Có Một Chú Cá Heo Muốn Trêu Chọc Tôi

Chương 88: Cùng loại với Lục Trần? Không cần đâu!




Diệp Lân đứng dậy, anh đi đến cạnh Hạ Trí, thấy Hạ Trí khóc mà không buồn lau, anh sững sờ.

Sau vài giây, anh giơ tay lên lau đi nước mắt lăn dài trên gò má Hạ Trí, bấy giờ Hạ Trí mới hoàn hồn lại.

“Diệp Lân…”

Diệp Lân mỉm cười che miệng Hạ Trí, rồi ấn nhẹ vào trán cậu.

“Em đừng xin lỗi, anh cũng không muốn nghe những lời tự trách mình. Anh đã bị thương rồi, phiền em ném hết tất cả những cảm xúc nặng nề kia sang một bên. Anh mong em vứt hết những suy nghĩ linh tinh trong đầu đi, dốc hết sức hoàn thành trận thi bơi lội thành phố Q với trạng thái tốt nhất.”

Ánh mắt kiên định của Diệp Lân khiến lòng Hạ Trí cũng dần lắng xuống.

Đúng vậy, bọn họ còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Trên đường Lạc Ly đưa bọn họ về, Diệp Lân nhận được những cuộc gọi liên hồi từ huấn luyện viên Bạch và mọi người trong đội.

“Chỉ là vết thương nhỏ thôi ạ, không khác gì ngã xuống đất trầy xước đầu gối lúc còn bé ấy mà. Bác sĩ khám mấy lần, nói xương cốt của em không sao, chỉ bị thương phần mềm chút thôi… Vâng, nếu thầy thật sự thấy lo, hay là thầy đến đây dán thuốc cho em đi? Vâng vâng vâng, lần này chắc chắn phải rút khỏi giải đấu thành phố, nhưng vẫn còn giải vô địch các trường đại học toàn quốc mà?”

Nói mãi, Diệp Lân mới cúp máy.

Khi hai người về đến phòng ngủ cũng đã sắp mười giờ đêm.

Hạ Trí vừa lấy chìa khóa, Trần Gia Nhuận đã mở cửa ra.

“Diệp Lân, cậu sao rồi?”

“Còn sống nhăn răng đây! Còn lâu mới đến mức giải nghệ, tôi vẫn còn chiến đấu với cậu trong nội dung bơi hỗn hợp cá nhân ở học kỳ sau đấy nhé!”

“Tôi nói rồi mà! Tai họa phải sống cả nghìn năm chứ! Giờ cậu chỉ mới sống có mấy năm thôi!”

Lạc Ly đến gần, dặn dò Trần Gia Nhuận chú ý chăm sóc Diệp Lân trong mấy hôm nay.

Sau khi Lạc Ly đi, Trần Gia Nhuận buột miệng hỏi: “Diệp Lân, nghe nói cậu bị sách bìa cứng như viên gạch trong thư viện đập trúng hả? Loại sách đó đã được đặt trên cao, mấy năm nay không ai đụng vào, sao lại rơi xuống được? Có phải cậu gặp chuyện tâm linh gì rồi không!”

Nghe đến đây, Hạ Trí đang chuẩn bị thoa thuốc ngoài da cho Diệp Lân chợt dừng lại, chỉ nghe Diệp Lân cất giọng sâu xa mà rằng: “Người ta có câu chết dưới đóa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu mà!”

“Ở thư viện thì đào đâu ra mẫu đơn chứ?” Trần Gia Nhuận buồn cười hỏi lại.

Diệp Lân mỉm cười, vỗ nhẹ vào vai Hạ Trí: “Lấy hộp thuốc lá thảo dược giúp anh, ra ngoài làm một điếu với anh nào.”

Có lẽ Diệp Lân muốn hút thuốc lá dược thảo để át đi cơn đau, Hạ Trí bước lên, lấy hộp thuốc lá xuống.

“Gia Nhuận, cậu ngủ trước đi, mười phút nữa tôi sẽ về.”

Hạ Trí và Diệp Lân đi xuống dưới ký túc xá.

