Mười ngày sau Hoàng thượng mới đến thăm ta. Mười ngày này ngài đều ở bên Dao Mỹ nhân, không, Dao Thục nghi. Mười ngày thăng liền mấy cấp bậc, vị Dao Thục nghi này cũng coi như một truyền kỳ hậu cung rồi.
Hoàng thượng bước vào Lan Phân Các vào một buổi chiều tà cuối tháng tám. Bên ngoài có hai cây quế, trong gió thu thoảng đưa hương thơm ngọt ngào.
Ta nhìn Hoàng thượng bước vào, cũng không ngước mắt, quy củ hành lễ: “Hoàng thượng an.”
Ngài đến kéo tay ta, ta cố ý rụt lại, cúi đầu, quy củ mời ngài ngồi, dâng trà, quy củ trả lời, cuối cùng ngài cũng lộ ra vẻ kinh hoàng như ta dự đoán. Ngài ôm chặt lấy ta, run rẩy nói:
“Kiều Kiều, Kiều Kiều, nàng đừng giận ta, đừng giận ta, ta không tốt, mấy ngày nay không đến thăm nàng, là ta không tốt, ta sẽ không như vậy nữa, sẽ không như vậy nữa...”
Ngài run rẩy thốt ra những lời thì thầm này, ta biết từng chữ của ngài đều là thật lòng, nhưng càng thật lòng lại càng buồn cười. Ta dựa vào vai ngài, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, nhưng cắn răng không chịu khóc thành tiếng. Ngài nâng mặt ta lên, liên tục dỗ dành: “Kiều Kiều đừng khóc.”
Ngày hôm sau, ta được sắc phong làm Uyển Quý phi, ban ở Trường Lạc Cung.
Thục phi nương nương giúp ta thu dọn đồ đạc chuyển nhà. Ta quay đầu nhìn tòa cung điện đã ở hơn một năm này, chợt cảm thấy như đã ở đây rất nhiều năm rồi.
Thật là một khi vào cung, biển sâu thăm thẳm.
Ta kéo tay áo Thục phi nương nương không chịu đi, Tam công chúa cũng kéo tay áo ta không cho ta đi. Thục phi nương nương bị chúng ta làm cho dở khóc dở cười, an ủi ta: “Con nít lớn rồi luôn phải ở riêng, đúng không? Thôi nào, ta sẽ ngày ngày đến thăm muội.”
Ta: “Nương nương còn có thể làm cho mũi món trứng cút nấu rượu nếp không ạ?”
Tam công chúa vội vàng gật đầu: “Con cũng muốn một chút.”
Thục phi nương nương:…………
Hoàng thượng rất để tâm đến cái thai này của ta, ngài ban cho ta rất nhiều đồ, cho ta một vị chưởng sự cô cô rất giỏi. Cả Trường Lạc Cung được quản lý nghiêm ngặt như thùng sắt, không cho phép một chút sơ suất nào. Dù vậy, Thục phi nương nương vẫn không yên tâm.
Nàng và Ôn phi cùng nhau tiếp quản mọi sinh hoạt của ta, ăn mặc đều do hai người họ lo liệu. Tống Mỹ nhân và Vương Bảo lâm đã từng chăm sóc Thanh Chiêu nghi quá cố cũng rất có kinh nghiệm. Chuyện thai nhi của Thanh Chiêu nghi quá lớn khiến họ vẫn còn sợ hãi, mỗi ngày đều đốc thúc ta đi lại vận động nhiều hơn.
Tháng mười, Hoàng thượng dẫn Dao Thục nghi đi săn mùa thu, cả hậu cung chỉ có một mình nàng ta đi theo. Không thể không nói là vinh sủng, nhưng không có nhiều người để ý.
