Cocktail Blue - Trà Các

Chương 68: Chào buổi sáng




Tựa như vừa trải qua một giấc mơ hoang đường choáng ngợp.

Trình Thước chậm rãi mở mắt. Ngoài cửa sổ, nắng đã lên cao, báo hiệu một ngày mới đã đến.

Anh lề mề bò dậy, cảm thấy toàn thân da thịt đau nhức, xương cốt như muốn rã rời. Anh cúi đầu nhìn, trước ngực đỏ ửng một mảng, đm toàn là vết hôn với dấu răng, đùi và mông cũng không thoát khỏi, thấp thoáng còn có cả dấu tay.

Anh đáng lẽ phải đoán được từ sớm, thằng cha cáo già ấy trên giường thì phóng đãng vô cùng… Nếu có hỏi đến lễ nghĩa liêm sỉ, câu trả lời của ổng chắc chắn sẽ là: Thứ đó là gì? Ăn được không? Ngon không?

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra, hắn tươi cười chào hỏi:
“Hi, chào buổi sáng bé yêu.”

Thấy đối phương tung tăng nhảy nhót như chẳng có chuyện gì xảy ra, lòng anh vô cùng mất cân bằng, bực bội đáp: “Chẳng tốt tí nào.”

Lục Hoài Khiên nhướng mày, hắn ngừng một chút rồi nói: “Hôm qua…”

Trình Thước như xù lông lên: “Không được nhắc đến chuyện tối hôm qua!”

Vậy mà Lục Hoài Khiên còn cố hỏi: “Tại sao? Chẳng lẽ tối qua anh không làm em sướng à? Nhưng hình như tối qua em đâu có nói vậy?”

Trình Thước lườm lại một cái: “Anh cmn đừng có được hời còn ra vẻ.”

Tối, tối qua, trong tình huống đó… Bị ép hỏi có sướng không, anh còn trả lời thế nào được nữa, nói không sướng ư? Trừ phi anh muốn hôm nay chân mềm nhũn cả ngày!

Lục Hoài Khiên cười như không cười: “Đừng nói bậy.”

Nghe thấy hai chữ ‘nói bậy’, gân xanh trên trán Trình Thước giật một cái. Những mảnh ký ức không chịu nổi thoáng chốc lại hiện về, anh nhớ ra dấu tay trên mông mình từ đâu mà có rồi, có bao nhiêu dấu tay là có bấy nhiêu câu chửi bậy. Bản thân thằng cha cáo già thì lẳng lơ trên giường, mặt mũi cũng chẳng cần, thế mà còn đòi quản anh nói năng văn minh… Tiêu chuẩn kép, đúng là tiêu chuẩn kép đỉnh điểm!

Trình Thước chẳng thèm để ý, tự mình rúc vào trong mền tìm quần áo. Kết quả tìm một vòng vẫn không thấy, đành phải ló đầu ra, giọng chất vấn: “Quần áo của em đâu?”

“Anh mang đi giặt rồi, bẩn thế kia sao mặc được?” Lục Hoài Khiên thản nhiên nói.

“Chỉ là tiện tay thôi, không cần cảm ơn anh.”

Nghe vậy, Trình Thước bật cười khẩy một tiếng.

Lục Hoài Khiên lúc này mới thủng thẳng đưa bàn tay giấu sau lưng ra: “Anh lấy cho em bộ đồ sạch rồi này.”

Trình Thước giật lấy, lại rúc cả người vào trong mền. Anh sợ Lục Hoài Khiên nhìn thấy thứ gì không nên thấy rồi lại thú tính trỗi dậy. Mền bị đội lên thành một ngọn núi nhỏ, bên dưới vọng ra tiếng sột soạt.

Một lát sau, ngọn núi nhỏ đột nhiên bị lật tung. Trình Thước xỏ dép lê vào, có lẽ do hành động quá mạnh nên không cẩn thận lảo đảo một cái…

May mà Lục Hoài Khiên nhanh tay lẹ mắt kịp thời đỡ lấy, nhưng bàn tay lại bất giác trượt xuống eo Trình Thước. Có điều rất nhanh, nó đã bị anh dùng tay gạt phắt đi.

Lục Hoài Khiên giả vờ tủi thân: “Anh thừa nhận tối qua, đúng là anh đã chiều theo cảm xúc của mình nhiều hơn, nhưng đối với em, anh cũng rất cố gắng mà, sao em lại có thể xong việc đã lập tức trở mặt không quen biết, không cho anh chạm vào em chứ?”

Anh mặt không cảm xúc nói: “Em tự đi được, không cần anh giúp, hôm nay anh bớt đụng vào em đi, kẻo anh lại không kiểm soát được bản thân.”