Gió đêm lạnh lẽo, chẳng mấy chốc, ánh đèn ở những dãy phòng ký túc xá đã tắt, chỉ còn đèn đường dưới lầu là còn sáng.

Diệp Lân ngậm điếu thuốc, anh hất cằm, Hạ Trí nghiêng người châm điếu thuốc cho anh.

“Hạ Trí à, bản thân anh không thích người tự trách bản thân trước những chuyện không thể lường trước. Càng khỏi phải nói nhé, người bỗng dưng hôn em ở thư viện là anh, người đè em lên kệ sách, có khả năng vì thế mới khiến quyển sách rơi xuống cũng là anh. Nếu đổi lại, khi đó người bị thương là em, có phải bây giờ anh nên nhảy lầu ký túc xá này không?”

Hạ Trí gật đầu: “Ừm.”

Cậu hiểu hết những logic này.

Vì bây giờ Diệp Lân không bị thương nặng, nhưng nếu thật sự ảnh hưởng đến sự nghiệp vận động viên mai này của anh, thì cậu sẽ không áy náy mà là đau lòng.

“Theo anh thấy, thay vì tự trách, hay là em làm nhiều việc mà anh hy vọng em làm được.”

“Em biết rồi, trong những trận đấu sau, em sẽ cố gắng bơi thay cả phần của anh…”

“Ai nhắc đến thi đấu với em? Dù anh không bị thương thì em cũng phải dốc hết sức mà bơi chứ.”

Nghe giọng Diệp Lân vừa dịu dàng vừa bao dung, còn có phần gian manh.

“Thế thì là chuyện gì?”

Hạ Trí vừa quay mặt sang đã lập tức bị anh nhả khói vào mặt, mùi thuốc đông y nồng nặc không làm người ta sặc, còn giúp người ta thấy tỉnh táo.

Hạ Trí cau mày phẩy khói thuốc đi, cậu thầm nghĩ, Diệp Lân hút thuốc này, có còn định ngủ không.

“Tất nhiên là em phải chủ động một tí rồi, dẫu sao thì bác sĩ cũng nói anh không thể… cử động mạnh mà.”

“Anh không cần bờ vai còn lại đúng không?”

Hạ Trí tức giận đáp, rồi cậu mỉm cười, nghiêng mặt nói với anh: “Được, để em chủ động làm những chuyện dùng sức, anh cứ nằm yên đó đi, rốt cuộc lần này cũng đến lượt em.”

Diệp Lân ấn nhẹ vào thái dương của cậu: “Đồ nhóc ranh.”

Mãi đến khi hút xong điếu thuốc kia, Diệp Lân và Hạ Trí cùng đứng dậy. 

Lúc đi lên lầu, bỗng nhiên Diệp Lân gọi Hạ Trí lại.

“Hạ Trí, anh không hề mạnh mẽ như những gì người khác nghĩ, em là người duy nhất biết được điểm yếu của anh.”

Hạ Trí giẫm lên bậc thang, quay đầu nhìn anh.

Hạ Trí nhìn Diệp Lân từ góc độ này, Diệp Lân đang ngước lên nhìn cậu khiến cậu có cảm giác kiêu ngạo một cách khó hiểu.

“Em là áo giáp của anh, nếu anh không đủ mạnh mẽ thì mong em phải mạnh mẽ hơn anh. Sau này, dù xảy ra chuyện gì, em cũng đừng tự trách, chỉ cần làm chuyện quan trọng hơn cho đối phương là được.”

Anh như đứng trên bờ, tiễn Hạ Trí đi xa.

Trong giây phút ấy, Hạ Trí biết dù mình có đi xa đến đâu, cũng đã có một sợi dây nối liền trái tim của cậu với Diệp Lân.

Bọn họ hiểu được nhịp đập của nhau, hiểu sự sôi trào trong dòng máu của nhau, cũng biết không ai có thể rời khỏi ai.

“Ừm.”

Hôm sau, cả đội tập hợp đi thi đấu. Nội dung thi đấu của Hạ Trí hôm nay là vòng bán kết bơi tự do hai trăm mét. Vì cậu không ở cùng nhóm với Hà Kính Phong lẫn Lục Trần nên cậu phải dốc hết sức mình mới có thể đảm bảo thành tích đạt được đủ để vào trận chung kết.

