“Tiệc sinh nhật của anh, sẽ có bao nhiêu người đến?”
“Chắc cả trăm người.”
Trình Thước kinh ngạc.
“Cả trăm người?”
Lục Hoài Khiên vuốt cằm nhớ lại.
“Năm ngoái hình như hơn hai trăm.”
Trình Thước im lặng.
Lục Hoài Khiên thấy vậy, đi đi lại lại thưởng thức vẻ mặt của Trình Thước, cười như không cười.
“Sao vậy?”
Trình Thước nghĩ nghĩ, nói: “Anh có biết giữa những tính cách khác nhau tồn tại sự khác biệt không?”
“Ví dụ như extraversion và introversion...”
“Cậu thế mà còn biết hai từ tiếng Anh này.” Lục Hoài Khiên ngạc nhiên đánh giá Trình Thước vài lần.
“...”
Trình Thước trừng mắt nhìn Lục Hoài Khiên.
“Dù sao thì, lúc tôi thi tiếng Anh bậc bốn cũng chỉ cần thi chay là qua!”
“Ai mà chẳng vậy.” Lục Hoài Khiên dang tay.
“Đừng có ngắt lời.” Trình Thước cau mày liếc nhìn lại.
“Coi extraversion và introversion như một loại thiên hướng, có thể đơn giản chia loài người thành người hướng ngoại và người hướng nội. Người hướng ngoại thích thu năng lượng từ bên ngoài, người hướng nội thích thu năng lượng từ bên trong.”
“Rất hiển nhiên, tôi là người thuộc vế sau. Tôi không sợ xã hội, cũng có năng lực giao tiếp, chỉ là giao tiếp rất tốn năng lượng của tôi, đặc biệt khi tôi tham gia một buổi tiệc rất lớn, đối mặt với rất nhiều người không quen biết, tôi vẫn thích ở cùng những người tôi quen hơn, như vậy tôi sẽ cảm thấy thoải mái hơn.”
Lục Hoài Khiên nghiêm túc nghe xong, nhưng lại hỏi: “Cậu nói nhiều như vậy, rốt cuộc có đến hay không?”
Trình Thước im lặng vài giây.
“Buổi tiệc sinh nhật này quan trọng với anh sao?”
Lục Hoài Khiên không chút do dự.
“Quan trọng.”
Trình Thước do dự nói: “Nhưng anh vừa không phải nói với em trai anh là toàn quyền do nó quyết định sao?”
Lục Hoài Khiên: “Hình thức không quan trọng, khách mời mới quan trọng.”
Trình Thước suy nghĩ một lát.
“Nếu tôi không tham gia, có cách nào khác mà anh cho là tốt hơn để tôi chúc mừng sinh nhật anh không? Ví dụ như tôi mời anh đi ăn riêng?”
Lục Hoài Khiên lập tức đáp: “Có thể cả hai không?”
Trình Thước bất lực: “Đừng có kiểu được đằng chân rồi lên lần đầu thể chứ!”
Lục Hoài Khiên cười.
“Vậy thì vẫn là đến tham dự tiệc sinh nhật của tôi đi.”
Hắn giải thích: “Nếu cậu mời tôi đi ăn, cậu còn phải trả tiền ăn, vậy cậu chẳng thà đến tham dự tiệc sinh nhật của tôi đi, đồ ăn thức uống đều miễn phí, cậu cũng không cần giao tiếp, cứ tùy tiện tìm một góc nào đó ăn uống ké là được, không đến thì phí của trời.”
“Được thôi.”
Trình Thước xác nhận lại lần nữa: “Thứ Bảy tuần sau đúng không?”
“Đúng vậy, thời gian địa điểm cậu không cần lo lắng, cứ giữ điện thoại thông suốt là được, đến lúc đó tôi lái xe đến Phù Cừ Giai Uyển đón cậu.”
“Được.” Trình Thước dừng lại một chút, lại bổ sung: “Chỉ cần trường không có sắp xếp đi vẽ thực tế đột xuất, tôi sẽ tham gia.”
Theo lý mà nói, có được câu trả lời mong muốn, Lục Hoài Khiên vốn nên hài lòng chuyển chủ đề, nhưng hắn không làm vậy, hắn lại hỏi: “Cậu không thích tham gia những hoạt động có quá nhiều người sao?”
Trình Thước thật thà trả lời: “Những buổi tụ tập từ tám người trở lên, tôi có thể không đi thì sẽ không đi, cơ bản là từ chối.”