Nửa câu sau vốn là lời của Lục Hoài Khiên, giờ bị anh trả lại nguyên văn.

Đằng sau chuyện này lại là một câu chuyện khác, đương nhiên, vẫn xảy ra vào tối hôm qua.

Vào đêm khuya thanh vắng, Lục Hoài Khiên kéo Trình Thước đi tắm. Bồn tắm vừa vặn chứa được hai người, vòi hoa sen xả nước lên người họ, vốn dĩ là một cảnh tượng vô cùng thoải mái, dễ chịu.

Cho đến khi, Lục Hoài Khiên nói, đừng chỉ lo tắm bên ngoài, em tự làm không tiện đâu, anh có thể giúp em.

Trình Thước suy cho cùng vẫn còn trẻ, vui vẻ nhận lấy bàn tay giúp đỡ của Lục Hoài Khiên… Ba giây sau, anh hối hận rồi, anh vô cùng hối hận!

Lúc đó Lục Hoài Khiên đã nói thế nào nhỉ, ồ đúng rồi, anh nhớ ra rồi… Cục vàng ơi, anh yêu bé quá, anh không kiểm soát được bản thân, anh còn muốn nhìn bé khóc nữa.

Anh chỉ có thể bị đè chặt bên thành bồn tắm, đuôi mắt đỏ hoe mà chửi bậy.

Địt mẹ, Lục Hoài Khiên càng hưng phấn hơn.

Nghĩ đến đây, anh tức không chịu nổi, dù eo đau lưng mỏi, hai chân rã rời, anh vẫn bướng bỉnh từ chối sự giúp đỡ của Lục Hoài Khiên, chậm rãi lê bước đến bên bàn ăn.

Hắn lập tức bê bữa sáng đã hâm nóng đến bên tay anh, ân cần như vậy, đổi lại một câu cảnh giác của người kia: “Muốn ngồi thì ngồi đối diện em.”

Cáo già đành phải cụp đuôi ngồi xuống đối diện anh.

“Cái đó…”

“Ăn không nói, ngủ không bàn.”

Lục Hoài Khiên ngẩn ra một lúc: “Được rồi.”

Trình Thước hôm nay đặc biệt đanh đá, nhưng thôi, cái này đều là do hắn tự chuốc lấy, còn biết làm sao nữa, chịu đựng thôi.

Cơ thể yếu ớt khiến việc ăn uống cũng chậm đi rất nhiều, một lúc lâu sau, anh mới đặt chén đũa xuống.

Lục Hoài Khiên thấy vậy, lập tức xun xoe chạy tới dọn dẹp tàn cuộc, vừa thu dọn chén đĩa vừa lau bàn.

Nhìn bóng dáng bận rộn của Lục Hoài Khiên, Trình Thước im lặng mấy giây rồi lên tiếng: “Chiều nay…”

Lục Hoài Khiên lập tức nhìn lại với ánh mắt tràn đầy mong đợi, đây là câu đầu tiên Trình Thước chủ động nói với hắn sau khi hắn liên tục bị cho ăn quả đắng…

“Em muốn vẽ bản thảo.”

“Hả?”

Chỉ thế thôi à, hắn còn tưởng là chuyện gì, Lục Hoài Khiên rất thất vọng. Tại sao bạn trai nhỏ hơn hắn tám tuổi lại là người cuồng công việc, khiến hắn trông như thằng lụy tình, ăn chơi lêu lổng thế này!

Trong khoảnh khắc đó, hắn đã tưởng tượng ra tình tiết kinh điển trong phim thần tượng, mẹ hắn rút ra một tấm séc năm trăm vạn, nói với Trình Thước: Cậu hãy cầm lấy rồi rời xa con trai tôi. Hắn cảm thấy, với cái tính mê tiền của Trình Thước, không chừng thật sự sẽ do dự.

“Hả cái gì?” anh giải thích: “Anh còn nhớ cuộc thi thiết kế bao bì cho sản phẩm cocktail đóng hộp mà em từng nói với anh không?”

“Gần đây bận bịu chuyện truyện tranh, em chưa vẽ được chút nào cho cuộc thi thiết kế cả, nên không còn nhiều thời gian nữa.”

“Nhưng anh xem qua giao diện cuộc thi đó rồi mà, anh nhớ, còn nhiều ngày nữa mới đến hạn nộp bản thảo mà.”