Chẳng bao lâu sau, tin Diệp Lân bị thương đã bị lan truyền ở khắp những đội khác.

Tất cả mọi người đều đang bàn tán xôn xao, có người đồn Diệp Lân bị gãy xương, có người nói là căng cơ, thậm chí là đồn rằng sự nghiệp vận động của anh đã kết thúc, cuộc thi vòng bán kết một trăm mét với Lục Trần lần trước là trận thi đấu chào tạm biệt của anh.

Cả đội bơi đại học Q đều nghe được, bọn họ lười giải thích, chỉ khi có người đến hỏi thẳng thì bọn họ mới nói là không sao, hết sưng rồi cơn đau sẽ giảm, một tháng sau vẫn là một hảo hán.

Lần này, phòng thay quần áo của đại học Q và đại học Kinh Tế không được xếp chung một chỗ nữa.

Diệp Lân ngồi trên ghế, anh có dư dả thời gian, bèn ngẩng đầu lên ngắm nhìn tấm lưng của Hạ Trí.

“Khi em c ởi quần áo trông đẹp lắm.”

Anh vừa dứt lời, Lâm Tiểu Thiên – đang ngồi cạnh Hạ Trí – suýt thì xé rách chiếc áo phông.

“Anh Lân, cậu nói gì thế?” 

“Tôi nói Hạ Trí đẹp, không nói đến cậu.” Diệp Lân giơ ngón tay xoay vòng tròn, ra hiệu cho Lâm Tiểu Thiên tập trung vào chuyện của mình đi.

Quan trọng là Hà Kính Phong vẫn còn đang đứng trước tủ quần áo bên cạnh, anh ta cũng nghe thấy, hậu quả là anh ta bị sặc nước bọt, tội nghiệp làm sao.

Bấy giờ, Lục Trần cầm mũ và kính bơi đi đến, thấy vẻ lười nhác của Diệp Lân, ánh mắt của anh ta trở nên lạnh lùng.

“Cậu bị thương à?”

“Chứ sao nữa? Tôi đâu phải con nít giả vờ bệnh để khỏi phải đi học.”

Lục Trần ngồi xuống cạnh anh, vốn dĩ là Hạ Trí định đi ra ngoài, nhưng thấy Lục Trần đến đây nên cậu bắt đầu cảnh giác. Diệp Lân xua tay ra hiệu cho cậu: “Em đừng lo bò trắng răng, dù Lục Trần có muốn đánh nhau với anh, chưa chắc cậu ta sẽ thắng được anh.”

Hạ Trí thầm nghĩ cũng đúng thôi, đây là thi đấu chính quy, nếu đánh nhau sẽ bị phạt. Còn việc nói chuyện thì… Diệp Lân mặt dày, không dễ dao động.

Sau khi Hạ Trí đi ra ngoài, lúc này, Diệp Lân mới thu hồi nụ cười của anh, anh lạnh lùng hỏi: “Cậu muốn nói gì?”

“Tôi chỉ thấy tiếc thôi, đáng lẽ tôi có thể hạ gục cậu hoàn toàn trong trận chung kết.” Lục Trần cười nói.

“Cậu cho là một trận đấu hay vài trận thắng thua có thể đánh bại tôi sao?” Diệp Lân hỏi ngược lại: “Cậu không giống kẻ ấu trĩ như vậy cho lắm.”

“Chuyện thắng thua trong thi đấu không quan trọng, quan trọng là cái người vẫn luôn dõi theo cậu sẽ không coi cậu là mục tiêu phấn đấu nữa.”

Diệp Lân cúi đầu bật cười: “Lục Trần, trong thi đấu thể thao, vốn dĩ người ta luôn nhắm vào người mạnh nhất để vượt qua. Cậu thắng tôi, thế thì những người từng coi tôi là đối thủ sẽ coi cậu là mục tiêu phấn đấu tiếp theo, ấy cũng chẳng thể đả kích gì tới tôi. Người cậu đang nhắc đến là Hạ Trí đúng không?”

Lục Trần không nói gì, chỉ lạnh lùng quan sát biểu cảm của Diệp Lân.

