Cún Con Bị Tôi Bỏ Rơi Đã Trở Về

Chương 35: Di ngôn trăng trối của ông?




Khách sạn nằm ở trung tâm thành phố, tầng cao nhất có view rất thoáng đãng.

 

Đêm đã khuya. Qua khung cửa sổ sát đất rộng rãi sáng sủa, toàn bộ ánh đèn của thành phố đều thu hết vào tầm mắt.

 

Bryan căn bản chẳng có tâm trạng nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu ngồi dưới ánh đèn vàng ấm áp, tay cầm tập tài liệu tiếng Anh, ánh mắt cứ nhìn mãi về phía bên kia căn phòng.

 

Người nằm trên giường đã lâu không động đậy, hẳn là ngủ rồi.

 

Ngủ cái gì mà ngủ? Sao anh ta lại có thể ngủ được chứ!

 

Vẻ mặt Bryan khó tả, nhìn chằm chằm chiếc giường hồi lâu sau đó lấy điện thoại gửi đi một tin nhắn. Vài phút sau, cậu rón rén bước tới cửa, mở hé ra đưa tập tài liệu cho người đứng đợi bên ngoài. Xong xuôi, ai kia nhanh chóng vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân, tắt chiếc đèn đọc sách trên bàn rồi lần mò trong bóng tối đi đến bên giường.

 

Thanh niên đứng lặng yên ở đầu giường một lát, đợi mắt quen dần với bóng tối thì quỳ một chân lên chiếc giường mềm mại, vươn tay kéo chăn chui vào trong.

 

Chu Lạc Thạch đang ngủ mê man nên không hề mở mắt. Cảm nhận được chút động tĩnh bên cạnh, hắn hơi nhấc cánh tay vòng qua vai người kia, vỗ nhẹ vào lưng đối phương hai cái như muốn nói "Ngủ đi".

 

Giây tiếp theo, người đàn ông cảm nhận được người bên cạnh cứng đờ, rồi một giọng nói vang lên bên tai.

 

"Bình tĩnh đến thế cơ à? Vững như Thái Sơn? Tại sao vậy anh hai? Anh quen với việc có người leo lên giường mình rồi sao?"

 

"Là ai thế? Chị dâu à?" Thanh âm bỗng căng thẳng cực độ. "Hay là... tên trà xanh thảo mai kia ? Bao nhiêu lần rồi hả? Trong bảy năm qua?"

 

"Có người leo lên giường mà bản thân cũng không ngạc nhiên chút nào. Bất kể là những người khác nhau, vào những thời điểm khác nhau, đều đã từng có người chui vào sao? Cho nên anh mới giữ được vẻ bình tĩnh đó?" Giọng nói càng lúc càng chặt chẽ, hơi thở cũng trở nên dồn dập hơn.

 

Chu Lạc Thạch cảm thấy như có cả một chiếc xe tải chạy ầm ầm ngang qua tai, nghiền nát cơn buồn ngủ của mình.

 

"Cậu có thấy phiền không thế?" Giọng ai kia hãy còn ngái ngủ. Cơn gắt ngủ lúc mới dậy tạm thời lấn át hết sự kiên nhẫn lẫn tính tình tốt đẹp mà hắn đã rèn giũa suốt bao năm qua. "Không ngủ thì biến đi."

 

Bryan trừng mắt nhìn anh trai trong bóng tối, rồi lao tới cắn cằm hắn.

 

Chu Lạc Thạch túm lấy sau gáy cậu: "Cha mẹ đẻ tuổi tuất hả?"

 

"Ai đã từng leo lên giường anh?" Bryan không chịu buông tha, truy hỏi đến cùng. "Là ai? WHO?!"

 

Bấy giờ Chu Lạc Thạch đã tỉnh ngủ hoàn toàn, cố tìm  lại chút kiên nhẫn vốn chẳng nhiều nhặn gì của mình: "Đã nhiều năm như vậy rồi, vẫn còn dùng kem dưỡng mùi hạnh nhân hả?"

