Cơn say vẫn chưa tan hẳn. Vừa ngồi dậy, Trình Thước đã thấy choáng váng, mắc ói. Anh dụi đôi mắt cay xè, xỏ vào đôi dép lê đã méo mó từ lâu, nhưng không đứng dậy ngay mà ngồi thừ bên mép giường, đợi đến khi những tàn dư của cơn ác mộng tan biến hoàn toàn.
Như thường lệ, anh gộp bữa sáng và bữa trưa làm một. Ăn xong, tiện tay rửa chén bát, rồi bỗng dưng chẳng biết nên làm gì tiếp theo.
Chủ nhật này, lẽ ra anh phải vẽ bản thảo cho khách hàng, vẽ đến tám chín giờ tối, sau đó tranh thủ xem một bộ phim hoặc xen livestream trận đấu của đội tuyển yêu thích. Một ngày vừa bận rộn vừa trọn vẹn.
Nếu như Lục Hoài Khiên không rủ anh đến quán bar Mạc Lam.
Lục Hoài Khiên.
Trình Thước cụp mắt, ánh nhìn trống rỗng trong vài giây. Anh mím môi, như chợt nhớ ra điều gì đó, đột nhiên bật dậy khỏi sofa, sải bước nhanh về phòng ngủ, gần như chạy.
Dừng lại bên mép giường, anh nhìn quanh nhưng không thấy điện thoại đâu. Anh vội vàng lật tung chăn, góc chăn quệt xuống đất, vướng một lớp bụi mỏng, nhưng vẫn không thấy. Anh chộp lấy cái gối ném đi một bên…
Cuối cùng cũng tìm thấy.
Điện thoại.
Anh mở WeChat, lướt qua danh sách, tìm kiếm avatar quen thuộc. Có hai tin nhắn chưa đọc.
Hai mươi mốt phút sau khi anh gửi lì xì, lúc tám giờ bốn mươi ba tối hôm qua, Lục Hoài Khiên nhắn lại: Sao tự dưng gửi lì xì cho tôi?
Năm phút sau, hắn gửi thêm một sticker chó Samoyed với dấu hỏi, như thể để xoa dịu bầu không khí lúng túng.
Nhưng lúc đó, Trình Thước đã say mèm, thế nên cứ thế bỏ mặc đối phương hơn một tiếng đồng hồ.
Sau đó, Lục Hoài Khiên gửi tin thứ hai: Bia ngon không?
Không ngon. Trình Thước nghĩ. Anh thề sẽ không bao giờ say nữa.
Lì xì vẫn chưa được nhận, dòng chữ trắng “Chúc bạn Phát tài phát lộc, đại cát đại lợi” nổi bật trên khung nền cam rực, chói mắt như muốn nhắc anh về chuyện ngu ngốc mình đã làm trong cơn bốc đồng.
Nhưng cũng may, chính vì đầu óc không tỉnh táo lúc đó mà anh quên đổi lời chúc mặc định thành “tiền bia”. Vẫn còn có thể cứu vãn.
Trình Thước ấn giữ tin nhắn đầu tiên, gõ: Xin lỗi, tôi gửi nhầm người.
Gửi.
Rồi lại ấn trả lời tin nhắn thứ hai: Bình thường thôi.
Gửi.
Anh không có ý định kéo dài cuộc trò chuyện. Giải thích xong chuyện lì xì, Trình Thước cảm thấy cũng chẳng còn gì để nói nữa. Anh vừa định ném điện thoại về phía gối thì lòng bàn tay bất ngờ rung lên.
Phản hồi ngay lập tức.
Nhà tư bản ông chủ Lục không có đạo đức: Tối qua đi đâu mà bận thế, cả đêm không trả lời tin nhắn của tôi, tôi buồn lắm đóo nha
Trình Thước theo thói quen bỏ qua mấy từ biểu đạt cảm xúc, chẳng hạn như năm chữ cuối cùng. Anh biết Lục Hoài Khiên thích nói quá, nên bèn nhắn: Lúc anh nhắn, tôi đã say không còn biết gì.
Nhà tư bản ông chủ Lục không có đạo đức: Mượn rượu giải sầu à?
Trình Thước: Bia anh đưa tôi, không uống thì phí.
Anh lảng tránh câu hỏi.
May mà Lục Hoài Khiên không truy hỏi thêm: Chiều nay rảnh không?
Trình Thước: Có chuyện gì?
