Cún Con Bị Tôi Bỏ Rơi Đã Trở Về

Chương 43: Tay anh có đau không?




Hôm nay, phố ăn vặt vừa mới khai trương, người người nhà nhà chen chúc. Đến khi Chu Lạc Thạch đánh chén no nê từ đầu đến cuối phố rồi hài lòng rời đi thì trời cũng đã về khuya. Bryan đi theo, giúp xách hắn đủ thứ đồ ăn vừa mua. 

 

Dưới sự chỉ đạo của anh trai, thanh niên vứt những món dở tệ vào thùng rác, hoặc nếm thử một miếng những món mà hắn khen là "ngon cực". Dù chẳng hứng ăn uống mấy, Bryan vẫn cố thử mỗi thứ một ít. Dĩ nhiên, ai kia còn ăn giúp anh trai mấy miếng ớt xanh trong xiên thịt nướng.

 

Khi hai anh em rời khỏi đám đông nhộn nhịp, Chu Lạc Thạch không đi về phía bãi đỗ xe mà khoác vai em trai, rẽ sang con phố bên cạnh: "Đi dạo chút đã."

 

Mấy ngày nay, Chu Lạc Thạch rất hay khoác vai Bryan. Mỗi lần như vậy, hắn đều nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt thoáng chút tiếc nuối xen lẫn lạ lẫm.

 

Khi xa nhau, Bryan mới chỉ là một cậu học sinh lớp chín 15 tuổi, thấp hơn hắn hẳn một cái đầu. Còn bây giờ, sau bao nhiêu năm xa cách, ai kia đã cao gần bằng anh mình, chỉ kém vỏn vẹn 3 cm nữa thôi. Mỗi lần khoác vai Bryan, Chu Lạc Thạch vừa ước chừng chiều cao của em trai, vừa thầm thở dài trong lòng.

 

Sao lại cao thế này rồi, mình còn chưa kịp tận mắt chứng kiến quá trình trưởng thành nữa. Vạch đo chiều cao ở nhà vẫn đang dừng lại ở bảy năm trước.

 

Ở khoảng cách gần thế này, Bryan chỉ cảm thấy ánh mắt kia sáng rực đến mức chói mắt, khiến nửa người cậu cứng đờ, đầu óc cũng trống rỗng, chỉ biết giữ vẻ mặt vô cảm nhìn thẳng về phía trước như một con rối gỗ.

 

Chu Lạc Thạch buông Bryan ra. Hai tay đút túi quần thong thả bước về phía trước, chẳng rõ đang suy tính điều gì. Ánh đèn đường kéo bóng hắn trải dài trên mặt đất.

 

Bryan lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, bước lên chiếc bóng của anh trai rồi xoa xoa bên má đã cứng đờ của mình.

 

Bất chợt, tuyết bắt đầu rơi. Những bông tuyết lạnh giá lặng lẽ bay lượn rồi tan chảy trên đầu mày ngọn tóc.

 

Bryan rảo bước tiến lên sánh vai cùng Chu Lạc Thạch, nói: "Tuyết rơi rồi."

 

"Ừm."

 

"Anh còn nhớ ngày tuyết rơi đó không?" Bryan vờ như lơ đãng hỏi. "Cái ngày anh bỏ rơi tôi ấy, cũng là một ngày tuyết đầu mùa như thế này. Vòng đu quay lạnh lẽo, trái tim tan vỡ của tôi cũng rời bỏ chủ nhân mà đi."

 

Chu Lạc Thạch hơi nghiêng đầu, đúng lúc một bông tuyết rơi xuống hàng mi hắn rồi nhanh chóng tan biến không dấu vết. Ai kia lười biếng nhướng mày: "Hửm?"

 

Bryan biết bộ dạng lải nhải mãi của mình giống hệt nhân vật Tường Lâm Tẩu* trong sách giáo khoa, nhưng nói ra không hẳn để nhắc nhở Chu Lạc Thạch. Chính xác hơn, là để tự nhắc nhở chính mình.

 

(Chú thích: một nhân vật trong truyện ngắn "Lễ cầu phúc" của Lỗ Tấn, nổi tiếng vì kể đi kể lại nỗi đau của mình.)

 

Bryan đang không ngừng cảnh báo bản thân, đừng đi vào vết xe đổ nữa.

