Cocktail Blue - Trà Các

Chương 28: Trả thù




Lại một ngày thứ Bảy.

Sau cánh cửa kính của quán bar, một bóng người lén lút xuất hiện, dáng vẻ khả nghi.

Người đó mặc quần thể thao đen, giày xanh, áo khoác jean xanh, tóc xanh khói, đeo khẩu trang xanh nhạt che kín gần nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt đen.

Anh ta thỉnh thoảng liếc về phía quầy bar rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cứ quanh quẩn trước cửa, do dự hồi lâu, không chịu rời đi mà cũng chẳng dám bước vào.

A Duật thực ra đã để ý từ lâu. Đúng lúc vừa mang xong một ly cà phê, thấy vẫn còn chút thời gian rảnh, cậu ta thầm nghĩ, hay là ra hỏi thẳng nhỉ?

Ai ngờ người nọ như có linh tính, cuối cùng cũng đẩy cửa bước vào. Trước tiên liếc nhìn xung quanh, sau đó đi thẳng đến quầy bar. Đứng yên một chỗ, anh ta lại đảo mắt một lượt, như để xác nhận lần nữa rằng người mình tìm không có ở đây, lúc này mới đưa tay kéo khẩu trang xuống dưới cằm, để lộ nửa gương mặt sắc nét.

Hai người đối diện nhau.

“Trình Thước?!” A Duật có phần kinh ngạc.

“Suỵt.”Trình Thước giơ tay ra hiệu im lặng, lại lén lút nhìn quanh, xác định Lục Hoài Khiên không có ở tầng một mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Anh nhỏ tiếng thôi.”

A Duật khó hiểu.

“Tại sao?”

“Đừng để ông chủ anh nghe thấy.”

A Duật vẫn không hiểu: “Vì sao?”

Trình Thước hạ giọng: “Không vì gì cả, cứ coi như giúp tôi một việc.”

“Ò.” A Duật dù không hiểu nhưng vẫn gật đầu.

Túi áo khoác jean rộng, có thể đựng được nhiều thứ. Trình Thước cúi đầu, tay trái móc túi trái, tay phải móc túi phải, rồi lần lượt đặt từng món lên mặt đá hoa cương của quầy bar,  trước tiên là hộp quà nhung, tiếp đến là một bức thư, cuối cùng là một gói thuốc lá.

Anh liếc nhìn hộp quà và bức thư, mím môi, rồi ngẩng đầu nhìn A Duật.

“Gói thuốc này cho anh, tôi có chuyện muốn nhờ.”

A Duật không nhận.

“Cậu khách sáo quá, có gì cứ nói thẳng, đâu cần đưa đồ. Chỉ cần là chuyện liên quan đến sếp tôi, tôi nhất định sẽ giúp.”

Nghe đến câu cuối, Trình Thước khựng lại một thoáng, rồi lại đẩy gói thuốc về phía A Duật, gần như đẩy đến mép quầy.

“Anh cứ cầm đi, tôi cũng không hút thuốc.”

A Duật ngẩn người, sau đó bật cười: “Được rùi, vậy tôi đành miễn cưỡng nhận vậy. Cậu cần tôi giúp gì?”

“Chuyển hộp quà và bức thư này cho ông chủ của anh.”

“OK.”

“Cảm ơn anh.”

“Không có gì, không có gì.” Nhìn đối phương chuẩn bị rời đi, A Duật chớp mắt, ngạc nhiên hỏi: “Hết rồi hả?”

“Gì mà hết rồi?”

“Cậu chỉ nhờ tôi chuyển hai thứ này thôi sao á? Không còn việc gì khác hả?”

“Hết rồi.”

“Có mỗi chuyện nhỏ xíu này thôi? Cậu làm nghiêm trọng quá, tôi còn tưởng nhờ chuyện gì to tát lắm chứ.”

Trình Thước cười phụ họa, lại khẽ nói cảm ơn, vẫy tay chào tạm biệt. Kéo khẩu trang lên sống mũi, anh xoay người đi được vài bước, chợt như nhớ ra gì đó, lại quay lại.