“Vậy nếu, là bạn rất thân của cậu, mời cậu đến một buổi tiệc tám người thì sao?”
“Nhưng thực ra, sự khác biệt về tính cách đã quyết định rồi, tôi rất khó trở thành bạn rất thân với người hướng ngoại, vậy nên giả thiết của anh không có căn cứ.”
“Không có ngoại lệ sao?” Lục Hoài Khiên tò mò hỏi.
“Có lẽ có.” Trình Thước nghĩ một chút.
“Lúc ấy, phải xem mức độ sâu sắc của tình cảm.”
Anh nói: “Nếu chúng ta giao tình rất tốt, tôi rất coi trọng người đó, vậy tôi nguyện ý dành thời gian cho người đó, dù là chuyện tôi không thích, tôi cũng sẽ đi cùng người đó, tâm nguyện của người đó có mức độ ưu tiên cao hơn cảm nhận của tôi.”
“Nhưng nếu chúng ta giao tình bình thường, tôi chắc chắn sẽ tìm một lý do để từ chối. Cuộc sống vốn đã khổ sở như vậy rồi, không làm khó bản thân, không muốn làm thì không thỏa hiệp. Về việc người đó sau khi bị tôi từ chối có ý kiến gì về tôi không… chuyện đó không quan trọng, tôi không quan tâm.”
Lục Hoài Khiên cười gật đầu.
“Nhưng hình như tôi lại là người hướng ngoại trong lời cậu.”
“Vậy nên nói, anh là một ngoại lệ.” Trình Thước cảm khái: “Hai tháng trước, tôi có đánh chết cũng không ngờ mình sẽ trở thành bạn bè với một người như anh.”
Nụ cười bên môi Lục Hoài Khiên lan tỏa, hắn vừa cười vừa híp mắt hỏi: “Chỉ là bạn bè thôi sao?”
Trình Thước khựng lại, trong ký ức thoáng hiện những mảnh vụn đêm qua, anh từ từ quay đầu đi, giả vờ không nghe thấy.
Lục Hoài Khiên đợi vài giây, không đợi được câu trả lời, bèn đứng dậy một cách thờ ơ.
“Được rồi, không nói chuyện này nữa, tôi còn phải xuống lầu bận việc ở quán bar.”
Hắn nghĩ nghĩ, lại nói thêm một câu: “Tối nay cậu vẫn phải đi làm, bây giờ cũng sắp đến trưa rồi, tôi thấy cậu cũng không cần về nữa, đi đi về về phiền phức, nếu cậu muốn ngủ, có thể quay lại phòng ngủ của tôi ngủ thêm một lát, nếu không muốn ngủ, phòng làm việc đối diện phòng ngủ có máy tính, mật khẩu là sinh nhật của tôi, tám chữ số.”
Trước khi đi, Lục Hoài Khiên không nhịn được lại nhấn mạnh một lần nữa.
“Vậy chúng ta đã nói rõ rồi nhé, tiệc sinh nhật của tôi cậu nhất định phải đến đấy.”
Trình Thước sợ Lục Hoài Khiên không nhìn rõ, gật đầu rất mạnh, kéo dài âm cuối: “Ừmmmmmmmm.”
Đối phương hỏi hai lần, anh hai lần hứa hẹn, vậy nên Trình Thước cho rằng, trước khi thứ Bảy tuần sau đến, lời mời dự tiệc sinh nhật tạm thời kết thúc.
Tiếc rằng ý nghĩ ngây thơ này không kéo dài được lâu, bởi vì vào đúng năm giờ chiều thứ Tư, Trình Thước cuối cùng cũng nhìn thấy tờ đề thi viết bí ẩn kia.
Anh bị gọi lên phòng làm việc trên tầng hai để làm bài.
Lục Hoài Khiên ngồi đối diện anh, tùy ý lật giở cuốn sách kinh tế trên tay, nhàn nhã giám thị.
Quả thực là năm mươi câu trắc nghiệm một lựa chọn, Lục Hoài Khiên không lừa anh.
Nhưng mỗi câu hỏi đều vô cùng hóc búa, điểm kiến thức được chọn lựa chẳng khác nào bới lông tìm vết, nhằm vào việc soi mói, độ tỉ mỉ so với lời miêu tả của A Duật còn có phần lớn hơn.