Nhà tư bản ông chủ Lục không có đạo đức: Không có chuyện gì cũng có thể đến chơi mà!
Trình Thước: Xin lỗi, tôi bận ở thế giới 2D rồi.
Nhà tư bản ông chủ Lục không có đạo đức: Thế giới 2D?
Trình Thước: Tôi là họa sĩ, thỉnh thoảng nhận vẽ kiếm thêm.
Nhà tư bản ông chủ Lục không có đạo đức: Khoan đã, lần đầu cậu đến Phù Cừ Giai Uyển, còn nói mình là sinh viên, không có thu nhập, nên tôi mới giảm giá thuê nhà cho cậu mà?
Trình Thước đang định đáp lại thì khách hàng đột nhiên gửi tin nhắn. Anh đành quay sang dỗ dành khách, dù sao người ta cũng đã trả tiền, thái độ phục vụ phải tốt, biết đâu sau này còn có cơ hội hợp tác.
Hai mươi phút sau.
Nhà tư bản ông chủ Lục không có đạo đức: Tôi có thứ muốn đưa cho cậu, có lẽ… khá quan trọng.
Trình Thước nhìn tin nhắn, lúc này mới sực nhớ, vừa rồi anh lại “trả lời bằng ý nghĩ”. Chính là cái kiểu nghĩ mình đã nhắn tin, nhưng thực tế chẳng có dòng nào được gửi đi.
Anh vẫn luôn cho rằng đây là dấu hiệu của một mối quan hệ thân thiết. Mặc dù, rất nhiều người xung quanh không đồng tình với suy nghĩ này.
Trình Thước: Gì vậy?
Nhà tư bản ông chủ Lục không có đạo đức: Cậu tới rồi sẽ biết /ngại ngùng/
Trình Thước nhíu mày. Lại còn làm màu, như thể không nói ra thì chịu không nổi vậy.
Trình Thước: Gì mà không thể nói trước?
Nhà tư bản ông chủ Lục không có đạo đức: Chủ yếu là tôi cũng không chắc trong đó có gì.
Đang đùa cợt với nhau à?
Trình Thước: ?
Nhà tư bản ông chủ Lục không có đạo đức:
Thấy đối phương nhất quyết úp mở, Trình Thước biết có hỏi thêm cũng vô ích. Từ trước đến nay, anh chưa từng thắng nổi Lục Hoài Khiên trong mấy cuộc đấu mồm kiểu này, một lần cũng không.
Mà anh cũng chẳng buồn đôi co. Có lẽ bia vẫn chưa hoàn toàn tan hết khỏi cơ thể, cả người anh cứ thấy uể oải. Bình thường vốn đã không thích giao tiếp, lúc này lại càng cảm thấy xã giao là chuyện tốn sức.
Không nói thì thôi, không nói thì anh khỏi đi. Dù thứ đó có quan trọng đến đâu, cũng không quan trọng bằng chuyện anh kiếm tiền.
Buổi chiều này, ngủ một giấc cho đã, format lại bộ não.
Trình Thước ném điện thoại về phía gối, đầu ngả xuống, nhắm mắt rồi lại mở ra. Nghĩ một lát, anh cầm điện thoại đặt xa hơn, để lên tủ đầu giường, sau đó mới chui lại vào trong chăn, kéo chăn phủ kín nửa mặt.
Bắt đầu ngủ.
Bên tai, tiếng rung khẽ vang lên.
Không biết có phải tin nhắn của Lục Hoài Khiên không.
Không đọc. Anh không muốn làm bạn với một người không chịu nói thẳng.
Trình Thước kéo chăn lên cao hơn, như thể làm vậy thì sẽ không còn nghe thấy gì nữa.
Nhưng tiếng rung không vang lên nữa.
Giống như anh mong đợi.
Năm phút sau.
Trình Thước trở mình.
Lại năm phút nữa trôi qua.
Anh lại trở mình lần nữa, rồi tự nhủ từ giờ đến lúc ngủ không được cử động nữa.
Thế nên anh nhắm chặt mắt, nằm im bất động, cứng đờ trong chăn thêm nửa tiếng.
Cuối cùng, như chấp nhận số phận, anh hất chăn ngồi dậy, mò lấy điện thoại, mở WeChat.
Tin nhắn từ bốn mươi phút trước.
Nhà tư bản ông chủ Lục không có đạo đức: Đến không? Cho tôi một câu trả lời chắc chắn đi!
