Trình Thước ngước đôi mắt đờ đẫn lên, tình cờ chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Lục Hoài Khiên.
Anh ngẩn người vài giây rồi cúi đầu xuống, chậm rãi đưa tay trái ra chạm vào chiếc chìa khóa. Cảm giác lạnh lẽo của kim loại chạm vào đầu ngón tay, anh vừa định cầm lên thì bên ngoài cửa sổ bỗng vang lên tiếng sấm chớp…
“Ầm…!”
Tiếng nổ bất ngờ khiến Trình Thước giật mình nắm chặt lấy lòng bàn tay của Lục Hoài Khiên. Những ngón tay siết chặt không kiểm soát, khớp xương hiện rõ dưới làn da căng, cánh tay run rẩy vì dùng lực quá mạnh.
Chiếc chìa khóa trượt khỏi kẽ ngón tay, rơi nhanh xuống đất, va chạm với mặt sàn tạo nên tiếng kêu trong trẻo.
“Keng…”
Lục Hoài Khiên ngẩng đầu nhìn Trình Thước. Người kia dường như đang chìm đắm trong một thế giới khác, hoàn toàn vô thức về hành động vừa rồi của mình.
Hắn lại đưa mắt nhìn xuống bàn tay phải đang bị Trình Thước nắm chặt, có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó.
Sau tiếng nổ dữ dội là vài tiếng vang trầm đục. Lục Hoài Khiên có thể cảm nhận được các khớp xương của đối phương siết chặt hơn, cơn run rẩy truyền qua lòng bàn tay.
Da thịt và xương cốt khi chống chọi với áp lực bên ngoài tạo nên cảm giác đau đớn. Cơn đau tăng dần theo thời gian, nhưng vẫn nằm trong giới hạn chịu đựng được của hắn.
Vì vậy, trên gương mặt Lục Hoài Khiên không hề hiện lên chút khó chịu nào, thậm chí khóe mắt và đuôi lông mày còn vương một nụ cười nhàn nhạt, thờ ơ.
Hắn vẫn giữ tư thế nửa ngồi xổm, dùng tay trái chưa bị nắm để nhặt chiếc chìa khóa dưới đất lên.
Bề mặt nhẵn bóng của miếng kim loại tạo thành một tấm gương méo, mặt gương nghiêng ngả, rung động, mơ hồ phản chiếu đường nét khuôn mặt của cả hai người, mờ ảo, méo mó, biến dạng.
Lục Hoài Khiên không hiểu sao lại thấy thú vị, nụ cười lan tràn nơi đuôi mắt đuôi mày, như dòng nước xuân.
Hắn dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp lấy chìa khóa, một lần nữa đưa đến trước mắt Trình Thước.
Đợi một lúc lâu mà Trình Thước vẫn không đón lấy.
Lục Hoài Khiên ngước mắt nhìn lên.
Trong tầm mắt, đôi mắt của Trình Thước mất tiêu cự, vô hồn trong một khoảng dài, không biết đang nghĩ gì. Áo khoác jean màu xanh cài nửa chừng, vạt áo cùng túi áo lơ lửng trong không trung, run rẩy theo gió đêm.
Lục Hoài Khiên bất đắc dĩ mỉm cười, dùng đầu ngón tay khẽ vén nắp túi áo khoác jean lên, tự ý bỏ chìa khóa vào trong.
Trình Thước chợt giật mình vì sự tiếp cận đột ngột của Lục Hoài Khiên. Anh sững người vài giây, sờ sờ túi áo, như vừa tỉnh mộng: “Cảm, cảm ơn.”
Ngón tay của bàn tay phải đang bị nắm giữ của Lục Hoài Khiên khẽ chạm vào mu bài tay Trình Thước: “Bây giờ cậu đã ổn chưa?”
Trình Thước đột ngột buông năm ngón tay ra, lúng túng rụt tay về: “Xin lỗi.”
