Suy nghĩ một lát, Trình Thước quyết định hỏi thẳng vào vấn đề: Ba ngày trong tuần anh nói là những ngày nào?
Đột nhiên anh nghĩ ra điều gì đó: Bốn tiếng buổi tối là từ mấy giờ đến mấy giờ?
Rồi lại nghĩ thêm: Anh định tuyển phục vụ hay người rửa chén?
Trình Thước cảnh giác: Không phải là loại công việc bán thân đấy chứ?
Lục Hoài Khiên chỉ trả lời câu hỏi cuối cùng: Cậu coi tôi là người thế nào vậy? Quán bar của chúng tôi là nơi đàng hoàng, yên tâm đi, cảnh sát chống mại dâm thường xuyên tuần tra, tôi không có gan kiếm tiền phi pháp đâu óo
Lục Hoài Khiên: Những câu hỏi còn lại chúng ta gặp mặt nói chuyện nhé /doge
Lục Hoài Khiên: Tôi còn có việc bận, tạm thời không trả lời tin nhắn nữa, nếu cậu rảnh thì năm giờ chiều nay, không gặp không về!
Sau đó, hắn biến mất, như thể bốc hơi vậy.
Dù Trình Thước có nhắn tin thế nào, Lục Hoài Khiên cũng không thèm đếm xỉa.
Trình Thước nghiến răng, những câu hỏi anh đưa ra rõ ràng có thể nói rõ qua mạng, nhất định đòi gặp mặt nói chuyện. Nếu thực sự bận thì trước khi đi gửi một tin nhắn thoại cũng được… Chỉ một câu nói, nửa phút thôi mà.
Anh không tin Lục Hoài Khiên không thể dành ra chút thời gian đó.
Điều Trình Thước lo lắng là, nếu công việc ở quán bar bao gồm những trách nhiệm mà anh không thể chấp nhận… Ví dụ như trong một số tác phẩm điện ảnh, có những nhân viên phục vụ phải tiếp rượu… Thì anh đỡ phải mất công đi một chuyến.
Chỉ có thể nói cáo già không hổ danh là cáo già, rất giỏi nắm bắt tâm lý con người, rõ ràng là muốn câu anh, đáng ghét là Trình Thước phải thừa nhận mình đã mắc câu, không còn cách nào khác, ai biểu Lục Hoài Khiên là nhà tư bản, tư bản nói không rảnh là không rảnh, thời gian của tư bản chính là tiền bạc, nửa phút cũng không thể lãng phí, ha ha.
Trong khi vai anh còn đè nặng hai khoản chi tiêu lớn là tiền sinh hoạt và tiền thuê nhà, anh không thể ngồi không hao phí, haiz.
Năm giờ chiều, tại quán bar Mạc Lam, Trình Thước đẩy cửa bước vào.
Điều đầu tiên đập vào mắt là vẻ mặt đắc ý của Lục Hoài Khiên, hắn đang thoải mái dựa nghiêng vào quầy bar, giơ tay phải lên, nở nụ cười rạng rỡ.
“Hé lô!”
Trình Thước mặt không cảm xúc.
“Chào.”
“Tôi biết cậu sẽ đến mà!”
Trình Thước khẽ nhếch môi.
“Chiều nay tôi bận nhập hàng, thực sự không có thời gian trả lời tin nhắn của cậu, xin lỗi nhé.”
Bắt đầu rồi, xin lỗi sau khi sự việc đã xảy ra, chiêu thức kinh điển của cáo già Lục, với điều này Trình Thước đã quá quen thuộc, thấy nhiều nên không lạ.
“Vậy chúng ta tranh thủ lên tầng hai nói chuyện nhé.”
Trình Thước cười như không cười.
“Ừa, ông chủ Lục.”
Hai người lên tầng hai, ngồi đối diện nhau trên ghế sofa trong phòng khách, ở giữa là chiếc bàn trà gỗ đàn hương, trên bàn là một bộ ấm chén tử sa.
Lục Hoài Khiên như chợt nhớ ra điều gì đó, nhiệt tình mời: “Cậu có muốn uống trà không, để tôi rót cho.”
Trình Thước chỉ muốn nhanh chóng vào vấn đề chính.
“Không cần đâu, tôi chưa đến tuổi dưỡng sinh.”