Vốn dĩ ta đã được phong làm Quý phi, đứng đầu tứ phi, Hiền phi không còn thích hợp quản lý cung vụ nữa. Vì vậy, khi ta vừa chuyển đến Trường Lạc Cung, Hiền phi đã mang theo lệnh bài cúi đầu ngoan ngoãn tỏ ý nên trả lại cho ta. Ta lo lắng đến suýt đấm vào tường, một đống chuyện lộn xộn trong cung ta không muốn quản. Để Hiền phi tiếp tục làm việc khổ sai, ta nói hết lời hay ý đẹp, bày tỏ Hiền phi nương nương quản lý tài năng đứng đầu hậu cung, ai có thể sánh bằng! Hiền phi nương nương vì vậy mà cảm động đến rơi lệ, bày tỏ nàng nhất định sẽ quản lý tốt hậu cung, đảm bảo không xảy ra một chút sai sót nào, không phụ lòng tin tưởng của ta…
Lúc này chúng ta mới hiểu ra, hóa ra Thục phi thích nấu ăn, Ôn phi thích thêu thùa, còn Hiền phi... thích quản gia?!
Thảo nào nàng tôn kính Tiên Hoàng hậu như vậy, khi Tiên Hoàng hậu băng hà, nàng đau buồn gần như chúng ta, hóa ra là vì ơn tri ngộ?!
Những ngày Hoàng thượng không ở nhà, ta an tâm dưỡng thai. Thục phi nương nương thay đổi đủ kiểu làm món ăn bổ dưỡng, Ôn phi làm cho ta rất nhiều quần áo chưa tính, còn làm rất nhiều quần áo nhỏ cho bé trai bé gái. Tống Mỹ nhân và Vương Bảo lâm mỗi ngày chép một quyển kinh Phật cầu phúc cho con ta. Còn Tam công chúa, ừm, nàng bận đặt tên cho con ta, nào là Lý Gia Ngôn, Lý Hỉ Lạc, tóm lại nhất định phải có một chữ giống tên nàng.
Hiền phi quản lý mọi việc lớn nhỏ trong cung, tiện thể quan tâm tam hoàng tử bút mực có đủ không, tam công chúa có váy đẹp không, tứ hoàng tử và ngũ hoàng tử uống sữa có tốt không... Cứ hai ngày lại đến chỗ ta báo cáo công việc và quan tâm sức khỏe của ta, tóm lại là bận rộn mà vui vẻ.
Thục phi lén nói với ta, thật ra Hoàng thượng ở bên ngoài chơi không về cũng tốt.
Nhưng Hoàng thượng dù sao cũng về, mang cho ta hai con thỏ trắng nhỏ. Ta nhớ trước kia ngài cũng từng tặng ta hai con, sau đó bị Trần Quý phi lúc đó đập chết trước mặt ta trên hòn non bộ. Bây giờ Trần Quý phi đã đến chùa Phục Long xuất gia, ta lại làm Quý phi nương nương.
Hoàng thượng bảo ta ôm thỏ, ngài vẽ tranh cho ta. Cô gái trong tranh cúi đầu, vuốt ve con thỏ trong lòng, tóc che khuất mặt nghiêng, không thấy rõ dáng vẻ, chỉ cảm nhận được nàng ta quả thật rất dịu dàng.
Điểm này hoàn toàn không giống ta. Ta vuốt ve thỏ, trong lòng nghĩ món thỏ khoai môn ngon quá tiếc là có thai không ăn được huhuhu, đâu ra cái vẻ dịu dàng như vậy?
Hoàng thượng nắm tay ta hỏi: "Kiều Kiều, có giống nàng không? Hửm?" Ngài cầm tay ta, viết một câu thơ lên tranh:
Nguyện đồng trần dữ hôi.
Ta cười thầm nghĩ, Hoàng thượng tuy đáng ghét, nhưng cũng có chút đáng thương.