“Không cần xin lỗi, bị nắm tay có mất miếng thịt nào đâu.” Lục Hoài Khiên đứng dậy vẫy vẫy cánh tay, lại hoạt động chân một chút: “Không sao đâu, cậu cứ nắm tự nhiên, cậu chủ động nhào vào lòng tôi cũng được, tôi rất hoan nghênh.”
Nói xong, hắn dang rộng vòng tay ra. Quả nhiên Trình Thước không đáp lại, hắn lại thong thả hạ tay xuống, không hề thấy ngượng ngùng.
Bên ngoài cửa sổ, chân trời u ám lại vang lên vài hồi sét, âm thanh nhỏ hơn nhiều so với lúc trước, cuối cùng biến mất tăm. Sau ánh chớp lóe lên rồi tắt, tiếng mưa bỗng nhiên bùng phát, dồn dập như tiếng trống, ào ạt trút xuống.
Mọi dấu hiệu đều cho thấy tiếng sấm đã dứt.
Không gian tĩnh lặng chỉ còn tiếng mưa rơi tí tách trên nền cứng, ngọn đèn trần trong phòng khách vẫn ảm đạm.
Nửa gương mặt của Trình Thước chìm trong bóng tối, anh cúi đầu, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối. Sau một hồi im lặng, đột nhiên anh hỏi không đầu không đuôi: “Từ đâu ra vậy?”
Ngừng một chút, anh nói thêm: “Chìa khóa của tôi ấy.”
Lục Hoài Khiên vẫn giữ phong cách nói năng cà khịa thường ngày, buông lời đáp: “Tôi biến ra đấy, vì tôi biết phép thuật biến đá thành vàng mà.”
Trình Thước nhíu mày: “Lúc trước anh rõ ràng nói là ảo thuật, giờ lại bảo là phép thuật?”
Lục Hoài Khiên sững người, rồi phá lên cười: “Được đấy, xem ra đã tỉnh táo thật rồi, phân biệt được ảo thuật và phép thuật luôn.”
Trình Thước trừng mắt nhìn hắn, định nói gì đó thì bị một hồi chuông điện thoại cắt ngang.
Chiếc điện thoại trên bàn trà rung lên, có cuộc gọi đến cho ông chủ Lục.
Lục Hoài Khiên cầm lên xem, hóa ra là Triệu Minh. Sau khi nhận cuộc gọi, hắn xoay người sang hướng khác để ánh đèn pin không chiếu thẳng vào mắt Trình Thước.
“Ông chủ Lục à, sao mày vẫn chưa đến quán bar vậy, có bị kẹt đường không?” Bên quán bar ồn ào, tiếng ồn từ phía Triệu Minh rất lớn: “Tao thấy bên ngoài mưa to quá.”
“Không có, giờ tao đang ở Phù Cừ Giai Uyển, đang…” Lục Hoài Khiên ngừng lại, liếc nhìn Trình Thước: “Đang thảo luận về sự khác biệt giữa ảo thuật và phép thuật với một người.”
Triệu Minh: ???
Chỉ nghe Lục Hoài Khiên nói một mạch: “Hiện giờ tao có việc nên không đi được, quán bar tạm thời nhờ mày, tao sẽ trả lương gấp đôi, trời mưa lượng khách chắc sẽ ít hơn, mày có thể xử lý được mà, tao tin tưởng mày, bye.”
Rồi hắn dứt khoát cúp máy.
Thấy bên cạnh Trình Thước còn chỗ trống, Lục Hoài Khiên ngồi xuống sofa, chưa đầy nửa phút sau đã nằm dài ra, hai tay gối đầu, mắt nhìn lên trần nhà: “Tuy sét chắc đã hết rồi, nhưng tôi nghĩ vẫn nên ở lại đợi điện cùng cậu.”