 

Bryan sững người một chút. Đến khi hiểu ra ý của đối phương, hơi thở trở nên dồn dập: "Là 10 năm trước anh từng mua cho tôi... Anh nói, mùa đông da khô nứt nẻ sẽ xấu đi, mà anh thì ghét người xấu."

 

"Nói đúng sự thật thôi, đừng có thêm mắm dặm muối," Chu Lạc Thạch nói. "Hết chưa? Ngủ đi."

 

Bryan nói: "Anh lúc nào cũng ngủ rất nhanh, đồ không tim không phổi."

 

Chu Lạc Thạch thở dài: "Sao anh đây lại thành không tim không phổi nữa rồi?"

 

Bryan lập tức kể vanh vách như thuộc nằm lòng bàn tay. Tới khúc này, tiếng Trung của ai kia rất lưu loát, rõ ràng là đã kìm nén không biết bao nhiêu năm, có lẽ đã luôn tự dịch rồi nhẩm đi nhẩm lại chúng vô số lần.

 

"Hồi năm hai đại học, lúc nghỉ hè... Giữa cơn mưa rào tầm tã tháng Bảy, chúng ta đã cùng nhau dầm mưa... Khi ấy, anh biết tôi yêu anh rất nhiều." Cậu thoáng ngừng lại. "...Nhưng bây giờ tôi hận anh rồi. Ngày đó ở ký túc xá, anh vừa nằm xuống một phút đã ngủ say như chết. Dù biết rằng tôi yêu anh... vào thời điểm trọng đại như vậy... tôi thì trằn trọc không yên, còn anh thì vô tư ngủ."

 

"Đến năm tư đại học, tôi chờ anh 6 tiếng đồng hồ, bụng dạ đói meo, da bụng dính da lưng... Còn anh thì đưa chị ta về nhà, mua trà sữa cho người ta rồi ra sân thể dục đắm chìm tận hưởng dư vị nước hoa. Khi về đến ký túc xá, anh nằm xuống vài giây là ngủ ngay. Tôi trằn trọc thao thức, đau khổ khôn xiết, nhưng anh vẫn ngủ... then I gave you a blowjob... After that, chỉ sau vài giây you lại ngủ tiếp... Tôi không sao ngủ được, thức trắng một đêm tới tận lúc trời sáng..."

 

"Sau này, người Hà Lan và phiên dịch viên người Trung Quốc tìm đến định bắt tôi đi. Buổi tối hôm đó, tôi đã ôm chặt lấy anh, nhưng anh thì ngủ say chỉ vài giây khi đầu vừa chạm gối. Tôi hoảng loạn, kinh hồn bạt vía, trằn trọc không yên, nhưng anh vẫn ngủ."

 

"Anh lúc nào cũng ngủ ngủ ngủ rất nhanh, ngay cả những lúc tôi vì anh mà trằn trọc không yên, mất ăn mất ngủ, đêm không thể nhắm mắt, cầu mà không được, ngày đêm thao thức mong nhớ."

 

Chu Lạc Thạch yên lặng nghe đối phương mách tội, trong lòng lại thấy hơi buồn cười.

 

"Tôi ngủ ngon mà cũng làm phiền* đến cậu à?"

 

Bryan hoàn toàn sững sờ: "Anh... yêu* tôi á?"

 

(Chú thích: Cháu nó nghe nhầm "碍" (ài - làm phiền) thành "爱" (ái- yêu) =)))))))

 

Khi mắt đã quen với bóng tối, Chu Lạc Thạch thấy rõ sự mong đợi lẫn căng thẳng trong đôi ngươi xanh biếc kia. Hắn khẽ cười, cái tính ranh ma thích trêu chọc thời niên thiếu bất chợt trỗi dậy, lười nhác đáp: "Tôi nói là làm phiền."

 

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, ai kia đã bị đạp một phát từ thiên đường xuống địa ngục.

 

Bryan giận dữ ghé sát, muốn cắn môi anh trai.

 

Chu Lạc Thạch đưa ngón trỏ ra, chặn lên môi đối phương, ngăn không cho cậu tiến lại gần: "Tôi không hôn người có cái miệng chua ngoa cay nghiệt."

 

Khoảng cách đôi bên gần trong gang tấc, có thể nghe rõ hơi thở của nhau.