Nhìn dòng tin nhắn, anh im lặng hồi lâu, thở dài một hơi rồi lục trong cặp lấy chìa khóa nhà.
Ngồi tàu điện ngầm.
Lại thêm một tiếng đồng hồ di chuyển.
Dài dằng dặc, chán ngắt thấy mồ.
Thực ra anh có thể gọi taxi, nhưng không thích.
Với anh, taxi là một không gian kín và chật hẹp. Tin tức về tài xế taxi cố ý cướp bóc, giết người phi tang cũng không phải chưa từng xem.
So với đó, tàu điện ngầm đông người, không gian mở, rủi ro thấp hơn. Đó là lựa chọn tối ưu trong lòng anh.
Đứng trước cửa quán bar, anh ngước nhìn biển hiệu, có vẻ chần chừ một chút, cuối cùng vẫn đẩy cửa bước vào.
Bên trong, lác đác vài vị khách.
A Duật đang trực ca sau quầy bar, thấy anh thì vẫy tay chào: “Trình Thước!”
Anh cũng giơ tay đáp lại.
Có lẽ vì Lục Hoài Khiên, nhân viên quán bar ai cũng biết tên anh, không chỉ riêng A Duật.
Chưa đợi anh lên tiếng, A Duật đã đoán trước: “Ông chủ Lục nói đang đợi cậu trên tầng hai đó.”
Anh khựng lại, gật đầu cảm ơn rồi đi về phía cầu thang.
Phía sau, A Duật ân cần hỏi: “Cậu biết cầu thang lên tầng hai chứ?”
“Tôi biết.”
Anh từng ngủ ở đó rồi.
Lên đến cuối cầu thang, phòng khách nhỏ trên tầng hai sáng đèn. Trình Thước thấy Lục Hoài Khiên tựa vào sofa, dáng vẻ lười biếng, nhàn nhã, lúc nào cũng ngồi không ra dáng.
“Cậu đến rồi.” Lục Hoài Khiên trông có vẻ hờ hững, nhưng khi thấy Trình Thước, ánh mắt lại lóe lên chút sáng.
“Cậu không trả lời tin nhắn của tôi, cứ tưởng cậu không đến nữa, hóa ra là muốn cho tôi một bất ngờ à?”
Trình Thước không còn gì để nói, bất lực, lười phản bác.
Anh đã quen rồi.
“Nào nào, ngồi đi.” Lục Hoài Khiên vẫy tay, vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh, rồi cầm cái cốc úp ngược trên bàn trà lên, rót cho anh một cốc nước nóng.
“Không cần đâu, tôi không khát.” Anh đón lấy nhưng không uống, chỉ cúi người đặt cốc xuống bàn trà, rồi đi thẳng vào vấn đề: “Anh muốn đưa tôi cái gì?”
Lục Hoài Khiên nghe vậy, sắc mặt thoáng thay đổi, nhưng chỉ trong chớp mắt: “Quan hệ của hai đứa mình thế này, lâu rồi không gặp, chẳng lẽ không tâm sự chút à?”
Anh nhíu mày.
“Anh nói có thứ rất quan trọng muốn đưa tôi, nên tôi mới đến.”
Ánh mắt Lục Hoài Khiên dừng lại trong thoáng chốc, rồi nhanh chóng né đi.
“Thực ra… có vẻ cũng không quan trọng lắm.”
Thấy anh im lặng, hắn lại nói thêm: “Tôi cũng không biết đối với cậu, nó có quan trọng hay không.”
Hôm nay Lục Hoài Khiên có gì đó rất lạ.
Anh nhìn hắn, trầm giọng: “Có gì thì nói thẳng, đừng vòng vo, khỏi mất thời gian của cả hai.”
“… Được rồi.”
Nụ cười trên mặt Lục Hoài Khiên dần nhạt đi. Hắn hiếm khi trầm mặc lâu như vậy, cuối cùng thậm chí còn không cười nữa, vẻ mặt nghiêm túc hơn vài phần.
“Tôi đã do dự rất lâu.”
“Tôi không biết có nên đưa nó cho cậu không. Tôi nghĩ cậu có quyền biết về sự tồn tại của nó… nhưng lại sợ khi cậu thấy sẽ tức giận.”
Nói rồi, hắn lấy từ dưới gối sofa ra một phong bì, đưa cho anh.
Không có chữ nào trên đó.