“Có cảm động không?” Hắn đột nhiên xoay đầu nhìn Trình Thước: “Một thương nhân tinh tường quyết định từ bỏ một phần thu nhập tối nay, để lấy lòng người khác đấy.”
Ánh mắt giao nhau, Trình Thước chợt thấy nghẹn ngào khó tả.
Anh vội vàng quay đi, tránh ánh mắt của Lục Hoài Khiên, nhưng cảm giác khác lạ trong lồng ng.ực vẫn đang lan tỏa. Anh cứng nhắc chuyển chủ đề: “Ý tôi lúc nãy là anh nhặt được chìa khóa của tôi ở đâu?”
Lại một câu không đầu không đuôi, Lục Hoài Khiên không phản ứng kịp: “Gì cơ?”
Trình Thước giải thích: “Tôi hỏi ‘từ đâu ra’, ý là anh nhặt được chìa khóa của tôi ở đâu?”
“À, cậu nói cái đó.” Lục Hoài Khiên đáp: “Ở dưới bồn rửa trong nhà vệ sinh.”
Nói xong, hắn điều chỉnh lại tư thế nằm.
Đầu Lục Hoài Khiên gối lên đỉ.nh tựa sofa, nên dù nằm kiểu gì thì lưng vẫn bị treo lơ lửng, thật sự không thoải mái. Điều chỉnh mấy lần không ổn, đành phải ngồi dậy lấy một cái gối tựa lưng, đúng là tuổi tác càng lớn lưng càng không được như xưa, phải bảo vệ ngay từ bây giờ thôi.
Nghĩ vậy, Lục Hoài Khiên lại lấy thêm một cái gối, đưa về phía Trình Thước: “Cậu có thể dùng nó để kê…”
Chiếc gối trong tay bị Trình Thước giật phắt đi.
Chỉ thấy Trình Thước ôm gối trong lòng, cằm tựa lên đ.ỉnh gối, hơi cong lưng, đầu cúi xuống, nửa thân trên co lại thành một quả cầu, rõ ràng là tư thế “đừng ai làm phiền tôi”.
Lục Hoài Khiên âm thầm nuốt chữ “lưng” vào bụng, nằm xuống lại sofa, bên cạnh Trình Thước.
Trong lòng tự nhủ thôi kệ đi, cậu ta vui là được.
Mất điện quá lâu, cư dân trong group chat chung cư dần trở nên sốt ruột, không biết ai đầu tiên than phiền một câu mà group chat bỗng náo loạn lên, mọi người lần lượt hỏi quản trị viên rốt cuộc khi nào có điện, điện thoại rung liên tục, muốn không để ý cũng khó.
Lục Hoài Khiên bị làm phiền đến phát chán, mới ngồi dậy xem điện thoại. Hắn tắt âm thanh trước, rồi lướt xem tin nhắn, toàn là than phiền, không có thông tin chính xác nào về thời gian có điện.
Dù có thông tin cũng chưa chắc đã đáng tin, ví dụ như quản trị viên nói 11 giờ sẽ có điện, đợi đến 11 giờ vẫn không có, thì sao? Có thể đánh quản trị viên một trận để hả giận không?
Hiển nhiên là không thể.
Nên sau đó Lục Hoài Khiên lười không xem nữa, chi bằng cứ đợi, chỉ là hơi buồn chán.
Thực ra lúc này rất thích hợp để nói chuyện với Trình Thước, cũng là một trong số ít niềm vui của Lục Hoài Khiên.
Đùa giỡn người khác quả thật rất thú vị với Lục Hoài Khiên, chỉ tiếc là người bị ghẹo không mấy vui vẻ. Hắn hiểu rõ điều này, nhưng vẫn không kìm được bản thân, nên hắn thấy mình cũng khá xấu tính.
Giờ nhìn Trình Thước hoảng hốt, luống cuống đến tội nghiệp, cáo già hiếm khi động lòng trắc ẩn, quyết định tạm thời im lặng, không muốn làm người ta thêm phiền lòng nữa.
