“Xin lỗi.” Trình Thước gần như không cần suy nghĩ đáp lời.
Chưa cần nghe những lời tiếp theo, chỉ hai chữ này thôi, Mạnh Duật đã biết mình hoàn toàn hết hy vọng rồi. Có lẽ do men rượu khuếch đại cảm xúc, cậu ta cảm thấy có chút không cam lòng.
Cậu ta hỏi lần thứ ba, chỉ muốn biết rốt cuộc mình đã thua dưới tay người như thế nào: “Vậy cậu thích Lục Hoài Khiên sao?”
Đối phương hỏi quá thẳng thắn, Trình Thước nhất thời im lặng. Anh cụp mắt xuống, cố ý lựa lời cho uyển chuyển: “Bất kể tôi thích hay không thích, cũng sẽ không ảnh hưởng đến câu trả lời của tôi dành cho anh.”
Các đầu ngón tay bất giác siết chặt lại, Mạnh Duật khàn giọng nói: “Trả lời tôi đi, để tôi thật sự hết hy vọng.”
Trình Thước khẽ nhíu mày, nể mặt Mạnh Duật, miễn cưỡng đưa ra một câu trả lời nước đôi: “Tôi có người mình thích rồi.”
Mạnh Duật vẫn không chịu buông tha: “Là Lục Hoài Khiên sao?”
Cùng một câu hỏi lặp lại đến bốn lần, người có tính cách tốt đến đâu cũng sẽ thấy phiền, Trình Thước cũng không ngoại lệ. Anh nhíu chặt đôi mày, giọng điệu trở nên lạnh lùng: “Câu trả lời của câu hỏi này quan trọng vậy sao? Hay là lời tôi vừa nói vẫn chưa đủ rõ ràng?”
“Việc tôi thích ai và việc tôi từ chối anh là hai chuyện khác nhau, không liên quan đến nhau.”
“Đây là chuyện riêng tư của tôi, tôi có quyền từ chối trả lời, cho nên, rất xin lỗi.”
Mạnh Duật dường như làm ngơ, vẫn nắm chặt cổ tay Trình Thước, không có ý định buông ra.
Khung cảnh nhất thời trở nên giằng co.
“Ôi chao, hai người đang trò chuyện gì vậy, nói chuyện vui vẻ thế cơ à.”
Từ phía sau đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc.
Trình Thước thầm oán thầm: Xin hỏi mắt nào của anh thấy tôi vui vẻ?
Lục Hoài Khiên thong thả bước tới, cuối cùng dừng lại ở phía bên tay phải của Trình Thước. Ánh mắt hắn mang theo nụ cười nhìn xuống bàn tay Mạnh Duật đang nắm lấy tay Trình Thước, hắn không khỏi híp mắt lại, nụ cười cũng nhạt đi nhiều.
Ánh mắt lướt nhẹ, rồi chuyển sang nhìn vào mắt Mạnh Duật, người kia vẫn không có phản ứng gì, không hề có ý định kéo giãn khoảng cách với Trình Thước. Lục Hoài Khiên thấy vậy nhướng mày, khẽ nhếch mép, nhưng ý cười lại không hề chạm đến đáy mắt.
Quả nhiên là rượu làm người ta to gan.
Thì ra không chỉ Trình Thước, Mạnh Duật cũng vậy.
Vẫn là Trình Thước chủ động rút tay về trước, phá vỡ thế căng thẳng: “Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một lát.”
Nói xong, anh lại ngẩng đầu lên, khẽ hỏi Lục Hoài Khiên: “Anh chủ, nhà vệ sinh ở đâu ạ?”
Lục Hoài Khiên lạnh nhạt liếc nhìn Mạnh Duật, nắm lấy cổ tay Trình Thước: “Tôi dẫn cậu đi.”
Trên đường đi, Lục Hoài Khiên luôn giữ im lặng. Đến cửa nhà vệ sinh, hắn vẫn tích chữ hư vàng: “Đến rồi.”
Trình Thước đứng im tại chỗ mấy giây, mới bước chân đi. Còn chưa đi được vài bước, cổ tay anh truyền đến một lực kéo không thể cưỡng lại.