“Nếu Lục Hoài Khiên không chịu nhận, anh cứ vứt đi, đừng trả lại cho tôi.”

A Duật nghe vậy thì ngẩn ra, rồi phản ứng lại, bật cười: “Ha ha, làm gì có chuyện đó. Cậu tặng gì ông chủ tôi cũng nhận hết. Để tôi nói cho cậu nghe nhé, dù cậu có tặng ổng một cái đống cứt, thì trong mắt ổng cũng thơm tho. Ổng còn có thể coi như báu vật, ngày ngày thờ ở nhà, không có việc gì thì thắp nhang lạy một cái, hoàn toàn không nỡ dùng luôn á.”

Chỉ còn đôi mắt đen là lộ ra ngoài, ánh mắt Trình Thước khẽ cong, dường như có khoảnh khắc bị câu nói của A Duật chọc cười. Nhưng rất nhanh, nét cười trong đáy mắt anh dần phai nhạt, biến chất, cuối cùng tắt hẳn.

Anh quay người đi, bước chân vội vã, như một kẻ đào ngũ thất bại...

Nếu không có cuộc cãi vã kia, lời A Duật nói hoàn toàn không sai. Dù có hơi khoa trương, nhưng đặt vào con người tinh ranh, phô trương, ngạo mạn như ông chủ Lục, lại tạo nên một sự hài hước vừa vặn.

Nhưng mà.

Trình Thước cụp mắt xuống, ánh nhìn lơ lửng giữa không trung, rồi theo trọng lực rơi xuống, vỡ vụn dưới những bước chân rối loạn.

Nhưng lúc này, anh buộc phải đặt một dấu hỏi lớn cho mối quan hệ giữa mình và Lục Hoài Khiên. Liệu hắn có nhận không? Khó nói. Nếu hắn không muốn nhận, cũng là lẽ đương nhiên, anh chẳng thể làm gì khác, tất cả đều là do anh tự chuốc lấy... Nghĩ đến đây, không hiểu sao tim lại thắt lại, như bị ong đốt một nhát, co rút trong thoáng chốc.

Ngón tay Trình Thước đặt trên cửa kính khẽ run lên, mấy giây sau mới lấy lại cảm giác. Anh dùng chút sức đẩy cửa, mở vừa đủ để lách người qua…

“Đã đến rồi, sao không chào hỏi tôi một tiếng?”

Giọng nói quen thuộc vang lên phía sau.

Lòng bàn tay anh thoáng mất lực, cánh cửa kính lập tức bật trở lại vị trí cũ. Vì quán tính, trong đáy mắt Trình Thước, hình ảnh phản chiếu trên kính chao đảo nhè nhẹ. Dao động xuyên qua không khí, truyền đến lồng ng.ực, từng nhịp từng nhịp… Rõ ràng chẳng hề phát ra tiếng, nhưng lại vang dội như sấm bên tai.

"Uống ly cà phê rồi hãy đi, tôi mời cậu."

Giọng nói vẫn thoải mái, phóng khoáng như mọi khi. Chỉ cần nghe thôi, cũng có thể hình dung ra nét mặt của hắn, cười cợt, lười biếng, luôn thờ ơ, thích đùa giỡn, dường như chưa từng biết tức giận. Còn muốn mời anh uống cà phê nữa chứ... Người này không có cảm xúc giận dữ sao?

"Cậu không nói gì thì tôi coi như cậu đồng ý nhé."

Vai bỗng bị người ta vỗ nhẹ. Trình Thước quay đầu lại, vừa vặn đối diện với đôi mắt cười của Lục Hoài Khiên, gần trong gang tấc. Anh khựng lại, bất giác có chút luống cuống.

Mãi đến khi Lục Hoài Khiên đưa tay lên, vẫy vẫy trước mắt anh: "Ê, nghĩ gì mà thất thần thế? Cho tôi chút phản ứng đi?"