 

Bryan cắn nhẹ đầu ngón tay anh trai rồi li3m một cái, mặt không đổi sắc: "Đây không có chua ngoa cay nghiệt nhé."

 

Nghĩ đến dấu tick bị khoanh bỏ trên cẩm nang hướng dẫn học tập, lòng cậu không kìm được tủi thân, tự nhủ rằng bản thân đâu hề chua ngoa cay nghiệt như lời người kia nói...

 

Chẳng qua là trình độ tiếng Trung còn non và xanh thôi. Vì mất đi môi trường sử dụng tiếng Trung, Bryan chẳng thể ngăn nổi tốc độ mai một của nó.

 

"Tùy." Chu Lạc Thạch thu tay lại, nhắm mắt. "Tôi buồn ngủ rồi." 

 

Bryan lúc này mới sực tỉnh, nhận ra mình lại bị dắt mũi nữa rồi. Đã bảy năm trôi qua, vậy mà người trước mắt vẫn dễ dàng chi phối cảm xúc lẫn suy nghĩ của cậu.

 

Thanh niên tức tối nói: "Tôi chính là chua ngoa cay nghiệt đấy! Thằng này thích chua ngoa cay nghiệt thì sao nào! Không được chắc?!"

 

Nhưng mà ai kia lại hít thở đều đều, chưa gì đã thiếp đi lần nữa.

 

Bryan tức đến mức muốn túm lấy hắn lắc mạnh, nhưng rồi lại lặng đi, chăm chú nhìn gương mặt say ngủ của đối phương.

 

"Tôi hận anh." Hồi lâu sau, thanh niên mới thấp giọng thủ thỉ, nói đoạn lại cẩn thận kéo chăn lên đến tận cằm người đang say ngủ, vén gọn cho ngay ngắn rồi lặp lại. "Tôi hận anh. Anh đã không cần tôi..."

 

"Sao anh lại có thể không cần em chứ? Em hận anh chết đi được."

 

Dứt lời, Bryan siết chặt cánh tay người bên cạnh, dần chìm vào giấc ngủ.

 

------

 

Sáng hôm sau, Chu Lạc Thạch nhìn tập tài liệu trong tay: "Cậu dịch cái này à?"

 

Nghe Bryan lạnh lùng "ừ" một tiếng, Chu Lạc Thạch mỉm cười, gấp tập tài liệu lại.

 

"Sao thế, không hài lòng à?" Bryan nói. "Anh thì có bao giờ hài lòng với tôi đâu."

 

"Rất hài lòng. Bản dịch trôi chảy như người bản địa vậy." Chu Lạc Thạch nhận xét. "Nhưng giản dị quá, không giống phong cách của cậu."

 

"Phong cách của tôi?"

 

Chu Lạc Thạch thong thả nói: "Phải là kiểu 'tựa muối tung bay giữa trời', 'hoa hảo nguyệt viên nhân thường tại', đó mới là phong cách của cậu. Đúng rồi, còn có cả 'trằn trọc không yên', 'ngày đêm thao thức', rồi thì 'đêm qua mơ thấy hoa rơi bên hồ vắng' các kiểu nữa."

 

"..." Bryan đuổi theo, cùng hắn đứng trước cửa thang máy, "Bây giờ anh định đi tìm trà xanh à?"

 

Tiếng chuông 'đinh' vang lên.

 

Chu Lạc Thạch đút hai tay vào túi quần, bước vào trong: "Tôi đi tìm nốt trà trắng với trà đen."

 

Bryan đi sát theo sau: "Tối qua ở bàn ăn, anh đã hẹn gặp mặt người đó lúc 10 giờ ở quán cà phê. Sắp tới, hai người sẽ bàn chuyện khởi kiện công ty quản lý về hợp đồng không đúng quy định cùng mấy việc khác nữa. Bằng chứng trong tay các anh vô cùng chắc chắn."

 

Chu Lạc Thạch khoanh tay dựa vào góc thang máy, cười tủm tỉm: "Tai thính gớm nhỉ."

 

Bryan mím môi, nói: "Listening đạt cấp 10, chỉ có speaking bị hỏng. Nguyên nhân duyên cớ cũng bởi tại anh cả."

