Gần bảy giờ tối, khách khứa dần đông lên. Ngoài việc bưng bê đồ uống, thỉnh thoảng Trình Thước cũng đưa cả thực đơn rượu.
Đúng là trước lạ sau quen, nên anh vào việc rất nhanh.
Mãi đến lúc rảnh tay nghỉ ngơi thì cũng đã hơn tám giờ tối. Anh ngồi xổm trong góc khuất sau quầy bar, lặng lẽ ngẩn người một lúc. Cuối cùng, anh vẫn đành như chấp nhận số phận mà rút điện thoại ra, mở WeChat. Màn hình dừng lại ở khung chat giữa anh và Lục Hoài Khiên, vuốt lên trên là lịch sử trò chuyện trước đó.
Khuỷu tay chống lên đùi, Trình Thước nhanh chóng gõ một dòng chữ: Tôi nghe nói anh có người thích rồi, anh thích ai thế?
Gõ xong, anh mới liếc nhìn lại, rồi xóa hết sạch nội dung vừa gõ.
Không được, hỏi thẳng thế này hơi kỳ cục.
Trình Thước sắp xếp lại câu chữ: Anh Triệu nói tôi là anh đã có người trong lòng rồi. Vậy anh đã theo đuổi thành công chưa? Hai người tiến triển đến đâu rồi? Tôi hơi tò mò, anh kể cho tôi nghe được không? Biết đâu tôi cũng giúp được gì đó thì sao? (Nếu anh thấy không tiện nói thì cứ coi như tôi chưa hỏi nhé)
Anh nhìn trân trân vào điện thoại đúng mười giây, rồi Trình Thước lại nhấn giữ phím xóa, một hơi xóa sạch khung nhập tin nhắn.
Bởi vì anh chợt nhớ ra câu nói của Lục Hoài Khiên với Triệu Minh một tiếng trước, với giọng điệu có phần mất kiên nhẫn... "Mẹ kiếp, mày là Mười Vạn Câu Hỏi Vì Sao đấy à?"
Trình Thước đắn đo hồi lâu, lại lặng lẽ sửa tất cả câu hỏi thành câu trần thuật: Anh Triệu bảo tôi là anh đã có người thích rồi. Tôi hơi tò mò về câu chuyện giữa hai người, nếu anh không muốn chia sẻ với tôi thì thôi vậy, cũng không sao cả.
Anh cẩn thận kiểm tra lại hai lần, không có lỗi chính tả, nhưng ngay khoảnh khắc ngón tay sắp nhấn nút gửi, anh bỗng khựng lại. Bên tai dường như vang lên giọng nói của Lục Hoài Khiên... "Không hỏi đến chuyện riêng tư của ông chủ là bổn phận của nhân viên."
Trình Thước đột nhiên thấy hơi bối rối, dứt khoát nhấn nút khóa màn hình. Giây tiếp theo, trên màn hình đã tối đen, chợt phản chiếu ngũ quan gượng gạo của chính mình.
Anh buông thõng hai tay xuống, mới cảm thấy mắt không thấy thì tim không phiền.
Anh mà hỏi thẳng thừng như vậy, chắc hẳn Lục Hoài Khiên sẽ không thích.
Trình Thước cứ ngồi xổm nguyên tại chỗ, hai chân tê rần hết cả. Chỉ trong mười mấy phút ngắn ngủi, anh buộc phải đổi mấy tư thế ngồi xổm khác nhau.
Anh lại cầm điện thoại lên, sửa tới sửa lui hồi lâu, kết quả là càng sửa càng thấy ngứa mắt, càng sửa càng thấy kỳ cục. Cảm giác thất bại khó hiểu dâng lên.
Thôi vậy, không hỏi nữa, cũng chẳng tò mò đến thế.
Trình Thước vừa định cất điện thoại đi, kết thúc mớ rối rắm đơn phương, vô nghĩa này, thì khung chat im ắng đã lâu chợt hiện thêm một dòng chữ. Tay anh run lên, còn tưởng mình lỡ tay gửi nhầm bản nháp đi rồi.
Nhìn kỹ lại, không phải, là Lục Hoài Khiên gửi cho anh. Trình Thước khẽ thở phào một hơi, người hơi thả lỏng.
Lục Hoài Khiên: Hai cái hộp giấy đựng đồng phục, cậu còn giữ không?
Trình Thước lập tức trả lời: Còn giữ.
