Cocktail Blue - Trà Các

Chương 43: Hôn lén




Trình Thước sững người, rồi từ từ ngẩng lên. Bất chợt, ánh mắt anh chạm phải đôi mắt sâu không thấy đáy của Lục Hoài Khiên.

Con ngươi hắn đen thẳm, chập chờn ẩn hiện, in bóng mái tóc xanh khói của anh. Đôi mắt ấy như đáy biển sâu nghìn mét, nơi ánh mặt trời không thể xuyên thấu, vừa thăm thẳm, tĩnh mịch lại vừa bí ẩn. Anh cảm nhận được một lực hấp dẫn cực lớn.

Đó cũng như một tín hiệu của sự đắm chìm… Anh biết rõ, ngay từ cái nhìn đầu tiên khi gặp Lục Hoài Khiên, anh đã nhận ra sự nguy hiểm.

Trình Thước vội né tránh, ánh mắt anh vội vàng tìm điểm tựa, cuối cùng dừng lại trên chiếc ly nhỏ đặt ở quầy bar.

Đó là cả một vùng biển sâu có thể thu gọn trong lòng bàn tay, với con sứa lặng yên bên trong, tựa như một mẫu vật, đẹp đẽ và bất tử.

Dù việc chăm chú nhìn nó chẳng có ý nghĩa gì, nhưng lại là cách tốt để né tránh. Nhìn một lúc lâu, anh chợt nhận ra, thời gian trong ly không hề tĩnh tại, mà chỉ như bị kéo dài ra vô tận. Những xúc tu màu xanh nhạt mảnh như sợi tơ thực chất vẫn đang chuyển động với một tốc độ cực kỳ chậm, tựa như một sinh vật lạ mất phương hướng, trôi nổi giữa vũ trụ bao la.

Cho đến khi người đối diện tự mình chuyển chủ đề, phá vỡ sự im lặng trong khoảnh khắc.

“Tôi vẫn phải nhắc cậu một câu, ly cocktail này tuy ít nhưng độ cồn rất cao.” Lục Hoài Khiên cười nói, như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.

“Ly cocktail tôi tặng cậu, nó hoàn toàn thuộc về cậu, tùy cậu xử lý thế nào cũng được, uống hay không uống đều được. Không muốn uống thì coi như cocktail trang trí cũng không tệ.”

Nói xong, hắn nhìn Trình Thước thật sâu một lần cuối, rồi cầm menu rời đi, niềm nở bắt chuyện với những vị khách mới đến.

Hai mươi phút sau, đến giờ Trình Thước tan làm.

Lục Hoài Khiên tìm khắp khu bàn lẻ và khu phòng riêng mà không thấy bóng dáng anh đâu, hắn bèn thuận miệng hỏi Triệu Minh thì được biết anh vừa mới đi về phía phòng thay đồ.

Nghe vậy, sắc mặt hắn hơi sững lại, không rõ đang suy tính điều gì.

Cửa phòng thay đồ không khóa. Trước dãy tủ đồ là hai chiếc ghế dài bằng gỗ. Có người đang ngồi quay lưng về phía hắn trên ghế, mái tóc xanh khói đặc trưng, nhìn tư thế thì giống như đang thay quần.

Thế là Lục Hoài Khiên đứng chờ ở cửa, đáy mắt thoáng hiện vẻ phức tạp, nhưng vẫn im lặng chờ đợi một cách kiên nhẫn.

Nhưng không ngờ, hắn chờ một lúc lâu mà người kia vẫn không hề nhúc nhích.

Lục Hoài Khiên cảm thấy có gì đó không ổn, hắn thử gọi một tiếng: “Trình Thước?”

Không có ai trả lời.

Hắn gọi lớn hơn hai lần nữa, kết quả vẫn vậy. Lục Hoài Khiên dùng đốt ngón tay gõ lên cánh cửa: “Trình Thước ơi, tôi vào được không?”

Vẫn không có tiếng đáp lại.

“Cậu không nói gì, tôi coi như cậu đồng ý nhé.”

Vẫn im phăng phắc. Hắn hơi nheo mắt, đi thẳng tới chỗ người kia, cuối cùng dừng lại trước mặt Trình Thước.

Chỉ thấy chiếc áo khoác denim rách kiểu oversize, vạt áo chất đống trên ghế dài, tạo thành nhiều nếp gấp. Lúc này Lục Hoài Khiên mới nhận ra, Trình Thước không hề thay đồ. Đồng phục trên người anh vẫn còn nguyên, chỉ khoác thêm một chiếc áo khoác bên ngoài chiếc gile đen.

Hai má Trình Thước ửng hồng, tay vẫn nắm chặt chiếc ly nhỏ. Ly đã cạn sạch, chỉ còn sót lại vài giọt rượu, anh gần như đã uống không còn một giọt.

Anh ngơ ngác nhìn Lục Hoài Khiên trân trối mất ba giây, rồi chậm chạp nhíu mày.