 

Bằng không, giữa khung cảnh tuyết rơi thế này, trên con phố tĩnh lặng này, dưới ánh đèn đường vàng ấm áp này, cậu sẽ không kìm được mà lao lên đòi ôm, đòi hôn mất.

 

Mùa đông vốn dĩ nên là để người ta sát lại gần nhau.

 

Chu Lạc Thạch bật cười: "Cú pháp câu này cũng thuận đấy chứ, cách miêu tả có hồn phết."

 

"..." Bryan tức đến nghẹn họng, "Anh đúng là đồ không tim, cũng chẳng có phổi!"

 

"Thành ngữ đó phải là 'vô tâm vô phế' mới đúng." Chu Lạc Thạch lại khoác vai em trai dẫn cậu vào một hiệu thuốc. Những bông tuyết bay lượn giữa hai người rồi tan biến trong không khí.

 

Bryan liếc nhìn tấm biển hiệu, sốt sắng hỏi: "Anh... vào hiệu thuốc làm gì? Bị làm sao? Ngộ độc thức ăn hả? Tại Takoyaki? Món đó à?"

 

Chu Lạc Thạch khẽ cốc vào trán đối phương một cái: "Trù ẻo ai đấy?"

 

Bryan im lặng ôm trán.

 

"Chẳng phải người ngợm khó chịu từ trưa rồi sao? Mua thuốc cho nhóc đây. Lần sau ăn không nổi thì đừng ăn nhiều như vậy." Hiếm khi Chu Lạc Thạch kiên nhẫn đến thế. Hắn gọi nhân viên lại thanh toán một hộp thuốc hỗ trợ tiêu hóa.

 

Mãi đến khi về khách sạn, Bryan vẫn chưa hết bồn chồn. Anh trai đưa cậu đi mua thuốc, còn cùng cậu đi dạo cho tiêu cơm giữa trời tuyết đầu mùa, khiến cả người cứ lâng lâng như say rượu.

 

Nhưng cậu nhanh chóng tỉnh mộng, bởi Chu Lạc Thạch đang nghe điện thoại của Dụ Tuyết Sam.

 

"Ừ, được, cứ để ở chỗ bảo vệ đi, mai anh lấy." Chu Lạc Thạch vừa lau mái tóc còn nhỏ nước sau khi tắm xong vừa đáp lại người ở đầu dây bên kia.

 

Bryan vờ như vô tình lại gần, nhận lấy chiếc khăn trên tay đối phương rồi chỉ vào cổ tay phải ra hiệu đừng dùng sức, tự tay lau tóc cho anh trai.

 

Giọng nữ dịu dàng mà thanh thoát vọng ra từ trong ống nghe: "...Vậy anh chia chỗ cam đó cho đồng nghiệp nhé. Nếu ngon thì mẹ em lại nhờ người gửi lên nữa. Cam nhà trồng đấy, ngọt lắm."

 

Chu Lạc Thạch nói: "Được, cảm ơn em."

 

Bryan lặng lẽ lau tóc cho người đàn ông. Chiếc khăn lướt qua vành tai và gáy, trong lòng không khỏi nghĩ thầm: Phải là mối quan hệ như thế nào mới có thể tặng cam cho nhau.

 

Niềm vui sướng được sánh bước bên nhau dưới trời tuyết nhanh chóng hóa thành ghen tuông, đáy lòng lạnh ngắt.

 

Đây đã là lần thứ ba trong ngày hôm nay rồi.

 

Lần đầu tiên Chu Lạc Thạch kéo cậu ngồi lên đùi. Trong lúc cậu còn đang ngất ngây, hắn lại chê cậu gầy hơn Hướng Vãn Thanh.

 

Lần thứ hai ở chợ đêm, vừa mới tỏ vẻ quan tâm đ ến sức khỏe của cậu, ngay sau đó Chu Lạc Thạch đã quay đi hẹn Hướng Vãn Thanh lần sau cùng đi ăn.

 

Lần thứ ba, hắn đưa cậu đi mua thuốc, đôi bên cùng đi dạo. Ngay khi cậu đang bị bong bóng hạnh phúc che mờ mắt thì ai kia lại quay sang trò chuyện thân mật với Dụ Tuyết Sam.

 

Mỗi một lần như vậy đều khiến thanh niên như rơi từ mặt trời chói chang xuống vực sâu băng giá.

 

Bryan mơ hồ nhận ra có gì đó không ổn, nhưng vẻ mặt Chu Lạc Thạch lại thản nhiên như không. Giọng điệu cũng bình tĩnh ung dung đến lạ, như thể tất cả chỉ là chuyện thường ngày.