Đúng là người nói vô tình, người nghe hữu ý, Lục Hoài Khiên nheo mắt.
“Cậu thấy tôi già lắm à? Tuổi quá lớn?”
Trình Thước không ngờ lời nói vô tình của mình lại chạm đến điểm nhạy cảm của Lục Hoài Khiên, trong lòng thấy khá thích thú, có lẽ vì trong việc cãi nhau với nhà tư bản Lục này, anh đã giành được chiến thắng tạm thời, và vô tình phát hiện ra điểm yếu của đối phương… Hóa ra Lục Hoài Khiên rất để ý khi người khác nhắc đến tuổi tác của hắn.
“Đâu có.” Trình Thước ánh mắt lóe lên vẻ tinh quái, trên mặt là vẻ vô tội.
“Anh nghĩ nhiều quá rồi, tôi đâu có nói thế, anh đừng diễn giải quá đà nhé.”
Lục Hoài Khiên hừ một tiếng cười, liếc Trình Thước một cái đầy ẩn ý, cuối cùng chọn cách bỏ qua chủ đề này.
“Cậu gửi thời khóa biểu cho tôi trước đi, tôi biết cậu rảnh lúc nào mới sắp xếp thời gian được.”
Trình Thước lập tức chụp màn hình, mở khung chat, ngón tay đang định nhấn gửi thì dừng lại.
“Ý anh là, anh sẽ dựa vào lịch học của tôi để chọn ba buổi tối?”
“Đúng vậy.”
Trình Thước ngạc nhiên nói: “Tôi cứ tưởng anh sẽ chọn ba buổi tối đông khách, như thứ sáu, thứ bảy, chủ nhật, vì khách nhiều bận không xuể nên mới tuyển thêm người làm bán thời gian.”
Lục Hoài Khiên cười.
“Không đâu, ít nhất tôi sẽ để cậu một ngày, thời gian hoàn toàn tự do của cậu, không thì cậu chạy đi chạy lại giữa trường và quán bar, ngày thường đi học, cuối tuần làm việc ở quán bar, không mệt sao?”
Trình Thước chợt khựng lại.
“Vì vậy, tôi tự nhận mình là một nhà tư bản khá có lương tâm, cậu nói đúng không, hửm?”
“Nghỉ một ngày mà cũng gọi là tư bản lương tâm.” Trình Thước lẩm bẩm một câu, anh cụp mi, bất chợt nhớ lại học kỳ một năm nhất khi chạy đi làm thêm, thực sự là cuối tuần bị công việc lấp đầy, hoàn toàn không có một ngày nào tự do.
Bên kia Lục Hoài Khiên không nhịn được cong khóe mắt, hắn biết Trình Thước đang châm chọc mình, cười nhẹ chờ một lát, thấy điện thoại vẫn chưa nhận được tin nhắn, bèn vẫy tay trước mặt đối phương búng một cái.
“Đang nghĩ gì thế, bạn Trình Thước à, nhanh gửi thời khóa biểu cho tôi đi.”
Trình Thước đột nhiên tỉnh ra, gật đầu lia lịa.
“Ồ ồ ờ được.”
Nhận được thời khóa biểu của Trình Thước, Lục Hoài Khiên trước tiên âm thầm đặt nó làm hình nền chat của hai người, sau đó mới bắt đầu sắp xếp thời gian làm việc.
“Bắt đầu từ sáu giờ tối, mười giờ tan ca, tôi cam đoan không bao giờ tăng ca, đến giờ là tan làm đúng giờ, tối thứ sáu, thứ bảy tôi thiếu người, cậu nhất định phải đến, nguyên ngày chủ nhật tôi để cậu nghỉ, từ tối thứ hai đến thứ năm, cậu chọn một ngày đến là được.”
Lục Hoài Khiên gợi ý: “Chiều và tối thứ tư cậu không có tiết, sáng thứ năm cũng không có tiết, cậu có thể cân nhắc tối thứ tư, sau khi làm thêm mệt mỏi xong, hôm sau còn có thể ngủ nướng.”
Trình Thước thấy có lý.
“Được, vậy thì thứ tư.”
“Lương theo giờ tôi đã đề cập trước đó, gấp đôi dạy kèm.”