Mặc dù những ngày này Trình Thước vẫn kiên trì ôn tập mỗi tối, cảm giác làm bài vẫn vô cùng tệ.
Làm xong, anh cộng tổng những câu chắc chắn lấy được điểm, vẫn còn cách sáu mươi điểm một khoảng rất xa.
Tay cầm bút ký màu đen của Trình Thước run lên.
Đúng lúc này, Lục Hoài Khiên như có thần giao cách cảm ngẩng đầu lên.
“Nhắc nhở cậu một chút, phía sau còn có hai câu hỏi phụ, nếu cậu không chắc chắn có thể đạt được sáu mươi điểm ở phần một trăm điểm phía trước, tôi khuyên cậu nên làm cả câu hỏi phụ phía sau, như vậy sẽ chắc chắn hơn.”
Trình Thước im lặng mấp máy môi: “Hả?”
Lục Hoài Khiên đáp lại bằng một nụ cười nhẹ, sau đó cúi đầu xuống, tiếp tục chăm chú đọc sách.
Trang báo cáo tài chính trong tay hắn bị lật qua.
“Soạt…”
Trình Thước đành thắc mắc mà thu hồi tầm mắt, chậm rãi lật mặt sau của bài thi…
II. Câu hỏi phụ (mỗi câu 30 điểm, tổng cộng 60 điểm).
Câu hỏi phụ tận sáu mươi điểm???
Trong lòng nhất thời cảm xúc lẫn lộn.
Nghĩ rằng đã có câu hỏi thì cứ làm thử xem, để trống thì không đẹp mắt lắm.
Ánh mắt Trình Thước hướng xuống dưới.
(1) Hãy nêu cảm nhận của bạn về quán bar mạc lam, gợi ý: Vui lòng lấy bartender làm điểm xuất phát.
Trình Thước: “...”
Với sự hiểu biết của anh về Lục Hoài Khiên, anh quá rõ đối phương muốn đáp án như thế nào, câu hỏi này anh nhất định phải lấy trọn điểm.
Lập tức ý tưởng tuôn trào, cũng chẳng để ý đến sĩ diện gì nữa, lúc này không biết xấu hổ mới có điểm, Trình Thước cắn răng viết một bài văn nhỏ tám trăm chữ, đem tất cả những từ ngữ hình dung tích cực mà anh nghĩ ra chất đống lên người anh chủ Lục, khen từ sợi tóc đến đế giày của đối phương.
Phiếu trả lời còn để lại một khoảng trống rất lớn, viết xong, tay cũng mỏi nhừ, Trình Thước nghiến răng nghiến lợi lắc cổ tay.
Hoàn toàn nghi ngờ Lục Hoài Khiên cố ý.
Xem tiếp câu hỏi thứ hai.
(2) Tham gia tiệc sinh nhật của Lục Hoài Khiên, lưu ý: Câu hỏi này là câu hỏi thực hành, không cần trả lời bằng văn viết, sẽ kết hợp biểu hiện trong ngày sinh nhật để chấm điểm, nếu không tham gia, coi như tự động bỏ cuộc.
Trình Thước: “.”
Trông có vẻ hơi quá đáng… nhưng nghĩ kỹ, đây là câu hỏi do Lục Hoài Khiên ra, thì cũng bình thường thôi.
Trình Thước lật lại mặt trước của bài thi, nhíu mày cắn nắp bút, tiếp tục xoắn xuýt với những câu trắc nghiệm.
Cuối cùng cũng đợi được đến khi kết thúc phần thi viết.
Trình Thước chỉ cảm thấy, nhận thức của anh về thi viết, trong vòng hai tiếng ngắn ngủi, đã trải qua ba lần đảo lộn to lớn.
Lúc nộp bài, Trình Thước nhịn rồi lại nhịn, vẫn không nhịn được mà hỏi: “Năm đó anh tuyển đám A Duật, cũng có câu hỏi phụ là tham gia tiệc sinh nhật sao?”
Lục Hoài Khiên nhận lấy bài thi và phiếu trả lời, chỉnh tề rồi cuộn lại.
“Không có.”
Trình Thước cười gượng gạo.
“Vậy xin hỏi anh chủ, tại sao, tôi lại có?”
Lục Hoài Khiên cười híp mắt nói: “Bởi vì bọn họ là nhân viên full time, cậu là nhân viên part time, đề thi sao có thể giống nhau được.”
Trình Thước: “...”