Cocktail Blue - Trà Các

Chương 58: Điều kiện




Sao Lục Hoài Khiên về nhanh vậy?

Chiếc điện thoại trong lòng bàn tay rung không ngừng. Trình Thước không bắt máy, ngược lại còn tiện tay ném đi, thân máy lún vào trong mền bông, ruột mền che kín loa thoại, tiếng ồn giảm đi rất nhiều.

Nếu cúp máy, khả năng cao là Trình Vũ sẽ còn gọi lại nữa, chi bằng cứ để nó tạm reo ở đó.

Mắt nhắm mắt mở đi dép lê vào, Trình Thước bước rất nhanh, đế dép kéo lê trên sàn nhà tạo ra tiếng loẹt xoẹt. Đi được nửa đường, anh mới phát hiện chân mình đang đi đôi dép của Lục Hoài Khiên, rộng hơn hẳn một vòng. Sợ Lục Hoài Khiên đợi sốt ruột, anh không quay về phòng ngủ đổi lại nữa, mà kéo mạnh cửa ra…

Trình Vũ?!

Trình Thước cứng đờ tại chỗ.

Sắc mặt trong thoáng chốc trở nên cực kỳ khó coi.

Ngoại trừ dịp Tết không thể ở lại trường, bắt buộc phải trực tiếp đối mặt với Trình Vũ ra, thì trong khoảng thời gian còn lại, anh và Trình Vũ đáng lẽ phải là nước sông không phạm nước giếng, dù có tình cờ gặp nhau ngoài đường thì cũng phải giả vờ không quen biết hoặc không nhìn thấy mới hợp lý.

May mà vẻ mặt Trình Vũ vẫn lạnh lùng như mọi khi, Trình Thước lập tức tỏ ra càng mạnh mẽ hơn, anh có thể đường hoàng mà tỏ ra cứng rắn, cao ngạo. Ý tứ mỉa mai từ đầu mày lan đến đuôi mắt, cuối cùng là khóe môi, anh cười nhạo một tiếng, nói: “Chào ông, tạm biệt nhé.”

Ngay khoảnh khắc cửa sắp đóng lại, Trình Vũ vội vàng dùng tay chặn cửa: “Tao đến tìm mày để vay ít tiền.”

“Không có tiền, không cho vay.” Trình Thước ngầm nghiến răng hàm, dùng toàn bộ sức lực muốn đẩy cửa đóng lại, tiếc là sức của anh và Trình Vũ ngang ngửa nhau, nên không được như ý.

“Hơn một tháng trước, tao còn ký đơn xin ngoại trú cho mày, giờ tao tìm mày giúp đỡ, mày lại có thái độ này à?”

“Trình Vũ, đó chỉ là một chữ ký thôi. ” Trình Thước im lặng hồi lâu: “Ông đúng là không biết xấu hổ.”

“Cho nên tôi rất hối hận, tôi thấy lúc đó mình tìm nhầm người rồi. Mẹ kiếp, tôi thà tìm Hà Nhân ký giúp còn hơn là tìm ông.”

Anh nhìn Trình Vũ chằm chằm, mặt không cảm xúc, giọng đều đều: “Ông đã không cần mặt mũi rồi, thì tôi còn cần gì nữa. Tôi không cho vay đấy, ông làm gì được tôi?”

Thái độ của Trình Vũ có phần mềm mỏng hơn: “Tao cần một nghìn rưỡi để đi mua thuốc. Chỉ là dạo này tao hơi kẹt tiền, qua một thời gian nữa tao sẽ trả lại mày.”

“Ông bớt xạo sự đi! Chẳng phải ông vẫn luôn uống thuốc miễn phí sao? Rốt cuộc là vay tiền mua thuốc hay lấy đi đánh bạc, trong lòng ông không tự biết à?” Trình Thước thái độ kiên quyết: “Thế nên không cho vay.”

“Tác dụng phụ của thuốc miễn phí tao uống lớn quá, hơn nữa bác sĩ nói bây giờ tao đã kháng thuốc rồi, chỉ có thể đổi sang thuốc tự trả phí thôi.”