Trình Thước giật mình, giọng rất nhỏ: "Ừm."

"Cậu muốn uống gì? Ở đây có Cappuccino, Macchiato, Mocha... Hay là để tôi pha Mocha cho cậu nhé? Cảm giác cậu sẽ thích."

Trình Thước mím môi, khẽ gật đầu.

Lục Hoài Khiên thấy anh đồng ý, lập tức nhanh chân bước đến quầy bar, đang định lấy sốt sô cô la, sữa nguyên kem và mấy thứ khác thì chợt liếc thấy một bao thuốc lá đặt cạnh máy tính tiền. Hắn nhíu mày: “Thuốc ở đâu ra vậy?”

A Duật thành thật trả lời: “Trình Thước đưa ạ.”

Lục Hoài Khiên hơi nheo mắt, ánh nhìn thoáng chút cảnh giác: “Cậu ấy đưa cậu thuốc lá làm gì?”

A Duật vội giải thích: “Cậu ấy nhờ em giúp một việc, nên đưa thêm một gói thuốc.”

Nói xong, sợ sếp còn hỏi tiếp, A Duật lập tức nhanh tay bưng hộp quà nhung cùng phong thư đến trước mặt Lục Hoài Khiên: “Đây là đồ cậu ấy nhờ em chuyển cho ông chủ nè.”

Lục Hoài Khiên vội giật lấy hộp quà, mở ra rồi liếc mắt nhìn một cái, rồi dùng một tay đóng nắp lại, suýt chút nữa để A Duật lén thấy được bên trong là gì.

Hắn không mở thư ra xem mà cất kỹ vào người, vì Trình Thước vẫn đang đợi cà phê. Lục Hoài Khiên điều chỉnh vị trí đặt thư mấy lần, chắc chắn nó sẽ không rơi ra trong lúc pha chế, chẳng hạn như khi cúi người, rồi mới đi chuẩn bị sốt sô cô la, một phần ba ounce.

Sau đó là một trăm tám mươi mililit sữa nguyên kem.

Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, trong lòng bỗng nghẹn lại, Lục Hoài Khiên dừng tay, quay đầu nhìn A Duật: “Gói thuốc trong tay cậu giá bao nhiêu trên thị trường? Tôi trả gấp ba, bán cho tôi.”

A Duật hơi ngẩn ra: “Thật ạ?”

Lục Hoài Khiên khẽ nhíu mày, nhấn mạnh lại một lần nữa: “Thật.”

Được hơn trăm bạc mà chẳng tốn công sức gì, A Duật vui ra mặt. Nhưng vì Lục Hoài Khiên vốn nổi tiếng nhiều tâm tư như tổ ong bầu, cậu ta cũng cẩn thận để lại một phần tầm nhìn cho mình: “Ông chủ, anh thanh toán xong em mới giao hàng.”

Lục Hoài Khiên hừ một tiếng, coi như đồng ý, rồi cúi đầu tiếp tục bận rộn.

Pha xong ly Mocha, hắn bưng đến bên cạnh Trình Thước, cúi người đặt tách sứ trước mắt anh, rồi tiện thể ngồi xuống đối diện: “Nếm thử xem.”

Lúc này Trình Thước mới nhận ra khẩu trang vẫn còn trên mặt, vội đưa tay kéo xuống. Trước mắt anh là một tách sứ màu xanh lục, bên trên lớp kem mịn trắng xóa như núi tuyết, điểm xuyết thêm sốt sô cô la và vụn sô cô la.

Anh cũng khá thích sô cô la.

Trình Thước dùng thìa múc một ngụm nhỏ.

Vị ngọt tan trên đầu lưỡi, anh lặng lẽ suy nghĩ xem nên khen thế nào để khiến Lục Hoài Khiên vui vẻ.