“Phải nói thế nào đây, nếu chỉ tính trong phạm vi trường đại học này cũng có không ít vận động viên chuyên nghiệp cấp quốc gia, nhưng có lẽ tôi được coi là một trong những người mạnh nhất. Nhưng nếu xét ở phạm vi lớn hơn, bản thân tôi còn có rất nhiều mục tiêu cần bắt kịp và vượt qua. Nếu có một ngày tôi không còn thi đấu nữa và Hạ Trí vẫn còn, vì tôi, cậu ấy sẽ vượt qua những đối thủ mà tôi chưa kịp đánh bại.”

“Cậu tự tin ghê nhỉ.”

“Không phải tôi tự tin mà là tôi hiểu cậu ấy. Cậu có thể thử đấy, thử thắng em ấy, rồi cậu cũng sẽ không cảm giác được thành công, trái lại chỉ càng thấy sợ hãi mà thôi. Đây là điều tôi thích nhất ở em ấy, nếu thắng thì phải thắng dứt khoát, thua cũng phải thua oanh liệt.”

Lục Trần hừ lạnh, quay đầu bỏ đi.

Vòng bán kết bơi hai trăm mét của nhóm Hạ Trí đã bắt đầu, thật ra đối thủ của cậu không đạt đến trình độ như Diệp Lân hay Hà Kính Phong, huấn luyện viên Bạch không hề lo lắng đến chuyện Hạ Trí không vào được chung kết, chỉ sợ không biết cậu có giành được một làn bơi tốt trong chung kết hay không.

Nhưng không ngờ, Hạ Trí vừa nhảy xuống nước là đã luôn duy trì được lợi thế, khí thế hùng hồn áp đảo tất cả đối thủ. Hơn nữa, sau mỗi cú xoay mình, sự chênh lệch giữa cậu và đối thủ lại càng lớn hơn. Đến lúc nước rút cuối cùng, cậu đã bỏ xa người về nhì đến hai phần ba thân người, khiến cả huấn luyện viên Bạch cũng phải trố mắt.

“Tên nhóc này… trạng thái hôm nay của em ấy rất tốt.”

Không phải trạng thái của Hạ Trí tốt mà là một ngọn lửa đang cháy hừng hực trong lòng cậu. Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh Diệp Lân bị thương, cậu đã muốn liều cả cái mạng này.

Với Hạ Trí, những tuyển thủ khác không phải đối thủ của cậu, chỉ có chính mình mới là đối thủ của cậu.

Dù chỉ có một mình cậu, có khi nào cậu cũng sẽ xông pha, đạt được thành tích khác hay không!

Khi cậu chạm vào vách bể, các đồng đội đều không tiếc lời khen ngợi, ngay cả những tuyển thủ của đại học Công Nghệ đứng cạnh Hà Kính Phong cũng trầm trồ “đệch, Hạ Trí xuất sắc thế”, “tôi cảm thấy cậu ta còn đỉnh hơn cả lúc tập luyện thi đấu”.

Hà Kính Phong thở hắt một hơi: “Cứ tưởng đại học Q có bảo hiểm kép, không còn Diệp Lân thì tên nhóc này sẽ chịu áp lực lớn chứ!”

Lục Trần cứ tưởng trong nhóm thi đấu này, dù Hạ Trí có vào được trận chung kết, xếp hạng của cậu cũng không cao, nhưng không ngờ cậu có thể phát huy đến mức này.

Như thể cậu chỉ bơi đường cậu, không quan trọng đối thủ là ai.

Anh ta rất tò mò, thật sự rất tò mò, nếu đến trận chung kết, Hạ Trí này sẽ phát huy đến mức nào?

Rốt cuộc cảm giác trong câu nói “thắng được cậu ấy, cậu cũng không có cảm giác thành công, trái lại sẽ càng thấy sợ hãi” của Diệp Lân là thế nào?

Nghĩ thế, Lục Trần cúi đầu bật cười.

Biết rồi thì sao nào? Nếu không phải vì Hạ Trí cứ dính lấy Diệp Lân, trong mắt anh ta, chắc chắn Hạ Trí chỉ là một tuyển thủ bị anh ta đánh bại thôi.