Năm ấy ăn Tết rất náo nhiệt, Hiền phi sắp xếp mọi thứ đâu ra đấy, Dao Thục nghi lại cứ đòi lên sân khấu múa một bài, mọi người đều nhìn nhau ngơ ngác. Vốn dĩ hậu cung dưới sự quản lý của Tiên Hoàng hậu và Hiền phi luôn đâu ra đấy, rất có quy củ, các phi tần không cần quá vất vả, chỉ cần an phận thủ thường là có thể nhận được đãi ngộ xứng đáng, Hoàng thượng ít nhiều cũng coi như ban mưa móc đều khắp, những phi tần vị thấp không được gặp Hoàng thượng cũng được chăm sóc rất tốt, áo cơm không lo, không có động lực tranh sủng quá mạnh mẽ. Các phi tần vị cao không bị chỉnh chết thì người nào người nấy đều như Phật, cả cung trên dưới đã lâu không thấy cảnh tranh sủng trắng trợn như vậy, lúc đó mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Vậy là tồn tại trong hậu cung này đã tàn khốc đến mức mỗi dịp lễ tết đều phải chuẩn bị tiết mục sao?!
Dao Thục nghi mặc áo mỏng như sa múa xong một bài Bôn Nguyệt, Hoàng thượng liền ôm nàng ta rời khỏi đại điện, các phi tần còn lại trơ mắt nhìn ta. Ta nhìn Hiền phi, Đức phi, Thục phi, trên mặt ai nấy đều viết vẻ mặt ngơ ngác, ta đành phải nói: “Hoàng thượng có lẽ lo Dao Thục nghi mặc phong phanh quá, trời lạnh như vậy, Dao Thục nghi vì hiến vũ mà không màng đến sức khỏe, bản cung cũng rất lo nàng ta về già sẽ bị viêm quanh khớp vai, đi mặc thêm áo cũng tốt. Các tỷ muội đều mặc ấm cả rồi chứ?”
Mọi người tiếp tục vẻ mặt ngơ ngác đáp mặc ấm rồi mặc ấm rồi.
Ta nói: “Hiền phi nương nương sắp xếp yến tiệc trừ tịch này cũng không dễ dàng, chúng ta cứ vui vẻ thêm một lát nữa đi, về cũng không có việc gì làm mà, à, nếu có việc gì phải về thì cứ về trước, ai không muốn về thì cứ tiếp tục ăn.”
Hiền phi nghe ta nói thấu tình đạt lý như vậy, cảm động đến rơi nước mắt, ngay cả Đức phi thân thiết với nàng ta cũng nói "Quý phi nương nương thật là một tấm gương vừa xinh đẹp vừa có đức hạnh".
Bữa tiệc trừ tịch này mọi người đều ăn rất vui vẻ, Hoàng thượng không có ở đó, ta lại bảo họ không cần câu nệ cứ tự nhiên ăn, đến cuối cùng rốt cuộc phát triển thành một buổi tọa đàm vừa ăn vừa nhớ lại quê hương giới thiệu phong tục tập quán quê mình, cuối cùng mọi người cùng nhau nâng một chén rồi mới tận hứng mà về. Từ đó, trong cung đều nói Uyển Quý phi giống như Tiên Hoàng hậu, là người từ ái nhất, không hề kiêu căng.
Hoàng thượng giữ Dao Thục nghi ở Vĩnh An Cung đến rằm tháng giêng. Dao Thục nghi được sủng ái vốn dĩ không có gì to tát, nhưng nàng ta vừa được sủng ái liền bắt đầu khắp nơi khoe khoang gây sự ức hiếp các phi tần khác. Tống Mỹ nhân và Vương Bảo lâm có một lần từ Kim Hà Cung đến thăm ta, gặp Dao Thục nghi, bị nàng ta phạt quỳ nửa canh giờ, mãi đến khi Ôn phi đến mới giải cứu họ. Nhưng Dao Thục nghi quay đầu liền đi mách lẻo với Hoàng thượng, ba vị phi tần ở Kim Hà Cung đều bị phạt bổng lộc và chép sách.