Bởi vì dường như anh chưa bao giờ giỏi khen ngợi người khác, nghĩ không ra từ ngữ, cũng chẳng quen nói những lời sến sẩm để bày tỏ cảm xúc. Lời khen của anh luôn bị người khác cho là qua loa, không dùng tâm, không đủ chân thành.

Nếu câu tiếp theo Lục Hoài Khiên hỏi anh có cảm giác thế nào khi uống.

Nhưng Lục Hoài Khiên thì không, hắn chẳng bao giờ đi theo lẽ thường.

“À đúng rồi, Trình Thước, tôi có tin vui muốn báo cho cậu.”

Trình Thước không ngẩng đầu, chỉ chăm chú nhìn lớp bọt Mocha trong tách sứ, nhưng vẫn thuận miệng hỏi theo: “Tin gì vậy?”

“Miếng đất đứng tên công ty em trai tôi đã chuyển nhượng xong rồi.”

Tay Trình Thước thoáng khựng lại.

Im lặng một lúc, anh cầm lại chiếc muỗng kim loại, múc một ít kem rồi chậm rãi nói: “Ừm.”

Lục Hoài Khiên cố tình đợi Trình Thước nuốt xong ngụm cà phê, mới chậm rãi bổ sung: “Nhưng không phải chuyển nhượng cho Hà Nhân, mà là cho người khác. Hợp đồng đã ký rồi.”

Chiếc muỗng trượt khỏi đầu ngón tay, chạm vào thành tách sứ, phát ra tiếng leng keng trong trẻo, vang vọng trong lòng.

Trình Thước mím môi, không hiểu sao cảm thấy cổ họng hơi khô khốc.

“... Là vì có người ra giá cao hơn Hà Nhân sao?”

“Không phải, giá giao dịch chỉ bằng một nửa giá bà ta đưa ra. Hơn nữa, đây không phải giao dịch nội bộ, mà là một thương vụ đơn thuần. Tôi đoán Hà Nhân mà biết kết quả này chắc tức chết mất. Ha ha, dù sao bà ta cũng chẳng làm gì được tôi và Hoài Hiên.”

Ánh mắt có vẻ lơ đãng, nhưng Lục Hoài Khiên lại thu hết từng biểu cảm, từng động tác nhỏ trên mặt Trình Thước vào đáy mắt. Hắn tiếp tục: “Dạo này tôi cũng tiện thể điều tra chồng của Hà Nhân. Gã đứng tên một công ty niêm yết, ở địa phương cũng coi như là một thương nhân có máu mặt.”

“Gã làm trong ngành chăn nuôi, mà ngành này thì cực dễ gian lận hàng tồn kho. Đã vậy công ty còn niêm yết trên sàn chứng khoán, chắc chắn có xu hướng làm giả báo cáo tài chính để trông đẹp mắt, duy trì mức lợi nhuận tăng trưởng ổn định. Dù sao cũng là ba năm thua lỗ thì bị đình chỉ niêm yết, năm nay không vực dậy được thì bị hủy niêm yết luôn.”

“Thế là tôi đi liên hệ với mấy người bạn làm phân tích tài chính. Cậu đoán xem? Quả nhiên tóm được nhược điểm của gã! Làm sao có thể bỏ qua được chứ? Hút máu của cổ đông, moi tiền của nhà đầu tư nhỏ lẻ, mấy tay tư bản này đúng là không có đạo đức!”

Lục Hoài Khiên nói như đinh đóng cột.

Nghe vậy, Trình Thước khẽ cười.

“Anh đừng quên, anh cũng là tư bản đấy.”

Lục Hoài Khiên thản nhiên đáp: “Nhưng tôi là tư bản có đạo đức.”

Trình Thước gật đầu nhẹ.

“Rồi sao nữa?”

“Rồi thì tôi đi dò hỏi xem gần đây có ai nghỉ việc ở công ty chồng Hà Nhân, sau đó tìm cách mua chuộc họ. Những người đó chắc chắn biết rõ công ty làm giả sổ sách thế nào, số liệu bị phông bạt ra sao. Tôi chỉ việc thu thập, chỉnh lý bằng chứng, rồi trực tiếp tố giác.”