Hạ Trí điều chỉnh nhịp thở trong nước, lau đi những giọt nước trên mặt, gần như là khi vừa ngước nhìn, cậu đã thấy được Diệp Lân ở xa xa, hình như anh đang giơ ngón cái với mình.

Rốt cuộc nụ cười cũng hiện lên trên gương mặt căng thẳng của Hạ Trí.

Cậu leo lên bờ, nhóm Lâm Tiểu Thiên đưa khăn tắm cho cậu, bảo cậu mau đến phòng thay quần áo, để còn kịp xem vòng bán kết của nhóm tuyển thủ có Lục Trần và Hà Kính Phong.

Hạ Trí và Diệp Lân cùng ngồi xuống một lúc, ban đầu Diệp Lân định mở nắp chai thay Hạ Trí, nhưng Hạ Trí đã nhanh nhẹn cầm lấy chai nước.

“Cụ à, cụ ngồi yên thì hơn, đừng để mấy chục năm nữa đau chỗ nào lại quay sang trách móc vì hôm nay anh mở nắp chai nước khoáng giúp em.”

“Vậy là em cũng nghĩ rằng mấy chục năm nữa, chúng ta vẫn còn ở bên nhau sao?”

Diệp Lân cười rạng rỡ khiến Hạ Trí cảm thấy lòng rất vui sướng. 

“Tất nhiên rồi, anh đối xử tốt với em chút đi, sau này anh già rồi lẩn thẩn, còn phải nhờ em dẫn đi đấy.”

“Giờ anh cũng được em dẫn đi mà, em dẫn anh đi, không đi đến nơi anh cần đến mà là nơi anh thích đến.”

“Xem trận thi đấu này.”

Hai người cùng hướng mắt về phía bục xuất phát, nơi Lục Trần và Hà Kính Phong đã chuẩn bị sẵn sàng.

Thật ra trong nhóm này, chỉ cần phát huy đúng sức mình là Lục Trần đã có 60, 70% khả năng nhanh hơn Hà Kính Phong. Nhưng vấn đề là nhanh hơn bao nhiêu?

Có lẽ vì trông thấy màn bứt phá của Hạ Trí, Hà Kính Phong cũng không muốn thua kém, khí thế của anh ta không hề yếu hơn Lục Trần. Dù hai người đang thi đấu trong bể bơi, người ta cũng có cảm giác tia lửa b ắn ra khắp nơi.

Nhất là làn bơi của bọn họ liền nhau, cảm giác tranh đấu càng thêm rõ ràng.

Hà Kính Phong luôn theo sát Lục Trần, thậm chí khi vào cự ly một trăm năm mươi mét, anh ta còn có xu thế vượt qua. Nhưng trong một trăm năm mươi mét cuối cùng, Lục Trần bắt đầu tăng tốc sớm hơn những gì mọi người nghĩ, ngầm có xu thế bỏ xa Hà Kính Phong.

“Cố lên! Cố lên! Hà Kính Phong theo sát anh ta! Vượt qua anh ta đi!”

Người ngồi trước mặt Hạ Trí là Trần Gia Nhuận, không ngờ anh ta lại mong Hà Kính Phong chiến thắng.

Trong mười mét cuối cùng, đây là thời khắc quyết định. Sức bật của đàn ông trong nước được thể hiện đến mức cực hạn. Hạ Trí chỉ nhìn thôi là đã cảm thấy lòng dạ sôi trào, chỉ ước gì mau đến trận chung kết.

Vốn là Lục Trần tăng tốc sớm, Hạ Trí còn nghĩ đến cú bơi nước rút cuối cùng, chưa chắc anh ta có thể giữ được. Nhưng không ngờ chẳng những anh ta giữ được mà còn đang tăng tốc!

Khi chỉ còn ba đến năm mét cuối cùng, Hạ Trí biết rõ, Hà Kính Phong không thể thắng được Lục Trần.

“Thể lực và sức bật của Lục Trần đỉnh hơn nhiều so với những gì em nghĩ.” Hạ Trí nheo mắt nói: “Xem ra khi đến trận chung kết, chắc chắn thành tích của anh ta rất tốt.”