Lục Hoài Khiên: Có ở gần cậu không?
Trình Thước: Có.
Lục Hoài Khiên: Ừm.
Tin nhắn tiếp theo là tin nhắn thoại, giọng Lục Hoài Khiên đều đều nhưng nghiêm túc: "Phiền cậu một việc. Bây giờ cậu giúp tôi tìm chút, trong hai cái hộp giấy, có một cái đáy hộp có lớp kép. Mở lớp kép đó ra, cậu sẽ thấy một chiếc trâm cài áo. Sau khi tìm được chiếc trâm, cậu nhất định phải cất kỹ, tuyệt đối đừng làm mất, cũng đừng làm hỏng. Đợi tôi về quán bar, tôi sẽ hỏi lấy chiếc trâm này."
Trình Thước vào phòng thay đồ, làm theo chỉ dẫn của Lục Hoài Khiên, quả nhiên tìm thấy chiếc trâm cài áo.
Anh nhắn tin cho hắn: Tôi tìm thấy chiếc trâm anh nói rồi. Có cần tôi chụp ảnh hay quay video gửi anh không?
Lục Hoài Khiên trả lời bằng tin nhắn thoại: "Không cần đâu. Tôi sắp về đến quán bar rồi. Tin nhắn tôi không trả lời nữa nhé, chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện."
Nói xong, hắn lập tức biến mất. Lại thế nữa rồi.
Trong lòng Trình Thước có vô số thắc mắc cần được giải đáp, cuối cùng chỉ đành lặng lẽ chờ đợi, giống như lúc trước sáu giờ chờ Lục Hoài Khiên từ tầng hai đi xuống vậy.
Cũng chẳng biết phải đợi bao lâu, nhưng anh không còn lựa chọn nào khác.
Màn hình điện thoại tự động tắt ngóm.
Trình Thước quay lại quầy bar, lại ngồi xổm về góc cũ.
Anh giơ chiếc trâm lên, soi dưới ánh đèn mà ngắm nghía. Bánh lái tàu màu bạc, cầm trên tay khá nặng, chính giữa là mỏ neo bằng bạc có sợi dây thừng vàng óng quấn quanh. Một chiếc trâm cài áo nam điển hình, mang ý nghĩa cầm lái, gia công tinh xảo, thiết kế độc đáo, hoàn toàn chẳng thể nào so sánh được với đôi khuy măng sét rẻ tiền mà anh tặng Lục Hoài Khiên.
Nhắc mới nhớ, hình như anh cũng chưa từng thấy hắn đeo đôi khuy măng sét đó bao giờ. Có lẽ cái câu "rất thích" mà Lục Hoài Khiên nói, cũng chỉ là lời khách sáo cho vừa lòng nhau mà thôi.
Trình Thước cụp mắt xuống, tự dưng thấy hơi tủi thân.
Anh lật mặt sau chiếc trâm, lại phát hiện một dòng chữ tiếng Anh.
Ánh sáng trong quán bar tù mù, Trình Thước dí sát chiếc trâm vào mắt mà vẫn nhìn không rõ, đành phải bật đèn pin điện thoại lên soi, cuối cùng cũng miễn cưỡng nhận ra được.
Đây là... ý gì nhỉ?
Vốn từ tiếng Anh ít ỏi của Trình Thước bị thử thách rồi, anh đang định mở ứng dụng ra tra thử thì khóe mắt liếc thấy cửa chính mở ra, có tiếng bước chân đang đến gần. Anh theo phản xạ nhét chiếc trâm vào túi áo.
Phía sau cánh cửa kính, Lục Hoài Khiên thong thả bước tới. Đầu ngón tay vốn đang khép trong lòng bàn tay, ngón trỏ móc vào vòng kim loại trên chùm chìa khóa, chiếc chìa khóa lắc lư giữa không trung theo nhịp bước chân. Đi được hai bước, hắn lại xòe năm ngón tay ra, vòng kim loại xoay mấy vòng trên ngón trỏ, kéo theo chùm chìa khóa va vào nhau, kêu loảng xoảng.
Trình Thước co người sau quầy bar, len lén nhìn ra.
Có lẽ vì vừa rồi Triệu Minh có nhắc đến cách ăn mặc khác thường của Lục Hoài Khiên, nên Trình Thước bất giác liếc nhìn thêm mấy lần. Rồi anh đột nhiên nhận ra, trước đây mình chưa bao giờ thực sự ngắm kỹ Lục Hoài Khiên...