Anh nhíu mày, nghi hoặc: “Đây là… gì?”
“Tôi chưa từng mở nó, nên tôi cũng không biết.”
Trình Thước xé phong bì ra, rút tờ giấy bên trong ra, tờ giấy gấp được mở ra, ánh mắt dời xuống, hai hàng chữ nổi bật, nét chữ uyển chuyển, nét bút quen thuộc…
Trình Thước thân yêu:
Mẹ là Hà Nhân.
Trong khoảnh khắc, sắc mặt Trình Thước trở nên vô cùng khó coi, trên đời này, ai cũng có thể gọi anh là thân yêu, chỉ có Hà Nhân và Trình Vũ là không xứng.
Anh mím chặt môi thành một đường thẳng, lướt qua nội dung trên tờ giấy.
Bởi vì chưa bao giờ cần phải đọc kỹ.
Cũng không khác mấy so với tin nhắn quấy rối Hà Nhân gửi trước đây.
Trước tiên là bày tỏ hối lỗi về những việc làm năm đó, sau đó liên tục nhấn mạnh không phải cố ý, chỉ là nhất thời nông nổi, rồi truy đến cội nguồn, bắt đầu trách móc Trình Vũ, nếu Trình Vũ không cưỡng hiếp trong hôn nhân, thị cũng sẽ không ghét nhóc Trình Thước như vậy, cuối cùng thì thị ly hôn với Trình Vũ rồi, nên thị được giải thoát, thị được tự do, thị bắt đầu có tâm trạng sám hối, trong thư xin lỗi của Hà Nhân luôn tìm đủ mọi lý do cho hành vi của mình, tránh nặng tìm nhẹ, cực kỳ giả tạo.
Nét bút chuyển hướng, lại bắt đầu nói về tiền, như thể sợ Trình Thước quên mất, mùa xuân thứ hai của thị đã kết hôn với một tỷ phú, lần nào lần nấy, nhất định phải khiến người ta tởm lợm bằng một câu, thiếu tiền thì tìm thị mà xin, xin bao nhiêu thị cho bấy nhiêu, nói như thể Trình Thước bây giờ rất thiếu tiền vậy, thực ra anh chỉ muốn cắt đứt liên lạc với Hà Nhân.
Nhưng lần này, ở cuối thư, thị lại có sáng tạo mới khi nhắc một câu, thị muốn xây dựng một công viên giải trí lớn, nếu sau này có cơ hội, thị muốn dẫn anh đi chơi, bù đắp cho những tiếc nuối năm xưa.
Tiếc nuối.
Trình Thước cảm thấy như bị từ này đâm một nhát sau lưng. Những cơn ác mộng đeo bám anh suốt ngày qua ngày, năm qua năm, trong mắt Hà Nhân, thực ra chỉ là cái gọi là tiếc nuối. Anh không hiểu vì sao thị phải nói chuyện kiếm tiền theo cách đường hoàng như vậy, như thể xây công viên giải trí là vì anh, như thể nếu năm đó không có chuyện này, bây giờ thị đã không phải vất vả tìm đất, không phải vì thế mà ăn không ngon, ngủ không yên, ngày đêm hao tâm tổn trí.
Từ hồi cấp hai, anh đã không còn chờ mong một lời xin lỗi từ Hà Nhân, nhưng anh không hiểu vì sao thị lại cố chấp muốn có sự tha thứ của anh đến vậy, như thể cuộc đời thị chỉ đang đợi anh nói một câu “Không sao cả” thì mới có thể buông bỏ, mới có thể trọn vẹn. Nhưng dựa vào đâu mà anh phải khiến cuộc đời Hà Nhân viên mãn?
Hai tay anh run lên không kìm được, tờ giấy trong tay bị siết đến nhăn nhúm.
Trình Thước nhắm mắt, hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi mở ra. Anh gấp tờ giấy làm đôi, rồi lại gấp đôi lần nữa, ngay trước mặt Lục Hoài Khiên, từ từ xé nát lá thư thành từng mảnh, tiện tay ném vào thùng rác bên chân.
Những mảnh giấy vụn hình thù lộn xộn rơi vào chiếc túi rác đen trống rỗng, trắng đến chói mắt.
Anh nhìn về phía Lục Hoài Khiên.
“Đây chính là thứ anh nói là rất quan trọng?”
Trình Thước nhíu chặt mày.
“Hà Nhân đã nói gì với anh để thuyết phục anh đưa bức thư này cho tôi?”
