nghĩ rằng nếu cứ đối xử với tôi thế này, ngày mai tôi và Diệp Lân sẽ không gọi anh dậy? Lỡ trễ giờ thi xếp hạng, anh sẽ bị loại luôn đấy.”

Quả nhiên, Trần Gia Nhuận trên giường khẽ động đậy, nhưng vẫn cố nhịn không nói gì.

Hạ Trí và Diệp Lân vẫn ăn ngon ngủ kỹ, nhắm mắt rồi mở ra là ánh sáng ban mai của ngày hôm sau.

Sau khi hai người thức dậy, rất ăn ý liếc nhìn nhau một cái, lặng lẽ đi đánh răng rửa mặt. Khi mọi thứ đã sẵn sàng, họ quay lại ký túc xá thì nghe thấy chuông điện thoại của Trần Gia Nhuận vang lên lần thứ ba.

Trần Gia Nhuận mất kiên nhẫn cầm lấy điện thoại, định ném đi thì Hạ Trí vẫn quyết định nhắc nhở anh một chút.

“Anh Gia Nhuận, tám rưỡi rồi đấy.”

Trần Gia Nhuận lập tức bật dậy, bỏ luôn cả đánh răng rửa mặt, lao thẳng đến căng-tin ăn sáng.

Cuối cùng, cuộc thi bơi hỗn hợp 200m được mong đợi nhất của đội bơi đại học Q cũng sắp bắt đầu.

Lạc Ly, Trần Gia Nhuận, Diệp Lân cùng với tân sinh viên Hạ Trí đều là những tuyển thủ tinh anh của đội bơi đại học Q.

Sau khi khởi động xong, họ bước lên bục xuất phát.

Bên trái Lạc Ly là Diệp Lân, bên phải là Trần Gia Nhuận.

Hạ Trí đứng ở phía bên kia của Diệp Lân.

Vừa bước ra, khí thế của Lạc Ly đã vô cùng áp đảo.

Hạ Trí thầm nghĩ, mỗi lần tham gia thi đấu, người có thể chịu được áp lực từ khí thế của Lạc Ly đều là cao thủ.

Khoan đã, phải nói rằng bất cứ ai được xếp cùng đường bơi với Lạc Ly đều có thể xem là chiến thần trong nội dung bơi bướm, khí thế chắc chắn không tầm thường.

Thể trạng của Lạc Ly không quá cường tráng nhưng lại toát lên một sức mạnh hùng hậu. Tuy nhiên, Diệp Lân bên cạnh cũng không hề lu mờ, vẻ điềm tĩnh của anh lại ẩn chứa một sức mạnh bùng nổ.

Cách đó không xa, Cảnh Lạc liếc mắt nhìn Lâm Tiểu Thiên, rồi lại nhìn Triệu Hùng và mấy người khác.

Như thể có một sự ăn ý nào đó, Lâm Tiểu Thiên mở miệng: “Tôi vẫn nghĩ Lạc đại ca sẽ đứng nhất.”

“Lạc đại ca là vô đối trong nội dung bơi hỗn hợp. Điều chúng ta nên cá cược chẳng phải là ai sẽ về nhì sao?” Cảnh Lạc nói.

“Chậc chậc chậc… Đây đúng là một câu hỏi khó. Anh Gia Nhuận, anh Lân hay Hạ Trí sẽ về nhì đây? Cảm giác ai cũng có khả năng cả!” Triệu Hùng chống cằm, tỏ vẻ suy tư sâu sắc.

“Cậu thực sự đang nghĩ về vấn đề này à? Tôi cảm thấy trước hết có thể loại Hạ Trí ra.” La Miện nói.

“Loại Hạ Trí? Tôi nói cho cậu biết, mỗi lần coi thường Hạ Trí đều nhận cái kết thảm lắm đó.”

“Hạ Trí dù có giỏi thế nào cũng không phải siêu nhân. Cậu ấy chỉ mới tập trung luyện bơi bướm và bơi ếch gần đây. Chỉ tính riêng hai nội dung này, cậu ấy chắc chắn không thể vượt qua Lạc đại ca và Gia Nhuận được.”

“Hơn nữa, khả năng bơi tự do của Gia Nhuận cũng không yếu. Nếu nói như vậy, Gia Nhuận có thể thắng Hạ Trí.” Lâm Tiểu Thiên đồng tình với phân tích của La Miện.