Nhìn từ xa, áo khoác đen, quần tây đen, giày da đen, quả đúng là một cây đen. Chỉ có cổ áo sơ mi trắng lộ ra một đoạn. Vóc người cao lớn, bước chân vững vàng, khí chất ngời ngời, vừa uy nghiêm, vừa có cảm giác kiểm soát và áp bức.
Đến gần rồi mới nhìn rõ ngũ quan của Lục Hoài Khiên...
Mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao, môi mỏng, gương mặt vừa tinh tế lại vừa chín chắn, dường như còn pha chút nét ngang tàng lạnh lùng, vốn dĩ nên khiến người ta cảm thấy khó gần, lạnh lùng lại bạc bẽo, có lẽ vì ngày thường Lục Hoài Khiên hay cười với anh, nói mấy câu đùa tếu táo trên trời dưới đất, nên mới tỏ ra vừa hòa nhã lại vừa thú vị.
Anh chợt hiểu ra câu nói kia của Triệu Minh, người có thể đi xem mắt với Lục Hoài Khiên, nhan sắc ít nhất cũng phải trên tám điểm.
Mặt quầy bar bằng đá cẩm thạch bị đầu ngón tay gõ gõ mấy cái. Trình Thước giật mình hoàn hồn, chỉ thấy Lục Hoài Khiên nửa người trên đang nhoài trên quầy bar, chìa lòng bàn tay về phía anh.
"Trình Thước, đưa chiếc trâm cho tôi."
Anh vội vàng đưa qua.
Lục Hoài Khiên tập trung nhìn, nheo mắt lại, ngắm đi ngắm lại một lượt. Khi nhìn thấy dòng chữ khắc ở mặt sau chiếc trâm, ánh mắt hắn hơi khựng lại, nhưng không nói tiếng nào, lặng lẽ cất chiếc trâm vào túi áo khoác.
Nụ cười dần lan tỏa trên mặt, hắn đi đến bên cạnh Trình Thước.
"Sao cậu lại ngồi xổm trong quầy bar thế?"
"Ở ngoài quầy bar mà đi lượn lờ, tôi sợ gặp phải bọn dê xồm hay mấy lão già dê, ngồi xổm trong này kín đáo, an toàn hơn."
Lục Hoài Khiên nghe vậy trước tiên bật cười, sau đó thu lại phần nào nụ cười, nghiêm túc nói: "Nếu thực sự gặp phải, cứ tìm tôi, tôi sẽ giải quyết."
Trình Thước cảm nhận được, về chuyện xem mắt, về lá thư, về chiếc trâm, Lục Hoài Khiên không hề có ý định giải thích.
Mặc dù Lục Hoài Khiên cũng chẳng có nghĩa vụ phải giải thích với anh.
Trình Thước mím môi, tỏ vẻ như vô tình nhắc tới, "Thư thì tìm thấy trong túi giấy, trâm cài áo thì tìm thấy ở lớp kép của hộp giấy, hai thứ này có liên quan gì đến nhau không?"
"Có chứ, trong thư nói là ở lớp kép của hộp giấy có trâm cài áo."
"Ồ." Trình Thước im lặng vài giây, lại không nhịn được mà phỏng đoán.
"Lá thư đó là... thư tình hả?"
"Đúng rồi." Lục Hoài Khiên cười tủm tỉm.
"Cậu thông minh ghê."
Thấy Lục Hoài Khiên đang cười, Trình Thước lại chẳng thể cười nổi.
"Mặt sau chiếc trâm có chữ tiếng Anh, anh có thấy không?"
"Thấy rồi."
"Trình độ tiếng Anh của tôi thụt lùi rồi à? Sao tôi nhìn không hiểu gì hết?"
Lục Hoài Khiên không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
"Đó không phải tiếng Anh, là tiếng Pháp, đồ ngốc ạ."
Trình Thước lườm lại một cái.
"Tôi có học tiếng Pháp bao giờ đâu."
Im lặng vài giây, không đợi được câu trả lời của Lục Hoài Khiên, anh đành phải hỏi tiếp: "Vậy rốt cuộc là có ý gì?"
"Quan trọng lắm à?"
Như bị nghẹn lời, Trình Thước nhíu mày.
"Không muốn nói thì thôi vậy."