“Tại anh cả đấy, giờ tôi say thật rồi, làm sao tôi về nhà được đây?”

Lần đầu tiên thấy người say thừa nhận mình say, Lục Hoài Khiên thấy thật mới lạ, không khỏi bật cười. Hắn dỗ dành: “Vậy thì đừng về nữa, ở lại đây đi.”

Trình Thước hừ một tiếng, có lẽ định cười nhạo hắn, nhưng vì say nên giọng nói trở nên líu nhíu, nghe như đang làm nũng.

Tim Lục Hoài Khiên khẽ rung động, ánh mắt thoáng vẻ khó dò: “Tôi tìm cậu cả vòng ở khu bàn lẻ mà không thấy, cứ nghĩ cậu không uống, không ngờ cậu lại ở phòng thay đồ... Sao lại uống say trong phòng thay đồ?”

Trình Thước nhíu mày, như thể Lục Hoài Khiên vừa hỏi một câu cực kỳ ngớ ngẩn. Anh ca cẩm: “Vốn dĩ tôi không định uống đâu, nhưng mà tôi không mang về nhà được. Đường đi xóc nảy, dù rượu không đổ ra ngoài thì con sứa cũng biến mất đúng không? Tôi xem menu rồi, ly này hơn một trăm tệ đấy, đổ đi thì lãng phí quá. anh bảo tôi phải làm sao? Ngoài uống hết ra thì tôi còn làm gì được nữa?”

Lục Hoài Khiên cong mắt cười: “Lỗi của tôi, lại là tôi không chu đáo.”

“Tôi mới không tin ấy, anh cố ý thì có.” Trình Thước lẩm bẩm: “Đồ lừa đảo.”

Lục Hoài Khiên hiếm khi hùa theo lời Trình Thước: “Ừ, tôi xấu tính quá.”

“Với lại.” Trình Thước đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, mặt mày nhăn lại.

“Với lại nếu tôi uống say ở khu bàn lẻ, ngày mai tỉnh dậy ở trên giường nào cũng không biết chừng. Tôi chắc chắn phải tìm một nơi tương đối an toàn, cũng chỉ có phòng thay đồ thôi.”

Nụ cười của Lục Hoài Khiên thoáng chút nghiêm túc: “Sẽ không đâu, quán bar có camera giám sát, hơn nữa tôi tuyệt đối không thể để người khác đưa cậu rời khỏi quán bar.”

Trình Thước “Chậc” một tiếng: “Trình độ chém gió của anh, tôi vẫn còn kém xa.”

Lục Hoài Khiên cười, không nói gì thêm. Hắn lấy chiếc quần thể thao và đôi giày thể thao màu xanh mà Trình Thước chưa kịp thay từ trong tủ đồ ra, rồi quay người lại, giọng nói ôn hòa nhưng lời lẽ lại không cho phép từ chối: “Lên tầng hai với tôi.”

“Ò.”

Trình Thước rất phối hợp, bật người đứng dậy. Có lẽ do động tác quá mạnh, anh bỗng thấy đầu óc choáng váng, mắt tối sầm lại trong giây lát.

Lục Hoài Khiên vội đỡ lấy cánh tay Trình Thước: “Cậu sao thế?”

“Không sao.” Cơ thể Trình Thước vẫn còn lảo đảo, đầu óc cũng vậy. Anh lại không nhịn được mà phàn nàn: “Rượu của anh mạnh quá đấy, anh không biết tửu lượng của tôi chỉ một ly là gục à?”

“Rõ ràng lần trước tôi đã say rồi gục ở quán bar một lần rồi… À phải rồi, trí nhớ của anh có thể sánh ngang với cá vàng mà.”

Trình Thước nhíu chặt mày, được Lục Hoài Khiên dìu đi về phía trước. Đi được một đoạn, anh đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “Thật ra còn một khả năng nữa, anh không quên, anh chỉ là muốn chuốc say tôi thôi.”

Nói đến câu cuối, giọng anh có thêm mấy phần nghiến răng nghiến lợi: “Sao anh lắm mưu mẹo thế hả, đồ cáo già.”

Nụ cười của Lục Hoài Khiên nhạt đi đôi chút, ánh mắt càng thêm sâu thẳm. Hắn im lặng vài giây rồi mới nói: “Đã đoán được rồi, tại sao còn uống?”

“Ai mà biết.” Trình Thước nhíu mày suy nghĩ vài giây, không tìm ra câu trả lời: “Chắc là lúc đó đầu óc nóng lên nên... làm chuyện ngu ngốc.”

Anh lẩm bẩm: “Tôi nói anh nghe nè, giờ tôi hối hận lắm rồi, lẽ ra tôi không nên uống ly rượu này…”

Chẳng mấy chốc, hai người đã đi đến đầu cầu thang.