 

Cậu đau đớn vật vã, gần như sắp phát điên tới nơi. 

 

Bryan không muốn cái kiểu đối xử lúc nóng lúc lạnh này nữa. Bảy năm trước, cậu cũng từng một lần nếm trải cái cảm giác từ thiên đường rơi xuống địa ngục này. Khi ấy, trên vòng đu quay cao chọc trời, anh trai đã hôn cậu, để rồi ngay giây tiếp theo liền tuyên bố ruồng bỏ, nói rằng hắn không cần cậu nữa.

 

Cậu không muốn phải chịu đựng nỗi đau này thêm một lần nào nữa.

 

------

 

Đêm về khuya, khi mọi thứ chìm vào tĩnh lặng, Bryan đi đến cuối hành lang, nói với vệ sĩ đứng sau lưng: "Tôi nhớ có người thích ăn cam máu."

 

Vệ sĩ khẽ đáp: "Là Số 23 ạ. Hắn sở hữu vài đồn điền trồng cây ăn trái rộng lớn ở miền Nam."

 

Bryan nhìn cảnh đêm ngoài lan can, khóe môi khẽ nhếch, giọng nói lạnh lùng: "10 phút chích điện, 20 nhát đâm bằng dao găm quân dụng, 100 gậy quân sự. Tôi muốn thấy máu và tiếng la hét thảm thiết, nhưng không được để chết người. Gửi video vào điện thoại cho tôi."

 

"Vâng." Vệ sĩ dường như đã quá quen với những chuyện thế này. Vẻ mặt không chút thay đổi, đi thu xếp ngay.

 

Trong cuộc chuyển giao quyền lực cách đây không lâu, Bryan đã tính sổ một lượt những cay đắng mà bản thân phải chịu đựng suốt 7 năm qua. Thanh niên nhốt tất cả những kẻ từng cản đường mình vào một tầng hầm rộng lớn, mỗi kẻ một phòng riêng. Nơi đó chất đầy đủ loại dụng cụ tra tấn: dao, súng, gậy gộc,... gì cũng có.

 

Ở những lúc cảm xúc mất kiểm soát, Bryan trở nên cực kỳ cáu kỉnh và thống khổ. Chỉ khi nhìn thấy máu, nghe thấy tiếng la hét van xin thảm thiết của kẻ thù, lòng cậu mới dịu đi phần nào.

 

Vô số phạm nhân trong tầng hầm rộng lớn ấy đều là đối tượng để cậu trút giận.

 

Nửa tiếng sau, một đoạn video được gửi đến. Bryan mặt mày u ám xem cảnh máu me đầy đất, mãi sau cảm xúc mới từ từ bình ổn lại.

 

Cậu trở về phòng, lặng lẽ nhìn Chu Lạc Thạch đang ngủ say. Một lúc lâu sau, ai kia mới nằm xuống sát bên cạnh, ôm chặt lấy một cánh tay của hắn.

 

------

 

Những ngày tiếp theo, tình hình càng trở nên tồi tệ hơn. Bryan thấy mình chẳng khác nào một con châu chấu lúc thì bị chiên trong dầu nóng, lúc lại bị đông đá, cứ liên tục rơi từ thiên đường xuống địa ngục, bị giày vò đến mức tinh thần gần như rơi vào trạng thái hoảng loạn.

 

Thái độ của anh trai đối với cậu không tệ, thậm chí có thể nói là tốt. Nhưng trong cái "tốt" đó lại phảng phất vẻ thờ ơ, giống như chỉ đang trêu mèo ghẹo chó, lại dường như cậu chỉ là một người nào đó không quan trọng, có thể thay thế bất cứ lúc nào.

 

Bryan sắp phát điên rồi.

 

Nỗi thống khổ đã lên đến đỉnh điểm vào ngày Tết Nguyên Tiêu.

 

"Lát nữa tôi sang nhà họ Dụ ăn cơm, muốn đi cùng không?" Sau khi kết thúc công việc, Chu Lạc Thạch khoác áo lên người, cầm lấy chìa khóa xe hỏi em trai.

 

Lại là như vậy, bề ngoài thì quan tâm, nhưng lời nói thốt ra lại khiến người ta đau lòng. Bryan nghĩ thầm, đi cùng làm gì? Để chứng kiến cảnh tượng ai kia xà quần với cô vợ tương lai lẫn mẹ vợ thế nào ư? Hay để xem cả nhà họ vui vẻ hòa thuận ra sao?