Anh cụp mắt xuống.
Thì ra tay Lục Hoài Khiên vẫn chưa buông ra.
Ngón tay đối phương tì vào xương cổ tay anh, một cảm giác áp bức nhẹ nhàng, gần như không có gì, nhưng anh lại không thể làm ngơ.
Có lẽ áp lực từ xương cổ tay truyền đến lồng ng.ực, Trình Thước chợt cảm thấy ngực có hơi khó chịu, lại lùi về bên cạnh Lục Hoài Khiên: “Thôi, tôi không đi nữa.”
“Sao lại không đi nữa?”
“Nhà vệ sinh vốn dĩ chỉ là cái cớ để tôi rời đi thôi.”
Lục Hoài Khiên nghe vậy, im lặng một lát, yết hầu hắn khẽ động: “Vừa rồi hai người đã nói gì?”
Trình Thước im lặng hồi lâu, chọn cách nói thật: “Anh ta tỏ tình.”
Các ngón tay đang bao bọc cổ tay anh siết chặt lại trong giây lát, da anh bị những vết chai sạn giữa các ngón tay Lục Hoài Khiên ép chặt, cộm lên một lớp ngứa ngáy.
“Sau đó tôi từ chối rồi.” Trình Thước tự nói tiếp.
Lục Hoài Khiên cất đi nụ cười, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm, khó dò: “Thật ra, tôi có nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, nhưng không nhiều, chỉ vài câu.”
Trong lòng Trình Thước nghẹn lại... Vài câu, rốt cuộc là bao nhiêu?
Anh không đoán ra ý đồ đằng sau câu nói này của Lục Hoài Khiên, dứt khoát gượng cười chuyển chủ đề: “Tôi thật sự không ngờ A Duật lại thích tôi, thì ra hôm đó, anh nói đúng.”
Vẻ mặt Lục Hoài Khiên mờ ám khó đoán: “Hôm nào?”
Trình Thước như nhớ ra điều gì đó, ánh mắt thoáng chốc trở nên dao động, anh quay đầu khẽ nói: “Chính là hôm đó ở phòng thay đồ, anh cứ khăng khăng nói Mạnh Duật thích tôi, tôi còn nghĩ…”
Âm thanh đột ngột ngừng lại.
“Nghĩ gì?”
Trình Thước mấp máy môi, không phát ra một âm tiết nào, trên mặt thoáng hiện vẻ phiền não.
Tôi nghĩ anh đang ghen tuông vớ vẩn.
Anh chẳng hiểu sao lại không thể nói ra lời, chỉ bực bội đáp: “Không có gì.”
Lục Hoài Khiên lại truy hỏi đến cùng: “Nghĩ tôi đang lừa cậu?”
“Không phải.”
“Nghĩ tôi đang vô lý gây sự?”
“Tôi không có.”
“Cậu thật sự một chút cũng không cảm nhận được sao?” Lục Hoài Khiên khẽ nhíu mày không dễ nhận thấy.
“Có lẽ tôi chỉ là không để ý, tôi thừa nhận, đối với những người tôi không để ý, tôi rất chậm chạp.”
“Vậy tôi thì sao?” Lục Hoài Khiên ngừng lại một chút.
“Đối với tôi, cậu cũng chậm chạp như vậy sao?”
“...Không.”
Lục Hoài Khiên im lặng hồi lâu, chợt đổi giọng: “Cậu nói cậu có người mình thích, câu này, tôi cũng nghe thấy rồi.”
Thân hình Trình Thước chợt cứng đờ.
Tim anh đập nhanh như sấm, cố tỏ ra trấn định, anh tùy tiện giải thích: “Tôi thấy bộ dạng Mạnh Duật như vậy, tôi không nói tôi có người mình thích, anh ta e là sẽ không từ bỏ.”
Lông mày Lục Hoài Khiên hơi sầm xuống: “Vậy câu nói này, chỉ là cậu lừa Mạnh Duật?”
Trình Thước mím môi, cổ họng anh đột nhiên có chút khô khốc, giọng nói bị đè thấp: “Không phải.”
“Trình Thước.”
Lục Hoài Khiên đột nhiên nói một câu chẳng liên quan đến câu trước.