“Anh chưa làm trong ngành thiết kế này, có lẽ không thể hiểu được, thiết kế khó hơn truyện tranh nhiều lắm. Truyện tranh dù sao cũng có tình tiết để tham khảo, còn thiết kế cần phải lên ý tưởng, ý tưởng cần sự sáng tạo, không phải ý tưởng sáng tạo nào khi đưa vào thực tế, hiệu quả cũng đều tốt, em có thể sẽ vẽ rất nhiều bản nháp bỏ đi.”

Anh nghĩ một lát, rồi nói thêm: “Nói thế này đi, việc em thiết kế hoa văn, có thể ví như việc anh sáng tạo ra một công thức cocktail mới.”

“Chúng ta đương nhiên là dựa vào kinh nghiệm trước đây để sáng tạo, nhưng em không thể đảm bảo, ý tưởng mới của em chắc chắn sẽ đẹp, cũng giống như anh không thể đảm bảo công thức mới của anh chắc chắn sẽ ngon.”

“Sau đó, anh có thể còn phải điều chỉnh công thức, anh cũng không biết, phải điều chỉnh bao nhiêu lần, mới pha ra được hương vị mình ưng ý. Có thể là lần sau, có thể sau một trăm lần, anh vẫn thất bại. Em cũng giống anh, em phải dự trù đủ thời gian thử và lần sai nữa.”

Phép ví von này quả thật rất chính xác, nói đúng vào tâm lý của Lục Hoài Khiên rồi. Hắn tuy thường xuyên mua công thức cocktail từ tay bạn bè nước ngoài, nhưng một số vị cocktail, đặc trưng xứ lạ quá rõ rệt, không phù hợp với địa phương Hoa Phong. Để hóa hương vị thành bản địa, hắn phải sửa đổi công thức, đôi khi có thể chỉ là khác biệt một giọt nhiều hơn hay ít đi, hắn sửa thế nào cũng không hài lòng, cuối cùng nếm đến mức vị giác tê liệt, thậm chí sinh ra ác cảm với mùi rượu nền, hễ ngửi thấy là muốn nôn.

“Vậy nên em nhắm tới việc đoạt giải à?”

“Đương nhiên rồi.” Trình Thước đáp không cần suy nghĩ: “Nếu không phải vì đoạt giải, tại sao em phải lãng phí thời gian tham gia cuộc thi này?”

“Anh tưởng em quan trọng việc tham gia.”

“Không.” Anh bày tỏ: “Em chú trọng hiệu suất hơn. Tham gia mà không đoạt giải, trong mắt em chính là một việc hiệu suất thấp. Vì vậy, em tham gia bất kỳ cuộc thi nào, đều là nhắm tới việc đoạt giải. Nếu em cảm thấy mình không có khả năng đoạt giải, vậy em sẽ chọn không tham gia.”

Giọng điệu rất ngông cuồng tự phụ, nhưng đối phương quả thật có thực lực này. Trường đại học Mỹ thuật Tường Giang xếp hạng nhất trong nước. Tham vọng của Trình Thước lồ lộ ra ngoài, Lục Hoài Khiên cảm thấy thú vị: “Nói cách khác, em chỉ tham gia những cuộc thi mà em cảm thấy rất có khả năng đoạt giải.”

"Đúng vậy."

Cho nên giao tiếp với Lục Hoài Khiên, đôi khi vẫn rất đỡ tốn sức, anh nghĩ, không giống người khác, nghe anh nói như vậy, hoặc là cảm thấy anh đang khoác lác lên tận trời, hoặc là vặn lại anh, như kiểu, nhưng cậu cũng đâu thể đảm bảo mình chắc chắn đoạt giải được chứ. Lâu dần, Trình Thước cũng lười giải thích, đối ngoại cứ thống nhất trả lời, tham gia hay không tham gia cuộc thi là tùy tâm trạng lúc đó của anh.

"Vậy anh chúc em thành công, mong chờ tin tốt em đoạt giải trong tương lai."

"Được ạ, em nhận lời chúc của anh, em sẽ cố gắng."

Lục Hoài Khiên nghĩ một lát rồi lại nói: "Em vẽ giỏi như vậy, sau này có định ra nước ngoài học nâng cao không?"

Trình Thước trả lời: “Có lẽ sẽ đi ạ. Đợi em lên năm ba, em có thể đi tranh thủ cơ hội làm sinh viên trao đổi. Nhưng nếu em ra nước ngoài du học, anh vẫn còn quán bar ở Hoa Phong, đâu thể đi cùng em được. Khi đó chúng ta sẽ phải yêu xa, mỗi người một quốc gia… nên em cũng đang phân vân, có thể sẽ không đi.”

“Ai nói thế, anh tuyển thêm một bartender, rồi tranh thủ lúc rảnh bay sang thăm em là được.”