“Em đánh giá cao cậu ta đến vậy à?” Diệp Lân cười nói.

“Không phải đánh giá cao, em đây có niềm tin vào bản thân. Có đối thủ như em, Lục Trần mà không bơi nhanh hơn thì rõ là khinh thường em còn gì?” Hạ Trí nhìn bể bơi rồi nói.

Diệp Lân chỉ cảm thấy càng nhìn một Hạ Trí như thế lại khiến lòng anh yêu thích không thôi.

Tiếp theo là những trận thi đấu của nội dung khác, Trần Gia Nhuận xếp hạng nhì trong vòng bán kết bơi ếch nhưng anh ta vẫn rất căng thẳng. Còn Lâm Tiểu Thiên thì dễ dàng bước vào trận chung kết bơi tự do bốn trăm mét, Cảnh Lạc cũng đứng hạng nhất trong vòng loại tám trăm mét.

Càng khỏi phải bàn đến nội dung bơi bướm của Lạc Ly. Năm nay, có vài tân binh khá mạnh nhưng bọn họ thua hẳn Lạc Ly về mặt khí thế, huống hồ, làm gì có ai sánh kịp sức bật của anh cả Lạc.

Trận chung kết của toàn bộ nội dung thi đấu sẽ diễn ra vào tuần sau, mọi người có thời gian ngắn để điều chỉnh trạng thái.

Trên chuyến xe bus về trường, bỗng dưng Hạ Trí rất nhớ cái cảm giác dựa vào vai Diệp Lân mà ngủ.

“Em nói nhé, vai anh phải khỏi nhanh đấy.”

“Anh biết anh biết, nếu không thì sau này em không còn chỗ gối đầu ngủ nữa.” Diệp Lân buồn cười nói.

Trên đường về trường, vừa hay chiếc xe bus đi ngang qua một siêu thị khổng lồ. Trần Gia Nhuận áp sát vào cửa kính nhìn siêu thị với ánh mắt mong chờ, nói muốn vào đó mua chút đồ.

Nói thẳng ra là vì phải thi đấu hoặc là huấn luyện trong suốt khoảng thời gian này, đã lâu rồi anh ta không ra ngoài tản bộ.

Lạc Ly đề nghị với huấn luyện viên, hay là cho mọi người xuống xe tự do hành động, ai muốn mua đồ thì mua. 

Huấn luyện viên Bạch nhìn đồng hồ, gật đầu nói: “Được, thầy cho các em một tiếng để mua đồ dùng sinh hoạt, nhưng cấm tiệt ăn đồ ăn ngoài trong lúc thi đấu đấy, hiểu không?”

Cuối cùng, ánh mắt của huấn luyện viên Bạch dừng ở Trần Gia Nhuận.

“Em… em hiểu rồi…” Thật ra, Trần Gia Nhuận không hiểu tại sao cảnh cáo “ăn uống linh tinh” lại nhắm vào mình.

ọi người lần lượt xuống xe, huấn luyện viên Bạch dặn dò thêm một câu: “Diệp Lân, vai em bị thương, nếu muốn mua gì thì nhờ Hạ Trí mua đi.”

“Vâng.” Diệp Lân ghé sát vào tai Hạ Trí, nói muốn mua giấy vệ sinh, khăn,… 

Hạ Trí gật đầu, cậu định đứng dậy thì Diệp Lân lại túm lấy cậu.

Suýt thì Hạ Trí đã ngã ngồi xuống ghế, trong giây phút ấy, cậu nhớ đến việc Diệp Lân đang bị thương, tuyệt đối không thể va vào người anh được. Nhưng khi cậu vừa vịn lên hàng ghế trước để giữ vững thì Diệp Lân đã vươn tay kéo Hạ Trí lại, cho cậu ngồi lên người mình.

“Anh làm gì đó?” Hạ Trí hạ giọng.

“Em mua thêm cái loại siêu mỏng kia nữa.” Diệp Lân nói.

Hạ Trí đờ ra hai giây, siêu mỏng? Quần bơi hay là mũ bơi siêu mỏng?

Khi Diệp Lân nhấc người lên trên một chút, Hạ Trí bỗng chợt hiểu ra.