“Thật ra tôi có thể cảm nhận được mạch của cậu.”
Đồng tử Trình Thước co lại.
Anh chợt nhớ ra, lòng bàn tay rộng lớn của đối phương vẫn đang bao bọc cổ tay anh, ngón tay vừa vặn ấn lên phần gân nổi lên ở bên ngón tay cái.
Thì ra có lẽ anh đã sớm bị Lục Hoài Khiên nhìn thấu rồi. Tất cả những lời giải thích nửa vời của anh, rơi vào mắt đối phương, liệu có giống như một trò cười không?
Rõ ràng có chút bối rối, tim lại không thể kiềm chế mà đập nhanh hơn. Cứ tiếp tục như vậy, có lẽ thật sự không giấu được nữa… Rốt cuộc anh nên đáp lại thế nào?
“Anh hai, cuối cùng em cũng tìm được anh rồi!”
Mạch suy nghĩ bị đột ngột cắt đứt.
Trong tầm mắt, Lục Hoài Hiên sải bước đi tới, dừng lại trước mặt hai người: “Cha mẹ tìm anh nãy giờ, mau về chuẩn bị đi, tiệc trưa sắp bắt đầu rồi, anh còn phải phát biểu nữa.”
Nói xong, y lại quay sang Trình Thước, cười nói: “Xin lỗi nhé, xin lỗi vì không tiếp đón chu đáo.”
Vẻ mặt Lục Hoài Khiên khựng lại mấy giây, sau đó im lặng buông tay đang nắm cổ tay Trình Thước ra, trên mặt chậm rãi nở một nụ cười hoàn hảo không chút sơ hở.
Hắn xoay người, đi theo Lục Hoài Hiên trở về, miệng lẩm bẩm: “Anh nói với mọi người rồi, có gì đâu mà phải phát biểu chứ, mọi người đều đến ăn cơm cả, chứ có phải đến nghe anh diễn thuyết đâu. Năm sau sinh nhật anh, anh nhất định phải nhắc em, đừng có bày vẽ những thứ hình thức này nữa…”
Trình Thước ngây ngốc nhìn theo bóng lưng Lục Hoài Khiên khuất dần, biến mất, tim anh lại bất ngờ đập mạnh hơn, như sấm vang bên tai.
Cổ tay không còn bị kiềm chế, anh vốn nên cảm thấy thoải mái, vì anh luôn không quen với sự đụng chạm của người khác.
Thế nhưng giờ khắc này, Trình Thước lại phát hiện mình có chút thất vọng, nhưng lại không biết cụ thể là thất vọng về điều gì.
Thôi vậy, không nghĩ nữa, đi lấy thêm một ly nước ép vậy, không uống thì phí.
Trình Thước vừa cầm lấy ly thủy tinh, ánh mắt liếc thấy một bóng người màu xám nhạt, cũng đang đến lấy đồ uống.
“Xin hỏi anh có biết anh Lục Hoài Khiên ở đâu không?”
Giọng nói nghe có vẻ hơi quen thuộc, nhưng Trình Thước không nghĩ câu này hỏi mình, nên không để ý.
Quả nhiên, giây tiếp theo, nhân viên phục vụ đối diện đưa ra câu trả lời: “Xin lỗi anh, tôi cũng không rõ lắm, có lẽ anh có thể hỏi người khác.”
“Vâng, cảm ơn.”
Trình Thước không có thói quen chủ động giúp đỡ người lạ, anh thờ ơ quay trở lại theo lối cũ. Còn chưa đi được hai bước, bỗng nhiên có người vỗ vai anh: “Chào cậu, xin lỗi làm phiền, xin hỏi cậu có biết anh Lục Hoài Khiên ở đâu không…”
Anh quay đầu lại.
“Trình Thước?!”
Trình Thước nhướng mày, thì ra là Đường Ý.
“Chào anh, anh Đường.”
Anh nói xong liền đi, tuyệt đối không nán lại, tránh làm ảnh hưởng đến tâm trạng.
Đường Ý lại đi lên trước một bước, chặn đường Trình Thước, đánh giá đối phương từ trên xuống dưới một lượt, khẽ hừ một tiếng: “Trình Thước, sao cậu lại ở đây?”