“Chênh lệch múi giờ vậy anh không mệt ạ?”

“Cũng ổn mà." Lục Hoài Khiên chẳng để tâm: “Nếu em đến Luân Đôn du học thì càng ok hơn nữa. Anh quen rất nhiều chủ quán bar ở Luân Đôn, đến quán bar của họ làm bartender cũng được, hoặc là anh mở lại một quán bar mới luôn, thế là chúng ta khỏi yêu xa rồi.”

“Nghe anh nói nhẹ tênh quá ta.” Trình Thước bật cười nói.

“Chẳng qua là anh không muốn em vì anh mà bỏ lỡ cơ hội nâng cao học vấn.”

Nghe đến đó, trong lòng Trình Thước không khỏi xao động một chút. Nhưng chưa kịp cảm động bao lâu, cái kiểu ngứa đòn của người đối diện lại trỗi dậy…

“Có điều, anh thấy kỹ năng nói tiếng Anh này của em, vẫn cần phải luyện thêm, nếu không giao tiếp có thể sẽ trở thành trở ngại cho việc nâng cao chất lượng cuộc sống của em đó. May mà em có một người bạn trai vạn năng, về mặt này, anh rất có kinh nghiệm, em có thể thỉnh giáo anh. Anh tuy rằng tiếng Anh nhiều năm không dùng rồi, nhưng dạy em thì chắc chắn không thành vấn đề.”

Rồi Trình Thước lườm anh một cái.

“Cũng không phải vì anh mà em từ bỏ cơ hội nâng cao học vấn đâu.” Trình Thước nói: “Trong ngành của em, so với bằng cấp, người ta thực sự coi trọng tác phẩm hơn, bởi vì trình độ thể hiện qua tác phẩm rất trực quan. Vì vậy, du học không phải là lựa chọn duy nhất của em. Em đang nghĩ, sau khi tốt nghiệp, em có thể trực tiếp gia nhập công ty game, làm họa sĩ vẽ concept, tích lũy nhiều kinh nghiệm thực tế. Sau này em vẫn muốn phát triển ở trong nước.”

“Em muốn làm họa sĩ vẽ concept game sao?”

“Dạ.”

Lục Hoài Khiên mỉm cười: “Thật là trùng hợp, em còn nhớ em trai anh làm gì không?”

Trình Thước hồi tưởng một chút: “Công ty Internet.”

“Đúng vậy, game Internet là một trong những mảng kinh doanh chính của công ty em trai anh. Dưới quyền nó có rất nhiều họa sĩ vẽ concept, tuy anh không quen biết, nhưng nghe nói toàn là những tên tuổi lớn trong ngành. Không chừng anh có thể xin được thông tin liên lạc của họ, tạo cơ hội cho em giao lưu.”

Đôi mắt Trình Thước bỗng sáng lên, nhìn thẳng vào Lục Hoài Khiên, ánh mắt tràn đầy khao khát.

Cáo già rất hài lòng, tiếp tục mượn hoa em trai kính Phật của mình: “Công ty của em trai anh đáng lẽ là do anh tiếp quản, nên ngày trước bị cha mẹ ép buộc, anh cũng tìm hiểu đôi chút về concept game. Giờ còn nhớ mang máng, có người thiết kế bối cảnh, có người thiết kế nhân vật. Dù sao, sau này em muốn thực tập vẽ concept loại nào, bên anh đều có thể giới thiệu nhiều kênh.”

“Anh tốt với em ghê á.” Lục Hoài Khiên nháy mắt: “Anh giúp em nhiều thế, đòi em yêu chút thù lao cũng không quá đáng he ta?”

Trình Thước cảnh giác nhìn gương mặt Lục Hoài Khiên từ trên xuống dưới: “Anh muốn gì?”

Lục Hoài Khiên vẫy tay: “Lại đây.”

Trình Thước do dự vài giây, rồi vẫn bước đến trước mặt Lục Hoài Khiên. Hắn thuận thế kéo anh vào lòng, ghé tai thì thầm…

Anh định dọn một phòng ra, cải tạo thành phòng vẽ riêng cho em, anh sẽ làm người mẫu khỏa thân chuyên dụng của em, lúc đó chúng ta… Phần sau toàn là lời dâm đãng, nghe đến mức lông mày Trình Thước càng nhíu chặt.

Cuối cùng cũng cố nhẫn nại nghe xong, Trình Thước chộp lấy gối tựa bên cạnh đập vào đầu Lục Hoài Khiên: “Anh không thể đòi thù lao văn minh hơn sao?”

Lục Hoài Khiên cười ha ha.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.