Trình Thước cười, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt.

“Đó chẳng phải là ông đáng đời sao? Ai bảo ông ngoại tình? Là tôi ép ông ngoại tình à? Nhưng mà thôi, thất bại là mẹ của thành công, bệnh t.ình d.ục cũng đâu chỉ có mỗi AIDS, lần sau lên giường với người khác nhớ đeo bao vào nhé!”

“Tao xin mày, coi như tao cầu xin mày đi. Tao thật sự rất cần tiền. Tao biết mày có tiền trong tay, cho tao vay một nghìn rưỡi, giúp tao vượt qua cửa ải khó khăn này, tháng sau tao sẽ trả lại mày.”

“Tôi còn không có việc làm, lấy đâu ra tiền?” Trình Thước thấy thật nực cười.

“Ông ngủ với bao nhiêu người tình rồi? sao không tìm họ mà vay? Bọn họ chẳng phải giàu hơn tôi nhiều sao?”

“Mày có, tao biết mày có. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, tao chưa từng cho mày đồng nào nữa, trong tay mày không có tiền thì làm sao mày sống được đến bây giờ?”

“Đúng là vậy, nhưng đó đều là tiền của Hà Nhân, ông dùng không?”

“Qua tay mày rồi thì không tính là tiền của con ả nữa, mà tính là tiền của mày.”

Trình Thước bật cười thành tiếng.

“Vẫn là ông giỏi tự lừa mình dối người nhất.”

Trình Vũ tưởng Trình Thước đã lung lay, vẻ mặt có phần giãn ra.

Ai ngờ giây tiếp theo, Trình Thước chuyển giọng: “Ông đã muốn dùng tiền của Hà Nhân, vậy thì tự đi mà tìm Hà Nhân xin ấy, đến tìm tôi làm gì?”

Nét mặt Trình Vũ đột nhiên trở nên dữ tợn.

“Tao là cha ruột của mày! Nếu không có tao, mày thậm chí còn không xuất hiện trên đời này! Lúc nhỏ mày dùng đều là tiền của tao, không thì mày chết đói từ lâu rồi! Lúc tao có tiền, tao không chi tiền cho mày sao? Bây giờ tao không có tiền, tao đến hỏi vay tiền mày, mày cũng không chịu đưa à? Làm người phải biết đền ơn đáp nghĩa! Một nghìn rưỡi, là tiền cứu mạng của tao, tao dùng để mua thuốc, mày muốn tao chết phải không!”

“Trình Vũ, ông cũng không cần phải nói quá lên như vậy, làm như ông từng đối tốt với tôi lắm không bằng.” Giọng Trình Thước nhẹ bẫng.

“Tôi nhớ có một thời gian ông rất rất nghèo, không trả nổi tiền thuê nhà, không đóng nổi tiền điện nước, thế là ông một mình bỏ chạy, khóa trái tôi trong phòng. Lúc đó tôi đang sốt cao, thiếu chút nữa là chết rồi, không đùa đâu.”

“Nhưng sau đó tao vẫn quay lại đón mày mà. Tao còn nhớ, mấy ngày đó trời toàn mưa sấm sét, gió thổi lớn, dù còn không che nổi mưa, cả người tao đều ướt sũng.”

“Ối chà, đội mưa về cơ đấy, suýt nữa thì cảm lạnh nhỉ. Trình Vũ, ông cũng giỏi đánh lạc hướng trọng điểm thật đấy.”

“Nhưng giờ chẳng phải mày vẫn sống sờ sờ đó sao? Nhắc lại mấy chuyện cũ đó thì có ý nghĩa gì?”

Trình Thước tức đến bật cười.

“Đó là vì bà chủ nhà tốt bụng! Người thuê nhà nợ tiền thuê không trả, bỏ trốn, để lại một đứa trẻ đang sốt cao. May mà bà chủ nhà nhiệt tình, lấy đức báo oán đưa tôi vào bệnh viện. Nếu bà ấy mà đuổi tôi ra khỏi nhà thì sao? Thì tôi đã vì bệnh mà chết ở ngoài đường từ lâu rồi, còn đợi hai ngày sau ông tỉnh ngộ rồi quay lại đón người à? Ông nằm mơ đi!”