 

Bryan cảm thấy giây tiếp theo bản thân sẽ sụp đổ mất, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ mặt lạnh lùng: "Tôi đợi anh ở ngoài."

 

Ánh mắt Chu Lạc Thạch dừng lại trên người đối phương hai giây, rồi nhàn nhạt đáp: "Được."

 

Tối hôm đó, Bryan ngồi trên băng ghế bên ngoài khu chung cư, mặc tuyết phủ trắng toàn thân. Thanh niên cứ nhìn chằm chằm lên một tầng nào đó của một tòa nhà nào đó, không kìm được mà tưởng tượng khung cảnh bên trong – Chu Lạc Thạch nhận lấy chiếc áo len do người phụ nữ kia tự tay đan. Chu Lạc Thạch ăn miếng thức ăn do người phụ nữ kia tự tay gắp. Chu Lạc Thạch cười nói vui vẻ với họ...

 

Cậu đau đớn gập người xuống, vùi mặt vào lòng bàn tay. Đã mấy ngày không uống thuốc, cảm xúc dâng trào còn nghiêm trọng hơn bất kỳ lần nào trước đây. 

 

Đau khổ, hung bạo, khát máu, tất cả hòa quyện vào nhau trong cõi lòng. Nhưng nổi bật nhất, lạ thay, lại là cảm giác tủi thân.

 

Khi nỗi ấm ức đã đầy một tim, Bryan chỉ muốn sà vào lòng anh trai ngay lập tức giống như hồi còn bé để kể lể hết mọi tủi hờn, đau đớn lẫn yêu thương, còn có căm hận.

 

Kể về tất cả mọi thứ.

 

Cậu không thể chờ đợi thêm một khắc nào nữa. Mặc kệ lớp ngụy trang, mặc kệ sĩ diện, mặc kệ tất cả!

 

Bryan chống tay lên ghế dài, đôi mắt đỏ ngầu, loạng choạng đứng dậy.

 

------

 

Trong căn phòng bật máy sưởi ấm áp như mùa xuân, Dụ Huệ mỉm cười ngăn cản: "Tiểu Chu, cứ để đó dì dọn cho, làm gì có chuyện chủ để khách làm chứ."

 

"Không sao đâu dì, nhanh thôi ạ." Chu Lạc Thạch đặt bát đ ĩa vào bồn rửa, xắn tay áo, vặn vòi nước, vừa định rửa thì Dụ Tuyết Sam cũng đến.

 

"Tay anh vẫn chưa nên chạm nước, để em làm cho." Cô đón lấy chén từ tay hắn: "Có bôi thuốc đều đặn không đấy?"

 

Chu Lạc Thạch mỉm cười: "Ừm, khỏi rồi."

 

Mấy năm trước, người cha nghiện cờ bạc của Dụ Tuyết Sam lại mò về một lần bị Chu Lạc Thạch bắt được tẩn cho một trận nhừ tử, từ đó biến mất tăm hơi. Cách đây không lâu, người đàn ông lại giúp cô giải quyết ổn thỏa một bệnh nhân quấy rối mình bệnh viện, ngày thường cũng hay đến giúp đỡ hai mẹ con. 

 

Dụ Huệ thương hắn thân cô thế cô. Mỗi dịp lễ Tết đều gọi Chu Lạc Thạch đến nhà ăn cơm, lâu dần cũng coi đối phương như một nửa con trai của mình. Bà ngồi xe lăn từ trong phòng ngủ ra, tay cầm một chiếc túi: "Trong này là áo len dì tự đan, con cầm về mặc thử xem, không vừa thì dì sửa lại."

 

Chu Lạc Thạch cười đáp: "Mắt nhìn của dì tinh tường thế này, sao lại không vừa được ạ?"

 

Đang nói chuyện, điện thoại trong túi rung lên. Chu Lạc Thạch nhìn cái tên hiển thị trên màn hình rồi đi đến bên cửa sổ, bắt máy.

 

"Anh hai... Anh ơi..." Tiếng thở hổn hển hòa cùng tiếng gió rít lọt vào tai. "Em yêu anh, em hận anh... Em yêu anh..."

 

Bàn tay đang cầm điện thoại của Chu Lạc Thạch khựng lại.