“Anh tự đi mà mua!”

Dứt lời, cậu bỏ xuống xe.

Vào siêu thị, mọi người túa ra bốn phía, nhưng bọn họ cũng chỉ đi dạo quanh quầy thực phẩm và vật dụng sinh hoạt hằng ngày.

Hạ Trí đẩy xe, cậu nghiêm túc chọn những thương hiệu Diệp Lân thường dùng, ném giấy vệ sinh, khăn, linh tinh vào xe đẩy.

Cậu luôn có mục tiêu mua đồ rõ ràng, chẳng mấy chốc, cậu đã đến quầy tự thanh toán. Khi đi ngang qua kệ hàng ở trước quầy tự thanh toán, cậu chần chừ đôi chút.

Mặc dù nghe có vẻ như “loại siêu mỏng” mà Diệp Lân nói là trêu cậu nhưng ai cũng đều có trận đấu, mỗi người này rảnh rang, có khi nó được việc cũng nên.

Thôi, mua!

Mua xong thì nhét vào túi, không để Trần Gia Nhuận phát hiện ra là được.

Hạ Trí vừa định vươn tay đến gần, định lấy hộp “siêu mỏng” kia, một giọng nói pha lẫn với ý cười vang lên sau lưng cậu.

“Nếu tôi là cậu thì tôi sẽ không chọn hiệu này đâu.”

“Hả?” Hạ Trí quay đầu lại, thế mà gặp được Lục Trần.

“Cậu không ngờ lại gặp phải tôi, hay là mua thứ không nên mua, hệt như con nít làm chuyện xấu bị tôi bắt quả tang nên mới tỏ vẻ kinh ngạc như thế?”

Lục Trần mặc áo khoác rộng rãi, cho một tay vào túi, tay còn lại đặt trên xe đẩy, đẹp trai rạng ngời không khác gì chụp ảnh quảng cáo cho siêu thị.

Lục Trần cứ tưởng Hạ Trí sẽ nói những câu như là “liên quan gì đến anh”, không ngờ sắc mặt của Hạ Trí vẫn không thay đổi tí nào.

“Hiệu này không tốt thì hiệu nào mới tốt?”

Lục Trần sửng sốt, cầm một chiếc hộp nhỏ ở cạnh rồi đưa cho cậu: “Hiệu này… khá là… trơn mượt, dễ dùng hơn.”

“Ồ, cảm ơn nhé.”

Chỉ thấy Hạ Trí lấy một lúc ba, bốn hộp, ném vào trong xe đẩy, sau đó đi thanh toán – khiến Lục Trần muốn trêu cậu một tí mà chẳng thốt thành lời.

Thấy Hạ Trí quét mã mấy hộp nhỏ kia, một cách tự nhiên, còn đặt sang bên kia quầy tự thanh toán như thể chúng chẳng khác gì kính bơi hay mũ bơi. 

Sau khi quét mã xong, Hạ Trí nhìn số tiền, cậu gọi điện thoại cho ai đó.

“Alo, Diệp Lân, tiền trong Wechat của em không đủ thanh toán, anh gửi bao lì xì cho em đi.”

“Hửm? Em mua gì mà đắt thế?”

“Chẳng phải là thứ siêu mỏng quỷ quái gì anh c ần sao, mau chuyển tiền cho em.”

Phong cách đòi tiền của Hạ Trí toát ra khí thế cướp bóc, Diệp Lân ngồi trên xe bus không thể kìm được, anh vươn ngón tay kề sát vào môi rồi mỉm cười.

Sau khi thanh toán xong, tay trái Hạ Trí xách túi nhựa, tay phải xách giấy vệ sinh, cậu là người đầu tiên quay về xe bus.

Huấn luyện viên Bạch rất hài lòng với tốc độ của cậu.

Vừa đến chỗ ngồi là Hạ Trí đã ném tất cả những hộp hình vuông nhỏ trong túi nhựa cho Diệp Lân.

“Loại siêu mỏng mà anh cần này, cầm lấy!”

“Em mua ít quá, anh ra sức thế này, lần nào anh cũng cảm thấy phải đeo hai cái mới an toàn.”