 

Cậu còn nghe được những nội dung khác, ví dụ như quy trình pháp lý sẽ cần rất nhiều thời gian. Nếu vụ kiện suôn sẻ, khả năng cao đối phương sẽ lĩnh án từ 5 đến 10 năm tù giam. Nhưng nếu luật sư bên phía kia thể hiện xuất sắc ngoài dự kiến, con số này còn có thể rút ngắn hơn nữa.

 

"'Nguyên nhân', 'bởi tại, 'duyên cớ' là ba từ đồng nghĩa, dùng một thôi là đủ rồi."

 

"Ồ." Bryan nhìn hắn, "Anh có muốn cho ông ta uống món canh bổ dưỡng do bà Trương nấu không?"

 

"Nói nhăng nói cuội gì thế?" Chu Lạc Thạch bước ra khỏi thang máy, "Bớt xem phim truyền hình lại."

 

Bryan nhìn theo bóng lưng hắn.

 

Mùa đông bảy năm về trước, cậu đã tìm thấy anh trai trên chiếc ghế dài màu đen. Khi ấy, dáng vẻ lẫn giọng điệu của đối phương chẳng khác gì ngày thường. Nhưng Bryan lại mơ hồ cảm nhận được vẻ mệt mỏi chán chường, tuyệt vọng ẩn sâu bên trong.

 

Và rồi, anh trai không cần cậu nữa.

 

Lúc đó, phía sau băng ghế dài màu đen chính là tòa văn phòng uy nguy bề thế của công ty quản lý.

 

Bryan đã ghi nhớ điều này suốt bảy năm ròng rã.

 

------

 

Tại một góc quán cà phê, Hướng Vãn Thanh đã đến từ sớm, gọi sẵn cà phê và một phần bánh ngọt. Chu Lạc Thạch kéo ghế ngồi xuống, thuần thục gọi thêm một ly Coca đá.

 

Hướng Vãn Thanh tặc lưỡi: "Cậu đúng là chẳng sợ lạnh nhỉ!"

 

"Tôi thích đồ ngọt." Chu Lạc Thạch đáp. "Ăn nhanh đi, ăn xong chúng ta kiểm tra tài liệu, không có vấn đề gì thì nộp lên tòa án, chính thức khởi kiện."

 

Sau khi ăn uống qua loa, hai người bắt tay vào việc, thỉnh thoảng nhỏ giọng trao đổi với nhau.

 

Bryan ngồi đối diện, ánh mắt giám sát khoảng cách giữa đôi bên. Tách cà phê và chiếc bánh ngọt trước mặt vẫn chưa được động đến, tác dụng của thuốc khiến cậu mất hết cảm giác thèm ăn.

 

Đúng lúc này, Chu Lạc Thạch cầm thìa xúc một góc bánh nhỏ bỏ vào miệng, rồi lại cắm chiếc thìa vào giữa miếng bánh. Suốt quá trình đó, người đàn ông không hề liếc Bryan lấy một cái, chỉ chuyên tâm nói chuyện với Hướng Vãn Thanh.

 

Bryan nhìn chiếc bánh đã bị động qua trước mặt, bỗng cảm thấy thèm ăn. Thanh niên lập tức cầm lấy chiếc thìa Chu Lạc Thạch đã dùng, từ từ ăn hết phần bánh còn lại. Riêng tách cà phê trước mặt vẫn không hề suy chuyển. 

 

Trong lúc trao đổi, có lẽ vì khát nước, Chu Lạc Thạch cầm tách cà phê lên uống một ngụm, nhưng vị đắng lập tức khiến hắn nhíu mày. Ngay từ khi còn nhỏ, hắn đã không hiểu tại sao em trai mình lại thích uống cái thứ gọi là Americano đá này, mùi vị nghe chẳng khác gì nước rửa chén.

 

"Nhổ vào miệng tôi này."

 

Ý thức được mình vừa nói gì, Bryan lúng túng dịch ghế sang một chút, ho khan vài tiếng.