Lục Hoài Khiên nằm một bên, lặng lẽ suy nghĩ về công việc ở quán bar, nào là nguồn hàng, chương trình khuyến mãi... Nghĩ mãi đến khi cảm thấy buồn ngủ, có lẽ vì những tính toán này quá mệt óc.
Thời gian trôi qua thầm lặng, cơn mưa rào dần thưa thớt, gió dữ trở nên dịu nhẹ, sự tĩnh mịch trong bóng tối cuối cùng chuyển thành sự yên bình của đêm khuya vắng lặng.
Không biết đã trôi qua bao lâu, tâm trí Lục Hoài Khiên bất giác trở nên trống rỗng, hắn thực sự lười nghĩ đến chuyện làm ăn, mí mắt díu lại, ý thức mơ màng, đang trôi dạt vào giấc ngủ thì bên tai vang lên giọng nói của Trình Thước.
“Ê, Lục Hoài Khiên, sao anh không nói gì vậy?”
Lục Hoài Khiên chợt mở mắt, có vẻ tỉnh táo hơn đôi chút.
“Cậu muốn tôi nói chuyện sao?” Lục Hoài Khiên trở mình, nằm nghiêng, tay trái chống đầu nhìn Trình Thước: “Tôi cứ tưởng cậu sẽ chê phiền.”
“Vậy anh cũng khá là hiểu mình đấy.” Trình Thước nói.
Lục Hoài Khiên khẽ cười.
Hắn giơ tay phải lên ngắm nghía vài cái, dưới ánh sáng chiếu nghiêng, mơ hồ thấy được những vết cào còn chưa tan, không khỏi cảm thán: “Cậu khỏe thật đấy.”
Trình Thước nhất thời câm nín.
Lục Hoài Khiên vẫy tay trước mặt Trình Thước: “Cậu cào đấy, đừng nói là quên rồi nha?”
Trình Thước cứng người, im lặng hồi lâu.
Lục Hoài Khiên liếc nhìn Trình Thước một cái, rồi nằm ngửa ra nhìn trần nhà, lần này chỉ có tay trái gối sau đầu, tay phải buông thõng trên ghế sofa, nhắm mắt ngáp một cái: “Tôi buồn ngủ quá.”
Trình Thước cứng đờ tại chỗ một lúc, rồi vứt cái gối ôm trong lòng xuống, nhích người về phía đối phương, cúi đầu quan sát lòng bàn tay Lục Hoài Khiên.
Trong môi trường tối tăm, Trình Thước không nhìn rõ lắm, sau khi suy nghĩ một chút, anh lấy điện thoại từ túi quần ra, bật đèn pin lên.
Trước tiên chiếu tia sáng vào lòng bàn tay một vòng, sau đó thử nâng tay phải của Lục Hoài Khiên lên, thấy đối phương không phản kháng, thì lật sang mu bàn tay rọi thêm một vòng, sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, Trình Thước không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm: “May là không rách da.”
Anh im lặng một lát, nói bằng giọng rất nhẹ: “Xin lỗi.”
Lời vừa dứt, nhưng không ai đáp lại, Trình Thước tự biết mình có lỗi, anh mím môi, đang định rút tay về…
Lục Hoài Khiên đột nhiên lật cổ tay, nắm chặt đầu ngón tay của Trình Thước.
Hơi ấm lan tỏa, những vết chai trên ngón tay Lục Hoài Khiên cọ xát vào da thịt anh, cảm giác ngứa ngáy khó tả, Trình Thước theo phản xạ muốn rút ra, đối phương lại càng nắm chặt hơn: “Buông, buông ra.”
Lục Hoài Khiên hé mở mí mắt, liếc xéo nhìn Trình Thước một cái, nửa cười nửa không: “Giúp cậu nhớ lại nè, lúc nãy cậu cũng nắm tay tôi như thế này đấy.”