Trình Thước ngước lên nhìn, những bậc thang dày đặc tầng tầng lớp lớp khiến anh hoa cả mắt, phải đưa tay day day thái dương. Cơn choáng váng vẫn không hề thuyên giảm. Cố tỏ ra mình ổn, anh bước lên nửa bước, nhưng bất chợt một cơn chóng mặt ập đến, khiến anh theo phản xạ loạng choạng lùi lại, quên mất rằng mình đang đứng trên cầu thang.

May mà người phía sau nhanh tay lẹ mắt, kịp thời đỡ lấy, anh mới không phải “thân mật” với mặt đất.

Lục Hoài Khiên không nhìn nổi nữa, hắn hơi nheo mắt, rồi trực tiếp bế ngang anh lên.

“Lục Hoài Khiên, anh làm gì thế!”

Giống như một quả pháo nhỏ chỉ chờ mồi lửa là nổ, tiếc là sức công phá còn cần phải rèn luyện thêm. Giọng điệu mềm nhũn thế này, càng giống đang tán tỉnh hắn hơn, Lục Hoài Khiên thầm nghĩ.

“Tôi tốt bụng bế cậu lên, cậu không những không cảm ơn mà còn quát tôi.” Hắn dùng giọng đùa cợt phàn nàn, ngừng một chút rồi nói tiếp: “Hay là, bây giờ cậu vẫn rất ghét tôi bế cậu? Nếu đúng vậy thì tôi thả cậu xuống ngay bây giờ.”

Giọng điệu vậy mà lại lộ ra mấy phần nghiêm túc.

Người trong lòng hắn tức khắc im bặt, ngoan ngoãn không động đậy. Lục Hoài Khiên coi như anh ngầm đồng ý, tiếp tục bế anh đi lên.
Sau một hồi im lặng kéo dài, là giọng nói nhỏ như muỗi kêu của Trình Thước: “Cũng không… ghét đến thế.”

Lục Hoài Khiên cười không thành tiếng.

Đi được hai phần ba quãng cầu thang, Lục Hoài Khiên cúi xuống nhìn Trình Thước một cái, rồi lại nhìn thẳng về phía trước: “Tôi hơi bế không nổi nữa rồi, cậu có thể vòng tay qua cổ tôi, để tôi đỡ tốn sức hơn không?”

Trình Thước liếc nhìn mặt hắn: “Sau này chuyện gì làm không nổi thì tốt nhất đừng có cố.”

Lời vừa dứt, cảm giác sắp rơi xuống lập tức ập tới. Tưởng mình sắp ngã thật, hai tay anh theo phản xạ vội ôm chặt lấy cổ Lục Hoài Khiên, tim bất chợt đập thình thịch.

Sững người mất mấy giây, cảm thấy có gì đó không đúng lắm, Trình Thước liếc sang Lục Hoài Khiên thì thấy khóe miệng hắn đang nhếch lên, nụ cười đầy đắc ý… Hay lắm, anh lại bị lừa rồi.

“Anh cố ý đúng không hả!”

“Tôi đúng là bế không nổi thật mà. Dạo này nhiều việc quá, còn phải bận lo chuyện xem mắt cho em trai tôi nữa, không có thời gian tập thể dục. Đợi xong đợt này, tôi nhất định ngày nào cũng đến phòng gym, lần sau bế cậu, cam đoan sẽ nhẹ nhàng như không.”

Trình Thước hừ một tiếng, tỏ vẻ không tin.

Cánh tay vẫn vòng trên cổ Lục Hoài Khiên, da thịt bị chân tóc nơi gáy hắn cọ vào rất ngứa, ngứa đến khó chịu, nhưng anh lại không nỡ buông ra. Anh mím môi, nhỏ giọng hỏi: “Lục Hoài Khiên, anh đối với ai cũng thế này à?”

“Thế nào cơ?” Lục Hoài Khiên đã leo hết cầu thang mà hơi thở không hề gấp gáp, hắn vừa nói vừa dùng chân đá tung cửa phòng ngủ trên tầng hai.

Người vừa hỏi lại im lặng, không biết nên trả lời thế nào, trông có vẻ hơi bối rối.

Lục Hoài Khiên cúi mắt nhìn thoáng qua, nhưng không hỏi dồn.

Hắn đi đến bên giường, cúi người xuống, lật một góc chăn lên, đang chuẩn bị đặt anh lên gối…

Bất chợt, một cảm giác mềm mại lướt qua má phải hắn, nhanh như hoa quỳnh nở vội tàn, nhẹ tựa làn khói hư ảo khó nắm bắt, chẳng vương dấu vết.

Hơi ẩm của rượu Vodka, hương Blue Curacao bảng lảng, cuối cùng hòa quyện thành một mùi hương nồng nàn mà chua ngọt.

Thân hình Lục Hoài Khiên đột ngột cứng đờ, đáy mắt tối tăm khó dò. Yết hầu hắn trượt lên xuống một cái, giọng nói trầm thấp: “Trình Thước, tại sao lại hôn lén tôi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.