Chiều tối thứ Sáu, trong phòng thay đồ, Trình Thước vừa thay xong đồng phục, tiện tay sờ túi quần thì chợt nhớ ra mình đã quên đưa lá thư cho Lục Hoài Khiên. Anh cũng không biết liệu nội dung thư có gấp không nữa, chắc là không đâu nhỉ, anh thầm nghĩ, nếu đúng là chuyện quan trọng, thường thì người ta cũng chẳng chọn cách gửi thư đâu.
Tìm khắp tầng một mà không thấy Lục Hoài Khiên đâu, anh chạy đi hỏi Triệu Minh thì được biết hắn vẫn còn đang la cà trên tầng hai. Thế là Trình Thước đi đến chỗ cầu thang dẫn lên tầng hai, quanh đó không có bàn đơn hay khu vực ghế riêng nào.
Trình Thước đành đứng chờ. Đứng một lúc, anh thấy mỏi chân nên lại ngồi xổm xuống. Ngồi xổm một hồi, chân chẳng những mỏi hơn mà còn bắt đầu tê rần, anh đành phải đứng dậy lần nữa, dậm dậm chân rồi đi tới đi lui tại chỗ. Lần này chân thì hết mỏi hết tê rồi, chỉ có điều trông bộ dạng anh lúc này hơi ngớ ngẩn.
Anh lại ngước nhìn lên cầu thang, vẫn không thấy bóng dáng Lục Hoài Khiên. Trình Thước nghĩ bụng, đúng là la cà thật.
Mãi đến khi chỉ còn mười hai phút nữa là sáu giờ tối, bên tai anh cuối cùng cũng vang lên tiếng bước chân quen thuộc.
Trình Thước ngẩng đầu lên, thì thấy Lục Hoài Khiên sải bước dài, dáng vẻ vô cùng vội vã, như một cơn gió lướt nhanh qua người. Dù gấp gáp là thế, hắn vẫn không quên tranh thủ nháy mắt với anh một cái, buông một lời chào.
“Hi Trình Thước.”
Trình Thước vội đuổi theo.
“Chào anh chủ.”
Lục Hoài Khiên vừa cao ráo chân lại dài, hai bước của hắn bằng ba bước của Trình Thước, bước chân vừa rộng vừa nhanh. Trình Thước phải chạy theo sau hắn, có phần hơi đuối sức.
Mãi đến khi bóng dáng Lục Hoài Khiên dừng lại trước quầy bar, Trình Thước mới đuổi kịp. Anh nhanh chóng chìa lá thư ra trước mặt Lục Hoài Khiên.
“Anh chủ, lá thư này tôi tìm thấy trong túi giấy đựng đồng phục. Tôi thấy trên bì thư ghi ‘Gửi ngài Lục’ nên đoán là của anh chủ ạ.”
Lục Hoài Khiên nhận lấy lá thư, tiện tay đút vào túi mà không thèm dòm ngó.
“Được rồi, cảm ơn.”
Hắn quay sang dặn dò Triệu Minh: “Tối nay tao có việc phải ra ngoài một lát, chắc phải tám, chín giờ tối mới về được. Quán bar lại phải phiền mày trông coi giúp, lương lậu thì cứ như đã thỏa thuận, gấp mấy thì tính mấy, vất vả cho mày rồi.”
Nghe thì có vẻ khách sáo, nhưng giọng điệu lại chẳng cho người khác thương lượng.
“Không cực không cực.” Triệu Minh vội đáp lời, mắt đảo một vòng rồi cười tủm tỉm trêu chọc.
“Đi gấp thế, mày lại đi xem mắt hả?”
Lục Hoài Khiên liếc anh ta một cái, không thèm đáp lời.
Dù sao cũng là bạn bè chí cốt bao năm, Triệu Minh quá hiểu Lục Hoài Khiên, không phủ nhận tức là thừa nhận. Máu hóng chuyện trong người anh ta tức thì sôi sục: “Ê thằng Lục, dạo này mày sao thế? Chẳng phải hai hôm trước mày mới đi xem mắt à? Tao nhớ cha mẹ mày mặc kệ chuyện yêu đương của mày lâu rồi mà, cũng có ai ép mày đâu, sao giờ lại đi xem mắt nữa? Lẽ nào cuối cùng mày cũng thông suốt rồi, thấy cô đơn quạnh quẽ, nên thấy đã đến lúc tìm bà chủ cho quán bar này rồi hả?”
“Mẹ kiếp, mày là Mười Vạn Câu Hỏi Vì Sao đấy à?” Lục Hoài Khiên chẳng buồn đáp câu nào.