“Cậu cứ chờ xem, tôi đoán chẳng mấy chốc Ủy ban Chứng khoán sẽ vào cuộc. Giờ chồng Hà Nhân chắc đang rối như tơ vò, vắt óc nghĩ cách đối phó. Giá cổ phiếu sẽ lao dốc, rồi còn phải nộp một khoản tiền phạt khổng lồ. Đến lúc đó, gã ta còn dư tiền để cho vợ mình xây công viên giải trí nữa không chứ?”

“Nên kế hoạch công viên giải trí của Hà Nhân chắc chắn phải trì hoãn. Vợ chồng là một thể, lo chuyện gì trước chuyện gì sau cũng phải có thứ tự ưu tiên.”

Trình Thước nghe xong thì bật cười, nhưng rất nhanh sau đó lại sực nhớ ra điều gì, nụ cười chợt tắt. Anh ngước mắt nhìn Lục Hoài Khiên, ánh mắt rơi trên tách cà phê gần cạn trước mặt.

“Không phải anh... Không muốn để em trai mình gây thù chuốc oán sao?"

“Không sao, cậu đừng lo. Công ty của Hoài Hiên là đầu ngành, cho dù tôi có chọc giận Hà Nhân và chồng bà ta, sau này nếu có hợp tác kinh doanh, chúng tôi từ chối họ cũng chẳng ảnh hưởng gì, vì chúng tôi có nhiều lựa chọn khác. Nhưng nếu họ từ chối chúng tôi, thì còn phải tự tìm đường sống.”

“Thế nên giới kinh doanh đôi khi rất thực tế. Chỉ cần chúng tôi đủ mạnh, cả đống người tranh nhau nịnh bợ. Cho dù chúng tôi không niềm nở với tất cả, thì họ vẫn phải tìm cách bám lấy. Nhưng nếu không có thực lực, không có tiếng nói, dù có bỏ công ra lấy lòng người khác, chưa chắc họ đã xem trọng.”

Lục Hoài Khiên cười nhạt, giọng điệu nhẹ tênh: “Tôi không thích kết thù, là vì không muốn kết thù một cách vô nghĩa. Nhưng nếu có người chọc tôi, tôi sẽ dùng mọi cách, lợi dụng mọi quy tắc, để trả lại gấp bội.”

Nói xong, thấy Trình Thước vẫn im lặng, hắn nghiêng đầu, nhướng mày hỏi: “Bây giờ cậu đang muốn hỏi tôi, tại sao lại làm vậy đúng không?”

Trình Thước im lặng vài giây, rồi ngẩng đầu, chậm rãi gật đầu với hắn.

“Trước khi nói, để tôi tiêm phòng trước, nếu tôi nói thật, cậu nhất định đừng giận đấy nhé.”

Ánh mắt Lục Hoài Khiên lóe lên một tia do dự và giằng co.

“Thực ra tôi có thể nói dối để cho qua chuyện, nhưng tôi không muốn lừa cậu.”

Trình Thước: “Ừa, anh nói đi.”

Sau đó, anh lại bổ sung một câu: “Tôi sẽ không giận đâu.”

Lục Hoài Khiên nhìn thẳng vào mắt Trình Thước, ánh mắt ôn hòa mà sâu thẳm, tựa như đang giấu một bí mật nào đó. Hắn nhoẻn cười, chậm rãi nói: “Tôi đã ghép lại lá thư cậu xé nát.”

Câu nói vừa dứt, Trình Thước sững sờ, giật mình ngẩng phắt lên.

“Tôi rõ ràng đã xé rất vụn rồi mà…”

Anh ngập ngừng, trong giọng nói đầy vẻ khó tin.

“Ừ, vì vậy mà tôi mất hẳn hai buổi chiều để ráp lại đấy.” Lục Hoài Khiên cười tít mắt, thở dài cảm thán: “Khó ghép thật sự.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.