“Vậy vấn đề cốt lõi vẫn là ai sẽ về nhì… Gia Nhuận hay anh Lân.” Cảnh Lạc tổng kết lại, rồi nhìn những người khác: “Nào nào nào, cược đi, không nhận thêm đâu nhé.”

“Tôi nghe các đàn anh năm hai, năm ba trong đội nói rằng, khi mới vào đội bơi, anh Lân đã từng thi bơi bướm với anh Lạc, cũng từng thi bơi ếch với anh Gia Nhuận. Hai kiểu bơi này cậu ấy cũng rất mạnh. Thêm vào đó còn có bơi tự do của anh Lân nữa…” La Miễn vừa nói xong, những người khác cũng đồng loạt đặt cược vào vị trí thứ hai cho Diệp Lân.”

“Cậu thấy thế nào?” Cảnh Lạc nhìn về phía Lâm Tiểu Thiên: “Gia Nhuận hay Diệp Lân?”

“Tôi vẫn tin vào anh Gia Nhuận. Dù đôi khi cậu ấy hơi trẻ con, thường xuyên đi trễ, luôn phải có người ép mới chịu hoàn thành bài tập. Nhưng đã luyện tập bơi hỗn hợp lâu như vậy, tôi không tin cậu ấy sẽ bị Diệp Lân vượt qua. Dù gì thì anh Lân cũng đã nửa năm không tập trung vào bơi bướm và bơi ếch rồi.”

Cảnh Lạc nhìn biểu cảm của Lâm Tiểu Thiên, bật cười. Câu trả lời của Lâm Tiểu Thiên không chỉ là sự khẳng định dành cho Trần Gia Nhuận mà còn là sự khẳng định dành cho chính anh ta.

Thiên phú rất quan trọng, nhưng sự chăm chỉ còn quan trọng hơn. Cũng chính vì vậy mà Cảnh Lạc có thể đánh bại Diệp Lân và Hạ Trí trong cuộc thi bơi 800 mét.

Tiếng còi “tuýt” vang lên, các vận động viên nhảy xuống nước.

Bơi bướm bắt đầu, Lạc Ly vọt lên mặt nước với từng nhịp bơi đầy sức mạnh. Ngay bên cạnh là Trần Gia Nhuận và Diệp Lân bám sát, Hạ Trí cũng không hề bị bỏ xa.

Lạc Ly ngày càng bứt tốc, ở nội dung sở trường của mình, anh ta đã dẫn trước Diệp Lân khoảng một phần ba thân người, còn Trần Gia Nhuận chỉ chậm hơn Lạc Ly vài phần mười giây.

“Không hổ danh là bơi bướm do chính Lạc đại ca huấn luyện, anh Gia Nhuận bơi bướm thật đẹp mắt!”

“Anh Lân cũng rất lợi hại mà!”

Mặc dù bị tụt lại ở bơi bướm, nhưng ở nội dung bơi ngửa, Hạ Trí có phần nhỉnh hơn, dù thời gian bù lại không đáng kể. Vì kỹ thuật xoay người chuyển đổi từ bơi ngửa sang bơi ếch và bơi tự do khác nhau, Lạc Ly và Trần Gia Nhuận áp dụng phương pháp lật nghiêng xuống dưới, chuyển đổi tư thế mượt mà, dứt khoát.

Trước đây, Hạ Trí từng học phương pháp lật nghiêng lên trên từ Hạ Vân, nhưng vì đã lâu không luyện tập chuyên sâu, gần đây mới được huấn luyện viên Mạc và huấn luyện viên Vương hướng dẫn lại bơi bướm và bơi ếch. Nhờ khả năng cân bằng nước tốt, cậu thực hiện rất gọn gàng, không mắc lỗi, nhưng so với Lạc Ly và Trần Gia Nhuận thường xuyên tập luyện đổi kiểu bơi, thì vẫn còn chậm hơn.

Khi vào phần bơi ếch, Trần Gia Nhuận thể hiện khả năng vượt trội. Anh ta có nhịp điệu bơi rất đặc biệt, mượt mà, liên tục không ngắt quãng, và theo lời đồn… khụ khụ, trông cực kỳ quyến rũ.

Lạc Ly ở nội dung này không hề bị tụt lại, cả hai bơi ngang ngửa, chạm thành hồ trước Diệp Lân và Hạ Trí để bắt đầu đổi kiểu bơi.

Khi Hạ Trí bắt đầu phần bơi tự do, Lạc Ly và Trần Gia Nhuận đã dẫn trước cậu ấy nửa thân người.