Lục Hoài Khiên hiếm khi im lặng một lúc lâu như vậy.
“Chị ta không nói gì cả, chỉ nhờ tôi chuyển thư cho cậu.”
“Vậy tại sao anh lại đồng ý?” Trình Thước nhìn thẳng vào mắt Lục Hoài Khiên.
“Hai phần trăm cổ phần có thể khiến anh ra tay giúp đỡ, giúp bà ta thuyết phục em trai anh chuyển nhượng quyền sử dụng đất vì giấc mơ công viên giải trí của bà ta, tôi có thể hiểu. Thương nhân mà, đều chạy theo lợi nhuận cả. Nhưng chẳng lẽ trong đó còn bao gồm cả việc giúp Hà Nhân gửi một lá thư vô nghĩa sao?”
Trình Thước khẽ bật cười mỉa mai, sắc mặt dần lạnh đi.
“À, tôi hiểu rồi. Hai người là đối tác, nên anh không tiện từ chối thẳng, phải chừa lại chút thể diện cho bà ta. Đây chính là cách anh làm việc.”
“Sau này, nếu bà ta nhờ anh chuyển thứ gì nữa, cứ giả vờ nhận rồi ném đi. Bất cứ thứ gì từ Hà Nhân, tôi đều không nhận. Như vậy, anh cũng đỡ khó xử.”
Nói rồi anh quay người bỏ đi, không ngoái đầu lại.
“Trình Thước!”
Lục Hoài Khiên đột ngột đứng dậy.
“Tối qua, khoảng chín giờ, Hà Nhân lại đến quán bar. Chị ta để bức thư này lên quầy, bảo tôi rằng nếu gặp cậu thì chuyển lại. Nói xong, chị ta lập tức rời đi, không để tôi có thời gian suy nghĩ.”
“Tôi biết cậu và Hà Nhân có khúc mắc, nhưng không rõ mức độ đến đâu. Tôi cũng không biết những gì chị ta đã làm với cậu có thể tha thứ hay không, cậu có đang chờ lời xin lỗi của chị ta không. Vì vậy, tôi cũng đã nói rồi, tôi không biết có nên chuyển lá thư này cho cậu hay không.”
Trình Thước khẽ nhếch môi, nụ cười lơ lửng trên mặt: “Vậy sao?”
Lục Hoài Khiên nhìn thẳng vào mắt Trình Thước vài giây, rồi thở ra một hơi: “Được rồi, tôi thừa nhận, đó chỉ là một phần lý do.”
“Cuộc trò chuyện giữa cậu và chị ta ở quán bar chẳng thể xem là thân thiện, thậm chí có thể nói là rất tệ. Tôi có thể đoán, cậu hẳn là cực kỳ ghét chị ta.”
“Lì xì cậu gửi cho tôi đúng bằng giá một chai bia, tôi đại khái đoán được ý cậu. Nếu lúc đó, tôi nhắn tin bảo rằng mình đang giữ một lá thư do Hà Nhân nhờ chuyển cho cậu, cậu sẽ từ chối, cậu sẽ không đến quán bar. Trong lòng cậu, tôi sẽ trở thành đồng minh của Hà Nhân, và giữa chúng ta sẽ có một ranh giới rõ ràng.”
Trình Thước im lặng vài giây: “Vậy anh nghĩ vì sao bây giờ tôi lại đứng ở đây?”
Sắc mặt Lục Hoài Khiên khẽ biến đổi: “Xin lỗi.”
Hắn ngừng một chút rồi mới tiếp tục: “Tôi có thể chọn cách vứt thẳng lá thư này đi, nhưng tôi không làm vậy. Vì nếu ném nó đi, tức là tôi đã tự tay chôn vùi câu chuyện phía sau nó. Tôi biết tính cách cậu sẽ không bao giờ kể cho tôi nghe những chuyện này, nhưng tôi lại muốn hiểu nhiều hơn về cậu. Tôi thừa nhận mình hèn hạ, đây là sự ích kỷ của tôi.”
Lục Hoài Khiên nhìn thẳng vào Trình Thước, nghiêm túc nói: “Nếu tôi vô tình làm tổn thương cậu, thì tôi xin lỗi.”
Nhưng Trình Thước chỉ lảng ánh mắt sang nơi khác: “Chuyện phía sau lá thư này rất tẻ nhạt. Kể ra cũng chỉ khiến anh thấy nhàm chán, không đáng để tò mò.”