 

"Anh, anh ơi... Em sắp chết rồi... Em sẽ chết ngay đây..."

 

Chu Lạc Thạch cau mày, ra hiệu với Dụ Huệ một cái rồi đóng cửa rời đi.

 

Hắn hỏi: "Đang ở đâu?"

 

"Em à?" Bên kia vọng lại một tiếng cười khẽ. "Khó chịu quá... Anh ơi... em khó chịu lắm, yêu anh, yêu đến chết mất... cũng hận anh... Anh ơi..."

 

"Anh để ý đến em đi mà... Anh ơi..."

 

"Nếu anh không cần em, nếu anh hạnh phúc, vậy em sẽ đi... Em sẽ nhảy từ đây xuống, anh sẽ không đau lòng đâu, anh ơi..."

 

Chu Lạc Thạch sải bước đến bên xe, mở cửa, ngồi vào trong, giọng lạnh như băng: "Đừng để anh phải hỏi lại lần hai."

 

Đầu dây bên kia dường như co rúm trong giây lát, đọc một địa chỉ rồi lại tiếp tục những lời lẽ điên dại.

 

"Em hận anh chết đi được... Em sắp phát điên rồi... Em yêu anh, anh hai... Yêu đến chết mất..."

 

"Chỉ cần anh hạnh phúc, em sẽ đi, anh hai..."

 

"Anh không cần em nữa, em chấp nhận rồi... thực sự chấp nhận rồi... anh à..."

 

 Những lời lẽ rời rạc tuyệt vọng, trước sau bất nhất của Bryan cứ vang vọng trong xe qua loa Bluetooth. Chu Lạc Thạch không nói một lời, tập trung lái xe, sắc mặt vẫn bình tĩnh.

 

Nhưng những người thân với hắn đều biết, biểu cảm này đồng nghĩa với việc người nọ đang đè nén lửa giận, một cơn thịnh nộ chưa từng thấy.

 

Càng tức giận, vẻ mặt lại càng tỏ ra bình tĩnh.

 

Tiếng "đinh" vang lên, thang máy dừng lại ở tầng cao nhất của tòa nhà. Chu Lạc Thạch giơ chân đá mạnh cánh cửa sắt dẫn lên sân thượng. Tiếng động rung chuyển cả không gian, cánh cửa va vào tường rồi bật ngược lại.

 

Bryan đang ngồi trên một trụ đá sát mép sân thượng, sau lưng là dòng xe cộ tấp nập bên dưới tòa nhà cao hai mươi tám tầng. Cậu ngẩng đầu, nở một nụ cười đầy b3nh hoạn, si ngốc nhìn người trước mặt: "Anh hai..."

 

Chu Lạc Thạch từng bước đi tới, bình tĩnh ra lệnh: "Lại đây."

 

Bryan theo phản xạ run lên một chút, lại cố chấp lắc đầu: "Muốn nói chuyện với anh, anh ơi. Em khó chịu, khó chịu chết đi được... Em sắp điên mất rồi... Nói chuyện... với em đi, được không anh... anh hai..."

 

Khoảng cách giữa hai người chỉ còn 1 mét, Chu Lạc Thạch từ trên cao nhìn xuống: "Nói đi."

 

"Em... khó chịu... ở trong lòng... lâu lắm rồi. Đáng lẽ phải hận anh, nhưng em lại yêu anh... yêu đến phát điên... muốn ôm anh, hôn anh, gục vào lòng anh, anh ơi..." Bryan nhìn anh trai bằng ánh mắt si mê, sau đó bối rối né tránh ánh mắt của đối phương, "Anh hai à, xin anh... đừng... giày vò em nữa, đau lắm, khó chịu lắm, đau đến mức em muốn chết đi..."

 

Mặt Chu Lạc Thạch không chút cảm xúc: "Anh giày vò em?"

 

"Mỗi một câu nói, mỗi một ánh nhìn của anh khiến em em đau... Tim em vỡ nát, chẳng cách nào ghép lại được, anh à..."

 

Chu Lạc Thạch giẫm tắt điếu thuốc dưới chân, lặp lại lần nữa: "Lại đây."

 

Bryan vẫn kiên quyết lắc đầu, ngẩng đầu nhìn hắn: "Anh hai ôm em một cái... hôn em một cái.. có được không?"

 

Chu Lạc Thạch khẽ cười, rồi sải bước đi tới.