Vốn dĩ anh đã ghét cái kiểu cứ phải hỏi tới hỏi lui người khác rồi, vả lại, Lục Hoài Khiên chắc cũng chẳng hứng thú gì với chủ đề này, cho nên nãy giờ toàn là anh hỏi, Lục Hoài Khiên đáp, thậm chí có những câu trả lời còn chẳng đi thẳng vào vấn đề. Theo tính cách trước giờ của Lục Hoài Khiên, nếu là chủ đề hắn hứng thú thì đã sớm lải nhải không ngừng bên tai anh rồi.
Đối phương đã không muốn nói, mình lại còn không biết ý mà cứ hỏi mãi, cũng thật là đáng ghét. Lục Hoài Khiên ngoài mặt thì cười, nhưng trong lòng khéo đang phàn nàn anh lắm lời phiền phức rồi cũng nên. Trình Thước tức thì cảm thấy thật vô vị, anh đứng dậy, đang định rời khỏi chỗ Lục Hoài Khiên...
"Anh thích em."
Trình Thước sững người trong giây lát.
Tim như ngừng đập, để lại một khoảng trống dài tĩnh lặng để tiêu hóa bốn âm tiết đơn giản này. Trong khoảnh khắc, nhịp đập cuối cùng cũng hồi phục, từng nhịp từng nhịp nối tiếp nhau, dường như còn nhanh và mạnh hơn lúc đầu.
Anh nhìn Lục Hoài Khiên đầy kinh ngạc.
"Anh nói... cái gì?"
"Không phải cậu hỏi tôi tiếng Pháp trên chiếc trâm nghĩa là gì sao." Lục Hoài Khiên nhướng mày cười.
"Ý là, anh thích em."
Nụ cười vừa ngây thơ vừa đáng ăn đòn, lúc nào cũng thế.
Trình Thước cụp mắt xuống, tim vẫn còn đập hơi nhanh, có lẽ là vì sợ hãi sau đó, sợ mình suýt nữa thì hiểu lầm ý của Lục Hoài Khiên, suýt nữa thì biến thành thằng hề.
Phải nói gì đó để chuyển chủ đề mới được.
"Tôi không ngờ." Trình Thước lại lên tiếng, ánh mắt lảng đi chỗ khác, giọng điệu cố tỏ ra thoải mái.
"Anh và người đó, tôi không biết nên gọi thế nào, người thợ may đã may đồng phục cho tôi ấy, tôi không ngờ mình lại vô tình se duyên cho hai người, anh phải cảm ơn tôi ấy nhỉ."
Lục Hoài Khiên nghe đến cuối, nheo mắt lại, ý cười dường như nhạt đi vài phần.
"Cậu nói vậy là có ý gì?"
"Triệu Minh nói hết với tôi rồi, anh ta bảo."
Trình Thước cúi đầu, không nhìn vào mắt Lục Hoài Khiên, anh ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: "Anh ta bảo anh có người thích rồi, vậy là anh thích người đã may đồng phục cho tôi đúng không. Cô ấy đúng là khéo tay, rất có sức sáng tạo, cô ấy lại còn chủ động tỏ tình với anh, tặng anh trâm cài áo, hai người cũng là tình trong như đã mặt ngoài còn e rồi..."
Giọng nói đột ngột dừng lại.
Thật ra còn nửa câu sau, chúc hai người dài lâu bền chặt, anh lại không tài nào nói ra được, chẳng hiểu vì sao.
Lục Hoài Khiên thu lại nụ cười, vẻ mặt có mấy phần nghiêm túc, "Tại sao lại nghĩ là tôi đã chấp nhận lời tỏ tình của cô ấy?"
Trình Thước khẽ 'chậc' một tiếng, có lẽ định dùng lại cái giọng điệu cà khịa như mọi khi, nhưng lần này, tiếng cười của anh lại có vẻ hơi gượng gạo. "Anh còn đặc biệt dặn tôi, chiếc trâm tuyệt đối không được làm mất, cũng không được làm hỏng. Anh coi trọng cô ấy như vậy, thích thì cứ mạnh dạn thừa nhận đi chứ, có gì mà phải che giấu. Nếu là vì anh muốn tạm thời giữ bí mật thì tôi cũng sẽ không đi nói lung tung đâu."
Lục Hoài Khiên đầu tiên là sững sờ, sau đó bật cười.
"Cậu đang nghĩ cái gì thế hả, Trình Thước."