Lục Hoài Khiên lại khẽ nói thêm một câu “Xin lỗi”.
Hắn trầm giọng: “Tôi hẹn gặp cậu là để giải thích rõ về hai phần trăm cổ phần. Chuyện này không thể kéo dài thêm, hơn nữa, nhất định phải nói trực tiếp.”
“Hôm qua, tôi chỉ làm ra vẻ đồng ý với Hà Nhân. Sau đó tôi có thể nói với chị ta rằng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng đáng tiếc, Hoài Hiên kiên quyết từ chối. Nhưng thực tế, tôi chưa từng nói giúp chị ta một câu nào trước mặt Hoài Hiên. Tôi làm vậy là để không đắc tội với ai.”
“Là anh đồng ý với điều kiện của Hà Nhân trước, rồi bà ta mới nhìn thấy tôi, sau đó đột nhiên quay sang xin lỗi tôi một cách khó hiểu. Logic của tôi chưa đến mức kém như vậy. Giờ anh không cần đổi giọng, nói rằng mình chỉ giả vờ đồng ý với bà ta, như thế sẽ càng khiến anh trông chân thành hơn.”
Trình Thước hờ hững nói: “Tôi nghĩ hai phần trăm cổ phần là một điều kiện rất hấp dẫn, anh không cần phủ nhận.”
“Đúng, lúc tôi đồng ý với chị ta, tôi không biết giữa hai người có khúc mắc. Nhưng ngay từ đầu, tôi đã không muốn kết thù với ai. Tôi không làm ăn trong giới thương trường, nhưng Hoài Hiên thì có, tôi không thể khiến Hoài Hiên có thêm kẻ địch.”
Nói xong, Lục Hoài Khiên dừng lại vài giây. Hiếm khi hắn có lúc thiếu chắc chắn như thế này, giọng nói cũng nhẹ hẳn đi: “Cậu tin tôi không?”
Trình Thước im lặng một lát: “Tôi không biết.”
“Tại sao?”
Trình Thước cụp mắt: “Anh thử đứng ở góc độ của tôi mà nghĩ xem. Anh khéo ăn khéo nói, khôn khéo mọi bề, biết cách nói những lời dễ nghe, những lời xã giao. Anh biết nên nói gì để làm hài lòng từng người. Vậy nên tôi không thể phân biệt được mình là người nghe anh nói lời thật lòng, hay chỉ là một trong số những người anh đang cố gắng làm hài lòng.”
Lục Hoài Khiên bỗng sững người.
“Xin lỗi nhé, anh nói nghe có vẻ chân thành đấy. Nhưng có lẽ vấn đề là ở tôi. Tôi phòng bị quá mức rồi.”
Trình Thước quay người đi được vài bước, rồi như nhớ ra gì đó, bỗng dừng lại: “Lì xì tôi gửi anh hôm qua, anh có thể cân nhắc nhận lấy.”
Sau đó, tiếng bước chân dồn dập vang lên, bóng dáng cậu nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
Lục Hoài Khiên ngả người xuống sofa, nhắm mắt lại. Hắn không đuổi theo, vì có đuổi theo cũng chẳng biết phải nói gì. Những điều nên nói và không nên nói, hắn đều đã nói hết, không có nửa câu giả dối.
Tối qua, Trình Thước gửi lì xì cho hắn, rồi mặc kệ hắn cả đêm không trả lời. Ý nghĩa phía sau đó, hắn có thể đoán ra đại khái…
Tôi không muốn nợ anh, cũng không để anh nợ tôi. Tiền bia trả anh, chúng ta coi như không ai mắc nợ ai. Nếu anh hiểu được ý tôi, thì cứ ngầm hiểu với nhau, từ từ để mối quan hệ này nhạt đi. Dù sao, nói thẳng ra chỉ khiến cả hai thêm khó xử.
Lục Hoài Khiên bỗng thấy Trình Thước nói rất đúng. Hắn khéo léo, giả tạo, lập trường không rõ ràng, luôn biết cách làm hài lòng tất cả mọi người.
Hắn giống như cậu bé chăn cừu trong truyện cổ tích, cứ trộn lẫn thật giả trong lời nói, để rồi đến ngày chỉ toàn nói thật, cũng chẳng ai tin hắn nữa.
Lục Hoài Khiên khoanh tay, chống lên trán, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười tự giễu.