 

Bryan chỉ cảm thấy vai bị một lực cực mạnh túm lấy, ngay sau đó cả người bị lôi khỏi trụ đá. Lực kéo quá mạnh khiến ống quần mắc vào thanh thép bên mép sân thượng. Tiếng vải rách cái "xoẹt" đặc biệt bén nhọn giữa đêm tối.

 

Bốp!

 

Một cái tát như trời giáng rơi thẳng xuống mặt cậu.

 

Cái tát không chút nương tay khiến mặt Bryan vẹo hẳn sang một bên. Răng cắn vào môi làm khoang miệng bị rách, máu tươi theo khóe miệng nhỏ giọt xuống.

 

Kế đó là một trận đánh đơn phương, không chút gay cấn.

 

Bryan nằm bẹp dưới đất, toàn thân mềm nhũn không chỗ nào không đau. Bấy giờ, cậu mới hiểu anh trai của thời niên thiếu đã nhân từ và dịu dàng đến nhường nào: Dùng thước vụt vào lòng bàn tay, dùng vợt bóng quất vào mông, âu chỉ là những hình phạt rất đỗi nhẹ nhàng mà anh trai dành cho mình, thậm chí chẳng khác nào nuông chiều cưng yêu.

 

Đột nhiên, cậu nhận ra, hóa ra trong suốt những năm tháng thiếu niên dài đằng đẵng ấy, anh trai chưa bao giờ thực sự đánh mình một trận ra trò.

 

Nhận thức muộn màng về nét dịu dàng nọ khiến Bryan vừa hạnh phúc vừa nhẹ nhõm mà bật khóc. Trong khoảnh khắc trận đòn tạm ngưng, cậu ôm chầm lấy chân anh trai, vết thương trong miệng khiến lời nói mơ hồ. "Anh ơi, tay phải bị thương... đừng dùng sức. Tay anh có đau không?"

 

Chu Lạc Thạch cười khẩy, túm lấy cổ áo sau gáy em trai lôi xềnh xệch dậy rồi trở tay vả thêm một cái nữa khiến hai bên má đều hằn rõ dấu tay.

 

Vừa buông ra, Bryan lập tức trượt người xuống đất, nhưng vẫn cố chấp níu lấy ống quần hắn: "Anh hai..."

 

Chu Lạc Thạch lùi lại một bước châm điếu thuốc, giọng vẫn bình thản: "Giả điên giả dại cho ai xem, hửm? Anh đã dạy em rồi. Nếu chính em không biết tôn trọng, không biết tự yêu lấy bản thân mình, vậy cũng đừng mong chờ có ai yêu em cả."

 

Đột nhiên Bryan nghĩ đến tờ "cẩm nang" đó: Năm 15 tuổi, tìm được ý nghĩa cuộc đời, tuyệt đối không được tự ti.

 

Thế nhưng, kể từ năm 15 tuổi, sau khi rời xa anh trai, cuộc đời cậu đã hoàn toàn mất đi ý nghĩa.

 

Bryan cắn răng cố nén cơn đau nhức toàn thân, bước lên một bước giữa làn gió lạnh buốt rồi ôm chặt lấy chân anh trai, thành kính áp mặt vào đó: "Anh ơi..."

 

Chu Lạc Thạch nói: "Chẳng phải em muốn anh phân tích em sao? Được thôi. Em vẫn luôn uống loại thuốc ức chế cảm xúc đó, nhưng mấy ngày nay em đã ngưng uống, cố tình để bản thân phát điên trước mặt anh, nói đúng không? Em mua lại mặt bằng salon tóc kia định sửa thành tiệm bánh ngọt, cũng hoàn thành xong thủ tục đăng ký học nấu ăn. Ngay từ đầu, em đã không hề có ý định muốn anh đi cùng với em, điều em muốn là chính mình ở lại đây. Sao, còn gì muốn bổ sung không?"

 

"Không ạ..." Bryan lưu luyến, si mê ngẩng đầu nhìn anh trai, dụi dụi mặt vào ống quần người đàn ông. "Hôn em đi, anh ơi... Ngài hôn em một cái được không? Em khó chịu lắm..."

 

Chu Lạc Thạch cúi đầu nhìn em trai, hồi lâu sau mới bóp cằm cậu, cúi xuống hôn lên đôi môi đầy bụi đất lẫn máu tươi ấy.

 

Trên tầng cao nhất của tòa nhà, nơi hơi thở cũng hóa thành hư không, giữa đêm đông lạnh giá, tuyết trắng rơi lất phất, vậy mà môi lưỡi lại nóng bỏng.