Hắn đột nhiên đưa tay trái ra, lòng bàn tay áp lên trán Trình Thước.
Trong phút chốc, cả người Trình Thước cứng đờ tại chỗ, vậy mà lại quên cả né tránh.
Da thịt thô ráp và mềm mại chạm vào nhau, hơi ấm truyền qua, rồi trở nên nóng rẫy.
Lục Hoài Khiên lại dùng tay phải sờ trán mình.
"Nhiệt độ bình thường mà nhỉ, sao đầu óc lại không nghĩ thông suốt được thế này."
Trình Thước chẳng hiểu Lục Hoài Khiên thấy có gì đáng cười, anh đột nhiên thấy bực mình, gạt phắt tay Lục Hoài Khiên ra, "Lúc nào cũng nói bóng nói gió tôi ngu, hoặc là nói vòng vo tam quốc, có hay không hả?"
"Anh cứ coi như tôi chưa nói gì đi. Tôi đi đưa đồ uống đây." Nói xong, anh quay người rời đi.
"Tôi sai rồi tôi sai rồi." Lục Hoài Khiên choàng tay ôm lấy vai Trình Thước.
"Cậu là người thông minh nhất, là tôi ngu, tôi rất rất là ngu, tôi là người ngu nhất trên đời này."
Giọng điệu như đang dỗ một con mèo xù lông vậy: "Tôi không thích cô ấy, chắc chắn không thể nhận trâm cài áo của cô ấy được. Chiếc trâm phải được trả lại nguyên vẹn, cho nên mới dặn cậu đừng làm mất, cũng đừng làm hỏng, nếu không trả lại một món đồ bị lỗi thì xấu hổ lắm chứ, vả lại, nếu tôi thực sự không muốn cho cậu biết chuyện này, thì tôi đã chẳng bảo cậu đi lấy chiếc trâm này làm gì. Tôi cứ bảo cậu đưa thẳng hai cái hộp giấy cho tôi, lấy được trâm rồi tôi lại trả hộp cho cậu, chẳng phải càng dễ dàng giấu trời qua biển¹ hơn sao?"
Lục Hoài Khiên im lặng giây lát, người trong lòng không có động tĩnh gì, thế là hắn dỗ dành hỏi: "Còn dỗi à? Có muốn tôi giải thích thêm mấy câu nữa không?"
Trình Thước nhíu chặt đôi mày.
"Ai dỗi cơ chứ?"
"Rồi rồi rồi, không dỗi không dỗi, tôi nhìn nhầm, là tôi mắt mù, xin lỗi xin lỗi."
Trình Thước không đáp lời, yên lặng một lúc, mím môi.
"Thật ra thứ Tư tôi đã phát hiện ra lá thư này rồi. Lẽ ra tôi nên đưa cho anh sớm hơn, nhưng tôi quên mất, làm chậm trễ mất hai ngày nay, liệu có gây hiểu lầm cho đối phương không?"
Ý cười của Lục Hoài Khiên nhạt đi đôi chút, giọng điệu thêm mấy phần trịnh trọng.
"Cái này cậu không cần lo, tôi sẽ xử lý ổn thỏa, tuyệt đối sẽ không để cô ấy hiểu lầm."
Trình Thước khẽ đáp.
"Ừm."
Lại là một khoảng lặng.
"Tối nay anh... là đi xem mắt đúng không," Trình Thước nói xong, lại như muốn giấu đầu lòi đuôi mà nói thêm: "Là anh Triệu nhờ tôi hỏi anh đấy, anh ta bảo anh ta tò mò quá."
Lục Hoài Khiên im lặng vài giây.
"Trình Thước, sau này đừng có giúp Triệu Minh làm việc gì cả, đừng có chiều hư thằng đó. Có vấn đề gì thì bảo anh ta tự mình đến hỏi tôi."
"Ồ." Trình Thước gật đầu.
Sau một hồi im lặng khá lâu, anh mới lí nhí nói: "Nếu như, nếu như tôi cũng muốn biết thì sao?"
━━━━━━━━━━━━━━
(1) Giấu trời qua biển: Kế đầu tiên trong 36 sách lược quân sự cổ đại. Trung Quốc "Giấu trời qua biển", kế đầu tiên trong 36 kế, xuất phát từ việc một vị tướng bày mưu để khiến vua Đường Thái Tông không nhận ra ông đang vượt biển trên đường viễn chinh.