“Không hỏi đến đời tư của ông chủ, đó là bổn phận của nhân viên.”
“Quan hệ sâu sắc giữa chúng ta, sao có thể dùng năm chữ ‘ông chủ’ với ‘nhân viên’ nông cạn đó để hình dung được? Chúng ta là bạn bè chí cốt bao năm cơ mà!”
Lục Hoài Khiên bật cười khẩy.
“Cút giùm, bạn xấu thì có.”
Nói xong, hắn quay người bỏ đi, chẳng thèm ngoảnh đầu lại.
Triệu Minh hét lên theo bóng lưng đang xa dần: “Ê Lục, nếu mày xem mắt mà gặp được em mẫu nào ngon nghẻ, bản thân lại không ưng, thì đẩy cách thức liên lạc cho tao nhé, dạo này tao khoái gu này lắm, vui một mình không bằng cùng nhau vui chứ!”
Lục Hoài Khiên hoàn toàn chẳng thèm để ý đến Triệu Minh, bước chân không hề dừng lại chút nào, giả vờ như điếc đặc.
Bên kia, Trình Thước vẫn chưa rời đi. Anh nghĩ sáu giờ sắp đến rồi, lúc làm việc anh vẫn thường đến quầy bar lấy cocktail, đi xa rồi chẳng phải vẫn phải quay lại sao, như vậy quá phiền phức.
Thế là anh im lặng đứng bên cạnh quầy bar, không một tiếng động lắng nghe toàn bộ câu chuyện, mắt dõi theo Lục Hoài Khiên đi khuất, bóng dáng sau ô cửa kính biến mất ở góc phố, anh mới không lộ ra vẻ gì mà thu hồi ánh mắt.
Trình Thước mím môi, giữa đôi lông mày thoáng chút do dự, cuối cùng, anh vẫn chọn chủ động bắt chuyện với Triệu Minh.
“Hôm nay thứ Bảy, vốn dĩ khách đã đông, buổi tối lại chỉ có một mình anh pha chế, có xoay xở kịp không?”
Triệu Minh cười hề hề đáp.
“Trả đủ tiền thì xoay xở kịp, trả không đủ tiền thì chịu.”
Câu trả lời của đối phương mang đậm phong cách bất cần của Lục Hoài Khiên, quả không hổ là cánh tay phải của ông chủ Lục. Trình Thước khẽ cười, chợt nghĩ ra điều gì đó, nụ cười tắt lịm, anh giả vờ vô tình hỏi.
“Sao anh biết, anh chủ đi xem mắt, chứ không phải đi giải quyết chuyện khác?”
“Tôi với nó là anh em chí cốt mười mấy năm rồi, hơn nữa cậu cũng thấy đấy, nó mặc nguyên một cây đen kìa. Tôi nói cho cậu biết, đó là một trong số ít những bộ quần áo tử tế của hắn đấy. Bỏ bộ đồng phục pha chế ra, bình thường mặc đồ riêng, hắn thích nổi loạn kiểu gì thì mặc kiểu đó, thích phô trương kiểu gì thì diện kiểu đấy, chỉ có đi xem mắt mới ăn mặc kín đáo thế này thôi.”
Một sự miêu tả đầy hình ảnh, Trình Thước không khỏi bật cười, cười rồi lại thôi, vẻ mặt hơi ngưng trọng.
“Nghe anh nói vậy, hình như chuyện này không hiếm gặp nhỉ, vậy… Anh chủ thường xuyên bỏ mặc anh ở quán bar một mình, còn mình thì chạy đi xem mắt sao?”
Triệu Minh nghe vậy liền “ồ” một tiếng, giọng điệu đầy ẩn ý.
“Bảo sao cậu tự dưng chủ động tìm tôi nói chuyện, hóa ra là muốn dò la lịch sử xem mắt của ông chủ à?”
Trình Thước tự dưng nghẹn lại, vội vàng phủ nhận.
“Tôi mới không thèm quan tâm đến lịch sử xem mắt của anh ta, tôi quan tâm cái đó làm gì chứ, tôi chỉ là rảnh rỗi quá, buôn dưa lê vài câu thôi, anh không nói cũng không sao, tôi biết, có một số chuyện anh cũng không tiện nói, vậy tôi không hỏi nữa.”
“Đừng mà, cậu cứ hỏi đi, tôi thích nhất là tám chuyện với người khác đấy, hơn nữa bây giờ khách cũng không đông, ngồi nghịch điện thoại chán chết, mình nói chuyện phiếm đi.”