Hạ Trí và Diệp Lân đồng loạt bật chế độ bơi tự do nước rút hết sức, nước bắn tung tóe đến mức như thể sắp bắn lên trần nhà, khiến những đồng đội trước đó còn hào hứng nghĩ rằng cả hai không thể thắng trong phần bơi hỗn hợp 200 mét đều sững sờ.

Nhưng Lạc Ly và Trần Gia Nhuận cũng không hề yếu trong phần bơi tự do, họ dốc hết sức để duy trì lợi thế.

10 mét cuối cùng, tất cả đều chuyển sang bơi nín thở, bốn người với tinh thần quyết liệt khiến người xem phải thót tim, thực sự là đến giây phút cuối cùng vẫn không thể đoán được ai sẽ chiến thắng.

“Nhanh lên, nhanh lên—”

“Ôi trời… đỉnh vãi…”

Dù bơi bướm và bơi ếch khiến Hạ Trí bị tụt lại phía sau, nhưng ngay khi chuyển sang bơi tự do, cậu lao về phía trước như vũ bão. Nước văng tung tóe không ngừng, Hạ Trí cứ như dốc hết sinh mạng để bơi.

Trần Gia Nhuận nghiến chặt răng, anh ta không biết Hạ Trí và Diệp Lân đang bơi thế nào, trong đầu chỉ có duy nhất đối thủ ở làn bên cạnh là Lạc Ly.

Chỉ còn một chút nữa thôi! Chỉ còn một chút nữa thôi!

Cảm giác như máu sắp nổ tung ra khỏi cổ họng, cuối cùng, Trần Gia Nhuận cũng chạm tay vào thành hồ.

Thời gian chạm đích của cả bốn người không chênh lệch nhiều, nhưng vị trí thứ nhất chắc chắn thuộc về Lạc Ly.

Nhưng còn vị trí thứ hai thì sao?

“Hình như anh Lân và anh Gia Nhuận về đích cùng lúc?”
“Hạ Trí cũng rất ghê gớm, cuối cùng nhờ bơi tự do mà rút ngắn khoảng cách đáng kể, quá đỉnh luôn…”
“Chứ sao, lần trước thi đấu bốn trường, Hạ Trí cũng cầm chặng cuối mạnh mẽ như thế, áp đảo hết tất cả đấy!”

Trong đầu Hạ Trí vẫn ong ong, nhịp thở còn chưa ổn định. Nhưng được tranh tài trong cùng một hồ bơi với Lạc Ly, Trần Gia Nhuận và Diệp Lân, đúng là một trải nghiệm cực kỳ phấn khích.

Trần Gia Nhuận tựa trán vào thành hồ, lòng đầy căng thẳng.

Lạc Ly nâng người lên khỏi mặt nước, tiến lại gần anh ta, nhẹ nhàng vỗ vai, nhưng Trần Gia Nhuận vẫn nhíu mày thật chặt, như thể đang chờ đợi một phán quyết.

“Cảm giác thế nào?” Diệp Lân tựa vào thành hồ, nhìn sang Hạ Trí bên cạnh.

Hạ Trí lau nước trên mặt, lạnh lùng đáp: “Anh biết rõ em chưa từng thắng anh mà, còn đắc ý cái gì?”

Diệp Lân cười: “Anh chính là muốn thắng em, để em luôn phải nhìn theo anh. Dù trên thế giới này có người mạnh hơn anh, thì em cũng phải thắng anh trước đã.”

Lúc này, huấn luyện viên Bạch tiến lại gần, khẽ hắng giọng.

“Theo các cậu, kết quả thế nào?”

Hạ Trí vỗ mạnh xuống mặt nước: “Em thứ tư.”

“Ừm.”

“Lão Bạch, thầy nói thẳng luôn đi, ai là người về nhì?” Diệp Lân cười hỏi.

Trần Gia Nhuận càng nhíu mày chặt hơn.

Huấn luyện viên Bạch Cảnh Văn dùng ánh mắt ra hiệu rằng người về nhì là Trần Gia Nhuận, nhưng lại không chịu nói ra. Gương mặt ông ấy lúc này trông vô cùng gian.

Hạ Trí và Diệp Lân nhìn nhau, nhớ lại hôm qua Trần Gia Nhuận đã bày ra bộ mặt khó chịu với họ trong ký túc xá. Đúng là một con cáo mặt thối mà.

Hạ Trí tháo mũ bơi, múc nước rồi tiến đến bên Trần Gia Nhuận.