 

Kỹ thuật hôn của Chu Lạc Thạch rõ ràng đã thuần thục hơn 7 năm trước gấp bội. Một nụ hôn đầy thô bạo, tiến quân thần tốc cướp đoạt bằng hết chút hơi ấm cuối cùng còn sót lại trong khoang miệng em trai.

 

Khi tách ra, gốc lưỡi Bryan vừa đau vừa tê rần. Toàn thân ai kia mềm nhũn, ngã sõng soài dưới đất thở d ốc, nước mắt s1nh lý chảy dài theo khóe mắt. Hai tiếng gọi "anh ơi" đơn giản lại chất chứa tình yêu cùng nỗi quyến luyến vô bờ: "Anh ơi, anh ơi, anh ơi, anh ơi, anh ơi, anh ơi, anh ơi... Em yêu anh... Anh hai đừng bỏ em... Anh ơi..."

 

Chu Lạc Thạch móc từ trong túi ra một vật gì đó, tiện tay ném về phía em trai, lạnh lùng nói: "Anh đã hứa với em trước năm 30 tuổi sẽ không kết hôn. Giờ chỉ còn chưa đầy một năm nữa. Em thích anh sao, vậy thì theo đuổi đi. Hãy đường hoàng đứng trước mặt anh, chứ không phải ở đây khóc lóc ăn vạ làm mình làm mẩy. Làm trò khùng điên cho ai xem?"

 

Dứt lời, hắn quay người rời đi, không một lần ngoảnh lại.

 

Bryan sờ lên vật trên mặt mình, đó là một chiếc chìa khóa, chìa khóa căn nhà chung của hai người, nơi cậu đã trải qua 7 năm đẹp nhất đời mình ở đó.

 

Toàn thân ai kia rã rời nằm dưới nền đất, rồi bỗng nhiên bật cười một cách điên khùng. Nhiều năm qua, cậu vẫn thường nghe một bài hát. Dường như giai điệu ấy lại đang vang vọng bên tai.

 

[I hate you

 

I hate you

 

I swear to god I hate you

 

Oh my god I love you......]

 

(Chú thích: Có vẻ là "Kim" của Eminem.)

 

Cậu nhìn khoảng sân trống trải, lặng lẽ thì thầm: "Em yêu anh..." rồi lại cười to hơn nữa, đến mức nước mắt chảy dài theo khóe mắt. Thanh niên nhớ lại chuyện vừa rồi. Khi bản thân ngồi ở mép sân thượng, vẻ mặt anh trai vẫn bình thản, giọng điệu cũng điềm tĩnh, ngay cả lúc đánh cũng vô cùng bình thản.

 

Nhưng ngay tại chỗ cổ tay áo kia, những ngón tay của người đàn ông lại run rẩy.

 

Anh trai vẫn để tâm đ ến mình, phải không?

 

Đủ rồi, vậy là đủ rồi, hoàn toàn đủ rồi, chẳng cần giải thích hay bổ sung thêm gì nữa. Đây chính là bằng chứng đủ đầy mà cậu mong muốn. Cậu vô cùng mãn nguyện, chẳng còn gì hối tiếc.

 

Đây chính là bước chân mà anh trai đã tiến về phía cậu. Dù rằng không rõ ràng, dù rằng vẫn cần phỏng đoán, nhưng dẫu sao đó cũng là một bước.

 

Cậu sẽ đi nốt chín trăm chín mươi chín bước còn lại.

 

Bryan ho sặc sụa giữa gió lạnh, nghiêng đầu khạc một ngụm máu tươi. Toàn thân không chỗ nào không đau nhức, nhưng trong lòng lại thấy khoan khoái chưa từng thấy, thậm chí ai kia còn khẽ ngân nga một bài hát.

 

======

 

Editor có điều muốn nói: Này thì lì l0z và cái kết =))))))) Vả vỡ alo cho chừa nhé con. Anh Chu dắt cháu như dắt bò z nhưng mà thoi cuối cùng cháu cũng sống thật với bản thân rồi, chúc mừng nhá =)))))) Trước khi là người yêu vẫn là anh em một nhà mà, average sibling energy. Là chị cả của 1 thằng em ương y hệt cháu Bryan, tôi vote đánh nhé =))) Trẻ con lì lợm không ăn đòn không vỡ ra được đâu


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.