Lời lẽ ẩn chứa ý rằng một buổi tiệc thượng lưu như thế này không phải là nơi một người có thân phận như Trình Thước có thể tham gia.
Trời mới biết rằng gặp mới từ chối một đồng nghiệp tỏ tình mình, còn liên tục hỏi anh thích ai đã đủ phiền rồi, giờ lại thêm một người ngấm ngầm hạ thấp anh, coi anh như kẻ thù không đội trời chung. Trình Thước nhíu mày, căn bản lười để ý, huống chi là trả lời câu hỏi của Đường Ý.
“Sao tôi lại không thể ở đây?”
Trình Thước vặn hỏi lại, anh không muốn nhiều lời, lách người qua Đường Ý tiếp tục đi về phía trước.
Thái độ làm ngơ của anh khiến Đường Ý có chút bực bội, cậu ta vội bước nhanh mấy bước đuổi theo, giọng điệu không mấy thân thiện: “Nhìn cách ăn mặc của cậu cũng không giống nhân viên phục vụ ở đây, là Lục Hoài Khiên mời cậu đến, đúng không hả?”
Bước chân Trình Thước chợt dừng lại. Đằng nào Đường Ý cũng muốn tự đâm đầu vào họng súng, anh đây tiếp chiêu cũng không sao.
Trình Thước giả vờ cười không chút sơ hở: “Tất cả mọi người trong sảnh tiệc đều nhận được thiệp mời của Lục Hoài Khiên, anh không thấy câu hỏi này của anh, hỏi có hơi thừa sao?”
“Ý cậu là gì?” Đường Ý híp mắt lại.
“Mỉa mai tôi là đồ ngu?”
“Đây là tự anh nói đấy chứ, tôi có nói gì đâu.”
“Ồ, tôi hiểu rồi, tôi biết vì sao anh Lục lại mời cậu đến.” Đường Ý như nhớ ra điều gì đó.
“Cậu là năm đầu tiên đến quán bar làm việc, là nhân viên mới, anh ấy mời cậu tham gia tiệc sinh nhật cho có lệ thôi, cậu yên tâm, sau này sẽ không có nữa đâu.”
“Thật sao?” Giọng điệu Trình Thước rõ ràng là không tin.
“Hôm nào tôi sẽ đi hỏi anh chủ của chúng tôi.”
Ba lời hai tiếng không thuyết phục được đối phương, Đường Ý dứt khoát buông một câu: “Thôi kệ, tôi không có gì để nói với cậu cả.”
Cầu còn không được, Trình Thước im lặng khẽ vẫy tay, ý là tạm biệt.
Đối phương ung dung đến mức khó chịu, ngược lại càng khiến Đường Ý thấy mình như đang phát cáu lên vì tức. Cậu ta quay lưng đi mấy bước, rồi bực dọc quay lại.
“Thảo nào vừa nãy tôi đi ngang qua bức tường ký tên, thấy tên cậu ở trên đó, cậu còn dùng hình trái tim khoanh tròn tên cậu và anh Lục lại với nhau, cậu không thấy rất vô liêm sỉ sao?”
Trình Thước thản nhiên đáp: “Thứ nhất, hình trái tim là Lục Hoài Khiên vẽ, không tin anh có thể xem camera giám sát.”
“Thứ hai, dù sao anh cũng đã thấy tên tôi trên bức tường ký tên, thì đáng lẽ phải biết, tôi cũng là một trong những khách mời của tiệc sinh nhật, vậy sao anh còn phải tỏ ra kinh ngạc khi thấy tôi đến? Đây chẳng phải là suy luận logic rất đơn giản sao?”
Đường Ý nghẹn lời, nghiến răng im lặng hồi lâu, cuối cùng mới lại lên tiếng: “Trình Thước, cậu thích Lục Hoài Khiên đúng không?”
Vừa dứt lời, như mong đợi, cậu ta bắt được một thoáng kinh ngạc trong đáy mắt Trình Thước, cậu ta bắt đầu đắc ý: “Câu này, xem cậu còn phản bác thế nào?”