Lạc Ly lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bàn tay giơ cao của Hạ Trí, nhưng anh ta không hề dao động. Anh ta nhấc chiếc mũ bơi đầy nước lên rồi ném thẳng vào đầu Trần Gia Nhuận.

Trần Gia Nhuận lập tức nổi giận: “Ai đấy! Rảnh quá à—”

Quay ra thì thấy Hạ Trí mặt không cảm xúc nhặt lại mũ bơi.

“…Hạ Trí?” Trần Gia Nhuận còn chưa kịp phản ứng thì chiếc mũ bơi thứ hai đầy nước lại rơi xuống đầu anh ta.

Hơn nữa, người ra tay lại vô cùng gian xảo, ném từ sau vai Lạc Ly khiến anh ta không kịp phản ứng, muốn che cho Trần Gia Nhuận cũng không kịp.

“Diệp Lân!” Lạc Ly quay đầu lại thì Diệp Lân đã vác theo mũ bơi lên bờ rồi.

Cả hai người này đều dội nước lên mình, Trần Gia Nhuận đột nhiên hiểu ra: “Là do tôi thắng bọn họ đúng không? Tôi thắng bọn họ rồi đúng không?”

“Đương nhiên. Cậu đã luyện tập bơi hỗn hợp lâu như vậy, sao có thể thua được?”

“Anh Gia Nhuận, ông trời không phụ lòng người, chiều nay cố gắng thêm nhé.” Hạ Trí cũng đã lên bờ, cúi đầu nhìn xuống anh ta.

Lâm Tiểu Thiên và Cảnh Lạc thì hét lên: “Anh Gia Nhuận chạy mau! Hạ Trí còn có vũ khí đấy!”

Lúc này Trần Gia Nhuận mới phát hiện tay phải của Hạ Trí vẫn giấu sau lưng, chắc chắn là lại cầm một chiếc mũ bơi đầy nước.

Anh ta theo bản năng nghiêng cổ tránh, nhưng không ngờ mục tiêu của Hạ Trí lần này không phải anh ta mà là Lạc Ly.

“Bõm” một tiếng, chiếc mũ bơi úp thẳng vào mặt Lạc Ly.

“Hạ Trí——”

Lạc Ly trầm giọng gầm lên, gỡ mũ bơi xuống còn chưa kịp trừng mắt thì chiếc thứ hai lại nện xuống, lần này vẫn úp thẳng vào mặt anh ta.

Là Diệp Lân.

“Hai người cứ đợi đấy, chiều nay tôi sẽ thịt cả hai!”

Trần Gia Nhuận bên cạnh bỗng cười phá lên.

“A Ly… cậu cũng có ngày hôm nay, hahaha! Hahahaha!”

Lông mày Lạc Ly giật giật, anh ta nhấc mũ bơi lên múc nước, Trần Gia Nhuận thấy vậy thì định chạy, nhưng Lạc Ly nhanh tay túm lấy kéo anh ta lại, rồi úp luôn chiếc mũ bơi lên đầu anh ta.

Ba vị huấn luyện viên đứng nhìn cảnh này mà không nói nên lời.

Lâm Tiểu Thiên và Cảnh Lạc thì sững sờ, chưa từng nghĩ có ngày lại thấy Lạc Ly… như thế này.

“Anh có linh cảm, chiều nay bơi hỗn hợp 400m, chúng ta sẽ còn thảm hơn.” Diệp Lân khoác vai Hạ Trí, cười nói.

“Em thấy rất ổn.” Hạ Trí đáp.

“Thua bọn họ cũng thấy ổn á?”

“Ừ. Anh với em, thắng thì cùng thắng, thua cũng phải cùng thua. Anh là gió, en là cát, anh là heo thì em sẽ làm thịt.”

“Được, sống là heo của em, chết cũng là thịt kho tàu của em.”

“Xì.”

Vậy là buổi chiều, Diệp Lân và Hạ Trí thua còn thảm hơn buổi sáng.

Trần Gia Nhuận gần như dẫn trước Diệp Lân và Hạ Trí nửa thân người khi về đích.

Buổi tối, Trần Gia Nhuận vẫn gõ cửa phòng Lạc Ly.

“Sao thế? Thi đấu hai trận rồi, tôi tưởng cậu sẽ ngủ sớm chứ.”

Giọng Lạc Ly không lớn, rời khỏi hồ bơi, cả người anh ta cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.