 

Chu Lạc Thạch chẳng thèm để ý đến cậu, cố nuốt ngụm cà phê xuống rồi tu hơn nửa cốc Coca, tiếp tục lật xem tài liệu. Chỉ còn Hướng Vãn Thanh kinh ngạc nhìn Bryan trân trối, không dám tin vào những gì mình vừa nghe được.

 

Nhìn tách cà phê trước mặt đã được anh trai uống một ngụm, tâm trạng lẫn khẩu vị của Bryan bỗng tốt lên lạ thường. Cậu chậm rãi uống từng ngụm, thầm nghĩ có thể cho cái gã Tổng giám đốc Lâm gì đó sống thêm nửa tiếng nữa.

 

Sau khi nhấm nháp xong tách cà phê, Bryan rời khỏi quán, băng qua đường đến công ty quản lý đối diện.

 

Vị "Tổng giám đốc Lâm gì đó" đã sớm nhận được tin, đích thân đợi sẵn ở quầy lễ tân, vừa thấy Bryan liền cúi đầu khom lưng đón tiếp, nói một tràng dài.

 

Bryan lạnh lùng nhìn ông ta, chỉ ước có thể quay ngược về bảy năm trước để lột da rút gân kẻ này.

 

Tổng giám đốc Lâm bất giác rùng mình: "Thưa cậu...?"

 

Bryan dời mắt, bước về phía thang máy. Dàn vệ sĩ lập tức theo sát đằng sau, đồng thời tổng giám đốc Lâm cũng vội vàng đi theo.

 

"Tầng thượng."

 

Mỗi khi đối mặt với Chu Lạc Thạch, Bryan lại căm ghét khả năng diễn đạt cùng vốn từ vựng nghèo nàn của bản thân, nhưng vẫn phải cố dùng thứ tiếng Trung méo mó đó để giải thích từng đoạn dài, chỉ sợ không truyền đạt rõ ràng được ý mình. Mỗi lần như vậy, cậu đều nghiến răng chịu đựng ánh mắt ghét bỏ của đối phương, trong lòng nghẹn khuất không chịu nổi.

 

Còn khi đối mặt với những người khác, lần nào cậu cũng chỉ nói một hai từ đơn giản, mặc cho người ta tự đoán.

 

Tổng giám đốc Lâm chẳng rõ mình đã đắc tội gì với ông chủ mới này, mặc dù đối phương chỉ vừa mới trở thành cấp trên của ông ta cách đây 1 tiếng đồng hồ. Ông ta vội bấm nút thang máy lên tầng cao nhất.

 

Lên đến nơi, Bryan đi thẳng tới căn phòng ở giữa, nơi lưu giữ toàn bộ bản ghi âm gốc của tất cả nghệ sĩ. Ánh mắt lướt qua vài chiếc đ ĩa quen thuộc rồi trở nên dịu dàng hơn, trong đó có một chiếc từng được cậu ký tên. Thanh niên lấy những chiếc đ ĩa đó xuống, sau đó rời khỏi phòng.

 

Tổng giám đốc Lâm dè dặt đi theo bên cạnh, cẩn trọng hỏi: "Ngài có muốn tham quan những chỗ khác không? Hoặc có chỉ thị gì không ạ?"

 

Bryan ghét bỏ nói: "Cút."

 

Cửa thang máy mở ra. Cậu bước vào, liếc người đang vã mồ hôi như tắm kia rồi lại nói: "Vào."

 

Ai kia lau mồ hôi, thầm nghĩ người nước ngoài thật đúng là tính khí thất thường.

 

Đến cửa chính tòa nhà, Bryan dừng bước, lần đầu tiên nói một câu dài hơn một chữ: "Di ngôn trăng trối của ông?"

 

Ai kia ngẩn ra, rồi cười làm lành: "Ngài hiểu lầm rồi. Trong văn hóa Trung Quốc, câu dùng lúc chia tay gọi là "Từ biệt', chứ không phải 'di ngôn trăng trối'."

 

Để giúp cậu sếp tây này hiểu rõ, ông ta giải thích rất chậm và rõ ràng, thậm chí còn đưa ra ví dụ: "Ví dụ như bây giờ, tôi sẽ nói lời từ biệt với ngài, chúc ngài thuận buồm xuôi gió. Đây là một câu chúc rất phổ biến trong tiếng Trung."