Nói xong, anh thở ra một hơi dài.

Trình Thước khẽ nheo mắt, cảm xúc đã bình tĩnh trở lại.

“Thật ra, cũng không phải là không thể cho vay. Chỉ có điều, có một vài điều kiện. Đương nhiên, sẽ không bắt ông đi giết người phóng hỏa đâu. Ban nãy ông cũng nói rồi, đây là tiền cứu mạng của ông, cứ xem như để sống sót, ông sẵn lòng làm đến mức nào mà thôi?”

Anh đột nhiên buông tay đang đẩy cửa ra.

Trình Vũ không kịp đề phòng, loạng choạng bước về phía trước.

Trình Thước như không nhìn thấy, đóng sầm cửa lại.

“Điều kiện gì?” Trình Vũ hỏi với theo.

“Ông trả lời tôi trước, làm sao tìm được đến đây?”

“Tao đi hỏi cố vấn học tập của mày.”

“Trình Vũ, ông cũng được lắm.”

Trường học có thu thập địa chỉ của sinh viên ngoại trú, cố vấn học tập biết thì Trình Thước không ngạc nhiên. Anh ngạc nhiên là Trình Vũ lại có thể mặt dày đi tìm giáo viên chủ nhiệm để hỏi xin.

“Đổi sang thuốc gì rồi?”

“Biktarvy¹.”

“Đừng vội.” Trình Thước mở điện thoại ra tìm kiếm, mấy phút sau, anh cười mỉa mai.

“Giá không phải là một nghìn một trăm hai mươi lăm tệ một hộp sao? Tại sao lại hỏi tôi một nghìn rưỡi? Ba trăm tệ dư ra định lấy đi đánh bạc à?”

Đáy mắt Trình Vũ thoáng qua vẻ hoảng loạn vì bị vạch trần, gã lùi một bước, cười gượng nói: “Mày cho tao vay một nghìn hai cũng được.”

“Nghĩ hay nhỉ.” Trình Thước khịt mũi.

“Bốn trăm mười sáu tệ hai hào năm xu. Cộng với bảo hiểm y tế, là vừa đủ cho ông mua một hộp thuốc. Chỉ có vậy, thêm một xu cũng không đưa. Muốn lấy thì lấy, không thì thôi.”

“Trình Thước, mày làm việc nhất thiết phải tuyệt tình như vậy sao?”

“Có bản lĩnh thì đừng đến tìm tôi vay tiền nữa.”

“Được, được, được.” Trình Vũ nghiến răng gật đầu, liên tiếp nói ba chữ “được”. Gã im lặng một lát, đưa mã QR ra.

“Chuyển tiền đi.”

“Tôi còn chưa nói điều kiện mà, ông đã vội vàng thế sao? Tôi còn chưa biết ông có đồng ý chấp nhận hay không nữa?”

Thế là Trình Vũ lại hỏi một lần nữa: “Điều kiện gì?”

“Cắt đứt quan hệ cha con.”

━━━━━━。゜✿ฺ✿ฺ゜。━━━━━━

[ Lời tác giả ]

Thêm chương đây,  y như cũ tui xin vài cái votee

Ngoài ra, việc cắt đứt quan hệ cha con không có hiệu lực pháp lý nhé, Trình Thước biết điều đó, ẻm làm vậy chỉ để thỏa mãn cái miệng thôi (các chương sau sẽ viết rõ hơn, ở đây giải thích trước một chút).

━━━━━━━━━
(1) BIKTARVY: Viên tổng hợp BIKTARVY® là một trong những loại thuốc được gọi là thuốc kháng HIV ức chế sự nhân lên của HIV. Cần phải sử dụng thuốc đúng cách tùy theo từng loại thuốc kháng HIV để có thể đạt được hiệu quả tốt một cách an toàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.