“Em không biết, người khác giới thiệu loại này dùng tốt.” Hạ Trí bắt đầu nghiêm túc cầm điện thoại, tìm kiếm những đánh giá về thương hiệu này. 

“Em không biết mình nên tìm hiểu trước khi mua sao?” Diệp Lân đưa ra lời khuyên quý giá một cách hết sức chân thành.

“Lục Trần nói thế đấy, nếu người ta đã đề nghị như vậy thì em cũng không tiện từ chối.”

“…Cùng loại với Lục Trần sao? Thế thì anh không muốn dùng.” Diệp Lân nhét hết toàn bộ hộp vào túi nhựa.

“Không sao, để em dùng, anh cứ tận hưởng cảm giác là được rồi.”

“Nếu đã là siêu mỏng rồi thì anh thà không dùng gì, thế mới là chân thực nhất.”

“Anh nằm mơ đi.”

Ai ngờ, vào tối hôm nay, trước khi tắt đèn, Diệp Lân bưng cốc nước chuẩn bị đi rửa mặt, vừa hay đụng phải Hạ Trí cũng đang cầm cốc nước quay về.

Diệp Lân đi bên trái, Hạ Trí cũng đi bên trái. Diệp Lân đi bên phải, Hạ Trí cũng bước về phía phải. 

Diệp Lân mỉm cười bất đắc dĩ: “Cưng à, em định làm gì thế?”

“Đêm nay em muốn ngủ với anh.”

“Muốn ngủ trên giường anh cũng được, còn muốn ngủ với anh ấy à, anh biết em còn trẻ còn khỏe khoắn, còn mua loại được Lục Trần đề cử, em muốn nhấc súng làm thử một lần là chuyện hiển nhiên. Nhưng em cũng thấy là anh đang bị thương mà, em nỡ sao?”

“Có gì mà không nỡ, ngày mai anh có thi đấu đâu.”

Vẻ mặt của Hạ Trí rất bình tĩnh, nhưng Diệp Lân thấy được vẻ háo hức trong mắt cậu.

Diệp Lân rất hối hận vì anh không đủ tàn nhẫn vào lúc thi vòng bán kết hai trăm mét, anh không thắng Lục Trần, làm tổn thương lòng tự trọng của anh ta. Không biết anh ta đã dạy cái quái gì cho Hạ Trí trong siêu thị nữa.

“Em để anh rửa mặt trước đã.”

“Qua được hôm nay thì còn có ngày mai.” Hạ Trí vỗ vai Diệp Lân với giọng điệu đầy ẩn ý sâu xa.

Diệp Lân chải răng nửa chừng, anh nhìn bồn rửa mặt, mãi mới thốt ra một câu: “Đáng yêu ghê.”

Khi anh quay về ký túc xá, anh nhận ra Hạ Trí đã chui vào chăn của mình từ lâu rồi, cậu đang bấm điện thoại. 

Cũng đúng, nếu Hạ Trí muốn “xử” Diệp Lân, bỏ qua cơ hội lần này rồi, chẳng biết khi nào mới tìm được cơ hội khác, làm sao cậu buông tha được?

Trần Gia Nhuận cũng đã rửa mặt rồi về, anh ta nhìn Diệp Lân bằng ánh mắt thương cảm rồi khẽ nói: “Anh Lân, có chuyện gì thì kêu cứu nhé.”

“Tôi kêu cứu thì cậu có đến cứu tôi không?”

“Để tôi còn kịp bịt tai lại.”

“Ừ, chiêu này hay đấy, ngày mai tôi sẽ mời Lạc Ly vào đây, chăm sóc cậu thật tốt.”

Diệp Lân không lề mề gì cả, dẫu sao thì nhóc con muốn làm chuyện kia với mình là chuyện tốt.

Anh vừa leo lên giường, xốc chăn lên thì Hạ Trí đã quay người lại, ném điện thoại đi và ôm lấy eo Diệp Lân.

Diệp Lân nằm nghiêng trên giường, trán của Hạ Trí hơi nghiêng về phía trước, lòng anh lập tức tan chảy, nhìn đầu Hạ Trí cứ vùi vào lồ ng ngực mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.