“Ừm.”
“Không có thời gian thử việc. Xét đến việc cậu học mỹ thuật, chi phí học tập chắc cũng không ít, tôi sẽ trả lương cho cậu mười lăm ngày một lần.” Lục Hoài Khiên dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Như thằng Triệu, A Duật, tôi chỉ trả lương theo tháng. Vậy nên cậu thấy đấy, điều kiện tôi đưa ra thành ý đến mức nào rồi. Mau đồng ý đi.”
Nghe vậy, Trình Thước bỗng bật cười.
Lục Hoài Khiên cau mày: “Ê này, cậu cười gì đấy hả?”
Trình Thước chậm rãi đáp: “Những gì anh nói đều rất hấp dẫn, tôi cũng thấy động lòng… ngoại trừ câu cuối cùng. Cá nhân tôi cảm thấy hơi thừa.”
Lục Hoài Khiên cũng bật cười, trong lòng mơ hồ đoán được điều gì đó, nhưng vẫn giả vờ không biết.
“Tại sao?”
Trình Thước nhìn anh thăm dò: “Nếu tôi nói thẳng, ông chủ Lục không sa thải tôi chứ?”
Lục Hoài Khiên nhướng mày: “Không sao, cứ nói đi. Tôi không nhỏ nhen đến thế.”
“Vậy tôi nói nhé?”
“Nói nhanh đi, ai giận thì người đó là chó.”
Trình Thước cười khách sáo.
“Lao động không toàn thời gian vốn không có thời gian thử việc. Chu kỳ thanh toán lương không được vượt quá mười lăm ngày. Đây là quy định của Luật Hợp đồng Lao động Cộng hòa Nhân dân Trung Quốc.”
“Quả nhiên.” Lục Hoài Khiên cảm thán.
“Không ngờ cậu còn đọc cả Luật Hợp đồng Lao động.”
Trình Thước khiêm tốn: “Biết sơ sơ thôi.”
“Sao lại tìm hiểu?”
“Khi mới nhận vẽ thương mại, tôi phải ký hợp đồng, còn phải đóng thuế, nên đã tìm hiểu luật kinh tế và luật thuế. Luật Hợp đồng Lao động cũng thuộc luật kinh tế, nên tôi xem qua một chút. Hồi đó tôi mới năm nhất, còn non nớt, lúc nào cũng sợ bị lừa. Hiểu luật một chút thì yên tâm hơn. Dù sao cũng tránh được chuyện vô tình vi phạm pháp luật, tôi phải đảm bảo số tiền mình kiếm được đều hợp pháp.”
Lục Hoài Khiên vốn đang tựa lưng vào sofa lười biếng, nghe đến đây bỗng ngồi thẳng dậy, trong mắt lóe lên vài phần tinh ranh.
“Cậu nói vậy, trong giới họa sĩ của các cậu cũng có vùng xám sao?”
“Ngành nào chẳng có.”
“Ví dụ?”
“Ví dụ như thuế thu nhập cá nhân.” Trình Thước đáp.
“Họa sĩ nhận vẽ có thu phí, có lẽ thuộc thu nhập từ thù lao lao động. Nếu thu nhập một lần vượt quá 800 thì phải đóng thuế. Giao dịch qua nền tảng chính thức thì chắc chắn không trốn được, nhưng giao dịch riêng thì khó nói.”
Lục Hoài Khiên suy nghĩ một chút rồi nói: “Muốn tối ưu thuế hợp lý, có thể đăng ký kinh doanh hộ cá thể. Thu nhập hàng tháng dưới mười vạn thì không phải đóng thuế.”
“Ừa, tôi nghe nói có người làm vậy, nhưng ngành nhận vẽ này, nó là một ngành nghề đi cùng với sự phát triển của internet những năm gần đây, khá là nhỏ lẻ, chưa được phơi bày rộng rãi trong tầm nhìn đại chúng, pháp luật liên quan vẫn chưa hoàn thiện lắm.”
“Quan điểm cá nhân của tôi là, nhu cầu và tiền bạc của người tiêu dùng, công sức và thời gian của họa sĩ, đều cần được tôn trọng như nhau, tôi công nhận giá trị tồn tại của ngành nghề này, nên tôi mới nhận vẽ, nhưng tôi cũng nhận thức được rủi ro trong đó, nên tôi phải chọn cách an toàn nhất để kiếm tiền.”