“Thằng Lục tháng này đi xem mắt năng suất lắm.” Triệu Minh ở bên cạnh cười gian xảo, nụ cười mang theo ý vị xem kịch vui không sợ lớn chuyện, anh ta nhẩm đếm trên ngón tay.
“Để tôi tính xem nào… Ái chà giời ạ, giờ tôi mới nhớ ra, hôm nay đã là lần thứ tư hắn đi xem mắt rồi đấy, hôm nay một lần, thứ Tư một lần, trước khi cậu đến làm ở quán bar còn hai lần nữa, được đấy chứ, thằng cu này số đào hoa không ít.”
“Thứ Tư.” Trình Thước nghĩ ngợi một lát rồi nói.
“Thứ Tư lần đó là buổi tối đi đúng không?”
“Đúng rồi, sao cậu biết?” Triệu Minh hỏi.
Bởi vì thứ Tư hôm đó, trong phòng thay đồ, Lục Hoài Khiên nhận một cuộc điện thoại, rồi cứ thế tùy tiện dời lịch thi viết của anh sang thứ Tư tuần sau. Trình Thước vốn nghĩ mọi chuyện sắp kết thúc, đành phải lặp lại những ngày tháng khổ sở học thuộc tài liệu của tuần trước. Anh còn hỏi Lục Hoài Khiên có việc gấp gì không, Lục Hoài Khiên nói cũng coi như là có, hóa ra là đi xem mắt, còn giấu anh không nói thẳng.
Sau khi về, hắn lại tự dưng nổi nóng vô cớ, trách móc anh và A Duật quá thân mật, kết quả bản thân hắn chẳng phải cũng đi xem mắt đấy sao, như thế là sao, nghiêm khắc với người khác, dễ dãi với bản thân à? Lục Hoài Khiên dựa vào cái gì mà quản nhiều chuyện như vậy?
Trình Thước khẽ nhíu mày.
“Tôi đoán thôi, hôm nay xem mắt là buổi tối, vậy thứ Tư xem mắt cũng là buổi tối.”
“Thật ra cũng có lần thằng đó nó đi xem mắt ban ngày.” Triệu Minh tặc lưỡi nói: “Nhưng tôi chắc chắn là hy vọng nó đi xem mắt vào buổi tối, tốt nhất là thường xuyên đi, dù sao mỗi lần nó nhờ tôi trông quán bar hộ, đều trả cho tôi gấp ba tiền lương, đó là cả một khoản tiền lớn đấy.”
Anh ta liếc nhìn Trình Thước một cái, thuận miệng hỏi: “Còn cậu thì sao?”
“Tôi không sao cả, anh ta đi xem mắt cũng chẳng trả cho tôi gấp ba tiền lương.”
Triệu Minh hiểu ý gật đầu.
“Cũng đúng, cậu không có lợi lộc gì từ chuyện đó.”
Anh ta suy nghĩ một lát rồi tiếp tục thêm dầu vào lửa.
“Một tháng bốn lần, tính trung bình ra, mỗi tuần gặp một người, trước đây chưa từng thấy thằng cu ấy nó điên cuồng như vậy, cậu nói xem, có phải ông chủ bọn mình đột nhiên tỉnh ngộ ra, cảm thấy mình già rồi, phải nhanh chóng tìm bạn đời không?”
“Tôi không phải là anh ta, sao mà biết được.” Trình Thước dừng lại một chút.
“Nhưng mà anh ta bao nhiêu tuổi thế?”
Triệu Minh kinh ngạc nói: “Cậu còn chưa biết sao?”
“Tôi tại sao lại phải biết?”
“Ờ cũng đúng, tôi đoán, thằng Lục sợ cậu chê nó già nên không nói với cậu đấy thôi.” Triệu Minh chẳng thèm giúp Lục Hoài Khiên giấu tuổi, anh ta vạch trần thẳng thừng.
“Hai mươi chín.”
Trình Thước thoáng ngạc nhiên.
“Mới hai mươi chín thôi á?”
“Sao?”
“Vậy mà trông anh ta cũng hơi… gấp gáp nhỉ.”
Triệu Minh nghe vậy thì cười ha hả.
Trình Thước lại không cười theo, ngược lại khẽ nhíu mày.
“Tuổi này, chẳng phải còn khá trẻ sao, còn chưa đến nỗi phải gấp gáp tìm một người cho có chứ, sao anh nói nghe cứ như anh ta sắp bốn mươi đến nơi rồi ấy.”