 

Bryan cười lạnh một tiếng, sắc mặt tối sầm: "No one can teach me Chinese except for my brother."

 

Ai kia vội đáp: "Vâng, đúng vậy."

 

Nhìn bóng người đi xa dần, ông ta mới thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm: "Di với chả ngôn? Tiếng Trung của tên Tây mũi lõ này kém thật."

 

------

 

Nửa tiếng sau, một tiếng nổ chói tai vang lên.

 

Tầng cao nhất của tòa nhà công ty giải trí bị đánh sập, nổ tung như một chùm pháo hoa rực rỡ. Khói đen cuồn cuộn bốc lên, bao phủ bầu trời. Toàn bộ khách trong quán cà phê đều đổ dồn ánh mắt về tòa nhà đối diện, chỉ có Chu Lạc Thạch và Hướng Vãn Thanh là trừng mắt nhìn người đang ngồi trước mặt mình.

 

Trong lòng Bryan thoáng chút hoảng hốt, nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng nói: "Anh đã đồng ý rồi."

 

"Đồng ý cái gì?"

 

"Cho ông ta uống món canh bổ dưỡng do bà Trương nấu."

 

Chu Lạc Thạch nhớ lại câu hỏi kỳ quặc trong thang máy vừa nãy, cuối cùng mới hiểu ra. Gương mặt lộ vẻ cạn lời hiếm thấy: "... Bà ấy họ Mạnh, không phải họ Trương."

 

(Chú thích: Trong văn hóa dân gian Trung Quốc, Mạnh Bà là người cho linh hồn uống canh để quên đi kiếp trước).

 

"..." Bryan cứng đầu cãi. "Người bị chỉ có cặp trai đàng gái đi3m đó thôi. Phạm vi vụ nổ được khống chế rất tốt, chẳng có ai liên đới cả."

 

Bryan không hề nói dối. Sóng xung kích của vụ nổ chỉ tác động đến văn phòng trên tầng cao nhất. Trước đó, người của cậu đã phong tỏa toàn bộ lối vào khu vực này, đảm bảo không có người vô tội nào bị ảnh hưởng.

 

Hướng Vãn Thanh gập laptop lại, vươn vai một cái: "Cảm ơn nhé, em trai. Tôi và anh trai nhóc có thể tan làm sớm rồi."

 

Dòng người trên phố đã trở lại bình thường. Ngoại trừ một số ít đứng lại xem, đám đông vẫn nói cười vui vẻ.

 

Bryan nhìn ra ngoài, băng ghế màu đen vẫn lặng lẽ đứng đó, dưới làn khói xám cuộn trào và ánh lửa cam rực rỡ nom thật cô đơn.

 

Cậu ngoảnh lại, thấy Chu Lạc Thạch vẫn im lặng nhìn mình chằm chằm.

 

Ai kia vô thức chột dạ dời ánh mắt đi nơi khác, rồi lại cố tỏ ra bình tĩnh nhìn lại: "Người dập lửa... đang trên đường tới."

 

Chu Lạc Thạch lặp lại: "Người dập lửa?"

 

Bryan nắm chặt vạt áo, bộ dạng lục đông tìm tây trong đầu trông giống hệt học sinh dưới trung bình đang thi vấn đáp cuối kỳ: "C... Crowds? Người dập lửa... đội? Đám người dập lửa?"

 

Chu Lạc Thạch vẫn nhìn em trai, không hé một lời.

 

Bryan cảm thấy mồ hôi lấm tấm trên trán, thầm chửi một tiếng trong lòng rồi tiếp tục vắt óc suy nghĩ: "People? Human being? Loại... Người dập lửa...? Loài người dập lửa?... Nhân loại chữa lửa???"

 

Chu Lạc Thạch thở dài, cuối cùng cũng mở miệng: "Nào, đọc theo tôi—'Lính cứu hỏa'." 

 

======

 

Editor có lời muốn nói: Cái vụ chửi vì ngủ nhiều nghe như mẹ t chửi t hồi cấp 3 z =)))))))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.