“Vì thế dù là thu nhập dưới 100 nghìn một tháng được miễn thuế, hay một lần không quá 800 được miễn thuế, mức miễn thuế 800 đều là một đường an toàn, đơn hàng vẽ vượt quá 800, tôi nhất định sẽ giao dịch qua nền tảng, dù nền tảng sẽ thu phí, dẫn đến giá cao hơn, nhưng nền tảng sẽ thay mặt khấu trừ và nộp thuế thu nhập từ thù lao lao động, kiếm tiền như vậy mới yên tâm.”
Cuối cùng Trình Thước nói: “Còn có một điều là không nhận vẽ cho người chưa thành niên.”
Lục Hoài Khiên im lặng một lúc, dường như đang suy ngẫm quan điểm của Trình Thước, khi ngẩng mắt lên, hắn vẫn đang cười, nhưng đáy mắt lờ mờ sâu thẳm hơn vài phần.
“Trình Thước, cậu thực sự khiến tôi rất bất ngờ.”
Trình Thước bèn hỏi: “Tại sao?”
Lục Hoài Khiên đáp: “Cậu không giống sinh viên năm hai.”
“Anh nói vậy là khen hay chê tôi nhỉ?”
“Đương nhiên là khen cậu.”
“Tôi tự nhận mình là một con cáo già, nhưng tôi thấy, đôi khi, mức độ tinh ranh của cậu không kém tôi.”
Trình Thước tặc lưỡi.
“Anh tự đánh giá mình là cáo già thì được, cơ mà đừng kéo tôi vào.”
“Hiểu rồi.” Lục Hoài Khiên nháy mắt.
“Vì làm người nên ít đánh giá người khác, nên đánh giá bản thân nhiều hơn.”
“Được rồi, tôi phải xuống pha chế rượu đây.” Lục Hoài Khiên đứng dậy, hoạt động chân tay một chút.
“Vậy việc cậu đến quán bar làm thêm, chúng ta cứ thỏa thuận miệng như vậy nhé, nếu cậu tin tưởng tôi thì chúng ta không cần ký hợp đồng nhé?”
“Đương nhiên không cần ký hợp đồng.” Trình Thước suy nghĩ một chút rồi nói.
“Anh sắp xếp những điều kiện anh đưa ra, như thời gian làm việc, lương gấp đôi, tuyệt đối không tăng ca v.v., gửi qua WeChat cho tôi là được.”
Nói xong, anh vội vàng thêm một câu.
“Trí nhớ tôi không tốt lắm, sợ lát nữa nhớ sai hoặc quên mất.”
“Cậu là sợ quên sao.” Lục Hoài Khiên cười một tiếng, đã nhìn thấu nên nói thẳng.
“Cậu là muốn lưu lại bằng chứng văn bản, phòng khi sau này chúng ta, vì điều kiện làm việc mà cãi nhau, cậu có bằng chứng để xin trọng tài lao động phải không.”
“Đó là anh tự tưởng tượng, tôi có nói thế đâu.”
Trình Thước nhìn Lục Hoài Khiên, không ngờ lại đồng tình cười.
Tuy nhiên rất nhanh, anh không còn cười nổi nữa, bởi vì Lục Hoài Khiên không biết lấy từ góc nào của sofa ra một xấp giấy A4 dày, vung trước mặt anh…
“Đây là tài liệu về tất cả các loại cocktail của quán bar Mạc Lam, tôi đã sắp xếp sẵn cho cậu rồi, cậu không cần pha chế rượu, nhưng ít nhất khi khách không biết nên gọi gì, cậu có thể đưa ra đề xuất dựa trên sở thích của họ.”
Hắn đặc biệt nhấn mạnh.
“Một số khách hàng, khi gọi món, thích nói tên tiếng Anh của cocktail, cậu phải nghe hiểu được.”
“Tôi nghĩ yêu cầu của tôi không quá đáng, thứ tư tuần sau có một bài kiểm tra nhỏ, chuẩn bị cho tốt nhé.”
Sau đó Lục Hoài Khiên vỗ vỗ vai Trình Thước, nhơn nhơn tự đắc mà bỏ đi.